Nữ hoàng tin đồn - Phụ lục 1 - Phần 2
Cô mỉm cười đáp lại Charlies: “Dĩ
nhiên là thật rồi. Tôi chuẩn bị tổ chức một party vô cùng hoành tráng, sẽ mời một
số người nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh, bên London cũng có bạn bè, tôi đảm bảo
đó sẽ là một party đáng nhớ nhất trong cuộc đời cậu”.
“Cô nói làm tôi không thể đợi được
nữa”, Charlies không kìm được niềm phấn khích, “Vậy chúng ta cứ quyết định như
thế nhé”. Nói xong anh ta giơ tay phải ra trông rất trẻ con.
“Quyết định như thế”. Phong Bình mỉm
cười rồi khẽ đập tay với anh ta.
“Vậy thì cô phải trang trí nhanh
lên đấy, tốt nhất là có thể hoàn thành trong hai tháng, lúc ấy tôi được nghỉ
hè…”.
“No vấn đề”. Phong Bình nhận lời
anh ta, cười và nói: “Đến lúc ấy tôi…”.
Cô đang nói bỗng nhiên liếc nhìn
Tôn Viên Viên, thấy sắc mặt của cô ta hơi lạ, quay sang nhìn những người khác,
ai cũng nhìn cô như nhìn kẻ thù vậy. Cô hơi ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ngay,
mỉm cười, không nói tiếp nữa. Đúng lúc ấy Đường lão phu nhân gọi Charlies, cô
liền quay trở lại vị trí của mình. Bữa cơm hôm ấy thế nào không cần nói chắc
các bạn cũng có thể tưởng tượng được.
Buổi tối, sau khi về khách sạn, Đường
Ca Nam không biết mệt mỏi mà lại gây phiền phức cho cô. Nguyên nhân là cô ve
vãn Charlies trong bữa tiệc, cần bị trừng phạt nghiêm khắc. Tuy Phong Bình ra sức
phủ nhận đó là ve vãn nhưng vẫn vui vẻ nhận sự trừng phạt.
Sau đó cô nói với anh về chuyện
party. Dĩ nhiên Đường Ca Nam ra sức tán thành, vô cùng ủng hộ chuyện cô có những
mối quan hệ của riêng mình ở thành phố Thánh Anh. Bình thường nên thường xuyên
ra ngoài tiêu khiển, không nên suốt ngày ở trong nhà.
Vậy là Phong Bình đẩy nhanh tiến độ
trang trí nhà mới. Phụ trách thiết kế ngôi nhà là bậc thầy thiết kế nổi tiếng
châu Âu, ông Roy, năm nay đã năm mươi sáu tuổi. Ông cảm thấy rất vinh hạnh vì
Phong Bình đã nghĩ đến ông khi trang trí nhà mới. Vì thế mà ông làm việc hết sức
tận tâm. Từng chi tiết đều suy nghĩ hết sức cẩn thận, tỉ mỉ, không chê vào đâu
được, còn về nguyên liệu, chất lượng thi công thì không cần phải nói. Chúng ta
không đi nói nhiều về vấn đề này nữa.
Nói về chuyện Phong Bình tổ chức
party, không biết bằng cách nào mà những người trong giới đều biết, bàn tán xôn
xao. Bỗng nhiên có một hôm Đường Minh Tuyên gọi điện đến chứng thực. Đây cũng
không phải là chuyện gì mất mặt, không cần thiết phải phủ nhận. Kết quả Đường
Minh Tuyên nghe xong, ấp a ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi, ngầm ám chỉ cho cô
biết là có cô đào nào đó muốn chơi cô, hơn nữa dự định tổ chức party long trọng
cùng ngày với cô.
Phong Bình vừa nghe đã biết cô đào
đó là ai. Vốn dĩ cô không muốn va chạm với loại người ấy. Nào ngờ cô ta lại ngu
ngốc đến thế, thế nào cũng không chịu rút kinh nghiệm, thật đúng là hết thuốc
chữa. Thế là cô không kìm được nói với Đường Minh Tuyên: “Minh Tuyên, tôi chuẩn
bị hai mươi tháng sau tổ chức party, nếu cô có bạn bè thân thiết thì có thể đưa
danh sách cho tôi, tôi gửi thiếp mời cho họ. Nếu họ không muốn đến thì tốt nhất
cô khuyên họ đừng tham gia party của người khác. Tôi đảm bảo đó sẽ là một tai họa”.
