Nếu như yêu - Tập 1 - Chương 07

Chương 7: Nếu tình yêu có thể nhẹ như thời gian

Nếu tình yêu của cô dành cho anh có thể nhẹ như thời gian, cứ thế trôi đi
không chút lưu luyến, không cần nhìn quá khứ, không buồn nghĩ đến tương lai thì
thật tốt biết mấy. Nhưng nếu cứ trôi qua bình lặng và dễ dàng lãng quên như
thế, liệu có còn là tình yêu hay không?

Có lẽ, anh chính là cơn gió thoảng qua trong cô, chỉ là một rung động nhất
thời, một nốt nhạc vô tình ngân lên. Chỉ là cảm giác thích thú với một người
khác mà thôi. Thích và yêu là một khoảng cách xa vời vợi. Thích chưa chắc là sẽ
yêu. Cần phải cố gắng thật nhiều mới chạm đến được ngưỡng cửa của tình yêu. Nếu
như cô chưa chạm vào ngưỡng cửa tình yêu, vậy tại sao lại vì anh mà nhớ, vì anh
mà cười, bây giờ lại càng đau đớn vì anh.

Tình yêu thật khiến cho tâm trạng người ta bối rối. Giống như lạc vào một
hẻm cụt nhưng lại không thể quay đầu trở lại, chỉ có thể cam tâm lún sâu hơn
vào nó mà thôi. Rời khỏi quán bar, Kiều Chinh vòng tay ôm lấy thân mình. Gió
lạnh thổi tạt vào cô. Đồng hồ còn mười lăm phút nữa là điểm mười hai giờ. Kiều
Chinh cố làm vui mình bằng câu chuyện cô bé Lọ Lem rời khỏi dạ tiệc vào lúc nửa
đêm. Lọ Lem chỉ còn lại đôi giày thủy tinh còn cô chẳng còn lại gì ngoài một
suy nghĩ mông lung không đầu không cuối. Cô cũng không thể gọi taxi về nhà vì
không mang theo ví, điện thoại. Xung quanh mọi người đều đóng cửa đi ngủ hết
rồi, chẳng còn ai để cô mong cầu sự giúp đỡ. Kiều Chinh thở dài nhìn đoạn đường
mình phải đi qua để về nhà. Trong đêm tối lạnh lẽo thế này, mọi con đường đều
khiến người ta chùn chân, mỏi gối.

Trời lạnh, chân cũng đã mỏi, cơn say vẫn còn, nỗi đau vẫn dai dẳng. Dù
không muốn nghĩ đến nhưng Kiều Chinh không thể nào ngăn được suy nghĩ của mình
về Cảnh Phong. Cô tự ý bỏ đi không lời từ biệt cũng khá lâu rồi, anh có nhận ra
cô biến mất hay không? Có đi tìm cô hay không? Có lo lắng cho cô hay không? Cô
ngẩng đầu nhìn bầu trời sao sáng rực rỡ trong đêm khuya khẽ ước thầm. Ước gì
Cảnh Phong bỗng xuất hiện trước mặt cô và ôm cô vào lòng để cô không còn cô đơn
nữa.

Bỗng từ xa có tiếng bước chân chạy về phía cô. Một người mặc áo khoác màu
đen, đầu đội nón kết lao đến. Kiều Chinh không nhìn rõ mặt người đó lắm, nhưng
có vẻ anh ta đang bị truy đuổi. Thấy người đó chạy về phía mình, Kiều Chinh vội
vàng né qua một bên. Cô thật không ngờ mình lại bị hắn nắm lấy tay kéo luôn
theo. Hắn kéo cô vào một góc hẻm. Kiều Chinh hoảng sợ vội giật tay ra để vùng
thoát. Đáng tiếc, tay hắn quá khỏe.

Kiều Chinh biết mình không thể đấu lại hắn, cô định mở miệng ra kêu cứu thì
hắn đã bịt chặt miệng cô.

- Bình tĩnh đi – Giọng hắn khàn khàn trấn an.

Tim cô đập mạnh, hơi thở dồn dập vì hoảng sợ, khắp người run lên. Không ngờ
hắn bỏ mũ ra rồi hạ xuống, đưa tay lên miệng ra dấu im lặng với cô.

- Là anh…

Kiều Chinh ngạc nhiên khi nhận ra người trước mặt mình dưới ánh đèn đường
vàng mờ ảo, cô há hốc miệng định lên tiếng, nhưng anh ta lại ra dấu bảo cô im
lặng. Kiều Chinh vội vàng gật đầu. Người trước mặt cô chính là Long Sơn. Không
ngờ lúc này lại có thể gặp anh.

