Không thể thiếu em - Chương 07 - Phần 1
Chương 7:
Chương thứ mấy của đêm
Trời chưa sáng tôi không thể
nào xác định được, đêm nay rốt cuộc kéo dài tới chương thứ mấy.
1
Lúc tan tiệc cũng đã là đêm khuya.
Sau khi lên lầu Viên Cảnh Thụy cho gọi giám đốc Kiều vào phòng, tối nay giám
đốc Kiều uống hơi nhiều nên lúc đi còn loạng choạng, một câu phải nói hai lần còn
kèm theo tiếng ợ đầy mùi rượu, Đổng Tri Vy thấy sắc mặt Viên Cảnh Thụy sầm lại vô
cùng đáng sợ, cô mau chóng đi pha một ấm trà đặc, đang định ra ngoài thì Viên Cảnh
Thụy lên tiếng:
“Thư ký Đổng, cô cũng ở lại”.
Có say thế nào đi nữa thì lúc này giám đốc Kiều cũng cảm nhận được áp lực, mặc
kệ trà đang nóng cũng cầm cốc lên uống mấy ngụm, có thế mới duỗi thẳng được cái
lưỡi đã cuộn lại nãy giờ.
Viên Cảnh Thụy cầm laptop, mắt nhìn màn hình, tay chỉ lên màn hình cảm ứng,
chậm rãi nói: “Anh Kiều, mấy đối thủ cạnh tranh đấu thầu lần này anh tìm hiểu kỹ
chưa?”.
Giám đốc Kiều vừa gật đầu vừa nói: “Đã tìm hiểu kỹ rồi, mấy bên đều là đơn vị
phát triển nhà đất ở vùng này, thực lực không so với chúng ta được, tôi đã liệt
kê hết tình hình của bọn họ rồi, ở trong báo cáo có hết”.
“Lần đầu chúng ta tới tỉnh S, cái chúng ta cần thấy không phải là thực lực công
ty mà là thế lực của họ ở khu vực này, anh Kiều, đây đâu phải là lần đầu tiên anh
tìm hiểu đất đai ở tỉnh khác, sao lại làm ăn hồ đồ thế”.
“Tôi biết, nhưng anh xem, lần này là phó chủ tịch của họ đích thân ra mặt liên
hệ với chúng ta, tôi cảm thấy…”.
“Anh cảm thấy? Anh cảm thấy chỉ dựa vào vài câu nói của phó chủ tịch thì việc
này không phải bàn cãi nữa sao? Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy bảng báo cáo về công
ty có trên mạng là anh sẽ hiểu đối thủ cạnh tranh thế nào sao?”.
Câu nói này rất nặng lời, giám đốc Kiều nghe xong toát mồ hôi hột, miệng ậm
ừ một hai câu, cũng không rõ là đang nói gì.
Viên Cảnh Thụy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ông Kiều một lúc, căn phòng yên
tĩnh tới mức đáng sợ.
Mỗi phòng trong khách sạn đều rất rộng, họ ngồi trong phòng khách, Đổng Tri
Vy chuyên làm việc vặt, Viên Cảnh Thụy không cho phép cô đi thì cô không thể về
phòng như những người khác, không còn nơi nào để rút lui nữa cô đành đứng bên cạnh
quầy pha trà nước, vờ như bản thân mình không tồn tại.
Một lát sau giám đốc Kiều mới lên tiếng: “Vậy, vậy bây giờ tôi lập tức điều
tra lại ngay”.
“Anh nghĩ xem nên điều tra thế nào đi, có một số chuyện nếu chỉ dựa vào bảng
biểu thì không được đâu”. Viên Cảnh Thụy nói câu cuối cùng.
Sau tiếng đóng cửa căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Đổng Tri Vy lặng lẽ thở phào,
đang định lên tiếng xin về phòng thì giọng nói của Viên Cảnh Thụy lại vang lên.
“Thư ký Đổng, cô còn ở đó chứ?”.
“Có tôi”.
