Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 07 - Phần 2
Trong phòng chìm vào im lặng rất lâu mới có
người trả lời, là tiếng Lận Hòa: “Bác sí Lí, tôi chỉ mong Tề Mi không có chuyện
gì, chị có thể nói cho tôi biết tình trạng hiện giờ của cô ấy được không?”.
Cảm nhận được thái độ thành khẩn của anh,
giọng Lí Vân như dịu lại: “Nó không sao, có điều sau khi sảy thai cơ thể rất
yếu, về nhà phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này nó cần có người chăm sóc”.
Tứ chi cô nặng trịch, mí mắt cũng vậy, rất
mệt, vốn không có cảm giác đau, chỉ buồn ngủ thôi, cũng không muốn mở mắt ra
giải thích, nhưng khi nghe thấy hai từ đó, trái tim cô như bị buộc chặt bởi một
sợi dây, không biết ai đó đang ra sức siết chặt, cứ mỗi một nhịp đập, nút thắt
lại chặt thêm, đau đớn đến không thể thở được, không đợi cơ thể kịp phản ứng,
khóe mắt đã nóng ấm, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tề Mi”. Mọi người cùng đồng thanh gọi, sau
đó là giọng Lận Hòa hết sức khẩn cầu: “Bác sĩ Lí, có thể để tôi ở lại với cô ấy
một lúc không?”.
Lí Vân thở dài, sau đó tiếng bước chân xa
dần.
Trong phòng yên tĩnh, “Tề Mi?”.
Giọng rất nhỏ, trước mắt vẫn tối sầm, mở
mắt ra, nhìn thấy anh đang cúi người xuống gọi, ánh mắt cô lạnh lẽo.
Đầu óc như đặc quánh, nhưng nghĩ một lúc
thì thấy trống rỗng.
Mới có một ngày, nhưng cô đang nhớ lại.
Trong cửa hàng bánh bao hôm ấy, cô ngồi trong xe bên kia con đường nhỏ hẹp
người qua lại tấp nập, chăm chú nhìn cô bé với mái tóc dài đen mượt vừa cười
vừa nhón chân lên thơm vào má mẹ.
Thời khắc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng
tượng trong bụng mình cũng đang mang một em bé nhỏ xíu, thơm tho và mềm mại,
bởi vì có sự gắn kết máu mủ nên cảm thấy đó chính là bảo bối đáng quý nhất trên
thế giới này.
Và cả lúc ngồi bên cạnh ba, nhìn ba lái xe
từ từ đi ra khu nhà mình ở, lúc nói chuyện với cô lúc nào cũng cười, rất yêu
thương gọi cô là Bảo Bảo, ba nói rằng cô có lớn thế nào vẫn là Bảo Bảo của ba.
Lúc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng
đến hình ảnh người đàn ông đó nhìn thấy con liền mỉm cười, tưởng tượng cảnh đứa
bé gọi anh là ba, sau đó được anh nhấc bổng lên cười đùa vui vẻ, hạnh phúc như
cô hồi nhỏ.
Anh ấy nói “Anh muốn, anh muốn em sinh con
ra, nếu em không có thời gian anh sẽ nuôi”.
Cô không nên nghi ngờ anh, anh đã nói thành
khẩn như thế, giọng nói như có chút van nài, sao cô lại nghi ngờ anh đang nghĩ
ngợi sâu xa, sao lại nghi ngờ anh đang trốn tránh?
Chính cô cũng biết, sự việc không đơn giản
như thế, chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, còn bây giờ, đến tưởng
tượng cũng không được nữa.
Đau quá, mỗi lần tim đập đối với cô là cả
một sự giày vò, cả lồng ngực như trống rỗng.
Cô nghiến chặt răng tự khuyên mình không
được mất kiểm soát, phải kiềm chế, không có gì là không thể vượt qua.
Hồi nhỏ ngón tay bị cửa kẹp, lúc rút ra tím
bầm, nhưng chẳng phải rồi cũng qua đó sao, giờ nhìn cũng không thấy dấu vết gì
nữa.
Nhưng lần này không thế, lần này không như
thế. Người đứng trước mặt cúi hẳn người xuống, nhìn cô rất dịu dàng, bàn tay
huơ huơ trước mặt cô, tiếng nức nở như bị đè nén rất lâu, cuối cùng cũng bật
thành tiếng khóc.
