Nếu như yêu - Tập 2 - Chương 18
Chương 18: Bước một bước
Cả đêm mất ngủ, khi Kiều Chinh trở
mình thức dậy, toàn thân rã rời mệt mỏi. Muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng
trong phòng đã tràn ngập ánh sáng khiến cô không tài nào ngủ được, đành nhấc
mình ra khỏi giường.
Sau đó, cô nghĩ rất nhiều đến lời Cảnh
Phong tối qua. Từng lời nói văng vẳng bên tai cô, nhất là câu nói cuối cùng của
anh trước khi rời đi: “Nếu anh nói, anh không giết ba em, em có tin không?”. Cô
siết chặt tay lại, vẫn cảm nhận được nỗi đau dày xéo tim mình. Trước mặt cô là
hình ảnh ba cô đầy máu nằm bất động dưới đất, tay ông vẫn nắm chặt áo Cảnh
Phong, bàn tay vấy máu như cầu xin anh.
Kiều Chinh đưa tay chặn ngực mình ngăn
cơn kích động, hơi thở hổn hển, đứt đoạn. Cô cố gắng lê thân mình về phía bàn,
kéo hộc tủ ra, lấy một hộp thuốc rồi dốc vào miệng, cố gắng nuốt trôi. Cô ngồi
xuống ghế thở dốc, mồ hôi lạnh đổ trên trán chảy dài xuống gương mặt cô.
Phải thật lâu sau, Kiều Chinh mới mở
mắt, cô lục điện thoại trong túi, bấm số gọi:
- Em hơi mệt, đến đưa em đi được
không?
Một chiếc xe màu xám nhanh chóng chạy
đến, cánh cửa bật mở, Kiều Chinh lập tức ngồi vào bên trong. Cánh cửa vừa đóng
lại, chiếc xe lăn bánh ngay lập tức.
- Không khỏe sao? – Tố Quyên quay đầu
nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Chinh lo lắng hỏi.
- Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi –
Kiều Chinh lắc đầu xua tay đáp.
- Bệnh cũ mà không chữa thì khó lành
lắm – Tố Quyên cười nói.
- Cứ mặc kệ đi.
- Nhưng em định mặc kệ đến khi nào,
người ta đợi cả đêm rồi còn gì – Tố Quyên vừa nói vừa hất đầu ra hiệu cho Kiều
Chinh nhìn kính chiếu hậu. Cô đưa mắt nhìn, Cảnh Phong vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm
qua, nét mặt bơ phờ, ánh mắt dõi theo xe của cô.
Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại, cô không
muốn bị bộ dạng đó của anh làm rối loạn tâm trí. Cô tựa đầu vào thành ghế thở
dài. Tố Quyên để cô nghỉ ngơi một lát rồi mới lên tiếng chất vấn:
- Đêm qua cậu ta đến tìm em?
Kiều Chinh vẫn nhắm mắt khẽ ừ trong miệng.
- Có qua đêm không?
- Em không còn là một con ngốc nữa – Kiều Chinh cuối cùng cũng đáp.
- Chả có gì mà tình yêu không đánh bại được cả – Tố Quyên liền nói.
- Chị quên rồi sao. Thù hận có thể đánh bại tình yêu – Kiều Chinh khẽ cười
chán nản đáp.
- Thù hận không đánh bại được tình yêu, nó chỉ làm tình yêu bị lạc hướng
thôi.
Kiều Chinh nhìn Tố Quyên bằng ánh mắt nghi ngại, lát sau cô mới khẽ khàng
nói:
- Anh ấy nói, anh ấy đã yêu em trước khi em yêu anh ấy.
- Còn nói gì nữa…? – Tố Quyên lạnh lùng hỏi.
- Anh ấy còn nói… - Cậu ta nói sao nữa? – Tố Quyên tò mò.
- Anh ấy nói anh ấy không giết ba em.
- Em tin không?
Kiều Chinh lắc đầu, cô không biết mọi chuyện là như thế nào, rồi sẽ ra
sao?! Tố Quyên nhìn cái lắc đầu của Kiều Chinh, thở dài:
- Để chị khuyên em một câu. Đừng bao giờ tin vào lời đàn ông nói, đặc biệt
không nên tin hay nghe lời tỏ tình hứa hẹn trọn đời trọn kiếp của họ.
- Chị còn hận người đàn ông đó không? – Kiều Chinh thấy ánh mắt mơ màng như
đang hồi tưởng về quá khứ của Tố Quyên thì bất ngờ hỏi.
