Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 04 - Phần 3

Sóng ngầm đang nổi lên, Diệp Tề Mi sững
người. Các cơ bắp trên người Thành Chí Đông như căng ra, sao cô lại không cảm
nhận được? Hơn nữa, việc này mà nói ra cũng rất vô vị, càng giải thích càng tệ,
nên cô cũng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, vừa rồi em đi loanh quanh, gặp anh
Lận Hòa và Bối Bối, thấy anh ấy ngồi câu cá rất thú vị, thế là đến giúp một
tay, không ngờ lại bất cẩn ngã xuống nước, khiến anh Lận Hòa không những không
câu được cá mà còn phải nhảy xuống cứu người”. Diệp Tề Mi chỉ chỉ vào mình,
mình trông bê bết thế này, chắc không cần phải nói phần tiếp nữa nhỉ?

Nghe nhắc tới tên mình, Bối Bối phấn khích
sủa gâu gâu như muốn kể công, bị nó cọ cọ vào người, Diệp Tề Mi bật cười, cúi
xuống vuốt ve nó: “Đúng đúng, Bối Bối cũng nhảy xuống nước cứu em nữa, sorry,
tao quên mất mày”.

Cô chơi đùa vui vẻ với Bối Bối, còn hai
người đàn ông thì chẳng nói gì, không nghe thấy họ trò chuyện, Diệp Tề Mi ngẩng
đầu lên, còn chưa kịp mở miệng đã ho sặc sụa, bắn cả sữa ra.

Thành Chí Đông xót xa, không còn để ý được
việc gì nữa, quay lại chào Lận Hòa rồi kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhiễm
lạnh rồi phải không, xem em lần sau còn dám đi lung tung nữa không?”.

“Chán chết đi được, này, anh đừng kéo nữa.
Không được ôm, kẻ cướp”. Tiếng tranh cãi xa dần, Bối Bối quay đầu lại nhìn chủ
nhân, ánh mắt trách móc.

Nhìn theo hướng họ đi một lúc lâu, Lận Hòa
mới cúi xuống vỗ vỗ vào lưng Bối Bối, không cười nhưng giọng vẫn rất ôn hòa:
“Đừng cuống, cuống gì chứ”.

Ra khỏi sân golf anh lái thẳng xe tới bệnh
viện, chỉ cảm lạnh chút xíu, anh hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, bác sĩ kê
luôn đơn thuốc còn bị anh chất vấn: “Sao ông lại làm việc không cẩn thận thế,
không cần kiểm tra tổng thể thật chứ? Không cần ở lại bệnh viện để theo dõi
sao?”.

Lần này tới lượt Diệp Tề Mi phát điên, cô
trừng mắt nhìn anh: “Đừng làm xấu mặt em nữa, về nhà”.

Anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng hai chữ
“về nhà” của cô như từ tai rơi xuống tim anh, cả trái tim như được lấp đầy bởi
một thứ gì đó rất mềm mại, dịu dàng, dễ chịu tới mức muốn nổ tung.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô cũng
đang nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của anh giọng cô dịu đi: “Không sao đâu, em rất
ổn”.

Tục ngữ có câu “Không nên ăn quá no, không
nên nói quá nhiều”. Tối đó Diệp Tề Mi bắt đầu sốt, hơn nữa lại đúng vào nửa
đêm. Khi Thành Chí Đông giật mình tỉnh dậy có cảm giác như mình đang ôm một hòn
than, đời này cái gì anh cũng không thiếu, chỉ thiếu kinh nghiệm chăm sóc người
khác. Ôm người con gái mình yêu toàn thân nóng bừng trong lòng, trái tim anh
đau như bị ai bóp nghẹt, nhưng lại luống cuống không biết làm gì, lòng hối hận
muốn chết.

Anh lập tức bật ngay dậy mặc quần áo, Diệp
Tề Mi cũng đã tỉnh, đôi mắt mơ màng, người cuộn tròn lại.

Trước nay sức khỏe của cô rất tốt, nói năng
hành động dứt khoát, hiếm khi nào bị ốm. Nhưng vừa ốm một cái là thấy ngay sự
khác biệt, trông cô rất đáng thương, hai má đỏ rực, sốt cao đến nỗi chân tay
mềm nhũn, cổ họng đau rát, nói cũng khó khăn, chỉ một câu “Anh làm gì vậy” mà
phải cố một lúc lâu mới thều thào thốt được ra.

