Hoa lệ mạo hiểm - Chương 05 - 06 - 07 - 08

Chương 5

Nửa
đêm, Tiêu Tử Úy kết thúc công việc một ngày trở lại “Di viên”, vừa lúc thấy Hạ Vũ Thần vừa ra khỏi phòng ba hắn.

Kể
từ khi cùng hắn nói chuyện sau vườn hoa “Di viên”, hắn luôn không cho cô sắc mặt
tốt để nhìn, còn thường xuyên châm chọc cô, nhưng tất cả cô đều yên lặng thừa
nhận, cô không muốn là người đứng giữa khiến cha con họ xung đột.

“Anh
đã về rồi!” Cô nhìn hắn cười thật tươi. Hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nói vậy
công việc này nhất định rất cực khổ.

Bất
quá mệt mỏi cả ngày hắn thoạt nhìn càng thêm tuấn tú; mặc dù vẻ mặt có phần mỏi
mệt nhưng không ảnh hưởng đến bề ngoài của hắn.

Chỉ
nhìn hắn tim cô sẽ giống như nai con đi loạn, quả thực tựa như chạy thi trăm
mét. Cô không hiểu được mình tại sao như vậy, một ngày không thấy hắn, cô cảm
thấy không dễ chịu. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Đúng
đấy! Còn cô? Mới từ trên giường ông ta xuống phải không, hầu hạ tận tình đến
ông ấy ngủ mới về phòng sao!” Tiêu Tử Úy có ý định khác tà ác ngắm nhìn vóc người
tốt của cô.


nhíu mày, “Đừng nói nhảm, ông ấy là bố của anh! Anh thật tin ông ấy làm chuyện
không lễ phép với tôi sao?” Đây là nhụ nhã rất nghiêm trọng.

“Tôi
làm sao biết?” Ngoài mặt làm bộ như không cần, thật ra trong lòng Tiêu Tử Úy rất
để ý.

Hắn
không quên bây giờ là nửa đêm canh ba, mà cô thì vừa mới rời khỏi phòng bà hắn,
trừ “làm việc kia”, hắn không biết
còn có thể nghĩ như thế nào.

“Anh...”
Hạ Vũ Thần có chút chán nản nhìn chằm chằm hắn.

“Vậy
thì cô muốn nói cho tôi biết tất cả hai người trải qua sao?” Thân thể cao lớn của
hắn nhích tới gần cô, còn xấu xa nhếch cao khóe miệng, cười gợi cảm xen lẫn mị
hoặc.

“Dĩ
nhiên không có!” Hạ Vũ Thần vội vàng tránh sang bên cạnh. Hắn đấn quá gần, gần
đến cô ngửi được mùi khói trên người hắn, cùng mùi nước hoa phái nam, hại cô
thiếu chút nữa không thể hô hấp cũng không thể suy tư.

“Tôi
đã sớm nói cho anh biết, tôi và bác Tiêu không phải loại... quan hệ nam nữ như
anh nghĩ, tại sao anh vẫn lên án giữa chúng ta có...” Cô cà lắm nói không lại hắn.

“Có
cái gì?” Hắn cố ý hỏi.

“Có...
quan hệ thân thể.” Hai đóa mây hồng bay lên hai gò má Hạ Vũ Thần. Người này thật
quá đáng, lại muốn cô làm sáng tỏ chuyện này nhưng không nói không được.

“Còn
lâu mới tin không có! Chẳng lẽ ông ấy lấy cô vì để bày trong ngôi nhà đẹp này
sao? Trong nhà bình hoa đã đủ nhiều, không cần thêm một người như cô.” Tiêu Tử
Úy tức muốn điên, nên không phát hiện trong lời hắn nói có biết bao nhiêu đố kị.

Đúng
vậy, hắn đang ghen, rất ghen, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi.

“Trong
đầu của anh chỉ có mỗi chuyện đó thôi sao?” Đàn ông tại sao cứ thích nghĩ đến
chuyện đó?