Long Sơn thấy Kiều Chinh đã nhận ra mình, vội vàng cởi áo gió ra, cuộn tròn
chung với chiếc nón sau đó nhét vào thùng rác. Nhiều tiếng bước chân lao về
phía họ mỗi lúc một gần. Đám người bặm trợn cầm theo dao và gậy rầm rập kéo
đến. Kiều Chinh thảng thốt không nên lời:

- Họ…

Không để cho cô kịp nói hết câu, Long Sơn đã đẩy cô vào tường, tay anh nắm
lấy hai tay cô đưa về phía sau, chân anh giữ lấy hai chân cô. Môi anh phủ lên
môi cô gượng gạo.

Trái tim Kiều Chinh chới với. Cô không ngốc đến nỗi không hiểu anh đang cố
đóng kịch nhưng nụ hôn của anh thật đến nỗi khiến cô chết lặng.

- Thằng khốn đó chạy đâu mất tiêu rồi? – Những kẻ truy đuổi dừng lại ngay
chỗ họ đứng quát lên.

- Em thấy nó chạy về hướng này nè – Một tên đàn em đáp.

- Mẹ tụi bây, giờ nó đâu rồi? – Tên đàn anh quát lớn, đó là một giọng quen
thuộc nhưng cô không còn tâm trí nào để phán đoán nữa.

– Hai đứa kia, có thấy thằng nào
chạy ngang qua đây không? - Tên đàn anh hướng về phía hai người họ hỏi.

Long Sơn cùng cô tránh vào trong bóng tối, anh từ từ thả cô ra, lắc đầu:

- Không thấy.

- Mẹ nó chứ, mau đi tìm cho tao – Hắn quát bọn đàn em.

Lúc này cô đã nhận ra Hưng đại bàng, bất giác cô bấu lấy cánh tay của Long
Sơn. Anh nắm chặt tay cô trấn an:

- Chúng ta về nhà thôi.

Kiều Chinh để Long Sơn dìu thân thể đang run cầm cập của mình từ từ bước
đi. Đi được vài bước thì phía sau vang lên tiếng gọi:

- Đại ca, áo và nón này là của thằng đó.

- Mẹ nó, dám lừa ông, chém chết nó cho tao – Hắn chỉ về phía Long Sơn và
Kiều Chinh, hét lên.

- Chạy – Long Sơn nắm lấy tay Kiều Chinh lôi cô chạy đi.

Đáng tiếc, Kiều Chinh đã không còn đủ sức để chạy, cô bị Long Sơn lôi chạy
một quãng thì ngã rạp người xuống đất. Ngay sau đó, họ bị đám người bao vây.

Long Sơn hít một hơi đỡ Kiều Chinh dậy, anh khẽ hỏi cô:

- Không sao chứ?!

Trước sự bình tĩnh của Long Sơn, cô chỉ nhìn anh gật đầu vững dạ. Long Sơn
mỉm cười siết chặt tay cô. Anh nhìn thẳng vào tên cầm đầu.

- Để xem mày còn định chạy hay không? – Hắn nói.

- Vậy thì không chạy nữa – Long Sơn kiêu ngạo đáp – Nhưng để xem mày có khả
năng bắt được tao hay không đã.

- Dựa vào một mình mày à?

Hưng đại bàng cười nhạt, khinh bỉ nhìn Long Sơn. Bảy tên đàn em cũng ré lên
cười, vũ khí trên tay chúng sáng loáng trong ánh đèn đường mờ nhạt. Kiều Chinh
hoảng hốt nép sát vào lưng Long Sơn, toàn thân run lên. Có vẻ Hưng đại bàng vẫn
chưa nhận ra Kiều Chinh là cô gái hắn đã từng bắt cóc, hắn cười nói:

- Mày nghĩ mày có thể bảo vệ được con bé đó không?

- Hưng đại bàng, nếu mày còn là đàn ông thì thả cô ấy đi – Long Sơn sầm mặt
lại.

Kiều Chinh nhìn Long Sơn cắn môi, cố gắng làm dịu cơn sợ hãi trong lòng
mình. Long Sơn mỉm cười, ánh mắt thật dịu dàng...

