Nhật ký lấy chồng - Chương 11 - Phần 1
Chương
11
Không muốn trưởng thành
Tôi
không muốn trưởng thành, mãi mãi làm một đứa trẻ, chỉ muốn được cười mãi mãi,
muốn được vô lo vô nghĩ, muốn không phải khóc, muốn ngày ngày được vui vẻ, thỏa
mãn.
Nếu sự trưởng thành khiến tôi không
vui vẻ, tôi có thể từ chối trưởng thành được không?
Sáng hôm sau mọi việc đều diễn ra
bình thường, bố mẹ ngồi ăn sáng trước bàn ăn. Khi Tiền Đa Đa ngồi xuống, mẹ cô
đang nói với bố cô về chuyện lúc tập thể dục buổi sáng nhìn thấy con chó Nhật
mà nhà hàng xóm ở tầng dưới mới nuôi, nhìn thấy cô ngồi xuống, cũng không quay
đầu sang, chỉ đẩy đĩa bánh bao rán về phía cô, “Ăn đi còn đi làm”.
Mẹ với con gái, Tiền Đa Đa hoàn
toàn hiểu được ý mẹ, lập tức cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao rán còn nói
thêm, “Xinh thật đấy. Sáng hôm qua con cũng nhìn thấy nó, nghịch lắm, con thấy
chú Ngô tầng dưới cũng không lôi được nó. Mẹ có thấy thế không?”.
Không khí trên bàn ăn khá vui vẻ, bố
Tiền Đa Đa cười ha ha, sau đó đưa cho con gái đĩa giấm: “Đa Đa, hôm nay con có
bận không?”.
“Sáng nay con có cuộc họp, nhưng
cũng không vội, mười giờ mới bắt đầu”. Tiền Đa Đa chấm bánh bao vào giấm, cắn một
miếng mới trả lời.
Bữa ăn sáng của cả nhà cũng coi như
kết thúc trong sự vui vẻ, Tiền Đa Đa đi làm đúng giờ. Lúc lên xe, nhìn thấy bố
mẹ đứng trên sân thượng nhìn cô bước đi, cô ngẩng đầu lên cười vẫy tay.
Có những lúc người yêu bạn sẽ khiến
bạn buồn lòng, nhưng may mà cô hiểu được một điều rằng, gia đình mãi mãi là gia
đình.
Sau khi lên xe, cô vẫn thở dài một
tiếng, nghĩ một lát, rút điện thoại ra gọi cho cô nhân viên của công ty bất động
sản hỏi tiến độ của căn hộ.
Mặc dù là lời nói trong lúc nóng giận,
nhưng điều mẹ nói không phải là không có lý. Một gia đình sống gần gũi bên nhau
không có gì là không tốt, nhưng dù sao cô cũng không còn là trẻ con, lại không
phải không có đủ khả năng lo cho cuộc sống của mình, cứ sống với bố mẹ như vậy,
ngay cả cô cũng cảm thấy có vấn đề.
Cô nhân viên của công ty bất động sản
vẫn nhớ cô, trả lời bằng giọng ngọt ngào, “À, chị Tiền ạ. Tòa nhà đã hoàn thiện
xong, chúng tôi đang chuẩn bị báo cho chị biết có thể chuyển đến ở được rồi.
Bao giờ chị có thời gian thì đến làm thủ tục nhận nhà là được”.
Đây là tin tốt lành nhất mà cô nghe
thấy trong hai ngày qua, lần này Tiền Đa Đa trả lời rất vui vẻ.
Bận rộn cả một buổi sáng, đến giờ
ăn trưa, Tiền Đa Đa nhận được hai cú điện thoại. Đầu tiên là điện thoại của Diệp
Minh Thân, hỏi cô lúc nào tan sở. Trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện này, sau
khi xem lịch làm việc, lập tức trả lời anh ấy. Cú điện thoại thứ hai là của Hứa
Phi, nghe là biết anh đang ăn cơm, còn có cả tiếng đặt dao dĩa.
“Anh ăn ở đâu vậy?”. Tiền Đa Đa hỏi
trước.
“Ở nhà ăn, đang trao đổi chút việc”.
“Trao đổi công việc mà còn gọi điện
cho em, người ăn cơm với anh không phóng dĩa vào anh à?”. Nghe thấy giọng nói của
anh cảm thấy rất vui, cô cười.
