Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 21 - Phần 3

03.

Hồi
nhỏ Phượng Cửu học hành dốt nát, những việc như đấu gà bắt cá, trèo tường leo cây
đã làm không ít, vì thường xuyên đuổi bắt sói xám đệ đệ, việc tự ý xông vào nhà
của người khác lại càng làm nhiều. Nhưng ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng
ngờ tới, có một ngày, nàng lại tự ý xông vào cung Thái Thần.

Tuy
nhiên cung Thái Thần lại không dễ xông vào, vừa mới trèo tường vào bên trong đã
có ngay mấy vị tiên bá không biết từ đâu xuất hiện, thấy người đột nhập vào
cung là nàng, lại sững người lại, cung kính lễ phép mời nàng vào điện Ngọc Hợp
dùng để tiếp khách, sai tiên quan đi thông báo, lại sai tiên nga mang hoa quả
tươi và trà ngon tới bày trước mặt nàng. Trong cung, mọi việc xem ra vẫn rất
quy củ, trái tim đập như trống dồn suốt dọc đường của Phượng Cửu hơi an định,
chỉ có đôi tay vẫn không kìm được run rẩy, đầu óc mơ mơ màng màng.

Nàng
đợi nửa tuần trà, nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa điện, vội vã đứng
dậy, người bước vào lại là Tạ Cô Châu và Diệp Thanh Đề, hai người bọn họ đường
hoàng đi vào bằng lối cửa chính, được tiên đồng coi cửa lần lượt thông báo mời
vào, lại được các tiên nga dâng trà.

Ba
người yên lặng ngồi chờ đợi, lại thêm nửa tuần trà nữa, Phượng Cửu càng chờ đợi
trái tim càng thêm trĩu nặng, cho tới khi định đứng lên xông thẳng tới tẩm điện
của Đông Hoa, lại thấy phía cửa điện cuối cùng cũng có một vạt áo trắng lướt
qua.

Vị
tiên quan cai quản trong cung là Trọng Lâm tiên giả từ tốn bước vào, đưa mắt lướt
nhìn qua hai người Tạ, Diệp, hơi nhíu mày, trong giọng điệu lại có chút châm biếm,
nói với Phượng Cửu: “Điện hạ là người luôn có tấm lòng nhân từ, giờ này xông
vào trong cung Thái Thần, có phải bởi vì mấy ngày trước cung Thái Thần giam lỏng
Thanh Đề tiên giả, điện hạ tới để bênh vực cho Thanh Đề tiên giả ư?”.

Ánh
mắt của Phượng Cửu dừng lại trên khuôn mặt của Trọng Lâm, chỉ nói: “Đông Hoa
đâu?”.

Trọng
Lâm tiên giả hôm nay lại hoàn toàn không cung kính nghiêm cẩn như thường ngày,
đôi lông mày nhíu chặt hơn, nói: “Đế Quân mấy ngày gần đây không được khỏe,
đang nghỉ ngơi trong tẩm điện”.

Đưa
mắt nhìn về phía Diệp Thanh Đề, lại quay đầu lại, nói: “Đế Quân ngài quả là đã
ra lệnh cho Thanh Đề tiên giả phải thề rằng một ngày còn là tiên thì không được
gặp lại điện hạ, tiểu tiên đoán điện hạ lần này tới cung Thái Thần tìm Đế Quân
cũng là vì việc này đúng không. Nhưng theo tiểu tiên thấy, Thanh Đề tiên giả
không hề coi trọng lời hứa này, hai vị đã không coi lời hứa này là thật, cũng
xin điện hạ đừng trách tội Đế Quân. Thực ra, năm xưa khi Thanh Đề tiên giả qua
đời với tư cách một phàm nhân, điện hạ trọng tình, tự xưng là quả phụ của Thanh
Đề tiên giả, để tang cho Thanh Đề tiên giả hơn hai trăm năm, đám tiểu tiên đều
thấy, đương nhiên, Đế Quân cũng thấy rõ. Cửu Thiên đều nói Đế Quân là bậc tiên
tôn vô cùng chính trực, nhưng Đế Quân rốt cuộc như thế nào, điện hạ không thể
không biết. Ra lệnh cho Thanh Đề tiên giả thề như vậy, chẳng qua là vì Đế Quân
ngài...”.

