03. Cung đường lá bay - Phần 2

Một ngày chớm đông, Chuông Gió nhờ tôi đưa ra phố. Cô ấy muốn
đan khăn tặng mẹ làm quà sinh nhật. Tôi tự hỏi tại sao cô gái con nhà giàu có như
vậy lại thích làm mấy thứ thêu thùa đan lát, mất thời gian. Tôi thường thấy họ tặng
nhau những món quà đắt tiền. Chuông Gió yêu mẹ. Dù mẹ cô ấy ít quay đầu lại khi
Chuông Gió chào để đi học. Ngày xưa, tôi học lớp một hay lớp mười, cứ bước ra khỏi
nhà là mẹ sẽ dặn dò đủ thứ, đi đứng ra sao, rồi sẽ dáo dác nhìn đến khi nào tôi
đi khuất.

Tôi thực lòng chẳng muốn dạo phố làm gì cả, càng không muốn
đi khi đằng sau là một cô gái. Không biết Chuông Gió mà rơi xuống đất thì âm thanh
sẽ thế nào, tôi không dám nghĩ tiếp. Nếu chẳng phải vì Chuông Gió mới bị trật chân
trong giờ thể dục bữa trước, tôi sẽ không chịu chở báu vật đi khỏi hoang đảo.

Ngồi sau tôi, Chuông Gió ngoan ngoãn như em bé đi nhà trẻ.
Qua những đoạn đường đông, Chuông Gió níu lấy hai vạt áo tôi, không giấu giếm. Tôi
nghe rõ nhịp thở của cô ấy nhanh hơn, dù rất nhẹ. Chuông Gió sợ xe cộ và sợ sang
đường. Tôi nghe tiếng của con lắc gõ trong lồng ngực, muốn có sức mạnh siêu nhiên
để nhấc con đường này nghiêng cho xe cộ trôi tuột xuống. Còn mình tôi leo lên, mang
theo Chuông Gió như đi chinh phục Everest vậy.

Chọn xong những thứ cần, Chuông Gió ôm chúng vào lòng. Những
hạt mưa lất phất rơi xuống tôi và Chuông Gió. Tôi nghe tiếng leng keng, không phải
tiếng cười. Chuông Gió đưa ra trước, kéo kéo tay tôi. Thấp thoáng trước mắt tôi,
một chiếc chuông gió bằng sứ màu xanh lá.

- Cậu có biết chuông gió tiếng Hán Việt là gì không? Là phong
linh!

À, phong linh là chuông gió, Chuông Gió là Phong Linh. Từ
Hán Việt. Không biết Chuông Gió chỉ buột miệng nói ra để minh họa thêm cho cái phong
linh cô ấy vừa mua hay còn có ý khác. Nhưng tôi bỗng đâm thích cái từ Hán Việt ấy.
Thật may là tôi và Chuông Gió đi xe đạp nên tôi không phải “bước thêm hai bước”.
Đường tràn ngập gió. Chưa đến mùa đông, nhưng sao trong lòng tôi, dã quỳ đã rực
lên một góc. Tôi là Tĩnh Phong?!

Bất chợt chiếc chuông gió màu xanh lá rơi xuống chân tôi,
vỡ tan! Tôi ngoái lại, Chuông Gió như ngây dại nhìn sang bên kia đường. Theo ánh
nhìn của cô ấy là một người phụ nữ mặc juýp đỏ. Đúng là mẹ Chuông Gió không sai.
Sai ở chỗ, ôm eo người phụ nữ xinh đẹp ấy, không phải ba của Chuông Gió. Tôi nghe
thấy tiếng nấc phía sau mình. Mười bảy năm, tôi mới chỉ nhìn thấy hai người khóc,
một người phụ nữ là mẹ tôi và một cô gái tôi đã từng gặp trong quá khứ. Người thứ
ba lại là Chuông Gió - người mà tôi đã từng nghĩ sẽ có bão nếu cô ấy rơi nước mắt.
Chân tay tôi bủn rủn không còn chút sức lực nào. Thật ngu ngốc nhưng tôi thực sự
sợ khi nhìn thấy một cô gái khóc, dù có phải lỗi của tôi hay không, hơn tất cả,
người con gái ấy là Chuông Gió. Đầu óc tối tăm chẳng còn thấy gì nữa, tôi đâm thẳng
lên vỉa hè. Chuông gió rơi vỡ. Chuông Gió của tôi rốt cuộc cũng rơi.

