Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 10 - Phần 3

Hỏi vậy bảo anh phải trả lời thế nào? Tay đang cầm dao dĩa tự dưng khựng
lại, anh bắt đầu suy nghĩ.

Anh là người thẳng tính, bình thường sẽ thắng thắn mà trả lời rằng, “Đi
đường vòng cứu nước, vì muốn cầu hôn với em”.

Nhưng tên ngốc cũng biết nếu nói như thế thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, anh
quyết định sẽ tìm cách lấp liếm, sau đó tìm một lí do hoàn hảo khác sau.

Vẫn đang ngồi đợi câu trả lời của anh, nhìn anh trầm ngâm cả nửa ngày không
nói gì, Diệp Tề Mi đột nhiên phá lên cười, “Sao anh ngẩn ra vậy? Rút cục anh
định nói gì?”.

Cô cười nhìn càng xinh đẹp, đã sống với nhau lâu như vậy nhưng lần nào bắt
gặp nụ cười đó cũng khiến Thành Chí Đông choáng váng say mê, anh đưa tay ra nắm
lấy tay cô, cũng chẳng buồn nghĩ lí do nữa, cứ thế nói, “Anh rất muốn gặp ba
mẹ, có được không em?”.

Bàn tay bị tay anh nắm chặt, cảm giác thật ấm áp, đột nhiên nghĩ tới điều
gì, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, Diệp Tề Mi không thắc mắc thêm gì nữa, lập tức
gật đầu.

Vui chết đi được, chút nữa thì Thành Chí Đông nhảy ra khỏi ghế hét lên yes,
yes.

Nhìn thấy anh phấn khích như thế, Diệp Tề Mi cũng cười thành tiếng, đầu óc
cô vẫn rất tỉnh táo, cô biết vì sao mình lại gật đầu, khoảnh khắc vừa rồi, cô
tự nhiên nhớ tới Ân Như.

Thực ra cũng rất lâu rồi cô và Ân Như không gặp nhau, lần cuối cùng là ở
sân bay, cô là người duy nhất đi tiễn, lúc đó cô hơi lo lắng, thận trọng hỏi:
“Cậu ổn không?”.

Ân Như trả lời như có ý cười, “Ý cậu muốn hỏi em bé? Rất ổn, mình đã đi
kiểm tra rồi, là một bé trai, rất khỏe mạnh”.

“Không định nói cho anh ta biết
sao?”.

“Tề Mi, lần trước sau khi nghe anh ấy nói xong, mình đã hiểu ra rằng, quan
niệm của bọn mình quá khác nhau, đây quả là việc khó lòng cứu vãn”.

“Vẫn muốn li hôn?”.

“Nếu anh ấy biết mình có con thì nhất định sẽ không chịu li hôn, đây là
cháu đích tôn của nhà họ Liêm, đừng nói là anh ấy, ngay cả ba mẹ anh ấy cũng
nhất định sẽ không dễ dàng buông tay”.

“Vậy cậu định giấu tới khi nào?”.

“Li thân trước đã, sau khi li thân hai năm, tòa sẽ tự động xử li hôn, lúc
đó bọn mình sẽ chấm dứt mọi quan hệ, mình cũng được tự do. Còn bây giờ, mình
không muốn gặp anh ấy nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng ảnh hưởng tới sức khỏe, còn
mang phiền phức cho cậu”.

“Liêm Vân sẽ không từ bỏ việc đi tìm cậu đâu”.

“Cứ để cho anh ấy tìm”. Ân Như khẽ cười thành tiếng, “Tề Mi, chắc cậu không
biết, nhà họ Liêm rất coi trọng thể diện, có tìm cũng sẽ âm thầm tìm, hơn nữa
ba mẹ anh ấy sớm đã mong mình biến mất, giờ chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng cho
mà xem”.

“Còn công việc, liệu một mình cậu có vất vả quá không?”.

“Hai năm tới mình sẽ nghỉ ngơi, con còn nhỏ cũng cần có mẹ chăm sóc, hơn
nữa ba mẹ mình rất thích trẻ con, sau khi biết tin này đã rất ủng hộ quyết định
của mình”.

Nhíu mày, Diệp Tề Mi muốn khuyên bạn, nhưng khi nói ra lại hết sức tế nhị,
“Còn vấn đề kinh tế thì sao?”.

“Tề Mi”. Giọng Ân Như dịu dàng, ánh mắt cô ấy rất bình thản, “Mình cũng là
người có tiền đấy”.