“Không sao đâu, rồi sẽ qua thôi”. Giọng Lận
Hòa dịu dàng.
“Anh không biết, anh không hiểu đâu”. Cô
sụt sịt, giọng như nghèn nghẹn.
Tề Mi…
Trời đã tối nhưng đèn trong phòng bệnh vẫn
chưa bật lên, cô lấy cánh tay che ngang mặt, nước mắt lăn dài trên má, ánh lên
lóng lánh trong bóng tối, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từ nơi sâu thẳm
nhất cảm xúc hỗn loạn, đau đớn xót xa.
Khi lao ra khỏi khu chung cư, chiếc xe
Volvo màu đỏ của cô đụng phải một chiếc xe khác đang lao đến từ hướng đối diện,
cũng may cô lái xe với tốc độ khá chậm, đối phương cũng đánh lái tránh kịp
thời, cho nên va chạm không phải quá trực diện, nhưng hình ảnh cô ngất xỉu
trong xe cũng khiến anh hồn xiêu phách lạc, hiện trường hỗn loạn, khi bế cô ra
khỏi xe, ghế lái đã ướt sũng máu, nhìn kĩ thì không thấy vết thương ở đâu, anh
không có kinh nghiệm, người lái chiếc xe kia cũng sợ đến bủn rủn chân tay, cứ
đứng như trời trồng tại chỗ không nói được câu nào, anh cố gắng giữ bình tĩnh
gọi cấp cứu, nhưng hai tay đang bế cô run lên bần bật, cho tới khi bệnh viện
thông báo cô đã sảy thai, không nguy hiểm đến tính mạng nữa lúc đấy anh mới thở
phào nhẹ nhõm, vì nín thở khá lâu nên cổ họng anh bỏng rát.
Sống với một người có cuộc sống như Thành
Chí Đông thì người con gái cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã,
anh sớm đã dự liệu được điều đó, nhưng có điều không thể dự liệu được là nó đến
quá nhanh, hơn nữa còn khiến cô bị tổn thương rất sâu sắc.
Thành Chí Đông, anh hãy nhìn xem anh đã làm
gì. Tề Mi luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹp như một công chúa, giờ lại khóc nức nở
trước mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưa tay ra, ôm gọn hai bàn tay cô ấy
trong tay mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa, không sao đâu”.
Không, thứ cô cần không phải đôi bàn tay
này, cô muốn người đàn ông đó, cô muốn Thành Chí Đông, cô muốn có anh ở bên
cạnh.
Cô rất muốn nói với anh rằng, hai ngày nay
cô sống rất khổ sở, giờ con không còn nữa, cô rất đau lòng.
Nhưng anh lại không ở đây, lúc cô cần,
người đàn ông ấy luôn không bao giờ có mặt.
Không nói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa
cũng im lặng, ngồi cạnh giường nắm chặt tay cô không buông lơi.
Vừa xuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng
đầu dây bên kia không có ai nghe máy, cuối cùng là không thể liên lạc được.
Thành Chí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa
thì gặp thần chết ở Philippines, mùi của cái chết vẫn lởn vởn quanh mũi anh,
quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ nhau ngay trước mặt anh.
Anh đã từng đi rất nhiều nước, đương nhiên
cũng đã từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm, trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh
còn đến nhà máy ở địa phương để xác nhận xem bên đó có đáng để mua lại hay
không, sau khi Afghanistan xảy ra biến động, chính anh đã tận mắt chứng kiến
những vết đạn găm trên các tòa nhà bên đường, nhưng lúc đó tất cả đã trở về
trạng thái an toàn, khác với lần này tận mắt chứng kiến cuộc xung đột và ở giữa
làn đạn.
Vừa mở cửa xe đã nghe tiếng súng vang lên,
sau đó người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầm xuống đất. Khi viên đạn thứ hai
sượt qua người anh găm vào thân xe, anh sợ hãi tới mức không thể nhúc nhích
được người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng nhân viên của
mình kêu lên thảm thiết.
Anh bị ai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe,
tiếng súng vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫn trong đó là những tiếng la hét, bốn
bề khói súng mù mịt, cuối cùng sau khi một đội quân lớn của chính phủ tới được,
hai bên đều đã có thương vong.