Đang lo lắng nên động tác của anh rất nhanh
gọn, “Em sốt rồi, chúng ta phải đi bệnh viện”.

“Không đi”. Khó khăn lắm mới tỉnh táo hơn
một chút, cô quyết liệt từ chối. Diệp Tề Mi tự đưa tay sờ lên trán mình, đúng
là rất nóng, nhưng chẳng qua chỉ sốt thôi mà, có cần làm to chuyện thế không?

Anh đã mặc quần áo chỉnh tề, nghe cô nói
vậy liền cúi xuống giáo huấn: “Không được, nhất định phải đi, sốt tới mức này,
nhỡ bị ngớ ngẩn thì sao?”.

“Anh mới ngớ ngẩn!”. Cô lập tức phản kích
bằng giọng khàn đặc.

Anh điên tới mức bắt đầu tuôn ra một tràng
tiếng Anh xì xà xì xồ.

“Thành Chí Đông, em hiểu đấy!”. Không ngờ
anh lại còn nói chỉ có kẻ ngốc mới lên cơn sốt vào mùa hè, cô giận dữ nói: “Vì
em ngã xuống nước mới…”.

Anh đã mang áo của cô lại gần, nhướn mày:
“Nếu em không giúp người khác vớt cá, liệu có rơi xuống nước không?”.

Diệp Tề Mi tức quá bật người ngồi dậy, vì
động tác quá mạnh nên cô choáng váng ngã lăn xuống đất.

Thành Chí Đông lao vội tới như tên bắn
nhưng cũng không kịp cứu cô, khi anh bế cô từ dưới đất lên, chỉ cảm thấy người
cô nóng hừng hực như một cái lò, anh không còn tâm trí nào mà tức giận nữa:
“Bảo Bảo, em không sao chứ?”.

Dựa đầu vào ngực anh, Diệp Tề Mi vẫn còn
giận dỗi: “Không liên quan tới anh”.

“Anh xin lỗi, là anh không tốt, hôm nay
nhìn thấy người đàn ông đó, anh cảm thấy không không vui, vì vậy mới nói năng
linh tinh như thế”.

“Hàng xóm thôi mà, không phải anh ghen đấy
chứ?”.

“Ghen? Ý em nói là đố kị?”. Anh suy nghĩ
một lát rồi gật đầu: “Đúng, anh ghen”.

Anh thẳng thắn như vậy khiến cô không còn
gì để nói, nhìn anh một lúc cô mới mở miệng, “Chỉ là hàng xóm thôi mà, tình cờ
gặp. Còn nữa, không cần phải đi bệnh viện, uống thuốc là được rồi”.

Anh vẫn muốn kiên quyết nhưng khi bắt gặp
ánh mắt kiên định của cô, mặc dù đang ốm nhưng vừa nhướn mày đã khiến anh phải
cúi đầu khuất phục. Thành Chí Đông hết cách, đành cúi đầu thỏa hiệp: “Được, nếu
uống thuốc mà vẫn không hạ sốt thì nhất định phải đi bệnh viện đấy”.

Diệp Tề Mi ngồi ở đầu giường nhìn anh chạy
ra chạy vào, nước hơi nóng, cô uống vội nên lại ho, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh
mắt lo lắng của anh, cô cầm cốc nước mỉm cười với anh như muốn trấn an.

Anh nằm xuống, ôm lấy cô nhưng bị cô đẩy
ra: “Cẩn thận kẻo bị lây đấy”.

Cơ thể anh ôm trong lòng nóng rực và mềm
mại, lần đầu tiên anh có cảm giác cô thật sự cần có người chăm sóc, Thành Chí
Đông không nói gì, ôm cô càng chặt hơn: “Anh rất khỏe, em lây cho anh đi”.

“Đồ ngốc!”. Cô cười, khàn giọng mắng yêu
anh.

Đúng, anh là đồ ngốc, nếu không vì sao vừa
nghe tin em có chuyện, trái tim anh lại đập loạn lên như thế? Nếu không vì sao
vừa bắt gặp ánh mắt người đàn ông đó nhìn em liền hận một nỗi không thể tống cổ
anh ta lên chín tầng mây? Sao chỉ tưởng tượng có một người cứ mở cửa ra là được
nhìn thấy em, anh đã cảm thấy bất an?

Thuốc hạ sốt bắt đầu ngấm, Diệp Tề Mi cuộn
tròn trong lòng anh say ngủ.

