Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh - Chương 19 - 20
Chương 19
ĐỪNG, ĐỪNG BẬT ĐÈN
Chương Tiểu Bồ không ngờ lại có một cảnh như thế.
Khi cô biết tất cả mọi chuyện, khi cô biết người mà Thẩm Gia Bạch yêu là cô,
sự hư vinh trong cô trỗi dậy. Ngay lập tức trước mắt cô hiện ra hình ảnh Thẩm
Gia Bạch, cao ráo đẹp trai, khi anh đi trong gió, dường như gió cũng đi theo
anh.
Khi ra ga để đón Thẩm Gia Bạch, cô vẫn coi đấy là một trò chơi. Thật quá
thú vị, cô nghĩ.
Hai người thư đi thư lại, kéo dài dai dẳng, những giao tiếp về mặt tinh
thần đó, kì thực, tất cả đều liên quan đến cô. Cô là cả thế giới trong mắt một
người con trai, vì vậy, cô cảm nhận được vai trò quan trọng của mình, cô thích
cảm giác ấy, con gái, xinh đẹp, nữ tính, có con trai thích, ai mà không đắc ý?
Nhưng cô biết, cô không thể quá đắc ý, nếu không sẽ làm tổn thương đến trái
tim của Âu Dương Tịch Hạ.
Âu Dương Tịch Hạ, cô gái có tính cách quá cố chấp ấy, điểm tốt của Âu Dương
Tịch Hạ là sự nữ tính của nội tâm, một người con trai không sâu sắc làm sao có
thể nhận ra chứ? Chương Tiểu Bồ quá hiểu điều này, nếu đặt cô và Âu Dương Tịch
Hạ ở cạnh nhau, ban đầu người ta sẽ thích cô, nhưng lâu dần, sẽ chuyển sang
thích Âu Dương Tịch Hạ, bởi vì ngay chính cô cũng thích tính cách mềm mại của
Âu Dương Tịch Hạ, tính cách ấy có sức lan tỏa không giới hạn.
Nhưng lúc này không nghi ngờ gì cả, cô đắc ý.
Khi tàu đến, tâm trạng cô rất bình thản, bởi vì hình dáng của Thẩm Gia Bạch
cô cũng đã quên khá nhiều, chỉ nhớ đó là một người con trai ưa nhìn, còn việc
làm thế nào anh thi đỗ được vào Phúc Đán và giờ trở thành một người như thế nào
thì cô không dám chắc.
Vào khoảnh khắc Thẩm Gia Bạch bước từ trên tàu xuống, trái tim cô đập rất
nhanh.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là chàng trai có sức hấp dẫn nhất trên
đoàn tàu này.
Âu Dương Tịch Hạ bảo cô chạy qua, cô liền chạy tới, vừa chạy đến trước mặt
Thẩm Gia Bạch đã bị anh ôm chặt lại, Chương Tiểu Bồ nhìn người con trai có phần
lạ lẫm ấy, đột nhiên nảy sinh một cảm giác rất lạ.
Đúng thế, anh rất đẹp, đẹp tới mức cô có cảm giác như mình muốn ngạt thở.
Dường như chỉ ngay trong giây phút ấy cô đã yêu anh.
Cô đã háo sắc như thế, chỉ mỉm cười hỏi anh một câu: Anh có phải là anh em
sinh đôi với Kim Thành Vũ không?
Còn Thẩm Gia Bạch sau khi nghe được câu hỏi đó hóa đá như trời trồng, cả
một hồ xuân bắt đầu gợn sóng!
Trong lòng Thẩm Gia Bạch, Chương Tiểu Bồ luôn là một cô gái e dè, hướng
nội, là một bông hoa lan mọc trong khe núi, mang trên mình sự cô độc và một
hương thơm kì lạ. Thậm chí, trong tưởng tượng của anh, khi cô tới đón anh, sẽ
ngượng ngùng cúi thấp đầu di chuyển, giống như đóa hoa sen nhút nhát không thể
sống tách khỏi nước. Hoặc là khi anh nắm tay cô, cô sẽ đỏ mặt.
Trong những lá thư của Chương Tiểu Bồ tràn ngập những cảm giác trong lành
mát mẻ đó, nhưng lúc này đây Chương Tiểu Bồ lại túm lấy tay anh nói: Nhớ chết
đi được.
Trái tim của Thẩm Gia Bạch nhảy lên đập thình thịch, giống như có mười mấy
cái bễ đang thổi, thổi bùng lên ngọn lửa đang nhen nhóm. Vì vậy, khi Chương
Tiểu Bồ kéo tay Âu Dương Tịch Hạ đến bên anh nói: Đây là bạn học của em, Âu
Dương Tịch Hạ, anh gần như đã không nghe thấy câu đó.
