Yêu phải đại ma vương - Chương 3 - Phần 1

Chương 3

Khang Trọng Lâm mệt mỏi mang tập tài liệu vào
thang máy đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, một hồi lâu sau anh mới ảo não nghĩ
rằng phải lên tầng năm bộ nghiệp vụ tìm học đệ cũng là trợ thủ đắc lực của anh,
Sở Duyên Vũ để thảo luận một chuyện.

Không nghĩ tới vừa mới đáp thang máy đi vào tầng
năm, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một người con gái nhỏ nhắn cẩn thận liếm kem
cây đi qua trước mặt anh.

Không biết hôm đó làm sao, bình thường anh cũng
không phải người thích gây chuyện thị phi, nhưng ngày đó tính tình anh đặc biệt
kém, lửa giận lại không có chỗ phát tiết, cộng thêm thân thể không khoẻ, anh
lạnh lùng gọi cô lại, muốn tìm một người để mắng.

“Chờ một chút, khụ.” Yết hầu ngứa làm cho anh
không khỏi ho ra tiếng.

“Anh gọi tôi sao?” Cô gái quay đầu nhìn anh, vẻ
mặt vô tội.

Hoàng Nguyên Cần vẻ mặt buồn bực, cô chỉ là một
cái đinh ốc nhỏ bé trong công ty, tuy rằng đã từng thấy tổng giám đốc Khang
Trọng Lâm ở trên tạp chí, nhưng chưa bao giờ cùng anh mặt đối mặt nói chuyện,
cho nên có chút khẩn trương.

“…” Anh trừng mắt nhìn cô, cũng thuận tiện trừng
mắt nhìn cây kem cô đang liếm.

Cô mở to đôi mắt linh hoạt, ánh mắt đảo qua đảo
lại. “Ách… Anh nhìn tôi như vậy là muốn ăn kem que sao? Tôi còn có một que
trong tủ lạnh nhỏ…”

Mỗi ngày nghĩ tin tức bản thảo cùng với chăm sóc
khánh hàng mà cảm thấy mệt, cô đều tìm thứ gì đó ăn, sau đó lấy lại tinh thần
cố gắng công tác.

Nhưng vì tủ lạnh nhỏ nhiều ngày không được tiếp tế
lương thực, chỉ còn lại có hai que kem, cô miễn cưỡng chọn một que, vừa vặn còn
thừa một.

“Cô ở tổ nào? Khụ, khụ…” Anh lạnh lùng hỏi, bởi vì
yết hầu càng ngày càng không thoải mái, cho nên giọng nói có vẻ khàn khàn.

Ở công ty quảng cáo Đại Phong, tầng năm là tổ
quảng cáo nghiệp vụ chuyên án, gồm bốn đội công tác, phân công hợp tác lại trợ
giúp cho nhau, vừa là ngành tinh nhuệ nhất của công ty vừa là ngành kiếm nhiều
tiền nhất.

Cô không có trả lời câu hỏi của anh, ngược lại tò
mò tới gần, trừng mắt nhìn mặt anh.

“Tiểu thư, cô giẫm lên chân của tôi.” Anh lửa giận
ngút trời.

“A, thực xin lỗi.” Cô vẫn nhìn anh chằm chằm.

“Tiểu thư, mời cô bỏ chân ra ngay lập tức.” Khang
Trọng Lâm nghiến răng nghiến lợi. “Còn nữa, thần kinh cô bị hỏng hay vốn đã
không có thần kinh? Chẳng lẽ cô không phát hiện mình giẫm lên chân người khác
sao?”

Cô không để ý tới anh, ngược lại vừa nói vừa vươn
một bàn tay sờ trán anh. “Kỳ quái, mặt của anh rất đỏ, ánh mắt cũng đỏ, tràn
ngập tơ máu, có phải phát sốt hay không?”

Anh há hốc mồm, ngơ ngác để cô sờ soạng.

Anh luôn làm theo ý mình, một mình một người,
không nghĩ rằng có người chưa được sự đồng ý của anh dám sờ trộm anh, chết
tiệt…

“A… Nóng quá, anh sốt thật rồi.” Cô kêu to, trực
tiếp đem que kem ăn được một nửa nhét vào miệng của anh đang kinh ngạc mà mở
lớn. “Giữ lấy, hạ nhiệt độ.”

Tiếp theo, cô vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ chốc
lát sau mang đến thuốc pha chế sẵn cùng nước sôi, khi anh vẫn chưa hoàn hồn, bỏ
que kem trong miệng anh ra, đổ thẳng thuốc vào miệng anh, sau đó đổ nước vào
miệng anh như đổ cho một con dế mèn.