Nói
tới đó, trên Cửu Thiên bỗng nhiên có tiếng sấm rền, Trọng Lâm đột nhiên im bặt,
lao ra cửa điện, sắc mặt liền trở nên trắng bệch. Tiếng sấm nổ vang trời, hết đợt
này tới đợt khác, giống như chiếc búa lớn giáng xuống, muốn đập vỡ cả Cửu
Thiên, sắc trời vốn chan hòa ánh nắng ấm áp bên ngoài điện bỗng chốc trở nên tối
đen, trong tiếng sấm vang rền, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời bỗng lần
lượt nhanh chóng rớt xuống.

Diệp
Thanh Đề nói: “Đây... là điềm gì?”.

Tạ
Cô Châu nhíu mày không đáp.

Phượng
Cửu bỗng nhiên nói: “Ta muốn gặp Đông Hoa, ngươi hãy đưa ta tới gặp chàng”.

Trên
khuôn mặt của Trọng Lâm hiện lên vẻ đau buồn, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ thần sắc
điềm tĩnh: “Đế Quân quả thực đang cần tĩnh dưỡng, sự việc ban nãy, tiểu tiên
cũng đã giải thích hết với điện hạ rồi, nếu điện hạ còn lời oán trách nào khác,
có thể nói với tiểu tiên, tiểu tiên nhất định sẽ không bỏ sót một câu nào, bẩm
báo lại hết với Đế Quân”. Nghiến răng lại, lại nói: “Điện hạ yên tâm, chỉ cần
đó là mong muốn của điện hạ, tiểu tiên nghĩ, Đế Quân nhất định sẽ không chối từ,
cho dù phải dùng cả tính mạng...”, nói tới đây, đôi mắt Trọng Lâm bỗng đỏ hoe,
dường như cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa: “Điện hạ còn muốn Đế
Quân làm thế nào nữa? Tiểu tiên bạo gan hỏi một câu, điện hạ còn muốn Đế Quân
làm thế nào nữa?”.

Nước
mắt rơi xuống trên khuôn mặt của Phượng Cửu: “Trọng Lâm, ngươi hãy nói thật với
ta, chàng rốt cuộc sao rồi?”.

Sau
giây lát im lặng, Trọng Lâm tiên giả ngẩng đầu lên: “Tiểu tiên kể cho điện hạ
nghe một câu chuyện nhé. Tuy nhiên, câu chuyện này rất dài, điện hạ muốn nghe từ
đoạn nào?”, lại tự hỏi tự trả lời: “Không sao, bắt đầu kể từ khi Thanh chi Ma
quân Yến Trì Ngộ đưa Đế Quân đi gặp Cơ Hoành của Ma tộc đi”.

Đêm
trước tiệc thành thân của bọn họ, Yến Trì Ngộ đã vì Cơ Hoành mà tới tìm Đế
Quân, quả thật là bởi Cơ Hoành đang gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Năm
trăm năm trước ở núi Bạch Thủy, vì cứu Mẫn Tô mà Cơ Hoành bị trúng độc Thu Thủy,
năm xưa Đế Quân giúp bọn họ chạy trốn tới Phạn Âm Cốc, cũng là bởi vì Phạn Âm Cốc
không bị khí đục hồng trần làm ô nhiễm, có thể khắc chế độc Thu Thủy trên người
Cơ Hoành.


phụ thân của Cơ Hoành từng làm quan dưới quyền của Đế Quân, trước khi chết đã gửi
gắm nàng ta cho Đế Quân, Đế Quân khó tránh khỏi việc quan tâm chăm sóc đến nàng
ta nhiều hơn, nhưng chẳng qua chỉ là vì ân nghĩa với phụ thân của nàng ta. Dù Đế
Quân không có tình cảm với Cơ Hoành, sau khi biết được tâm tư của nàng ta lại
càng đối xử lạnh lùng hơn, nhưng chấp niệm của Cơ Hoành đối với Đế Quân lại rất
sâu sắc.