Trong lòng anh vẫn còn đang kéo bễ, tiếng thổi phù phù vang lên rổn rang.
Tiếng bễ đó cùng họ đi ăn cơm, cùng họ đi đến kí túc xá dành cho khách của
trường.
Khi ngồi ăn cơm, Âu Dương Tịch Hạ có động vào chiếc khăn của anh, anh đã
nói một câu, đừng động vào đồ của người khác, cô gái đó dường như lại còn cảm
thấy không vui, đúng rồi, cô ấy tên là gì nhỉ? Anh lại quên rồi. Anh chỉ nhớ cô
ấy cao gầy, khuôn mặt để mộc, trong ánh mắt, có chút gì đó thanh khiết mát lạnh
như bạc hà. Nhưng lúc này Thẩm Gia Bạch không còn để ý được đến những điều ấy
nữa, anh đã bị câu nói “Nhớ chết đi được” của Chương Tiểu Bồ làm cho u mê rồi.
Sau khi Âu Dương Tịch Hạ đi, Chương Tiểu Bồ liền gác chân lên chân anh,
Thẩm Gia Bạch cảm giác trống ngực mình đang đập thình thịch, cứ như có một đoàn
tàu đang lao nhanh trong đó, lao nhanh mãi. Cuối cùng anh đã bị Chương Tiểu Bồ
đánh bại hoàn toàn, đúng, anh là quân bại trận. Anh nói, anh trúng độc rồi, còn
Chương Tiểu Bồ cười hi hi, vẻ mặt yêu kiều.
Thẩm Gia Bạch, vốn đã nên là của Chương Tiểu Bồ cô!
Buổi tối, họ đến kí túc xá.
Vừa vào phòng, anh đi bật đèn.
Đừng, đừng bật đèn. Chương Tiểu Bồ nói.
Trong bóng tối, cô đứng cách anh rất gần, hơi thở kề sát bên tai, âm thanh
bị kìm nén nghe thật bức bối.
Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ. Anh gọi.
Em ở đây. Chương Tiểu Bồ nói.
Chương Tiểu Bồ. Anh vẫn gọi.
Anh không biết phải biểu đạt thế nào cho phải, dáng người cao lớn, anh hơi
cong người về phía trước, vì muốn gần Chương Tiểu Bồ hơn chút nữa, anh đưa tay
ra tìm, muốn sờ vào mặt cô, nhưng cánh tay đó lại vắt lên cánh cửa, anh kẹp cô
giữa góc tường tam giác.
Trong thư Chương Tiểu Bồ từng nói: Nếu anh nhìn em, em sẽ cúi đầu.
Nhưng, Chương Tiểu Bồ thật sự không hề cúi đầu.
Cứ nhìn anh như thế.
Chương Tiểu Bồ bắt đầu cười hi hi.
Người luống cuống chân tay lại là Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch rút cục đã
luống cuống chân tay, người con gái anh mong chờ suốt mấy năm giờ đã ở bên cạnh
mình rồi, cô ấy nói nhớ anh chết đi được, cô ấy nở một nụ cười ấm áp, ngập tràn
hương vị của pháo hoa. Đang là mùa đông, nhưng anh lại cảm thấy nóng, rất nóng,
nóng tới mức có thể cung cấp sự ấm áp cho cả miền Bắc, chiếc giường trong kí
túc xá tỏa ra sự nhiệt tình và mời gọi, anh muốn ôm Chương Tiểu Bồ vào lòng,
anh muốn ôm Chương Tiểu Bồ trên chiếc giường ấy.
Anh còn đang do dự.
Chương Tiểu Bồ đã nói.
Anh dám hôn em không?
Thẩm Gia Bạch thảng thốt.
Trong đêm tối, mấy từ đó có sức hủy diệt
kinh khủng, cảm giác thật bức bối, khiến các dây thần kinh của anh như muốn nổ
tung.
Anh không nhớ đã bắt đầu thế nào, không nhớ
mình đã bắt đầu ấn người Chương Tiểu Bồ dựa vào cửa như thế nào, sau đó anh
hôn, anh chỉ nhớ răng mình lập cập, run rẩy, từng chút từng chút một, tất cả
đều loạn hết cả lên, anh không biết hôn.
Anh vẫn còn nhớ, có một con rắn nhỏ, trườn
vào trong miệng anh, ướt, nóng, nhất thời anh thấy hỗn loạn, mất phương hướng,
tay cũng không phải là tay, chân cũng không phải là chân nữa, tất cả đều có cảm
giác không đúng.
Môi răng lạnh.
Cơ thể ấm nóng.
Đồ ngốc. Chương Tiểu Bồ mắng yêu anh.
Nào, đưa lưỡi ra đây cho em.
Anh đưa lưỡi mình ra cho cô. Rất ngoan.