Trời sắp tối, còi xe inh ỏi, mưa càng lúc càng nặng hạt. Tôi
ngồi nhìn Chuông Gió khóc sau khi đã yên tâm cô ấy không bị thương chỗ nào, ngoại
trừ cái chân đau. Nếu Chuông Gió nhỏ hơn một chút nhất định người ta sẽ đưa cô ấy
đến nơi thông báo tìm trẻ lạc. Nhưng Chuông Gió là một cô gái với mái tóc như màn
sương sau lưng. Lại còn thêm tôi, một thằng ngốc đờ đẫn bên cạnh. Chúng tôi như
hai đứa trẻ ngồi nghịch đất giữa đường phố Hà Nội. Khi người ta thấy hai đứa trẻ
ngồi bệt cạnh nhau, một đứa đang khóc thì nhất định sẽ cười mà đi qua và không can
thiệp, để cho đứa bắt nạt bạn dỗ đứa kia nín. Tôi chẳng tìm được kẹo hay lý do gì
chính đáng để dỗ Chuông Gió vì chính tôi cũng đang bối rối quá. Chuông Gió khóc
như những vòng dây cuộn vào nhau, mỗi cơn gió thốc tới, cả cuộn dây rối tung ấy
va đập, không còn phát ra tiếng leng keng nữa sắc và lạnh, cứa vào gió. Mưa dập
cả khóm dã quỳ mới nở.

Xe hỏng, tôi gửi tạm vào một nhà ven đường. Chuông Gió khóc
như một dòng sông, cái áo khoác của tôi đã ướt đẫm, không những không đủ che cho
Chuông Gió mà còn làm cô ấy ướt thêm. Tôi cõng Chuông Gió trên lưng, giữ thật chặt,
nếu không tôi sợ mưa sẽ cuốn trôi cô ấy đi mất. Mưa ngớt rồi nhưng nước vẫn không
ngừng chảy từ vai áo tôi làm lạnh cả sống lưng. Tôi chợt nhớ ra câu nói khiến cô
gái đầu tiên trong quá khứ tôi bắt gặp đang khóc tự lau nước mắt và mỉm cười.

“Mưa thôi khóc rồi, nên cậu cũng bắt chước đi!”.

Nhưng chẳng hiểu tại sao khi thốt ra với Chuông Gió, nó lại
méo mó theo cách khác:

- Mưa thôi khóc rồi, nhưng cậu muốn thì cứ khóc.

- Tớ... xin lỗi!

Từ trước đến giờ, khi nghe hai tiếng xin lỗi, lần nào cũng
như cứa vào tim tôi một nhát. Tôi nghe thấy tiếng trái tim Chuông Gió đang đập như
tiếng nấc.

- Chẳng lẽ... tớ nghèo khổ đến mức chỉ còn tiền thôi sao?

