Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 17 - Phần 2
Ông đã bịt mồm Mạnh Thời, đá quả
bóng sang cho con gái. Giang Duy Hán suy trước tính sau nghĩ, con gái có thể nổi
tính bướng, cáu giận, người cuối cùng thu dọn chiến trường vẫn chỉ có thể là
ông.
Mạnh Thời liền cười: “Hôm nay cháu
đến đây là vì nghe Tiểu Giang nói bác mua được ấm trà mới, cháu đến đây xem.
Không phải vụ án đã được lập hồ sơ rồi đó sao? Đi theo quy trình của luật pháp
là được rồi”.
Đột nhiên anh không sốt ruột nữa.
Phụ Minh Ý đang chờ Phùng Hy ngồi tù, anh cũng muốn xem xem, xem xem có thật là
có thể để một người hoàn toàn trong sạch vào tù không. Cho dù có thể, anh cũng
sẽ đợi được.
Phía sau có tiếng cười khẽ: “Chứng
cứ Vương Thiết đã giao cho cơ quan công an rồi, phía công an đang đợi em đi phối
hợp điều tra! Anh Thời đến đúng lúc quá”.
Mạnh Thời quay đầu lại, Giang Du
San đang đứng ở ban công trên tầng hai nhìn từ trên xuống. Trên gương mặt xinh
đẹp lộ rõ vẻ bỡn cợt và châm biếm, giống như nói phán đoán của Mạnh Thời sai rồi.
“Ồ, không thấy động tĩnh gì, tưởng
là em không ở nhà cơ”. Mạnh Thời cố gắng mỉm cười, ngẫm nghĩ từng từ từng chữ
trong câu nói của Giang Du San.
Anh hiểu phẩm chất đạo đức của
Phùng Hy, nhưng không thể hiểu Giang Du San muốn nói gì trong câu đó. Cô ta nắm
được chứng cứ gì mà hùng hổ như vậy?
Giang Duy Hán cười nói: “Đi đi, nói
chuyện với Du San xem sao. Hôm qua người của bên công an đã đến rồi, không tìm
thấy nó. Nó đang định đi đó”.
Hôm qua không tìm thấy cô ta, là vì
cô ta đợi anh hôm nay tìm đến! Mạnh Thời đã hiểu ra vấn đề, đứng dậy lịch sự
nói: “Cháu xin phép bác, hôm khác cháu sẽ uống trà cùng bác sau”.
Bước vào phòng, Mạnh Thời đứng dưới
tầng một do dự một lát nhưng vẫn đi lên tầng. Từ trước đến nay bước chân của
anh chỉ dừng lại ở hoa viên và phòng khách nhà họ Giang, anh chưa bao giờ lên tầng
hai.
Tầng hai là thế giới của Giang Du
San.
Phòng khách nhỏ ở tầng hai không có
người. Cửa bên đang mở, Giang Du San ngồi trong phòng mình. Ti vi gắn trên tường
trong phòng khách đang bật một đoạn video, quay cảnh Giang Du San và Phùng Hy ở
quán cà phê, không có tiếng, chỉ có hình ảnh. Anh nhìn thấy Phùng Hy cười rất
tươi nhấc hộp trà lên, lòng nặng trĩu. Anh nhớ hôm đi chơi núi Gác Bút, trong
tay Phùng Hy xách hộp trà này, sau đó về nhà thay quần áo.
“Có hay không?”, Giang Du San
khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa nhìn anh cười.
“Bên
trong là cái gì vậy?”.
“Anh
nghĩ là gì?”.
Mạnh
Thời cố gắng nhớ lại lúc chuyển nhà Phùng Hy có mang hộp trà này đến nhà anh
hay không, nhưng anh không tài nào nhớ nổi.
“Chưa
nhìn thấy bao giờ à? Người của công ty vừa gọi điện thoại cho em, nói tìm thấy
hộp trà và hai mươi nghìn USD ở nhà Phùng Hy, công an đang tìm em để điều tra
tình hình. Cô ấy đã mở ra xem, tưởng rằng bên trong chỉ có trà. Thật là đáng tiếc,
cô ấy không phát hiện ra hai mươi nghìn USD trong đó. Tiếc thật, nếu cô ấy nói
với anh, chắc chắn anh Thời sẽ tìm ra được hai mươi nghìn USD này”. Giang Du
San nhìn chằm chằm vào Mạnh Thời chậm rãi nói.