Căn phòng được thiết kế theo phong cách Trung Quốc, giữa phòng khách và quầy
pha trà nước được ngăn cách bằng một bức tường hoa, cô quay ra ngoài nhìn, thấy
anh vẫn đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách, máy tính đã được bỏ sang một bên,
một tay anh đặt trên thành ghế, tay kia đang nới lỏng cổ áo.
Trước khi tham gia tiệc rượu buổi tối Viên Cảnh Thụy đã thay quần áo, mặc trang
trọng để dự tiệc, nhưng trước giờ anh không thích thắt cà vạt, có thể do không thích
bị gò bó. Cho dù ăn mặc chỉnh tề thì bên trong complet cũng chỉ mặc áo sơ mi sẫm
màu, anh tháo cúc cổ thế này mọi vẻ nho nhã lịch sự vốn có không hiểu bay biến đi
đâu hết, sức mạnh thường ngày bị ẩn giấu dưới bộ Âu phục đều lộ ra ngoài, trông
anh vô cùng nguy hiểm.
Bước chân Đổng Tri Vy khựng lại.
Cô lại có cảm giác sợ hãi.
Viên Cảnh Thụy nhìn cô thư ký đang đứng cách mình chừng ba bước, trong lòng
bất giác lại thở dài.
Khi cô kể lại cho anh vụ việc xe của chính quyền bị phá hoại anh chăm chú nhìn
vào mắt cô, cho dù là lúc đó trong đôi mắt cô cũng không hề có vẻ sợ hãi chùn bước
như bây giờ.
“Mệt rồi à?”. Anh hỏi cô.
“Cũng bình thường, tổng giám đốc Viên còn cần gì nữa không?”. Cô đứng yên tại
chỗ, không bước lên nhưng cũng không lùi lại, làm tròn chức trách là một chuyện,
cô nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt anh lại là chuyện khác.
Cô là thư ký được anh chọn cho nên việc cô đối xử với anh thế nào cũng chính
là đối xử với công việc thế đó, trước giờ cô luôn làm việc rất nghiêm túc.
“Cô cảm thấy hạng mục này thế nào?”. Anh không bảo cô ra về mà chậm rãi nói,
có vẻ như muốn nói chuyện với cô.
Đổng Tri Vy vẫn đứng đó, chưa kịp nói gì thì anh đã bảo: “Ngồi xuống đi, tôi
không phải là hổ dữ nên không biết ăn thịt người đâu”. Nói xong anh ngồi thẳng dậy
rót trà cho cô.
Cô chần chừ rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Vị trí hạng
mục này rất đẹp, nếu có thể làm được thì chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi nhuận,
nhưng…”. Mấy lời tối nay cô nghe được vẫn văng vẳng bên tai, người tên A Thường
sau khi nhận tiền cũng đã chứng thực, rõ ràng có người phá hoại một chiếc xe nào
đó của chính quyền, lúc đó không ai chú ý cũng không ai tra hỏi xem rốt cuộc ai
làm, nhưng cô cảm thấy trong lòng Viên Cảnh Thụy hiểu rõ, chuyện này không phải
là trùng hợp.
Anh mỉm cười không để cô nói hết câu: “Trước đây bạn tôi cũng đã từng nói, nơi
này mặc dù tiềm năng phát triển khá tốt nhưng thế lực địa phương quá mạnh, cho dù
chính quyền công khai đấu thầu thì “diêm vương dễ bái tiểu quỷ khó ứng phó”, dặn
tôi phải cẩn thận, không nên tới đây, sợ tay không quay về”.
Đổng Tri Vy gật đầu, không phải cô chưa bao giờ nhìn thấy sự nguy hiểm trong
kinh doanh, nơi càng lắm lợi nhuận thì càng nhiều cạnh tranh, chuyện cạnh tranh
này nhiều lúc biến thành bạo lực, cô còn tận mắt chứng kiến có người bao vây rồi
đập xe của Viên Cảnh Thụy.
Anh chau mày: “Cô có để ý sắc mặt của phó chủ tịch Quý lúc nghe điện thoại không?”.