Hả? Lần đầu nghe có người dùng giọng lạnh nhạt như thế nói câu ấy, Diệp Tề
Mi im lặng, thôi được, Ân Như đúng là rất mạnh mẽ, cô tụt hậu so với bạn rồi.

Ân Như nhìn cô mỉm cười, trong lòng vẫn còn rất đau nhưng ngoài mặt cô đã
tỏ ra bình thường trở lại, hơn nữa giờ đã có con, cô đã hơn ba mươi tuổi, lúc
nào cũng khao khát được ôm ấp một sinh linh bé nhỏ trong tay, giờ mơ ước đã
thành hiện thực, cảm giác vô cùng mãn nguyện.

Lần này cô về nước vốn định thông báo cho Liêm Vân tin vui này, giờ thì
không cần nữa rồi.

Kì lạ nhất là, sau khi cảm giác đau đớn ban đầu qua đi, giờ cô rất nhẹ
nhàng, thanh thản.

Có lẽ cô vẫn đang chờ đợi lí do này, để sau đó có thể rời khỏi anh mà không
bị ràng buộc gì nữa.

Có thể trong mắt của rất nhiều người khác, Liêm Vân không sai, rất nhiều
phụ nữ có thể bao dung, bao dung việc chồng mình chăm sóc cho một người phụ nữ
khác, hoặc với danh nghĩa họ hàng, hoặc với danh nghĩa bạn bè, cứ thế chăm sóc
cho cô ta mãi mãi, nhưng cô không thể làm được điều đó, tiếp tục mối nhân duyên
lâu bền phức tạp đó, cũng là lâu bền, nhưng cô không thể.

Cô từ nhỏ xuất thân trong một gia đình khá giả, cũng nhiều đời làm kinh
doanh, thực ra cũng chẳng kém cạnh gì gia đình họ Liêm, năm đó quyết tâm lấy
Liêm Vân bằng được, ba mẹ cô sống rất dân chủ, văn minh, nhưng sau khi nghe
quyết định của cô đều tỏ ra hết sức lo lắng, câu cuối cùng mẹ nói với cô là,
“Không hạnh phúc thì về với mẹ”.

Lúc đó cô đang yêu người đàn ông này tới mất hết cả tự chủ, cảm giác trên
thế giới này chỉ cần có anh bên cạnh là đủ, còn cười mẹ lo lắng hão huyền, giờ
mới biết, hai thế giới thì mãi mãi là hai thế giới, không thể hòa vào làm một,
ba mẹ cô mới đúng là những người có con mắt nhìn xa trông rộng.

Trên loa bắt đầu thông báo giờ bay, Diệp Tề Mi chần chừ mãi, cuối cùng vội
vàng nói một câu cuối cùng, “Ân Như, cậu có hối hận khi kết hôn không?”.

Ân Như dừng bước quay người lại, suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó lắc đầu,
“Không hề, ít ra mình cũng đã từng hạnh phúc”.

“Nhưng cuối cùng anh ta đã làm cậu tổn thương”.

“Tề Mi”. Ân Như đặt tay lên vai bạn, “Ai mà biết được ngày mai chúng ta sẽ
gặp người như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì? Mình đã dũng cảm dám thử, thất bại
cũng không hối hận, nếu đến thử cậu cũng không dám thì sao có thể thành công?”.

Thôi được, Diệp Tề Mi thừa nhận, chính câu nói này đã khiến cô lung lay.

Thành Chí Đông vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, nhìn thấy cô thất thần,
liền gọi thanh toán rồi kéo cô đi, tới cạnh xe liền cười hỏi, “Bảo Bảo, ba mẹ
em thích gì? Để anh chuẩn bị”.

Thích gì? Diệp Tề Mi chớp chớp mắt, bắt đầu tưởng tượng phản ứng của ba mẹ,
nhưng nhìn bộ dạng đang mong chờ câu trả lời của anh lúc này chỉ muốn phì cười,
làm gì còn tâm trạng mà nghĩ nữa, buột miệng đáp bừa: “Mẹ em là giáo viên ngữ
văn, thích nhất là được nghe người khác đọc thơ Đường, từ Tống cho nghe, anh cứ
đọc cho mẹ nghe là được”.

Hả? Thơ Đường, từ Tống? Thế chẳng phải là muốn cái mạng này của anh sao?
Thành Chí Đông tựa vào vô lăng, mắt vô cùng ngơ ngác.