Cô ấy mút lấy, nói: Ngoan lắm.
Từ “ngoan lắm” đó đã kích thích anh.
Anh gần như không chờ cô dậy mà nắm bắt
ngay được quy trình tiếp theo, nụ hôn đó, kéo dài nửa giờ.
Nửa tiếng đã trôi qua, bọn họ vẫn đứng bên
cửa. Bên ngoài là những vệt đèn hành lang mờ mờ ảo ảo, họ đứng trong bóng tối,
lần sờ. Anh cởi cúc áo của Chương Tiểu Bồ.
Cũng có thể nói, Chương Tiểu Bồ đã dẫn dắt
anh.
Bởi vì chiếc cúc đầu tiên là cô ấy tự cởi.
Sau đó, anh cởi chiếc cúc thứ hai, thứ ba.
Còn tay của cô ấy vẫn đặt trên eo anh, sau
đó áp chặt người vào người anh.
Anh cảm thấy sự căng tức, căng tức vô cùng.
Sau nụ hôn kéo dài nửa tiếng đồng hồ, anh khó chịu muốn chết.
Cứu anh đi, Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ.
Anh kêu lên đầy đau khổ, giống như một con
thú nhỏ đáng thương. Chương Tiểu Bồ vẫn cười hi hi, rúc đầu vào ngực anh: Em
không muốn cứu anh, đồ ngốc.
Thẩm Gia Bạch để cơ thể mình dính chặt lấy
người Chương Tiểu Bồ, đây chính là tình huống anh không ngờ tới. Anh cho rằng,
anh và Chương Tiểu Bồ sẽ luôn giữ một mét khoảng cách, sau đó đi tản bộ, nói
những chuyện vu vơ. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, anh đã nhận ra tất cả chẳng có
thứ gì đúng hết, tất cả đều nóng hừng hực, anh đã hoàn toàn rơi vào u mê.
Mười hai giờ Chương Tiểu Bồ mới đi.
Khi đi lại ôm hôn một trận nữa, cuối cùng
Chương Tiểu Bồ cũng cài lại từng nút áo.
Cô biết, giờ chưa phải là lúc, dễ dãi quá
sẽ khiến anh coi thường mình, cô thế này cũng đã đủ bạo dạn rồi, nhanh quá thì
sẽ không đúng, không phải phong cách của cô qua những lá thư, cô chỉ cho anh
biết thế nào là sự mê hoặc, để anh phải nhớ đến mình. Người con trai khi đang
say đắm với mối tình đầu, một người con trai chưa từng chiếm đoạt người con gái
nào, chỉ cần chút chút thế là đủ rồi. Không được phép quá nhiều, nhiều rồi, một
là sẽ tự chuốc họa vào thân, hai là làm nhiều mà hưởng ít. Về điểm này, Chương
Tiểu Bồ rất hiểu.
Vì vậy đến cuối cùng, cô kiên quyết rời đi,
khi quay người nói lời tạm biệt, cô nói: Anh yêu, sáng sớm mai gặp lại, mình
cùng đi ăn sáng.
Nhìn bộ dạng đờ đẫn của Thẩm Gia Bạch cô
biết, cô đã thành công rồi, người con trai có vẻ bề ngoài giống Kim Thành Vũ
này đã là của cô. Cô rời đi với sự đắc thắng vui sướng.
Khi Âu Dương Tịch Hạ hỏi ai hôn ai trước,
đương nhiên là cô nói dối. Một là để thể hiện sự lúng túng của mình, hai là để
cô ấy biết Thẩm Gia Bạch yêu cô như thế nào, lời dối trá đó, cô nhất định phải
nói.
Đương nhiên, cô cũng nhìn thấy sự mất mát
của Âu Dương Tịch Hạ, người con gái đó cô đơn tới sắp phát điên rồi! Người thật
sự yêu Thẩm Gia Bạch là Âu Dương Tịch Hạ, bản thân cô yêu Thẩm Gia Bạch được
bao nhiêu? Cô không nói rõ được, bởi vì tất cả đều xuất phát từ sự hư vinh. Bây
giờ, đối với cô tình cảm chỉ là một chiếc tổ rỗng, đúng lúc ấy thì anh lại tới,
đầy quyến rũ như thế, hấp dẫn như thế, huống hồ, anh còn là một sinh viên của
Phúc Đán danh tiếng, tương lai chắc cũng có một tiền đồ xán lạn. Nghĩ như vậy,
cô lại càng quyết tâm hơn.
Cái thứ gọi là tình yêu này vốn như thuốc
độc, bản chất của nó đã là sự xâm lược và tiến công. Nếu cô là Âu Dương Tịch
Hạ, cô sẽ không ngốc như thế, cô nhất định sẽ nói rõ tình cảm của mình với anh.