Đổng Tri Vy gật đầu.
“Quả thực tôi không có ai thân quen ở thành phố J nhưng ở tỉnh này cũng có một
số bạn bè, ban nãy vừa hỏi họ và thu được một số tin tức. Họ nói trong mấy doanh
nghiệp làm vụ này có một người đúng thực là dân anh chị, rất ghê gớm”.
Cô im lặng nghe anh nói, Viên Cảnh Thụy xuất thân rất bình thường nhưng anh
là người từng bước lăn lộn xây dựng lên sự nghiệp, thương trường như giang hồ, nhiều
khi phải dựa dẫm vào nghĩa khí anh em, cho dù anh không phải là người có thể một
tay che cả bầu trời nhưng lại có rất nhiều bạn bè thân thiết bên cạnh, về điểm này
Đổng Tri Vy có ấn tượng rất sâu sắc.
Anh lại nói với cô mấy câu nữa, cô vẫn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp
lại, cô cũng suy nghĩ rồi nói mình cho rằng điều này đúng, điều kia đúng chứ không
chỉ biết vâng dạ.
“Trước đây công ty không có nghiệp vụ ở tỉnh S, lại mới đến đây có gặp một số
khó khăn cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu mấy doanh nghiệp làm vụ này thực
sự uy hiếp chính quyền thì nên để cảnh sát giải quyết, cô cảm thấy sao?”.
Thực ra trong lòng anh đã có dự tính, cũng không cần cô đưa ra ý kiến, chỉ là
việc xẩy ra đột ngột khiến anh cảm thấy lòng sốt ruột muốn nhìn thấy cô ngồi cạnh.
Một người nếu có quá nhiều dục vọng thì phản ứng trực tiếp nhất chính là đôi
mắt, anh đã từng nhìn thấy ánh mắt của quá nhiều phụ nữ bị dục vọng giày vò, chỉ
có ánh mắt Đổng Tri Vy khi nhìn anh tĩnh lặng như nước, cho dù không nói gì nhưng
chỉ cần nhìn cô ngồi đó cũng khiến lòng anh vô cùng yên bình.
“Nếu mấy doanh nghiệp đó dám uy hiếp chính quyền vậy thì cảnh sát bình thường
cũng không thể giải quyết được việc này”. Anh hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp lời: “Có
điều tôi cũng không sợ đến thế”.
Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của người đàn ông bên cạnh như lóe sáng, đó là
ánh mắt đột nhiên có hứng thú và nóng lòng muốn thử sức, cô đã từng nhìn thấy ánh
mắt ấy.
Lần trước khi cô nhìn thấy ánh mắt này là sau khi anh đánh nhau với người ta.
Ý thức nguy hiểm đột nhiên ập tới khiến Đổng Tri Vy đan chặt hai bàn tay lại
với nhau, xong rồi, sao cô cứ có cảm giác lần đi công tác này sẽ mang lại cho cô
một sự trải nghiệm vô cùng đáng sợ.
Theo lịch trình, ngày hôm sau cả đoàn Thành Phương sẽ tham gia buổi họp báo
đấu thầu công khai.
Sáng sớm đã có ô tô và tài xế đợi sẵn ở cửa khách sạn nhưng không thấy bóng
thư ký Lý đâu, ông ấy chỉ gọi điện thoại tới báo nhận được tin cấp trên tới thị
sát nên hôm nay ông ấy phải chuẩn bị tài liệu cả ngày, không tới được và tỏ ý xin
lỗi.
Sau khi nhận được điện thoại, giám đốc Kiều nói với Viên Cảnh Thụy:
“Tổng giám đốc Viên, suy xét đến vấn đề an toàn, tôi cho rằng hay là lần này
chúng ta nên hoãn kế hoạch lại một chút”.
“Suy xét đến vấn đề an toàn?”. Viên Cảnh Thụy nửa cười nửa không nhìn ông Kiều,
ánh nhìn của anh khiến mồ hôi trên trán ông Kiều lấm tấm.
