Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 12 - Phần 2

Thép, dây, bản, tổng cộng chỉ có
năm sáu loại, giá cả cũng khá ổn định, dao động trong một phạm vi nhỏ. Nhưng vật
liệu ống lại không như vậy, có đến vài trăm loại. Cô so sánh sơ qua bảng báo
giá của ba công ty mà Vương Thiết đưa, giá chênh nhau không nhiều. Nhưng ba
công ty này đều do một mình ông ta giới thiệu, không loại trừ khả năng đã ăn rơ
với nhau. Cô nhìn bảng báo giá rồi quyết định sẽ đi dạo lén một vòng quanh thị
trường thép xem tình hình ra sao.

Cô không điều xe của công ty, gọi một
chiếc taxi ra thẳng chợ thép.

Hai ngày liền, cô nói với Mạnh Thời
rằng công ty có hợp đồng nên bận, một mình đóng cửa ở nhà nhập các số liệu đã
thu được vào máy tính để so sánh.

Lúc đầu Mạnh Thời định kể với cô
chuyện ở nhà, thấy Phùng Hy bận tối mắt tối mũi lại thôi. Buối tối xem ti vi ở
nhà thấy vô vị lại đi sang nhà Phùng Hy, đứng dưới sân đi lại một hồi rồi vẫn
quyết định lên nhà.

Vừa vào cửa anh liền giật nảy mình,
dưới đất bày đầy tài liệu, trên ghế sofa cũng toàn tài liệu. Phùng Hy mặc chiếc
váy ngủ rộng ra mở cửa, quay vào lại ngồi trên chiếc ghế con cạnh tràng kỷ chăm
chú gõ bàn phím. Mạnh Thời cười đau khổ nói: “Anh tưởng việc công thì phải làm ở
công ty chứ?”.

“Ở công ty làm không tiện. Cạnh bàn
có ghế đấy anh ạ, sofa không còn chỗ ngồi nữa”. Phùng Hy chăm chú nhập dữ liệu,
mỗi con số ký hiệu đều phải đối chiếu mấy lần, chỉ sợ nhập sai.

Mạnh Thời ngồi xổm đối diện với
tràng kỷ nhìn cô, mắt Phùng Hy hơi thâm. Anh bất ngờ hỏi: “Tối qua em không ngủ
à?”.

“Vâng”. Phùng Hy cũng không ngẩng đầu
lên, mày hơi nhíu lại. Trong thời gian ngắn nhất cô buộc phải tìm hiểu xem giá
của Giang Thị báo có hợp lý không, sau đó mới có thể cộng thêm phần trăm lợi
nhuận vào giá báo để chuyển cho công ty Cừ Giang. Nếu để lâu, Vương Thiết sẽ
sinh nghi. Đây là điều cô muốn tự mình làm, kể cả Giang Thị báo giá hơi cao thì
cô cũng vẫn muốn nắm được rõ tình hình.

“Có cần anh giúp không?”.

“Không được, em tự làm sẽ rõ hơn”.
Nói xong, Phùng Hy liền mỉm cười với vẻ biết lỗi, “Đợi hợp đồng ký nữa là xong ấy
mà. Vật liệu nhiều số liệu quá, em chỉ sợ nhập sai”.

Mạnh Thời đứng dậy đi vào bếp, bếp
núc sạch trơn. Phùng Hy bận như vậy, chắc chắn cô sẽ không ăn cơm để khỏi phải
rửa bát. Anh thở dài, quay ra nói: “Muộn chút nữa anh sẽ quay lại”.

Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Đừng
quay lại nữa, tối nay em sẽ bận đến khuya đấy”.

Mạnh Thời đưa tay ra vuốt tóc cô,
nói: “Anh đi lấy máy xách tay. Thà đến đây với em còn hơn là ở nhà chơi không,
có cái gì không hiểu còn có thể hỏi anh”. Anh khẽ mỉm cười, mở cửa đi ra.