Bây giờ Đường Minh Tuyên đã hoàn
toàn tin vào lời nói của cô, quả nhiên cung cấp một tờ danh sách, có điều chỉ
có năm người. Trong đó có Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân, hai người này đều dính
dáng scandal với Đường Ca Nam. Thực ra, mối giao thiệp giữa họ với Đường Minh
Tuyên cũng là vì ban đầu muốn câu Đường Ca Nam, bắt tay từ những người xung
quanh anh, nhưng số lần gặp gỡ nhiều rồi nên dần dần cũng thân thiết hơn. Vì
thân phận của hai bên ngang nhau nên có tiếng nói chung, không lo đối phương có
mưu đồ. Sau khi Đường Ca Nam và Phong Bình đính hôn vì trúng tiếng sét ái tính,
Đường Minh Tuyên còn bất bình thay họ một thời gian dài. Dĩ nhiên đó đều là
chuyện đã qua. Phong Bình đã nói trước rồi, đương nhiên sẽ không tính toán đến
chuyện mời thêm hai người nữa. Chỉ có điều không biết hai người đó có nể mặt cô
không.
Nhưng, đợi đến tối khi Đường Ca Nam
về, cô vẫn không kìm được sự ghen tuông: “Bắt đầu từ hôm nay, nếu em còn thấy
scandal của anh trên báo hay ti vi thì anh chết chắc”.
Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội: “Cái đó
quả thực anh không thể khống chế được”.
Phong Bình chần chừ một lúc rồi
nói: “Vậy thì anh dán một mẩu giấy trên mặt, trên đó ghi chữ: Tất cả động vật
cái xin hãy tự giác giữ khoảng cách ngoài ba mét”.
Đường Ca Nam nghe vậy nằm vật xuống
giường, vái lạy cô và nói: “Cảm ơn vì người đã có ham muốn chiếm đoạt tôi mãnh
liệt như vậy, tại hạ cảm thấy vô cùng hãnh diện. Nhưng nếu tại hạ làm như vậy
thì e rằng sẽ không sống được đến ngày mai, chắc chắn chủ tịch hội đồng quản trị
sẽ là người đầu tiên ném anh ra khỏi phòng làm việc”.
“Vậy thì bên ngoài sẽ nhìn nhận việc
này thế nào?”.
“Không biết chừng chính phủ sẽ
phong cho anh một danh hiệu nào đó, đại loại như dũng sĩ gì gì đó”.
“À há”, Phong Bình gật đầu lia lịa,
mỉm cười đáp lời, “Có thể giới truyền thông sẽ nói, thái tử điện hạ bất hiếu,
làm trái thánh chỉ, sỉ nhục thể thống hoàng gia, trong phút tức giận đã phế anh
ta. Nếu đến với phái lãng mạn thì không biết chừng người ta sẽ khen anh ta rất
có cá tính, không yêu giang sơn mà yêu mỹ nhân. Nhưng phần lớn mọi người chắc
chắn sẽ nghĩ vỏ não của anh ta bị hỏng”.
“Đó là vì họ vẫn chưa biết giá trị
của cô Phong Bình”, Đường Ca Nam gối đầu lên tay cô, đôi mắt long lanh nhìn cô
nịnh nọt, “Em chính là bà hoàng của anh, giang sơn của anh, mỹ nhân của anh”.
Phong Bình mỉm cười thật lòng, vuốt
ve lông mày của anh, ngón giữa nhẹ nhàng day day đôi lông mày rậm rạp. Anh có
đôi mắt rất gợi cảm, có thể là đàn ông, cũng có thể là cậu bé, lúc thì trong
sáng, lúc lại sâu lắng. Cô hoàn toàn có lý do để tin rằng lúc còn nhỏ dù anh
làm chuyện xấu, chỉ cần nhìn người lớn bằng ánh mắt vô tội như thế này thì lập
tức sẽ được tha thứ. Bỗng nhiên cô hơi chột dạ, nghi ngờ không biết ban đầu có
phải mình bị đôi mắt này hút hồn không. Hôm ấy cô bận tối mặt tối mũi, anh còn
đến làm phiền cô, cô ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt long lanh ấy, đôi mắt đẹp đến
mê hồn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”.
“Không có gì”.
