Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh - Chương 08 - 09
Chương 8
Ở NAM KINH, CHƯƠNG TIỀU BỒ YÊU RỒI
Tôi không biết có bao nhiêu cô gái từng trải qua tâm trạng yêu thầm như
mình.
Khi bạn yêu say đắm một người con trai, khi bạn vì anh ấy mà mặt đỏ, tim
đập loạn nhịp, cơm không buồn ăn, nước không buồn uống, tất cả mọi thứ đều là
vì anh ấy, ví dụ như mặc quần áo sẽ nghĩ, liệu anh ấy có thích không? Ví dụ như
khi ăn uống sẽ nghĩ, anh ấy có thích ăn không? Thậm chí là thay một tấm rèm cửa
sổ, trong đầu cũng vụt lóe lên suy nghĩ, liệu anh ấy có thích màu sắc của chiếc
rèm cửa sổ này không?
Anh ấy trở thành tất cả, anh ấy trở thành người mà hàng ngày bạn thầm gọi
tên hàng nghìn lần.
Cho dù đã đến Nam Kinh, tôi cũng sẽ hỏi, Thẩm Gia Bạch, nếu anh đến Nam
Kinh liệu có thích nơi này không?
Buổi tối ngày hôm đó, chúng tôi đi thuyền trên sông Tần Hoài, Chương Tiểu
Bồ và Lê Minh Lạc ngồi ở mũi thuyền, trên thuyền có treo đèn lồng đỏ, một mình
tôi ngồi ở đuôi thuyền, buồn bã ủ ê.
Nếu như có Thẩm Gia Bạch ngồi ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao, liệu tôi có
đỏ mặt không? Liệu có run rẩy nép mình lại không? Chỉ là suy nghĩ thôi, nhưng
tim tôi cũng đập thình thịch, đúng vậy, mỗi khi nghĩ đến Thẩm Gia Bạch là người
tôi như có luồng điện chạy qua.
Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, tôi thấy Lê Minh Lạc nắm tay Chương Tiểu
Bồ. Chương Tiểu Bồ cất tiếng hát nho nhỏ, mơ màng, không biết là đang hát bài
gì, nhưng lại rất hợp tình hợp cảnh đêm nay. Tôi tự biết mình là một người
thừa, chỉ hận không thể ngay lập tức quay trở về.
Buổi tối khi quay về khách sạn, tôi thấy bọn họ bịn rịn không nỡ rời nhau,
thế là tôi nói, mình đi ngắm cảnh đêm một lát.
Một mình tản bộ trong cảnh sắc ban đêm của Nam Kinh, phát hiện ra rằng
thành phố này tràn ngập một không khí ma quỷ, dường như sương khói của vài trăm
năm trước vẫn còn lưu lại chưa tan. Tôi nhìn vào màn đêm hỏi một câu,Thẩm Gia
Bạch, lúc này anh đang ở đâu? Tại sao lại không quan tâm đến em nữa?
Rất muộn tôi mới quay về, thấy Lê Minh Lạc vẫn ở trong phòng của tôi và
Chương Tiểu Bồ, khi tôi đẩy cửa bước vào, bọn họ đột ngột tách nhau ra. Chương
Tiểu Bồ chỉnh sửa lại váy áo, động tác đó như một hành động thừa nhận tội lỗi
họ vừa gây ra.
Đi ngủ thôi đi ngủ thôi, Chương Tiểu Bồ nói, buồn ngủ quá, ngày mai còn
phải đi chơi lăng Trung Sơn và Vũ Hoa đài gì đó mà. Lê Minh Lạc nói: Hai em
nghỉ sớm đi, mấy ngày tới sẽ đưa các em đi chơi rất nhiều nơi.
Vẫn còn sớm? Tôi nhìn đồng hồ, mười hai giờ ba mươi rồi.
Tắm xong, tôi lên giường đi ngủ.
Mờ sáng, tôi cảm thấy Chương Tiểu Bồ đang mò mẫm ra khỏi giường, trong lúc
mơ màng tôi nghe thấy cô ấy gõ cửa phòng bên cạnh, sau đó hai người thì thào
nói chuyện, có tiếng đóng cửa.
Tôi nặng nề chìm dần vào giấc ngủ, sau khi trời sáng hẳn, tôi mở mắt ra,
nhìn thấy Chương Tiểu Bồ nằm trên giường của cô ấy.