Cô không nhìn rõ sắc mặt của Long Sơn nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô như
vơi đi phần nào. Có anh ở đây, cô đủ can đảm để vượt qua chuyện hôm nay. Anh là
bạn của cô. Bạn bè thì không ngại vì nhau mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

- Kết thúc nhanh đi, không cần kéo dài thời gian nữa – Long Sơn khàn giọng
nói tiếp.

- Được. Tao chiều ý mày. Lên đi – Hưng đại bàng cười nhạt, hất đầu ra lệnh
cho bọn đàn em.

Cuộc chém giết ghê rợn và đẫm máu bắt đầu. Vừa đánh trả vừa bảo vệ cô là
điều vô cùng khó khăn, chẳng mấy chốc, Kiều Chinh có thể nghe thấy hơi thở nặng
nhọc của Long Sơn. Cô chỉ còn biết nhìn lên trời, mong có một phép màu nào đó
xuất hiện cứu họ khỏi tình cảnh này. Chỉ một lúc sau, Long Sơn đã bị chúng chém
hai nhát, một ở lưng, một ở vai. Cô run rẩy đứng như trời trồng nhìn cuộc huyết
chiến đang dần giết chết anh. Long Sơn vừa chống đòn vừa gào lên:

- Mau chạy đi.

Kiều Chinh hai mắt đỏ hoe, cắn môi bật máu, quyết định quay đầu bỏ chạy.

- Chạy đi đâu vậy người đẹp? – Giọng ỡm ờ của Hưng đại bàng bỗng vang lên.

Hưng đại bàng đã nhận ra cô. Hắn khẽ nhếch môi cười. Cô gái này đối với hắn
mang lại một hứng thú cực lớn. Cả hai lần hắn gặp cô, cô đều ở bên cạnh hai kẻ
mà hắn ghét nhất: một người là đối thủ trên giang hồ của hắn, cạnh tranh công
việc làm ăn với hắn, còn một người chuyên đi rình rập moi móc hành vi phạm tội
của hắn. Cảnh Phong tuy luôn miệng tỏ vẻ không quan tâm đến cô, nhưng đã chạy
đến tìm cô tại bãi đất hoang đó, hắn chắc chắn Cảnh Phong cố tình giả vờ để lừa
hắn. Còn tay cảnh sát này, nhìn cách hắn bảo vệ cô không khó nhận ra cô là
người thế nào trong lòng hắn. Hưng đại bàng, bằng con mắt tinh tường của mình
đã biết cô rất quan trọng trong lòng hai người đó. Vậy nên, cô chắc chắn là một
con cờ tốt để hắn khống chế cả hai.

- Chúng ta đúng là có duyên phải không người đẹp?! – Hưng đại bàng cất
tiếng cợt nhả – Mấy ngày không gặp, không ngờ em lại càng xinh đẹp hơn.

Ám ảnh về Hưng đại bàng vẫn chưa tan, cô khiếp sợ lùi dần về phía sau.

- Sao lại tỏ vẻ sợ hãi anh đến thế chứ? – Hưng đại bàng từng bước tiến về
phía cô, miệng vẫn không ngừng gây áp lực tinh thần cho cô.

- Anh… anh định làm gì?

Kiều Chinh nhanh chóng bị Hưng đại bàng bắt được. Đúng lúc đó, Long Sơn
cũng bị đánh gục. Kiều Chinh nhìn thấy cảnh đó, nước mắt tuôn rơi, miệng gào
lên gọi:

- Long Sơn, anh có sao không?

Gần chục tên đàn ông kẻ dùng chân đạp,
kẻ lấy gậy đập tới tấp lên thân hình đã không còn cử động của anh. Máu anh
nhuộm đỏ mặt đường.

- Đừng mà… đừng đánh nữa, tôi xin các
người - Cô quỳ xuống van xin như một kẻ cầu xin được sống.

Đường phố vẫn vắng lặng không bóng
người, chẳng còn ai nghe thấy tiếng cầu cứu của cô. Hưng đại bàng nắm chặt tay
cô định lôi đi. Cô bất ngờ xoay người cắn vào tay hắn, Hưng đại bàng đau quá,
tức giận, giơ tay tát cô, miệng gầm gừ:

- Mày dám...

Hưng đại bàng hậm hực xoa tay rồi hạ
giọng ra lệnh cho bọn đàn em:

- Tụi bây giải quyết gọn thằng cảnh
sát này, nhớ làm sạch sẽ. Tao về trước, hôm nay tao phải dạy cho con bé này một
bài học.