Công
ty Phùng Hy báo cáo vụ án với cơ quan công an, Giang Du San ý thức ngay được rằng
cơ hội đã đến. Lúc quay những cảnh này, cô chỉ nghĩ quay để đấy mà thôi, lúc đó
cô hận Mạnh Thời, hiện giờ không cần phải dày công thiết kế, đã có người đến
giúp cô rồi.
“Cho
dù là Vương Thiết hay Phụ Minh Ý, Giang Thị chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.
Tự nhiên có cái lợi đến, Giang Thị sẽ không từ chối. Chỉ có điều, sự việc có những
tiến triển rất thú vị, Giang Thị được đóng vai trò chính. Cái này cộng với lời
khai của Giang Thị, anh nghĩ rằng cô ta có cơ hội rửa tội cho mình hay không?”.
Mạnh
Thời nhìn chằm chằm vào ti vi, nhớ tới hôm cùng
Phùng Hy đi chơi núi Gác Bút, cô từng nói với anh rằng vừa gặp Giang Du
San. Anh tận mắt nhìn thấy cô mở hộp trà ra xem, bên trong chỉ có một túi trà,
anh còn bóc túi trà ra ngửi, khen trà ngon. Lúc đó Phùng Hy cười và nói rằng, để
dành cho anh uống. Anh hận mình không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Mạnh
Thời ngẩng đầu lên nhìn Giang Du San nói: “Em có nghĩ rằng, nếu tìm một kẻ chịu
tội thay, một ngày nào đó anh ta sẽ nói ra sự thật. Đến lúc đó, Giang Thị sẽ bị
khởi tố về tội vu khống”.
Giang
Du San cười giòn tan, “Không có người chịu tội thay nào cả. Chỉ có em. Không có
ai là đáng tin cậy cả, chỉ có em là đáng tin cậy nhất. Người làm chứng sẽ là
em, người cấu kết với cô ta đương nhiên cũng là em, đưa tiền cho cô ta cũng là
vì bắt buộc, để giành được hợp đồng lớn này nên không còn cách nào khác, chỉ có
thể đồng ý. Em có thể không cần lấy khoản tiền bồi thường một triệu không trăm
hai mươi nghìn nhân dân tệ và hòa giải với công ty Phùng Hy. Còn cô ta thì sao,
cô ta sẽ phải đối mặt với trách nhiệm hình sự”.
“Em
cần gì?” Mạnh Thời hỏi thẳng. Anh không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này nữa.
Giang
Du San chậm rãi bước đến trước mặt anh, ánh mắt hằn học, “Em không cần gì cả,
em chỉ muốn cô ta ăn cơm tù mà thôi. Mạnh Thời, em quý anh, cảm thấy anh xứng với
em, nhưng anh đã từ chối, anh từ chối hết lần này đến lần khác đã khiến em bị tổn
thương. Nếu không vì nể mặt hai gia đình, chắc chắn anh không bao giờ chủ động
đến nhà em. Hôm nay tại sao anh lại đến? Chỉ vì cô ta đã vào trại giam rồi! Em
không cần gì hết, em chỉ cần nhìn thấy anh khổ sở là được rồi”.
“Không
còn có sự linh động nào ư? Không có điều kiện để hoán đổi ư? Không có gì có thể
khiến em động lòng ư?”, Mạnh Thời hỏi liền ba câu, ánh mắt nảy lửa.
Đây
là kết cục tồi tệ nhất mà anh đã nghĩ đến. Cô ta không cần gì cả, chỉ cần Phùng
Hy khổ sở, để anh nhìn Phùng Hy ngồi tù, để anh đành chịu bó tay.
“Có
chứ, anh quỳ xuống cầu xin em, cúi chiếc đầu cao ngạo của anh xuống, đây chính
là cái giá phải trả cho việc không trân trọng em!”.