Cho dù là đi đường vòng cứu nước thì cũng không thể ra trận mà không chuẩn
bị vũ khí, nhưng lịch làm việc của Thành Chí Đông kín đặc, sáng sớm hôm sau đã
phải vội đi xuống nhà máy, bận rộn tới tận chiều mới tranh thủ chút thời gian
rảnh rỗi quay về văn phòng.

Daisy ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của anh, mắt chăm chú nhìn màn hình
máy tính, mười ngón tay như múa trên bàn phím, trên bàn là một chồng cao các
loại giấy tờ đang chờ anh về xem, vừa nghe thấy tiếng anh cô vội vàng ôm tập
tài liệu đó đứng dậy hít một hơi thật sâu, “Tổng giám đốc Thành, những văn bản
này đều đang chờ anh ký”.

Anh nhìn đồng hồ sau đó vẫy cô, “Mang vào trong đi”.

Đúng là toàn những giấy tờ khẩn cấp, anh xem từng thứ một rồi mới đặt bút
ký, lại tiêu tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, Daisy đứng bên cạnh trả lời những câu
hỏi của anh, sau khi mọi việc xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, ôm đống tài liệu
đã ký xong định đi ra ngoài.

“Đợi đã”. Thành Chí Đông lên tiếng gọi giật lại, “Tôi còn chuyện này muốn
hỏi cô”.

Daisy đang đợi câu nói này, cô đứng quay lưng lại phía anh, khóe miệng cong
lên mỉm cười, nhưng khi quay đầu lại nét mặt hết sức nghiêm túc, “Tổng giám đốc
còn có chuyện gì muốn hỏi ạ?”.

Thành Chí Đông bắt đầu rất thành thật miêu tả lại yêu cầu, Daisy vừa nghe
vừa gật đầu, cuối cùng gật một cái thật mạnh, “Không vấn đề gì, cứ để việc ấy
cho em”.

Anh ném về phía Daisy một ánh mắt nghi hoặc, “Không vấn đề gì chứ?”.

Năng lực bị nghi ngờ, Daisy lập tức dùng hành động để chứng minh khả năng
của bản thân, cô chạy ra bàn làm việc của mình lạch cạch một lúc, sau đó cầm
một tờ giấy A4 tới gõ cửa phòng anh.

Cầm tờ giấy đọc lướt qua một lượt, Thành Chí Đông nhíu mày.

Rất nhanh ý, Daisy lập tức giải thích, “Đây là thơ, rất dễ học, em đọc cho
anh nghe nhé?”.

“Dài quá”.

“Không dài, không dài, đây là bài thơ chủ tịch Mao viết, ba em ngày trước
khi viết thư tình đều dùng bài này, đảm bảo ba mẹ của chị ấy sẽ thích”.

Cô gật đầu rất mạnh, vỗ vỗ vào ngực đảm bảo tính hiệu quả.

“Chủ tịch Mao?”. Thành Chí Đông lại cúi đầu xuống nhìn kĩ tờ giấy đó một
lần nữa, thôi được, nếu đã là của chủ tịch Mao viết nói không chừng sẽ có hiệu
quả cũng nên.

Hoàn toàn không biết những việc Thành Chí Đông đang làm, những ngày này
Diệp Tề Mi còn bận rộn không biết nên giải quyết vấn đề của Liêm Vân thế nào.

Gần đây Liêm Vân trông rất nhếch nhác khốn khổ, nguyên nhân thật đơn giản,
anh ta lại không tìm thấy vợ mình.

Người khác không tìm thấy vợ sẽ phản ứng thế nào? Tới nhà ba mẹ vợ? Đi báo
cảnh sát? Đăng báo tìm người? Cô không có kinh nghiệm, chỉ thấy phản ứng của
Liêm Vân khá đặc biệt, trực tiếp gọi thẳng điện thoại cho cô đòi người.

Ân Như đúng là có liên hệ với cô, nhưng sau lần chia tay ở sân bay thì
không để lộ tung tích thêm lần nào nữa, chỉ nói giờ cô ấy đang ở một nơi yên
tĩnh đợi ngày khai hoa nở nhụy.

Liêm Vân có hỏi cô bao nhiêu lần cũng vô ích, cô thực sự không biết giờ Ân
Như đang ở đâu, mà cho dù có biết thì dựa vào cái gì mà cô phải nói cho anh ta?