Trong lúc cô tuyệt vọng thì một ánh
đèn xe chiếu đến. Tiếp theo đó là tiếng động cơ vang dội. Hưng đại bàng và đám
đàn em ngây người, không kịp phản ứng gì. Người bước xuống đầu tiên là Hải và
Thái. Cả hai người họ nhìn tình trạng Kiều Chinh xong thì cau mày. Hải móc điện
thoại gọi ngay cho Cảnh Phong:

- Đã tìm thấy cô ấy rồi…

Thái tiến lại trước mặt Hưng đại bàng,
anh hất mặt ra lệnh:

- Lập tức thả người ra.

- Tụi mày nghĩ tụi mày là ai mà dám ra
lệnh cho bọn tao thả người? – Hưng đại bàng cười nhạt.

- Mày là người thông minh chắc mày
hiểu cái gì là biết rõ hoàn cảnh mà đầu hàng sớm chứ - Thái cười lớn.

Hưng đại bàng tái mặt, hắn nhìn số đàn
em theo sau Hải và Thái đông gấp nhiều lần số người của hắn.

- Được, nhưng ân oán của tao với thằng
cảnh sát này chúng mày không được can thiệp, chúng ta xem như nước sông không
phạm nước giếng.

“Nước sông không phạm nước giếng”,
Thái và Hải bật cười trước thái độ hèn nhát của Hưng đại bàng. Nhưng theo
nguyên tắc giang hồ, hắn nói đúng, chuyện với Long Sơn không liên quan đến họ,
họ chỉ đi tìm Kiều Chinh mà thôi. Không muốn gây thù chuốc oán thêm với Hưng
đại bàng, Hải nói:

- Được.

- Thả người – Hưng đại bàng ra lệnh
cho đàn em, cả đám lập tức thả Kiều Chinh ra.

Cô vội vàng lao đến bên Long Sơn mừng
rỡ nói:

- Long Sơn, chúng ta thoát rồi.

Cảnh Phong lúc này cũng vừa tới. Anh
nhìn tất cả một lượt rồi kéo cô đứng dậy nói:

- Đi thôi.

Cô hoảng hốt nhìn Cảnh Phong cầu xin:

- Đưa anh ấy đến bệnh viện đi.

Cảnh Phong lạnh lùng nói:

- Đây không phải là chuyện của tôi.

- Sao anh có thể thấy chết mà không
cứu như thế chứ?! - Kiều Chinh bực tức gắt lên. Cô hít một hơi thật sâu nói –
Cám ơn vì đã cứu chúng tôi, bây giờ tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện.

Thấy thái độ của cô như thế, buông ánh
mắt giễu cợt nhìn thân xác Long Sơn dưới đất rồi hạ lệnh:

- Đưa hắn đi bệnh viện.

Sau đó anh lôi Kiều Chinh đi thẳng vào
trong xe của mình.

Suốt đường đi, cả hai đều không lên
tiếng. Kiều Chinh khẽ liếc thầm Cảnh Phong, cô định nhờ anh đưa cô về nhà. Ánh
mắt anh đêm nay thật sáng, vừa sâu thẳm vừa đau thương. Kiều Chinh bất giác
không muốn lên tiếng phá hỏng khung cảnh này. Cô nín thở nhìn anh như đang ngắm
nhìn một cảnh sắc hiếm thấy trong cuộc đời.

Rồi lồng ngực cô như bị ai đâm mạnh,
cô nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi bị ướt của anh. Không phải mồ hôi mà là máu.
Trong ánh đèn xe mờ mờ, những vết máu dài loang lổ càng trở nên ghê sợ. Lúc ấy
cô mới ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng. Cô định hỏi cho rõ thì anh
bất ngờ lên tiếng:

- Đến nhà anh ngủ lại một đêm đi.

Kiều Chinh há miệng kinh ngạc. Bàn tay
đang đưa lên của cô đành thu về, cô ngồi im lặng, lòng bối rối. Cô chưa từng
qua đêm ở nhà người khác, càng chưa từng ở nhà của một người đàn ông độc thân
nào cả. Nhưng cô không muốn xa anh khi máu trên người anh đã đổ nhiều vì cô như
thế.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước nhà Cảnh
Phong. Họ lặng lẽ bước vào nhà, không khí ngượng ngùng như một bức tường ngăn
cản cả hai lên tiếng. Rồi thấy vết thương ở đầu gối mình đau nhói, cô khẽ rên
lên. Cảnh Phong im lặng đi lấy bông băng băng bó cho cô khi vết thương trên
người anh vẫn liên tục rỉ máu. Sự nhẹ nhàng và cẩn thận của anh càng khiến cô
thấy đau. Những vết máu trên áo anh càng lúc càng lan rộng. Cảm giác rát buốt
nơi vết thương của Kiều Chinh đã dịu lại. Cô đưa tay sờ vào vết thương của anh,
hai hàng nước mắt lăn dài xuống má. Cô chưa bao giờ thấy anh dịu dàng và ân cần
như thế. Khi Cảnh Phong ngẩng đầu bắt gặp những giọt nước mắt của cô, anh đưa
tay lau đi rồi nói:

- Xong rồi. Em nghỉ ngơi đi. Anh tự lo
được.

Cô gật đầu bước về phía buồng tắm,
lòng anh chợt thấy đau, đau đến mức nghẹt thở. Tay lặng lẽ siết chặt lại, ánh
mắt anh mờ đục, trước mặt xuất hiện gương mặt của đứa em gái nhỏ đang kêu la:
“Anh Hai, anh Hai…”, đồng thời lúc đó gương mặt Kiều Chinh cũng xuất hiện:
“Cảnh Phong”, cả hai đều nở nụ cười như cánh hoa đang hé nở dưới ánh mặt trời
soi rọi vào trái tim khô cằn của anh. Anh mệt mỏi dựa vào tường thở dài. Có
phải đây gọi là oan trái hay không?

Kiều Chinh ngâm mình thật lâu trong
bồn để nước ấm xua tan những mệt mỏi. Cô có chút xấu hổ khi mặc chiếc áo này.
Vẫn thường thấy các cô người mẫu, diễn viên mặc thế để chụp hình khoe vẻ gợi
cảm chết người của họ trước công chúng nhưng cô không ngờ khi chính mình mặc nó
lên người lại cảm thấy kì lạ đến thế. Tuy chiếc áo khá dài, nhưng nó chẳng thể
che phủ được hết cơ thể cô. Tim cô đập mạnh hơn khi chiếc áo cô đang mặc là của
Cảnh Phong, nó có mùi của anh. Cô đưa tay áo lên mũi hít một hơi thật sâu, trên
áo có mùi bạc hà dịu mát, thật dễ chịu.

Cảnh Phong tắm rửa và thay băng, quần
áo sạch sẽ đứng dựa tường chờ cô ở bên ngoài. Bộ váy bẩn trên tay cô rơi xuống
đất để lộ thân hình mỏng manh vẫn còn ẩm ướt ẩn hiện qua lớp áo, mái tóc đọng
hơi nước rũ xuống khiến cô trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Đôi chân dài để lộ
cả bắp đùi như khép nép trước mặt anh càng khiến trái tim anh rung lên những
nhịp đập rộn ràng. Cảnh Phong vội vã quay mặt như để giấu giếm cảm xúc của mình
rồi nhắc:

- Ngủ đi. Đã khuya quá rồi – Nói xong
anh tiến về phía cô, Kiều Chinh sợ hãi lùi về sau vài bước nhưng chỉ bắt gặp
ánh mắt lạnh lẽo của anh. Anh mở cửa vào phòng em gái rồi đóng sầm cửa lại.

Kiều Chinh đứng trước cửa phòng ngây
dại. Sau đó, cô quyết định vào phòng của Cảnh Phong ngủ.

Tim cô run lên khi cánh cửa phòng anh
mở ra. Tất cả đều mang màu xám cô độc. Không khí trong phòng lạnh lẽo, mọi đồ
vật đều hết sức đơn giản. Kiều Chinh mơ màng mở tủ quần áo của anh ra, cô đưa
tay lướt nhẹ từng bộ quần áo được treo ngay ngắn trên đó. Vẻ gọn gàng, sạch của
căn phòng càng khiến nó lạnh hơn. Kiều Chinh nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cô
thích thú nằm dài xuống tấm đệm êm ái, vùi mình vào trong gối chăn để cảm nhận
mùi của anh. Khắp nơi, đâu đâu cũng tràn ngập mùi của anh. Kiều Chinh khẽ cười
sung sướng khi nghĩ đến việc hàng ngày anh đều nằm ngủ ở đây, đều thay quần áo
ở đây. Cô đỏ bừng cả mặt, dù không có ai bên cạnh nhưng cô vẫn trùm chăn kín
mít. Cô vừa nghĩ điều gì thế này? Cô vui đến phát điên rồi sao?! Nụ cười hạnh
phúc khiến cô quên đi nỗi ám ảnh của ngày hôm nay mà chìm dần trong giấc ngủ
miên man.

