Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 16 - Phần 1

Chương
16: Chân tướng

Người
phụ nữ của anh đã bị đám người này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có kẻ là vì tiền,
có kẻ thì vì lợi, có kẻ vì lòng sĩ diện, có kẻ lại vì dục vọng cá nhân.

Muốn có giấy chứng nhận hôn nhân hợp
pháp của cơ quan dân chính cấp quốc gia thì phải đi đăng ký kết hôn.

Vì chuyện này mà Mạnh Thời đã về
nhà, cho dù là ăn trộm hay ăn cướp, anh cũng phải lấy cho bằng được sổ hộ khẩu.

Nhà Gianh không hề có gì thay đổi,
trong giây phút lắc vòng đồng trên cửa, Mạnh Thời cảm thấy tiếng kêu của vòng đồng
nặng nề hơn mọi ngày. Nửa tháng nay Mạnh Thụy Thành án binh bất động, Mạnh Thời
thầm nghĩ, gừng càng già càng cay, cuối cùng ông vẫn đoán được là Mạnh Thời sẽ
chủ động về nhà.

Chú Tần ra mở cửa, đứng trước cửa
nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, rồi mới chậm rãi nói: “Thiếu gia, lão gia đợi cậu
rất nhiều ngày rồi”.

Mạnh Thời cố gắng ra vẻ thoải mái vỗ
lưng chú Tần, nói: “Không phải cháu đang về gặp cụ đây sao? Mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”.

“Phu nhân vẫn khỏe. Tiểu thư Giang
Du San đưa bà đi may áo dài rồi”.

Mạnh Thời trầm ngâm một lát, nói:
“Cháu vào thư phòng gặp cụ đây”.

Ánh nắng hắt chéo xuống hành lang,
nền đá xanh vừa rực rỡ vừa buồn tủi. Mạnh Thời cố gắng đi chậm lại, nếu cha phản
đối thì trong thời gian tới, anh sẽ không bước vào cửa nhà nửa bước. Tâm trạng
trước khi đoạn tuyệt cũng như vậy, một nửa ngọt ngào một nửa u buồn.

Một bên của hành lang là bức tường
được xây bằng những phiến đá xanh lớn, cột gỗ màu nâu dựng trên cọc đá, những cọc
đá đúc thành hình hoa sen đó đã có phần phong hóa, để lộ ra bề mặt dạng tổ ong.
Anh ngồi xuống cạnh một cây trụ, nhẹ nhàng nhổ một nhành cỏ mọc trong khe đá.
Trong khe đá bò ra hai ba chú kiến. Anh nhìn theo hướng kiến đang bò, cách đó
không xa có một con gián chết, xung quanh kiến bâu đầy. Mạnh Thời nhớ mình đã từng
vẽ một bức tranh như vậy, vẽ rất sinh động thú vị, nhưng lại bị cha anh đánh
giá là không đủ tầm.

Nhiều người thích vẽ hoa chim côn
trùng cá, rất ít người chọn vẽ kiến. Người vẽ thích lấy hoa mai, hoa lan, trúc,
hoa cúc, mẫu đơn, hoa sen làm chủ đề, có người lại thích lấy hổ, sư tử, kỳ lân,
cá bơi làm chủ đề, chỉ có anh cảm thấy kiến thú vị.

Mạnh Thời không thể hiểu, tại sao
tìm vợ nhất thiết cứ phải tìm một cô gái khiến nhà họ Mạnh cảm thấy nở mày nở mặt.
Trong tâm khảm anh rất ghét cái gọi là thể diện của nhà họ Mạnh. May mà anh còn
có hứng thú với đồ cổ, nếu không nhà họ Mạnh càng mất thể diện. Khí chất văn
hóa trong dòng dõi nhà anh, đến đời anh đã biến đổi, nhà họ Mạnh sẽ bị người ta
đánh giá là không có người nối dõi. Cha anh không chấp nhận được nhất là điều
này, và cũng liên quan đến thể diện nữa.