Tố Quyên lắc đầu, giọng khàn khàn:
- Con người chỉ khi yêu mới có hận, một khi hết yêu thì sẽ hết hận. Em với
cậu ta, chính vì yêu nên mới hận, yêu càng nhiều, hận càng sâu. Em hận cậu ta
bao nhiêu chỉ càng chứng tỏ vị trí của cậu ta trong lòng em rất lớn. Ngày mà em
có thể bỏ được tình yêu với cậu ta, thì em mới rũ bỏ được nỗi hận trong lòng
mình. Cho nên những lời ngọt ngào của cậu ta dễ dàng làm lung lạc được tâm tư
của em. Cách tốt nhất là đừng nghe đàn ông nói yêu mình, càng không nên mong
chờ vào lời hẹn thề của họ.
- Còn chú em, chị đối với ông ấy như thế nào? Vì sao lại một lòng một dạ
như thế?
- Bởi vì chú em không cho chị bất cứ hứa hẹn nào hết – Tố Quyên cười đáp.
Kiều Chinh kinh ngạc chớp chớp nhìn sắc mặt nhẹ nhàng mỉm cười của Tố
Quyên, trong lòng không khỏi thắc mắc. Vì sao một cô gái có bản lĩnh và xinh
đẹp như Tố Quyên lại cam tâm tình nguyện đi theo chú cô, người đàn ông có vợ có
con rồi như thế. Hơn nữa, chú của cô lại không hề cho chị bất cứ lời hứa hẹn
yêu thương nào cả. Vì sao lại có cô gái cam tâm tình nguyện yêu một người đến
như thế? Đúng là quá ngốc nghếch mà.
Nhưng sau đó, Kiều Chinh bật cười, cười cho chính bản thân mình, chẳng phải
chính cô cũng yêu Cảnh Phong như thế hay sao? Cô cũng quá ngốc nghếch và cô đã
hận chính bản thân mình vì sao lại ngốc nghếch như thế?! Vì sao lại đem trái
tim giao hết cho một người để rồi nhận lấy kết quả thê thảm nhất như thế?!
Tố Quyên đưa ánh mắt trầm buồn của mình nhìn ra phía bên ngoài xe rồi mới
nói tiếp:
- Phụ nữ chúng ta là như vậy đấy. Nhất là những người phụ nữ từng bị tổn
thương, họ vừa hi vọng người đàn ông họ yêu có thể cho họ một lời hứa hẹn suốt
đời, lại vừa không tin vào vào những lời hứa đó. Vì vậy dù yêu, họ vẫn sợ bị
tổn thương lần nữa nên không đặt hết niềm tin vào mối tình đó. Rút cuộc, con
người chúng ta liệu có thể chịu đựng được mấy lần tổn thương cơ chứ?!
Kiều Chinh vẫn im lặng, lần đầu tiên cô nghe Tố Quyên nói nhiều như thế, từ
trước đến giờ Tố Quyên thường rất ít nói. Kiều Chinh chỉ biết Tố Quyên từng bị
tổn thương tình cảm rất sâu sắc, cũng giống như cô nên Tố Quyên mới ở bên cạnh
cô động viên an ủi cô nhiều như vậy.
- Chú em không cho chị bất cứ lời hứa hẹn nào nhưng những hành động của ông
ấy đáng giá gấp ngàn lần những lời hứa hão. Cho nên mới nói đối với đàn ông,
đừng quá tin lời hứa của họ, hãy nhìn hành động của họ trước đã.
- Vậy sao? – Kiều Chinh kêu lên hai tiếng, cô mệt mỏi ngã đầu vào vai Tố
Quyên, mắt nhắm lại. Cô nhớ, khi cô và Cảnh Phong gặp nhau, những hành động ân
cần của anh đã cuốn hút cô, chứ không phải những lời nói mật ngọt. Trước những
lời nói của Tố Quyên, cô không biết phán đoán thế nào cho đúng nữa.
Tố Quyên không hề biết những suy nghĩ của Kiều Chinh, cô choàng tay ôm lấy
Kiều Chinh, trao cho Kiều Chinh một chút hơi ấm để cô không cảm thấy cô đơn
lạnh lẽo.
- Có câu: “Càng cố quên đi thì sẽ càng nhớ nhiều hơn”. Chỉ khi em tự nhiên
đối mặt với cậu ta, thì trái tim em mới bớt đau thương.