Mạnh
Thời đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Giang
Du San hơi lùi về phía sau, rồi lại ưỡn thẳng người. Đúng vậy, cô đã từng bị vẻ
thần bí và gia thế nhà họ Mạnh mê hoặc, nhưng cô thích Mạnh Thời, thích khí
phách cứng rắn và phong độ của anh. Không dưới một lần cô muốn giẫm anh xuống
dưới gót chân, nhưng không dưới một lần cô phát hiện ra rằng, anh càng lạnh
lùng với cô cô lại càng rung động trước anh.
Không
phải là người đàn ông giỏi giang sẽ không thể thu hút cô, và người đàn ông này
lại trao trái tim của mình cho một người đàn bà mà cô cho rằng không bằng cô,
lòng tự trọng của cô không thể cho phép. Cô biết rằng, dưa chín ép sẽ không thể
ngọt, cô cũng đã từng nghĩ một cách lý trí rằng, cô không bao giờ tìm một người
đàn ông không yêu cô làm chồng. Cho dù anh giỏi giang, cho dù cô yêu anh.
Nụ
cười nhạt hiện lên trên đôi môi Mạnh Thời, anh khẽ cười nói: “Dưới đầu gối của
đàn ông có vàng, nhưng cho dù ngàn vàng ngàn bạc cũng không thể bằng cô ấy. Cho
em thỏa nguyện đây!”.
Anh
đã khom lưng quỳ xuống thật.
“Đừng”.
Giang Du San vội lùi ra sau và hét lớn. Nước mắt lăn dài trên gò má, đôi môi tựa
như cánh hoa run rẩy, mất đi vẻ đỏ hồng. Cô vừa khóc vừa hét lên: “Mạnh Thời, mặc
anh làm gì cũng được! Em không muốn anh quỳ xuống năn nỉ em, em cũng sẽ không
bao giờ tha cho cô ta đâu”.
Giang
Du San quay người chạy vào phòng và đóng rầm cửa phòng.
Mạnh
Thời như mũi tên lao đến, cửa đã đóng kín. Anh đấm cửa, gầm lên: “Cô còn muốn
thế nào nữa? Muốn tôi lấy cô ư? Cô cần một cuộc hôn nhân như thế này ư?”.
Bên trong vọng ra tiếng khóc nấc của
Giang Du San.
Giang Duy Hán xuất hiện trước cửa cầu
thang, lặng lẽ nói: “Thời ạ, tại sao cháu lại không hiểu tấm lòng của Du San?
Cháu có thể vì người đàn bà khác mà quỳ xuống, tại sao cháu lại không thể dành
chút tình thương nào cho Du San? Du San hiếu thắng, ra sức tốt với cháu, nghĩ rằng
đến một ngày nào đó sẽ làm cháu cảm động, ta kẻ làm cha cũng không ngăn được
nó. Sự việc lần này cho dù Du San không đúng, ta cũng chỉ biết giúp nó. Sự việc
đã đến nước này, cháu về đi”.
Trong đầu Mạnh Thời lại hiện lên
hình bóng Phùng Hy, anh không thể đi. Anh đứng như trời trồng một hồi lâu mới
nói: “Không phải như vậy, không phải cháu không thích cô ấy, cháu quá cứng đầu,
tâm lý phản nghịch quá mạnh mẽ. Luôn nghĩ rằng những gì cha mẹ sắp đặt đều chỉ
vì quan tâm đến thể diện của nhà họ Mạnh, điều này khiến cháu cảm thấy rất buồn
cười. Phùng Hy là cô gái đã từng ly hôn, cháu tìm cô ấy cũng chỉ vì muốn cho
cha mẹ cháu mất mặt, nhưng xảy ra chuyện như thế này, cháu cũng không thể làm
ngơ, nếu không lương tâm của cháu không được yên! Cháu về đây!”.
Cửa bất ngờ mở ra, Giang Du San vẫn
chưa lau hết nước mắt, hai mắt sáng lên: “Vừa nãy anh nói gì cơ? Có thật là vì
muốn đối kháng với cha mẹ anh nên anh mới tìm cô ta đúng không?”.
Mạnh Thời nghiến răng, thừa nhận:
“Đúng!”.
“Không phải! Vì anh muốn cứu cô
ta!”. Giang Du San cười khẩy, mặt đầy vẻ căm hận, “Anh không hề yêu em!”.