Sau khi về tới khu vực an toàn anh lập tức
liên hệ với một quan chức mà anh quen trong chính phủ, yêu cầu họ cho người tới
bảo vệ những nhân viên người nước ngoài chưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống
họ về nước trước, những lúc nguy hiểm như thế này, chẳng gì đáng giá nữa, chỉ
tính mạng con người là quan trọng.
Ở khu vực an toàn đường dây điện thoại quốc
tế không thể gọi và nhận điện được, muốn liên lạc với ai cũng phải nhờ bên quân
đội, anh lo lắng cho cô, lòng nóng như lửa đốt.
Sắp xếp cho những nhân viên bị thương đi
điều trị, xử lý tình trạng phải dừng sản xuất ở nhà máy, sau khi xong việc anh
đã hai ngày không chợp mắt. Không có thời gian nghĩ đến những việc khác, vừa
xong việc anh liền vứt bỏ tất cả bay về Trung Quốc.
Lần ra sân bay này anh được xe của quân đội
hộ tống, sân bay được bảo vệ rất nghiêm ngặt, tất cả quân nhân mặc quân phục
đều mặt mày nghiêm nghị, rất đông người nước ngoài hoảng sợ rời khỏi
Philippines, người phụ trách nhà máy là người địa phương, đưa anh tới tận cửa
kiểm soát, “Tổng giám đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹ đang giục anh về, sao anh lại
bay về Trung Quốc?”.
“Tôi có một việc hết sức quan trọng, việc
bên Mỹ tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu không phải lo”.
Mấy ngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ
ngầu, anh trả lời ngắn gọn rồi quay người đi vào trong.
Đã lâu không liên hệ, bình thường thì có
thể giải thích, nhưng giờ họ đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không
dám chắc về phản ứng của cô, lần đầu tiên bấm điện thoại gọi cho cô trong lòng
Thành Chí Đông thấp thỏm.
Kết quả là không ai nghe máy.
Tề Mi, em giận anh sao? Không phải anh cố ý
không liên lạc với em, đừng làm vậy có được không?
Gọi đến văn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai
đã rất quen với giọng anh, nghe anh hỏi lập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư
Diệp nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi di động cho chị ấy nhé”.
Nghỉ ốm? Tim như nghẹt lại, Thành Chí Đông
nhấn ga nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòa nhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ
đưa cô đến đây rồi về, chưa bao giờ đưa cô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng
sững, cửa sổ căn hộ nào trông cũng giống hệt nhau, đến căn hộ của cô ở tầng bao
nhiêu anh cũng không biết.
Tâm trạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe,
dựa vào cửa xe hít sâu một hơi.
Đừng có hoảng hốt, Tề Mi không phải là một
cô gái bình thường, cô luôn là người kiên cường, bĩnh tĩnh và hiểu biết hơn ai
hết, cô đã hứa với anh, dù có chuyện gì cũng sẽ đợi anh về cùng giải quyết, cô
đã nói là làm, một lời thốt ra chắc như cửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà
vội vàng hành động, đẩy sự việc tới mức anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cô không nghe điện, cô không đi làm,
trợ lý nói cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũng không thấy bóng dáng đâu. Nơi này vốn
thân thiết quen thuộc biết bao, giờ bỗng nhiên trở lên xa lạ, đến ngay cả bản
thân anh cũng vậy, một cảm giác trước nay chưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quen nhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một
phần trong cuộc sống của mình, nhưng giờ đây cô lại biến mất không để lại dấu
vết trong chính thế giới của anh, không nói một lời, không giải thích, nhẹ
nhàng như thế, khiến anh khó lòng chịu đựng được!
Anh không muốn động đậy, chỉ biết túm chặt
lấy ý nghĩ là anh nhất định sẽ đợi cô về, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi
cô xem vì sao cô lại làm như thế?
Thời gian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như
thế từ lúc mặt trời còn rực rỡ cho tới khi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê
dại, người đi qua đi lại ở khu này đã bắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi
hoặc khó hiểu, nhưng nhìn khí chất của anh, không ai dám bước lên phía trước.
Một chiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước
tòa nhà, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt hai người giao
nhau, cả hai đều giật mình.