Anh lái xe đi mua ít đồ ăn. Mạnh Thời
nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn vật liệu Giang Thị trên tràng kỷ nhà Phùng
Hy. Anh không biết đây là vụ làm ăn bình thường hay là vụ làm ăn vì anh mà tìm
đến cô. Nhìn thấy vẻ bận rộn chăm chú của cô, Mạnh Thời tin rằng vụ làm ăn này
không hề nhỏ, nhưng kể từ lúc nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn Giang Thị, Mạnh
Thời đã linh cảm thấy điều gì chẳng lành.

Phùng Hy không biết quan hệ giữa
anh và Giang Du San. Giang Du San không nói thẳng ra vấn đề, điều này khiến Mạnh
Thời cảm thấy hơi lạ. Đây không phải là tính của Giang Du San, có lẽ, sự bất an
trong lòng anh bắt nguồn từ đây. Anh nhanh chóng quyết định dù thế nào đi nữa
thì tối nay cũng phải nói với Phùng Hy.

Phùng Hy chăm chú làm việc, thậm
chí cô còn không có cả thời gian nhìn Mạnh Thời đang ngồi bên bàn học. Ăn
xong sủi cảo mà anh mua về, cô tiếp tục
ngồi đối chiếu ký hiệu và số liệu. Đến khi mắt hoa đầu kêu ong ong, cuối cùng
cô đã phát hiện ra điểm khác của số liệu, Phùng Hy kêu lên một tiếng, nằm ngửa
trên ghế sofa.

“Sao vậy?”. Mạnh Thời giật mình, giẫm trên đống tài liệu bước đến.

Phùng Hy mở mắt ra, vừa mệt mỏi, vừa
hào hứng nói: “Em đã làm xong rồi!”. Cô đưa tay ra hiệu cho Mạnh Thời cúi xuống,
ôm lấy cổ anh nói: “Bế em lên giường!”

Cô nghĩ phòng khách ghế sofa đều rải
đầy tài liệu, chỉ có thể ngồi ở giường trong phòng ngủ và nói chuyện với Mạnh
Thời. Nhưng Mạnh Thời cảm thấy câu nói này như sấm nổ bên tai. Anh cúi người bế
Phùng Hy vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Hôm nay thể lực của em không khỏe!”.

Phùng Hy chớp chớp mắt, bật cười, lấy
tay đấm Mạnh Thời mắng: “Ai bảo đòi chuyện đó chứ? Không phải phòng khách không
còn chỗ ngồi đó sao? Đầu óc anh suốt ngày nghĩ linh tinh gì vậy!”.

Mạnh Thời hậm hực buông tay ra, để
cô nằm xuống giường, cúi người xuống cắn tai cô: “Anh muốn thì sao nào?”.

Biết được sơ qua bảng báo giá của
Giang Thị, Phùng Hy thấy nhẹ cả người, tay di di lên ngực anh, nhẹ nhàng nói:
“Anh có muốn tắm một cái không?”.

Ánh mắt cô để lộ rõ vẻ dịu dàng, nụ
cười vẫn đọng trên môi. Mạnh Thời nhìn cô, bất ngờ nằm vật xuống giường, ôm chặt
cô nói: “Dụ dỗ không hiệu quả, anh sẽ ôm em ngủ”.

Việc anh không đòi hỏi khiến Phùng
Hy vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy mừng, niềm hạnh phúc được chiều chuộng khiến
mắt cô hơi cay cay. Cô dựa vào cánh tay Mạnh Thời thầm nghĩ, cô thật may mắn.

Mạnh Thời khẽ hỏi: “Hy Hy, em đang
kiểm tra giá báo của Giang Thị à? Có vấn đề gì không?”.

Phùng Hy nhắm mắt lại nói: “Giang
Thị báo giá ống cao thật đấy. Nhưng chỉ cần khách hàng không thắc mắc gì là được.
Cuối cùng thì em đã hiểu ra rồi”.

Mạnh Thời nghiêng đầu sang nhìn cô,
ôm cô chặt hơn. Anh cân nhắc từng chữ một nói: “Thực ra anh và Giang Du San đã
quen nhau từ lâu. Gia đình anh với gia đình nhà cô ấy chơi với nhau từ xưa. Cô ấy
còn trẻ nhưng cũng đáo để lắm đấy. Anh không hiểu lắm về vụ làm ăn của em, Hy
Hy, tốt nhất em nên đề phòng cô ấy”.