“Đúng vậy, anh không yêu em. Bởi vì
mọi sự sắp đặt của gia đình đã khiến anh không hài lòng, em quá chủ động, quá
nhiệt tình, khiến anh càng không dám gần”. Mạnh Thời nhìn thẳng vào mắt cô, anh
cảm thấy bi ai cho mình, “Nhưng anh cảm động. Mỗi lá thư email của em anh đều đọc.
Đàn ông không phải như em nghĩ đâu, quá chủ động, quá mạnh bạo chỉ khiến anh
càng lánh xa”.
Mạnh Thời cười, nói: “Sự việc đã đến
nước này, anh sẽ tìm luật sư tốt nhất cho cô ấy. Cô ấy phải ngồi nhà đá cũng
không sao cả, anh sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời. Anh cũng không trách em, xin lỗi,
nói đi nói lại lại ra thế này”.
Anh nhún nhún vai, quay người đi
ra.
Giang Duy Hán cũng có phần chán chường,
ông hiểu những lời Mạnh Thời nói. Thông thường những người đàn ông có thế mạnh,
có điều kiện như Mạnh Thời thích được nắm quyền chủ động trong tay mình hơn.
Mạnh Thời lặng lẽ bỏ đi, tiếng bước
chân trên cầu thang xa dần, trái tim Giang Du San dần dần trống vắng. Mạnh Thời
sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.
Lần đầu tiên gặp Mạnh Thời, anh mặc
một chiếc áo kiểu Tàu màu đen đi giày vải ngồi dưới cây hoa quế đọc sách, nụ cười
thấm đẫm hương hoa quế. Ăn cơm xong, cô bẽn lẽn đứng sau lưng anh, đi bộ dọc
hành lang dài bên sông Lan Khê, đi đến chỗ không có bóng người nào Mạnh Thời mới
cất lời. Giang Du San mãi mãi không thể nào quên vẻ mặt của Mạnh Thời lúc đó,
ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, ngạo mạn. Cô không thể chịu nổi khi anh không hề tỏ
ra quan tâm đến cô, tiếp sau đó là quá trình theo đuổi Mạnh Thời miệt mài. Cô
đã từng được chứng kiến vẻ đàn ông của Mạnh Thời khi anh luyện võ với chú Tần,
cũng đã từng được nhìn thấy vẻ bốc lửa khi anh đua xe, tất cả những hình ảnh
này đều khiến cô lưu luyến anh. Giang Du San nhìn thấy cha cô lắc đầu với cô ra
hiệu thôi đi, bất chấp tất cả, cô đã vụt qua chỗ cha mình đứng và chạy xuống cầu
thang.
Nụ sen màu hồng nhạt vươn thẳng dưới
hồ, lá xanh như chiếc quạt tròn. Đuổi đến chỗ Mạnh Thời, Giang Du San liền đứng
sau lưng ôm chặt eo anh, khóc nức nở.
Nước mắt ướt đẫm lưng anh, nhưng
trái tim anh lại lạnh lùng. Anh không quay đầu lại, chỉ nhìn hồ sen thất thần.
“Anh Thời, em không ra gì, em thực
sự không biết anh ghét những cô gái mạnh bạo. Em thích anh, em thực sự thích
anh! Từ sau mọi việc em đều nghe lời anh, nghe lời anh có được không?”.
Giang Du San nói trong tiếng nấc.
Cô ôm chặt eo Mạnh Thời không chịu bỏ tay ra, cô nhận thua. Cho dù hiện giờ anh
không yêu cô, nhưng cô vẫn muốn có được anh.
“Anh không yêu em. Tội gì em phải
như vậy?”, Mạnh Thời khẽ thở dài.
Trái tim anh đã gắn chặt trên cơ thể
Phùng Hy rồi, tình thương dành cho cô, sự khâm phục anh dành cho cô. Vì cô mà
việc gì anh cũng có thể làm. Anh không muốn cô phải chịu đựng một chút ấm ức, một
chút tổn thương nào. Tất cả đều là vì cô. Anh tưởng rằng có thể đem lại niềm
vui, niềm hạnh phúc cho cô, hóa ra không phải là như vậy.