Cũng may Viên Cảnh Thụy không tiếp tục vấn đề này trước mặt mọi người, anh chỉ
nhắc mọi người chuẩn bị tốt, xuất phát đúng giờ, một nhóm người về Thượng Hải trước,
chỉ cần giám đốc Kiều ở lại tham gia buổi họp báo đấu thầu là được.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng Viên Cảnh Thụy nói xong liền quay người
đi ngay, đi được một bước liền quay lại gọi Đổng Tri Vy: “Cô đi theo tôi”.
Đổng Tri Vy đi theo, cô cảm thấy lưng mình bị những ánh mắt sắc lẹm nóng rực
thiêu đốt.
Anh vừa đi vừa nói với cô: “Cô đổi lại vé máy bay cho bọn họ, cô cũng thế, đổi
thành chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải”.
“Vậy anh thì sao?”. Cô truy hỏi.
“Tôi muốn đi xem mảnh đất đó”.
Hai người nói đến đây thì bắt gặp một nhân viên của Thành Phương ngoài hành
lang, có lẽ ngủ dậy muộn lại vừa ăn sáng xong nên vội vội vàng vàng chạy vào cửa
lớn, thấy Viên Cảnh Thụy thì “phanh” không kịp, đành miễn cưỡng đứng lại cúi đầu
chào: “Sếp Viên”.
Viên Cảnh Thụy chỉ gật đầu, nhân viên này nhìn Đổng Tri Vy với ánh mắt dò hỏi,
cô đành phải lên tiếng: “Mọi người đều về phòng sắp xếp hành lý rồi, cậu cũng về
đi, lát nữa mọi người tập trung ở cửa khách sạn chuẩn bị về Thượng Hải”.
Cậu nhân viên sững người nhưng Viên Cảnh Thụy đã đi lên trước, Đổng Tri Vy cũng
đi theo, không có thời gian để giải thích cho cậu nữa.
“Tôi có xe tới đón, để tài xế của họ đưa mọi người ra sân bay là được rồi, sau
khi xem xong mảnh đất đó tôi sẽ tự về Thượng Hải”.
“Tôi đi với anh”. Đổng Tri Vy đột ngột lên tiếng.
Anh đang định gọi điện thoại, nghe cô nói vậy anh liền quay sang nhìn cô, ánh
mắt rất dịu dàng. Gần đây anh luôn nhìn cô với ánh mắt như thế, giống như đang nhẫn
nại với cô, nhưng cô luôn không hiểu mình đã làm gì mà cần anh phải nhẫn nại với
mình như thế?
“Không cần đâu, cô về đi, sau khi về công ty thông báo cho EMT (Đội quản lý
cấp cao) chuẩn bị tốt buổi họp tối mai, nếu tôi không về kịp thì họp qua video”.
Anh nói xong ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhớ gọi điện cho tôi”.
Có một khoảnh khắc cô chỉ muốn hỏi anh, những việc này cô có thể giải quyết
được qua điện thoại, tại sao anh nhất định muốn cô quay về Thượng Hải? Thực ra cô
càng muốn hỏi anh, tại sao anh muốn những người khác về hết mà chỉ giữ lại giám
đốc Kiều, lẽ nào vì anh cảm thấy hôm nay sẽ gặp nguy hiểm? Giống như lời giám đốc
Kiều đã nói, suy xét đến vấn đề an toàn?
Nếu thực là như thế thì anh cũng nên về cùng mọi người, đường đường là tổng
giám đốc của Thành Phương, lẽ nào anh còn muốn khiêu chiến với nguy hiểm, tìm sự
kích thích trong tình huống không an toàn sao?
Quả thực cô không muốn nghĩ thế nhưng với hiểu biết của mình về anh thì không
thể không suy đoán như vậy.
Đàn ông có nhiều lúc chỉ như một cậu bé, không, trong số bọn họ có nhiều người
chưa bao giờ lớn và sẽ không bao giờ lớn.
Cô nhìn anh, miệng mấp máy những lời muốn nói nhưng không dám nói ra.
Quả là bướng bỉnh.