Anh đứng dậy nhìn ra bốn xung quanh
sân, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đàn kiến cắn xé con
gián dưới chân. Mạnh Thời chầm chậm đi tới sảnh sau. Bức tranh phóng tác treo ở
sảnh giữa được anh vẽ bằng thủ pháp siêu tả thực, giống như hiện nay con gái rất
thích thêu các bức tranh thêu chữ thập, dựa theo từng ô một để vẽ. Nhìn từ xa
thấy giống như tranh gốc, trên thực tế lại không có giá trị gì, lại còn không đẹp
bằng quét vào máy tính rồi in ra, như thế càng ít các vết lỗi hơn. Lúc vẽ bức
tranh này còn bị cha anh mắng cho một trận.

Mạnh Thời đi qua sảnh giữa, lại qua
một sân nữa vào khu sau. Cửa thư phòng khép kín, điều hòa tỏa ra hơi nóng. Anh
ngần ngừ một lát, nhìn sang phòng mẹ, nhớ đến lời chú Tần, mẹ và Giang Du San
đi ra phố rồi. Thế cũng tốt, anh không muốn để mẹ nhìn thấy cảnh cha con anh
cãi nhau.

Anh khẽ gõ cửa thư phòng. Tiếng Mạnh
Thụy Thành trầm trầm cất lên: “Vào đi!”.

Mạnh Thời đẩy cửa, một cảm giác mát
lạnh ập đến, anh khẽ hít thở thật sâu, quay người đóng cửa lại.

Mạnh Thụy Thành đang ngồi trước máy
tính, ông mặc chiếc áo Tàu hoa chìm nền trắng, mái tóc hoa râm, cặp kính đặt
trên sống mũi. Ông lấy kính ra, xoa xoa sống mũi nói: “Về rồi à?”.

“Vâng”.

Mạnh Thụy Thành nói với vẻ đầy ẩn
ý: “Có việc nên về nhà hả?”.

Mạnh Thời mỉm cười, đưa ra chiếc hộp
trên tay. Anh đặt lên bàn, cười nói: “Con mua được một lư hương, muốn nhờ cha
xem hộ”.

Anh đã có sự chuẩn bị sẵn từ trước,
không muốn gân cổ gây chuyện với cha. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không
áp dụng cách cãi nhau ầm ĩ nhà cửa. Cái tên “Hồ ly điềm đạm” không phải tự
nhiên mà có.

Mạnh Thụy Thành lại đeo kính lên,
ánh mắt tỏ ý cười cười. Mạnh Thời chưa nói, ông cũng không có ý định đi thẳng
vào vấn đề. Mở hộp ra, ông cầm lư hương lên xem. Lư hương không to, đường kính
khoảng mười centimet, một tay cũng có thể bưng. Lư hương nhìn khá đơn giản,
lòng, cổ, miệng các nét thanh nhã. Thân lư hương màu đất nhạt có đan xen với
các hoa văn màu đỏ thẫm. Miệng lư hương là một vòng tròn màu hoa mười giờ. Mạnh
Thụy Thành lấy kính hiển vi ra quan sát những hoa văn trên đó và vết đốt chân
hương dưới đáy lư hương, một hồi lâu mới
nói: “Mua bao nhiêu tiền?”.

“Ba bảo nó đáng giá bao nhiêu?”.

“Nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm
ba trăm nghìn, nếu biết cách đấu, có thể lên tới vài trăm nghìn, trên cả triệu”.

Mạnh Thời mừng ra mặt, cười hê hê
nói: “Chắc kiếp này con chỉ trúng được quả này thôi. Con mua năm mươi nghìn
đó”.

Mạnh Thụy Thành cũng thấy mừng,
khen: “Nhóc con khá lắm. Con mắt nhìn đồ cổ của nhà họ Mạnh chúng ta chưa đến nỗi
thất truyền”.

“Từ nhỏ ở nhà con cũng chẳng được
nhìn thấy món đồ cổ nào, cũng lắm chỉ là mấy bức tranh. Những kiến thức này con
học được từ thời lông bông trên chợ đồ cổ và học ở trường nữa!”. Mạnh Thời phản
bác một câu.

Mạnh Thụy Thành nhìn con trai, nụ
cười dần nở trên môi: “Học chuyên ngành giám định cổ vật và khảo cổ là do con tự
chọn. Một người thích đồ cổ, nếu nhìn thấy đồ quý sẽ như kẻ tham ăn. Thời này,
từ chuyện trúng quả này của con có thể nói, con đã đủ tư cách làm một chuyên
gia giám định rồi. Chỉ có điều, khả năng giám định phụ nữ của con lại quá kém cỏi.
Con nhìn chiếc lư hương đời Nam Tống này mà xem, nếu mất một bên tai, hoặc trên
miệng bị vỡ một miếng thì không còn đẹp nữa”.