Anh bị nước làm nghẹn đến mức ho khan, bị bất đắc
dĩ đành phải nuốt thuốc vào, cho đến khi lý trí khôi phục, bỗng nhiên rống to:

“Cô bị thần kinh à? Tự nhiên bắt tôi uống thuốc?!”
Lát nữa anh phải tới bệnh viện rửa ruột, miễn cho bị độc chết.

“Đừng nóng vội, đây là thuốc hạ sốt, anh có biết
người làm ngành quảng cáo rất vất vả hay không, làm ngày làm đêm, ngay cả thời
gian sinh bệnh cũng không có, cho nên mọi người chuẩn bị một đống thuốc trong
ngăn kéo, phòng trừ cho mọi tình huống, không nghĩ tới hôm nay lại phát huy
công dụng.” Dáng vẻ cô vô cùng từ bi. “Nhưng có vẻ anh bị sốt rất nghiêm trọng,
đi gặp bác sĩ vẫn tốt hơn.”

“…” Anh vỗ trán, đột nhiên cảm thấy vô cùng chóng
mặt.

Chẳng lẽ độc dược cô bắt anh ăn có hiệu lực?

“Anh muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Cô tới
gần, nâng cánh tay anh.

Anh ác liệt hất tay cô. “Tránh ra.”

Lúc này, lại có người từ thang máy đi ra.

“Trọng Lâm? Cậu làm sao vậy?” Người tới vừa vặn là
Sở Duyên Vũ mà Khang Trọng Lâm muốn tìm.

“Cậu tới thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với
cậu…”

Anh quyết định xử lý việc công trước rời mới dạy
dỗ cô gái không có mắt bên cạnh, nhưng trước mắt đột nhiên một mảnh tối sầm,
kéo theo một trận choáng váng kịch liệt, bước đi của anh lảo đảo một chút rồi
lập tức té sấp về phía trước.

“Tổng giám đốc…” Sở Duyên Vũ vội vàng tiến về
trước giúp Khang Trọng Lâm.

“Này, anh tỉnh lại đi.” Hoàng Nguyên Cần cũng chạy
nhanh về phía trước vỗ vỗ hai má anh.

“…” Bên tai anh truyền đến từng trận kinh hô cùng
tiếng kêu, nhưng anh vô lực đáp lại.

Trước khi anh mất đi ý thức, đang cố gắng khắc chế
choáng váng, cảm giác được mặt mình bị một đôi tay nhỏ bé mãnh lực vỗ về…

Mặt đau quá. Nhất định là chuyện tốt do người phụ
nữ đáng giận kia làm, chờ anh tỉnh lại, anh nhất định sẽ tát cô một cái bay tới
Bắc Cực, sau đó điều cô đến khu vực không ai quản lí, để cô tự động rời cương
vị công tác, cả đời này anh không bao giờ muốn gặp cô nữa.

Sau đó, bởi vì bị cảm nặng cùng khẩu vị không tốt
tra tấn, Khang Trọng Lâm ở bệnh viện truyền nước một ngày, sau đó nghỉ ngơi ở
nhà hai ngày mới khôi phục sinh long hoạt hổ.

Ngày đầu tiên trở lại công ty, anh liền buộc Sở
Duyên Vũ thả người, Sở Duyên Vũ buồn bực lại có hứng thú theo dõi anh, vẻ mặt
có chút đăm chiêu.

“Vì sao?”

“Vì sao cái gì?” Khang Trọng Lâm anh giả ngu cũng
rất lợi hại.

“Cậu xem trọng Hoàng Nguyên Cần ở điểm nào nhất?”
Sở Duyên Vũ liếc mắt nhìn anh một cái.

Tuy rằng Hoàng Nguyên Cần không phải là nhân vật
lợi hại hay không thể thiếu, nhưng dù gì làm việc cũng chăm chỉ, tuy rằng vào
công ty mới hơn một năm, nhưng cũng biết sự trung quy trung cự, tự dưng bắt anh
thả người, anh cũng có chút không tình nguyện.

“Không có gì.” Khang Trọng Lâm vân đạm phong khinh
nói. “Chỉ là thư kí của tôi quyết định về nhà chuyên tâm dạy dỗ con cái, mà tôi
vừa vặn thiếu một thư kí, cho nên tôi quyết định ‘Thăng nhiệm’ Hoàng Nguyên Cần
đảm nhiệm làm thư kí cho tôi.”

“Người nhiều như vậy, vì sao lại là cô ấy?” Sở
Duyên Vũ buồn cười nói.