Phong Bình bảo anh ngồi xuống, lấy
cuốn sổ bên gối, cùng anh bàn về danh sách khách mời của bữa tiệc. Đường Ca Nam
ngẩng đầu nhìn những cái tên trên đó rồi lè lưỡi, cười và nói: “Danh sách này
có thể đặt tên là ‘Những nhân vật tầm cỡ’, đúng là hoành tráng hết sức”.
“He he”.
“Anh không tin có người có thể khiến
họ tụ hội với nhau. Chắc chắn là
em đang hóa phép”.
Phong
Bình phì cười, không kìm được hôn lên đôi môi được phết đường mật của anh. Đường
Ca Nam hưởng thụ một lúc, đẩy cô ra và nói: “Chỉ có điều, sao em lại mời
Charlies? Lại còn cho tên của nó lên đầu?”.
“À,
cái này…”, Phong Bình lấy hơi rồi nói, “Bởi vì cậu ấy là người đầu tiên biết em
tổ chức party. Hơn nữa cậu ấy là em trai anh, mời cậu ấy cũng là chuyện bình
thường mà. Chúng mình cũng mời Minh Tuyên và Hạo Vân nữa”.
“Thế
còn Tôn Viên Viên?”. Đường Ca Nam không quan tâm đến Charlies
nữa.
“Chắc là Hạo Vân sẽ đưa cô ta đi
cùng”.
“Tốt nhất nên viết thiếp mời
riêng”.
“Ồ…”, Phong Bình cúi đầu viết tên
Tôn Viên Viên, vừa viết vừa nói, “Chỉ có điều, cô ta không nghĩ chúng ta đang
khoe khoang chứ. Trong bữa tiệc sinh nhật lần trước, hình như cô ta không vui lắm”.
“Đó là chuyện của cô ta, chúng ta
không quản được”.
“Ngoài Nhĩ Dương, anh còn người bạn
thân thiết nào nữa không?”.
“Đám bạn của anh đều không… à,
không”, bỗng nhiên anh thay đổi giọng nói, “Còn có một người, anh nghĩ anh ấy rất
có cá tính, giống như nhân vật lớn, chúng ta nên mời anh ấy”.
“Là
ai? Tên là gì? Thiếp mời gửi đến đâu?”. Phong Bình cầm bút và hỏi.
“Thiếp
mời cứ đưa anh, tạm thời đừng viết tên”.
“Vì
sao?”. Phong Bình ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh
ấy họ Sở, có thể thời gian tới sẽ đi qua đây, anh nghĩ đợi anh ấy đến thì gửi
thiếp mời luôn”.
Phong
Bình bật cười: “Anh làm trò gì vậy?”.
Đường
Ca Nam cười bí hiểm: “Một người bạn mới, nếu anh ấy đến thì em sẽ nhìn thấy anh
ấy”.
Phong
Bình hơi tò mò, có điều vẫn gật đầu đồng ý: “Vậy thì được, cứ coi anh ta như một
điều bất ngờ”.
Đường
Ca Nam vội hùa theo cô: “Tuyệt đối bất ngờ”.
Nói
xong anh nhảy xuống giường, ra phòng ngoài mở tủ lạnh lấy sữa. Bỗng nhiên Phong
Bình nói: “À đúng rồi, anh có thích Peter không? Em giúp anh mời anh ta”.
Đường
Ca Nam bưng hai cốc sữa vào, đưa cho cô một cốc, cốc kia nhấp một ngụm rồi nói:
“Em có thể mời được anh ấy đến, anh rất vui, chỉ có điều em nói như thế anh sẽ
thấy ngại đấy”.
Phong
Bình suýt thì sặc sữa, ngạc nhiên nói: “Thật sao? Anh cũng biết ngại?”.
Đường
Ca Nam bật cười: “Dĩ nhiên, nhưng anh sẽ che giấu rất tốt”.
Phong
Bình nhớ lại Đường Trạm cũng từng nói những câu như thế này, cô cười và nói:
“Xem ra bố con anh đều rất giỏi ngụy trang”.
Đường
Ca Nam nghe vậy, bĩu môi tỏ vẻ không vui, trên môi vẫn còn dính sữa, nhìn trông
rất trẻ con. Phong Bình biết mình lỡ lời, thế là cúi đầu xuống viết tiếp danh
sách khách vip hết sức hoành tráng của mình.