Mạnh Thời không hề do dự trả lời
ngay: “Ngọc bích của họ Hòa(16) điêu khắc
thành ngọc tỉ bị vỡ mất một góc, nhưng cũng không có hoàng đế nào nói phải tìm
một viên ngọc đẹp khác để khắc một ngọc tỉ mới. Khiếm khuyết trên viên ngọc
không thể che giấu được những ưu điểm. Ưu điểm vẫn nổi bật hơn khuyết điểm”.

(16)
Câu chuyện ngọc bích họ Hòa được chép trong sách Hàn Phi tử. Người họ Hòa từng
dâng khối đá có ngọc quý đến cho Vệ Vương nước Sở và Vũ Vương, nhưng gặp người
thợ không biết xem ngọc, coi đó là đá thô, nên bị chặt hai chân. Đến thời Văn
Vương, họ Hòa lại ôm đá ngọc khóc ở núi Sở, khóc chảy cả máu mắt. Văn Vương cho
xem lại, quả là ngọc báu, mới đặt tên là Ngọc bích họ Hòa. Về sau, nó trở thành
quốc bảo của nước Sở và được khắc thành ngọc tỉ truyền quốc (BTV).

Hai cha con một người đứng một người
ngồi, Mạnh Thụy Thành ngồi nhưng không hề cảm thấy yếu thế hơn con, Mạnh Thời đứng
nhưng cũng không cảm thấy mình ngạo mạn hơn cha.

Sau những lời chỉ trích nhau là sự
im lặng. Mạnh Thời cũng không vội nói thẳng với cha những điểm tốt của Phùng
Hy, anh chỉ dùng sự im lặng của mình để
nói với cha rằng, anh đã quyết định.

Mạnh Thụy Thành mở lời trước, ông đầu
hàng, vì Mạnh Thời là con trai ông. Ông lấy từ trong ngăn kéo bàn ra tập ảnh,
không nói lời nào. Ông nhìn thấy Mạnh Thời chỉ liếc đám ảnh đó, mặt lộ rõ vẻ mỉa
mai. “Con nghĩ ai đã làm việc này? Cha có thể nói rõ với con rằng, không phải
là Du San. Cô ấy hiếu thắng, lòng tự ái cao, sắc sảo, khéo léo. Cô ấy quý nhà họ
Mạnh, có tình cảm với con cũng là đúng thôi. Nếu con không phải là con trai của
ta thì con sẽ không được ảnh hưởng môi trường sách vở ngay từ khi còn rất nhỏ.
Con không có những nét đặc sắc đó, lẽ nào con có thể tự tin đến mức không vào
cơ quan nhà nước làm việc ư?”.

“Nếu cha đã chấp nhận được một cô
gái hiếu thắng, có lòng tự ái cao, sắc sảo khéo léo, coi trọng nhà họ Mạnh hơn
con người con thì tại sao cha không thể chấp nhận được cô ấy?”. Không phải
Giang Du San thì là ai? Trong đầu Mạnh Thời lọc lướt những đối tượng bị tình
nghi, vặn hỏi một câu.

Mạnh Thụy Thành bình tĩnh nói: “Bởi
vì Giang Du San yêu nhà họ Mạnh, yêu con hơn con yêu cô ấy. Phùng Hy đối xử được
với con như con đối xử với cô ấy không?”.

“Nhưng con thực sự, con thực sự...
cha ạ, ở bên cô ấy, con rất vui”.

Phùng Hy rất hiện thực, một cuộc
hôn nhân thất bại dường như đã làm tan vỡ mọi lòng tin ở cô. Mạnh Thời không biết
liệu cô có vì anh mà bất chấp tất cả hay không. Cho dù yêu anh đến đâu, cô cũng
sẽ suy nghĩ một cách sáng suốt xem có phù hợp hay không. Giọng anh chứa đầy vẻ
u buồn. Tiền trảm hậu tấu, anh chỉ muốn dùng một tờ giấy đăng ký cột chặt Phùng
Hy và anh lại với nhau mà thôi.