Có thể là do tôi nằm mơ chăng? Tôi không nghĩ nhiều thêm nữa, ngồi dậy đi
đánh răng rửa mặt.
Ăn sáng xong chúng tôi đến lăng Trung Sơn, hai người bọn họ dính chặt lấy
nhau, tay của Lê Minh Lạc đã ôm eo Chương Tiểu Bồ, tôi áp mặt vào cửa sổ xe
nhìn ra ngoài, nhìn từng cây, từng cây ngô đồng Pháp lùi dần về phía sau. Con
đường tới lăng Trung Sơn vô cùng yên tĩnh và rất đẹp, nếu Thẩm Gia Bạch nhìn
thấy thì tốt biết bao.
Thấy không, tôi lại nghĩ đến Thẩm Gia Bạch rồi.
Đến lăng Trung Sơn hai người họ luôn đi phía trước, tôi theo phía sau, đồng
thời phụ trách việc chụp ảnh cho họ, Chương Tiểu Bồ chụp rất nhiều ảnh, tôi
chẳng chụp mấy, bởi vì tôi vốn cũng không thích chụp ảnh.
Chương Tiểu Bồ khi đứng trước ống kính rất biết cách thể hiện, làm dáng đủ
kiểu để pose ảnh, tôi cảm thấy cô ấy rất hợp để có thể làm một minh tinh trong
ngành biểu diễn, đáng tiếc hồi đó không có những cuộc thi kiểu như Super girl…
nếu không Chương Tiểu Bồ chắc chắn sẽ rất có triển vọng.
Hai người bọn họ chụp ảnh chung với nhau rất thoải mái, tự nhiên, nếu là
tôi chắc chắn tôi sẽ đỏ mặt.
Lê Minh Lạc muốn chụp chung với tôi một bức ảnh, tôi lắc đầu, nói: Không.
Vậy thì thôi, Lê Minh Lạc đáp, em cũng thật là phong kiến quá.
Đây không phải là vấn đề phong kiến, tôi còn muốn nói nữa, nhưng Chương
Tiểu Bồ đã nói chen vào: Không sao đâu, cô ấy luôn như vậy, bạn Âu Dương Tịch
Hạ đây luôn là một người kì dị như thế.
Hai ngày sau đó chúng tôi đi chơi khắp thành phố Nam Kinh, hẻm Ô Y, Vũ Hoa
đài, phủ Tổng thống, hồ Mạc Sầu… Nếu tôi không nói phải về, chắc Chương Tiểu Bồ
vẫn còn muốn ở lại chơi tiếp.
Ngày cuối cùng, tôi nói mệt quá, bọn họ nói ngay rằng hai người họ sẽ ra
ngoài đi chơi. Một mình tôi ở lại khách sạn, nằm nhìn trần nhà, xi măng trên
trần nhà hình như đã bị bong tróc, chỗ trắng chỗ đen, trong góc còn có mạng
nhện, tôi nhìn chú nhện đang bám trên đó, cảm thấy mình cũng giống như nó, còn
cái mạng kia chính là Thẩm Gia Bạch.
Thẩm Gia Bạch, anh đã bủa lưới em.
Em không thể tự mình thoát ra được.
Năm mươi mốt bức thư đó đã được em cẩn thận đánh số, sau đó cất vào ngăn
kéo, đấy là những bài thơ xinh đẹp mà anh đã viết tặng em, chẳng liên quan gì
đến phong nguyệt, nhưng lại khiến em khắc cốt ghi tâm.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ mắt mình, tôi chạy vào nhà vệ sinh,
đứng nhìn mình trong gương, một khuôn mặt trắng bệch gầy gò, ai đang vì yêu mà
si? Ai đang vì yêu mà điên? Tại sao tất cả chỉ có thể là ảo tưởng? Tại sao tôi
không thể đến gần anh? Cô gái ở trong gương kia, trong mắt như có đốm lửa cháy
rực lên.
Tôi ôm chặt lấy mặt, cảm nhận hai hàng nước mắt lạnh lẽo chảy xuyên qua kẽ
tay.
Thật bất công, đúng vậy, thật là bất công quá.
Tình yêu, tại sao lại có thể giày vò con người ta đến thế? Tại sao em yêu
anh, anh lại yêu Chương Tiểu Bồ? Tại sao?
Không sớm một bước, không muộn một bước, lại đúng lúc này.
Tôi tìm lấy hai tờ giấy, sau đó viết tên một người.
Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch… tôi viết kín mít tên anh, càng
viết càng rung động càng viết càng đau đớn, cả hai trang giấy đều bị tôi viết
kín đặc, hai trang giấy đó có in tên của khách sạn nhỏ này, tôi điền ngày
tháng, sau đó nhét vào túi của mình.
Thẩm Gia Bạch, em ở Nam Kinh đã nhớ nhung anh như thế.
Khi Chương Tiểu Bồ và Lê Minh Lạc quay về, trời đã tối đen, tôi ra ngoài ăn
chút gì đó, quay về thì gặp họ.
Tôi đứng trong bóng tối, họ không nhìn thấy tôi.
Là ở bên ngoài khách sạn. Bọn họ ôm nhau, Chương Tiểu Bồ hơi ngẩng mặt lên:
Nào, hôn em một cái nữa đi rồi em vào, tí nữa em vào phòng rồi là không có cơ
hội nữa đâu, anh không biết chứ, Âu Dương Tịch Hạ giống như một tu nữ ấy, khô
khan vô cùng, cả ngày chỉ biết sùng bái chính bản thân mình thôi.
Tôi không ngờ Chương Tiểu Bồ lại nói tôi như thế, tôi thấy hơi giận, nhưng
lại không tiện lên tiếng.
Nha đầu hư, tham lam quá. Lê Minh Lạc mắng yêu cô ấy, sau đó cúi người
xuống hôn lên môi Chương Tiểu Bồ.
Bọn họ cuốn lấy nhau mà hôn một lúc lâu, tôi chỉ còn biết nấp sau cây trúc
đào, nghe tiếng rên rỉ của cả hai người. Lê Minh Lạc nói: Hay là nửa đêm em
sang phòng anh đi?
Không, không được đâu. Chương Tiểu Bồ nũng nịu nói.
Được, được mà. Nhất định phải sang đấy.
Không sang, sợ Tịch Hạ biết sẽ không hay.
Haizz, tôi thật hối hận vì đã theo cô ấy tới đây, giờ trở thành hòn đá cản
đường, có điều, tôi vẫn cảm thấy rất giận, Chương Tiểu Bồ, cậu thật quá đáng,
sao cậu có thể tùy tiện như thế? Tôi chuẩn bị chỉnh cô ấy một trận.
Bọn họ ôm nhau cùng đi vào phòng, phải mười phút sau tôi mới vào, mà trên
tay còn cầm bình nước.
Cậu đi đâu đấy Tịch Hạ? Bọn mình đang tìm cậu.
Mình đi ăn cơm, tôi nói, hai người đã ăn chưa?
Ăn rồi ăn rồi, hôm nay đi chơi với anh ấy, nhìn này, mình đen hết cả rồi,
anh ấy còn đặt mua vé tàu ngày mai cho hai đứa mình nữa đấy, ngày mai bọn mình
về nhé.
Ừ, tôi nói, cảm ơn anh đã chăm sóc cho bọn em mấy hôm nay.
Lê Minh Lạc liếc mắt nhìn tôi một cái nói, Âu Dương Tịch Hạ, tính cách của
em hướng nội quá, thực ra đã ra ngoài rồi thì nên vui vẻ mới phải, anh thấy
hình như em đang có tâm sự gì đó?
Làm gì có, tôi chối, em chẳng có tâm sự gì cả, em đang lo vừa rồi thi không
được tốt, lần này quay về là có điểm rồi, đúng lúc phải đăng kí nguyện vọng, em
đang suy nghĩ về việc đăng kí nguyện vọng.
Cũng phải, Chương Tiểu Bồ tiếp lời, cũng không biết thi thố có ra ông ra bà
gì không nữa, thi cử đúng là chán chết.
Hai em đến Nam Kinh đi, Lê Minh Lạc nói, Nam Kinh cũng không tồi đâu.
Không, Chương Tiểu Bồ trả lời, em muốn vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, từ
nhỏ em đã muốn vào trường đó rồi, sau đó thì học khoa tiếng Nhật, ông nội em
ngày trước đã du học ở Nhật đấy, em muốn học ở đó, khoa tiếng Nhật của trường
đó là mạnh nhất, cũng tốt nhất trong cả nước.