Phùng Hy mở mắt ra, thấy Mạnh Thời
cau mày, bèn chỉ ngón tay lên trán anh, cười nói: “Không lấy của Giang Thị mà lấy
của công ty khác chắc là cũng xêm xêm. Bọn em chỉ đóng vai trò trung gian, tổng
giám đốc của công ty em ra chỉ thị dùng
vật liệu của Giang Thị, em chỉ là người chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Nếu
mà biết sớm anh quen với cô ấy thì thà em hỏi thẳng anh về tình hình của Giang
Thị còn hơn. Sao lần trước anh không nói?”.

Lần trước? Mạnh Thời nhớ đến cha mẹ.
Kể từ khi biết Giang Du San đang làm ăn với Phùng Hy, anh đã suy nghĩ xem khi
nào thì nên nói cho cô biết. Anh im lặng một lát, ngồi thẳng người lên, dựa vào
đầu giường hỏi Phùng Hy: “Giang Du San có nhắc gì đến anh không?”.

Phùng Hy lắc đầu, sự né tránh của Mạnh
Thời đã khiến cảm nhận được một điều gì đó, hỏi: “Anh và cô ấy, trước đây anh
là người yêu của cô ấy đúng không?”

“Không. Anh chưa bao giờ có ý gì với
cô ấy. Em nhớ nhé, cô ấy không nói chắc chắn là do có dụng ý riêng. Cụ thể là dụng
ý gì thì anh không đoán ra được, nhưng tiếp xúc với cô ta em phải cẩn thận hơn
nhé”.

Phùng Hy “Vâng” một tiếng, nằm sấp
lên người anh nói: “Em buồn ngủ rồi. Ngày mai buộc phải có hợp đồng báo giá, để
tuần này ký xong hợp đồng, bọn mình đi chơi nhé?”.

“Ok. Nếu thứ sáu hợp đồng của em ký
xong thì cuối tuần chúng ta sẽ đi Lộ Doanh ở núi Gác Bút nhé”. Mạnh Thời đã từ
bỏ ý định kể chuyện cho Phùng Hy biết ngay tối nay.

Cô tựa mặt vào ngực anh, một lát sau đã có tiếng ngáy nhè nhẹ.
Mạnh Thời cúi đầu nhìn cô chăm chú, mái tóc ngắn che bớt mặt cô, nhìn trông rất
nhỏ, cô nằm cuộn người như một chú tôm
nhỏ. Anh xót xa nghĩ, mấy ngày nay cô lại gầy đi một chút, tay ôm lưng
cô, có thể cảm nhận được vẻ mỏng manh của
tấm lưng. Mạnh Thời nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp cô, không nín được cười. Cô
là người phụ nữ dẻo dai nhất mà anh đã từng gặp, và sau mỗi một lần kiên cường,
vẻ mềm yếu mà cô để lộ ra càng có sức thu hút lớn đối với anh.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng
bàng bạc chiếu lên hàng bồn cảnh nhỏ đặt
trên thềm cửa, cây xương rồng to bằng nắm đấm mọc ra một nhánh nhỏ mềm mại, dễ
thương đến mức khiến người ta gần như quên đi rằng trên người chúng mọc đầy
gai. Bên cạnh là một hộp gỗ hai tầng có đặt
một chiếc lược gỗ, một lọ nước hoa nhỏ. Cô luôn thích trưng bày những
món đồ nho nhỏ này, giống như trẻ con thích chơi đồ hàng. Mạnh Thời nhìn ra
xung quanh và rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng trong nhà Phùng Hy không có
tấm ảnh nào, ngay cả ảnh chụp một mình cô cũng không có.

Anh thầm nghĩ, chắc chắn là cô muốn
quên đi quá khứ. Anh kéo chăn đắp lên người cho cô, Phùng Hy lại rúc sát vào lòng anh, tay vắt
lên người anh, dường như ngủ rất thoải mái. Mạnh Thời liền cười, trọng lượng đè
thêm trên người khiến anh như cảm thấy mình có thêm một trách nhiệm. Giây phút
này đây, bất giác anh muốn được lập gia đình.

