Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp - Chương 13 - Phần 4

(4)

Chỗ ăn cơm là nhà hàng đồ Âu lần
trước, khung cảnh rất đẹp, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ. Vòi
phun nước phát nhạc ở tầng một đang phát một bản piano vui tai.

Ôn Bình đặt một phòng ở tầng hai.
Khi Kỳ Quyên đến, bà Ôn đã ngồi chờ ở đó.

Kỳ Quyên lễ phép mỉm cười và nói: “Cháu
chào cô ạ”.

Bà Ôn nhìn Kỳ Quyên, chỉ thấy cô
gái này rất xinh đẹp, hơn nữa rất tự nhiên không một chút e thẹn, quần áo đơn
giản, gọn gàng, trên người không có đồ trang sức phức tạp loằng ngoằng, móng
tay cũng được cắt sạch sẽ gọn gàng, đúng là càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn
càng thuận mắt, không kìm được hỏi: “Cô Kỳ làm việc ở đâu?”.

Kỳ Quyên mỉm cười nói: “Cháu là luật
sư, hiện nay đang làm việc ở văn phòng luật sư Thời Đại”.

Suýt nữa thì buột miệng nói: Sau
này có bất kỳ vấn đề gì về pháp lý, hoan nghênh cô đến tìm cháu tư vấn.

May mà kịp thời phanh lại, nếu
không thì thật xấu hổ = =.

Bà Ôn cười nói: “Chả trách trông rất
tháo vát. Không giống với Ôn Bình nhà cô, suốt ngày lười biếng, ngủ dậy đến
chăn cũng không gấp”.

“Khụ khụ”. Ôn Bình khẽ ho một tiếng,
bị mẹ lườm cho một cái.

Ôn Bình đành phải mỉm cười, nhìn Kỳ
Quyên, dịu dàng nói: “Gọi món đi, muốn ăn gì?”.

Kỳ Quyên vốn định nói cô có một xấp
voucher giảm giá của nhà hàng này, có điều trước mặt phụ huynh mà lấy ra thì thật
không tiện, đành phải bỏ qua mức giá đáng sợ trên menu, mỉm cười nói: “Tùy anh,
em thế nào cũng được”.

Ôn Bình gật đầu, “Vậy anh gọi cho
em nhé”.

“Vâng”.

Ôn Bình gọi phục vụ, gọi vài suất
ăn và salad hoa quả.

Rõ ràng là bà Ôn vô cùng hứng thú với
Kỳ Quyên, cũng vô cùng thích cô. Ánh mắt bà nhìn Kỳ Quyên trở nên dịu dàng và
thân thiết hơn, ngay cả cách xưng hô cũng từ cô Kỳ biến thành Tiểu Quyên.

Hai người mới gặp nhau mà như đã
quen từ lâu, nói chuyện cũng không câu nệ như con dâu gặp mẹ chồng…

Ôn Bình cảm thấy mình ngồi ở giữa lại
biến thành không khí, bị họ lờ đi.

Có lẽ họ đều là những người phụ nữ
của công việc, vì thế mới có nhiều chủ đề chung như vậy.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, bà Ôn
mời Kỳ Quyên đến nhà chơi nhưng Kỳ Quyên mỉm cười khéo léo từ chối. Mặc dù bà
Ôn rất muốn nói chuyện thêm với Kỳ Quyên nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến
thời gian riêng tư của hai người, đành phải tiếc nuối nói: “Vậy thì cô không ép
nữa, sau này có cơ hội cùng Ôn Bình đến nhà chơi nhé”.

“Được ạ”.

Khi ba người cùng đi ra ngoài, nhân
lúc Ôn Bình ra bãi đỗ xe lấy xe, đột nhiên bà Ôn nói với Kỳ Quyên: “Thằng con
này của cô mặc dù lớn tuổi hơn cháu nhưng từ nhỏ đã được cô nuông chiều, thói
quen sinh hoạt của nó không được tốt như cháu, sau này cháu phải quản nó thật
chặt”. Bà Ôn ngừng một lát, vẻ mặt ẩn chứa nỗi xót xa, “Năm ấy nó vì học vẽ mà
cãi nhau với gia đình. Lúc ấy cô quá tuyệt tình, đuổi nó ra khỏi nhà họ Ôn. Bao
nhiêu vất vả mà nó phải chịu hồi trẻ đều là người làm mẹ như cô gây ra”.