Chuẩn
bị party, không thể không có nhân viên. Phương Bá Thao cử giám đốc bộ phận phục
vụ phòng cho cô sai khiến, sau đó lại điều những người vốn ở bên Anh về, đều là
những người mà cô đã quen dùng. Đối với họ tổ chức party là chuyện nhỏ nhặt. Những
năm mà Phong Bình “ở ẩn”, họ cảm thấy rất cô đơn. Lần này có cơ hội “được xuống
núi”, hầu hết đều nóng lòng thể hiện tay nghề của mình. Tất cả các kế hoạch và
chi tiết đều ở trong đầu họ, chỉ thiếu một nơi để thể hiện tài năng. Còn bản
thân Roy cũng rất mong chờ đến bữa tiệc long trọng sắp diễn ra, tỏ ý tòa biệt
thự sẽ hoàn mỹ trong vài ngày tới.
Mỗi
sự việc đều được diễn ra theo đúng trình tự. Phong Bình chỉ cần phụ trách có
khách đến là được. Cô tự mình thiết kế thiệp mời, gửi đến bạn bè, dĩ nhiên
trong đó cũng bao gồm cả Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân, dù biết rằng chưa chắc họ
đã đến.
Thực
ra đã có người gọi điện thoại mời họ trước Phong Bình. Người đó nói đang tổ chức
party dành cho các cô đào rực rỡ nhất trong lịch sử của thành phố Thánh Anh, đồng
thời bày tỏ rằng có rất nhiều ngôi sao trong giới thời trang, làng giải trí đều
tham dự. Không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là cô Chu Tân Trúc, cô đào
kiêu căng của chúng ta.
Vì
vậy, sau khi nhận được thiệp mời, Dư Man Văn liền gọi điện thoại cho Chu Tân
Trúc. Hai người chế nhạo EQ và IQ của Phong Bình một cách vô tình qua điện thoại.
Gửi thiếp mời cho bạn gái cũ từng dính scandal với chồng sắp cưới của mình, còn
để Đường Minh Tuyên ra mặt làm thuyết khách, thật là nực cười hết chỗ nói. Lẽ
nào cô ta tổ chức party, ngay cả một người khách cũng không mời nổi sao? Ha ha
ha, buồn cười chết đi được. Dường như Chu Tân Trúc không đợi được muốn chứng kiến
chuyện mất mặt của cô. Dĩ nhiên vẫn không tiếc công sức tuyên truyền cho party
của mình, dù sao thì càng nhiều người biết thì sẽ càng hoành tráng.
Điều
đó khiến cho những tay săn tin của toàn thành phố Thánh Anh đều biết chuyện
này. Có một trang web mới nổi tên là CTM quyết định phái hai đội chia nhau
“theo dõi” party của Phong Bình và Chu Tân Trúc, tranh thủ lấy được những thông
tin đầu tiên.
Thời
gian diễn ra bữa tiệc ngày càng đến gần, nhà mới của Phong Bình cũng được hoàn
thành vào đầu tháng - Tuy tốc độ trang trí và diện tích khổng lồ của khu biệt
thự sẽ khiến rất nhiều người trong giới cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghe nói là
bậc thầy thiết kế Roy phụ trách, hơn nữa nhìn từ bên ngoài đến khung cảnh vườn
hoa quả thực không thể chê vào đâu được. Thế là mọi người đều thận trọng không
phát biểu ý kiến. Chỉ có điều, đã đến ngày mười bảy rồi, sắp đến ngày tổ chức
party rồi mà biệt thự nhà Phong Bình vẫn không có động tĩnh gì, rèm cửa đóng chặt,
không thấy người qua lại.
Ngược
lại, biệt thự nhà Chu Tân Trúc thì rất náo nhiệt, trang trí lộng lẫy, sắc màu rực
rỡ. Một số khách quý đã biết đều là những nhân vật tầm cỡ trong thành phố Thánh
Anh, ngôi sao điện ảnh, ca sĩ lần lượt đến ủng hộ. Trong số các cô đào giàu có,
ngoài Đường Minh Tuyên, tất cả đều nằm trong danh sách mời. Bữa tiệc phô trương
như thế, phóng viên hoàn toàn đồng ý với cách nói của nhân vật chính, mệnh danh
là “party dành cho các cô đào rực rỡ nhất trong lịch sử của thành phố Thánh
Anh”.
Nhìn
lại số khách mời của Phong Bình, hiện may mới biết có Dịch Nhĩ Dương, những người
có mối thâm giao tốt đẹp với cô là anh em nhà họ Phương đều không ở trong nước.