Cô vẫn nói, giọng rất nhẹ nhưng nghiêm túc.
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho EMT”.
Lần này tới lượt anh nhìn cô, anh khẽ chau mày rồi từ từ mỉm cười, tới mức khiến
cô mất đi sự dũng cảm vừa rồi, chỉ muốn lùi lại một bước.
Anh cười xong liền thở dài: “Thư ký Đổng, cô thật cố chấp, được rồi, cô đi cùng
tôi”.
2
Giống như hôm qua, xe của chính quyền thành phố có hai chiếc, giám đốc Kiều
lên xe màu đen, những người còn lại lên chiếc xe thứ hai và chuẩn bị xuất phát ra
sân bay.
Lúc lên xe sắc mặt của giám đốc Kiều rất khó coi, mắt luôn nhìn về phía bọn
họ, thực sự có chút đáng thương, những người khác không hiểu nội tình nên có người
còn cười thầm, nói mọi người nhìn giám đốc Kiều kia, chỉ là bị bỏ lại, không có
ai đi cùng tới buổi họp báo mà buồn rầu như thế, vẻ mặt trông hay thật.
Đợi hai chiếc xe đó đi xong một chiếc xe khác mới lao tới đỗ trước cửa khách
sạn, một lái xe lạ mặt xuống mở cửa mời Viên Cảnh Thụy lên xe, đó là một chàng trai
cắt đầu húi cua, nhìn thấy Đổng Tri Vy liền khựng lại.
Viên Cảnh Thụy nói: “Đây là thư ký của tôi”.
Đổng Tri Vy giả vờ không nhìn vào mắt người lái xe, là một thư ký cô cảm thấy
mình đã làm tới mức tốt nhất mà bản thân có thể làm, còn về anh, cô thực sự không
thể khống chế được suy nghĩ của người khác.
Nhưng cô cảm thấy rất tò mò, nếu cô xinh đẹp như hoa, thân ngọc dáng ngà thì
không nói làm gì, đằng này cô chỉ có ngoại hình bình thường, bất cứ lúc nào xuất
hiện bên cạnh người đàn ông như Viên Cảnh Thụy, người khác cũng không hiểu nhầm
mới phải chứ.
Mấy người này thật không có mắt nhìn gì cả, với gia thế của Viên Cảnh Thụy thì
anh muốn mẫu con gái nào chả được? Hoàn béo Yến gầy(*), quyến rũ, hấp dẫn, anh mà
chọn một người bình thường tới mức không có gì đặc biệt như cô làm bạn gái mới lạ!
(*) Nguyên văn: Hoàn phì Yến sấu: Hoàn tức Dương quý
phi Dương Ngọc Hoàn, Yến tức Triệu Phi Yến, có ý nói phụ nữ ai cũng có thế mạnh,
điểm hấp dẫn của mình (ND).
Đổng Tri Vy và Viên Cảnh Thụy vừa lên xe thì chiếc xe con ban nãy chở mọi người
ra sân bay lại quay lại, có đồng nghiệp vội vã xuống xe chạy vào khách sạn, hình
như bỏ quên thứ gì đó, thấy bọn họ liền vội vã đứng lại chào: “Sếp Viên”.
Chiếc xe con đỗ ngay sau xe họ, chàng trai đầu húi cua đóng cửa thay họ, lúc
lên xe còn lẩm bẩm nói một câu, không rõ là nói gì.
Xe khởi động và lao vút đi với tốc độ cao, giây cuối cùng cô quay lại nhìn phía
sau, chiếc xe con vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang
nhìn về phía này.
3
Đến đón Viên Cảnh Thụy là một chiếc xe việt dã màu đen, lái xe xem chừng không
thích nói chuyện, sau khi xe chạy chỉ nói đơn giản: “Tôi tên là Trương Thành, anh
Doãn bảo tôi tới đón anh”.
Viên Cảnh Thụy hỏi: “Biết đường chứ?”.
Chàng trai gật đầu: “Biết, đường tới khu mới xây cũng đều mới làm cả, có điều
có một đoạn chưa làm xong, phải đi đường vòng”.