“Tôi thấy cô ấy có vẻ thuận mắt.” Kỳ thật là anh
thấy cô không vừa mắt, nhưng sao anh có thể đem tâm tư để lộ ra được.

Sở Duyên Vũ có chút đăm chiêu nhìn anh một cái, cố
gắng áp chế ý cười. “Được rồi!”

Tuy rằng Sở Duyên Vũ biết sự tình không đơn giản
như vậy, cũng chỉ có anh mới hiểu được cá tính cùng thói hư tật xấu của Khang
Trọng Lâm, tự nhiên điều Hoàng Nguyên Cần đến làm thư kí cho mình, là chuyện mà
anh khó tưởng tượng được.

Có lẽ, Khang Trọng Lâm có dụng ý của bản thân, anh
ở một bên xem diễn là được. Hơn nữa kỳ thật Khang Trọng Lâm mặc kệ Sở Duyên Vũ
anh có thả người hay không, công ty hết thảy đều là anh ta định đoạt, hỏi qua
anh chỉ là để cho anh mặt mũi mà thôi.

Quả thực, sau khi Khang Trọng Lâm điều Hoàng
Nguyên Cần làm thư kí cho mình, hơn nữa điều cả hai vị trợ lí đi, để lại một
mình cô chống đỡ đại cục. Tất cả những việc qua tay anh đều để Hoàng Nguyên Cần
tự sinh tự diệt, khiến cô oa oa kêu to, ở anh sau lưng nguyền rủa oán giận.

Chỉ cần mặt cô càng thối anh càng cao hứng, ai bảo
cô dám tùy tiện sờ anh… Mà từ đó đến nay, Khang Trọng Lâm mới phát hiện bản
thân cũng có thói xấu đùa dai.

Khi đó toàn công ty đều nghĩ rằng Hoàng Nguyên Cần
có vận cứt chó, vào công ty mới hơn một năm đã một bước lên mây, một bay lên
trời. Chỉ có Sở Duyên Vũ cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng còn cố ý thăm dò tâm tư
người kia.

Mấy tháng nay, Sở Duyên Vũ đem những hành động của
Khang Trọng Lâm cùng Hoàng Nguyên Cần xem ở trong mắt, coi như giải trí. Hoàng
Nguyên Cần có thể nhẫn nại bị Khang Trọng Lâm chỉnh ác lâu như vậy, thật là
wonderful.

“Trọng Lâm, chúng ta quen nhau đã lâu phải không?”
Sở Duyên Vũ tươi cười hỏi.

Khang Trọng Lâm nhíu mày. “Nói nhảm.”

“Chúng ta từng cùng nhau vượt qua M.A[3], cùng
nhau điên cuồng uống rượu cả ngày, đúng không?” Sở Duyên Vũ vẻ mặt tràn đầy ý
cười.

[3] M.A: master of art: thạc sĩ
của những môn xã hội…

“Nếu cậu đào bẫy để mình nhảy xuống, mình khuyên
cậu miễn đi!”

“Nói vớ vẩn, bệnh đa nghi thật trầm trọng.” Sở
Duyên Vũ ý cười càng đậm.

“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Khang Trọng Lâm nhíu
mày.

“Mình chỉ muốn biết, vì sao ngày trước cậu kiên
trì điều Hoàng Nguyên Cần làm thư kí của cậu? Trừ việc thấy cô ấy thuận mắt ra,
phòng thư kí có một đống người đã được huấn luyện có thể dùng, vì sao lại là cô
ấy?”

Sở Duyên Vũ thật sự nghĩ không ra cũng xem không
hiểu dụng ý hành động này của anh, nếu muốn làm cho cô biến mất, có trăm ngàn
phương pháp có thể sử dụng, nhưng anh lại trọng dụng cô, mấy tháng nay còn
thành lập giao tình với cô, có khi còn cùng cô nói chuyện trên trời dưới đất,
ngay cả anh cũng không hiểu được tác phong này của Khang Trọng Lâm.

“Mình thích thế.” Khang Trọng Lâm bá đạo nói.

Sở Duyên Vũ mỉm cười nói:

“Hình như cậu có hứng thú với cô ấy.”

Khang Trọng Lâm nhún nhún vai, thẳng thắn nói:

“Mình chỉ cảm thấy hành động của cô ấy rất thú
vị.”

“Xem ra hành động thẳng thắn không che giấu của cô
ấy, trực tiếp bắn vào trong tâm khảm bình tĩnh không gợn sóng của cậu chứ gì!
Không nghĩ tới bao nhiêu thiên kim danh môn muốn lấy được sự chú ý của cậu đều
bị sập cửa vào mặt, cậu lại bị một nhân viên bình thường tác động tâm tư, ngẫm
lại cũng thật sự là kỳ diệu.”