“Không
sai, Khổng lão phu tử đã nói sớm mấy ngàn năm trước, 'Thực sắc tính dã', huống
chi các người cô nam quả nữ ở chung một phòng, muốn tôi tin cô trong sạch,
không bằng nói cho tôi biết chó sẽ nói tiếng người.”

“Anh
quả thật không thể nói lý!”

“Cám
ơn cô đã khen.”

Tiêu
Tử Úy không quên khi cô tức giận thường trợn to hai mắt, hai má ửng hồng, còn
ngực bởi vì kích động không ngừng phập phồng, cô lộ ra vẻ thần thái sáng láng,
chói mắt động lòng người.

Hơn
nữa hấp dẫn hắn muốn chết!

Chương 6

Không
thể tiếp tục đứng đây, hắn phải rời đi.

Đang
lúc hắn xoay người muốn lên lầu, cô ở phía sau nói với hắn.

“Xế
chiều bác Tiêu vừa phát bệnh, bác sĩ đã đến xem qua hiện tại đã không có chuyện
gì, bất quá nằm viện quan sát vẫn tốt hơn. Nếu như anh có thể khuyên ông ấy,
ông ấy sẽ nghe lời anh.” Cô cho rằng hắn nên biết.

Hắn
không quay người lại, lạnh lùng cười xem thường: “Gì nữa? Muốn tranh thủ đồng
tình của tôi còn giả bộ bệnh?”

“Tại
sao anh có thể nói như vậy, bác Tiêu lớn tuổi, thân thể càng ngày càng kém hơn
làm con cái nên biết báo hiếu, tốt nhất thừa dịp hiện tại còn kịp.” Ám hiệu rõ
ràng, hắn không phải nghe vẫn không hiểu chứ.

“Cô
cho rằng cô là ai? Cô có tư cách nói những lời này dạy dỗ tôi sao?” Tròng mắt
đen của hắn hiện lên ánh lửa hừng hực.

“Tôi
không có, nhưng...”

“Ông
ta xem trọng cô thì cô cho rằng mình thật bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng
sao? Chuyện của nhà họ Tiêu còn chưa tới phiên cô nhúng tay quản!”

“Tôi
không có ý này, tôi chỉ hi vọng anh chung đụng tốt với bác Tiêu, cùng ông ấy
nói chuyện, ông ấy nhất định rất vui vẻ.” Mỗi lần chỉ cần nói đến vấn đề này với
hắn, lại tránh không khỏi một trần võ mồm.

“Vậy
thì sao? Không cần dùng cách đó đến lấy lòng tôi, không dùng được.” Cô thật cho
rằng bản thân đã trở thành mẹ kế của hắn sao?.

“Tôi
không cần thiết phải lấy lòng anh.” Đối mặt người đàn ông bá đạo không chịu
nghe người khác nói, cô thật không biết nên nói gì.

“Sao?
Thật không?”

“Nếu
như vì chuyện kết hôn, đó là...”

“Tôi
tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này, tôi sẽ không để cho cô trở thành nữ chủ
nhân của 'Di viên'.” Hắn giống như tự nhắc nhở chính mình: “Tôi trở lại chính
vì muốn bảo vệ địa vị của mẹ ta ở Tiêu gia, không vì bất kì người nào mà thay đổi.”

Nhưng
hắn chết tiệt bị lạc trong vẻ đẹp của cô, nhiều lần thiếu chút nữa quên mất cô
là kẻ địch lớn nhất.

Nằm
trên giường lăn qua lộn lại, Hạ Vũ Thần làm sao cũng không thể ngủ, dứt khoát
xuống giường, muốn đến thư phòng tìm sách để xem.

Tiêu
gia có một căn phòng chuyên dùng để sách, sánh ngang với thư viện, sách lưu trữ
phong phú, phàm là văn học, truyện ký, buôn bán, du lịch sách nào cần đều có,
thậm chí còn có không ít manga hay.


đây mấy ngày, căn phòng này giúp cô không ít.

Đi
vào thư phòng, cô phát hiện có một ánh đèn yếu ớt. Thì ra đã có người nhanh
chân đến trước.