Viên Cảnh Thụy gật đầu rồi nói: “Cậu vất vả rồi”.
Bên ngoài cửa xe trời vẫn mưa lâm thâm, đường trơn trượt, kỹ thuật lái xe của
Trương Thành cũng không tồi, xe đi trên đường trơn rất vững.
Suốt dọc đường Đổng Tri Vy bận gọi điện thoại thông báo cho EMT ở Thượng Hải
chuẩn bị cuộc họp buổi tối, Viên Cảnh Thụy cũng thế, hầu như đều do người khác gọi
tới cho anh, còn anh nghe một hồi lâu mới đáp lại một tiếng rất nhỏ, không rõ đầu
máy bên kia nói gì.
Sau khi xe đi vào hướng khu mới xây có rất ít xe con chạy trên đường mà chỉ
có các loại xe công trình hạng nặng, phần lớn là xe trộn bê tông và xe tải, còn
có xe công chở xi măng sắt thép. Có lái xe chạy ẩu, lái chiếc xe lớn như thế chạy
vù qua xe họ, lúc xe có trọng tải lớn chạy qua bùn đất trên đường bắn tung tóe,
ngay cả kính chắn gió trên xe của họ cũng không tránh khỏi, mặc dù đã mở cần gạt
nước nhưng vẫn bị bùn bắn loang lổ.
Lúc ở Thượng Hải Đổng Tri Vy cũng từng nhìn thấy xe tải, nhưng ở nơi xa lạ thế
này trong lòng bỗng cảm thấy như có sợi dây đàn đang căng lên, luôn có cảm giác
lo lắng, đặt điện thoại xuống cô quay sang nhìn Viên Cảnh Thụy, anh ngồi bên cạnh
cô, vẫn đang nghe điện thoại, thấy cô nhìn mình liền nhướn mày, lát sau nghe xong
điện thoại anh hỏi:
“Sợ rồi à?”.
Đổng Tri Vy lắc đầu.
Cô ngồi đây vì công việc, “ăn bổng lộc của vua thì trung thành với vua”, cho
dù sếp cô hay có những ý tưởng kỳ quái, cho dù có lúc cô không tán thành một quyết
định nào đó của anh nhưng cô vẫn tận tụy trung thành đi theo anh.
Anh bật cười.
Viên Cảnh Thụy luôn là một người đàn ông đẹp trai, mỗi khi anh cười luôn rạng
ngời như nắng xuân, nhiều cô gái trẻ trong công ty mỗi lần nhìn thấy anh từ xa đều
đỏ mặt. Mặc dù cô nhìn thấy nhiều rồi nhưng vẫn không có khả năng miễn dịch, đành
phải cúi đầu xuống vậy.
Anh nói tiếp: “Tôi chỉ tới đó xem xét, xem xong chúng ta về”.
Cô cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh lúc này, nhưng giọng
nói ấm áp ấy khiến cô không muốn ngẩng đầu lên.
Con đường này đúng như lời Trương Thành nói, vẫn còn một đoạn đang làm dở, xe
cộ trên đường rất ít, cuối cùng họ nhìn thấy một tấm biển cảnh báo màu vàng và chướng
ngại chặn đường, Trương Thành dừng xe rồi quay lại nói: “Anh Viên, chúng ta phải
đi đường vòng thôi, đi đường quốc lộ, tuy hơi nhỏ, phần lớn đều là đường làng, nhưng
đường xá cũng được”.
Viên Cảnh Thụy nhìn bản đồ mở sẵn đang đặt trên đùi, xem xong liền ngẩng đầu
lên nói: “Hình như còn một con đường núi có thể đi được, gần hơn đường quốc lộ”.
Trương Thành gật đầu: “Có một con đường núi, nhưng mấy hôm trước lở đất, đường
núi bị sụt mấy đoạn, bây giờ đang sửa chữa, không biết đã thông chưa”.
“Vậy à, vậy cậu đi đường quốc lộ đi, an toàn là trên hết”.