“Du San, bỏ tay ra!”, Giang Duy Hán
quát lớn phía sau.
Giang Du San hét lên: “Con không!”.
Mạnh Thời quay đầu lại, cười với vẻ
biết lỗi. Anh khẽ vuốt tóc Giang Du San, dỗ dành cô: “Đừng làm như vậy, Du
San”.
Giang Du San ngẩng đầu lên, buồn bã
nói: “Bao lâu nay, đây là lần đầu tiên anh không gọi em là Tiểu Giang nữa”.
Mạnh Thời cười đau khổ. Anh cảm thấy
mình rất bỉ ổi, bỉ ổi đến mức nghĩ ra mọi cách để diễn kịch.
Giang Duy Hán nhìn con gái khóc,
trong lòng đã quyết định, hạ giọng ra lệnh: “Du San, con về phòng đi, cha và cậu
Thời sẽ nói chuyện. Vào đi!”.
Giọng ông tỏ ra nghiêm khắc khác
thường, Giang Du San buông tay ra, cắn môi, quay vào phòng khách với vẻ đầy lưu
luyến.
Lúc đi qua chỗ Giang Duy Hán, cô
nhìn cha bằng ánh mắt khẩn cầu. Ánh mắt này khiến Giang Duy Hán xót xa muôn phần.
Cô lanh lợi xinh đẹp, học hành cố gắng, không như con của một số gia đình giàu
có không hiểu biết, không có chí tiến thủ. Sau khi tốt nghiệp đại học không lâu
đã tiếp nhận tất cả mọi sự vụ của công ty, doanh thu của tập đoàn Giang Thị
liên tục tăng cao, gần như cô không phải để ông phải lo lắng. Ông tưởng rằng cô
con gái thông minh sắc sảo của mình cũng hiểu rằng, Mạnh Thời không yêu cô.
Nhưng ông đã lầm, cô con gái sa lầy vào cạm bẫy tình yêu đã mất đi lý trí, hạ
mình để giữ chân một người đàn ông không yêu cô.
Mạnh Thời nhìn hồ sen im lặng. Anh
nhớ đến Phụ Minh Ý. Hiện giờ anh hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của Phụ Minh Ý
năm xưa. Anh không quan tâm đến mình, nhưng anh quan tâm đến Phùng Hy. Cho dù
thế nào anh cũng không thể để Phùng Hy sa lầy vào đại họa này. Không có ai thực
sự quan tâm đến hoàn cảnh của cô, không có ai tự đặt câu hỏi có phải cô bị oan
hay không. Nghĩ đến đây, Mạnh Thời lại cảm thấy xót xa.
Giang Duy Hán chắp tay sau lưng bước
đến bên anh ngắm hoa sen, nói: “Thời này, người ta chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của hoa
sen khi nổi trên mặt nước, không nhìn thấy thân rễ của nó bám đầy bùn nhơ, giống
như một người có hai bộ mặt. Cháu nhìn thấy mặt hiếu thắng, mạnh mẽ của Du San,
nhưng cháu không nhìn thấy vẻ đáng yêu, trong sáng của nó. Mỗi lần nhìn thấy Du
San cố gắng làm mọi chuyện để giành được tình cảm của cháu, trong lòng bác còn
oán hận hơn cả nó. Bác hận cháu vì cháu không trân trọng nó. Trước khi chưa xảy
ra chuyện này, bác đã dự định tính sổ Phùng Hy rồi. Hai mươi nghìn USD giấu
trong hộp trà là sáng kiến của bác, quay phim cũng là do bác sắp đặt. Hiện giờ
bác chỉ có một yêu cầu. Cháu lấy Du San, việc này sẽ chấm dứt ở đây”.
Hộp trà đã tìm thấy rồi, chỉ cần có
lời khai làm chứng của Giang Thị, Phùng Hy sẽ không thể chối cãi. Trong đầu Mạnh
Thời ra sức nghĩ cách đối phó, đây là cuộc chiến tranh tâm lý. Anh không thể để
Giang Duy Hán nhìn thấy vẻ sốt ruột của mình, đối phương đã không hề ngại ngần
lật con bài ra cho anh xem, nhưng con bài của anh lại không thể lật ra. Mạnh Thời
bình tĩnh đáp: “Bác ạ, cùng lắm là cháu thấy cắn rứt lương tâm, chỉ có thể nói
một câu xin lỗi với Phùng Hy mà thôi. Cháu không yêu Du San, nếu cháu lấy cô ấy
sẽ không có lợi cho cô ấy”.