Đang
lúc cô nghĩ lặng lẽ rời khỏi...

“Nếu
tới, tại sao phải đi?”

Giọng
nam gợi cảm trầm thấp dễ nghe truyền đến! Là Tiêu Tử Úy. Cô không nhận lầm.

“Là
anh.” Thấy hắn từ chỗ bóng tối đi ra.

Tóc
ngắn gọn gàng giờ phút này xốc xếch phủ trên trán hắn, càm cũng ít râu nhô ra,
áo sơ mi màu lam nhạt mấy viên nút phía trên đã bị cởi, mơ hồ lộ ra cơ ngực cường
tráng, tay áo cũng cuốn tới khuỷu tay.

Ngay
cả như vậy hắn vẫn rất đẹp trai, tăng thêm khí chất lãng mạn của một nhà nghệ
thuật gia.

“Hơ!
Thì ra là 'Mẹ kế' dịu dàng xinh đẹp, vừa ngây thơ vừa hiền lành hiểu ý người!”
Lời hắn mang theo giễu cợt.

Coi
như vào nhầm bóng đêm cũng không thể che hết tia sáng trên người cô. Hắn không
quên mái tóc đen nhánh xõa dài sau lưng cô, không nhịn được tưởng tượng bọn
chúng quấn trên tay hắn sẽ có cảm giác thế nào.

“Xin
đừng gọi tôi như vậy.” Xưng hô thế này chỉ một lần nữa nhắc nhở thân phận chênh
lệch giữa bọn họ.

“Chẳng
lẽ cô không phải sao?” Hắn thật hi vọng cô không phải.

“Anh
uống rượu sao?” Cô nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một ly uống rượu, trong ly
đựng chất lòng màu đỏ sậm.

“Còn chưa tới mức say.”
Hắn tự giễu cười cười, ngửa đầu uống cạn thứ trong ly. Hắn muốn mượn rượu để
làm mình tê dại, sau sẽ không nhớ tới cô.

Nguy hiểm! Hạ Vũ Thần ở
trong lòng phát ra tần số cảnh cáo mình.

“Tôi nghĩ tốt hơn tôi
nên rời đi.”

Nhưng động tác của hắn
so với cô nhanh hơn một bước, kéo lấy tay cô.

“Đừng hòng đi!” Hắn cầm
hai vai của cô, đẩy cô vào thư phòng.

“Đừng như vậy! Mau
buông tay.” Cô hoảng sợ nhưng lại không dám lên tiếng kêu to, sợ làm những người
khác chú ý.

“Tới đây!” Hắn ôm chặt
cô nói.” Nói xem cô làm sao hầu hạ ông già kia. Nói cho tôi biết, dùng thân thể
của cô nói cho tôi biết.”

“Đừng! Anh uống say rồi,
mau buông!” Cô ở trong ngực hắn không ngừng giãy dụa.

Động tác này làm hắn có
phản ứng. Có lẽ hắn đang rượu giả điên! Nhưng hắn đã nhịn đến cực hạn. Cô gái
này hắn không thể đụng vào, nhưng đáng chết hắn đã bị cô hấp dẫn, khiến hắn muốn
ân ái, thử xem cô có ngọt ngào mềm mại giống như hắn tưởng tượng không.

Chương
7

Còn nữa ở dưới áo ngủ bảo
thủ là dáng người xinh đẹp uyển chuyển, mỗi một cảnh đẹp bí mật hắn đều mơ tưởng
tìm kiếm.

“Tôi muốn biết cô dùng
phương pháp gì mê hoặc ba tôi, để ông ấy đồng ý lấy cô vào cửa.” Bàn tay to của
hắn giữ lấy eo nhỏ, hai người chặc chẽ dán tại cùng nhau.

“Đừng từ chối, hào
phóng chút đi.” Hắn mập mờ hoạt động cái mông để cho phái nam nóng bỏng chọc
vào cô.

“Tôi...”

Hạ Vũ Thần tính mở miệng
kháng nghị, môi của hắn nhanh chóng phủ xuống.