Tôi ngửa mặt lên hứng mưa. Hóa ra Chuông Gió không phải là
cô gái hạnh phúc nhất thế gian như tôi nghĩ. Ba mẹ cô ấy chẳng thương nhau. Và kết
quả của cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng chẳng được quan tâm cho xứng đáng.
Ngày ba bữa, Chuông Gió ngồi với con mèo. Khi cô ấy đã ngủ thì ba mẹ chưa về. Chuông
Gió chỉ dám nhìn trộm ba vào sáng sớm, không dám làm phiền người đàn ông thành đạt
quá bận rộn. Tôi thấy sự hạnh phúc trong mỗi câu chào mẹ của Chuông Gió, nhưng sau
đó mắt cô ấy liếc vội đi chỗ khác. Lâu đài ấy thực ra là nhà đá. Bao nhiêu năm tháng
sống gần như một mình trong đó, Chuông Gió chỉ còn cách tự cười để tự sưởi cho trái
tim bé nhỏ chằng chịt vết thương của mình. Họ kiếm tiền và để tiền thay họ yêu thương
con gái. Thậm chí cô bé bán diêm còn có một người bà và một người mẹ yêu thương
em thật sự. Chuông Gió thực sự nghèo, cô ấy chỉ có tiền mà thôi. Những nỗi lòng
ấy không thể nói với ai. Người ta luôn mặc định những người giỏi giang và hay cười
thì chẳng còn gì mà phải sầu khổ. Nhưng chẳng ai nhớ rằng cái vỏ con ốc có cứng
cũng chỉ là để che đi phần mềm yếu, dễ bị tổn thương bên trong. Khi sự tổn thương
ấy không thể nói ra bằng miệng thì sẽ quay trở lại và hành hạ trái tim. Trái tim
câm lặng, chịu đau và ròng ròng chảy máu. Ngày hôm ấy, chắc hẳn trái tim Chuông
Gió bị đánh gục, mặn và chua chát, tràn ra, thấm vào áo tôi. Những ấm ức lâu nay,
những tủi khổ một mình chịu đựng, Chuông Gió nói cho bằng hết, với mưa, với gió...
Mưa đã tạnh nhưng trên mặt tôi vẫn còn nước. Phải, có tiền thì vẫn cứ nghèo thôi.
Ít ra tôi còn biết mẹ tôi chắc chắn vẫn yêu thương tôi như vậy, buổi sáng thức giấc
thấy trời đổi gió lạnh, lại gọi và nhắc tôi mặc áo ấm. Ba tôi, có thể ông lấy rượu
làm bạn, nhưng lý do ông vẫn sống và làm việc là vì tôi. Tôi đã từng thử nhấp một
ngụm rượu nơi đáy chén, cay đắng lắm chứ chẳng ngon ngọt gì. Tôi vẫn giàu lắm!

Chuông Gió ngủ trên lưng tôi từ lúc nào. Giá như có thể để
cô ấy vào trong túi, tôi sẽ đeo lên cổ ở phía trước trái tim mình. Chuông Gió nhỏ
bé và đáng thương như thiên thần đi lạc. Trái tim tôi tuy cũng chẳng còn lành lặn
nhưng đủ ôm Chuông Gió vào lòng để cô ấy có thể khóc bất cứ lúc nào đau lòng mà
không phải cố leng keng nữa. Trời mưa, chuông gió bất động. Bước đến hàng rào ti-gôn,
những chùm hoa còn mọng nước, mẹ Chuông Gió đã đứng đó từ bao giờ. Tôi không muốn
trao Chuông Gió cho bà ấy chút nào nhưng tôi đâu có là gì. Người cứu nạn khi mọi
thứ đã bị lũ nhấn chìm ư? Bà đỡ lấy Chuông Gió, giờ đã như con mèo ướt, cảm ơn rồi
phẩy tay ra hiệu cho tôi về. Tôi lững thững trở về như tướng thất trận, bước hụt
mãi.

***

Hai ngày sau đó, chính tôi là kẻ chờ đợi dưới hàng rào hồng
rực, Chuông Gió nghỉ học liền hai ngày. Chắc dầm mưa đã làm cô ấy ốm. Tôi hoang
mang khi không còn cơn gió nào ghé qua con đường đầy lá. Lá rơi xuống, chỉ một tiếng
lạnh lẽo, không bay đi.

Ngày thứ ba, bước ra từ cánh cổng ti-gôn là mẹ của Chuông
Gió. Bà đi thẳng đến chỗ tôi. Tay chân tôi trở nên cực kỳ thừa thãi. Tôi bối rối,
nửa muốn hỏi xem Chuông Gió ra sao, nửa muốn bỏ chạy.

- Cháu là bạn thân hay là gì với Linh?

Đến lúc đó, tôi mới nhận ra. Phải, chúng tôi là gì của nhau?
Đi cùng nhau trên cùng một con đường từ mùa này sang mùa khác, những nụ cười cùng
với ti-gôn, với dã quỳ, chưa từng ai nói với ai, đối với tớ, cậu là thế này, thế
kia. Vậy chúng tôi là gì của nhau? Bạn thì không hẳn, anh em thì không phải. Yêu?!
Tôi chẳng định hình được những gì diễn ra trong tâm trí tôi có phải là tình yêu
hay không. Chỉ đơn giản, tôi muốn che chở, bảo vệ cho Chuông Gió, muốn lắng nghe
cô ấy nói và cười, muốn là bờ vai để cô ấy khóc, muốn bước sau cô ấy, muốn là gió
cô ấy có thể leng keng, chỉ đơn giản là như thế. Liệu tình yêu có giản đơn như thế
hay không?!