- Thật sao? Chỉ cần không để ý đến nữa, thì trái tim sẽ bớt đau sao? - Kiều
Chinh bèn hỏi lại.
- Thật. Chị chính vì không còn yêu nên không còn hận. Không còn cố gắng
quên nên đã quên đi triệt để – Tố Quyên nhẹ giọng đáp.
- Nếu được như vậy, em hi vọng sẽ được như vậy... – Cô lẩm bẩm.
- Kiều Chinh. Em hãy nhớ rằng, đàn ông không bao giờ biết trân trọng những
thứ mình có trong tay cho đến khi mất nó thì mới hối hận. Chị không biết tình
cảm của Cảnh Phong với em là thật hay là giả nhưng em và cậu ta vốn đã được
định sẵn đứng giữa cây cầu tình yêu có hai đầu yêu và hận rồi. Một là em chọn
yêu, hai là em chọn hận. Không thể vừa yêu vừa hận, bởi vì khi em tiến tới ranh
giới giữa yêu và hận, cầu sẽ gãy và em sẽ rơi xuống. Vậy nên, con đường hận này
em đã chọn tuyệt đối không được quay đầu lại, nếu không, người tiếp tục bị tổn
thương đến chết nhất định là em. Đừng vì những lời nói của cậu ta mà lay động.
- Em biết, em sẽ không quay đầu – Kiều Chinh đau khổ đáp.
- Đối với đàn ông, em đừng để họ có được mình quá sớm, phải biết từ chối và
giữ khoảng cách với họ. Nhưng cũng đừng từ chối quá thẳng thừng. Phải vừa buông
vừa bắt, tiến một bước nhưng lùi hai bước. Em phải khiến họ đảo điên vì em,
bằng mọi giá phải có được em. Em phải ngã vào lòng họ một cách tự nguyện, nhưng
không nên để họ muốn làm gì thì làm. Tuyệt đối không được để họ có được thân
xác em quá sớm, họ sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Phải vờn họ như mèo vờn
chuột và em phải là một con mèo khôn ngoan.
- Mèo sao? - Kiều Chinh nhếch miệng cười.
- Đúng vậy. Chỉ khi là mèo, em mới có thể ẩn mình trong bóng tối mà vẫn có
thể bắt được chuột. Mèo thường chẳng ăn con mồi ngay mà nó sẽ vờn con chuột đến
khi đuối sức. Em phải làm những gã đàn ông kia say đắm em, trân trọng em, và
chấp nhận quỳ dưới chân em. Chỉ cần em hiểu rõ bản thân cần làm gì, chị bảo đảm
không có gã đàn ông nào mà em không thể chinh phục.
Kiều Chinh mở mắt rồi lần nữa nhắm mắt lại như để ghi nhớ những lời Tố
Quyên đã dạy. Con đường này cô đã chọn, cô phải chấp nhận nó.
Chiếc xe dừng lại ở một cửa hàng
quần áo cao cấp. Tố Quyên khoát tay yêu cầu người bán để họ tự nhiên chọn lựa.
- Xem ra đã bắt đầu rồi – Tố Quyên vừa đưa tay chạm nhẹ vào những bộ quần
áo đầy màu sắc và nhiều kiểu dáng hấp dẫn được treo cẩn thận trên giá áo, vừa
mỉm cười lên tiếng nói với Kiều Chinh đang nhàm chán đi phía sau – Chị còn
tưởng cậu ta sẽ đích thân theo dõi chứ.
Kiều Chinh không đáp lời nhưng ánh mắt khẽ liếc ra bên ngoài. Một chiếc
Kawasaki Ninja màu đỏ đen, gã lái xe đeo kính đen, ăn bận giống dân chơi thứ
thiệt theo sau xe của họ ngay từ lúc xuất phát. Hắn giả vờ ngồi nhâm nhi nước ở
một quán lề đường, ánh mắt không ngừng quan sát họ.
- Nếu có dịp, chị nhất định phải dạy cậu ta cách sử dụng người mới được.
Nhìn gã đó, chị nghi ngờ khả năng của Cảnh Phong. Cậu ta có thật là giỏi và có
bản lĩnh như lời đồn hay không?