Đứng sững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành
Chí Đông, sao anh lại ở đây? Bóng tối đã bao phủ, đèn trong khu chung cư cũng
đã bật, người đàn ông đó lại đứng dưới ánh đèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét
mặt, nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bật đứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí
Đông nhìn về phía anh ta.
Thu ánh mắt lại, không nhìn Thành Chí Đông
nữa, Lận Hòa tiếp tục hành động đang dang dở của mình, chậm chạp mở cửa xe phía
sau, anh ta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứ gì đó.
Bàn tay trắng muốt lộ ra trước, tư thế như
muốn từ chối, sau đó đôi chân thon dài, dần dần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng
như không dám tin vào mắt mình của Thành Chí Đông.
Diệp Tề Mi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức,
hoàn toàn không nhận ra một cơn sóng lớn đang ập đến, cô nén đau bước xuống xe,
cố gắng bước đi trên đôi chân mềm nhũn không còn sức lực của mình, mùi hương
hoa thoang thoảng trong gió đêm, tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, những
ánh sáng lờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổ trên đó.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng thẳng người
lên, vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối tung của mình.
Không dám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông
bước lên một bước, rồi lại đứng lại.
Muốn lên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất
được lên lời, trong đầu anh như có gì đó nổ tung, trong ý thức của mình thì anh
đã lao về phía đó, nhưng dưới chân như đang bị xích chặt, muốn cũng không thể
nhấc lên được.
Vừa xuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ,
nhưng Diệp Tề Mi vẫn đẩy ra tránh, quay đầu sang nói cảm ơn.
Cô thoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân
thuộc của một người đứng sừng sững trong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo
ảnh.
Nhìn kĩ lại lần nữa, vẫn còn ở đó, không
phải là ảo ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt hai ngày nay của cô tạo ra, không
nghĩ nhiều tới những chuyện khác, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là trái tim
cô như được nới lỏng.
Chí Đông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốn gọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng
tối đó bỗng động đậy, chỉ vài bước chân đã tới trước mặt cô, giọng khản đặc:
“Tề Mi, em đi đâu vậy?”.
Giọng điệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô
muốn nói với anh đột nhiên bị giọng điệu chất vấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi
mở to mắt nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh như một đứa trẻ bị chấn động
mà không rõ nguyên nhân.
Cô không trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang
hoành hành ngang ngược trong đầu anh, anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi
chứ!”.
“Anh Thành”. Bàn tay sắp chạm tới cánh tay
của cô bị chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dù nhẹ nhưng hết sức kiên định:
“Tề Mi vừa từ bệnh viện về, xin anh thận trọng”.
“Anh tránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng
Thành Chí Đông càng lúc càng lớn: “Em tới bệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng
anh ta? Còn con đâu? Tề Mi, em mau nói đi!”.
“Thành Chí Đông”, cô nén giọng xuống hít
thở, Diệp Tề Mi nhìn anh trừng trừng như không dám tin vào mắt mình.
Khuôn mặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa
lạ thế, hai mắt vằn lên những tia máu, hai bên má là một vành râu quai nón mọc
lởm chởm xanh rì, hai đầu lông mày nhíu chặt, quai hàm xiết chặt.
Đây vẫn còn là người đàn ông mà cô quen
thuộc sao? Người đã từng vô cùng thân mật với cô, người đàn ông luôn mỉm cười
gọi cô là Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửa đêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi
vùi mặt vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao? Người đàn ông mỗi lúc gọi điện
thoại cho cô giọng nói như mang theo cả tiếng cười, nói rằng nhớ cô, đã biến
đâu mất rồi?
Cô đã từng lo lắng như thế, lo anh xảy ra
chuyện, sợ anh không thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp lại anh nữa,
sợ tới mức sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới
nơi nào được gần anh mà thôi.
Bất ngờ có được, bất ngờ mất đi, mới có
được niềm vui bất ngờ, đã phải trải qua những giây phút giữa sự sống và cái
chết, hai ngày nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưng đáng buồn hơn cả là, tất cả những
giờ khắc ấy anh đều không có mặt bên cạnh cô, đối mặt với tất cả những việc đó
chỉ có mình cô, đơn độc một mình cô!
“Tề Mi!”. Đợi mãi vẫn không thấy cô trả
lời, thứ lạ lẫm trong đầu đó càng lúc càng trở nên sắc nhọn, mạch máu ở thái
dương như giật liên hồi, đau muốn vỡ tim, thần kinh căng thẳng, Thành Chí Đông
như sắp hét lên.