Giải thích hai lần vẫn không thông, Liêm Vân cứ một mực khăng khăng cô là
người duy nhất biết rõ sự tình nên một mực không chịu buông tha cho cô.

Cũng không giải thích thêm với anh ta nữa, sau này cô thẳng tay cúp máy.

Vốn cô cũng chẳng để tâm tới mấy chuyện kiểu này, nhưng sau đó phương pháp
đòi người của Liêm Vân quả là rất đặc biệt…

Khi người hợp tác với cô lần thứ ba gọi điện từ văn phòng ở nước ngoài về,
hỏi cô rằng tại sao tất cả các chi nhánh, công ty con của tập đoàn Liêm Thị lại
chuyển toàn bộ những ủy thác liên quan tới pháp luật về cho văn phòng của họ,
còn chỉ đích danh luật sư Diệp phải ra mặt, dù giải thích đi giải thích lại
rằng luật sư Diệp chỉ tiếp nhận những vụ án li hôn dân sự cũng không xong, thì
ngay lúc ấy cô đã quyết định phải biến mình từ thế bị động về thế chủ động,
trực tiếp tới gặp anh ta để tính sổ.

Gọi điện thoại tới văn phòng thì thư ký nghe điện, một giọng nữ khá ngọt
ngào, nghe thấy tên cô lập tức trở nên nghiêm túc, không nhìn thấy nhưng cũng
có thể tượng tưởng ra cảnh cô ta đứng hẳn dậy với vẻ mặt kính trọng, “Thì ra
chị chính là luật sư Diệp, xin đợi một chút, tôi lập tức chuyển máy cho tổng
giám đốc Liêm”.

Liêm Vân bắt máy giọng vô cùng khách khí, “Luật sư Diệp, chào cô”.

“Chào anh”. Cô vẫn phải nói vài lời xã giao, “Giờ anh có tiện nói chuyện
không?”.

“Lúc nào cũng tiện, phải chăng luật sư Diệp đã có tin tức mà tôi đang cần
rồi?”.

Giờ anh ta lại định khua môi múa mép với cô, Diệp Tề Mi tức giận.

Đầu dây bên kia Liêm Vân ngoài miệng thì hết sức bình thản, nhưng trong
lòng đã phấp phỏng lo âu suốt cả tuần nay rồi.

Đã gần một tháng nay anh chưa gặp vợ mình, thời gian này lại có bao nhiêu
công trình phải nghiệm thu, không thể bỏ đi đâu được nửa bước.

Giờ anh đã biết Ân Như lơi hại thế nào rồi, chỉ vừa rời mắt, cô đã biến mất
không để lại dấu vết, người nhà anh từ trước tới nay vẫn không thuận mắt với
cô, mấy năm rồi nhưng vẫn nhất quyết không ủng hộ cuộc hôn nhân của anh, giờ để
chuyện tới nước này, trước mặt sau lưng anh đều có địch, cách duy nhất bây giờ
là an ủi vỗ về xoa dịu một bên trước đã.

Vấn đề là anh muốn an ủi nhưng không tìm được đối tượng.

Ân Như sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, tự lập quen rồi, tính khí lại cao
ngạo, không có bạn bè gì trong nước, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ duy nhất có một
người là biết rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, lại được cô ấy vô cùng tín nhiệm,
đó chính là Diệp Tề Mi, nên chuyện anh cứ bám lấy cô để truy hỏi cũng là bất
đắc dĩ.

Mới nói vài câu trên điện thoại đã có cảm giác không thể nói tiếp được nữa,
tâm trạng của cả hai đều đang rất xấu, không tiện tiếp tục câu chuyện như thế,
nên dù không thoải mái lắm nhưng cuối cùng Diệp Tề Mi cũng đồng ý một mình đi
gặp Liêm Vân.

Đánh nhanh thắng nhanh, hẹn xong địa điểm, cúp máy là Diệp Tề Mi lái xe
thẳng tới chỗ hẹn, khi xe rẽ vào con đường đó cô hơi ngạc nhiên, nơi này nhìn
rất quen, đấy chính là khu nhà chung cư mà lần đầu tiên cô nhìn thấy Liêm Vân
và Trần Lệ cùng xuất hiện.

Liêm Vân tự mình lái xe tới, đã đứng đợi sẵn ở đấy, xe đỗ ở cửa khu chung
cư, người đứng dựa vào xe, dáng vẻ chờ đợi rất nhẫn nại, đầu lọc thuốc vương
vãi trên mặt đất.