Tố Quyên lên giọng chế giễu rồi chọn một bộ váy đưa ra nhìn ngắm, miệng nói
tiếp:
- Theo chị, chọn một người theo dõi phải là một người ít bị chú ý nhất,
chạy một chiếc xe bình thường nhất. Nhìn hắn ta xem, từ đầu tới cuối nổi bật
như thế, muốn người ta không chú ý đến cũng thật là khó. Hơn nữa, những người
chạy chiếc xe đó điều là những gã ưa chuộng tốc độ, xe chúng ta chạy chậm như
vậy mà hắn ta vẫn lọt tọt phía sau, có ngốc đến đâu cũng nhận ra.
Sau khi nói xong, Tố Quyên ướm bộ đồ lên người Kiều Chinh:
- Vào bên trong thử xem.
Kiều Chinh miễn cưỡng đi vào phòng thử
đồ.
Một lát sau, cô mở cửa đi ra cùng bộ
váy mới trên người ôm sát những đường cong hoàn mỹ. Nhìn cô đẹp mê hồn. Hai mắt
Tố Quyên sáng rực, mấy cô nhân viên cũng trầm trồ khen ngợi:
- Chị thật là có mắt thẩm mỹ mà, bộ
váy đó mặc trên người cô ấy thật là đẹp.
- Sai rồi – Tố Quyên bật cười lắc đầu
phủ nhận lời của cô nhân viên – Là bộ váy nhờ cô ấy mà đẹp hơn.
Sau buổi mua sắm, cuối cùng Tố Quyên
cũng chịu để Kiều Chinh quay về nhà.
- Em hãy vào nhà ngủ một giấc thật
thoải mái đi, chiều chị sẽ cho xe đến đón em – Tố Quyên căn dặn cô trước khi ra
về.
Kiều Chinh quay lại nhìn Tố Quyên khẽ
gật đầu lên tiếng đáp:
- Em biết rồi. Em vào nhà trước đây,
chiều gặp.
- Kiều Chinh – Tố Quyên gọi khi Kiều
Chinh quay người định bước vào trong – Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhớ lời
chị, đừng cố gạt bỏ những lời nói của cậu ta ra khỏi đầu, nhưng tuyệt đối đừng
tin.
Kiều Chinh trầm mặt, cô hiểu những lời
Tố Quyên nói.
Chiếc xe lăn bánh rời đi một lúc mà
Kiều Chinh vẫn đứng thẫn thờ. Một lúc sau cô mới mở cửa bước vào nhà.
Vốn trong nhà chẳng có gì cả nên khi
ra ngoài cô không dùng ổ khóa ngoài mà khóa từ bên trong. Thế nhưng khi tra
chìa khóa mở cửa, cô phát hiện ra nó chưa từng bị khóa trái. Cảm thấy thật lạ,
cô nhíu mày nhìn khóa cửa chẳng hề có dấu vết cạy mở nào sau đó thở dài nghĩ:
“Nhất định là trong lúc tâm trạng bất ổn ra ngoài mà quên khóa cửa rồi”.
Kiều Chinh đẩy cửa, chân vừa bước vào
đã chạm ngay một tấm thảm. Nhà cô không hề có thảm. Kiều Chinh giật mình ngẩng
đầu nhìn toàn bộ căn nhà nhỏ bé.
Nó hoàn toàn khác với căn nhà của cô.
- Em về rồi à? – Một giọng nam mạnh mẽ
cất lên.
Nhận ra người trước mặt mình là Cảnh
Phong, anh đang ung dung ngồi trên giường cô, mà không, chính xác là một chiếc
giường hoàn toàn mới. Trên giường là một tấm đệm cùng bộ ga màu vàng nhạt, màu
cô thích nhất. Trên tay anh là quyển Thời gian không trở lại của cô.
Cô chỉ đi vài tiếng mà căn nhà được
Cảnh Phong sắp xếp lại gần như mới hoàn toàn. Mọi đồ dùng đều là hàng cao cấp.
Phút chốc cô không còn nhận ra căn phòng tồi tàn của mình nữa. Thế nhưng, những
thứ này chẳng khiến Kiều Chinh vui tí nào. Cô lạnh lùng hỏi:
- Chưa có sự cho phép của tôi, ai cho
anh vào đây? Còn nữa, ai cho anh tự ý thay đổi đồ đạc trong nhà tôi?!
Trước sự giận dữ của cô, anh làm như
không có gì, tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc sách. Từng ngón tay thon dài lật
trang sách một cách cẩn thận. Thấy anh phớt lờ lời nói của mình, Kiều Chinh cảm
thấy đau đầu vô cùng, cô đưa tay day day hai bên thái dương.