Vẫn đứng im không nhúc nhích, Diệp Tề Mi
nhìn thẳng vào anh, ánh mắt của cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cơ thể không còn cảm thấy đau nữa, nhưng
vết thương ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vẫn đang rỉ máu, đau xót không
thôi.
Đau khổ quá rồi, lần này cô không muốn phải
chịu đựng một mình nữa.
Cô cần anh, cần anh quay về, cần anh an ủi,
cần anh ở bên cạnh mình.
Nhưng cô chờ đợi để đổi lại cái gì? Không
được an ủi, không được ôm, thậm chí còn không cho cô cơ hội được nói, chỉ có
chất vấn.
Người cô cần là anh, không phải là người
đàn ông đang đứng trước mặt lúc này.
Cuối cùng cô cũng trả lời câu hỏi của anh,
giọng nói có chút lạnh lẽo: “Không còn nữa rồi, con, không còn nữa”.
Dường như đáy mắt anh có giông bão đang kéo
về, mây đen tối sầm trước khi đổ mưa, hai tay vô thức ấn mạnh xuống vai cô, rất
mạnh, cô như nghe thấy cả tiếng xương cốt mình kêu răng rắc.
“Diệp Tề Mi, em nói lại một lần nữa xem”.
Tối mùa hè oi ả, sao anh lại cảm thấy lạnh đến thế? Từng từ từng chữ như được
rít qua kẽ răng, Thành Chí Đông nghiến răng nói.
Đột nhiên cô rất muốn cười. Cô đã từng gặp
không biết bao nhiêu cặp vợ chồng trở mặt thành thù, không thể tin được những
lời kể về thời kì ngọt ngào của thân chủ mình lúc đó. Trên thế giới này sao lại
có người yêu đến si tình mất hết lý trí như thế, sau đó lại quay sang hận người
mình từng yêu thương đến tận xương tủy, nhưng biểu hiện của người đàn ông đứng
trước mặt cô lúc này, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ khát máu.
Thì ra là cô đã sai, những điều đó đều là
thật, những điều mà cô từng nghi ngờ, tất cả đều là thật.
Anh ấy nói Diệp Tề Mi, em nói lại xem, anh
ấy dùng thái độ đáng sợ như thế để yêu cầu cô nói lại một lần nữa.
Được, cô sẽ cho anh được toại nguyện.
“Thành Chí Đông”, cô đưa tay lên một cách
khó khăn để ngăn Lận Hòa đang định lao về phía trước giật anh ra khỏi cô, khuôn
mặt cô đanh lạnh, “Anh nghe cho kĩ đây, con của anh, đã không còn nữa”.
Thành Chí Đông không thể nhúc nhích, cũng
không thể nói gì, đứng im giữ nguyên tư thế mà mình đã dồn toàn bộ sức lực vào
đó, nét mặt như căng ra tới cực độ, anh sợ một khi mình mất kiểm soát sẽ gây ra
hậu quả tai hại.
Trước mắt chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu, đau
lòng, thất vọng, phẫn nộ và cả sự sợ hãi. Thành Chí Đông muốn gào thét, lại
muốn khẩn cầu, đấu tranh nội tâm đầy kịch tính, bao nhiêu thứ tâm trạng như
cuốn lấy nhau, đầu óc Thành Chí Đông như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Vẫn đang ở tư thế ngẩng đầu lên nhìn anh,
bàn tay anh đặt lên vai cô bắt đầu run rẩy, ánh sáng lờ mờ của buổi chiều muộn
dần tắt, tất cả chìm vào trong bóng tối ảm đạm.
Khó thở, trong lồng ngực tràn dầy cảm giác
buồn bã nặng nề, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mấp máy môi. Thay vào đó
tay cô đã hành động trước, cô giơ tay ra đẩy người đàn ông đang nắm chặt lấy
vai mình.
Ngực bị cô dùng tay ấn mạnh, theo bản năng
Thành Chí Đông siết chặt tay hơn, anh chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả kéo cô ôm chặt
vào lòng.
Vai đau nhói, Diệp Tề Mi không nén được khẽ
kêu lên một tiếng.