Tôi thì chẳng thích tiếng Nhật gì gì đó, bởi vì tôi vốn không thích nước
Nhật, nếu học, tôi sẽ học tiếng Pháp, tiếng Pháp nghe rất hay, tôi đã từng xem
bộ phim The Lovers on the Bridge của Pháp, cả Camille Claudel nữa, tiếng Pháp
đẹp như thế, nghe thôi cũng thấy xúc động rồi, vô cùng xúc động!
Nói qua nói lại, cuối cùng không biết đã nói thêm bao nhiêu lâu nữa?
Tối hôm đó sau khi đi ngủ, tôi trầm ngâm một lúc mới hỏi, Chương Tiểu Bồ,
cậu và anh ta rút cục… tôi vẫn thấy ngượng, cuối cùng mặt đỏ bừng cả lên.
Anh ấy… hôn mình rồi.
Giọng tôi như run lên, cảm giác hay không?
Dù sao thì mình vẫn cảm thấy hay, Chương Tiểu Bồ ngọt ngào nói, hơn nữa gia
đình anh ấy cũng khá, rất có thế lực ở Nam Kinh.
Khi Chương Tiểu Bồ nói như thế tôi cảm thấy rất phản cảm, như thế đâu có
giống đang yêu? Tình yêu là gì? Tình yêu là một loại cảm giác, có liên quan gì
đến tiền tài và địa vị đâu? Yêu một người chính là dốc hết mình. Tình yêu là
thứ cảm giác không thể thay thế, chỉ khi ở cùng với anh ấy, bạn mới có cảm giác
tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, hốt hoảng, tưởng như chết được, nếu không, bạn sẽ
không thể cảm nhận được sự rung động nguyên thủy nhất xuất phát từ nơi sâu thẳm
của trái tim! Đấy mới là tình yêu.
I
love you not because of who you are, but
because of who I am when I am with you. Đúng thế, em yêu anh không vì anh
là ai, mà vì khi ở bên anh em mới được là chính mình. Tôi nghĩ, câu nói này nếu
nói cho Thẩm Gia Bạch nghe thì sẽ rất phù hợp, sẽ có một ngày, tôi sẽ nói với
anh ấy như thế.
Giờ là Chương Tiểu Bồ bước vào lưới tình,
hai mắt cô ấy sáng rực, mặc dù tôi biết cô ấy thật sự là một cô gái kiêu ngạo
và ham hư vinh, nhưng giờ này phút này, cô ấy thành tâm thành ý.
Mỗi khi nhắc đến Lê Minh Lạc, sắc mặt cô ấy
trở nên tươi tắn, tỏa sáng.
Đúng thế, nụ hôn đầu của một cô gái, luôn
là nụ hôn khó quên, tôi nghĩ, Nam Kinh trong lòng Chương Tiểu Bồ là Nam Kinh
vĩnh viễn rồi.
Buổi tối ngày hôm đó chúng tôi nói chuyện
suốt đêm, nói rất nhiều, nói về tình yêu, nói về tương lai. Với thành tích của
chúng tôi, vào đại học không phải là vấn đề khó khăn, chúng tôi đã tưởng tượng
rất nhiều về cuộc sống sinh viên, Chương Tiểu Bồ hỏi tôi sẽ chọn một người bạn
trai như thế nào, tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: Tìm một người mà mình yêu.
Không, Chương Tiểu Bồ phản đối, nên tìm một
người mà người đó yêu cậu, như thế, cậu mới có thể hạnh phúc.
Không, tôi sửa lại, nên tìm một người yêu
mình mà mình cũng yêu, ví dụ như cậu và Lê Minh Lạc. Vì vậy, nếu có cơ hội, tôi
nhất định sẽ đi tìm Thẩm Gia Bạch để hỏi, Thẩm Gia Bạch, anh có yêu em không?
Nhưng tôi biết, một cơ hội như thế dường
như là số không.
Người mà anh yêu là Chương Tiểu Bồ trong
thư, là Chương Tiểu Bồ trong tưởng tượng, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi,
cô gái tên Âu Dương Tịch Hạ.
Trời sáng, chúng tôi vẫn còn đang ngủ, tôi
thấy Chương Tiểu Bồ gọi tên Lê Minh Lạc trong mơ, tôi biết, cô gái hoa khôi của
trường Nhất Trung này, bông hoa mẫu đơn đang độ nở rộ này, cô ấy đã yêu thật
rồi.