Còn
anh lại mất ngủ lần nữa, cả đêm chong mắt ngắm cô.

Sáng hôm sau Thành Chí Đông tỉnh dậy trước,
thấy cô đã hạ sốt, anh cười rất thỏa mãn.

Người Diệp Tề Mi mềm nhũn, cô nằm bẹp trên
đống chăn không muốn nhúc nhích chút nào.

Anh cũng không quấy rầy cô, anh dậy đi tắm,
lúc ra vừa lau tóc vừa dặn dò: “Em cứ ngủ tiếp đi, anh ra ngoài check mail”.

Cô mơ màng “Ừm” một tiếng rồi lật người ngủ
tiếp.

Thành Chí Đông mở máy tính bắt đầu làm
việc, cách một lúc lại vào xem cô thế nào.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, cô đắp chăn
kín mít chỉ để hở nửa khuôn mặt, mái tóc dài đen mướt, lông mi dài và cong. Anh
nhìn cô cuộn tròn vào một góc giường, căn hộ rộng rãi này vì có cô nên khiến
anh có cảm giác khắp nơi như được lấp đầy, thậm chí cả trong lồng ngực cũng đầy
ắp.

Đột nhiên cảm thấy khóe môi nong nóng, Diệp
Tề Mi nhắm mắt đưa tay đẩy anh: “Em đang ngủ mà”.

“Ngủ đi, anh không làm phiền em nữa”. Anh
hôn thêm một cái nữa rồi mới quay người đi ra.

Vài phút sau cửa phòng lại bật mở, anh mang
theo máy tính xách tay vào ngồi lên giường. Anh cúi đầu thấy đôi mắt mở to của
cô, mỉm cười nói: “Em ngủ đi, anh muốn lúc nào cũng nhìn thấy em”.

Sống mũi cay cay, Diệp Tề Mi vùi đầu vào
chăn. Một khi tình cảm trở nên mãnh liệt, xa nhau sẽ cảm thấy nhớ nhung khôn
cùng, rồi bắt đầu oán trách là tại sao không thể sớm tối bên nhau, cứ tiếp tục
sẽ trở thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn, không thể giải quyết, cảm động quá
sẽ khó có thể khống chế được tình cảm. Cô không thích bị tình cảm ảnh hưởng, có
lẽ một ngày nào đó không xa bản thân cô sẽ biến thành một người phụ nữ chỉ
thích oán trách.

Anh tiếp tục làm việc, không nghe thấy cô
trả lời vì cô lại ngủ mất rồi.

Check một lượt email xong anh nghiêng người
xuống, mỉm cười thì thầm vào tai cô: “Bảo Bảo, em còn định ngủ tới mấy giờ nữa?
Anh đói rồi”.

Ai ngủ đâu, nhưng mà ngại dậy, cô cuộn
người chặt hơn, vùi sâu hơn vào trong chăn.

“Vẫn muốn ngủ?”. Anh cười ha ha, hai tay
đặt trên eo cô, lòng bàn tay nóng sực áp lên da cô, chầm chậm du ngoạn.

Diệp Tề Mi không còn chút hơi sức nào nữa,
cô cong người kêu lên: “Đừng có làm bừa, em dậy đây”.

Nghĩ anh là cầm thú chắc. Thành Chí Đông
rụt tay lại, vừa cười vừa cù cô. Vốn có máu buồn, cô vừa kêu toáng lên vừa
tránh né, vừa thở hổn hển xin tha: “Chí Đông, Chí Đông! Anh tha cho em đi mà”.

Không phải chưa từng được người khác gọi
tên, nhưng vào giờ khắc này, tự nhiên anh cảm thấy hạnh phúc tới phát sợ. Làm
thế nào bây giờ? Anh sợ mất đi người phụ nữ này, anh sợ sau này sẽ không còn
những giây phút như thế này nữa. Bên tai vẫn vang lên tiếng kêu của cô, anh đã
ôm chặt cô vào lòng hôn tới tấp, môi răng quyện vào nhau rất mãnh liệt, cô kinh
ngạc kêu lên một tiếng, loáng thoáng nói được một câu: “Đau...”.

Thành Chí Đông hôn nhẹ nhàng hơn, trán tựa
vào trán cô, giọng bất an chưa từng thấy, “Bảo Bảo, em sẽ ở bên anh bao lâu?”.