Phùng Hy dựa vào bảng báo giá của tập
đoàn Giang Thị và soạn xong hợp đồng báo giá. Công ty Cừ Giang không hề có thắc
mắc gì, thứ sáu hợp đồng sẽ chính thức được ký kết. Cô làm phép tính sơ bộ, nếu
căn cứ vào giá báo này, mảng vật liệu đem lại cho công ty gần ba triệu tệ lợi nhuận, bộ phận cơ khí còn có sáu trăm
nghìn tệ. Ngoài việc phải bày tỏ sự cảm ơn đối với tổng giám đốc Thái, năm này
phòng cô đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ. Còn về phần Vương Thiết, cuối năm
phòng được chia lợi nhuận, chắc chắn cô sẽ tính đến phần của ông ta.

Hợp đồng vừa được ký xong, Giang Du
San liền gọi ngay điện thoại cho cô. Rõ ràng là cô ấy đã biết được thông tin,
ân cần mời Phùng Hy đi uống cà phê.

Lúc đầu Phùng Hy không muốn đi, buổi
chiều hôm nay cô đã có hẹn với Mạnh Thời sẽ đi núi Gác Bút chơi. Mấy ngày hôm
nay bận bù đầu, đầu như sắp nổ tung, cô muốn cho mình được nghỉ ngơi hai ngày.
Mạnh Thời nhắc nhở cô phải đề phòng Giang Du San, thực ra cô cảm thấy không có
gì phải đề phòng. Tập đoàn Giang Thị có phó tổng Vương làm hậu thuẫn, chắc chắn
sẽ giao đơn hàng cho cô ta. Bản thân cô vừa đáp ứng được yêu cầu của Phụ Minh
Ý, vừa đáp ứng được yêu cầu của Vương Thiết. Trong chuyện này cô chỉ làm tay
sai mà thôi. Nhưng rồi nghĩ lại, cô vẫn nhận lời gặp Giang Du San vào buổi chiều,
sau này khi thực hiện hợp đồng cũng vẫn phải quan hệ, hai bên hiểu thêm về nhau
cũng không có gì là xấu. Hơn nữa những thông tin toát ra từ câu nói bóng gió của
Mạnh Thời khiến cô tin rằng, giữa Giang Du San và Mạnh Thời không chỉ đơn giản
là hai nhà có quan hệ thâm giao.

Chiều thứ sáu, ánh nắng chói chang.
Ngồi trên hàng ghế sofa mềm của quán cà phê, Phùng Hy tò mò gặp riêng Giang Du
San.

Giang Du San mặc một chiếc áo ren,
mái tóc bồng bềnh như sóng biển. Khác với vẻ sang trọng quý phái lần trước, hôm
nay hoàn toàn có thể dùng cụm từ trẻ trung xinh đẹp để miêu tả cách ăn mặc của
Giang Du San.

Mùi cà phê phảng phất đâu đây,
Phùng Hy cảm thấy Giang Du San nhìn cô bằng một ánh mắt rất lạ. Cô thầm nghĩ, Mạnh
Thời nói anh không có tình ý gì với Giang Du San, lẽ nào Giang Du San có tình ý
với Mạnh Thời hay sao? Phùng Hy cũng kín đáo quan sát Giang Du San, mỉm cười
khen cô một câu: “Phó tổng giám đốc Giang mặc bộ này rất thời trang”.

Giang Du San lại một lần nữa quan
sát kỹ lưỡng Phùng Hy. Phùng Hy chỉ đeo một đôi khuyên tai, hạt ngọc trai màu
trắng áp sát dái tai càng khiến cô toát lên một vẻ trang nhã. Vừa nhìn là Giang
Du San đã biết đây không phải là ngọc trai biển, mà là loại ngọc trai nuôi hết
sức bình thường. Cô thầm nghĩ với vẻ khinh thường, bộ váy công sở của hãng
Ports có gì là ghê gớm, hiện nay Ports đã trở thành đồng phục của dân công sở từ
lâu rồi. Cô vẫn đưa ra một một lời đánh giá hợp lý với Phùng Hy: Phùng Hy là
người phụ nữ biết ăn mặc trang điểm.