Môi mang theo mùi rượu
dán lên cánh môi non mềm, Tiêu Tử Úy trước mút thật sâu môi trên của cô rồi khẽ
cắn môi dưới, đầu lưỡi lượn qua hàm răng.

“Đừng... Đừng như vậy,
Tử Úy...” Trời ạ! Đây là nụ hôn đầu của cô! Hắn tại sao có thể... Xong, cô
không thể tiếp tục suy nghĩ.

“Muốn! Cô thích lắm phải
không?” Ngón tay của hắn trượt vào trong mái tóc của cô, nâng lên nàng khuôn mặt
nhỏ nhắn, bốn mắt tương giao, lửa nóng trong nháy mắt bộc phát.

Đúng vậy, cô thích, bởi
vì cô thích hắn.

Ngay cả hắn luôn không
cho cô sắc mặt tốt, thái độ không tốt, tính tình lại…, nói chuyện luôn châm biếm,
lời nói còn mang theo dao nhưng không biết lúc nào cô đã rơi vào bể tình, thích
hắn.

“Tử Úy...” Cô nhỏ giọng
hô tên người mình thích.

“Đừng nói chuyện, để
anh hôn em.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.

Cô khẽ mở miệng, hắn lập
tức đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô thăm dò từng góc gác trong môi cô, mút
hương thơm tươi mới. Cô phản ứng vụng về, làm tự ái phái nam nhận được thỏa
mãn...

………….

Ngày hôm nay, “Di viên”
có hai vị khách đặc biệt đến.

Trong đó có một người
đàn ông tuổi chừng năm mươi vẻ mặt khôn khéo..

Người phụ nữ trang phục
sang trọng là Tiêu Mỹ Châu, là em gái ruột của Tiêu lão tiên sinh, tên nhóc trẻ
tuổi là con trai của bà... Chu Bá Tinh.

Tiêu lão tiên sinh ở
phòng khách tiếp đãi.

“Anh hai, tại sao anh bị
bệnh? Không phải cơ thể rất cường tráng sao? Bị bệnh gì? Không sao chứ?” Tiêu Mỹ
Châu dùng giọng nói tự cho quan tâm nói.

“Hừ! Không phải đây là
đều ngày ngày mẹ con hai người mong chờ sao, để mẹ con hai người được chia một
chén canh trong đó?” Tiêu lão tiên sinh liếc thấy ý bọn họ, cũng không khách
khí nói thẳng ra.

Tiêu Mỹ Châu lúc tuổi
còn trẻ thích đàn ông bề ngoài tuấn tú, còn nói không phải người tài gỏi thì
không lấy chồng, vừa khóc vừa ầm ĩ cuối cùng không thể làm gì khác hơn nghe
theo cô, để cô kết hôn. Qua không bao lâu, cô ôm bụng lớn chạy về, nói đối
phương không thích cô lớn tuổi cùng một cô gái trẻ tuổi tại quán bar bỏ trốn.

Năm đó hắn nhìn thấy em
gái đáng thương nên giúp mẹ con họ, nhưng bọn họ chẳng những không quý trọng
ngược lại lãng phí, hiện tại lại muốn tới phân tài sản.

“Anh hai, anh tại sao
nghĩ em thành người yêu tiền thế! Em là em gái ruột của anh, em giống loại người
đó sao?” Tiêu Mỹ Châu hô to oan uổng.

“Tự trong lòng em hiểu.”

Tiêu Mỹ Châu nháy mắt
sang phía con trai.

“Cậu, nghe nói cậu
thích ăn quả đào mật, đây là chút tâm ý của mẹ con.” Chu Bá Tinh lấy lòng dâng
lên giỏ trái cây.

Tiêu lão tiên sinh cũng
không thèm nhìn tới một cái.

“Đúng rồi, anh hai,
chúng ta còn nghe nói anh muốn kết hôn, có phải chuyện thật hay không?” Đây là
chuyện bà quan tâm nhất, bà không muốn tự dưng lòi thêm một người phân chia tài
sản.

“Liên quan gì đến các
ngươi!”