- Em gái xinh đẹp, đến đây với anh
nào… - Giọng nói của Hưng đại bàng cùng nụ cười dâm đãng của hắn vang lên khiến
Kiều Chinh sợ hãi.

Dù cố gắng bỏ chạy, nhưng hắn vẫn bắt
được cô. Bàn tay nhớp nhúa của hắn chạm vào cô thèm khát. Kiều Chinh vùng vẫy
muốn thoát khỏi nhưng tay hắn như gọng kìm, kìm chặt cô lại rồi đẩy ngã cô
xuống giường. Hắn nở nụ cười nham nhở bắt đầu cởi cúc áo của mình ra, cô có thể
thấy rõ hình con đại bàng trên đầu hắn giật giật, bóng nhẫy mồ hôi. Cô hoảng sợ
hét lên:

- Không, đừng mà…

Một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay đó
vô cùng mạnh mẽ cũng vô cùng ấm áp. Người đó vỗ về, an ủi cô bằng giọng nói
thều thào:

- Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.

Lời nói êm dịu khiến Kiều Chinh từ từ
tỉnh lại. Cô bất giác thở gấp, mồ hôi chảy ròng ròng. Bàn tay ấm áp đó lướt nhẹ
trên gương mặt cô, tém giúp cô những sợi tóc mong manh phủ bết trán, lau giọt
nước mắt vừa rơi. Cô mơ màng mở mắt, khẽ nói như để cho mình nghe:

- Cảnh Phong.

- Ừm… - Anh chỉ đáp nhẹ như thế rồi im
lặng mãi.

Trong lúc mơ hồ nửa tỉnh nửa mê cô bất
giác co người về phía anh như muốn tìm kiếm sự bình yên. Người anh căng cứng
lại trước hành động của cô, tay cô siết chặt lấy tay anh, bàn tay cô nhỏ nhắn
mịn màng nhưng yếu ớt, nếu muốn rời ra, anh sẽ dễ dàng thoát ra, nhưng anh lại
chẳng muốn làm thế.

- Kể chuyện cho em nghe đi – Giọng Kiều
Chinh nhẹ như gió.

Vẻ mặt khi làm nũng và đôi mắt mơ màng
của cô càng khiến người ta dễ dàng bị mê hoặc.

- Ngủ đi – Anh nhẹ nhàng bảo.

- Không thích, muốn nghe kể chuyện –
Cô vẫn nũng nịu.

Cô muốn nói cho anh biết hồi nhỏ cô
rất sợ ma nên mỗi khi dỗ cô ngủ, ba mẹ đều phải kể chuyện cho cô nghe. Cô muốn
mình trong lòng anh là một đứa trẻ, cảm giác cứ thế ùa về.

Thái độ khăng khăng của cô khiến Cảnh
Phong trầm mặc, anh nhớ đến đứa em gái nhỏ cũng thường nắm lấy tay anh mà vòi
vĩnh: “Anh Hai phải kể chuyện thì em mới chịu ngủ”. Trong lòng anh lại như có
một trận cuồng phong đau đớn, anh muốn buông bàn tay của cô ra, nhưng tay cô
vẫn giữ lấy tay anh.

- Được… - Cảnh Phong thở dài đáp, anh
thả người dựa vào thành giường bắt đầu nghĩ đến một câu chuyện.

Kiều Chinh khẽ mỉm cười, nhìn anh chờ
đợi.

- Có hai người bạn cùng hợp tác làm ăn
với nhau. Người bạn hiền lành luôn đặt niềm tin ở bạn của mình. Ông thường dạy
con trai, con gái: “Ở trên đời này phải biết tin tưởng lẫn nhau, nếu cứ sống
mãi trong sự ích kỉ nhỏ nhen, ganh tị, thì mãi mãi sẽ chẳng tìm được hạnh phúc
cho bản thân mình”. Chỉ có điều, cuối cùng ông bị bạn mình bán đứng. Ông bị bắt
giam. Vì uất ức, ông đã tự sát trong tù, gia tài bị tịch thu, đứa con gái vì
còn quá nhỏ, không chịu được đả kích đã buồn rầu sinh bệnh, lại không có tiền,
dù đi vay mượn cũng chẳng ai chịu giúp đỡ, cuối cùng cũng chết. Chồng chết, con
gái chết khiến người vợ phát điên. Mọi thứ đều đổ lên đầu cậu con trai nhỏ, lúc
đó mới hơn mười tuổi đầu…