“Không đến nỗi, anh tránh siêu lắm”.
Anh cũng cười, lúc nói chuyện với cô, giọng anh rất dịu dàng, “Đa Đa, buổi chiều
anh bay đến Thâm Quyến, đến trụ sở của Hòa Điền một chuyến”.
Đột xuất vậy ư? Hôm qua không thấy anh nói.
Tiền Đa Đa sững người trong giây lát, sau đó gật đầu, “Vâng, anh đi đường cẩn
thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện cho em”.
“Ừ”. Anh đáp.
Còn định nói thêm gì nữa, đột nhiên
cô nghe thấy đầu bên kia có tiếng nói, “Kerry, em xin lỗi, để anh phải đợi lâu
quá”.
Giọng nói đó rất quen thuộc - là
Keiko.
Cô tiểu thư này rất khó nắm bắt
tung tích, sau khi giọng nói đó vang lên bên tai, Tiền Đa Đa hơi cau mày lại, định
hỏi thêm câu nữa, nhưng lại thôi, sau đó chào tạm biệt anh bằng giọng bình thường
nhất.
Cũng không còn là đôi tình nhân mười
mấy tuổi nữa, ngay cả điểm này cũng không tin tưởng nhau thì còn nói gì đến
yêu.
Ở công ty bận rộn với công việc đến
tám giờ, Tiền Đa Đa tự mình lái xe đến trường của Diệp Minh Thân. Thực ra chỗ
này cách công ty và chỗ ở của Hứa Phi không xa lắm, cô thường đi qua, nhưng
chưa bao giờ vào.
Trên đường người nào cũng vội vã, mặc
dù trời đã tối, nhưng vẫn có rất nhiều người vai đeo túi đựng laptop bước đi rất
nhanh. Đèn đỏ, xe máy xe đạp dừng lại, chật kín đường, người người nhìn lên đèn
đỏ với nét mặt vô cảm.
Nhưng xe vừa rẽ vào trường dường
như bước vào một thế giới khác, đường không rộng lắm, tán cây che kín hai bên,
xe đạp chậm rãi lướt qua, các đôi tình nhân dắt tay nhau, nét mặt hạnh phúc. Cô
không biết đã bao lâu rồi không được nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác cho xe
chạy chậm lại, ngó nghiêng xuýt xoa.
Khi xe chạy đến cổng viện nghiên cứu
sinh, đúng vào thời điểm tan học, rất nhiều người từ bên trong đi ra, Diệp Minh
Thân cũng nằm trong số đó, nhìn thấy cô từ xa đã cười, vẫn rất nổi bật giữa đám
đông và màn đêm.
Tiền Đa Đa cứ nhìn như vậy, không
kìm được bèn thở dài, một nhân tài như thế này muốn ký kết với cô hiệp định hợp
tác, thực sự là quá nể mặt cô. Thế mà cô lại không chịu, lại lãng phí của giời
một cách vô tâm như vậy, thảo nào mẹ cô tức là phải.
Diệp Minh Thân rất lịch sự, trước
đây luôn hẹn trước thời gian rồi đến sớm đón cô. Nhưng hiện tại quan hệ giữa
hai người đã thay đổi, động cơ khiến cô đồng ý tham dự party với anh ngày hôm
nay lại không trong sáng, chính vì thế qua điện thoại cô kiên quyết đòi tự mình
lái xe đến gặp anh.
“Hi, lâu lắm rồi không gặp anh”. Cô
xuống xe chào anh.
“Lâu lắm rồi không gặp”. Diệp Minh
Thân mỉm cười.
“Xe của anh đâu?”.
“Anh đỗ ở bãi đỗ xe của trường, chỗ
đó cách đây rất gần, đi bộ qua là được rồi. Hôm nay chắc chắn rất đông người đi
xe, anh không chiếm chỗ đỗ xe nữa”.
“Vậy à”. Tiền Đa Đa gật đầu, “Thế
thì anh lên xe em, để em lái”.
“Để anh lái cho, sợ em không quen
đường”. Anh mở cửa ghế phụ cho cô, Tiền Đa Đa cũng không từ chối, ngồi luôn vào
trong.