Là phụ nữ đều thích ăn mặc trang điểm,
người biết cách ăn mặc dù không có tiền cũng có thể tạo cho mình một phong
cách, khiến người khác nhìn cảm thấy dễ chịu; người không biết cách ăn mặc có
tiền cũng như không có tiền, chỉ có điều người có tiền thì gọi là thô kệch, người
không có tiền thì gọi là thô tục. Giang Du San đưa ra kết luận này chỉ là để chứng
thực một điều, Phùng Hy không phải là người thanh cao con nhà nòi. Trong mắt
cô, Phùng Hy có thể mua Ports để mặc cho thể diện, và cô ấy cũng sẽ không từ chối
Versace và Givenchy.

Cô nhớ tới nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh
không ưa nhất là người thô tục hám tiền. Nhà cô giàu có, nhà họ Mạnh sẽ không
nghĩ rằng cô ham của cải của nhà họ. Phùng Hy thì lại khác, một người thích ăn
mặc trang điểm nhưng lại không có tiền chắc chắn sẽ khó kháng cự trước đồng tiền.
Một khi cô ta tỏ ra là người ham thích của cải nhà họ Mạnh, chắc chắn nhà họ Mạnh
sẽ không chấp nhận cô ta.

Cô thu ánh nhìn về, nhẹ nhàng ngoáy
đều cà phê trong cốc, chiếc thìa màu bạc tạo thành những gợn sóng màu nâu trong
cốc, giống như tâm trạng của cô, muốn bình tĩnh đối mặt, nhưng không ngờ lại có
nhiều suy nghĩ. Cô cười nói: “Giám đốc Phùng cũng không kém mà. Có lúc em thường
nghĩ những người phụ nữ mặc bộ váy công sở màu đen là những bà chị nghiêm khắc,
cổ hủ, nhưng giám đốc Phùng lại gây cho em ấn tượng sắc sảo năng động”.

Cô lấy ngón tay cuộn một lọn tóc
trên đầu, móng tay màu hồng nhạt trong suốt được sơn tỉa cẩn thận. Lọn tóc màu
hạt dẻ cuộn lại một vòng trên ngón tay trắng ngần, cuộn lại rồi bung ra.

Phùng Hy mỉm cười, nói với vẻ đầy ẩn
ý: “Nghe nói người thích nghịch tóc kiểu này chắc chắn phải có chuyện buồn bực
trong lòng. Lần này gặp phó tổng giám đốc Giang thấy không thư thả như lần trước,
lẽ nào cô không có lòng tin vào đơn đặt hàng lần này ư? Hợp đồng báo giá lần
này của chúng tôi được soạn thảo dựa trên bảng báo giá mà tập đoàn Giang Thị gửi.
Chắc phó tổng giám đốc Giang đã nắm hết được mọi vấn đề”.

Giang Du San bèn dừng tay lại, bưng
cốc lên uống một ngụm cà phê khẽ cười: “Con mắt của giám đốc Phùng thật sự là
hơn người, từ một động tác nhỏ là biết được suy nghĩ của em rồi. Không phải là
em không có lòng tin, lần này Giang Thị không muốn công ty khác nhúng tay vào,
giá bọn em đưa ra là hết sức ưu đãi. Lợi nhuận ít nhưng có thêm bạn bè, đây là
nguyên tắc làm việc của chúng em, hợp đồng này cuối cùng rơi vào tay Giang Thị
cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, trước đây công ty của các chị cũng đã làm ăn rất
nhiều lần với Giang Thị. Phó tổng Vương, giám đốc Trần Mông và chúng em đều là
bạn cũ rồi, tin rằng sang giám đốc Phùng cũng sẽ là như vậy”.