“Anh Liêm” Đỗ sau xe của anh ta, Diệp Tề Mi xuống xe chào.

“Luật sư Diệp” Anh ta lập tức đáp lại, sau đó gật đầu với cô, “Tôi muốn cô
đi gặp một người, sau đó nhờ cô chuyển lời của tôi tới cho Tiểu Như”

“Ai? Trần Lệ phải không?” Cảm giác thật nhảm nhí, Diệp Tề Mi nhìn anh ta
lạnh lùng đứng im.

Thấy cô không có ý định đi, lại không thể đưa tay ra kéo, cả đời mình Liêm
Vân chưa từng cầu xin ai, không còn cách nào khác, đành muối mặt một lần vậy.

“Luật sư Diệp, mong cô giúp đỡ”.

Cô vẫn đứng đó nhìn anh ta, nếu sớm biết có ngày hôm nay hà tất phải tự tạo
nghiệp chướng lúc đầu? Cô nhớ lại bóng Ân Như lúc ra đi, không kìm được cô thở
dài, cũng đành vậy, đi một lần xem sao, nếu Ân Như muốn biết, cô cũng có thể kể
cho cô ấy nghe.

Nghĩ như vậy nên cuối cùng Diệp Tề Mi cũng bước về phía trước.

Trần Lệ mở cửa rất nhanh, dường như đã đứng đợi sẵn ở đấy, lúc nhìn thấy
Diệp Tề Mi liền cụp mắt xuống, trông khá ngượng ngập.

“Luật sư Diệp, chào chị”.

“Chào cô, Trần Lệ”.

“Chị vào nhà đi, mời chị ngồi. Vân, anh…”. Có chút sợ hãi, cô ấy ngẩng đầu
nhìn Liêm Vân.

“Hai người nói chuyện, tôi đợi dưới nhà”. Không ngờ Liêm Vân lại nói vậy,
cũng không bước vào trong nhà, quay người đi thẳng xuống dưới.

Căn phòng được bố trí rất bình thường, phòng khách có một bộ sofa, cô ngồi
xuống ghế, Trần Lệ vội vàng đi rót trà.

“Không cần phải khách sáo, cô Trần Lệ, chúng ta đâu phải mới gặp nhau lần
đầu, có chuyện gì xin cứ nói thẳng”.

Dù sao cũng chỉ còn lại hai người, không cần úp mở, Diệp Tề Mi đi thẳng vào
vấn đề.

Trần Lệ vẫn mang một tách trà ra, sau đó cô ấy mới ngồi xuống, thái độ khá
lúng túng, ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng, “Thực ra chắc luật sư Diệp có
chút hiểu lầm về tôi”.

“Hiểu lầm?”.

Diệp Tề Mi nhìn về hướng Liêm Vân vừa đi, “Anh Liêm đã giải thích mối quan
hệ giữa hai người rồi, còn việc hiểu lầm thì cũng chẳng tới lượt tôi, tôi chỉ
là người ngoài, không muốn bình luận”.

“Không phải, lần trước khi anh Thành nghe điện, tôi có nói tôi là vợ của
Vân, nhất định đã khiến cho hai người hiểu lầm, thực ra tôi chỉ là họ hàng xa
với gia đình họ Liêm, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ mà thôi”.

Mỉm cười nhẹ nhàng, Diệp Tề Mi nhìn Trần Lệ, ý tứ trên mặt rất rõ ràng, “Có
cần phải giải thích điều đó không?”.

Trần Lệ đỏ mặt, đột nhiên lao người về phía trước, giọng thành khẩn, “Luật
sư Diệp, xin chị giúp tôi tìm chị Ân Như về, nếu không tôi thật sự không yên
tâm”.

“Không yên tâm?”. Sao cô có cảm giác
lẽ ra Trần Lệ nên rất vui mới phải.

“Phải, từ nhỏ tôi đã vào gia đình họ Liêm, ba Vân là em họ mẹ tôi, tôi vẫn
gọi ba Vân là dượng, không giấu gì chị, dì dượng luôn muốn gán ghép chúng tôi
thành một đôi, tôi cũng cho rằng việc ấy không có gì là không tốt”.

“Tôi biết”. Cô đã sớm được nghe kể về chuyện này rồi, không biết cuối cùng
cô ta muốn nói điều gì, Diệp Tề Mi nhíu mày.