Nghĩ là mình nghe nhầm, Diệp Tề Mi nghi
hoặc nhìn anh, không đợi cô hỏi lại, anh đã lập tức trở lại bình thường: “Dậy
thôi, chúng ta đi ăn cơm”.

Chắc chắn là cô nghe nhầm, Diệp Tề Mi hiếm
khi nghe lời, ngoan ngoãn ra khỏi giường.

Đúng là hiếm thấy, thời gian Thành Chí Đông
ở lại Thượng Hải lần này là hơn một tuần lễ. Ngày đi còn tranh thủ thời gian
chạy qua tòa nhà mà Diệp Tề Mi làm việc, gọi điện giục cô xuống gặp.

“Chuyện gì thế? Em đang bận”. Cô kẹp điện
thoại vào vai để nghe, tay vẫn bận rộn không ngớt.

“Năm phút thôi”.

Cô vội vàng đi xuống, anh đã đợi bên ngoài
xe từ bao giờ, lái xe cũng không dám ngồi trong xe, đứng bên cạnh nhìn ngó với
ánh mắt hiếu kì.

“Sao thế? Chẳng phải anh phải ra sân bay
gấp sao?”.

Anh không nói nhiều, quay người lấy đồ
trong xe, đưa cho cô một cái túi to đầy ắp.

“Là gì thế?”. Cô vừa hỏi vừa mở ra xem,
từng hộp từng hộp thuốc tây xếp chồng lên nhau, còn có cả cao sơn trà nữa, xách
một túi nặng trĩu cả tay.

“Cảm thấy khó chịu thì phải đi bệnh viện
ngay, nhưng anh đoán thể nào em cũng sẽ cố chịu đựng, nếu buổi tối lên cơn sốt
lần nữa thì ít nhất trong nhà cũng có thuốc”. Anh nói xong vội vàng định đi.

Tặng thuốc à! Diệp Tề Mi dở khóc dở cười,
người Trung Quốc đâu có làm vậy, đúng là chỉ có anh mới làm được những việc như
thế. Nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, trái tim xao xuyến, ánh mắt Diệp Tề
Mi trở nên dịu dàng.

Cửa xe lại mở ra, cánh tay Thành Chí Đông
đã bị cô giữ lại, lái xe vẫn đứng bên cạnh, cô nói rất nhỏ: “Chí Đông, cẩn thận
nhé”.

“Ừ, em cũng thế”. Anh quay người lại bẹo má
cô, “Đừng rơi xuống nước lần nữa đấy”.

Diệp Tề Mi lập tức nhướn mày, lừ mắt nhìn
anh.

Anh cười rất tươi, nhẹ nhàng vòng tay ôm
lấy cô: “Bye bye”.

Lúc đi lên lầu Diệp Tề Mi vẫn giữ nụ cười
trên môi, trợ lý nhìn thấy rất hiếu kì liền hỏi: “Trong túi có cái gì mà làm
luật sư Diệp vui dữ vậy?”.

Liếc mắt nhìn chiếc túi đang cầm trên tay,
Diệp Tề Mi mím môi: “Không có gì, toàn là thuốc thôi”.

Cười ngọt ngào thế chỉ vì một túi thuốc á?
Dạo này biểu hiện của luật sư Diệp càng ngày càng khó hiểu.

Gần đây công việc ngập đầu ngập cổ, xong
việc Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên thấy đã sắp hết giờ, buổi tối còn hẹn gặp đương
sự, cô cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi trước bàn làm việc day day thái dương.

Cô cầm túi ra khỏi văn phòng đúng lúc nghe
thấy trợ lý đang gọi điện thoại, giọng nhẹ nhàng thỏa hiệp: “Vậy em sẽ mua sườn
về, thống nhất thế nhé”.

Diệp
Tề Mi mỉm cười với cô ấy, trợ lý mới kết hôn chưa được nửa năm đã có phong thái
của một bà chủ gia đình đảm đang lắm rồi, hết giờ là vội vội vàng vàng về nhà,
nghe tới phải làm thêm giờ là vẻ mặt như bị ép uống thuốc độc.

Trợ lý nhận ra cô đang nhìn bèn giơ hai tay
ra tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Luật sư Diêp đừng cười tôi, ở nhà ngày nào cũng có người
đợi ăn cơm”.

“Cười cô? Có người hàng ngày ăn cơm cùng
mình tốt biết bao. Tôi ngưỡng mộ cô còn không hết ấy chứ”.