- Tôi nói lại lần nữa, đây là nhà tôi,
mời anh ra khỏi đây, nếu không tôi gọi cảnh sát.
Cảnh Phong lúc này mới chịu gập quyển
sách lại, đặt cẩn thận lên đầu giường, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, căn nhà này
thuộc quyền sở hữu của anh. Anh ở trong nhà mình thì có gì lạ đâu?!
- Anh… - Kiều Chinh tức giận nhìn Cảnh
Phong nói không nên lời, cô không ngờ anh nhanh như vậy đã tìm ra người chủ và
mua lại căn nhà như thế. Cô cố dằn cơn giận xuống, bình tĩnh nhìn anh nói –
Nhưng tôi đã thuê căn nhà này rồi, hợp đồng cũng đã làm xong hết, thời hạn là
một năm, tôi cũng đã đóng tiền đầy đủ.
- Bà chủ có nhờ anh nhắn với em, bà ấy
sẽ trả lại tiền và đền bù hợp đồng cho em ngay nếu em muốn – Cảnh Phong bèn lên
tiếng, ánh mắt anh nhìn cô thích thú.
Kiều Chinh không còn gì để nói, cô
nhìn Cảnh Phong với ánh mắt bất lực hỏi:
- Anh nhất định phải làm như thế sao?
- Anh chỉ muốn em có cuộc sống tốt hơn
thôi. Anh biết em sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ nào của anh, cũng sẽ không dọn
khỏi nơi tệ hại này nên anh chỉ làm nó trở nên thoải mái hơn một chút – Cảnh
Phong dùng ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
- Anh nói đúng, tôi chẳng muốn chịu
cái ơn huệ này của anh chút nào cả. Đem chúng đi hết đi, có những thứ này ở
đây, tôi không thoải mái – Kiều Chinh mệt mỏi nói.
- Cứ xem như bây giờ căn nhà này thuộc
về anh và anh cho em thuê lại nó, chỉ với yêu cầu không được thay đổi bất cứ
thứ gì trong nhà. Được không?
Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong, anh cũng
nhìn cô với ánh mắt kiên định, dứt khoát không cho cô đường nào từ chối. Kiều
Chinh cảm thấy mệt mỏi, cô khẽ nhắm mắt, hít thật sâu rồi nói:
- Cảnh Phong, ngày xưa em bước chín
mươi chín bước về phía anh, em luôn chờ đợi anh bước một bước còn lại về phía
em. Nhưng đáng tiếc khi em tưởng anh đã bước bước cuối cùng về phía em thì em
mới phát hiện hóa ra giữa chúng ta có một bức tường kính ngăn cách. Bây giờ, dù
anh có bước chín mươi chín hay một trăm bước về phía em đi chăng nữa, chúng ta
cũng mãi mãi không thể ở bên nhau. Bởi vì… khi anh bước bước thứ một trăm thì
em đã lùi một bước rồi. Mọi chuyện giữa chúng ta đã chấm hết kể từ giây phút
máu của ba em loang đỏ trên tay áo anh. Em đã từng nghĩ, tình yêu em dành cho
anh là mãi mãi. Thế nhưng giờ tình yêu ấy đã chết rồi – Nước mắt trên gương mặt
cô rơi xuống nóng hổi, giọng cô nức nở nói – Anh hãy về đi, từ bây giờ em chẳng
muốn gặp anh nữa.
- Cốc cốc cốc…
Ba tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, Tố
Quyên và một cô gái từ cửa đi vào. Tố Quyên hất mặt bảo Kiều Chinh:
- Thay đồ đi, cô ấy sẽ giúp em trang
điểm và làm tóc. Ông ta đến rồi.
Kiều Chinh đứng dậy rồi thở hắt ra,
bắt đầu cởi từng nút áo trên người mình. Chiếc váy cúp ngực màu trắng mà Tố
Quyên mang tới làm cô trở nên mềm yếu, tinh khiết như sương mai. Mái tóc đen
dài xõa xuống vai, che phủ một phần lưng trần gợi cảm lúc ẩn lúc hiện càng
khiến cô đặc biệt quyến rũ.
Cô bước từng bước nhẹ nhàng theo Tố
Quyên trên một hành lang rộng, tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn tuy thật
nhẹ nhưng vẫn phát ra âm thanh khô khốc.