Thất bại thì đã làm sao? Trong con người của Âu Dương Tịch Hạ sự mềm yếu chiếm
lĩnh quá nhiều. Người con gái này quá lương thiện, cô rất hiểu Âu Dương Tịch
Hạ, không có ai có thể thuần khiết trong sáng được như cô ấy!
Tình yêu tìm đến, cô nhất định phải nắm
lấy.
Chỉ một câu “Nhớ chết đi được” đã lấy mạng
của Thẩm Gia Bạch. Khi anh ngây người nhìn cô như một tên ngốc, cảm giác đầu
tiên xuất hiện trong lòng Chương Tiểu Bồ là đắc ý, sau đó là rung động.
Nhưng sự hư vinh trong cô vẫn chiếm phần
nhiều.
Còn Thẩm Gia Bạch lúc này lại như người mất
hồn, anh tự đưa tay lên sờ sờ môi mình. Trên đó vẫn còn lưu lại hương thơm và
sự ướt át của Chương Tiểu Bồ. Thật tuyệt, anh tự nói với mình, thật tuyệt.
Anh không nằm xuống.
Nằm xuống khiến anh cảm thấy mình không còn
chút sức lực nào nữa!
Anh cứ ngồi như thế trong bóng tối, nhìn
ánh đèn bên ngoài dần dần tắt lịm, cuối cùng, cả thế giới đều chìm trong bóng
tối, nhưng hai mắt anh sáng rực, sáng vô cùng, phát ra những tia sáng khiến
người ta phải động lòng.
Cơ thể Chương Tiểu Bồ là một chiếc giếng
khổng lồ, anh rơi xuống đó, thật ấm áp, không tự trèo lên được.
Anh dám hôn em không?
Câu nói đó vang vọng mãi trong đầu anh, anh
có cảm giác như toàn thân mình được bao bọc bởi một thứ không khí nóng hừng
hực, nhưng lại không muốn vùng vẫy, không thể nói chính xác, có điều anh cũng
hơi buồn. Nỗi buồn đó thật khó nói, nghẹn ngào, mang cả mùi vị của sự kì lạ,
tại sao anh lại buồn chứ?
Sự kích động dữ dội vừa rồi qua đi, giờ chỉ
còn lại một mình anh, anh cứ ngồi ngẩn ra nhìn ngắm cái bóng của mình, đột
nhiên anh muốn khóc.
Hai tay ôm chặt lấy mặt, nước mắt chảy tràn
theo kẽ tay rơi xuống.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra, nụ hôn đầu tiên
của mình, đã mất đi như thế.
Thậm chí, còn có sự thích thú vì đã bị xâm
lược, bị chiếm đoạt.
Sau đó, anh không biết là mình đã thiếp đi
lúc nào, không thay quần áo, dựa người vào thành giường mà ngủ, khi tỉnh lại
mới nhận ra, Chương Tiểu Bồ đang đứng trước mặt mình, môi nở nụ cười.
Họ lại quấn lấy nhau mà hôn.
Là Chương Tiểu Bồ hôn anh.
Anh còn chưa đánh răng rửa mặt.
Em đâu có chê. Chương Tiểu Bồ nói: Em thích
thế.
Trong ánh sáng của sớm ban mai, nụ hôn của
họ như mang hương vị khác lạ của buổi tối ngày hôm qua, được hôn người con gái
mà mình yêu, trong đầu anh chỉ dấy lên một suy nghĩ mãnh liệt: Đây, đây thật sự
là mối tình đầu.
Sao mà lại hấp dẫn đến thế.
Chương Tiểu Bồ lúc này, trong lòng lại có
chút buồn bã, bạn thân của cô, Tịch Hạ, là một người con gái tốt biết bao, còn
cô lại ích kỉ nhường này, mặc dù bản chất của tình yêu chính là ích kỉ, nhưng,
nếu cô không từ bỏ thì sao? Chương Tiểu Bồ cô có thể có được Thẩm Gia Bạch
không?
Chương
20
LÚC
NÀY, CÔ CHÍNH LÀ YÊU TINH CỦA ANH
Thẩm Gia Bạch không ngờ Chương Tiểu Bồ lại
nhiệt tình nóng bỏng như thế, điều này nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh cảm thấy bản thân mình giống như một lò
than, trong chốc lát đã được châm lửa. Trước kia vốn ở trong trạng thái hỗn
độn, nội dung trong những bức thư bỗng nhiên trở nên mong manh, anh không biết
phải bắt đầu một tình yêu nóng bỏng như thế nào, chân tay có phần bối rối,
trong lòng như có vô số cái bễ, ra sức kéo không biết mệt mỏi.
Cho tới tận khi quay về Thượng Hải, anh vẫn
không dám tin tất cả chuyện này là thật.