Nếu như mình không mất mấy ngày để
so sánh giá cả, e rằng cô cũng không biết sự thật giả trong lời nói của Giang
Du San. Đúng là Mạnh Thời nói không sai, Giang Du San nói dối mà không hề đỏ mặt,
nói rất hùng hồn, dường như cái giá mà Giang Thị đưa ra là giá thấp nhất thành
phố. Nhớ đến giá báo của lô hàng ống thép không gỉ liền mạch, thép thanh vằn mà
tim đập thình thịch, bảng báo giá của Giang Thị làm rất khéo. Giá của tấm bản
loại lớn ngang ngang với giá cô đã đi hỏi trên thị trường, có loại còn thấp hơn
mười tệ, hai mươi tệ, nhưng giá báo của thép ống lại chênh nhau nhiều, ít thì
vài trăm tệ, nhiều thì hai nghìn tệ. Cô cũng hiểu có những loại thép ống, công
ty nhỏ không cung cấp được hàng, Cừ Giang vì cần gấp nên chỉ có thể lấy hàng
trong kho của công ty lớn. Tuy nhiên, kể cả công ty cô có nhập khẩu ống thép
không gỉ liền mạch của Đức cũng vẫn sẽ rẻ hơn giá của Giang Thị, chỉ có điều sẽ
phải mất thời gian để làm thủ tục nhập khẩu mà lại không được sếp ủng hộ, cũng
chỉ lãi thêm được vài vạn tệ mà thôi. Điều khiến Phùng Hy tò mò là Giang Thị đã
nắm chắc trong tay hợp đồng này, Giang Du San còn tìm cô làm gì?

“Thứ hai tuần sau phó tổng giám đốc
Giang đến công ty để bàn về chuyện hợp đồng nhé. Buổi chiều tôi còn có việc,
không thể ở lại lâu”.

Giang Du San liền lấy từ dưới tràng
kỷ lên một hộp trà. Cô vân vê móng tay màu hồng nhạt của mình, cười rất tươi,
“Em không chỉ muốn làm ăn với giám đốc Phùng, mà còn muốn làm bạn với chị. Trà
Ô Long rất ngon của năm nay, chắc chắn là chị sẽ thích”.

Hẹn gặp riêng cô, chỉ vì muốn tặng
hộp trà?

Chắc là cũng đoán ra được ý thắc mắc
của Phùng Hy, Giang Du San bật cười: “Chị Phùng Hy, anh Mạnh Thời đã khai hết rồi.
Em không nói ra ngay từ đầu là vì không muốn dựa vào mối quan hệ này để giành hợp
đồng. Biết chị thích uống trà, nên em mới lấy trộm của cha em hộp trà để biếu
chị! Vừa nãy em đang suy nghĩ, hiện giờ nói ra không biết chị Phùng Hy có cảm
thấy em giả dối hay không”.

Giọng cô lập tức trở nên vô cùng dịu
dàng, đâu còn chút dáng vẻ nào của dân làm ăn nữa, hoàn toàn là một cô gái trẻ
ngây thơ đáng yêu, khiến Phùng Hy không biết đâu mà lần. Bất giác cô thầm than,
Giang Du San diễn kịch giỏi thật đấy, giờ lại biến thành lấy lòng người quen rồi.
Phùng Hy nhớ lại lời nói dối không hề biết đỏ mặt của Giang Du San lúc nãy, nhớ
tới cảm nhận lạ của cô về mối quan hệ giữa Giang Du San và Mạnh Thời. Diễn kịch
ai chẳng biết?

Phùng Hy cười hồ hởi, nhìn Giang Du
San với vẻ trách móc nói: “Tối qua anh ấy còn nhắc đến em nữa đấy. Nếu anh ấy
không nói thì thực sự chị cũng không biết hai gia đình lại có mối quan hệ sâu sắc
đến vậy. Anh ấy bảo coi em như em gái ruột, nói em sắc sảo đáo để lắm. Vậy thì
hộp trà này chị không khách sáo nữa mà nhận ngay đấy. Buổi chiều đúng là chị có
việc thật, hôm nào gọi thêm cả anh ấy, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé”.

Giang Du San để lộ nụ cười ngọt
ngào, nhìn theo Phùng Hy xách hộp trà ra về. Cô không hề nhúc nhích, nhìn theo
bóng Phùng Hy cho đến khi mất hút, nụ cười lập tức biến mất, ánh mắt dần dần trở
nên băng giá, nụ cười ngọt ngào lập tức biến thành nụ cười lạnh lùng.

Câu nói của Phùng Hy đã khiến Giang
Du San biết sơ qua tình hình. Mạnh Thời nhắc đến cô, nhưng chắc chắn sẽ không
nói với Phùng Hy rằng cô là cô con dâu mà cha mẹ anh lựa chọn, nếu không Phùng
Hy sẽ không nhiệt tình đến mức có thể cùng Mạnh Thời mời cô ăn cơm. Anh ta cũng
có lúc không dám nói ư? Giang Du San cười khẩy.