Trương Thành lái xe đi hướng khác, xe lăn bánh trên đường quốc lộ, nói là quốc
lộ nhưng thực ra nó giống như đường làng đơn giản, chỉ có hai luồng xe, lúc hai
xe đi qua chỉ cách nhau một khoảng ngắn. Hai bên đường cũng chỉ có hai hàng lan
can đơn giản, có chỗ còn bị hỏng. Ban đầu còn thấy thôn xóm, đi sâu chút nữa chỉ
còn những quãng đường hoang vu ít người qua lại.
Đến bây giờ Đổng Tri Vy mới gọi điện xong, không còn việc gì làm nữa, lại ngồi
bên Viên Cảnh Thụy khiến cô luôn có cảm giác không biết làm thế nào. Viên Cảnh Thụy
dường như cũng cảm nhận được điều đó, anh quay sang nhìn cô.
Cô tưởng anh muốn nói gì với mình nhưng anh đã mau chóng quay đi chỗ khác rồi
chỉ nói chuyện với Trương Thành ngồi ghế trên.
“Đường quốc lộ sửa bao lâu rồi? Sao vẫn còn hẹp thế này!”.
“Đường này còn đẹp đấy, anh chưa thấy mấy đoạn đường núi cứ sửa rồi sập, sập
rồi sửa, đường vào Thục khó mà, chẳng còn cách nào khác, chúng ta ở đây muốn đi
đâu cũng luôn phiền phức hơn những chỗ khác”.
Đang nói thì đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, dường như có chiếc xe khác
bất chấp tất cả định vượt lên, Trương Thành chau mày rồi tăng tốc, không có ý định
nhường đường.
Đổng Tri Vy quay lại nhìn, phía sau quả nhiên có xe bám theo, không chỉ có một
chiếc, bám theo gần nhất là chiếc Santana màu đen đang ra sức bóp còi và nghiêng
đầu xe, dường như sẵn sàng lao lên đâm bất cứ lúc nào.
Hai bên đường hoang vắng, ngay cả bóng một nhà dân cũng không có, phía trước
có một chiếc xe tải đang đi tới, còi bóp liên hồi, chiếc xe màu đen bám theo sau
buộc phải lùi lại đi vào làn đường của mình, lúc chiếc xe tải đi qua Trương Thành
liền tăng tốc quẹo mạnh một cái. Đổng Tri Vy không kịp chuẩn bị nên ngã nghiêng
người suýt chút nữa là va mạnh vào cửa xe, bỗng nhiên có người cầm tay cô kéo giật
lại, là anh, Viên Cảnh Thụy.
Cơn kinh sợ vẫn chưa qua, cô ngồi thẳng lại định lên tiếng thì chỉ nghe thấy
tiếng Trương Thành kêu lên: “Cẩn thận!”.
Thân xe rung lắc dữ dội, hóa ra chiếc xe bám theo phía sau lao vọt lên đâm vào
xe họ rầm một tiếng.
Tai nạn!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đổng Tri Vy, nhưng người cô bị ấn
chặt giữa ghế trước và ghế sau, cô còn nghe thấy tiếng Viên Cảnh Thụy vang lên trên
đầu mình, anh không nói to nhưng rất rõ ràng.
“Không được dừng xe, tiếp tục chạy!”.
Xe tăng tốc, tiếng ầm ầm của động cơ vang lên dội thẳng vào tai Đổng Tri Vy,
xe lao vút trên con đường núi đầy bùn đất. Cô muốn ngồi dậy, muốn biết tình hình
rốt cuộc như thế nào nhưng cánh tay đang ấn chặt cô vừa chắc vừa mạnh, cô không
thể phản kháng được.
Tiếng Trương Thành đột nhiên vang lên, ngắn ngọn nhưng chói tai: “Phía trước
có xe”.
Dường như cùng lúc đó hông xe lại bị đâm lần nữa, thân xe lắc mạnh, cô không
kiềm chế được kêu lên một tiếng, cả người chợt nặng trĩu, Viên Cảnh Thụy cúi người
che chắn cho cô, bên tai lại vang lên tiếng anh nói với Trương Thành:
“Đi đường khác, cắt đuôi bọn họ”.