“Thời ạ, con vui nhưng con lại bất
chấp việc cha mẹ có vui hay không ư? Con nghĩ cha và mẹ con nhìn thấy những tấm
ảnh đó sẽ nghĩ gì? Sẽ chấp nhận cô ta bằng cách nào? Một người phụ nữ đã từng
ly hôn, lại còn có mối quan hệ bất chính với người đàn ông khác. Nhà họ Mạnh rất
trọng thanh danh, không cho phép con làm càn! Hơn nữa cái anh chàng Điền Đại Vĩ
đó, tham lam, ích kỷ, hèn nhát, nịnh nọt luồn cúi, cô ta đã từng làm vợ của một
người đàn ông như thế, con mắt và khiếu thẩm mỹ của cô ta sẽ ra sao?”. Mạnh Thụy
Thành giấu đi vẻ xảo trá trong mắt, chậm rãi nói: “Giang Du San thích sĩ diện,
ai cũng có lòng sĩ diện. Còn cô ta thì sao? Có lẽ con vẫn chưa biết sự khác biệt
giữa lòng sĩ diện và sự trong sáng? Người đàn ông này là tổng giám đốc của công
ty cô ta, phải chăng vì lợi ích mà cô ta có quan hệ mờ ám với anh ta? Con có thực
sự hiểu điều đó không?”.

“Những tấm ảnh đó không nói lên được
điều gì”.

Mạnh Thụy Thành chỉ tay lên ảnh,
nói: “Được, ảnh không thể làm con tỉnh mộng thì chắc chắn Phụ Minh Ý có thể làm
con tỉnh mộng! Đừng tưởng rằng ta không bước chân ra khỏi nhà mà không biết gì.
Mà ngược lại là con, ngày nào cũng kè kè bên cạnh cô ta nhưng lại không biết đã
xảy ra chuyện gì”.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”, Mạnh Thời
buột miệng.

Mạnh Thụy Thành nhìn đám ảnh hừ một
tiếng, bê ấm trà Tử Sa lên không nói gì thêm.

Trong ảnh, Phụ Minh Ý hơi cau mày,
mắt nhìn vào phía sau lưng Phùng Hy. Mạnh Thời nhớ đến việc xảy ra ở công ty
Phùng Hy, quay đầu ra khỏi thư phòng.

Mạnh Thụy Thành quay đầu nhìn theo,
cười một cách đầy ẩn ý.

Bãi đỗ xe rộng lớn của tiệm ăn lưu
động chỉ có lẻ tẻ vài ba chiếc xe. Vẫn chưa đến giờ ăn cơm, buổi chiều ánh nắng
gay gắt hắt xuống bãi đỗ xe. Lúc xe của Phụ Minh Ý đi tới, tựa như chiếc thuyền
bồng bềnh trên nước.

Mạnh Thời đẩy cửa xuống xe, chỉ mấy
phút sau, da đã bỏng rát. Anh không đeo
kính râm, khẽ nheo mắt, nhìn về phía Phụ Minh Ý đang bước tới.

Phụ Minh Ý đang ở trong độ tuổi
hoàng kim ngoài ba mươi, toát lên một vẻ đàn ông chín chắn. Có lúc nhìn Phụ
Minh Ý, Mạnh Thời rất khó tưởng tượng anh ta lại có hành động ôm Phùng Hy như
trong ảnh. Anh nhớ lại cảnh Phụ Minh Ý tay cầm hoa hồng, Mạnh Thời cảm thấy
dùng cụm từ đạo mạo cao ngạo để miêu tả Phụ Minh Ý là thích hợp nhất.

Phụ Minh Ý nhấc kính râm ra, đứng
ngược sáng nhìn Mạnh Thời nói: “Lên xe nói chuyện nhé?”.

Mạnh Thời mở cửa xe ra, Phụ Minh Ý
ngồi lên ghế phụ. Mạnh Thời lái chiếc xe việt dã đó của mình, trong mắt Phụ
Minh Ý không hề biểu lộ vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt Mạnh Thời đột nhiên nghiêm
lại. Anh biết câu nói của cha anh ám chỉ một điều gì đó. Anh cố tình không lái
chiếc xe Jetta là để thăm dò phản ứng của Phụ Minh Ý. Hiện giờ anh đã hiểu ra,
Phụ Minh Ý đã biết gia cảnh nhà anh từ lâu.