Đợi xe chạy, anh mới hỏi tiếp: “Đa
Đa, dạo này em sống thế nào? Nghe cô chú nói em đã được lên làm giám đốc điều
hành, anh còn chưa chúc mừng em đó”.
“Cảm ơn anh”. Tiền Đa Đa trả lời rất
đơn giản. Tính cô vốn thẳng thắn, trong lòng không giữ được chuyện gì, lúc này
không kìm được bèn hỏi một câu, “Minh Thân, anh nói chuyện về em với cô ấy à?”.
“Ai? À, em nói Thanh Thanh hả, cậu
bạn Đại Lý của anh tình cờ gặp cô ấy, hai người nói chuyện một lúc liền nhắc đến
em”. Vừa mới tan học, trên đường đông sinh viên đi lại, anh nhìn thẳng về phía
trước lái xe, lúc trả lời miệng hơi cười cười.
“À,
hóa ra là như vậy”. Cô cũng nhớ người đàn ông nói giọng rất to đó, nhìn rất nhiệt
tình, cũng không có gì là lạ khi để xảy ra chuyện như vậy.
Hai
người nói chuyện một lát xe đã rẽ ra cổng sau của trường, con đường này không
dài, lái đến cuối đường rồi rẽ tiếp là một khu phố yên tĩnh, khu Hứa Phi ở cũng
nằm ở đó.
Lúc
quay vô lăng, mục tiêu của anh rất rõ ràng, động tác rất chắc chắn, Tiền Đa Đa
còn định nói trước, nhưng con đường trước mặt mỗi lúc một quen thuộc, không kìm
nổi cô bèn hỏi một câu: “Nhà cô ấy ở đâu?”.
“Đến
rồi, anh nói rất gần mà”. Anh cười đáp, sau đó cho xe rẽ vào cổng của khu nhà nằm
bên phải.
“Ở
đây hả?”. Giọng Tiền Đa Đa kinh ngạc. Khu nhà này không rộng lắm, hai tòa nhà
cao tầng nằm song song với nhau, bên trong rất yên tĩnh, chính là khu nhà của Hứa
Phi.
Xe
dừng lại trước rào chắn, bảo vệ bước đến cúi đầu hỏi. Diệp Minh Thân hạ cửa
kính xuống trả lời rồi đưa tay chỉ ra đằng trước.
Người
bảo vệ đó liếc thấy Tiền Đa Đa liền sững người ra một lát, sau đó lại nhìn đi
nhìn lại hai người bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Người
ngạc nhiên hơn là Tiền Đa Đa. Hai ngày hôm nay xảy ra quá nhiều điều bất ngờ,
hiện giờ cô đã chai sạn rồi, không hề có phản ứng gì nữa.
Căn
hộ của Thanh Thanh không nằm cùng tòa nhà với căn hộ của Hứa Phi, nằm trên tầng
cao hơn, là tầng trên cùng. Đèn trong thang máy sáng rực, Tiền Đa Đa đứng trong
góc im lặng, ngước mắt lên chỉ nhìn thấy nét mặt của mình trong gương, ánh mắt
lộ rõ vẻ mâu thuẫn.
Có
nên đi hay không? Hình ảnh mơ hồ trong bức ảnh có nét giống với cô, cái nhìn
thoáng qua tại sảnh lớn trong khách sạn ở Hồng Kông, cảnh đôi co trước bến tàu
điện ngầm, và cả chiếc xe nhìn thấy ở đây tối hôm qua... Tất cả mọi thứ dần dần
được nối với nhau sau khi Diệp Minh Thân lái xe vào khu nhà này, chỉ cần đợi đến
tích tắc đẩy cửa, đáp án sẽ được mở ra.
Và
đáp án này, cô thật sự muốn biết sao?
Đó
là cuộc đời của Y Y, cuộc đời của Ngưu Chấn Thanh, và cả cuộc đời của cô gái
tên là Thanh Thanh đó, có liên quan gì với cô?
Dù
là bạn thân đến đâu cũng không thể thay bạn đưa ra một quyết định dù là nhỏ nhất,
chuyện này cô biết càng nhiều càng vô vị. Biết rồi thì sao? Biết rồi thì làm được
gì?
Đột
nhiên cảm thấy mình rất hoang đường, Tiền Đa Đa cau mày lùi lại một bước.
Bên
tai vọng lại tiếng của Diệp Minh Thân, “Đa Đa, em không sao chứ?”.