Có lẽ cái bản mặt ngây ngây của tôi tạo cho người đối diện
cảm giác tôi sẽ chẳng nặn ra được câu trả lời nào cả. Mẹ của Chuông Gió nói những
gì tôi không nhớ nữa và cũng không muốn nhớ:

- Trước đây tôi đã nói với con bé về việc sẽ sang Mỹ học,
nó đã chấp nhận. Nhưng không hiểu sao, mấy hôm nay khi bàn đến việc chuẩn bị đi
thì nó nhất định không chịu nữa. Tôi nghĩ hai đứa nên tách ra một thời gian để Linh
có thể dễ dàng chấp nhận rời khỏi đây, tương lai vẫn quan trọng hơn những trạng
thái tạm thời. Cháu hiểu chứ?!

Tôi “dạ”, mặc dù chẳng hiểu gì. Tương lai, Chuông Gió sẽ bị
đưa đến một nhà đá khác. Khó khăn lắm mới có thể mở lòng với một ai đó, Chuông Gió
lại chuẩn bị khóc một mình trong mưa mà không có ai bên cạnh. Tôi muốn đem Chuông
Gió chạy trốn, bỏ lại tất cả những quy tắc, những nỗi đau. Nhưng tôi là gì, tôi
là gì của Chuông Gió mà mang cô ấy đi?! Gió làm Chuông Gió leng keng nhưng không
thể đưa chuông gió đến nơi nào không có gió. Tai tôi ù đi. “Những trạng thái tạm
thời” sao làm tôi đau đến choáng váng. Những gì tạm thời thường mạnh mẽ và sắc nhọn
đến thế sao?

Những lời tôi không muốn nhớ của mẹ Chuông Gió đã đưa tôi
trở về điểm xuất phát.

***

ĐIỂM
XUẤT PHÁT

1. Phong

Tôi trở lại những chuỗi ngày đi sau Chuông Gió. Cô ấy đứng
đợi tôi rất lâu dưới hàng rào ti-gôn, đôi mắt như thôi miên nhìn về phía những khóm
dã quỳ nơi bắt đầu con đường. Ai đó nhẫn tâm treo thêm vài quả nặng vào con lắc
trật nhịp của tôi làm nó va đập lung tung chẳng còn theo quỹ đạo nào cả. Tôi vỡ
bên này, vỡ bên kia. Ở sau đám dã quỳ, qua mắt lá, Chuông Gió nhỏ bé đi rất nhiều,
gầy và xanh xao hơn. Màn sương mỏng mảnh bay nhè nhẹ, hoa sữa rơi trên đôi mi như
quét mực tàu. Tôi không nhìn Chuông Gió nhưng hình ảnh cô ấy vẫn luôn ở trong tôi.
Tôi muốn chạy thật nhanh đến cánh cổng ấy, cầm lấy bàn tay lành lạnh của Chuông
Gió để đưa cô ấy đi, để bàn tay ấy có thể được an ủi trong bàn tay tôi. Tôi muốn
ôm cô gái bé nhỏ ấy vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc để xoa dịu những thổn thức, nơi
ngực áo, trái tim tôi cũng đang run rẩy. Tôi muốn…...

Nhưng đôi chân tôi, giây phút ấy dường như đã chết vĩnh viễn
dưới gốc dã quỳ. Tôi chỉ thấy Chuông Gió quay đi, bước một mình trên cung đường
lá bay, đầu nghiêng sang bên phải bằng một cử chỉ quen thuộc. Đi ra khỏi đám dã
quỳ, tôi nép sát vào tường rào đầy hoa ti-gôn, hoa rụng xuống cổ, xuống vai. Thật
may Chuông Gió không một lần quay đầu lại. Cô ấy vẫn luôn như thế, đi về phía trước,
không ngoảnh lại. Tôi là gió, là gió thì phải được tự do. Tôi cũng nên để những
yêu thương của mình đuợc tự do. Chuông Gió đi về phía tương lai của cô ấy, tôi chẳng
có quyền gì ngăn cản, chỉ sợ rằng một ngày Chuông Gió bị đau chân không thể tự đi,
bị mắc mưa, sẽ không có ai cõng cô ấy về, không còn ai lau đi dòng nước mắt không
bao giờ cạn trên khóe mắt cô ấy.