Giang Du San có động cơ, Phụ Minh Ý
cũng có động cơ. Giang Du San thích nhất là một đập hai tan, để cho hả giận. Nếu
như mọi việc là do Phụ Minh Ý sắp đặt, thì anh ta quá nham hiểm.

Anh ta là mối tình đầu của Phùng
Hy, hoàn toàn hiểu được tính cách và suy nghĩ của cô. Nếu Phùng Hy lại một lần
nữa bị thương, Phụ Minh Ý sẽ xuất hiện với tư cách là một người hùng bảo vệ, một
người dang rộng vòng tay về phía cô, có thể sau khi tình cảm đã nguội nhạt,
Phùng Hy lại về bên anh ta.

Mạnh Thời nhìn bãi đỗ xe rộng lớn,
người chụp ảnh chắc chắn cũng ngồi trong ô tô. Xét về góc độ chụp, ảnh được chụp
chính diện, một người ngồi ở ghế lái cầm máy ảnh có ống kính dài và chụp mặt đối
mặt, rất ngang nhiên, không hề tỏ ra né tránh, dường như không sợ bị Phùng Hy
phát hiện, cho thấy nếu bị phát hiện Phùng Hy cũng không quan tâm. Vậy thì, anh
ta cũng không sợ bị Phụ Minh Ý phát hiện ư?
Hoặc là địa điểm chụp ảnh chính do Phụ Minh Ý lựa chọn?

Mạnh Thời chậm rãi nói: “Từ nay trở
đi tổng giám đốc Phụ không hẹn gặp riêng Phùng Hy nữa được không? Giống như lần
gặp gỡ lần trước tại đây vậy”.

Đồng tử trong mắt Phụ Minh Ý đột
nhiên thu lại, lạnh lùng đáp: “Ngoài việc công ra, cô ấy có quyền tự do gặp gỡ
bất kỳ người nào, và cũng có quyền từ chối gặp riêng tôi. Cô ấy ở bên anh nhưng
không đồng nghĩa với việc anh có thể can thiệp vào mảnh trời riêng của cô ấy”.

Mạnh Thời cười nhạt: “Sư tử trên thảo
nguyên còn có lãnh địa riêng của mình, sư tử đực không thích có con sư tử đực
khác lạc vào địa bàn của mình”.

Phụ Minh Ý liền cười: “Còn phải xem
xem con sư tử đực này có đủ khả năng bảo vệ địa bàn của nó hay không nữa”.

“Chưa từng nghe thấy sư tử đực
tranh giành địa bàn lại còn phải mời con sư tử khác đến hỗ trợ”.

“Đó là do con sư tử đực này để mất
lòng dân, chiếm lấy địa bàn không nên chiếm”. Phụ Minh Ý nhếch mày lên, ánh mắt
lộ rõ vẻ thách thức.

Mạnh Thời và Phụ Minh Ý dằn mặt
nhìn nhau. Ngoài xe ánh mặt trời chói chang, nụ cười trên môi hai người đều lạnh
giá, ánh nắng bên ngoài không thể làm ấm thêm chút nào.

“Anh biết rõ là có người chụp ảnh
đúng không? Anh biết rất rõ rằng những tấm ảnh đó sẽ gây hiểu lầm, anh không hề
thương cô ấy chút nào cả?”.

“Tôi đã cho cô ấy cơ hội lựa chọn,
rất tiếc là cô ấy đã chọn anh. Tình yêu không còn nữa, tôi buộc phải giữ lấy sự
nghiệp, chạy theo cái lợi và tránh xa cái hại là bản năng của con người”. Phụ
Minh Ý than thầm trong lòng, đương nhiên là anh biết ai mời người đến chụp ảnh,
nhưng anh không thể nói.

Mạnh Thời chỉ muốn đấm ngay một cú.

Lúc này đây, điện thoại di động của
anh liền đổ chuông. Anh bực dọc nghe máy, vẻ bất ngờ, sợ hãi trong mắt mỗi lúc
một lộ rõ. Anh chầm chậm quay đầu nhìn sang Phụ Minh Ý, Phụ Minh Ý đã lấy thuốc
ra hút rồi.