Lận Hòa nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh cuối
cùng cũng phải đưa tay ra một lần nữa, nắm chặt lấy cánh tay của Thành Chí Đông
siết mạnh, “Bỏ cô ấy ra, anh cứ như vậy sẽ làm Tề Mi bị thương đấy”.
Hành động và câu nói này của anh như đổ
thêm dầu vào lửa, tai Thành Chí Đông như ù đi, tay nới lỏng, ngay sau đó một cú
đấm bay tới.
“Thành Chí Đông!”. Tay anh buông ra, Diệp
Tề Mi chân không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt khiến cô
quá bất ngờ, Thành Chí Đông ra tay nhanh và mạnh, Lận Hòa không kịp đề phòng,
cú đấm giáng thẳng vào mặt anh, anh loạng choạng dốc toàn bộ sức lực giữ chặt
cánh tay của Thành Chí Đông, hai người nhìn nhau ánh mắt tóe lửa.
“Anh
dựa vào cái gì mà đánh người? Dừng tay lại”. Vẻ mặt Lận Hòa cực kỳ phẫn nộ,
phản ứng đầu tiên là giữ chặt tay Thành Chí Đông để anh không thể có thêm hành
động ngông cuồng nào nữa, Diệp Tề Mi bước lên trước đưa tay ra kéo anh lại.
Tới gần mới thấy mặt Lận Hòa sưng đỏ lên,
cô nhìn mà kinh hãi, hít một hơi nói: “Anh không sao chứ?”.
“Không sao, Tề Mi, em mau tránh ra, cẩn
thận bị thương”.
Cô ấy bảo vệ anh ta, lúc này cô ấy đang
đứng trước mặt anh bảo vệ một người đàn ông xa lạ khác.
Nhìn thêm một giây nào nữa thôi thì anh sẽ
ngạt thở mất, hai mắt đỏ ngầu, Thành Chí Đông bất ngờ thu tay về, quay người bỏ
đi.
Tiếng cửa xe sập mạnh vọng lại, tiếng lốp
xe ma sát xuống đường kêu rít lên, chiếc Q7 nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Tề Mi?”. Lận Hòa gọi nhỏ.
“Không sao, chúng ta lên nhà thôi”. Cuối
cùng thì cô cũng trả lời, giọng u ám.
Tối hôm đó cô ngồi trên giường khóc một
mình, điều hòa mở rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo, vắng tanh. Ban đầu là thút
thít, theo bản năng cô dùng hai bàn tay ôm chặt lấy mặt mình, cho dù không có
ai nhìn thấy cô như vậy, cô vẫn có cảm giác xấu hổ.
Nhưng nước mắt không ngừng chảy qua kẽ tay
rơi xuống, tiếng thút thít dần dần trở thành những tiếng khóc nghẹn ngào không
thể kìm chế, rèm cửa vẫn chưa kéo, ánh trăng nhạt và thê lương, đột nhiên cô
nổi giận đá tất cả những thứ đang ở trên giường xuống đất, ném cả chăn đệm và
gối, chiếc ga giường bằng phẳng trống trơn khiến cô cảm giác như mình đang cô
độc ngồi trên một con thuyền phiêu bạt vô định giữa biển đêm, cảm thấy lạnh,
thèm được ai đó ôm chặt, cô khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, sau đó tự mình xuống
giường chậm rãi nhặt từng thứ từng thứ một lên.
Cô vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh,
buộc tóc lại, rồi quay người đi vào bếp lấy khay đá không ra thêm nước vào rồi
đặt vào ngăn làm đá. Bật đèn bếp lên, một mình ngồi đó uống nước, ánh đèn màu
trắng sáng, soi rõ cả những lằn gân xanh nổi lên qua làn da trắng mỏng ở cổ
tay.
Ngày mai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành
bóng màu vàng.
Viết câu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên
cửa tủ lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để
vỗ lên mặt, ngoài việc mắt hơi có quầng thâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn
toàn khôi phục lại được thần thái.
Mở cửa ra đã nhìn thấy Lận Hòa và Bối Bối
đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy cô một thì cười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi, anh biết em ra viện là sẽ đi làm
ngay, để anh đưa em đi nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở
gara sửa chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàng xóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng, vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối
cũng đi cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánh mì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bối sủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũng mỉm cười, có điều ánh mắt thật u
ám.