Nhưng người con gái trong lòng anh là thật,
sự đau đớn còn đọng lại trên đôi bờ môi là thật. Sau này, đúng là anh đã hôn
tới phát đau.
Chiếc điện thoại di động trong túi cũng là
thật, Chương Tiểu Bồ đã tặng nó cho anh, một chiếc Nokia, Chương Tiểu Bồ nói:
Gửi tin nhắn rất tiện.
Anh đâu có biết, Chương Tiểu Bồ sợ phải
viết thư, nếu tiếp tục viết thư, tất cả sẽ bị lộ.
Thẩm Gia Bạch ôm trong lòng giấc mộng tình
yêu quay về Thượng Hải, anh bắt đầu đi làm thêm rất nhiều, làm gia sư, vì muốn
kiếm thêm chút tiền, đợi đến kì nghỉ đông Chương Tiểu Bồ sẽ tới Thượng Hải tìm
anh.
Đúng vậy, trong lòng anh lúc này chỉ có cô
ấy mà thôi.
Hễ cầm tới điện thoại là điên cuồng gửi tin
nhắn, trước kia là sự lãng mạn qua những lá thư, giờ sự lãng mạn gửi qua tin
nhắn rồi.
Anh không lúc nào quên được câu nói đó của
Chương Tiểu Bồ: Anh dám hôn em không?
Câu nói đó đã lấy mạng anh.
Mỗi lần nhớ lại cảnh đó, toàn thân anh lại
nổi da gà. Thì ra tình yêu có mùi vị như thế. Không chỉ về mặt tinh thần, thì
ra dục vọng trong cơ thể còn nguyên thủy hơn, rung động hơn. Anh vốn không
thích những cô gái quá hấp dẫn, nhưng khi cô ấy dính chặt lấy người anh, khi cô
giống như một bông hoa anh túc nở trong đêm, Thẩm Gia Bạch đã chấp nhận số phận
rồi. Anh phấp phỏng cảm thấy bất an, nhưng lại cũng cảm thấy có chút không nỡ
rời xa, trong sự bất an này, ẩn chứa sự kích thích và khoái cảm vô cùng lớn.
Sau khi đến kì nghỉ đông, anh thật thà đợi
Chương Tiểu Bồ đến.
Trong tin nhắn gửi cho anh Chương Tiểu Bồ nói,
cô ấy sẽ đến Thượng Hải và hẹn hò riêng với anh.
Những tin nhắn cô ấy gửi bằng điện thoại và
những lá thư viết trên giấy gửi theo phương thức cổ điển có phong cách hoàn
toàn khác nhau, Thẩm Gia Bạch hoàn toàn không tỏ ra quá nghi ngờ, bởi vì, người
con gái khi yêu thường có sự khác biệt trong tâm lí, điểm này có thể nhận thấy
qua những tin nhắn của cô ấy. Cô ấy luôn hỏi, Thẩm Gia Bạch, nhớ em không?
Chàng ngốc, hôm nay đã làm gì? Rõ ràng là mang phong cách của một cô gái nũng
nịu nhõng nhẽo khi yêu, khiến người ta phải động lòng.
Khi ra ga tàu đón cô ấy, trong túi của Thẩm
Gia Bạch có hai nghìn tệ, đây là số tiền anh kiếm được trong mấy tháng ròng đi
làm thêm.
Anh vẫn luôn muốn mua thứ gì đấy cho Chương
Tiểu Bồ, cô ấy đã từng nói rằng mình là một cô gái đơn giản, nhưng khi gặp thì
chẳng thấy đơn giản chút nào mà chỉ thấy xinh đẹp đến mê hoặc, xem ra sức mạnh
của tình yêu quả là vĩ đại.
Chương Tiểu Bồ gần như lao về phía anh.
Chiếc váy kẻ caro đỏ đen, chiếc áo len màu
trắng, Chương Tiểu Bồ rõ ràng là một bức tranh nổi bật trên ga Thượng Hải. Tim
Thẩm Gia Bạch đập thình thịch, tưởng tượng đến cảm giác khi cô ấy ở trong lòng
anh, chỉ riêng giây phút ấy thôi trời đất cũng như muốn sụp đổ rồi.
Anh muốn nắm tay cô ấy.
Bởi vì anh luôn cảm thấy động tác đó thi vị
đầy tính tiểu thuyết, thậm chí là hơi phim ảnh, hơi văn nghệ.
Nhưng Chương Tiểu Bồ chạy lại, lao vào lòng
anh, dính chặt lấy anh, sau đó hỏi: Nhớ em không?
Anh gật đầu.
Cô ấy không chịu tha: Rút cục là nhớ hay
không nhớ?
Anh cũng học rất nhanh: Nhớ chết đi được.