“Anh Hai, anh đừng bỏ em nhé anh Hai!”.
Từng lời nói của em gái trước lúc chết, chưa bao giờ anh quên được. Đôi mắt anh
đỏ hoe vì nước mắt rơi xuống. Trong lòng bùng lên một ngọn lửa hận thù. Cảnh
Phong đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng thấy eo mình bị một vòng tay giữ chặt,
anh quay đầu nhìn thì thấy Kiều Chinh đã ngủ ngon lành từ bao giờ. Khóe môi
hồng ẩn hiện, hai má thấp thoáng nụ cười duyên.

Cảnh Phong không kìm lòng được mà hôn
lên môi cô. Cô là một cô gái tuần khiết trong sáng, nếu như có thể, anh muốn tự
mình chăm sóc cô suốt cả cuộc đời này. Chỉ tiếc cô lại là con gái của Hoàng Sĩ
Nghiêm - kẻ thù mà cuộc đời anh không bao giờ bỏ qua được.

Kiều Chinh ngủ một giấc tới sáng. Sau
cơn mộng mị, cô thức dậy sảng khoái vô cùng, mệt mỏi hôm qua gần như tan biến.
Rồi như giật mình nhớ ra, mặt cô đỏ bừng tự hỏi: “Liệu đêm qua có xảy ra chuyện
gì không nhỉ?”.

Cô run run lật tấm chăn đang phủ trên
người mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn, ngay cả
tấm đệm giường cũng vẫn là một màu xám cô liêu không một nếp nhăn.

Kiều Chinh vội vàng đi tìm Cảnh Phong.

Cô vừa bước xuống lầu thì đã thấy Cẩm
Tú và Cảnh Phong đang ngồi trên sô pha nói chuyện, nét mặt hai người đều rất
căng thẳng khó coi. Họ thấy cô đi xuống liền im bặt.

- Cẩm Tú, bạn đến rồi à? - Kiều Chinh
thấy Cẩm Tú thì vui mừng.

Có chút cảm giác không quen thuộc với
cái nhìn của Cẩm Tú, cô chợt nhớ ra mình đang mặc áo sơ mi của Cảnh Phong. Cô
ngại ngùng kéo vạt áo, bước từng bước xuống lầu khàn giọng hỏi Cẩm Tú:

- Bạn có đem giúp mình quần áo không?

- Có, ở đằng kia kìa – Cẩm Tú lạnh
giọng đáp.

Kiều Chinh lấy vội cái túi giấy rồi
chạy thẳng lên lầu mà không để ý nét mặt càng lúc càng khó đoán của Cẩm Tú.

Kiều Chinh không biết được, vẻ mặt lúc
bối rối kéo vạt áo xuống của cô thật quyến rũ. Cẩm Tú lặng lẽ nhìn Cảnh Phong,
anh đang hướng ánh mắt theo bóng dáng nhỏ bé của Kiều Chinh như lưu luyến lắm,
lòng Cẩm Tú bỗng như có ai đánh mạnh vào, cô cắn nhẹ môi, tay siết chặt.

Kiều Chinh thay đồ xong thì đi xuống
thấy Cẩm Tú đã làm đồ ăn sáng xong.

- Ngồi xuống ăn sáng đi – Cẩm Tú hững
hờ nói.

Kiều Chinh vốn quen với việc được
người ta phục vụ bữa sáng, cô tự nhiên ngồi xuống ăn, mệt mỏi đêm qua khiến
bụng cô đói meo, cô ra sức ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhìn cách cô ăn rất tự
nhiên, ăn nhiệt tình nhưng phong thái lại yêu kiều nhẹ nhàng, Cảnh Phong mỉm
cười. Biểu hiện của anh không hề lọt khỏi ánh mắt của Cẩm Tú.

Khi cả hai cùng rời khỏi nhà Cảnh
Phong, Kiều Chinh ôm chầm lấy Cẩm Tú từ phía sau khi Cẩm Tú chạy xe chở cô:

- Mình yêu bạn quá đi mất. Nếu không
có bạn, mình cũng không biết phải làm sao nữa.

Cẩm Tú im lặng không trả lời. Thay vì
chở Kiều Chinh lên trường, Cẩm Tú lại chở Kiều Chinh về nhà.

- Sao lại về nhà? – Kiều Chinh ngạc
nhiên hỏi.