“Nhưng sau đó Vân bất chấp sự phản đối của gia đình kết hôn với chị Ân Như,
tôi cũng rất đau lòng, muốn tìm ai đó lấy quách cho xong, nhưng dì dượng không
đồng ý, lần này đưa tôi tới Thượng Hải…”.

“Sau đó thì sao? Thực ra Ân Như đã đi rồi, cô nên mừng mới phải chứ, không
đúng sao?”.

Thấy cô ấy thuật lại câu chuyện với vẻ mặt hết sức thản nhiên, Diệp Tề Mi
như ngồi trên đống lửa, những chuyện đáng phẫn nộ, bất hạnh trên thế giới này
ngày nào chẳng có, cô thấy nhiều rồi, nói thật chẳng hề có hứng thú.

“Không phải thế”. Trần Lệ vội vàng
giải thích, đang định nói thì có người bấm chuông gọi cửa, cô ấy vội chạy ra
mở, một người đàn ông trạc tuổi Trần Lệ bước vào, vừa vào đã hỏi, “Thu dọn xong
hết chưa? Anh tới mang đi”.

Chuyện gì vậy? Diệp Tề Mi bối rối ngẩn người.

Trần Lệ kéo người thanh niên kia tới trước mặt cô giới thiệu, một Trần Lệ
lúc nào cũng lúng túng bất an cuối cùng cũng đã nở nụ cười, “Luật sư Diệp, đây
là bạn trai tôi, tôi đã tìm được việc làm rồi, đang định chuyển khỏi đây”.

Thực sự quá đột ngột, Diệp Tề Mi không kịp phản ứng, mãi mới nói được một
câu, “Vậy Liêm Vân…”.

“Chị muốn nói tới anh Liêm sao?”. Người thanh niên nhìn rất chất phác, ngay
lúc đó lập tức vui vẻ tiếp lời, “Vừa rồi tôi có gặp anh ấy dưới nhà, Tiểu Lệ cứ
làm phiền tới họ hàng mãi cũng không hay, giờ đã tìm được việc làm rồi, chúng
tôi đã tìm được một căn hộ cách chỗ làm của cô ấy không xa, muốn chuyển tới đó
trước, rồi sẽ về cảm ơn anh trai cô ấy sau”.

Hả? Đưa mắt tiễn người thanh niên hai tay xách hai túi lớn đi xuống nhà,
Diệp Tề Mi cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần, “Hai người từ bao giờ…”.

“Chính là tối hôm đó, Vân chẳng phải đã uống say sao? Tôi đưa anh ấy tới
đây, lúc tỉnh dậy anh ấy đã nổi giận đùng đùng khiến tôi sợ tới mức chỉ muốn bỏ
chạy, sau nghĩ lại thấy thật vô vị, lẽ nào tôi cứ sống như thế cả đời sao? Rồi
tôi quyết tâm tìm việc làm và quen Kiến Quốc…”.

“Liêm Vân có biết không?”.

“Tôi đã nói với anh ấy rồi, tôi nói anh chưa bao giờ có ý định lấy em, em
cũng không ngốc nghếch chờ đợi nữa, dì dượng có hỏi cứ bảo em tự bỏ đi, cho anh
ấy yên tâm”.

“Anh ta nói gì?”.

“Anh ấy không nói gì, chỉ yêu cầu trước khi tôi đi muốn tôi gặp chị một
lần, giải thích mọi chuyện rõ ràng với chị”.

Ánh mắt Diệp Tề Mi nhìn cô ấy đã
thay đổi, cô muốn đứng dậy vỗ vai cô ấy, lại cũng muốn cười thật to, tốt rồi,
tốt quá rồi, cô đang tưởng tượng ra vẻ mặt Liêm Vân khi nghe được tin này, thật
quá đã!

“Luật sư Diệp, giờ chị có thể giúp Vân không? Nếu chị Ân không trở về, một
mình anh ấy thực sự rất đáng thương”.

“Tiểu Lệ”. Diệp Tề Mi mỉm cười, “Tôi có thể gọi cô là Tiểu Lệ không?”.

Thấy cô bỗng có thái độ ôn hòa, Trần Lệ thấy có chút chưa quen, vội vàng
gật đầu, “Đương nhiên là được, luật sư Diệp có gì xin cứ nói”.

Diệp Tề Mi trả lời rất thẳng thắn, “Tôi biết mình nên làm gì, cô yên tâm”.
Nói xong đôi lông mày nhướn nhướn lên, môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Báo cáo nội dung xấu