Anh
đứng ngay sau lưng cô, mặc dù nói với cô, nhưng mắt vẫn nhìn con số hiển thị
trên bảng điện tử trong thang máy.
“Minh
Thân, tự nhiên em cảm thấy hơi khó chịu, em không đi có được không anh? Em rất
xin lỗi”. Quyết định xong, Tiền Đa Đa liền nói như vậy, ngón tay cũng đã đặt
lên bảng điều khiển, đợi thang máy đến nơi sẽ bấm ngay nút xuống.
Quá
muộn rồi, thang máy chạy thẳng lên trên, nhanh và ổn định, giữa chừng không phải
dừng lại. Tiền Đa Đa vừa nói xong, một tiếng “ding” báo đã đến nơi, cánh cửa
trước mặt mở ra. Bên ngoài có một người đàn ông và một người phụ nữ đứng ngay
trước cửa thang máy nói chuyện, lúc này cùng lúc đưa mắt nhìn vào thang máy, mỗi
người một vẻ.
“Thanh
Thanh, Steve?”. Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Minh Thân lên tiếng trước, giọng
nói lộ rõ vẻ sửng sốt.
Cô
gái bị gọi tên tóc búi cao sau gáy, mặc váy dạ hội, mặc dù đêm không lạnh,
nhưng cô ấy vẫn khoác một chiếc khăn choàng bằng lụa trên vai, nhìn càng duyên
dáng. Đúng là cô gái bị Tiền Đa Đa nhìn thấy xuất hiện cùng Ngưu Chấn Thanh.
Đây
là lần đầu tiên Tiền Đa Đa mặt đối mặt với cô gái có nét giống mình. Đối phương
rõ ràng còn ít tuổi, lúc cười đuôi mắt rất mịn, lại trang điểm cẩn thẩn. Đứng
nhìn ở cự ly gần, cô thấy không có nét gì quá giống với mình, cảm giác rất xa vời.
Người
có phản ứng bình thường nhất trong số bốn người là Thanh Thanh. Cô nhìn Diệp
Minh Thân cười, trả lời rất nhanh, “Anh Minh Thân, anh quen ông xã của em à?
Sao lại trùng hợp thế nhỉ! Đây là chị Đa Đa có phải không? Em đã được nghe Đại
Lý nhắc đến chị. Mời anh chị vào, đây là anh Ngưu Chấn Thanh, ông xã của em”.
“Ông
xã của cô?”. Hai người đang đứng sờ sờ trước mắt, Tiền Đa Đa không thể giả vờ
được nữa, vặn hỏi một câu, sau đó nhìn thẳng vào Ngưu Chấn Thanh.
Bàn
tay Thanh Thanh vẫn đang khoác tay Ngưu Chấn Thanh, cười rất ngọt ngào.
Vừa
nhìn thấy hình ảnh đó đột nhiên Tiền Đa Đa cảm thấy mắt mờ đi, dường như đang
nhìn thấy hình ảnh Y Y năm xưa, cũng trong tư thế đó, đứng trước mặt mình cùng
với người đàn ông này. Y Y cười nói với cô rằng: “Đa Đa, làm quen một chút nhé,
đây là ông xã tớ”.
Lúc
đó cô còn từng cảm động, từng ngưỡng mộ, không ngờ cái từ này lại rẻ tiền như vậy.
Nực cười quá, cô lại không cười được.
Hoàn
toàn không ngờ sau khi thang máy mở ra lại xuất hiện hai người này, đặc biệt là
Tiền Đa Đa, hai mắt sáng rực, dường như muốn xuyên hai lỗ thủng trên người anh
ta. Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, lăn lộn nhiều năm trên thương trường
như Ngưu Chấn Thanh, giây phút này lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô, hoàn
toàn là phản ứng theo bản năng. Anh lùi một bước ra sau, rút tay về để ra sau
lưng, hoàn toàn không nghĩ rằng động tác này giấu đầu hở đuôi đến đâu.
“Minh
Thân, xin lỗi anh, em hơi mệt, em về trước đây”. Không muốn nhìn thấy đôi trai
gái đó nữa, giọng Tiền Đa Đa lạnh băng. Thang máy vẫn dừng lại trên tầng trên
cùng, cô đưa tay bấm nút, bước vào trong.