Sau
khi tin Đế Quân mở tiệc thành thân với Phượng Cửu ở Bích Hải Thương Linh được
lan truyền khắp bát hoang, Cơ Hoành vô cùng đau lòng, cầu xin Yến Trì Ngộ người
ở bên cạnh chăm sóc cho nàng ta khi ấy đưa nàng ta ra khỏi Phạn Âm Cốc.

Sau
khi ra khỏi cốc Cơ Hoành lén chạy tới núi Bạch Thủy, cam tâm tình nguyện trở
thành món mồi ngon cho đám độc vật ở núi Bạch Thủy. Khi Yến Trì Ngộ tìm thấy
nàng ta, nàng ta đã như một ngọn đèn sắp cạn hết dầu, cầu xin Yến Trì Ngộ đưa Đế
Quân tới gặp nàng ta lần cuối cùng, hơn nữa còn nói rằng muốn chết vào ngày
thành hôn của Đế Quân, để ngài suốt đời không thể quên được nàng ta. Nhưng nàng
ta cũng sợ Đế Quân lạnh lùng, dù nàng có cận kề cái chết, Đế Quân cũng chưa chắc
đã động lòng từ bi để đi theo Yến Trì Ngộ tới đó. Do vậy, nàng ta đã giao chiếc
móng vuốt của phụ thân mình cho Yến Trì Ngộ, nói với Yến Trì Ngộ, nếu Đế Quân
không chịu tới, hãy đưa chiếc móng vuốt này cho ngài xem.

Mạnh
Hạo thần quân phụ thân của Cơ Hoành có tình nghĩa rất sâu đậm với Đế Quân, là một
dũng tướng dưới trướng của Đế Quân, khi còn kề vai sát cánh trên chiến trường
cùng Đế Quân trong thuở hồng hoang, từng vì bảo vệ Đế Quân mà mất đi một cánh
tay trái. Mạnh Hạo thần quân là một con giao long, cánh tay trái đó là một chiếc
móng vuốt. Đó là trận chiến với Ma tộc, Ma tộc có được chiếc móng vuốt của Mạnh
Hạo, muốn dùng mười đạo sấm sét để phá hủy nó nhằm sỉ nhục Thần tộc bất tài. Đế
Quân cầm kiếm Thương Hà, một mình xông vào Ma tộc cướp lại chiếc móng vuốt,
phong vào trong một miếng lưu ly màu trắng, giao lại cho Mạnh Hạo, đồng thời trịnh
trọng hứa rằng, miếng lưu ly này chính là tình cảm mà ngài còn nợ Mạnh Hạo, nếu
miếng lưu ly còn ở trong tay của Mạnh Hạo ngày nào, ông ta có bất kỳ yêu cầu
nào, Đế Quân dù chết cũng không từ nan. Đây là một lời thề lớn.

Lời
hứa chân thành chỉ dành cho quân tử chân thành, Mạnh Hạo thần quân là một quân
tử chân chính, mặc dù trong tay có miếng lưu ly suốt mấy chục vạn năm, nhưng
chưa từng cầu xin Đế Quân một lời, chỉ tới trước khi chết mới xin Đế Quân chăm
sóc cho con gái của mình là Cơ Hoành. Mạnh Hạo thần quân cũng là một vị anh
hùng thực sự, nhưng vị anh hùng này tới cuối đời lại sa cơ, trước khi chết mới
được nhận Cơ Hoành, hơn nữa trên người lại chẳng có vật gì khác, chỉ có một miếng
lưu ly, liền dùng nó làm di vật để lại cho Cơ Hoành. Nhưng không rõ Cơ Hoành biết
được từ đâu rằng miếng lưu ly này mang một lời thề lớn của Đế Quân.

Trước
ngưỡng cửa sinh tử, Cơ Hoành khóc lóc thổ lộ tình cảm với Đế Quân, nói rằng nếu
đã không được ở bên cạnh ngài, sống trên thế gian này cũng đâu có ý nghĩa gì, lại
nói Phượng Cửu nhất định không thể yêu Đế Quân bằng nàng ta, nàng ta cam tâm
tình nguyện chết vì Đế Quân, trên trời dưới đất mấy ai có thể làm được điều đó,
cầu xin Đế Quân rủ lòng thương, dù nàng ta chết đi, chỉ cần Đế Quân đồng ý với
nàng ta, để lại một góc nhỏ trong trái tim cho nàng ta, nàng ta cũng mãn nguyện
rồi.