Sáng sớm, chúng tôi đến ga tàu, Lê Minh Lạc
tiễn chúng tôi lên tàu, tôi lên trước, họ đứng lại trên sân ga tay nắm tay, khi
tàu sắp chạy, Lê Minh Lạc đột nhiên ôm chặt Chương Tiểu Bồ vào lòng, sau đó hôn
cô ấy thật sâu!
Lúc đó, rất nhiều người đang nhìn, cảm giác
của tôi rất lạ, vừa vui mừng cho họ, lại cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao
cũng đang ở nơi công cộng.
Đến giờ tàu chạy, Chương Tiểu Bồ ngẩn ngẩn
ngơ ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Kinh lùi dần về phía sau, tiếng máy ầm ầm,
tàu bắt đầu lăn bánh, nước mắt Chương Tiểu Bồ cũng rơi.
Tạm biệt Nam Kinh, tạm biệt nụ hôn đầu của
Chương Tiểu Bồ!
Chương
9
TAI
NẠN
Về đến nhà, tin đầu tiên mà chúng tôi nhận
được chính là thành tích của mình!
Anh trai tôi nói: Được đấy, Âu Dương Tịch
Hạ, đứng thứ hai toàn trường, thế này thì có thể tùy ý chọn trường rồi.
Chương Tiểu Bồ thi cũng không tồi, xếp thứ
mười bảy, cô ấy không thể lựa chọn đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa, nhưng những
trường trọng điểm khác thì không vấn đề gì, sau khi biết được kết quả thi,
Chương Tiểu Bồ rất vui, cô ấy nói: Mình sẽ vào đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh học
tiếng Nhật.
Giờ lựa chọn của tôi lại trở thành vấn đề.
Anh trai nhất định muốn tôi vào đại học Bắc
Kinh, hoặc đại học Phúc Đán điểm số của tôi cũng vẫn đáp ứng được. Nếu không có
Thẩm Gia Bạch, nếu không có những lá thư, tôi nghĩ, chắc tôi một giây cũng
không cần phải do dự mà đăng kí ngay vào trường đại học hàng đầu này.
Đến tôi cũng không ngờ là mình lại thi tốt
như thế. Xem ra, thi thố cũng giống như đánh bạc, bình thường thành tích học
tập của tôi ở trường xếp thứ mười mấy, không ngờ, thi đại học lại có được thành
tích vượt trội như thế.
Thực ra, việc đầu tiên khi tôi về đến nhà
là chạy ra xem hòm thư, bên trong vẫn trống rỗng. Sự thất vọng lúc đó lớn hơn
tất cả mọi niềm vui khiến tôi trở nên khó chịu.
Thẩm Gia Bạch, tại sao anh lại không có tin
tức gì?
Tôi có cảm giác anh đã biết tôi là kẻ giả
mạo, anh rất giận, đương nhiên sẽ không thèm để ý tới tôi nữa.
Tôi không biết anh thi được bao nhiêu điểm,
chắc thành tích cũng sẽ rất tốt, một học sinh xuất sắc như thế, cả thế giới đều
biết anh học hành giỏi giang, làm sao điểm thi có thể kém được chứ?
Buổi chiều, tôi đến trường đăng kí nguyện
vọng, trước khi đăng kí nguyện vọng, tôi đạp xe đến trường Nhị Trung.
Cổng trường Nhị Trung cũng đã dán bảng
điểm, thậm chí có rất nhiều học sinh đang chen nhau đứng xem, tôi chen vào tìm
tên của Thẩm Gia Bạch, tôi cho rằng, anh ít nhất cũng đứng trong top 10.
Điều khiến tôi kinh ngạc là, tôi chẳng tìm
thấy tên anh đâu.
Sau số thứ tự 100, tôi nhìn thấy tên Thẩm
Gia Bạch.
Điều này sao có thể chứ?
Tôi nghe thấy có người bàn tán, có người
nhắc đến Thẩm Gia Bạch: Thật tiếc cho Thẩm Gia Bạch quá, nếu không phải là vì
bị tai nạn giao thông thì thành tích sao có thể kém thế này? Xem ra, chắc là
cậu ấy sẽ ôn lại thôi, những trường đại học loại hai, chắc chắn cậu ấy sẽ không
học.
Thẩm Gia Bạch gặp tai nạn giao thông?
Anh bị tai nạn xe?
Trời ơi, chuyện gì thế này?
Tôi kéo tay một bạn nữ, hấp tấp hỏi bạn ấy: Bạn vừa nói, Thẩm Gia Bạch bị
tai nạn xe sao?