“…”. Không phải coi mình là con dâu
tương lai thật đấy chứ?

Kỳ Quyên đau đầu nhìn về phía Ôn
Bình rời đi, miễn cưỡng nhận lời: “Cháu biết rồi ạ”.

Thấy tâm trạng của bà Ôn có chút buồn
phiền, Kỳ Quyên vội an ủi: “Cô ơi, Ôn Bình sẽ không trách cô đâu ạ”.

“Cô biết”. Bà Ôn khẽ thở dài, “Cô rất
có lỗi với con trai mình, vì thế mới hy vọng nó sớm thành gia lập nghiệp, có một
người yêu nó, hiểu nó ở bên cạnh nó. Cháu là cô gái tốt, cũng hiểu chuyện hơn
Ôn Bình. Trên con đường sự nghiệp của nó sau này, cháu hãy thay phần cô, ủng hộ
động viên nó nhé”.

Kỳ Quyên ngượng ngùng vuốt tóc, “Vâng
ạ”.

Những lời nói này của mẹ Ôn Bình quả
thật giống như giáo dục trước hôn nhân. Nhưng kỳ lạ là Kỳ Quyên không cảm thấy
đáng ghét. Suốt ngày ép con trai kết hôn cũng chẳng qua là hy vọng con trai có
người ở bên, có thể sống vui vẻ.

Người mẹ như vậy khiến Kỳ Quyên thấy
cảm động và kính phục.

Ôn Bình nhanh chóng lái xe ra. Bà
Ôn nói phải đến nhà anh trai của Ôn Bình, lại còn đặc biệt dặn dò Ôn Bình đưa Kỳ
Quyên về. Kỳ Quyên không tiện từ chối, liền ngoan ngoãn lên xe của Ôn Bình.

Chiếc xe phóng đi, cuối cùng Kỳ
Quyên thở phào nhẹ nhõm, xoa huyệt Thái Dương đau nhức, thả lỏng vai dựa vào ghế.

Ôn Bình nhìn cô, khẽ hỏi: “Mệt lắm
đúng không?”.

Kỳ Quyên nói: “Mẹ anh rất thân thiện.
Bà hiểu biết rộng, tư tưởng cũng rất thoáng, nói chuyện với bà tôi không cảm thấy
có áp lực, chỉ là cuối cùng bà bảo tôi…”.

“Bảo cô cái gì?”.

Bảo cô quản chặt anh, ủng hộ anh gì
gì đó, nghe có vẻ giống như những lời mẹ chồng nói với con dâu, khiến Kỳ Quyên
không được tự nhiên cho lắm.

“À,
cũng không có gì”. Kỳ Quyên nhìn đi chỗ khác, bỏ qua chi tiết này.

Ôn
Bình cũng không hỏi nữa, mỉm cười nói: “Hôm nay cảm ơn cô nhé”.

Kỳ
Quyên xua tay, “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà”.

Ôn
Bình nhìn Kỳ Quyên rồi hỏi: “Người nhà cô thì sao? Không ép cô đi xem mặt sao?”.

Kỳ
Quyên im lặng một lúc mới khẽ nói: “Mẹ tôi mất mấy năm trước rồi”.

Ôn
Bình sững người, “Tôi xin lỗi”.

Kỳ
Quyên cười nói: “Không sao, chuyện đã qua lâu rồi. Bây giờ một mình tôi sống rất
tốt. Hơn nữa không có bố mẹ ép xem mặt, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức”.

Nhìn
nụ cười vờ ra vẻ thoải mái của cô, Ôn Bình chỉ thấy nhức mắt.

Vốn
tưởng rằng người con gái hiểu chuyện như cô nhất định được bố mẹ vô cùng yêu
thương, không ngờ cô lại sống một mình.

Một
cô gái sống cô đơn giữa thành phố lớn như vậy, bố mẹ đều mất, không một người
thân bên cạnh, nhưng lại có thể dựa vào khả năng của mình tạo được danh tiếng
trong giới luật sư… Rốt cuộc cô đã phải chịu đựng biết bao gian khổ?

Lúc
bị ốm không có người thân chăm sóc, gặp khó khăn chỉ có thể tự mình giải quyết,
đối với một người con gái mà nói, một mình phiêu bạt trong thành phố lớn như vậy
thật sự không dễ chút nào.