Hoành giãi bày tình cảm như vậy trước khi chết, tự cảm thấy rằng dù là gỗ đá
cũng phải động lòng, nào ngờ Đế Quân bình sinh lại ghét nhất là những người cứ
bám riết không chịu buông tha, lấy cái chết để uy hiếp, nàng ta làm như vậy lại
càng khiến người ta ghét bỏ, do vậy, trước tình cảm chân thành lồ lộ của Cơ
Hoành, Đế Quân chỉ nhíu mày yên lặng. Cơ Hoành cuối cùng đã suy sụp, nói rằng
ngay cả một mong muốn nhỏ bé của nàng ta mà Đế Quân cũng không chịu chấp nhận,
nàng ta đã bỏ cả tính mạng vì Đế Quân, nhưng Đế Quân lại phụ nàng ta như vậy.
Phụ thân của nàng ta trước khi chết đã giao lại miếng lưu ly cho nàng ta, trên
miếng lưu ly đó có lời thề của Đế Quân, hôm nay nàng ta muốn Đế Quân trả lại
món nợ ân tình với phụ thân nàng ta cho nàng ta, thực hiện một lời hứa với nàng
ta.


Hoành muốn Đế Quân hưu thê, hơn nữa phải thề rằng sẽ để trống ngôi vị Đế Hậu,
mãi mãi không thành thân.

Đông
Hoa cuối cùng đã nói: “Phụ thân của ngươi chắc chắn không ngờ rằng ngươi lại
dùng miếng lưu ly bản quân tặng ông ấy để làm việc này”.

Nhìn
khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng ta, lại nói: “Trên miếng lưu ly mặc dù có
lời thề lớn của bản quân, nhưng hứa điều gì lại do bản quân quyết định. Bản
quân sẽ cứu mạng của ngươi, hóa giải chất độc trên người ngươi, rồi đưa ngươi
quay về Xích chi Ma tộc sắp xếp cho ngươi được sống yên ổn, coi như bản quân đã
trả hết ân tình năm xưa với phụ thân của ngươi. Ngươi trả lại miếng lưu ly cho
bản quân, sau này ngươi sống hay chết không liên quan tới bản quân, bản quân
không muốn nhìn thấy ngươi nữa”.


Hoành kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng bật khóc nức nở.


hai cách để hóa giải độc thu thủy là hóa giải chậm và hóa giải nhanh, hóa giải
chậm giống như cách hóa giải của năm trăm năm trước đây khi Cơ Hoành mới bị nhiễm
độc Thu Thủy, dùng pháp thuật kết hợp với tiên đan giải độc hóa giải một phần
chất độc trước, ổn định độc tính, sau đó đưa nàng ta tới Phạn Âm Cốc tĩnh dưỡng.
Hóa giải nhanh là người giải độc sẽ độ hết chất độc trên người của nàng ta vào
cơ thể của mình, rồi tự uống thuốc, uống linh đan, khổ tu để giải độc. Chất độc
trên người Cơ Hoành lúc này chỉ có thể dùng cách thứ hai để hóa giải.


không thể để chất độc trên người của Cơ Hoành quá lâu, giải độc cũng phải mất
sáu, bảy ngày, lại đưa nàng ta về Xích chi Ma tộc cũng phải mất một ngày. Đế
Quân đã tính toán kỹ lưỡng, vì phép Điệp Trụ không thể gấp được không gian của
Bích Hải Thương Linh, liền cầm bút viết hai phong thư, lệnh cho Yến Trì Ngộ tới
Bích Hải Thương Linh, một bức đưa cho Phượng Cửu, một bức đưa cho hai người chủ
trì lễ thành thân là mẫu thân của Phượng Cửu và Trọng Lâm. Trong thư đã kể sơ
qua đầu đuôi câu chuyện, bức thư gửi cho Trọng Lâm và mẫu thân của Phượng Cửu
còn đưa ra một chủ ý chu toàn, nói rằng không cần báo với các vị tiên giả tới dự
tiệc là trì hoãn tiệc thành thân, như vậy sẽ khiến bữa tiệc của họ thành trò
đùa của trẻ con, cứ nói rằng quy định của Bích Hải Thương Linh là mời các vị
tiên giả đến du ngoạn bảy, tám ngày, trong bảy, tám ngày đó bày biện yến tiệc
trong cung điện bằng đá để các vị tiên giả có thiệp mời dự tiệc, sau đó lại mở
tiệc ở lối vào của Bích Hải Thương Linh, ban tiệc cho các tiểu tiên không nhận
được thiệp mời, đợi tám ngày sau, khi chàng trở về sẽ tổ chức yến tiệc linh
đình.