- Hãy nhớ những gì chị đã dạy em – Tố
Quyên khẽ lên tiếng nhắc nhở cô – Không cần biết trước đây em là ai, em thế
nào. Hiện tại, phải gạt bỏ lòng tự trọng của em sang một bên, lòng tự trọng chỉ
là một hạt cát mà thôi. Bây giờ em đang nuôi nó lớn. Chỉ khi em thực hiện được
hết những ý nghĩ nung nấu trong lòng mình thì lúc đó lòng tự trọng sẽ trở về
với em. Hãy nhớ, em hiện tại là một đóa sen, dù đang sống trong đầm lầy dơ bẩn,
nhưng em mãi mãi tinh khiết.
Cả hai đến trước cửa một phòng VIP, Tố
Quyên đẩy mạnh cánh cửa vào bên trong và nói:
- Giờ thì vào đi, đây là cuộc chiến
của em. Thể hiện thế nào là tùy em.
Cánh cửa vừa mở ra, không khí trong
phòng đang ồn ào bỗng chìm xuống. Tất cả mọi người trong phòng đều dõi mắt ra
cửa. Kiều Chinh hít một hơi thật sâu, cố nở ra một nụ cười thật tươi, thật
quyến rũ, đôi mắt khẽ chớp rồi mở to đầy mê hoặc, cô đưa mắt nhìn vào những
người có mặt trong phòng. Cô nhẩm tính chỉ cần nhìn thấy người đó ở trong
phòng, sẽ dùng ánh mắt nhìn người đó, mỉm cười lên tiếng chào hỏi để lấy thiện
cảm của người đó trước. Thế nhưng, khi cô đưa mắt nhìn vào, nụ cười trên môi
bỗng khựng lại. Đầu óc cô bỗng trở nên choáng váng như thể vừa bị ai đó dùng đá
đập vào, toàn thân cô lảo đảo. Tố Quyên đã đoán trước, cô đưa tay nắm lấy tay
Kiều Chinh, vừa giữ cô đứng vững, vừa bóp chặt để cô lấy lại bình tĩnh. Cô liếc
nhìn Tố Quyên nhưng ngoài nụ cười đầy gợi cảm và lả lơi trên môi, Tố Quyên
không có bất cứ biểu hiện nào khác lạ. Vừa giống như Tố Quyên đã biết trước
người ở bên trong phòng là ai, lại vừa giống như người đã từng trải quá nhiều
nên có thừa kinh nghiệm che giấu nội tâm.
Dù là lí do nào, Kiều Chinh biết cô
phải đối mặt với những người bên trong.
- Chào hai ông chủ lớn – Tố Quyên
buông tay Kiều Chinh giọng lả lơi nói – Ây da thật là, có mấy khi hai ông chủ
lớn đến đây ủng hộ quán của tụi em, sao hai ông chủ lại không báo trước cho em
út một tiếng để em sắp xếp phục vụ hai ông chủ chu đáo hơn.
Tố Quyên vừa nói xong đã bước đến
trước mặt một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu xám tràn đầy thu hút. Cô
nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh ông ta, đưa tay cầm chai bia trên bàn rót đầy
vào li của ông ta.
Sau đó, cô nhanh tay khui một chai
khác, tự rót cho mình một li:
- Cho em được mời hai ông chủ lớn một
li.
Nhưng sau đó, Tố Quyên mới nhận ra,
ánh mắt ông chủ lớn mà cô đon đả mời mọc đang dán lên người Kiều Chinh. Cô
nhếch miệng cười rồi vẫy tay gọi Kiều Chinh:
- Kiều Chinh, làm gì đó?! Còn không
mau qua đây mời hai ông chủ lớn một li.
Sau đó cô quay sang giới thiệu:
- Đây là em gái út của tụi em, lần đầu
tiên cô ấy đến đây, vẫn còn chưa hiểu chuyện, có chỗ nào không phải mong hai
ông chủ lớn bỏ qua cho cô ấy.
- Ông chủ Hoàng, đáng lẽ hôm nay đến
đây là nhờ vả ông chủ Hoàng, tôi không nên lên tiếng nhưng cô gái này khá giống
bạn gái cũ của tôi. Có thể để cô ấy đến ngồi bên cạnh tôi được không?
- Tất nhiên là được rồi – Người được
gọi là ông chủ Hoàng hào sảng đáp – Cậu Cảnh Phong trẻ như thế, còn đầy sung
mãn tất nhiên là phải để người đẹp ở bên cạnh. Tôi già rồi.