Xét cho cùng, anh vẫn là một đứa trẻ thật
thà, vô cùng thật thà. Có điều, cô giáo quá lợi hại, con gái chính là trường
học của con trai, câu này là do ai đó đã nói, anh tìm thấy hiệu trưởng, hiệu
trưởng mở cánh cửa của một lớp học ra, anh bị dẫn vào trong, cảm giác môn học
nào cũng đều rất hay.
Đứng ôm nhau trong gió một lúc, anh nói: Đi
thôi, chúng ta về trường.
Trường đang vào kì nghỉ, nhưng vẫn có sinh
viên không về nhà, Chương Tiểu Bồ lần đầu tiên đến Phúc Đán, nhìn đông ngó tây,
sau đó đột nhiên nói một câu, Thẩm Gia Bạch, anh có phải là một trong những nam
sinh đẹp trai nhất Phúc Đán không?
Thẩm Gia Bạch cười, để lộ hàm răng đẹp, vì
rất trắng nên phát ra thứ ánh sáng mê hoặc, anh gần như cảm thấy ngượng ngùng,
ngượng ngùng khi Chương Tiểu Bồ khen anh như thế, con trai mà đẹp trai thì có
quan trọng không? Chương Tiểu Bồ nói nhỏ, giọng nói ấm áp mà tinh quái: Thật ra
em rất thích những anh chàng đẹp trai, xì, em háo sắc, còn anh, lại rất giống
người con trai trong mộng của em!
Câu nói đó mới mờ ám làm sao, thu hút như
thế, khiến Thẩm Gia Bạch đỏ mặt, khẽ mắng yêu cô, háo sắc. Nhưng trong lòng anh
rất thích, anh gần như bế Chương Tiểu Bồ lên xe taxi, sau đó bàn tay bận rộn
dưới chiếc áo khoác ngoài, mười ngón tay, buông cái này ra, nhặt cái kia lên.
Thế này mới là tình yêu chứ. Thẩm Gia Bạch
nghĩ, thì ra, tình yêu là như vậy, khiến người ta phải rung động tới mức này.
Về đến kí túc xá.
Sinh viên trong kí túc đều đã về nhà cả.
Số tiền anh tiết kiệm được, có thể đủ để
mua tặng Chương Tiểu Bồ một chiếc áo rồi, anh đã nghĩ rất lung, cô thích gì,
anh sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, ai bảo anh yêu cô đến mức này chứ?
Họ vừa vào trong phòng đã bắt đầu hôn, thậm
chí còn không cả kịp cởi áo, trong phòng rất lạnh, không có máy sưởi, nhưng
Thẩm Gia Bạch vẫn cảm thấy nóng, nóng vô cùng.
Cảm giác căng tức đó lại xuất hiện rồi.
Thứ cảm giác ấy thật sự đày đọa người ta,
nói lại không thể nói, làm cũng không thể làm, có thể người con trai nào cũng
có cảm giác kì lạ như thế phải không? Anh nhìn người con gái duyên dáng trước
mặt mình, chỉ cảm thấy bản thân mình cần phải nén xuống, nén xuống, nhưng lại
không biết rút cục phải nén tới mức nào, không có vạch, không có mốc, không có
điểm cuối.
Lại muốn hôn, thậm chí đến cả một câu yêu
cũng không nói được.
Là không kịp nói.
Cô rất phiền phức, bám riết lấy anh, nhưng
Thẩm Gia Bạch tình nguyện bị cô quấy rối. Tình yêu đến cuối cùng cũng chính là
sự quấy rối này thôi.
Buổi tối, tay trong tay đi đến một quán ăn
nhỏ cạnh trường ăn đồ Thượng Hải, tất cả các món đều do Chương Tiểu Bồ gọi.
Anh lặng lẽ nhìn cô, say mê, bao dung, kèm
theo cả sự yêu chiều nữa, đây là người con gái của anh, một cô gái nhỏ thích
nũng nịu, người con gái anh có được nhờ những lá thư, nếu như anh không gửi cho
cô bức thư đầu tiên thì đâu có ngày hôm nay?
Anh hỏi: Tại sao lại trả lời thư của anh?
Chương Tiểu Bồ hơi sững lại: Chẳng tại sao
cả, thích thôi.
Lúc này Thẩm Gia Bạch như đã bị che mắt
rồi, chỉ một câu thích thôi là đủ. Đúng thế, thích thôi chính là tất cả, chỉ
riêng việc thích thôi cũng đã là một chuyện hiếm có rồi.
Hai người gọi bia, bia Thượng Hải, Chương
Tiểu Bồ nói: Cảnh đẹp thế này, phải uống một chút rượu.