Cũng trong ngày hôm đó. Mặt trời buổi
sáng vẫn còn tươi mới non bỡn, như cánh hoa nhụy màu vàng nhạt mới nở, rực rỡ ấm
áp. Phùng Hy ngồi trong phòng làm việc chậm rãi sửa bản tường trình.

Hai viên công an xuất hiện ở công
ty, bảo muốn tìm cô.

Tại sao lại tìm cô? Liên quan đến tội
phạm kinh tế ư? Sẽ khởi tố cô vì tội danh gì? Trong đầu Phùng Hy lướt qua mọi
giả thuyết, nhìn thấy Phụ Minh Ý sau khi tiếp đãi một cách rất tự nhiên hai
viên cảnh sát liền nhìn sang cô.

Ánh mắt anh rất phức tạp, không hề
tỏ ra hoảng loạn, nhưng mang một chút thương xót. Vương Thiết đứng bên cạnh, có
phần tỏ ra vui mừng trước việc người khác gặp nạn.

Những đồng nghiệp khác lại tỏ rõ vẻ
ngạc nhiên, nhìn cô như nhìn chú khỉ trong vườn bách thú. Tiểu Cao rụt rè nói:
“Chị Phùng, lô hàng thứ hai công ty Cừ Giang đã xác nhận nhận hàng rồi”.

“Ừ, tiếp tục làm theo hợp đồng, có
vấn đề gì thì hỏi giám đốc Dương và phó tổng giám đốc Vương”. Trong lòng cô
đang rối bời, lúc nói xong câu này với Tiểu Cao lại thấy bình tĩnh trở lại.

Phùng Hy thầm nghĩ, mình không làm
gì sai, sợ gì chứ? Cô thu dọn một chút phòng làm việc, gọi điện thoại cho Mạnh
Thời. Lúc gọi điện thoại, cô cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng. Ở thành phố
này, duy nhất chỉ có hai người là cô có thể gọi điện thoại, một là Chi Hoa, hai
là Mạnh Thời. Nhận được điện thoại, Chi Hoa chỉ biết sốt ruột thay cho cô. Cô
không có ý lợi dụng gia thế nhà Mạnh Thời để giúp đỡ cô, nhưng vô hình trung lại
lợi dụng rồi.

Gọi xong điện thoại cô cười nhẹ
nhàng với hai viên công an: “Em gọi cho bạn trai em, số điện thoại đang ở trên
di động”. Nói rồi cô theo họ đi ra.

Lúc ngồi trên xe công an, cô phát
hiện ra xe của công an cũng là Jetta. Ngồi ở trong xe nhìn không rõ màu sơn bên
ngoài của xe, Phùng Hy nhìn về phía tòa nhà của công ty, có gì khác với xe của
Mạnh Thời nhỉ?

Vẫn có điểm khác đấy, trên xe hai
viên công an không nói gì, cố tình gây sức ép tâm lý cho cô.

Phùng Hy nhớ lại tám năm lăn lộn
trên thương trường làm ăn của mình. Cô là người cẩn thận, tuy không phải là
chuyên gia trong lĩnh vực luật hợp đồng tranh chấp kinh tế, nhưng cũng được coi
là rất hiểu. Cô cũng không buồn nói, trong đầu nhớ lại xem mình có điểm gì sai
sót trong hợp đồng ký với Cừ Giang hay không, và thế là lại một lần nữa trở nên
bình tĩnh.

Tại phòng công an, Phùng Hy lặng lẽ
nhìn phòng hỏi cung. Đó là một căn phòng nhỏ đơn giản, cô ngồi trên ghế, hai
viên công an ngồi đối diện với cô. Cửa sổ sau lưng cô có buộc dây thép đơn giản,
không gian trở nên chật hẹp, gây cho người ta một sức ép vô hình.

Hai viên công an của đội trinh sát
tội phạm kinh tế lấy giấy ra ghi lời khai. Cả hai đều cầm bút, giống như một
người ghi thiếu, người còn lại có thể bổ sung. Lúc đầu hỏi những câu rất đơn giản,
Phùng Hy cảm thấy gần như là dụ cô để khai.