“Đa
Đa, em đợi một lát”. Diệp Minh Thân không kịp kéo cô lại, đành đứng nhìn thang
máy từ từ khép lại.
Cảm
thấy như có vật gì đó chặn ngang cổ họng, thở không thoải mái, Tiền Đa Đa gần
như chạy ra khỏi tòa nhà đó. Sau lưng có tiếng bước chân, lúc chạy về chỗ đỗ
xe, cô nói gấp gáp mà không ngoái đầu lại: “Minh Thân, cả anh với em đều biết
Steve và Y Y, về cảnh chúng ta vừa nhìn thấy, em không muốn nói thêm lời nào nữa,
chắc anh phải biết quan hệ giữa họ là gì”.
“Tiền
Đa Đa, em dừng lại đã”. Giọng nói với theo sau lưng không phải là giọng Diệp
Minh Thân, Tiền Đa Đa đột nhiên dừng chân ngoái đầu lại, chỉ nhìn thấy mỗi mình
Ngưu Chấn Thanh.
Không
muốn nói thêm lời nào với người đàn ông này nữa, Tiền Đa Đa quay đầu bước tiếp.
Tiếng bước chân dồn dập hơn, Ngưu Chấn Thanh đã đuổi kịp cô và nhanh hơn cô một
bước đứng sát cửa xe, đưa tay chặn động tác mở cửa xe của cô.
“Ngưu
Chấn Thanh, đề nghị anh hãy chú ý hành động của mình”.
“Đa
Đa, đó là sự hiểu lầm”. Giọng anh ta gấp gáp.
“Hiểu
lầm?”. Thấy buồn cười, cô cười khẩy một tiếng, “Cô Thanh Thanh bao nhiêu tuổi rồi?
Không đến nỗi ngay cả chồng mình cũng nhận nhầm chứ?”.
“Anh...”.
Ngưu Chấn Thanh sững người, không nói thêm được câu nào.
Chán không buồn nói nữa, Tiền Đa Đa kéo cửa
xe, nhưng bàn tay anh ta vẫn giữ chặt cửa, cô cố thử một lần nữa, vẫn không kéo
ra được. Máu nóng bốc lên đầu, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh ta.
“Đa
Đa, em nghe anh giải thích, anh đang giải quyết chuyện rắc rối này rồi, về phần
Y Y...”
Người
chồng ngoại tình yêu cầu bạn thân của vợ giấu diếm sự thật cho anh ta, lý do là
anh ta đang giải quyết chuyện rắc rối này...
Chuyện
rắc rối? Lúc còn giấu diếm được, họ gọi cái này là niềm hạnh phúc vừa có vợ lại
vừa có bồ, sau khi bị lộ tẩy lại coi nó là chuyện rắc rối. Thật hoang đường, lần
này cuối cùng Tiền Đa Đa đã bật cười thành tiếng, “Ngưu Chấn Thanh, anh yên
tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện gia đình của người khác đâu. Anh cũng
không cần giải thích với tôi, muốn giải thích xin mời về nhà”.
Nghe
xong câu này, Ngưu Chấn Thanh lập tức thở phào, bàn tay đang giữ cửa cũng buông
ra. Buổi tối, gió thổi hiu hiu, không ngờ anh ta lại toát mồ hôi hột, lúc này mới
có thời gian lau.
“Cảm
ơn em, Đa Đa, anh cũng biết em sẽ không làm như vậy”.
Dưới
ánh đèn đường hiu hắt của khu chung cư, trán Ngưu Chấn Thanh đầy mồ hôi như được
phết một lớp dầu. Đột nhiên cảm thấy buồn nôn, Tiền Đa Đa không muốn ở lại thêm
nữa, chỉ nói một câu “Tạm biệt” đơn giản rồi bước thẳng lên xe, rồ ga rất mạnh.
Ngưu
Chấn Thanh không nhúc nhích, đứng yên một chỗ nhìn cô ra về, không kìm được, Tiền
Đa Đa nhìn qua gương chiếu hậu. Ngưu Chấn Thanh đứng đó, đôi vai chùng xuống ủ
dột, già nua không thể tưởng tượng.
Không
phải người đàn ông này mới ngoài bốn mươi đó sao? Tại sao đột nhiên lại già đi
như vậy? Không thể hiểu, cũng không buồn nghĩ, Tiền Đa Đa ép mình phải nhìn về
phía trước.