- Mình sợ bạn vẫn còn mệt nên sáng sớm
đã nhờ người viết đơn xin cho chúng ta nghỉ học hôm nay rồi.

Kiều Chinh gật đầu, mỉm cười với Cẩm
Tú thay lời cảm ơn vì đã lo nghĩ cho cô rất nhiều. Nhưng khi Kiều Chinh trở về
phòng, Cẩm Tú cũng đi theo, cô nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt lạnh lùng nói:

- Kiều Chinh, cuộc sống này có nhiều
điều mà bạn không thể biết được. Cảnh Phong càng là người mà bạn không bao giờ
có thể hiểu được. Mình ở bên anh ấy bao lâu nay vẫn không thể hiểu được suy
nghĩ của anh ấy là như thế nào… Hơn nữa cuộc sống của anh ấy hoàn toàn khác với
bạn.

Kiều Chinh im lặng nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú
thấy vậy hỏi lại:

- Bạn có hiểu những lời mình vừa nói
không?

- Mình hiểu bạn lo lắng cho mình, sợ
mình sẽ không hợp với cuộc sống giang hồ của Cảnh Phong. Nhưng mà mình yêu anh
ấy, yêu chỉ là yêu, không thể nào tính được thiệt hơn, nếu không sẽ không còn
là yêu nữa rồi. Mình yêu Cảnh Phong thì có liên quan gì đến thân phận của anh
ấy cơ chứ. Cuộc sống của anh ấy là của anh ấy, cuộc sống của mình là của mình,
mình có thể học cách chấp nhận hoàn cảnh sống của anh ấy. Chẳng phải người ta
bảo, khi yêu ai thì phải yêu cả đường đi lối về của người đó hay sao?

- Kiều Chinh, bạn đừng ngây thơ như
thế. Đã mấy lần bạn gặp nguy hiểm khi ở bên anh ấy rồi mà vẫn không hiểu ra
cuộc sống khác biệt của hai người hay sao? Nếu còn ở bên cạnh anh ấy, bạn vẫn
sẽ còn gặp nguy hiểm, bạn biết không? – Cẩm Tú bực tức gắt lên.

- Mình biết, những lời bạn nói mình
đều hiểu. Nhưng mình tin Cảnh Phong nhất định sẽ bảo vệ mình – Kiều Chinh
nghiêm túc nhìn Cẩm Tú nói.

- Kiều Chinh… - Cẩm Tú bất lực kêu
lên.

- Cẩm Tú, xin bạn hãy ủng hộ mình –
Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú bằng ánh mắt tha thiết.

- Không được – Cẩm Tú dứt khoát đáp –
Cảnh Phong đã nhờ mình nói với bạn là từ nay về sau, bạn đừng đến làm phiền anh
ấy nữa. Anh ấy chán ghét mỗi khi thấy bạn.

- Mình không tin – Kiều Chinh kêu lên.

- Mình không lừa bạn đâu. Là chính
miệng Cảnh Phong đã bảo mình như vậy. Nếu không tin bạn có thể gọi điện cho anh
ấy. Còn nữa, mình sẽ dọn ra khỏi nhà bạn ngay hôm nay – Cẩm Tú khẽ khàng bảo.

- Tại sao chứ? – Kiều Chinh kinh ngạc
nhìn Cẩm Tú.

- Mình làm phiền bạn quá nhiều rồi,
giờ mình cũng đã xin được công việc, mình nên rời đi thì hơn. Cũng vì mình bạn
mới quen với Cảnh Phong, anh ấy cũng vì việc mình ở nhà bạn mà đối xử tốt với
bạn khiến bạn hiểu lầm và ngộ nhận, cho nên mình thấy có lỗi với bạn rất nhiều.
Mình không muốn tiếp tục đẩy bạn xuống vực sâu không lối thoát nữa.

Cẩm Tú đã nói như thế, Kiều Chinh cũng
không biết phải nói gì, thái độ của Cẩm Tú rõ ràng là bất mãn với việc của cô
và Cảnh Phong. Cô không muốn xa Cẩm Tú nhưng không biết phải nói thế nào để giữ
chân Cẩm Tú.

Thái độ này giống như là nếu một ngày
Kiều Chinh vẫn yêu Cảnh Phong, ngày đó họ sẽ không còn là bạn. Kiều Chinh đứng
trước cửa nhà thẫn thờ nhìn Cẩm Tú xách hành lí ra đi trong ánh nắng chiều vàng
vọt.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3