Kế
hoạch này, không thể nói là không tận tâm. Nhưng bức thư tận tâm đó, lại không
thể được đưa tới Bích Hải Thương Linh kịp thời.

Trọng
Lâm bỗng nhiên nói: “Nghe nói điện hạ đã biết việc Đế Quân sửa đổi ký ức của
mình. Vậy thì, điện hạ có biết, tại sao Đế Quân phải sửa đổi ký ức của điện hạ
không? Thứ lỗi cho tiểu thần to gan dò đoán, khi biết việc Đế Quân sửa đổi ký ức
của mình, điện hạ chắc chắn đã vô cùng tức giận, chắc đã nghĩ rằng Đế Quân thật
quá lộng hành hoặc không tôn trọng điện hạ, cũng từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ
tha thứ cho Đế Quân, sẽ cắt đứt với Đế Quân, ai đi đường nấy? À không, điện hạ
không chỉ suy nghĩ như vậy, điện hạ đã làm như vậy rồi”. Thở dài một tiếng,
nói: “Khi điện hạ còn là một tiểu linh hồ ở cung Thái Thần, tiểu thần ở bên cạnh
điện hạ, tiểu thần cũng coi như đã hiểu được năm phần tính cách của điện hạ.
Nhưng, điện hạ đã từng nghĩ có thể Đế Quân có nỗi khổ riêng khó nói chưa?”.

Hồi
lâu, ông ta mỉm cười đau khổ, nói: “Đế Quân đã từng hỏi thiên mệnh, thiên mệnh
nói rằng Đế Quân và điện hạ, hai người thực ra không hề có duyên phận. Đế Quân
biết, nếu không sửa đổi ký ức của điện hạ, e rằng sẽ không có khả năng tái hợp
với điện hạ được nữa. Thiên mệnh đã phán định như vậy, Đế Quân chỉ là dùng cách
của ngài để gìn giữ mối duyên này mà thôi, có thể ngài đã dùng không đúng cách,
nhưng quả thực đã rất tận lực tận tâm, đúng không? Chỉ là, ai có thể tranh đấu
được với thiên mệnh chứ?”.

Sắc
mặt của Phượng Cửu trở nên trắng bệch, những giọt nước mắt mới lại phủ lên vệt
nước mắt cũ, nàng cắn chặt môi.

Thiên
mệnh nói hai người bọn họ duyên mỏng, quả nhiên là duyên mỏng.

Yến
Trì Ngộ mang theo hai bức thư của Đông Hoa vội vã đi tới Bích Hải Thương Linh,
không ngờ giữa đường lại gặp kẻ địch, sau một trận đấu ác liệt, Tiểu Yến cuối
cùng đã bại trận, ngã vào trong núi Kim Ngã, được sơn thần của núi Kim Ngã mang
về, hôn mê suốt mấy tháng trời.

Đông
Hoa đưa Cơ Hoành về Xích chi Ma tộc, khi Trọng Lâm vâng lệnh của Phượng Cửu tới
tìm chàng, mới biết rằng hai bức thư đó không được đưa tới nơi, vội vàng trở về
Thanh Khâu, nhưng mới đặt chân tới biên giới của Xích chi Ma tộc, lại cảm thấy
trời đất rung chuyển. Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh sau lần điều phục của ba trăm
năm trước lại sắp sụp đổ rồi.

Chọn
đúng vào lúc này để sụp đổ, quả đúng là thiên mệnh.