Chuông Gió sẽ ổn thôi, không phải cơn gió này thì sẽ có cơn
gió khác khiến cô ấy leng keng!

Vậy còn tôi? Tôi chưa rõ mình sẽ thế nào nếu phía trước kia
chỉ là khoảng không trống trải. Cô ấy làm sống lại một nửa con người tôi đã chết.
Tôi chẳng làm được gì cho cô ấy, ngay khi Chuông Gió có thể mở cánh cửa nội tâm
để tháo bớt nỗi buồn ra ngoài, thì tôi chạy trốn, đóng vai một kẻ hèn nhát. Không
có chuông gió, gió sẽ đi đâu cho hết những khoảng không im lặng?

Đến lớp, tôi trở lại với thói quen gần như đã bỏ. Nhưng dù
gục mặt xuống bàn, tôi cũng không tài nào ngủ được. Trong tất cả những giấc mơ đều
nghe tiếng leng keng, leng keng. Chuông Gió đã cột tóc lên, người ta nói khi con
gái cột tóc lên thì có điều gì đó đã đổi thay. Chuông Gió, hãy cứ đi. Nơi nào cũng
có gió, hãy cứ đi, đừng sợ. Chuông Gió ngồi ở bàn trên tôi, vẫn chỉ cách một bàn
tay nhưng sao tôi thấy cái bàn tay ấy có thể đo được nửa vòng trái đất. Tôi gắn
lại chiếc chuông gió sứ xanh lá, từng mảnh một. Nó có sẹo và phát ra những âm thanh
trầm hơn hẳn. Tôi đặt chiếc chuông ấy vào ngăn bàn Chuông Gió. Mấy hôm nay, mẹ Chuông
Gió đưa cô ấy đi học.

Chuông Gió sắp bước trên những con đường mới. Còn tôi vẫn
đếm từng mũi giày trên cung đường lá bay. Không còn màn sương phía trước. Ti-gôn
ngủ gục, tôi ngủ gục. Tôi! Có lẽ nên mãi mãi là Tĩnh Phong?

...

Kìa!

Là Chuông Gió, không sai. Sai ở chỗ, cô ấy đang đứng đối diện
tôi, chưa một lần ngay cả trong tưởng tượng, tôi thấy mình như lúc này. Chuông Gió
như từ cổ tích bước ra. Những bước chân vô định của tôi gặp cô ấy tại đây, mặt đối
mặt, mái tóc mỏng manh như một màn sương giữa cung đường lá bay...

2. Linh

Ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã nhận ra cậu ấy. Gió! À không,
là lần thứ hai!

Tôi còn nhớ như in buổi sáng mùa thu, chiếc xe đạp trở chứng
giữa đường. Mưa! Tôi loay hoay giữa bao nhiêu là lá rụng. Mẹ thì tắt máy, bố cũng
chẳng buồn nghe. Tôi phải làm sao? Bài thi không còn trong đầu tôi nữa. Tôi nhớ
lại những tháng ngày qua, tôi như sống một mình trên trái đất này. Lạnh lắm! Bố
mẹ tôi sống mà chẳng thèm nhìn nhau. Tất nhiên tôi chắc cũng là vô hình. Tôi ngoan
ngoãn và giỏi giang, tôi có thể tự lo cho mình. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng
làm được tất cả. Có những khi bất lực, tôi chới với trong khoảng không, rơi và rơi
mãi. Tôi đã thôi không khóc nữa. Tôi chỉ muốn giữ những cảm xúc yếu đuối ấy cho
riêng tôi. Và chắc là nụ cười sẽ hong khô tất cả... Bây giờ nụ cười làm đóng băng
những vết thương lại. Nhưng lúc ấy, chẳng hiểu sao nước mắt tôi đã chạy vòng quanh.
Tôi bất lực trong thế giới toàn người là người, không ai quen biết tôi, không ai
cả. Sao tôi lại có thể khóc giữa chốn đông người như vậy? Mặc kệ, đâu có ai quen
biết tôi. Nếu có nước trong mắt đó cũng chỉ là nước mưa.