Đèn
xe đã bật sáng, lúc cô nhìn về phía trước, đột nhiên có bóng hai người xuất hiện
ở trước xe, nhìn như chuẩn bị đâm vào xe.
Hồn
siêu phách tán, cô vội phanh gấp xe, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Định
thần nhìn lại, đúng là trước mui xe có một đôi trai gái đang đứng, mặc quần áo
công sở. Trong tích tắc giật bắn mình vì tiếng phanh xe đó, động tác của người
đàn ông mau lẹ, kéo ngay cô gái đi bên cạnh ra sau lưng mình. Lúc này bốn con mắt
nhìn thẳng về phía cô, đèn xe sáng rực, chiếu rõ khuôn mặt hai người đó. Cô chớp
mắt mà không thể nào tin, mở mắt ra vẫn là hai khuôn mặt quen thuộc đó - Hứa
Phi và Yamada Keiko.
Hơn
chín giờ rồi, khu chung cư rất vắng người qua lại. Con đường trước mặt rộng
rãi, nhìn thẳng ra đài phun nước ở cổng. Lúc này nước vẫn đang phun, tựa như có
màn sương mỏng đang vờn nhẹ, dáng người cao ráo của Hứa Phi, mái tóc đen bóng của
Keiko tạo nên một bức tranh rất đẹp dưới ánh đèn và làn nước, nhưng cô lại cảm
thấy mọi thứ trước mặt đều đã biến màu, không rõ là thực hay là ảo.
Tại
sao lại là anh và cô ấy?
Không
phải anh đi Thâm Quyến rồi sao? Tại sao lúc này lại xuất hiện cùng cô ấy trước
khu nhà mình ở?
Không
thể nào giải thích, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều, cảm thấy có cái gì đó đang
sụp đổ dưới chân, ép chặt khiến người cô cứng đờ. Mũi chân của Tiền Đa Đa vẫn
đang đặt trên chân phanh, cơ thể đã mất kiểm soát, không biết bước tiếp theo phải
phản ứng thế nào.
Có
người gõ cửa xe, lúc đầu rất nhẹ, sau đó mạnh dần, còn gọi cả tên cô, giọng rất
sốt sắng, “Đa Đa, Đa Đa? Em không sao chứ?”.
Cô
vẫn mơ màng, nghiêng đầu nhìn mấy giây mới có phản ứng, đưa tay ra đẩy cửa.
Ngoài cửa là Diệp Minh Thân, vẻ mặt lo lắng, chưa kịp đợi cô mở cửa ra hết, đã
ngó đầu vào xem cô có vấn đề gì không.
Nhưng
động tác của một người khác lại nhanh hơn cả anh ta, Hứa Phi đưa tay kéo Tiền
Đa Đa ra, túm chặt đôi vai cô, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi mới thở phào,
sau đó mới thốt ra một câu: “Đa Đa, em làm gì vậy?”
Vòng
tay này quen thuộc, nhưng đột nhiên cô lại muốn chống cự, không muốn lại gần,
giãy giụa lùi ra phía sau. Lại có một bàn tay đưa ra, Diệp Minh Thân đỡ lấy cô,
một tay túm cổ tay của Hứa Phi nói: “Anh...”.
“Bỏ
ra, chúng tôi quen nhau”. Nhận ra người đàn ông này, Hứa Phi cau mày, đôi tay đặt
trên vai Tiền Đa Đa không nhúc nhích.
Cảnh
tượng thật khó xử, Tiền Đa Đa lùi không được, người lại bị lắc choáng hết đầu
óc, cuối cùng không chịu được bèn hét lớn với người đàn ông trước mặt: “Kerry,
anh bỏ em ra rồi nói!”.
Keiko cũng đã bước đến, “Dora, sao chị lại ở
đây? Kerry, chúng ta...”.
Hứa
Phi cau mày, lúc nói đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ đáp một câu: “Keiko, em lên
xe trước đợi anh một lát. Cảm ơn em”. Sau đó tiếp tục hỏi dồn Tiền Đa Đa, “Đa
Đa, anh hỏi em đó”.