Trong
điện chỉ có ánh sáng yếu ớt của vài viên minh châu, Trọng Lâm chậm rãi nói Diệu
Nghĩa Tuệ Minh Cảnh là vật gì, lại nói: “Năm trăm năm trước Diệu Nghĩa Tuệ Minh
Cảnh đã từng có hiện tượng sụp đổ một lần, Đế Quân đã tốn một nửa tiên lực để
điều phục nó, sau đó đã ngủ say suốt một trăm năm. Hồi đó, chẳng phải đã có tin
đồn Đế Quân vì muốn nhìn thấu bát khổ của nhân sinh nên đã tự xin xuống hạ giới
để lịch kiếp hay sao? Với tính cách của Đế Quân, sao có thể bỗng nhiên lại có
suy nghĩ kỳ lạ muốn lĩnh ngộ nỗi khổ của người phàm gì chứ, cung Thái Thần tung
ra tin đồn này, chẳng qua cũng vì muốn che giấu việc Đế Quân ngủ say mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ kéo dài này, Đế Quân luôn chuẩn bị để hoàn toàn
tịnh hóa Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh. Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh đã tích lũy khí đục
tam độc suốt mấy chục vạn năm, dù là Đế Quân, cũng không thể tịnh hóa nó một
cách dễ dàng được, cần phải tiêu tốn tiên lực suốt đời và ít nhất là một nửa
tiên nguyên của ngài. Vốn dĩ một tôn thần như Đế Quân, chỉ cần lưu giữ được một
chút tiên nguyên, ngủ say vài chục vạn năm, khi trời đất hoán đổi, vẫn có thể
quay về tiên giới. Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh đã chọn đúng lúc này để sụp đổ,
cách tốt nhất đối với Đế Quân là hoàn toàn tịnh hóa nó, chỉ để lại năm phần
tiên nguyên, bước vào một giấc ngủ say suốt mấy chục vạn năm”.

Trong
sự yên lặng đáng sợ, Trọng Lâm khẽ nói: “Nhưng Đế Quân lại sai thần đi gấp về
Tam Thập Lục Thiên tới điện Thanh Vân lấy gương Liên Tâm. Gương Liên Tâm là
thánh vật dùng để điều phục Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, trước ngưỡng cửa tồn
vong, quyết định của Đế Quân lại không phải là tịnh hóa Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh,
mà là điều phục nó thêm một lần nữa. Điện hạ có biết, tại sao Đế Quân lại lựa
chọn như vậy, Đế Quân lựa chọn con đường này, sẽ có hậu quả gì không?”.

Trong
điện Ngọc Hợp vô cùng yên lặng, duy chỉ có tiếng than khẽ của Trọng Lâm: “Điều
phục Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh cần tiêu tốn một nửa tiên lực của Đế Quân, vốn dĩ
chỉ cần ngủ sâu một trăm năm là có thể hồi phục lại, nhưng Đế Quân lúc đó đã dẫn
chất độc Thu Thủy trên người Cơ Hoành vào người mình, độc Thu Thủy sẽ lan tỏa
trong tiên nguyên của thần tiên, tiên giả nào trúng độc Thu Thủy, nếu muốn tu lại
tiên lực đã mất, thời gian phải tiêu tốn ít nhất cũng phải gấp năm lần bình thường,
nhưng Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh được điều phục một lần, chẳng qua cũng chỉ có thể
ổn định được hai, ba trăm năm, căn bản là không đủ thời gian để Đế Quân tu lại
tiên lực đã mất, đợi đến khi Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh lại sụp đổ một lần nữa,
ngài chỉ có thể dùng phần tiên lực còn lại và toàn bộ tiên nguyên để chống chọi,
con đường đang chờ đợi Đế Quân...”. Trọng Lâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời,
không thể nói nốt nửa câu sau, chuyển sang nói: “Không biết Đế Quân cao minh
hơn tiểu thần bao nhiêu, sao có thể không biết hai con đường đó, đường nào là tốt,
đường nào là xấu, lựa chọn con đường điều phục theo bản năng, chẳng qua là vì,
chẳng qua là vì không thể chịu đựng được việc mấy chục vạn năm sau khi trời đất
hoán đổi mới quay trở lại tiên giới, không được gặp điện hạ mà thôi, Đế Quân lo
rằng nếu không có ngài bảo vệ, điện hạ sẽ không thể qua nổi kiếp số thăng lên
làm thượng tiên thượng thần, căn bản sẽ không thể sống được tới lúc đó. So với
việc đó, chi bằng ngài vũ hóa, còn có thể có vài trăm năm vui vẻ với điện hạ
trước khi vũ hóa. Nhưng nào ngờ, nào ngờ...”, Trọng Lâm nghẹn ngào: “Nào ngờ điện
hạ biến mất suốt hai trăm năm”.