Cô uống cà phê, chậm rãi liếc mắt về
phía góc tường rồi giơ tay gọi tính tiền.

Núi Gác Bút có ba khe núi, khe núi
thứ nhất gọi là khe Nguyệt Tuyền, đi bộ vào bên trong khe nửa tiếng là đến được
một hồ nước hình bán nguyệt, nước xanh trong vắt, phong cảnh nên thơ. Khe núi
thứ hai gọi là khe Nấm, mỗi khi trời tạnh mưa, nấm, mộc nhĩ mọc lên rất nhiều
dưới gốc cây, thú vui hái nấm, mộc nhĩ này ở thành phố không bao giờ có, rất
nhiều du khách thích vào khe Nấm, hái một lần rồi đưa cho nhà hàng ở ngoài khe
núi, chọn ra những cây ăn được rồi xào lên ăn. Khe núi thứ ba là khe Điệp Hải,
là thắng địa nghỉ ngơi vui chơi. Cứ đến các ngày nghỉ cuối tuần trong mùa hè, rất
nhiều người đến đây dựng lều, nướng thịt, bơi lội.

Mạnh Thời và Phùng Hy vào khe Điệp
Hải, dự định sẽ nghỉ hai ngày cuối tuần ở đây.

Chưa đến mùa hè, cuối tuần này người
đến dựng lều còn ít. Mạnh Thời quan sát địa hình, hài lòng chọn khoảng trống nấp
sau một tảng đá cực lớn để dựng lều.

Nước trong vắt dưới khe núi đập vào
nham thạch tạo ra những đợt sóng trắng muốt, và cũng tạo ra một bầu không khí dễ
chịu. Rêu mọc xanh rờn trên núi đá. Đá cuội trắng tinh, nước trong vắt nhìn rõ
cả đáy. Phóng tầm mắt ra xa, trên đầu nguồn có hai ba ngôi lều nữa, tiếng cười
nói từ xa vọng lại.

Phùng Hy dang tay ra, bất ngờ hét lớn:
“A… a… a…”.

“Ô ô” tiếng cô vọng xa trong hang
núi, rồi từ vách núi vọng xuống khe suối, theo dòng nước chảy ra phía xa xa.

Cô hào hứng nhặt một viên đá rồi liệng
xuống khe suối, viên đá tạo nên hai gợn sóng nhỏ rồi lập tức bị dòng nước cuốn
trôi. Phùng Hy vẫn chưa hết hứng, cô nghiêng người, tay giơ cao, đầu khẽ
nghiêng, bước nhanh về phía trước hai bước rồi ném một viên đá nữa.

Mạnh Thời kéo dây lều nhìn Phùng Hy
cười.

Phùng Hy sau khi ra khỏi công ty
đòi về thay quần áo cho bằng được, anh cũng cảm thấy cô mặc váy công sở đi Lộ
Doanh rất bất tiện.

Đợi đến khi cô thay quần áo xong, Mạnh
Thời mới thấy bất ngờ. Cô mặc chiếc quần bò đỏ ống hẹp túi sau có thêu hoa, bên
trên là chiếc áo cánh dơi màu cà phê, tràn đầy sức sống. Phùng Hy còn đắc ý vỗ
vỗ vai anh, nói: “Cặp áo đôi này miễn chê chứ?”.

Mạnh Thời cười, nói: “Như lửa gần rơm”.

“Gì cơ?”.

Mạnh Thời không giải thích thêm lời
nào. Đợi đến khi Phùng Hy hiểu ra ý anh muốn nói đến màu của chiếc áo, Mạnh Thời
suýt thì phì cười.