Nhưng
lúc nào cô cũng kiên cường và lạc quan, không những không để lộ một chút yếu đuối
nào mà còn khiến bản thân trở thành kẻ mạnh, trở thành người đáng được bạn bè
tin tưởng và dựa dẫm.

Mỗi
lần chị em tốt gặp khó khăn, cô đều giúp đỡ hết mình…

Rốt
cuộc cô có bao nhiêu sức mạnh mới có thể vất vả chống đỡ được đây?

Khoảnh
khắc ấy, đột nhiên Ôn Bình muốn nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, nói với cô đừng
buồn, sau này anh sẽ ở bên cạnh em.

Nhưng
anh không thể làm gì được.

Bởi
vì nếu có những hành vi đi quá giới hạn như thế sẽ chỉ làm hỏng mối quan hệ của
hai người.

Chiếc
xe phanh kít bên đường. Ôn Bình nắm chặt vô lăng, hít một hơi thật sâu để bình
tĩnh lại. Nhưng kỳ lạ là tâm trạng này không dễ khống chế. Anh muốn bảo vệ người
con gái này, muốn ôm cô vào lòng. Ham muốn mãnh liệt ấy cứ trào dâng trong
lòng. Lần đầu tiên trong đời Ôn Bình có cảm giác mất kiểm soát.

Kỳ
Quyên quay sang nhìn anh với ánh mắt băn khoăn, “Sao vậy?”.

Ôn
Bình mở cửa xe, không quay đầu lại, nói: “Tôi xuống xe mua chút đồ, cô ngồi
trên xe chờ tôi”.

“...
Ừm”.

Một
lúc sau, Ôn Bình quay lại, đưa cho Kỳ Quyên một túi giấy rất to.

Kỳ
Quyên sững người, mở ra thì phát hiện bên trong đựng đầy những xiên thịt nướng
thơm phức, quay sang nhìn anh đầy kinh ngạc thì lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của
anh.

“Lúc
nãy chắc chắn là ăn chưa no, đúng không? Bên kia có bán thịt nướng, mua một ít
cho cô làm đồ ăn vặt”.

“…”.

Quả
thực lúc nãy cô chưa ăn no, có phụ huynh ở đó, không tiện ăn thoải mái, thêm
vào đó món Âu vừa đắt vừa ít, một suất beefsteak và salad hoa quả không đủ để
cô lấp đầy dạ dày của mình.

Không
ngờ anh lại chu đáo như vây, đặc biệt dừng xe bên đường mua đồ ăn cho cô.

Nhìn
túi thịt nướng to bự trước mặt, Kỳ Quyên không khỏi xúc động trong lòng.

“…
Cảm ơn anh”.

Ôn
Bình mỉm cười, lấy một túi giấy ăn trong ngăn kéo trước ghế ngồi cho Kỳ Quyên, “Nếu
đói thì ăn trên xe đi”.

“Ừm”.
Kỳ Quyên cầm giấy ăn, lấy một xiên thịt đưa ra trước mặt anh, “Anh ăn không?”.

“Không
cần đâu, tôi lái xe, cô ăn đi”.

“Được”.
Kỳ Quyên không khách sáo ngồi ăn ngon lành.

Ôn
Bình nhìn cô gái cúi đầu ăn bên cạnh mình qua gương chiếu hậu, ánh mắt bỗng trở
nên dịu dàng.

Nhìn
dáng vẻ vui tươi của cô, anh cảm thấy rất mãn nguyện.


lẽ đó chính là yêu…

Nửa
tiếng sau, chiếc xe đến khu nhà nơi Kỳ Quyên sống.

Kỳ
Quyên xếp những xiên thịt đã ăn xong và giấy ăn vào túi giấy, mở cửa xe định đi
xuống nhưng đột nhiên bị Ôn Bình kéo tay lại. Kỳ Quyên quay sang nhìn anh với
ánh mắt không hiểu, “Còn chuyện gì sao?”.

Ôn
Bình nói: “Suýt thì quên, có thứ này cho cô”.

Nói
rồi liền lấy ở ghế sau một chiếc hộp hình vuông đưa cho Kỳ Quyên.