Đôi
môi đã bị cắn tới chảy máu, Phượng Cửu vẫn không hay biết.

Trọng
Lâm lại liên tục công kích: “Điện hạ có biết, hai trăm năm qua, Đế Quân đã sống
như thế nào không? Điện hạ chắc cuối cùng đã hiểu, tại sao Đế Quân lại thà dùng
quyền hạn để mưu việc riêng, phong kín Dao Trì, cũng muốn ép điện hạ gặp mặt một
lần rồi chứ, chẳng qua là vì, đó là lần gặp mặt cuối cùng trong đời. Nhưng bao nhiêu
hiểu nhầm, giờ đây lại không được nói và cũng không thể nói, bởi vì Đế Quân sợ
điện hạ dằn vặt. Đế Quân, ngài... ban đầu, ngay cả việc sau khi tịnh hóa Diệu
Nghĩa Tuệ Minh Cảnh sẽ đưa điện hạ cùng chìm vào giấc ngủ cũng đã nghĩ tới rồi,
giờ đây lại có thể nghĩ tới việc sau khi ngài vũ hóa, cuộc đời của điện hạ còn
dài, không muốn để điện hạ phải suốt đời dằn vặt, điện hạ có biết, có biết làm
như vậy khó khăn biết bao nhiêu không? Mà trong Lưu Ly các, khi Đế Quân nói với
điện hạ rằng hai trăm năm qua ngài sống không được tốt, điện hạ người lại nói với
ngài những gì?”.

Sao
nàng lại có thể không nhớ nàng đã nói gì với chàng.

Những
thứ mà chàng cho ta... ta đều không cần, thực ra chàng không cần phải cho ta những
thứ này, chúng ta đã coi như đã không còn nợ nần gì nhau rồi.

Bàn
tay vô thức đặt lên lồng ngực, nước mắt lại không thể rơi xuống được nữa.

Tạ
Cô Châu nói: “Trọng Lâm đại nhân, đủ rồi”.

Trọng
Lâm dường như đã mất hết cả sức lực, đờ đẫn rút từ trong tay áo ra một chiếc
khăn gấm, đặt vào trong tay của Phượng Cửu, chiếc khăn được mở ra, là chiếc nhẫn
lưu ly mà Đông Hoa tặng cho nàng, đóa hoa phượng vũ đỏ thắm trên mặt nhẫn lại
mang thêm một vệt máu màu vàng rực, rực rỡ như ráng chiều.

Trọng
Lâm hạ giọng nói: “Đế Quân vốn lệnh cho tiểu thần sau khi ngài vũ hóa mới đưa vật
này cho điện hạ, nhưng”, ông ta cười đau khổ một tiếng, nói: “Những điều ngày
hôm nay tiểu thần nói và làm, thực ra đều đã vi phạm mệnh lệnh của Đế Quân,
cũng không để ý tới điều này nữa. Đế Quân nói lồng Thiên Cương mà trước đây
ngài tặng cho điện hạ sẽ hóa thành tro bụi khi ngài vũ hóa, e rằng sẽ không thể
bảo vệ cho điện hạ được nữa, nên đã để lại cho điện hạ chiếc nhẫn lưu ly này, Đế
Quân đã lấy một nửa trái tim của mình để làm thành chiếc nhẫn này, dù ngài
không còn nữa, nó cũng sẽ không biến mất, sẽ mãi mãi bảo vệ cho điện hạ”.