Xe quẹo mạnh, tốc độ quá nhanh nên thân xe dường như nghiêng hẳn về một bên,
Đổng Tri Vy căng thẳng tới mức mười đầu ngón tay như co lại, lòng bàn tay vừa cử
động liền bị một người đưa tay nắm chặt.
Người cô nhẹ bỗng, anh ngồi thẳng dậy, cô vội vã ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ
ửng vì quá căng thẳng và do thiếu ô xi.
Anh nói với cô, tay nắm chặt tay, mắt nhìn vào mắt cô, tiếng nói rất nhỏ nhưng
vẫn rất bình tĩnh:
Anh nói: “Đừng sợ”, sau đó gọi tên cô: “Tri Vy”.
Chiếc xe lại nguy hiểm rẽ ngoặt rời xa đường chính và chuyển hướng đi vào một
con đường vắng vẻ. Một bên đường dựa sát vào núi, một bên là sườn dốc chỉ được ngăn
cách bằng cọc sắt đơn giản. Trên đường không có xe cũng không có bóng người qua
lại, đường gập ghềnh, xe chòng chành, chốc chốc trên đường lại xuất hiện những tảng
đá lớn khiến xe liên tục phải đổi hướng, có lúc còn lún vào đống bùn lầy và đất
đá phủ trên đường, Trương Thành chỉ còn cách đi men theo mép dốc, bánh xe mài xuống
mặt đường và phát ra những âm thanh đáng sợ, giống như bánh xe có thể bị hẫng bất
cứ lúc nào còn chiếc xe lúc nào cũng có thể lật nhào xuống dốc từ con đường nguy
hiểm này.
Tình hình đường xá nguy hiểm, mấy chiếc xe bám theo phía sau cũng giảm dần tốc
độ, có chiếc còn thắng gấp trên con đường nhỏ hẹp, phát ra những âm thanh chói tai.
Trương Thành nhìn qua gương chiếu hậu rồi tiếp tục giữ chặt vô lăng, tập trung tinh
thần lái xe, Đổng Tri Vy quay lại phía sau, trong mịt mù cát bụi cô thấy mấy chiếc
xe hung hăng bám theo đã khuất dần, xem ra chúng sẽ không đuổi theo nữa.
Cảm giác thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc khiến cơ thể cứng đờ của cô đột nhiên
mềm nhũn, dường như sắp tụt từ trên ghế xuống lần nữa, nhưng người cô vừa khẽ nhúc
nhích là lại được giữ chặt. Sức mạnh từ bàn tay truyền tới khiến cô cúi đầu, cho
tới bây giờ cô mới phát hiện ra mình đang túm chặt tay Viên Cảnh Thụy, không biết
cô đã nắm mạnh thế nào mà tay anh hằn toàn vết đỏ.
Cô đột nhiên cảm thấy khó xử, vừa muốn rút tay ra vừa muốn nói gì đó để xin
lỗi nhưng trên mui xe đột ngột vang lên một âm thanh kì lạ, mọi người trong xe đều
ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thấy mui xe đã bị lõm một vết rõ ràng.
Cô nghe thấy tiếng kêu của Trương Thành. Cô còn chưa kịp rút tay về thì đã bị
kéo mạnh về một bên, cả người bị ôm chặt, rất chặt, trước mắt là cảnh vô số đất
đá bùn lầy chảy từ trên núi xuống, trời long đất lở! Những âm thanh đáng sợ vang
lên giống như tiếng sóng biển đang cuộn trào.
Thân xe nẩy mạnh lên, cô chỉ cảm thấy đầu mình va vào mui xe, đang muốn nhìn
xem chuyện gì xảy ra thì trước mặt tối om, cả thế giới trở nên đảo lộn, kèm theo
đó là những tiếng vang hãi hùng, cô chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu mơ hồ rồi bị
bóng đen nuốt chửng.