Nói xong, ông ta phá lên cười lớn.
Tố Quyên liền ngả ngớn ngã vào lòng
ông ta phủ định:
- Người ta nói, đàn ông bảy mươi chưa
gọi là già. Ông chủ Hoàng phong độ ngời ngời thế kia, biết bao nhiêu cô gái
đang đợi để được ông chủ Hoàng để mắt đến. Chỉ hi vọng mấy đứa em út của em ở
đây có thể được ông chủ Hoàng chiếu cố đôi lần.
- Không thành vấn đề – Ông chủ Hoàng
vui vẻ đáp.
Tố Quyên thấy Kiều Chinh vẫn chần chừ
chưa chịu đến bên Cảnh Phong, cô bèn kéo Kiều Chinh ngồi sát vào Cảnh Phong.
- Kiều Chinh, tối nay cô phải tiếp đón
ông chủ Cảnh Phong cho thật tốt đó – Tố Quyên căn dặn, khẽ lừ mắt với Kiều
Chinh, sau đó lại đến bên ông chủ Hoàng mời mọc.
Kiều Chinh vốn chuẩn bị tâm lí cho
chuyện này nhưng dù với bất cứ lí do nào, cô cũng không nghĩ người bên trong
lại là Cảnh Phong. Cảnh Phong cũng bất ngờ khi nhìn thấy Kiều Chinh ở chốn này.
Tim anh giống như bị ai đánh mạnh.
Kiều Chinh hôm nay rất đẹp. Chiếc váy
trắng rất hợp với cô, sự gợi cảm của cô khiến gã đàn ông nào cũng muốn chạm
vào. Nếu như Tố Quyên không nói đây là lần đầu tiên Kiều Chinh tiếp khách, có
lẽ anh sẽ đứng dậy và lôi ngay cô đi sau đó nhốt cô lại, giữ cô thật chặt bên
mình. Là ông chủ của nhiều quán bar, anh biết, miệng lưỡi của các tú bà ngon
ngọt thế nào. Cô gái chưa từng tiếp vị khách nào thì trước mặt vị khách đó, cô
ta luôn được giới thiệu là lần đầu cả.
Nhưng với Kiều Chinh, anh nghĩ Tố
Quyên nói thật.
Tố Quyên vừa đẩy Kiều Chinh ngồi
xuống, cơ thể hai người lập tức tiếp xúc với nhau, Cảnh Phong thật tự nhiên đưa
tay ôm lấy vai Kiều Chinh, giống như không cho cô cơ hội thoát ra.
- Kiều Chinh, mau nâng li mời các ông
chủ đi – Tố Quyên đẩy một chiếc li về phía Kiều Chinh.
Kiều Chinh nhanh tay cầm chai bia rồi
nâng li về phía ông chủ Hoàng cười ngọt ngào:
- Ông chủ Hoàng, dạo gần đây tin tức
về ông và chiếc bình ngọc cổ thật khiến em ngưỡng mộ, xin phép được mời ông một
li.
- Được – Ông ta chỉ đáp một chữ rồi
cầm li lên hướng về phía li bia của Kiều Chinh, ánh mắt ông ta đảo một vòng
trên người Kiều Chinh, khóe môi nhếch lên đầy vẻ hài lòng.
Ánh mắt của Kiều Chinh cũng hướng về
phía ông ta lúng liếng, gợi tình.
Biểu hiện của ông ta và Kiều Chinh
nhanh chóng lọt vào mắt Cảnh Phong, anh nghiến răng kìm chế, đưa tay cầm chặt
li bia mà Kiều Chinh đang định uống. Kiều Chinh cười giả lả:
- Đúng rồi, còn chưa mời ông chủ Cảnh
Phong. Anh tha lỗi cho em nhé. Em xin mời anh một li.
Cô cầm li bia của Cảnh Phong lên đưa
cho anh nhưng Cảnh Phong chẳng những lấy li bia của anh mà còn lấy luôn li bia
của cô. Trước sự ngạc nhiên của cô và hai người còn lại trong phòng, Cảnh Phong
uống cạn hai li bia cùng một lúc. Anh đặt li cạch xuống bàn, vẻ mặt chẳng hề
thay đổi, quay sang ông chủ Hoàng cười bảo:
- Cô ấy là người mới, nhấp môi một tí
là được rồi.
- Cậu Phong quả là người biết thương
hoa tiếc ngọc – Ông chủ Hoàng cười lớn.