Một
nửa trái tim. Hồi ức lại cuồn cuộn ập về như thủy triều. Nàng mang máng nhớ rằng
đó là khi họ mới bị rơi vào trong giấc mộng của A Lan Nhược, khi trí nhớ của
nàng còn đang rối loạn, chàng đã lừa nàng mà nói rằng nàng đã tha thứ cho tất cả
những việc mà chàng làm sai trước đây, bởi vì chàng đã quỳ xuống trước mặt
nàng. Nàng đã nói gì nhỉ?

“Đế
Quân chàng chắc chắn không chỉ quỳ xuống trước mặt em đúng không? Mặc dù em
không nhớ rõ lắm, nhưng chàng chắc còn làm những việc mất thể diện hơn nữa đúng
không?”.

“Đừng
vì em đã mất trí nhớ mà tùy tiện lừa em, chỉ quỳ một chút mà khiến em hồi tâm
chuyển ý thì quả thực đã quá coi thường em rồi, em không tin”.

Chàng
đã trả lời như thế nào?

“Nếu
muốn nàng suy nghĩ thông suốt, phải làm như thế nào, Tiểu Bạch?”.

Nàng
lại đã nói gì?

“Em
nghe nói phẫu tâm vi chứng mới là cách chứng minh tình cảm của một người dành
cho một người khác một cách tốt nhất... Bởi vì mở tim là sẽ chết, lấy cái chết
để chứng minh cho tấm lòng của mình, tấm lòng này không thể không chân thành, mới
không thể không tin tưởng”.

Cổ
họng bỗng trào lên một vị ngòn ngọt tanh tanh, nàng cố gắng nuốt nó xuống, giọng
nói đã lạc hẳn đi: “Chàng không thể vũ hóa như vậy, Trọng Lâm, ta vẫn còn rất
nhiều điều muốn nói với chàng, ta phải gặp chàng, ta...”.

Thần
sắc của Trọng Lâm vô cùng bi ai: “Không kịp nữa rồi. Lẽ nào điện hạ không nhìn
thấy sao băng rớt xuống đầy bầu trời ư?”.

Các
vì sao trên Cửu Thiên ngoài cửa điện quả nhiên đã rớt xuống quá nửa.

Nàng
loạng choạng nửa bước, chưa kịp đợi Tạ Cô Châu đỡ đã tự mình đứng vững, đôi mắt
đỏ hoe, rõ ràng nói một câu cũng rất tốn sức lực nhưng mỗi câu nói đều rất rõ
ràng, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Cái gì mà không kịp nữa, trời đất sụp đổ
cũng có liên quan gì tới ta? Chẳng phải ngươi đã nói lúc đầu chàng còn có kế hoạch
đưa ta cùng ngủ mấy chục vạn năm với chàng sao? Giờ đây chàng muốn tìm tới cái
chết, chẳng phải càng cần ta đi với chàng sao? Cái gì mà cuộc đời của ta còn
dài, muốn ta sống tốt hơn, chàng còn lâu mới hy vọng ta sống tốt hơn, trong
lòng chàng nhất định chỉ mong sao ta cùng chết với chàng”.

Nàng
cuối cùng lại bật khóc, giống như một đứa trẻ dỗi hờn: “Nếu chàng không nghĩ
như vậy, chàng không yên với ta đâu. Thiên mệnh nói chúng ta không có duyên ở
bên nhau, nhưng chắc cũng có duyên cùng chết bên nhau chứ!”.

Tạ
Cô Châu bước lại gần nói với Trọng Lâm trong tiếng khóc của Phượng Cửu: “Dù là
tịnh hóa Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, cũng cần phải có một nơi để tịnh hóa, Trọng
Lâm đại nhân, Đế Quân lúc này rốt cuộc là đang ở đâu?”.

Trọng
Lâm nhắm mắt nói: “Bích Hải Thương Linh có một Bích Hải, cũng có một Hoa Trạch,
Bích Hải ở bên trong, Hoa Trạch ở bên ngoài. Đế Quân lúc này, chắc đang ở trong
Hoa Trạch bên cạnh Bích Hải Thương Linh, lúc này nếu đi gấp, có thể sẽ được gặp
mặt ngài lần cuối”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3