Trợ lý tròn mắt nhìn cô, mặt lộ rõ vẻ nghi
hoặc: “Ngưỡng mộ tôi? Luật sư Diệp, chị vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, không
biết bao nhiêu người coi chị là thần tượng, chị lại đi ngưỡng mộ tôi?”.

Diệp Tề Mi vẫy tay cười cười: “Thôi nhé,
giờ thần tượng phải ra ngoài bán mạng vì công việc đây, còn cô về nhà để thưởng
thức món sườn non đi, bye bye”.

Sau khi đàm phán xong mọi chuyện thì đã
chín giờ tối, Diệp Tề Mi mệt mỏi rã rời. Khó khăn lắm mới lết được về đến nhà,
vừa ra khỏi nhà xe cô ngẩng đầu lên nhìn, mỗi khung cửa sổ của tòa nhà đều có
ánh đèn, có đèn có nghĩa là có người thân đang chờ đợi, đáng tiếc là cô không
có.

Chiếc túi trên tay nặng trình trịch, đột
nhiên muốn nghe giọng của Thành Chí Đông, cô rút điện thoại ra. Điện thoại vừa
thông, một cái bóng tròn tròn quen thuộc đột nhiên lao tới từ trong bóng tối,
cô chưa kịp nói gì thì hai chân Bối Bối đã nhảy lên đầu gối cô, không giữ được
thăng bằng, cô suýt nữa bị ngã, di động rơi xuống đất.

“Bối Bối, đừng nghịch!”. Xung quanh rất yên
tĩnh, trong tiếng kêu ư ử làm nũng của Bối Bối, giọng Lận Hòa vọng tới.

“Bối Bối, đồ xấu xa!”, Diệp Tề Mi vừa cười
vừa vỗ vỗ vào đầu nó và cúi xuống nhặt điện thoại.

Cô gọi lại cho anh, đầu bên kia là tiếng
báo máy bận, cô đoán anh đang gọi lại cho mình bèn ngắt cuộc gọi luôn.

Lận Hòa đã đi tới trước mặt cô, trước hết
là kéo Bối Bối về phía mình, biết mình đã làm sai, nó cúi đầu đứng yên.

“Được rồi, tao không sao, lâu lắm không
gặp, Bối Bối chắc là nhớ tao hả”. Diệp Tề Mi ngồi xổm xuống an ủi nó.

“Cô làm việc muộn thế này sao?”.

“Ừm, gần đây tôi khá bận”. Cô đứng dậy trả
lời, chiếc túi khá nặng, phải đổi sang tay kia.

“Để tôi xách giúp cô”. Anh rất tự nhiên đưa
tay ra, Diệp Tề Mi không kịp ngăn lại, đúng lúc đó chuông điện thoại reo.

Cô vừa bấm nút nghe đã thấy giọng Thành Chí
Đông lo lắng vang lên: “Sao điện thoại vừa thông đã ngắt máy thế? Xảy ra chuyện
gì rồi?”.

“Không có gì, vừa rồi Bối Bối nhảy lên
người em, do không cầm chắc nên bị rơi”. Cô giải thích, Bối Bối nghe thấy nhắc
tới tên mình liền ngẩng đầu lên, sủa vang một tiếng.

“Bối Bối? Là một con chó sao?”. Anh cũng đã nghe thấy tiếng sủa, thực ra
lúc bắt máy anh đang lái xe, mặc dù vừa “a lô” một tiếng thì đã bị ngắt máy,
nhưng trong điện thoại vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lận Hòa, anh bất giác nhíu
mày.

“Vâng, vừa tới nhà thì gặp Lận Hòa và Bối Bối. Thôi, em lên nhà đã, chút
nữa nói tiếp”. Lận Hòa đứng cạnh nên cô thấy không tiện.

“Bảo Bảo”. Biết là cô luôn cúp máy rất dứt khoát, Thành Chí Đông vội gọi
lớn.

“Vâng?”. Lẽ nào anh muốn nấu cháo điện thoại trước mặt người khác? Diệp Tề
Mi hơi mất kiên nhẫn.

Anh thực sự rất lo lắng, tuy nhiên anh biết làm như vậy cũng không giải
quyết được vấn đề, cuối cùng khả năng kiềm chế đã chiến thắng, Thành Chí Đông
ép mình phải dừng lại, “Thôi, anh đang lái xe về khách sạn, chút nữa gọi lại
cho em sau”.