Liệu có quay về tham dự không thì vẫn chưa biết. Có phóng viên nghi ngờ cái mà
cô gọi là bữa tiệc long trọng liệu có phải đã bị hủy rồi không, hoặc là đổi
thành bữa tiệc gia đình của nhà họ Đường.
Đúng
lúc mọi người dồn ánh mắt vào hai bữa tiệc thì một ngôi sao lớn thực sự đang
kín đáo xuất hiện ở sân bay của thành phố Thánh Anh. Anh ta đeo cặp kính râm rất
to, đội mũ lưỡi trai, bên cạnh là một vệ sĩ, mặc dù vậy, khi anh vừa đặt chân
xuống máy bay đã bị các fans nhận ra.
Anh
ta chính là Peter, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Hollywood. Sự xuất hiện của anh
giống như một thỏi nam châm, thu hút ánh nhìn của những tay săn ảnh. Họ thi
nhau rời khỏi biệt thự của Chu Tân Trúc, túm tụm chờ đợi khổ sở dưới khách sạn
Thời Quang, thậm chí việc cuối cùng Phong Bình cũng bắt đầu trang trí ngôi nhà
mới, bắt đầu chuyển đồ vào nhà cũng không có ai quan tâm.
Bản
thân Phong Bình cũng không quan tâm, dù sao mục tiêu của cô rất rõ ràng: Hai
mươi tổ chức party, còn về việc tất cả những thứ cần cho một buổi party thì đã
có người khác sắp xếp. Thực ra, phần lớn những người may mắn nhận được thiệp mời
đều biết rằng, tham gia party của cô không phải để hưởng thụ ăn uống mà là niềm
vinh dự vô hạn, là sự tượng trưng cho thân phận. Dĩ nhiên cũng không loại trừ
những người không biết trắng đen, như nhóm Dư Man Văn.
Đúng
lúc sự xuất hiện của Peter gây xôn xao dư luận thì ở đầu bên kia đại dương bao
la có một chiếc máy bay riêng chuẩn bị cất cánh. Trước khi lên máy bay Charlies
đã gọi điện cho Phong Bình, anh ta xúc động đến nỗi giọng nói cũng run lên: “Trời
đất ơi, cô nói phái máy bay đến đón tôi, nhưng tôi không biết phi công lại là
hoàng tử Andrea. Thượng đế của tôi ơi!”.
Phong
Bình mỉm cười an ủi anh ta: “Đúng lúc anh ấy bay qua London, tôi bảo anh ấy tiện
đường chở cậu đi…”.
Dường
như Charlies không nghe cô nói mà chỉ thốt lên: “Trời ơi trời ơi, cô không nói
cho tôi biết, bạn của cô là hoàng tử, trời ơi, tôi sắp điên rồi!”.
“Nhất
định phải giữ bình tĩnh. Tôi đã nói rồi, đây sẽ là party đáng nhớ nhất trong cuộc
đời của cậu, bất ngờ thú vị vẫn còn ở phía sau, ví dụ…”, nói đến đấy Phong Bình
hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Peter đang dùng bữa, mỉm cười và nói:
“Peter, ngôi sao đỉnh cao của Hollywood…”
“A…”.
Tiếng
hét của Charlies quả có sức vang xa, Phong Bình không thể không để chiếc điện
thoại cách xa đôi tai của mình. Peter và Đường Ca Nam bật cười.
Vì
Đường Ca Nam nên buổi tối sau khi Peter đặt chân xuống thành phố Thánh Anh,
Phong Bình liền mời anh ta ăn tối. Để tránh phóng viên làm phiền, khu ăn uống
trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang đóng cửa, không tiếp bất kỳ vị khách
nào.
Dĩ
nhiên giới truyền thông phải đăng tin về sự việc này, nhưng điều đó vẫn chưa là
gì, ngày hôm sau, lần lượt có nhiều người nổi tiếng thế giới đến thành phố
Thánh Anh. Ví dụ những bậc thầy trong làng thời trang mà ở trên chúng ta đã nói
như Andreu, Jennifer, Michael, còn có hai ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của Pháp
và một đạo diễn đẳng cấp quốc tế. Nhiều người nổi tiếng như thế xuất hiện tại
sân bay của thành phố Thánh Anh trong cùng một ngày, quả là sự kiện chưa từng
có. Giới truyền thông vô cùng chấn động, dường như thu hút tất cả phóng viên
tin tức, giải trí của toàn thành phố. Mọi người không biết sẽ có chuyện chấn động
gì sắp diễn ra nên hết sức mong chờ.