Cảnh Phong khoác tay kéo Kiều Chinh ngã
vào người mình, tự nhiên như thể cô đích thực là một cô gái làng chơi.
- Chuyện lúc nãy chúng ta nói đến,
không biết ông chủ Hoàng có chấp nhận không? – Cảnh Phong nhìn ông chủ Hoàng
cười hỏi, giọng nói đầy tự tin rằng yêu cầu của anh chắc chắn sẽ được ông chủ
Hoàng đồng ý.
- Lần này đến đây, phải nhờ cậu giúp
đỡ nhiều. Nếu cậu chịu giúp tôi, việc của cậu cũng là việc của tôi.
- Được thôi, nhưng tôi có một thắc mắc
– Cảnh Phong thận trọng hỏi.
- Cậu nói đi.
- Làm sao ông có được nó? – Cảnh Phong
nhìn ông ta ngờ vực.
- Chuyện này… - Ông chủ Hoàng đưa li
bia lên miệng uống mấy hớp, ánh mắt đắc ý – Chỉ cần có tiền, không gì là không
thể.
- Rất đúng.
Câu chuyện lại chuyển sang vài đề tài
khác, Tố Quyên đôi lúc chêm vài câu phụ họa. Kiều Chinh chỉ ngồi im lặng không
lên tiếng. Nếu có, ánh mắt cô đều hướng về ông chủ Hoàng.
Kết thúc buổi tiệc, ông chủ Hoàng và
Cảnh Phong khách sáo bắt tay nhau tạm biệt. Tiễn ông chủ Hoàng đi, ánh mắt anh
nhìn Kiều Chinh không rời, Tố Quyên liền bước đến chắn ngang tầm nhìn của anh.
Cô cười nói:
- Cậu Phong, thật hiếm có dịp được cậu
ghé chơi. Quán bar của tôi là nơi bụi bặm không thể sánh với các bar sang trọng
của cậu. Sau này, nhờ cậu chỉ bảo nhiều hơn.
Cảnh Phong dường như không để ý đến
những lời đãi bôi của Tố Quyên chỉ hững hờ nói:
- Đêm nay tôi muốn có cô ấy. Cô cứ
việc ra giá đi.
- Haiz, cậu Phong không biết rồi. Các
cô gái ở đây hoàn toàn khác với các cô gái ở những quán bar khác. Họ đều là
những đóa sen trong bùn, bán nghệ chứ không bán thân – Tố Quyên mỉm cười đắc ý.
- Nghĩa là họ chỉ tiếp khách tại quán
chứ không đi khách ư? – Cảnh Phong nhướng mày hỏi.
- Chính là vậy – Tố Quyên ung dung
đáp.
- Cô cho rằng, tất cả những cô gái ở
đây đều giữ được mình trước đồng tiền à? – Cảnh Phong buông lời chế nhạo, anh
không tin cô gái nào đã bước chân vào con đường này lại có thể giữ được mình.
- Tôi không nói là tất cả, nhưng ít
nhất tôi có lòng tin vào Kiều Chinh. Có thể, cô ấy sẽ chấp nhận bán mình, chịu
sự chi phối của đồng tiền. Thế nhưng, cô ấy không giống như bất kì một cô gái
nào khác, có thể bán mình cho tất cả những người đàn ông có tiền.
Điều này thì Cảnh Phong biết rõ.
- Cô đã trả cho cô ấy bao nhiêu để cô
ấy bán mình cho cô. Chỉ cần cô đưa ra một con số, tôi sẽ trả cho cô gấp đôi để
đổi lấy cô ấy.
- Thật đáng tiếc, chuyện này không đến
phiên tôi quyết định. Cô ấy là người mới của tôi, cậu cũng biết, những người
như chúng ta ít nhất phải thu lợi vài lần mới chịu nhả thứ trong tay mình ra –
Tố Quyên nhã nhặn từ chối – Hơn nữa, tôi xem tất cả các cô gái ở đây như chị
em. Nếu như họ không muốn, tôi sẽ không ép họ. Nhưng cậu đã ngỏ lời, tôi cũng
không dám đắc tội. Chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi lập tức không ngăn cản cô ấy rời
đi.
Tố Quyên đưa mắt nhìn Kiều Chinh dò
xét.
Kiều Chinh tất nhiên đã nghe thấy hết
mẩu đối thoại của Cảnh Phong và Tố Quyên, cô lập tức lên tiếng:
- Tôi từ chối.