“Anh hai, em không phản
đối anh tái hôn có một người bạn già, nhưng đối phương là người có lai lịch gì,
anh cần phải biết rõ ràng, nếu không đến lúc đó chữa tốt thành xấu sẽ không tốt,
có phải không?”

“Ai cần cô nhiều chuyện?”

“Anh hai...”

“Thật xin lỗi, quấy rầy
các ngươi.” Hạ Vũ Thần mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần màu tro than lộ ra vẻ
đoan trang hào phóng, cô đi tới bên cạnh Tiêu lão tiên sinh, dịu dàng nhẹ giọng
nói với ông: “Tới giờ uống thuốc rồi.”

“Cậu, nói vậy vị này
chính là mợ sao?” Chu Bá Tinh ngó chừng khuôn mặt Hạ Vũ Thần.

“Thì ra tiểu y tá trẻ
tuổi dung mạo xinh đẹp! Khó trách rất được lòng đại ca.” Tiêu Mỹ Châu không có
ý tốt đánh giá Hạ Vũ Thần. Xem ra muốn đánh bại tiểu hồ ly tinh này phải bàn bạc
kĩ hơn.

“Các ngươi nói đủ chưa?
Nói xong thì cút ngay đi, tôi tin cô tìm được đường đến cửa.” Tiêu lão tiên
sinh mặc dù già nhưng tính tình cũng rất nóng nảy.

“Anh hai...”

“Đi ra ngoài! Tôi mệt
chết, tôi muốn nghỉ ngơi. Chị Dung, tiễn khách!”

Tiêu Mỹ Châu lúc này dù
không cam lòng vẫn phải nắm tay con trai rời đi.

“Vũ Thần, cháu phải cẩn
thận hai mẹ con này, mặc dù bọn họ là em ruột cùng cháu ngoại nhưng bọn họ
không tốt, bọn họ chỉ muốn tài sản của ta thôi.” Tiêu lão tiên sinh nhìn bóng
lưng bọn họ rời đi nói.

Chương
8

Tiêu lão tiên sinh vừa
phát bệnh Hạ Vũ Thần kịp thời giúp ông uống thuốc hơn nữa lập tức gọi bác sĩ đến
trị liệu, sau một trận luống cuống tay chân tình huống cuối cùng đã ổn định.

“Ta còn tâm nguyện chưa
hoàn thành, Diêm La Vương không dễ dàng đòi ta đến đánh cờ đâu.” Tiêu lão tiên
sinh nằm nghiêng trên ghế, tự giễu nói.

“Bác Tiêu, bác còn tâm
trạng nói đùa sao! Tôi thiếu chút nữa bị ngài hù chết, ngài có biết không?” Hạ
Vũ Thần trừng mắt hạnh, muốn tức lại tức không được.

Khi cô đưa cơm trưa vào
phòng, bác Tiêu bá bá nằm trên giường hấp hối không nhúc nhích, đôi môi phát
tím, ánh mắt mơ màng, trong tay còn cầm tấm ảnh hai mươi năm trước.

Thấy thế cô suýt chút nữa
không thể thở, may cô cấp cứu đâu vào đấy, bác sĩ Hứa cũng đến khám, nếu không
cô thật thấy hối tiếc cả đời.

“Đừng lo lắng, ta còn
chịu đựng được.” Mặc dù rất suy yếu nhưng Tiêu lão tiên sinh vẫn cố hết sức.
Ông không thể ngã xuống vào lúc này, tuyệt không thể.

“Tốt nhất như vậy, nếu
không tôi sẽ không tha thứ ngài.” Cô cũng sẽ không tha thứ chính mình.

Tiêu lão tiên sinh kéo
lấy tay cô, nói lời xin lỗi: “Là tôi liên lụy đến cô, bắt cô theo ông lão này
thật sự quá ủy khuất cho cô.”

“Làm gì có chuyện này,
tôi còn muốn cảm tạ ngài đây!” Cô vô cùng cám ơn bác Tiêu, ông cho cô không phải
tiền tài vật chất hữu hình, mà là quan tâm vô hình mà trân quý. “Là ngài cho
tôi cuộc sống gia đình ấm áp, đây là chuyện tôi chưa từng trải qua. Tôi không
biết phải cám ơn ngài thế nào mới đúng.” Cô kích động đến sắp rơi xuống nước mắt.