Nghe
xong câu trả lời này, Keiko sững người ra một lát. Cô là một tiểu thư cành vàng
lá ngọc, chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Tuy nhiên, nhìn cảnh tượng của
ba người trước mặt, cô lùi ra sau một bước, lựa chọn im lặng, sau đó liền quay
người đi ra ngoài.
Lái
xe của công ty đang đợi ở cổng, nhìn thấy cô đi ra một mình nét mặt tỏ rõ vẻ sửng
sốt, “Cô Keiko? Phó tổng giám đốc Hứa Phi đâu ạ? Không phải là đến đón anh ấy
cùng ra sân bay hay sao?”.
“Anh
ấy có chút việc, chúng ta đợi thêm một lát”. Keiko ngồi lên xe, mới đáp một
câu, nghĩ một lát, lại đưa tay bấm cửa kính xuống, thở dài một tiếng.
Nghe
xong câu nói của Hứa Phi, Diệp Minh Thân lại đưa mắt nhìn Tiền Đa Đa. Gió đêm
thổi mạnh, nước trên đài phun bắn ra khắp nơi, một số bị gió thổi lên mặt, hơi
mát đã khiến cô tỉnh táo trở lại. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Minh Thân,
em có thể nói riêng với Kerry mấy câu được không? Cảm ơn anh”.
Diệp
Minh Thân im lặng, lại có người từ tòa nhà chạy ra. Lúc ngó nghiêng xung quanh,
người đó có vẻ hoảng hốt, khăn choàng trên vai đã rơi xuống đất, nhìn thấy họ lại
có vẻ ngập ngừng, dừng chân cách đó không xa.
Là
Thanh Thanh, Ngưu Chấn Thanh đã biến mất từ lâu, cô nhìn Diệp Minh Thân và Tiền
Đa Đa với vẻ mặt ngơ ngác. Diệp Minh Thân gật đầu với Tiền Đa Đa, sau đó bước về
phía đó, vỗ vai Thanh Thanh, nói nhỏ gì đó, sau đó đưa cô ấy quay trở lại.
Xung
quanh đã yên tĩnh trở lại, Tiền Đa Đa cảm thấy ngày hôm nay vô cùng hỗn loạn,
đưa mắt nhìn xuống.
“Đa
Đa, sao tự nhiên em lại đến đây?”. Anh cất lời.
“Em
không được đến hay sao? Tại sao anh vẫn còn ở đây? Thượng Hải đổi tên thành
Thâm Quyến từ bao giờ vậy?”. Cô không trả lời mà vặn hỏi lại.
“Thay
đổi giờ bay mà, em đừng lảng sang chuyện khác nữa được không?”.
“Thay
đổi giờ bay mà phải để Keiko trực tiếp đến thông báo cho anh ư? Anh mới là người
đừng lảng sang chuyện khác”.
“Đa
Đa, em đang nghĩ gì vậy?”..
“Anh
đang nghĩ gì vậy?”.
Không
gian yên tĩnh, tiếng phanh xe ban nãy đã khiến bảo vệ phải chạy ra, nhìn thấy
dáng vẻ của họ, nét mặt càng tỏ ra thắc mắc hơn.
Trong
lòng cô rối bời, nhưng lý trí mách bảo cô rằng không cần thiết phải làm trò cười
cho mọi người ở đây. Tiền Đa Đa lại lùi ra sau bước nữa, ngón tay trái bấm chặt
cổ tay phải, bắt ép mình phải trấn tĩnh.
Biết
mình đã có phần hơi nóng, Hứa Phi cũng đang nhắc mình phải bình tĩnh trở lại.
Buổi
chiều đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp, trước đó anh đã bảo thư ký báo với hãng
hàng không thay đổi chuyến bay, anh bận đến tận tối mới về được nhà lấy hành
lý.
Chuẩn
bị xong xuôi vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Keiko đứng trước mặt, cười nói lái xe
đang đợi ngoài cổng.
Không
ngờ cô ấy lại xuất hiện trước cửa phòng mình, mặc dù lý do đường hoàng chính
đáng, nhưng vẫn dễ khiến người ta hiểu lầm, đặc biệt là Đa Đa.
Lúc
xuống tầng, anh cứ nghĩ không biết nên nói với Keiko thế nào về quan hệ giữa
hai người, chưa kịp mở lời, thì có chiếc xe lao nhanh tới, phanh kít trước mặt
họ, vô cùng nguy hiểm.