Khai xong những vấn đề cơ bản như họ
tên, nghề nghiệp, địa chỉ gia đình, một viên cảnh sát nói với vẻ nghiêm túc:
“Nói đi, tình hình của chị chúng tôi đã nắm bắt được rồi, những lời khai của chị
sau này sẽ có lợi cho chị”.

Cả hai viên công an đều rất trẻ. Trong đó một
người rất đẹp trai, cặp mắt có nét giống Mạnh Thời. Cô nhìn anh ta, nhớ tới giọng
nói trấn tĩnh của Mạnh Thời trong điện thoại, trên môi khẽ hiện lên nụ cười.

“Nói đi!”.

Lời giục của viên công an khiến cô
lại một lần nữa nhìn tấm biểu ngữ trên tường. Phùng Hy nhớ đến câu nói “Thẳng
thắn khoan dung, ngồi tù đến cùng”, bèn cười nói: “Các anh đã nắm hết được rồi
thì tôi còn phải nói gì nữa?”.

Rõ ràng là hai viên công an rất có
kinh nghiệm trong việc đối phó với những người như thế này. Họ cũng cười: “Chị
định bỏ qua quyền lợi thanh minh của mình à?”.

“Phải có câu hỏi đưa ra thì tôi mới
có thể thanh minh cho mình chứ, đúng không? Ngay cả việc tại sao các anh phải
tìm tôi để hỏi cung tôi còn không biết, thì tôi còn biết nói gì nữa?”.

“Chị nên nhớ rằng, những lời chị
nói hôm nay và hoàn cảnh chị phải đối mặt sau này sẽ không giống nhau!”.

“Được thôi. Tôi sẽ nói. Nhưng các
anh bảo tôi nói gì cơ?”.

Rõ ràng là cô không hề tỏ ra sợ hãi
vì mấy câu nói của họ. Một viên công an lấy bút gõ lên bàn, nói: “Vậy thì tốt,
tôi nhắc chị nhé, chị hãy nói xem chị đã nhận được bao nhiêu tiền từ tập đoàn vật
liệu Giang Thị?”.

“Tôi không nhận thì các anh bảo tôi
phải nói cái gì? Không phải phía công an
có thể kiểm tra những ghi chép về tài khoản của tôi ở ngân hàng đó sao? Các anh
có thể đi kiểm tra, xem xem liệu trong đó có món tiền nào lớn không”. Tiền của
tập đoàn Giang Thị? Ai muốn hãm hại cô? Giang Du San ư? Vì Mạnh Thời ư? Phùng Hy liền cười: “Nếu bất ngờ có thêm một
khoản tiền mà đến bây giờ tôi vẫn chưa biết thì đề nghị các anh nên đi kiểm tra
người gửi tiền là ai, sau đó sẽ kiểm tra tại sao lại gửi cho tôi”.

Cô đề phòng có người rắp tâm hãm hại.
Nếu như cố tình hãm hại thì việc gì cũng có thể làm. Theo như ấn tượng trong đầu
cô, tài khoản của cô trong thẻ ngân hàng chỉ có hơn mười nghìn tệ, trong thẻ
tín dụng không có tiền.

“Tiền nhất thiết phải để trong thẻ
ngân hàng của chị ư? Cứ nhất thiết phải trả món tiền này cho chị thông qua ngân
hàng ư? Chị tưởng rằng chúng tôi không có chứng cứ gì mà có thể tùy tiện đưa chị
về đây ư?”.

Sắc mặt Phùng Hy liền thay đổi ngay
lập tức. Cô sầm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn vào viên công an đang hỏi, lạnh lùng
nói: “Đồng chí ạ, nếu có chứng cứ đồng chí có thể mời viện kiểm sát ra lệnh bắt
giữ và khởi tố tôi. Nếu không có chứng cứ, các anh chỉ có thể giam tôi ba ngày
thôi. Nếu thời gian giam hãm kéo dài, tôi vô tội, mỗi ngày tôi ở đây các anh đều
phải bồi thường cho tôi tiền công lao động! Không có chứng cứ bắt người vô cớ,
nếu để báo chí biết và đưa tin, các anh cũng sẽ không được yên ổn đâu. Tôi rất
có thiện chí hợp tác với các anh, mọi người đều phải dựa vào công việc để kiếm
tiền nuôi gia đình, các anh nói như vậy tôi không thể hợp tác”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3