Cảm giác của Thẩm Gia Bạch từng bước từng
bước thắt chặt, bởi vì Chương Tiểu Bồ từng bước từng bước ép sát, anh chỉ vừa
mới kịp thích ứng với một chiêu thức của cô, thì ngay lập tức cô lại tung ra
chiêu khác. Trong tình yêu, anh cảm thấy mình không phải là đối thủ của cô,
nhưng trong lòng vẫn khát khao như thế, anh khát khao điều gì? Đến bản thân anh
cũng không nghĩ ra.
Đêm đó, hai người bọn họ uống đến say mềm.
Cùng dìu nhau quay về, cô gục đầu lên vai
anh, khẽ giọng gọi anh là quan nhân.
Quan nhân - hai từ này thật sự rất kích
thích, đẹp như thế, cổ điển như thế, muốn lấy mạng người ta như thế.
Hỏi thế gian tình là gì; Mà đôi lứa thề
nguyền sống chết; Nam Bắc hai đàng rồi li biệt; Cánh chim rủ mỏi hai hồi hàn
ôn!(*) Lúc này Thẩm Gia Bạch mới có thể cảm nhận được ý nghĩa của mấy câu từ
này.
(*) Bài thơ Điệu
mô ngư nhi (Nấm mồ chim nhạn) của Nguyễn Hiếu Vấn.
Trong thư Chương Tiểu Bồ từng nói, cô ấy thích
những thứ cổ điển, ví dụ như, côn khúc, ví dụ như, Kinh kịch. Cả những bài dân
ca của Thiểm Bắc, cả những bản nhạc cổ điển, cách gọi quan nhân đó mới cổ điển
làm sao.
Sao Chương Tiểu Bồ có thể không biết cách
gọi quan nhân này chứ, Âu Dương Tịch Hạ khi viết thư cho Thẩm Gia Bạch đã từng
nói, cô ấy rất thích cách xưng hô của những nhân vật trong các vở kịch cổ, ví
dụ như quan nhân, ví dụ như nương tử.
Vì vậy, một tiếng gọi quan nhân sao mà thơm
tho đến thế, sao mà bịn rịn đến thế, xúc động lòng người đến thế.
Họ cùng đi lên phòng, vừa đóng cửa đã quấn
ngay lấy nhau.
Chương Tiểu Bồ cười hi hi, tiếng cười bay
lượn trong không trung nghe rất ma mị, vô cùng quyến rũ.
Thẩm Gia Bạch chỉ cảm thấy da gà nổi khắp
người, hơi thở như cũng loạn nhịp, vì vậy, đầu anh nặng trịch nhưng chân lại
nhẹ bẫng, anh bắt đầu bay lên, trong lúc mồm miệng khô đắng chỉ nói được một
câu: Anh yêu em, Chương Tiểu Bồ. Anh yêu em, Chương Tiểu Bồ. Anh yêu em, Chương
Tiểu Bồ, trong tâm trạng bối rối hỗn loạn.
Anh chàng ngốc, Chương Tiểu Bồ nói: Đúng là
ngốc.
Ba từ “Anh chàng ngốc”, đột nhiên có cảm
giác như lời mẹ, như là nuông chiều, như là muốn lấy mạng người ta, là sự trách
mắng khéo léo, anh chính là anh chàng ngốc của cô, là con mồi của cô, là người
đàn ông không có thuốc chữa của cô.
Anh vòng tay ôm siết cô vào lòng, nhưng lại
cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cuối cùng anh buông cô ra: Anh sang phòng
bên cạnh ngủ, em cũng nghỉ sớm đi.
Làm thế này thật không phải.
Nhưng ngoài làm thế ra, anh còn có thể làm
thế nào?
Đêm đã khuya, hơi lạnh bắt đầu bốc lên, nếu
anh không rời đi, thì phải làm thế nào? Anh không dám tưởng tượng, đấy là việc
quá thần bí quá long trọng.
Ngày mai, anh đưa em ra bến Thượng Hải và
miếu Thành Hoàng chơi, em ngồi tàu lâu như thế, nên nghỉ sớm một chút.
Những lời như thế nói ra vào lúc này không
đáng tin cho lắm. Nhưng đúng là Thẩm Gia Bạch lực bất tòng tâm, khi anh đối
diện với Chương Tiểu Bồ, anh luôn có cảm giác bất lực như thế.
Anh ngốc. Chương Tiểu Bồ bẹo bẹo mũi anh.
Trong bóng tối, mặt anh đỏ ửng lên, anh lại
có cảm giác như mình đang bị xâm lược.
Nhân lúc chút ý chí cuối cùng còn sót lại,
anh dự định sẽ rời đi, khoảng cách là sự đẹp đẽ, rời xa đôi khi cũng đẹp đẽ.