Phản
ứng đầu tiên của anh là muốn bước đến chất vấn, không ngờ lại nhìn thấy Tiền Đa
Đa đang ngồi trên ghế lái.
Đúng
lúc đang nghĩ đến cô, cô lại xuất hiện đột ngột như vậy, và còn xảy ra tình huống
bất ngờ hơn, có người chạy đến bên xe của cô trước anh một bước, nét mặt sốt sắng,
lời nói thân mật.
Anh
có ấn tượng về người đàn ông này. Lần gặp vô tình trong rạp chiếu phim, buổi tiễn
tại sân bay, anh ta và Tiền Đa Đa lần nào nhìn cũng rất thân mật, nhưng đó đều
là chuyện giữa anh ta và cô trước kia, Đa Đa không bao giờ nhắc đến, anh cũng
không hỏi nhiều. Không ngờ lại một lần nữa nhìn thấy họ xuất hiện cùng nhau trước
cửa nhà mình, phản ứng của cơ thể nhanh nhạy hơn suy nghĩ, theo bản năng anh muốn
túm lấy cô hỏi cho ra vấn đề.
Bên
cạnh có người ngần ngừ bước đến, nói nhỏ một câu: “Phó tổng giám đốc, máy
bay...”.
Là
chú Mạnh lái xe, chú đã đợi ở ngoài từ rất lâu, cuối cùng thấy quá muộn rồi, mới
bước vào khẽ khàng nhắc một tiếng.
Trong
đầu Tiền Đa Đa rối như tơ vò, cổ tay bị móng tay bấm đau điếng. Họ mới yêu nhau
mấy tháng, hai người chưa bao giờ cãi nhau, đây là lần đầu tiên hai người đối mặt
với nhau mà không nói gì. Đã bình tĩnh lại phần nào, cô lại nhìn thấy lái xe bước
đến, lòng đã hiểu ra tình hình, nhưng sự việc đã căng thẳng như vậy, không biết
phải thoát khỏi thế bí như thế nào, cuối cùng cô lí nhí một câu: “Việc ra sân bay
là quan trọng hơn cả, anh đi trước đi”.
Lái
xe vẫn đứng bên cạnh đợi, thời gian căng thẳng, không thể kéo dài thêm nữa, Hứa
Phi im lặng mấy giây, lặng lẽ gật đầu, bước ra ngoài.
Đi
như vậy ư? Không nói lời tạm biệt nào? Tiền Đa Đa đứng nguyên một chỗ sững người,
đầu căng như dây đàn, vô cùng khó chịu, muốn gọi anh lại, nhưng lại bướng bỉnh
không muốn lên tiếng.
Lái
xe đã đi ra ngoài, còn bước chân anh nặng trịch, bước được hai bước lại ngoái đầu
nhìn lại. Bên đài phun, sóng nước lăn tăn, cô đứng ở đó hai vai chùng xuống,
thân hình mảnh mai, trông rất tội nghiệp.
Lúc
đầu anh cũng thấy khó chịu, nhưng đột nhiên lại thấy mềm lòng, không muốn bỏ đi
như vậy, lại cảm thấy những gì mình thể hiện trước đó thật ấu trĩ, anh quay người
lại, đi về phía cô.
“Gì
vậy?”. Tiếng bước chân dừng lại trước mặt, Tiền Đa Đa đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Haizz,
người gì mà tính lại nóng như vậy?
Thôi
vậy! Trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời. Hứa Phi đưa hai tay ra,
ôm lấy cô trước, sau đó nói: “Thôi thôi, anh xin lỗi”.
Không
ngờ anh lại nói như vậy, thần kinh vốn đang căng lên như dây đàn của Tiền Đa Đa
lập tức mất phương hướng. Sống mũi cay cay, cuối cùng cô cúi đầu, dựa vào vai
anh khẽ nói: “Không sao, em sẽ giải thích cho anh nghe sau”.
“Ừ”.
Không có thời gian nói nhiều nữa, anh lại ôm chặt cô một cái, “Em về nhà sớm
đi, lái xe cẩn thận nhé”.
Cảm
thấy lúc nói câu này anh rất giống bố mình, má Tiền Đa Đa dụi vào hõm vai anh,
giọng lí nhí, “Đừng như vậy, chú Mạnh nhìn thấy đấy”.