Muộn thế này mà anh vẫn đang ở trên đường, biết là cách xa muôn trùng,
nhưng giọng nói của anh vẫn truyền tới tai cô đầy rõ ràng và mạnh mẽ, Diệp Tề
Mi mỉm cười: “Anh lái xe cẩn thận nhé”.

Cuộc điện thoại ngắn gọn chỉ vài ba câu đã xong, Lận Hòa vốn định rút lui
thì cô đã kết thúc cuộc gọi.

Lận Hòa đứng bên cạnh nhìn cô, bình thường Diệp Tề Mi nói chuyện khá ngắn
gọn, nhưng giọng điệu nói chuyện điện thoại vừa rồi rất nữ tính, thật hiếm khi
được nghe thấy. Đoán cũng biết đối phương là ai, người đàn ông đó để lại ấn
tượng khá sâu sắc trong anh.

Lận Hòa trước nay vốn không tranh với đời là bởi vì không có thứ anh muốn
nhưng lần này thì khác. Dù muộn một bước nhưng không sao, anh không phải là
người dễ dàng từ bỏ.

Nào biết anh đang nghĩ gì, chiếc túi vẫn ở trong tay anh, Diệp Tề Mi đưa
tay ra nhận lại: “Thật ra cũng không nặng lắm, để tôi tự xách được rồi”.

“Tôi cũng phải lên nhà mà, cùng đi thôi”. Anh không trả lời thẳng vào vấn
đề, tự bước lên đi trước.

Thôi bỏ đi, người ta cũng là có ý tốt, Bối Bối chạy qua chạy lại giữa hai
người, lúc quẹt thẻ mở cửa Diệp Tề Mi vẫn còn đang nựng nịu nó.

“Hôm đó sau khi về nhà cô không sao chứ?”. Cửa kính ở sảnh lớn khá nặng,
Lận Hòa vừa giúp cô đẩy cửa vừa hỏi.

Đừng nhắc tới ngày hôm đó nữa, cá không vớt được còn rơi xuống hồ, thật mất
mặt, cô ngượng ngùng nói: “Nhiễm lạnh một chút nhưng giờ thì ổn rồi”.

“Vậy thì tốt, cô vì giúp tôi vớt cá mà rơi xuống nước, tôi rất lo”. Cửa
thang máy mở ra, họ cùng bước vào.

“Phải rồi, sao anh lại ra đó câu cá, có thường đi không?”.

“Tôi rất thân với ông chủ của sân golf đó, thỉnh thoảng mang Bối Bối tới
chơi, nó thích những nơi rộng rãi, ở đấy phong cảnh cũng đẹp”.

Diệp Tề Mi nhớ lại, “Đúng là rất đẹp, đặc biệt là trụ sở câu lạc bộ mới xây
đó”.

Mắt anh sáng lên: “Cô thích sao?”.

Đã đến tầng nhà cô, cửa thang máy lại mở ra, Diệp Tề Mi nhìn anh, vừa bước
ra ngoài vừa trả lời: “Vui như vậy, không phải là do anh thiết kế đấy chứ?”.

Hiếm khi nào anh cười sảng khoái như thế, anh gật đầu đáp: “Đúng, là do tôi
thiết kế”.

Sau vài lần như vậy hai người ngày càng thân thiết, một thứ sáu nọ Lận Hòa
gõ cửa nhà Diệp Tề Mi, hình như có việc cần nhờ vả.

“Tề Mi, tôi có một công trình thiết kế ở Thanh Phố ngày mai khai trương,
muốn mang Bối Bối đi cùng, nhưng sợ tới đó đông người quá không tiện, có thể
nhờ cô giúp không?”.

Bối Bối nhìn thấy cô đã sán lại gần, đầu dụi lấy dụi để vào chân cô, vừa ấm
vừa buồn. Không nhịn được cười, Diệp Tề Mi cúi xuống vỗ vỗ vào đầu nó: “Không
sao, ngày mai tôi sẽ trông nó, Bối Bối, muốn ăn gì nào? Tao mời mày”.

Lận Hòa cũng cười: “Không cần phải phiền đến thế, đồ ăn tôi đã chuẩn bị hết
rồi, thực ra tôi định mời cô ngày mai cùng đi, đấy là một khu nghỉ dưỡng, thiết
kế không tồi, phong cảnh cũng đẹp, tới đó cô có thể vừa dắt theo Bối Bối vừa đi
dạo”.

“Vậy còn anh?”.