Anh sang phòng kí túc bên cạnh, mặc dù cũng
chỉ ở một mình nhưng lại cảm thấy không an tâm. Có Chương Tiểu Bồ ở bên, cứ như
có khối thuốc nổ, không biết lúc nào sẽ bùng nổ và kết quả của sự bùng nổ kia
sẽ là gì? Anh không nghĩ ra, cũng không biết.
Mặc dù bị mắng là tên ngốc, Thẩm Gia Bạch
vẫn rời đi.
Chạy ra vòi nước rửa mặt, nước mùa đông
lạnh buốt, nhưng anh lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy nóng, nóng tới không
có nơi nào để lẩn trốn nữa.
Nửa đêm, anh nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Ai?
Em đây.
Giọng nói bên ngoài rất mềm mại. Là Chương
Tiểu Bồ.
Sao thế?
Em lạnh.
Giọng nói rất mềm mượt, như là giọng nói
của đêm xuân, tiếng em lạnh đó, thật khiến người ta phải thương xót. Thẩm Gia
Bạch không còn nghĩ được gì thêm nữa, anh vội vàng đi chân không xuống giường,
sau đó ngay lập tức mở cửa cho cô.
Bên ngoài, người đẹp đang quấn chăn đứng
chờ.
Ánh mắt phát ra những tia nhìn mê hoặc, sắc
như dao, như muốn lấy mạng anh.
Em lạnh. Chương Tiểu Bồ tiếp tục nói. Giọng
nói có chút lập bập. Cô ấy cũng đi chân không.
Ôm em. Cô ấy nói.
“Ôm em” hai từ đó, muốn lấy mạng của Thẩm
Gia Bạch.
Anh giang tay ôm chặt lấy cô, sau đó hôn cô
như điên như dại. Yêu tinh, anh gọi.
Đúng thế, lúc này, cô chính là yêu tinh của
anh.
Họ đã lên giường như thế nào, bắt đầu như
thế nào, Thẩm Gia Bạch hoàn toàn ở trong tình trạng hỗn loạn. Anh chỉ nhớ, chỗ
nào cũng không thấy cửa, chỗ nào cũng không thấy lối thoát, anh cảm thấy mình
không thông thạo, chỗ nào cũng không đúng, mà lại như chỗ nào cũng đúng, không
thể nói rõ được, đến cuối cùng, vẫn là Chương Tiểu Bồ dẫn dắt anh.
Anh vô cùng cảm kích cô, vì cô đã giúp anh
bớt đi rất nhiều ngại ngùng, nếu như không phải Chương Tiểu Bồ, anh không biết
còn phải tự lần mò tới tận bao giờ.
Trong bóng đêm, hơi thở của hai người quện
vào nhau, quấn lấy nhau.
Thẩm Gia Bạch nghĩ đến rắn.
Rắn mùa đông thức giấc rồi. Sau đó xoắn vào
nhau.
Vô tận không ngừng nghỉ.
Khi trời sáng, cuối cùng thì Thẩm Gia Bạch
cũng không thể tiếp tục nữa, anh ôm cô vào lòng mình: Anh là của em.
Chương Tiểu Bồ cười hi hi: Đúng, anh là của
em, em muốn độc chiếm anh, tận hưởng anh, muốn quấn lấy anh.
Những lời này đầy oai phong lẫm liệt, nhưng
Thẩm Gia Bạch thích, đây là một cô gái thế nào thì có còn quan trọng nữa không?
Cô ấy là của anh, cả thể xác và linh hồn đã hòa trộn vào làm một, sự tuyệt vọng
vô hạn, trong sự tuyệt vọng đó, lại có cả niềm vui.
Thật hiếm thấy.
Trời sáng, anh bước xuống giường, cảm thấy
chân mỏi nhừ, anh đi xuống nhà mua đồ ăn sáng.
Khi anh xách lên, Chương Tiểu Bồ vẫn còn
ngủ.
Anh ngơ ngẩn đứng nhìn cô.
Hàng lông mi phủ dài trên mắt, thật khiến
người ta phải rung động, anh chống cằm, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua,
muốn cười, nhưng nhận thấy, mắt mình ướt.
Thì ra, tình yêu là như thế, hấp dẫn như
thế!
Tình yêu khiến nhiệt độ của cơ thể chúng ta
dần dần nóng lên, tình yêu giúp chúng ta sưởi ấm lẫn nhau trong mùa đông giá
buốt. Những lời này do ai nói, thật đúng quá, Thẩm Gia Bạch nghĩ.
Anh yêu cô ấy, bao gồm cả khuyết điểm của
cô ấy. Điều này vừa nguy hiểm, lại vừa mù quáng, nhưng nếu yêu mà không mù
quáng thì lại không đúng nữa. Mặc dù Thẩm Gia Bạch cảm thấy mình mù quáng,
nhưng không mù quáng còn gọi gì là yêu?