Giang Duy Hán cười khà khà, “Thời ạ,
Du San không phải là đối thủ của cháu. Trong trái tim cháu chỉ có cô Phùng Hy
đó thôi. Không, cháu không cần phải biện bạch, cũng không cần phải nói với bác
những câu như cắn rứt lương tâm. Bác là người từng trải, ít nhiều bác cũng hiểu
được vài phần thật giả trong lời nói của cháu. Bác chỉ có một mình Du San, nói
một cách thật lòng là bác mong nó tìm được một người chồng yêu thương nó và che
chở cho nó. Cháu không yêu nó nhưng cháu cũng có thể che chở cho nó đến hết cuộc
đời. Trong cơ thể cháu có dòng máu của
nhà họ Mạnh, cháu không thoái thác được trách nhiệm này. Chính vì vậy, cho dù
cháu không yêu nó, nhưng cháu cũng sẽ thương nó. Thực sự là nó rất yêu cháu.
Bác muốn cháu lấy nó, hai nhà họ Mạnh họ Giang sẽ làm thông gia của nhau. Cháu
có thể thỏa sức sắp xếp mọi việc cho cô bạn Phùng Hy của cháu. Hai mươi nghìn
USD có thể gọi là tiền hối lộ, hoặc cũng có thể coi là lệ phí chia tay mà Giang
Du San mời cô ấy rời xa cháu. Bao gồm cả khoản tiền bồi thường một triệu không
trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ, nhà họ Giang đều có thể không nhận”.
Nhà họ Giang không cần khoản tiền bồi
thường này, làm chứng nói rằng Phùng Hy vô tội, rất có thành ý. Tuy nhiên, phải
dùng cuộc hôn nhân của anh để trao đổi ư? Mạnh Thời quay đầu sang nhìn Giang Vu
Hán: “Nếu sau khi mọi việc êm xuôi, cháu lại hối hận và nuốt lời thì sao?”.
Giang Duy Hán như đã có chủ tâm từ
lâu nói: “Bác muốn lấy hầm bí mật của nhà họ Mạnh làm đồ ăn hỏi cho Du San”.
Mạnh Thời hít một hơi thật sâu. Anh
chưa bao giờ đi vào hầm bí mật của nhà họ Mạnh, có thật là Giang Duy Hán chỉ vì
con gái hay không? Anh nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt Giang Duy Hán và lập tức
hiểu ra vấn đề. Mạnh Thời quay đầu lại nhìn, qua cửa kính, anh nhìn thấy Giang
Du San đang ngồi trên cửa kính nhìn anh. Anh hạ giọng nói: “Rõ ràng là bác
Giang cảm thấy tình cảm không tin cậy bằng tiền bạc, chỉ có điều giá đưa ra cao
quá, khó mà thành được”.
“Đứng trên góc độ của một thương
nhân mà nói, bàn chuyện làm ăn cần có sự mặc cả và lòng thành. Bác chỉ có một
mình Giang Du San, Giang Du San về làm dâu nhà họ Mạnh tức là người của nhà họ
Mạnh rồi. Hầm bí mật vẫn là hầm bí mật của nhà họ Mạnh”. Giang Duy Hán không hề
che giấu lòng tham của mình. Nhà họ Mạnh với trăm năm lịch sử, trong hầm bí mật
có bao nhiêu món đồ quý, Giang Duy Hán rất quan tâm đến chuyện này.
Sự việc phát triển đến ngày hôm
nay, người đắc ý nhất là Giang Duy Hán. Cho dù giải quyết thế nào, ông ta đều
không bị thiệt.
Còn Mạnh Thời, anh thực sự không có
lối thoát nữa.
“Chìa khóa hầm bí mật không nằm
trong tay cháu. Cháu phải về nhà bàn với cha cháu đã, ông là chủ gia đình”. Mạnh
Thời lịch sự cáo từ.