Vậy
là party rực rỡ nhất trong lịch sử thành phố Thánh Anh của Chu Tân Trúc nhanh
chóng trượt dốc, ngày tổ chức party, khách mời đều đến đông đủ, chỉ thiếu phóng
viên. Chỉ có vài phóng viên trẻ tuổi non nớt góp mặt, còn lại đều đi săn thông
tin có giá trị hơn.
Nhưng
những phóng viên săn người nổi tiếng chạy đi chạy lại một vòng, cuối cùng phát
hiện điểm đến của họ chỉ có một, đó chính là khu biệt thự mới mua của Phong
Bình.
Kết
quả này không còn gì để nói.
Cuối
cùng phóng viên đã tìm thấy câu trả lời. Nguyên nhân mà bỗng nhiên những người
nổi tiếng này cùng xuất hiện ở thành phố Thánh Anh chính là tham gia party của
Phong Bình.
Quả
là quá quá quá quá ngoài sức tưởng tượng!
Quá
quá quá quá siêu việt, quá quá quá bất ngờ!
Phải
là một người có tầm cỡ, có thế lực thế nào mới có thể cùng một lúc mời được nhiều
“siêu sao” như vậy. Dĩ nhiên, họ không biết rằng đối với party của Phong Bình,
những người nổi tiếng trong giới thời trang này chỉ là thêu hoa trên gấm, nhân
vật khiến họ shock thật sự, họ sẽ không được gặp mặt, nếu có gặp rồi thì cũng
không chắc đã biết, ngoài hoàng tử Andrea anh tuấn, say đắm lòng người.
Sự
xuất hiện của anh làm ống kính của tất cả các phóng viên sáng bừng, mỗi người đều
như những kẻ điên không ngừng chụp ảnh anh. Do chuẩn bị đầy đủ nên nửa tiếng
sau, trang web CTM đã tung tin lên mạng, nhanh chóng gây làn sóng chấn động
trong cư dân mạng, được truyền đến các diễn đàn lớn và các công cụ truyền
thông.
Khi
thông tin này truyền đến party của Chu Tân Trúc, khoảng hơn mười giờ gần mười một
giờ, đúng vào lúc party đang vào cao trào nhưng bỗng nhiên các vị khách đều mất
hết hứng thú, rất nhiều người đang truyền tay nhau điện thoại, thì thầm to nhỏ,
thậm chí một vài quý bà tỏ ý là có việc, ra về trước. Điều đó khiến cô ta vô
cùng tức giận nhưng cũng không biết làm thế nào. Thế là party rực rỡ nhất trong
lịch sử thành phố Thánh Anh kết thúc thảm hại, ngược lại hoàn toàn với những lời
quảng cáo rầm rộ, phô trương trước đó, giống như một bài hát, hát đến cao trào,
kết quả là được một đoạn không thể lên giọng được nữa, khiến mọi người hết sức
thất vọng.
Ngược
lại, Phong Bình thì lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, bài hát của cô vang
dội đến tận trời xanh. So với Phong Bình thì Chu Tân Trúc quả là… hết sức thê
thảm!
Sáng
hôm sau tỉnh dậy, Chu Tân Trúc nhìn thấy tiêu đề bài báo, cô ta trợn mắt suýt
thì rơi con ngươi ra ngoài. Chịu sự đả kích nặng nề như vậy, danh tiếng cô ta
không còn vang dội như xưa nữa. Tuy nhiên sự kiêu ngạo và lòng tự tôn khiến cô
ta không còn mặt mũi ở lại thành phố Thánh Anh, nhanh chóng bắt tay vào việc di
dân, chuẩn bị chuyển sang Mỹ sống.
Nhưng
sự ra đi của cô ta không hề ảnh hưởng đến những người nổi tiếng ở thành phố
Thánh Anh. Họ dồn ánh nhìn về phía Phong Bình, các quý bà quý cô không còn câu
nệ chuyện hạ thấp thân phận, ngay cả chị em nhà họ Tống cũng thông qua Đường Ca
Nam để làm thân với cô. Dường như tất cả mọi người ở thành phố Thánh Anh đều
mong chờ party thứ hai của cô.
Có
thể thấy tổ chức party là cách làm tốt nhất để cải thiện các mối quan hệ. Sau
chuyện này, Phong Bình đã tổng kết như thế.