Đúng vậy, bạn ấy đáp, ngày mùng bảy tháng bảy sau khi thi xong môn đầu tiên
thì cậu ấy gặp tai nạn, buổi chiều phải bỏ thi, sáng hôm sau thi môn cuối cùng
lại đến, thật quá thảm, cậu xem, người ta chỉ thi có hai môn mà đã xếp số thứ
tự hơn một trăm, mình còn xếp sau cậu ấy.
Tin này đối với tôi mà nói đúng là kinh thiên động địa! Thẩm Gia Bạch, sao
anh lại xui xẻo như thế? Sao anh lại gặp tai nạn xe chứ? Giờ thì tôi đã hiểu vì
sao anh không viết thư cho mình nữa. Nhất định là vì anh không có cách nào để
đi gửi thư rồi? Không chừng anh còn cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo biết bao, còn
tôi thì vì trách cứ anh không viết thư cho mình, cũng không hề viết lại cho anh
dù chỉ là một lá.
Thật ra, trường Nhất Trung cũng có rất nhiều người biết anh gặp tai nạn,
nhưng tôi lại không hề biết gì.
Tôi tìm hiểu thêm, mới biết là anh bị gãy chân, đã phải chịu sự đau đớn đến
cùng cực để vào phòng thi, có được thành tích như thế đã là rất bất ngờ rồi!
Về đến nhà, đóng cửa phòng lại, tôi nằm bò trên giường bật khóc.
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu nước mắt của sự nhớ nhung!
Thì ra anh đã phải chịu một nỗi khổ lớn như thế!
Tôi mở nhật kí ra, vừa viết vừa khóc, Thẩm Gia Bạch, anh có đau không? Khi
đau anh có nhớ đến em không? Em đúng là một con bé ngốc nghếch ngờ nghệch biết
bao, chỉ biết oán trách anh đã không viết thư cho mình, còn chạy tới Nam Kinh
để chơi, không biết là anh lại khổ sở như thế!
Tôi quyết định đi thăm anh.
Khi suy nghĩ này lóe lên, tôi như muốn nhảy dựng lên, lẽ nào, tôi muốn nói
ra sự thật sao? Lẽ nào, tôi lại khiến anh phải chịu thêm một sự đả kích lớn nữa
sao?
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mất ngủ, sáng sớm hôm sau tôi đến trước số nhà 14
đường Quang Minh.
Là nhà của anh.
Tôi đứng bên kia đường đối diện với cổng nhà anh, nhìn chằm chằm vào cánh
cổng, tôi hi vọng có thể thấy anh đi ra, hoặc là mẹ anh đi ra, chỉ cần cho tôi
nhìn thấy anh một chút thôi là cũng đủ rồi.
Đứng suốt cả buổi sáng, không có ai đi ra. Tôi quay về nhà ăn cơm, vẫn còn
ngẩn ngơ.
Ba giờ chiều, tôi lại đạp xe ra ngoài, tôi vẫn đến đứng bên kia đường đối
diện với cổng nhà anh.
Ánh nắng mặt trời rất độc, chẳng bao lâu, mồ hôi túa ra, đứng cạnh tôi là
một bác sửa xe, bác ấy hỏi tôi: Cháu gái, cháu cứ đứng nghệt ra đây làm gì? Cẩn
thận bị cảm nắng đấy!
Tôi nói: Cháu không sao, cháu đợi bạn.
Đúng thế. Tôi đang đợi bạn.
Trong lúc tôi đứng đợi Thẩm Gia Bạch đi từ cổng nhà anh ra thì thấy trước
cửa nhà anh có treo một hòm thư, thư của tôi chắc là được lấy từ trong ấy ra.
Chân anh đã lành chưa? Có thể đi được chưa? Tôi biết rõ cứ tiếp tục đứng
đợi thế này chẳng có hi vọng gì, nhưng tôi mong muốn biết bao sẽ có kì tích xảy
ra, ví dụ, anh đột nhiên xuất hiện, sau đó nhìn thấy tôi, cho dù là anh không
nhận ra tôi, tôi vẫn mong anh có thể nhìn tôi một cái.
Kì tích đã xảy ra vào năm giờ chiều.
Anh rất gầy, da trắng xanh, tóc khá dài, vẫn anh tuấn như thế, nhưng ánh
mắt có phần buồn bã, bên mặt phải của anh hình như có một vết thương, bởi vì
tôi thấy vẫn còn đang dán băng. Xem ra, anh cũng bị thương ở đầu nữa! Khi anh
làm hành động hất tóc như thường thấy, trái tim tôi đau biết bao, đau biết bao!