Kỳ
Quyên cầm lấy, đó là chiếc CD số lượng giới hạn kỷ niệm năm năm ca hát của Mạc
Phi mới ra gần đây. Vì là bản đẹp nên đóng gói vô cùng tinh xảo, hộp quà làm bằng
sắt cầm trên tay cảm thấy rất chất, ở phía trên in dòng chữ dát bạc “Album chọn
lọc kỷ niệm năm năm ca hát của Mạc Phi”, bên cạnh còn có chữ ký phóng khoáng của
Mạc Phi.

“Cái
này…”. Kỳ Quyên ngạc nhiên nhìn anh, “Anh kiếm ở đâu ra vậy?”.

CD
số lượng có hạn này rất khó mua, toàn thế giới có năm nghìn chiếc, fan của Mạc
Phi siêu đông, lúc đầu Kỳ Quyên nhìn thấy áp phích tuyên truyền cũng đã từng
nghĩ sẽ mua nhưng đáng tiếc là ngày CD lên giá đã bị tranh nhau mua sạch.

Ôn
Bình nói: “Cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải cảm ơn cô thế
nào. Chẳng phải lần trước cô nói là thích Mạc Phi sao? Tôi liền nhờ người lấy một
chiếc CD của anh ta tặng cô”.

“…”.
Kỳ Quyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


chỉ tiện miệng nói thích thôi, không được coi là fan của Mạc Phi, vậy mà anh lại
tốn công sức như vậy… Nếu fan của Mạc Phi biết cô dễ dàng lấy được CD bản đẹp lại
còn có chữ ký của Mạc Phi, nhất định họ sẽ đố kỵ đến mức giết chết cô.

Thật
là tội lỗi.

Ôn
Bình nhìn vẻ mặt phức tạp của Kỳ Quyên, khẽ cười nói: “Nhận đi, quà tặng mà bị
trả lại thì sẽ rất mất mặt”.

“Vậy
thì cảm ơn anh”. Kỳ Quyên đành phải nhận CD, trong lòng không khỏi cảm thấy tò
mò, “người” mà anh nhờ rốt cuộc là ai mà có thể lấy được chữ ký từ chính tay Mạc
Phi. Lẽ nào anh còn có bạn trong làng giải trí?


tò mò nhưng vì lịch sự nên Kỳ Quyên cũng không tiện hỏi thẳng, chỉ có thể mang
theo tâm trạng ấy đi vào nhà.

Nhìn
hình bóng của cô dần dần biến mất trước mắt, Ôn Bình không kìm được thở dài.

Tặng
cô CD bản đẹp, cô không những không vui sướng như mình tưởng mà trông có vẻ băn
khoăn.

Chỉ
tại mình không suy nghĩ thấu đáo. Cô ấy không phải là fan cuồng của Mạc Phi, chỉ
đơn thuần thích nhạc của anh ta mà thôi. Còn mình vì phát hiện sở thích của cô ấy
mà vô cùng phấn khích, tìm CD có chữ ký tặng cô ấy mà lại không tính đến… người
bình thường rất khó lấy được chữ ký từ tay ca sĩ nổi tiếng.

Nếu
cô ấy biết mình là em trai ông chủ Derek của tập đoàn Star Walk, con trai út của
đạo diễn tài ba Lưu Nhược Lâm, bạn thân của Mạc Phi… cô ấy có bỏ chạy vì sợ
không?

Câu
trả lời là chắc chắn sẽ bỏ chạy.

Ôn
Bình, mày thật quá ngu xuẩn, chưa gì đã lộ cái đuôi cáo ra rồi.

Ôn
Bình đưa tay day huyệt Thái Dương, cảm thấy vô cùng ân hận vì sự bồng bột nhất
thời của mình.

Đúng
lúc ấy đột nhiên điện thoại đổ chuông, anh nhấc máy thì nghe thấy một giọng nói
lạnh lùng đến cực điểm: “Nghe mẹ nói bạn gái em là luật sư, họ Kỳ, tên Quyên,
đúng không?”.

“…”.
Anh rất muốn dán băng dính vào miệng mẹ, nhanh như thế mà đã nói hết với anh trai
rồi.

“Nếu
nhớ không nhần, vụ kiện lần trước Thời Viêm kiện anh ra tòa, em cũng vì không
có việc gì làm mà đến dự. Em rất hài lòng với biểu hiện của đại luật sư Kỳ trên
tòa, đúng không?”.