Rồi như từ cổ tích xuất hiện, Gió đến. Cậu ấy không nhìn tôi,
chỉ lặng lẽ đưa cho tôi chiếc khăn tay, thản nhiên như việc đánh răng rửa mặt vào
buổi sáng. Mặc cho tôi ngồi bệt trên vỉa hè trố mắt nhìn, Gió bắt đầu sửa xe cho
tôi cũng với thái độ thản nhiên như cậu ấy đã từng sửa hàng trăm lần chính chiếc
xe này. Tôi vội vã ghi nhớ tất cả những gì thuộc về cậu ấy. Lá vàng bay sượt qua
vai, mưa dịu dàng đậu lại trên mái tóc rối, khóe mắt cậu ấy luôn buồn rầu. Xong
xuôi, Gió dựng chiếc xe đạp đứng lên, trước khi đi còn để lại một câu, tôi đã luôn
ghi nhớ nó...

“Mưa thôi khóc rồi, nên cậu cũng bắt chước đi!”.

Tôi đã luôn tự thấy bản thân mình ngu ngốc vì thậm chí cái
tên của cậu ấy tôi cũng không biết. Cứ tự hỏi liệu hôm ấy Gió có bị muộn mà phải
bỏ thi không? Có lẽ chỉ hôm sau thôi, cậu ấy sẽ chẳng còn nhớ tí gì về con ngốc
ngồi khóc bên đường. Nhưng mùa thu ấy đã đi vào tim tôi với hình ảnh Gió. Có gì
đó trong tôi đã tan ra một chút.

Cổ tích lặp lại, tôi gặp lại Gió vào năm lớp mười một. Chính
cậu ấy chứ không phải ai khác. Những ký ức vẫn còn tươi nguyên giờ nở bừng lên như
khóm dã quỳ. Cậu ấy… không nhớ tôi!

Tôi hay ngồi lặng nhìn Gió ngủ, phải kiềm chế lắm mới không
vuốt mái tóc đã từng lấm chấm nước mưa của cậu ấy. Gió là Tĩnh Phong, một cơn gió
đi hoang kia mà. Tôi thích giang tay lao xuống dốc để bắt những cơn gió thổi ngược.
Nhưng Tĩnh Phong, dù cố gắng, đi ngược hay đi xuôi, tôi cũng không nắm bắt được
cậu ấy bao giờ.

Tôi và Gió đi chung đường. Có lẽ một thời gian dài, Gió không
hề biết tôi luôn đi sau cậu ấy khi về nhà. Gió đi trên những vụn hoa ti-gôn hồng.
Gió đi về phía dã quỳ nơi bắt đầu cung đường lá bay. Gió đi trong giấc mơ của tôi!

Tôi đã tìm được sự may mắn hiếm có để đi chung với Gió. Chân
cậu ấy rất dài, nếu đi sau, tôi sợ không theo kịp. Gió vẫn tĩnh nhưng cậu ấy đã
cười. Thật sự nụ cười ấy là của buổi sáng sớm, nhưng đến đêm, nó vẫn khiến tôi không
tài nào ngủ được. Chúng tôi cứ thế, đi cạnh nhau qua mùa lá rụng, qua mùa ti-gôn,
qua mùa dã quỳ. Chưa ai từng nói với ai, đối với tớ, cậu là thế này, thế kia. Nhưng
tôi thấy điều đó thực sự chẳng cần thiết nữa. Tôi chỉ cần trên cung đường lá vẫn
bay và gió vẫn thổi

Tôi không hiểu sao cứ mỗi lần nỗi đau của tôi trào ra ngoài
không gì ngăn chặn nổi, khi tôi trở thành một đứa trẻ vô dụng thì người ở bên tôi
luôn luôn là Gió. Tôi bay trên lưng của Gió, nước mắt ướt đẫm hai má. Tôi dụi đầu
vào vai cậu ấy thấy tim mình ấm hẳn. Những gì tôi giấu cho riêng mình bấy lâu nay
đã gửi vào Gió. Lần này, Gió bảo tôi cứ khóc, đừng bắt chước mưa tạnh làm gì. Tôi
khóc, cho cả trái tim trống vắng của Gió, tôi biết Gió chỉ sống với ba, tôi biết
cậu ấy cũng nghèo như tôi. Tôi ngủ gục để mặc trái tim mình lang thang trong Gió.
Khi tỉnh dậy, tôi mới chợt nhớ ra, chuông gió sứ xanh lá, món quà tôi định tặng
Gió, đã rơi vỡ ở nơi nào?