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, Thẩm Gia Bạch, nhìn em, nhìn em đi.
Anh không hề nhìn sang bên kia đường. Cũng phải, đứng đối diện là một người
con gái anh không quen và một bác sửa xe, làm sao anh biết người con gái kia
đang vì anh mà đứt từng khúc ruột chứ?
Có điều, anh ngồi trên xe lăn, chân bó bột, chắc là chuẩn bị đi thay thuốc,
người đứng sau chắc là mẹ anh, bà đẩy xe cho anh, anh liếc mắt về phía hòm thư,
nói câu gì đó, mẹ anh mở hòm thư ra, bên trong vẫn trống như thường.
Đúng thế đúng thế, anh cũng giống như tôi, đang chờ đợi thư của đối phương!
Giây phút đó, mắt tôi ướt nhòe.
Tôi phải viết thư cho anh, lập tức viết ngay.
Hôm ấy tôi đã viết một lá thư rất dài, tôi nói, Thẩm Gia Bạch, tại sao anh
lại không nói cho em biết? Em vừa biết tin anh bị tai nạn xe, vừa biết tin anh
bị gãy chân, không sao đâu, em sẽ ở bên anh, em sẽ luôn ở bên anh, tôi vừa viết
vừa khóc, tôi nói, tôi sẽ ở bên anh.
Đấy đã là sự thể hiện lớn của tôi rồi, tôi muốn ở bên anh, tôi không muốn
để anh phải cô đơn như thế!
Tôi đã viết một lá thư rất dài rất dài, tôi không thể đợi được, tôi không
thể đợi nó được chuyển qua đường bưu điện, tôi phải đích thân đến bỏ vào hòm
thư nhà anh.
Đúng thế, tôi đạp xe trong đêm đến số nhà 14 đường Quang Minh, sau đó nhờ
bóng tối mà len lén bỏ thư vào hòm thư trước cửa nhà anh.
Trên đường quay về, trời đổ mưa, trong tiếng gió mưa vần vũ, tôi vừa đạp xe
vừa hét gọi cái tên Thẩm Gia Bạch. Tôi phát điên rồi, trong tim chỉ có một
người này, tôi thích anh, bất luận anh có thành ra thế nào tôi vẫn thích, cho
dù cả đời anh phải ngồi trên xe lăn tôi vẫn thích!
Tôi đã quyết định, vào trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, mặc dù điểm số
của tôi cao hơn điểm chuẩn mà trường yêu cầu rất nhiều. Mặc dù tôi có thể trở
thành một sinh viên của Đại học Thanh Hoa, nhưng để tiếp tục câu chuyện bí mật
này, để hàng ngày vẫn có thể nhận được thư của Thẩm Gia Bạch, để anh vẫn coi
tôi là Chương Tiểu Bồ, tôi chỉ có thể ghi danh vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh,
Chương Tiểu Bồ ở đâu, tôi phải ở đấy.
Chương Tiểu Bồ cho rằng tôi không thể tách khỏi cô ấy nên mới đăng kí vào
trường đó, tôi chỉ cười, không giải thích.
Bất luận Chương Tiểu Bồ tốt hay xấu cũng vẫn là bạn của tôi, cô ấy là người
bạn duy nhất của tôi. Tôi thừa nhận mình là một cô gái cô đơn lẻ loi, tôi chỉ
biết tự yêu bản thân mình và rất độc lập, chưa bao giờ tùy tiện nhận bạn học
nào là bạn, nhưng một khi họ trở thành bạn của tôi, thì họ mãi mãi là bạn của
tôi. Cho dù Chương Tiểu Bồ có thật sự xấu xa, cho dù cô ấy đã lừa dối tôi, tôi
vẫn coi cô ấy là bạn mình.
Tôi và Chương Tiểu Bồ cùng đăng kí vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Tôi vào khoa tiếng Pháp, tôi đã nói rồi, tôi thích tiếng Pháp, còn Chương
Tiểu Bồ đăng kí vào khoa tiếng Nhật.
Chỉ có mình tôi biết, tôi vào trường này vì một lí do duy nhất, tôi phải
tiếp tục viết thư cho Thẩm Gia Bạch, cho đến khi anh yêu tôi, cho đến khi tôi
trở thành cái cây bên đường mà anh nhất định phải đi qua, anh sẽ nhìn thấy, hoa
nở đầy cây.