“Ngốc.” Tiêu lão tiên
sinh từ ái lau nước mắt trên mặt cô.

Tiêu Tử Úy đúng lúc này
bước vào cửa nhà, một màn ấm áp nhìn vào trong mắt hoàn toàn không phải như vậy.

Mắt thấy cảnh này lại
khiến cho hắn cảm giác trong lòng giống như bị lửa đốt, nóng rực thiêu đốt lồng
ngực hắn dù có băng sơn vạn năm cũng dập tắt không được.

Ông trời! Hắn chịu
không nổi tay người đàn ông khác đặt lên người cô, cho dù người đàn ông đó là
người cha kính yêu của hắn!

Chết tiệt, cô ấy đang
khóc! Tại sao? Cô chả lẽ vừa khóc vừa kể lể đêm đó hắn có hành vi không lễ phép
với cô? Hay bố đang trách mắng cô không biết xấu hổ dụ dỗ hắn?

Không! Hắn không để ý
cũng không muốn quan tâm cô, hắn không thừa nhận trong lòng đang có giận giữ
cùng ghen tị, hắn tuyệt không yêu cô.

“Có cần thiết ở trong
phòng khách thân mật vậy không? Hay các người không đợi kịp về phòng?” Hắn cố ý
lớn tiếng châm chọc, giống như muốn biểu thị công khai sự hiện hữu của hắn.

Hai người bọn họ đồng
thời quay đầu lại nhìn về phía hắn.

“Rốt cục chú ý tới tôi
sao? Tôi đã đứng chỗ này năm phút đồng hồ, bất quá đương nhiên trong mắt của
các ngươi chỉ có lẫn nhau.” Hắn không chú ý tới, trong lời của hắn mang theo
châm chọc sắc bén còn có mùi ghen.

“Con đang nói chuyện quỷ
quái gì?” Tiêu lão tiên sinh tức giận nhìn về con của mình.

Tiêu Tử Úy không để ý bố
đang giận, ánh mắt khinh thường quét về phía Hạ Vũ Thần.

“Cô dụ dỗ bố tôi vậy
sao? Dùng nước mắt điềm đạm đáng yêu? Cho dù ông ta ngồi xe lăn, cũng chạy
không thoát mị lực trên người cô.”

Ngôn từ ác độc giống
như từng thanh kiếm sắc bén phóng tới, Hạ Vũ Thần hoàn toàn vô lực chống đỡ.

“Không phải! Anh hiểu lầm...”
Hạ Vũ Thần nóng lòng giải thích, rồi lại không biết nói từ đâu.

“Sao? Chẳng lẽ tôi thấy
không phải sự thật sao?” Tiêu Tử Úy ác ý đùa cợt.

“Tử Úy, mau nói xin lỗi
với Vũ Thần! Con thực sự quá đáng!” Tiêu lão tiên sinh nổi giận đùng đùng mắng.

“Tôi tại sao phải xin lỗi
cô ta? Tại cô ta không dám thừa nhận chuyện tốt mình làm à?” Hắn rất ít tùy hứng,
nhưng đụng tới chuyện của cô tất cả lý trí đều biến mất.

“Con... con...” Tiêu
lão tiên sinh nghẹn tại lồng ngực thở gấp không ra hơi.

“Tiêu bá bá đừng nóng
giận, hít sâu!” Hạ Vũ Thần vừa trấn an Tiêu lão tiên sinh, vừa quay đầu nói với
Tiêu Tử Úy: “Ông ấy vừa mới khám bệnh xong, không thể chịu được kích thích.”

Là bệnh gì? Thở gấp mạnh
như vậy? Nhưng Tiêu Tử Úy kiêu ngạo không thể mở miệng hỏi, hơn nữa giận cha một
lòng che chở vị hôn thê trẻ tuổi.

Báo cáo nội dung xấu