***

Mẹ muốn tôi đi chung đến nơi có tình yêu mới của mẹ. Mẹ vẫn
lo cho tôi, lo cho tương lai của tôi. Mẹ chỉ không chịu hiểu một số sự việc mà thôi.
Tôi chờ Gió, muốn hỏi cậu ấy, tôi có nên đi hay không. Thực lòng đó là điều tôi
không bao giờ tôi muốn, nhưng ba cần tôi, mẹ cũng cần tôi, tôi không biết điều đó
có đúng không. Ra đi hay ở lại, hả Gió, hả Tĩnh Phong?

Gió chẳng bao giờ đến nữa, tôi đợi một bóng dáng quen thuộc
lại gần bên tôi. Tôi quay đi, nhưng kì thực tôi vẫn đợi. Gió đã tìm được một nơi
tự do khác để đi hay Gió đã tĩnh lặng mãi mãi?! Tôi không biết. Tôi biết tôi chưa
từng nắm bắt được gió bao giờ….

Những ngày tiếp theo là những ngày tôi cảm thấy mình mất dần
từng góc một trong tim. Tôi mong chờ điều gì? Tôi chờ đợi điều gì? Chuông gió sứ
màu xanh lá đã đầy sẹo. Tôi đã dựa vào cậu ấy hai lần. Vậy mà, khi Gió lặng lẽ ra
đi, tôi không thể nói một lời cảm ơn và vô vàn những điều chưa kịp nói khác. Tại
sao lại như vậy? Nhưng tôi chẳng thể tìm thấy câu trả lời nào thỏa đáng. Cổ tích
đôi khi thành hiện thực nếu người ta bước đến và nắm lấy.

Kìa!

Gió, đang ở trước mắt tôi!

3. Cung đường lá bay

- Phong! Nếu tớ đi khỏi đây…...

- ...

- Cậu có giữ tớ lại không?

- ...

- Vậy cậu có thể nhớ...?

- ...

- Không sao đâu, cho dù cậu chẳng để lại gì trong tâm trí,
chỉ cần tớ vẫn thấy cậu, dù chúng ta không ở gần nhau...

- ...

- Như vậy, nhé?

- Linh! Cậu có biết, tại sao đến giờ cậu vẫn chưa đi được
khỏi cung đường lá bay? Bởi vì bấy lâu nay, cậu đã mắc kẹt... trong giấc mơ của
tớ!

***

Chuông Gió hỏi tôi nếu cô ấy ra đi, tôi có giữ lại không.
Thực lòng tôi muốn nắm tay cô ấy kéo đi và nói: “Cậu hãy chỉ đi về phía tớ có được
không Linh?”. Nhưng tôi không làm được. Một mình Chuông Gió nói, giọng Chuông Gió
lạc đi. Tôi sợ trời sẽ mưa. Hạnh phúc tôi để tuột mất một lần, lần thứ hai, tôi
sẽ chịu đựng thế nào đây? Tôi có được quyền ngược đường, liệu tôi có thể tha thứ
cho chính mình khi trên cung đường lá chẳng còn bay?

Tôi không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ rằng, Chuông Gió, tiến
lại gần tôi, hơn bao giờ hết, đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi sững người. Chiếc
khăn tay, ba năm trước tôi đưa cho một cô gái hỏng xe giữa đường để lau nước mắt.
Nhưng hôm nay, dưới ti-gôn, trên cung đường lá bay, tôi không cần dùng đến nó nữa.
Nước mắt cô gái ấy, lần này rơi trên ngực áo tôi. Một cơn mưa ướt cả trái tim những
ngày qua bị bỏng.

Sau lưng tôi, dã quỳ đã nở tự bao giờ.

---

Báo cáo nội dung xấu