Ngày hôm sau, tôi nhận được thư của Thẩm Gia Bạch.
Đây là bức thư đầu tiên của anh mà tôi nhận được sau hơn hai mươi ngày chờ
đợi.
Vẫn là những nét chữ rất đẹp, bay bổng mà tao nhã, khi cầm lá thư, tay tôi
run lên, một lá thư rất dày, dày đến mức cầm cũng thấy nặng, dán hai con tem
tám hào, khi tôi xé bì thư, tôi phát hiện, đó không phải là một lá thư, dường
như là những trang nhật kí, là những trang nhật kí mà hàng ngày Thẩm Gia Bạch
viết cho tôi, vì chân anh bị gãy, không tiện viết thư gửi cho tôi, nhưng anh
chưa bao giờ gián đoạn việc viết thư cho tôi, cho dù là vào mấy ngày thi đại
học, anh vẫn viết, anh nói, Cố lên, Chương Tiểu Bồ, anh cầu chúc cho em!
Khi mở bức thư ra, tay tôi run lập cập.
Từng trang từng trang, rất rõ ràng.
Trong đó có một lá thư khiến tôi bị sốc,
cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh lại bị tai nạn giao thông.
Chương Tiểu Bồ em khỏe không?
Ngày hôm qua đối với anh mà nói đúng là một
ngày địa ngục.
Sau khi thi xong môn buổi sáng, anh làm bài
rất tốt, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, anh muốn đến trường Nhất
Trung nhìn em, dù chỉ một chút thôi.
Thế là anh đạp xe đi, khi chỉ còn cách
trường Nhất Trung một cây số, một chiếc xe từ khúc ngoặt ầm ầm lao đến, anh còn
chưa kịp phản ứng thì đã bị đâm phải, Chương Tiểu Bồ, lúc ấy anh chỉ có một suy
nghĩ, anh còn chưa nhìn thấy em, kì thi đại học e là cũng đã bị bỏ lỡ.
Sau khi được đưa vào bệnh viện kiểm tra,
đầu anh bị thương, chân cũng gãy, môn thi buổi chiều anh không thể tham gia
được.
Mặc dù ngày hôm sau dưới sự hỗ trợ của các
bác sĩ và y tá, anh đến trường thi môn cuối cùng, nhưng anh biết, lần này anh
đã thua trên chiến trường thi cử.
Không ai biết bí mật của anh, Chương Tiểu
Bồ, anh vì muốn đến trường Nhất Trung để nhìn em một cái mà gặp tai nạn xe.
Anh không hối hận, bởi vì, đấy là việc anh
nhất định phải làm vào ngày hôm ấy!
…
Tôi đọc thư xong người đờ đẫn, trời ơi, thì
ra là như thế.
Thì ra, vào ngày mùng bảy tháng bảy hôm ấy
muốn nhìn thấy Chương Tiểu Bồ một lát mà anh gặp tai nạn, trước đây chúng tôi
vẫn hàng ngày nhờ khổng tước đưa thư, trong lòng anh cũng ấp ủ sự rung động của
tuổi mới lớn, thi xong rồi, muốn đến nhìn người con gái mà mình thích một cái,
cho dù chỉ là ánh mắt giao nhau một giây thôi cũng được, nhưng anh lại xảy ra
tai nạn!
Anh đâu có biết, Chương Tiểu Bồ mà anh muốn
nhìn lại hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này, còn người luôn canh cánh nhớ
nhung về anh lại là một người con gái khác.
Tất cả đều sai rồi, ngay từ đầu đã sai.
Anh vì Chương Tiểu Bồ mà gặp tai nạn,
Chương Tiểu Bồ lại không hề hay biết, hàng ngày tôi đều xuất hiện trước số nhà
14 đường Quang Minh, anh cũng không hề hay biết, người con gái vì anh mà cố thủ
là Âu Dương Tịch Hạ!
Anh viết trong thư, cũng có thể sẽ từ bỏ
việc học ôn lại, cũng có thể sẽ tìm một việc để làm, sau đó chia sẻ gánh nặng
gia đình, còn tôi viết thư trả lời cho anh nói, Không, Thẩm Gia Bạch, anh cần
phải ôn thi lại, em ủng hộ anh, em đợi anh ở trường đại học!