Anh nhìn không chớp mắt, dường như
mỗi ngày cô đều đem đến cho anh một cảm giác hoàn toàn mới. Mạnh Thời thẫn thờ
nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Hy, anh thực sự tưởng cô đang có bầu, chiếc
bụng to trắng ngần nổi trên mặt nước khiến anh chỉ muốn bật cười. Đàn ông yêu bằng
mắt, anh đã bị cô hút hồn từ bao giờ? Anh đã nhiều lần tự hỏi mình câu này. Có
lẽ vẻ lạnh lùng bỏ đi của cô khi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ mà anh giới thiệu
đã khiến anh cảm thấy hổ thẹn; có thể là do nhìn thấy nét bút thanh mảnh ở
phòng cô, bầu không khí trong phòng cô phù hợp với thẩm mỹ của anh; Có thể là
do cô đã giảm béo bằng một nghị lực và tốc độ phi thường, khiến anh hết sức
thương cô khi vô tình được chứng kiến những sự việc của cô.

Sự giỏi giang thông minh của cô là
cái mà anh muốn chinh phục, sự dịu dàng mềm yếu của cô là cái mà anh muốn yêu
thương. Một người phụ nữ đáp ứng được nhiều yêu cầu của anh, anh không yêu cô
cũng khó.

Nước vẫn nổi từng cụm bọt trắng xóa
rồi biến mất. “Ê! Bốn cụm!”. Phùng Hy cười lớn, dường như tia nắng duy nhất còn
sót lại của ánh tà dương đang rọi xuống mặt cô.

Mạnh Thời thất thần nhìn, bất giác
bàn tay đang nắm sợi dây liền buông ra, một góc lều chùng xuống. Anh vội túm lấy
đầu dây kéo xuống, buộc vào cọc gỗ đã đóng dưới đất và thắt nút lại, thầm mắng
mình tại sao lúc nào cũng như sói già chỉ nghĩ đến chuyện đó với cô, vừa nghĩ vừa
cười một mình.

Phùng Hy vỗ tay, hả hê quay lại, đi
vòng quanh lều một vòng rồi khen anh: “Tốt lắm, chàng trai trẻ! Em đi dựng bếp
nướng đồ! Tối nay anh thích ăn gì? Có đầu bếp rồi, cứ gọi món thoải mái nhé!”.

“Anh muốn ăn cánh gà!”.

“Không vấn đề! Đảm bảo là cánh gà
hình trái tim!”. Phùng Hy cười rạng rỡ trả lời.

Cô vừa hát vừa dựng bếp nướng đồ,
nhanh nhẹn như một chú bồ câu. Ngân nga một hồi Mạnh Thời mới nghe ra bài hát
cô đang hát là Hai chú bươm bướm. Trước đây anh rất ghét loại bài hát truyền miệng
khắp phố phường này, hôm nay nghe Phùng Hy hát câu được câu chăng, trong lòng lại
thấy cảm động.

Em thân yêu, em cứ bay đi

Cẩn thận đằng trước có đóa hồng đầy
gai.

Em thân yêu, em há miệng ra đi

Hương hoa trong gió sẽ khiến em ngất
ngây.

Em thân yêu, hãy bay cùng anh,

Băng qua vườn cây ngắm khe suối.

Cô chỉ hát đi hát lại mấy câu đó,
giọng hát ngọt ngào như trái đào vừa hái trên cây xuống, Mạnh Thời dừng tay lại
len lén bước tới. Bất ngờ anh hét lớn một tiếng bên tai cô, Phùng Hy giật mình
hét lên, anh quay ra bỏ chạy. Quay đầu nhìn lại thấy cô đã đuổi đến nơi, Mạnh
Thời bèn đứng ngay lại, mắt nhìn Phùng Hy đầy vẻ kinh ngạc đâm sầm vào anh.
Phùng Hy hậm hực vì tự nhiên lao vào lòng anh, Mạnh Thời cười sung sướng.

Anh ôm chặt cô, cách lớp áo mỏng
anh cảm nhận được trái tim trong lồng ngực cô đang đập thình thịch. Bản tính của
cô là sôi nổi, mặc dù đã trải qua một cuộc hôn nhân, nhưng vẫn giữ được nét
ngây thơ của trẻ con. Bốn xung quanh vắng lặng, trước mắt bao trùm một màu xanh.
Mấy căn lều trên đầu nguồn đã thấy tỏa khói bếp, Mạnh Thời khẽ nói: “Hy Hy, nếu
bây giờ là thời cổ thì chắc chắn anh sẽ dựng lều ẩn cư ở đây với em”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3