Ôn
Bình nói: “Anh, anh nói như vậy khiến em cảm thấy tội lỗi, cứ như anh thua kiện
là do em gây ra vậy”.

“…”.

“Nói
thật, cả đoàn luật sư của công ty anh bại dưới tay một mình Kỳ Quyên, điều đó
chẳng phải chứng minh em nhìn người giỏi hơn anh sao?”.

“…”.

“Sao?
Tức rồi à?”.

“…”.

Nghĩ
đến sắc mặt tức giận đến khó coi của anh trai, Ôn Bình không kìm được nhếch mép
cười, “Dù sao thì em nhắm chắc cô ấy rồi, hơn nữa mẹ rất thích cô ấy, nhất định
sẽ đứng về phía em. Anh xem thế nào đi”.

Người
đàn ông ở đầu dây bên kia dường như đang cố kìm nén sự tức giận, “Em sợ sau khi
biết chuyện anh sẽ ngăn cấm, vì thế mới kéo mẹ ra làm chỗ dựa đúng không?”.

Ôn
Bình tiếp tục mỉm cười, “Chuyện này cũng bị anh phát hiện rồi sao?”.

“Ôn
Bình”.

“Sao
ạ?”.

“Anh
không thích Kỳ Quyên, càng không muốn cô ta trở thành bạn gái của em”. Giọng
nói của Derek rất nghiêm túc, ngừng một lát rồi nói: “Hãy xem thứ anh gửi cho
em”.

Điện
thoại bị ngắt, vài giây sau, màn hình điện thoại hiện lên thông báo “Bạn có
email mới”.

Ôn
Bình lên mạng, vào hòm thư, đập vào mắt là email anh trai gửi.

Toàn
bộ là tư liệu liên quan đến Kỳ Quyên.

Bao
gồm ngày tháng năm sinh, thời thơ ấu, những trường đã từng học, quê hương, người
thân, bạn bè, thậm chí những người đã từng theo đuổi cô. Thông tin được liệt kê
vô cùng toàn diện và chi tiết. Đây không phải là kết quả có thể điều tra được
trong thời gian ngắn. Rõ ràng là anh trai anh đã từng mời thám tử tư đặc biệt
điều tra về Kỳ Quyên.

Lúc
đầu, Thời Viêm kiện công ty quản lý Star Walk ra tòa đã từng gây ra làn sóng lớn
trong làng giải trí. Đối với Kỳ Quyên và Thời Viêm mà nói, họ giành thắng lợi
trong vụ kiện và gặt hái được thành công. Nhưng đối với anh trai anh, thua vụ
kiện ấy không chỉ là vấn đề thể diện mà danh tiếng của công ty cũng vì thế mà bị
ảnh hưởng rất lớn.

Anh
ấy không thích Kỳ Quyên đã sớm nằm trong dự đoán của Ôn Bình.

Với
tính cách của anh ấy, vì thế mà sai người điều tra Kỳ Quyên cũng là hợp tình hợp
lý.

Vốn
dĩ, đối với anh trai, điều tra đối thủ là một chuyện rất bình thường. Nhưng lúc
này, nhìn thấy tài liệu chi tiết về Kỳ Quyên mà anh trai gửi tới, thậm chí bao
gồm những chuyện riêng tư không nên công khai… đột nhiên trong lòng Ôn Bình
trào dâng sự phẫn nộ dữ dội.

Cho
dù cô vẫn chưa phải là bạn gái của anh, cho dù tài liệu điều tra này là từ trước
khi anh quen cô…

Nhưng
toàn bộ tư liệu của cô bị người ta đào bới, thậm chí hiển hiện trước mắt mình một
cách trần trụi, điều này khiến Ôn Bình vô cùng khó chịu.

Kìm
nén sự tức giận trong lòng, anh sầm mặt nhìn xuống phía dưới, những thông tin
chi tiết về gia cảnh của Kỳ Quyên được liệt kê trong thư khiến Ôn Bình cau mày.

Bố
của Kỳ Quyên là một kẻ cặn bã, làm đủ chuyện xấu xa. Từ khi Kỳ Quyên còn rất nhỏ
đã bỏ mặc hai mẹ con cô. Từ nhỏ Kỳ Quyên sống cùng với mẹ. Mẹ cô sức khỏe không
tốt, thường xuyên bị ốm. Về sau thậm chí cả công việc cơ bản nhất cũng không thể
tiếp tục, đành phải thôi việc ở nhà dưỡng bệnh.