Khang Trọng Lâm liếc trắng anh ta một cái. “Nói ít
thôi!”

“Nhưng cậu điều cô ấy làm thư kí của mình, thỉnh
thoảng lại vụng trộm bắt nạt, thoạt nhìn giống như đứa trẻ con trong vườn trẻ
bắt nạt bạn gái mình thích.” Sở Duyên Vũ làm bộ không phát hiện ánh mắt sắc bén
được bắn tới, không sợ chết hỏi: “Rồi sao? Tóm lại cậu muốn làm gì?”

Không ngờ rằng Khang Trọng Lâm không bảo anh bớt
lo chuyện người khác, mà ngược lại trầm tư một lát rồi nói:

“Không biết, chờ mình hiểu rõ sẽ nói sau.”

Tháng hai, thời tiết vẫn có chút lạnh.

Sáu giờ sáng, khi bầu trời vẫn nhiễm chút bụi u ám
thì tiếng chuông ở nhà trọ Khang Trọng Lâm thuê vang lên.

“Mới sáng ra đã phá giấc ngủ người khác, là ai?”
Anh ấn bộ đàm, tức giận hỏi. Tuy rằng anh đã rời giường tập thể dục, nhưng tập
được một nửa bị quấy rầy làm cho anh bị mất hứng.

“Mình.” Người ngoài cửa nghĩ rằng anh có thể nhận
ra mình.

“Mình là ai? Quỷ à?” Khang Trọng Lâm tức giận nói.

“Mình là Sở Duyên Vũ.”

Cửa vừa mở ra, Sở Duyên Vũ thần thanh khí sảng đi
vào như không có việc gì, sau đó mở tủ lạnh, lấy sữa đổ vào cốc thủy tinh,
uống, tự nhiên như ở nhà mình.

“Sáng sớm gặp cướp à?” Khang Trọng Lâm lạnh lùng
nhìn tất cả hành động của anh ta, vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán.

Sở Duyên Vũ cười meo meo:

“Đường đi đến nhà cậu tiêu hao không ít nhiệt
lượng, đừng nhỏ mọn như vậy chứ!”

Khang Trọng Lâm bất vi sở động. “Sao sáng sớm chạy
tới đây, có việc thì gọi điện cũng được.”

“Nói qua điện thoại không rõ lắm, nói trực tiếp
thú vị hơn.” Kỳ thật anh muốn nhìn vẻ mặt của Khang Trọng Lâm nên sáng sớm đã
chạy tới.

Khang Trọng Lâm xem thường, quyết định không quan
tâm Sở Duyên Vũ, xoay người trở lại phòng tập thể thao tập thể dục.

Sở Duyên Vũ buông cốc sửa mới uống một nửa, vội
vàng ngăn cản. “Cậu muốn đi đâu?”

“Tập thể dục.”

“Mình còn chưa nói xong!”

“Nghe mấy điều lảm nhảm chỉ làm ô nhiễm lỗ tai của
mình.”

Sở Duyên Vũ nhếch miệng cười nói:

“Khoan đã, khoan đã, mình thật sự có chuyện quan
trọng muốn nói với cậu.”

“Không quan tâm.” Anh xoay người muốn đi.

“Này này, cậu sẽ không tin hôm qua mình gặp ai ở
sân bay Đào Viên đâu”

Khang Trọng Lâm quay lại, khóe miệng giương lên.
“Hồ Cẩm Đào? Obama? Hay là người ngoài hành tinh?”

Sở Duyên Vũ cười ha ha. “Cậu thật hài hước.”

“Bớt ăn nói lung tung đi.” Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Sở Duyên Vũ nhìn anh không kiên nhẫn, mới thần bí
nói:

“Mình gặp bạn gái cũ của cậu.”

“Ai?” Khang Trọng Lâm nhàm chán hỏi. Anh từng hẹn
hò với vài người bạn gái, nhưng đều chia tay trong lí trí, cho nên không có
chuyện gặp mặt làm như không thấy hoặc tạt a xít sunfuric như xã hội hay đưa
tin.

“Khổ cho cậu lại tới ngày này.” Sở Duyên Vũ nhịn
không được vui sướng khi người gặp họa.

“Cậu sẽ không nhàm chán đến mức nói loại chuyện
nhàm chán này đi?!”

“Cậu đừng không có lương tâm như vậy, mình mà nhàm
chán như vậy sao?” Sở Duyên Vũ chép miệng lắc đầu. “Mình muốn nói cho cậu biết,
mình nhìn thấy Hạ Lâm ở sân bay, hình như cô ấy học xong rồi nên về.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3