“Nghi lễ cắt băng khánh thành tôi phải có mặt, sợ không trông được nó”.

Diệp Tề Mi nghĩ thấy cũng đúng, trong lễ cắt băng khánh thành xuất hiện một
con chó thì không phù hợp lắm. Ngày mai vừa hay cô cũng chẳng có kế hoạch gì,
Diệp Tề Mi cười, gật đầu: “Cũng được, Bối Bối ngoan, ngày mai cho mày đi ngắm
cảnh nhé”.

Diệp Tề Mi là người nói là làm, hôm sau tới khu nghỉ dưỡng, cô dắt Bối Bối
đi dạo khắp nơi.

Lận Hòa giới thiệu khu nghỉ dưỡng này thiết kế không tồi, phong cảnh đẹp, thật
ra anh đã quá khiêm tốn.

Nơi này đúng là một khu vui chơi giải trí ở ngoại ô vô cùng hào nhoáng. Mùa
xuân bốn bề được bao phủ bởi những tán cây bách xanh thẫm, mặt hồ trong sáng
như gương, đường đi bằng phẳng uốn lượn, kéo dài tới mọi ngóc ngách của khu
nghỉ dưỡng, lại còn có một trại ngựa nữa, ngại đi bộ nên Diệp Tề Mi lái thẳng
xe của Lận Hòa vào bên trong chầm chậm đi quanh khu nghỉ dưỡng một vòng.

Cuối con đường có một bãi cỏ, cỏ lên xanh rì mượt mà. Cô đỗ xe ở bên đường,
vừa mở cửa xe Bối Bối đã vội vàng lao ra ngoài, sung sướng chạy nhảy khắp nơi.

Vì là ngày nghỉ, lại là đi chơi nên Diệp Tề Mi ăn mặc rất thoải mái, quần
bò và áo có mũ, khác hoàn toàn với những bộ đồ công sở nghiêm nghị hàng ngày.

Trên xe của Lận Hòa có để cả những đĩa nhựa, cô lấy ra chơi trò ném đĩa với
Bối Bối, Bối Bối phấn khích chạy vòng vòng quanh cô.

Chỗ này rất yên tĩnh, xung quanh lại không có người, cô và Bối Bối vui vẻ
chơi ném đĩa một cách hết sức thoải mái.

Mới đầu động tác của cô còn chưa thuần thục, ném hai lần đều rất gần, có
lần còn suýt ném vào cái mặt háo hức của Bối Bối, may mà nó phản ứng nhanh,
nghiêng đầu né được, sau đó quay lại nhìn cô với ánh mắt oán trách, nhìn thấy
vẻ mặt đó của Bối Bối cô không nhịn được bật cười, ôm nó vuốt ve nựng nịu nói
xin lỗi mãi.

Sau vài lần cô đã lên tay, sau đó phối hợp càng lúc càng ăn ý, lúc Lận Hòa
tìm đến nơi cô đã đang thở dốc vì mệt, đầu mướt mồ hôi, cùng Bối Bối nằm dài
trên bãi cỏ, Bối Bối dùng chiếc lưỡi dài và ướt rượt của mình liếm mặt cô liên
tục, cô vừa lấy tay đẩy nó ra vừa cười rạng rỡ, nụ cười dưới ánh nắng mặt trời
tỏa sáng lấp lánh.

Từ xa anh đã nhìn thấy cảnh tượng xúc động đó, nhìn một lúc bước chậm dần
rồi đứng lại, im lặng không muốn lên tiếng, cũng không muốn đi tới làm phiền
cô.

Anh biết cô là một cô gái không dễ theo đuổi, anh biết bên cạnh cô đã có
Thành Chí Đông, anh cũng biết mình không có nhiều khả năng chiến thắng, có thể
cuối cùng anh sẽ chẳng có được gì. Nhưng nếu đối tượng là cô anh nguyện dốc
toàn tâm toàn lực thử một lần, nguyện kiên nhẫn chờ đợi, cũng nguyện chấp nhận
thất bại.

Bối Bối đã nhìn thấy chủ bèn chạy như bay tới, sau đó thân mật dụi dụi đầu
vào lòng anh.

Diệp Tề Mi cũng đứng dậy, vẫy tay với anh.

Lận Hòa cười đáp lại rồi đi về phía cô.

Không sao, thiên thời địa lợi nhân hòa anh đều có cả, không lý nào lại
thua.

Báo cáo nội dung xấu