áp lực gia đình, bắt đầu từ trung học Kỳ Quyên đã đi làm kiếm tiền đóng học
phí, thời gian học đại học cũng vừa học vừa làm. Cô đã từng làm rất nhiều việc,
đưa hàng, phát tờ rơi, làm gia sư. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là cô lại nghĩ
cách mưu sinh…

Khó
khăn lắm mới đến lúc tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc rất tốt, còn tưởng
rằng có thể cùng mẹ sống những ngày tháng yên bình, ổn định, không ngờ, đúng
vào cái ngày cô nhận được giấy chứng nhận luật sư thì mẹ cô gặp tai nạn qua đời.

Vụ
tai nạn ấy được ghi chép tỷ mỉ trong tư liệu. Chiếc xe khách gặp tai nạn, rất
nhiều người chết. Kỳ Quyên cũng suýt chút nữa thì thiệt mạng trong vụ tai nạn ấy,
lúc nguy nan mẹ cô đã lấy thân mình bảo vệ cô, cô mới giữ được mạng sống.

Sau
vụ tai nạn, tâm trạng của Kỳ Quyên vô cùng suy sụp, thậm chí cho rằng chính
mình hại chết mẹ, may mà có hai chị em tốt là Vệ Nam và Tiêu Tinh luôn bên cạnh
cô, cuối cùng cô mới thoát ra khỏi nỗi ám ảnh ấy.

Về
sau cô làm luật sư, phối hợp với cảnh sát thu thập chứng cứ, truy bắt bố đẻ của
mình.

Sau
khi bố cô bị đưa ra pháp trường, một mình cô đi du học nước ngoài, biến mất một
thời gian rất dài. Sau khi quay về thì bắt đầu lao vào làm việc, biến thành “nữ
siêu nhân” trong mắt các đồng nghiệp, từ khi vào văn phòng luật sư Thời Đại đến
nay, cô chưa bao giờ thua một vụ kiện nào…

Ngón
tay lướt trên màn hình dần dần trở nên cứng đơ.

Thì
ra ngay từ khi còn rất nhỏ cô đã phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của cuộc
sống, vì thế mới trở thành người phụ nữ kiên cường, độc lập như bây giờ. Người
mẹ mà cô yêu nhất, vào cái ngày cô nhận được giấy chứng nhận luật sư thì gặp
tai nạn qua đời. Cô tự đưa bố đẻ của mình vào nhà lao, từ đó về sau cô không
còn người thân nữa.

Thì
ra cô đã từng có quá khứ đau đớn như vậy.

Nhớ
đến vẻ mặt tươi cười của cô khi khẽ nói “Không sao, bây giờ tôi sống rất tốt”,
Ôn Bình chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó bóp chặt, đau lòng tới mức
khó có thể diễn tả được.

Thật
hy vọng có thể quen cô sớm hơn.

Thật
hy vọng có thể ở bên cạnh cô, cùng cô bước qua những cơn bão táp đáng sợ ấy.

Nhưng
khi họ gặp nhau, cô đã trải qua tất cả gian truân, đã thoát xác, đã biến thành
một người phụ nữ kiên cường, đủ khả năng tự lập, không cần bất kỳ ai bảo vệ.

Nhưng
cho dù như vậy, anh vẫn muốn bảo vệ cô.

Tâm
trạng này càng trở nên mãnh liệt hơn sau khi đọc xong hoàn cảnh chân thực của
cô.

“Xem
xong chưa?”. Màn hình hiện lên tin nhắn của anh trai.

Ôn
Bình hít một hơi thật sâu để tâm trạng bình tĩnh lại rồi mới nhanh chóng trả lời:
“Xem xong rồi. Gia cảnh và quá khứ của cô ấy rất phức tạp. Có điều, anh cho rằng
em sẽ để ý tới những chuyện này sao?”.

“Anh
biết em sẽ không để ý, chỉ là để em hiểu thêm một chút về cô ta mà thôi. Cô ta
không phải là một người phụ nữ đơn giản, cũng không hợp với em”.

“Anh,
em rất nghiêm túc với cô ấy”.

“Hả?”.

“Vì
thế xin anh đừng chạm vào giới hạn của em”.

Báo cáo nội dung xấu