08. Câu chuyện về Tiểu Nha Đam - Phần 2

2. Nha Đam ngập nước

Có những việc người ta không thể nhớ là từ khi nào, hay giải
thích được tại sao lại như vậy. Bởi vậy mới nói người ta không bao giờ có thể hiểu
nổi bản thân mình.

Một lần trong giờ lịch sử, cô giáo hỏi loài cây gì trong kháng
chiến chống Pháp nhân dân ta đã phải trồng thay cho lúa để rồi dẫn đến nạn đói.
Cô gọi Hưng đến mấy lần mà cậu ấy vẫn đang mơ màng. Lần cuối, giật mình rồi Hưng
bật dậy như một cái lò xo:

“Dạ, nha đam!”.

Cả lớp cười ầm ĩ. Cậu bạn bàn dưới giật giật áo Hưng: “Sáng
nay mày ăn nhầm bánh bao thiu à?”, rồi cũng cười ngặt nghẽo. Hưng lại gãi đầu cật
lực, mặt cậu ấy đỏ lử lên. Tôi không hiểu sự đảo lộn nào đã khiến cậu ấy có thể
nhầm đay với nha đam như thế. Tôi thấy mình cũng đang cười, là cười cơ đấy, tự nhiên
nhất và tôi chợt nhận ra rằng tôi bỗng có thói quen nhìn sang chỗ Hưng ngồi bất
cứ khi nào có thể. Tôi phát hiện ra tôi đã không thể không liếc sang nụ cười “đáng
ghét” ấy ít nhất vài lần một ngày. Mặc dù tôi vẫn giữ thái độ “sát thủ” cố hữu,
nhưng bên trong tôi, trái tim đã không ngủ yên nữa, giống như nha đam, chỉ một lá
nhỏ có thể mọc thành nhiều, rất nhiều cây nha đam khác. Tôi không hiểu, phải làm
sao để tôi có thể không cần tưới nước như nha đam chịu được hạn.

Mùa thu có nhiều bão hơn, mưa cũng ngẫu hứng, một mình tôi
không kịp cất dãy nha đam ngoài cửa Aloe Vera, và tôi không có cớ gì ngăn Hưng làm
chung công việc ấy nếu không muốn bị mắng.

Chiều thứ sáu, hai anh chị đi chơi sớm hơn thường lệ, chỉ
còn tôi và Hưng ở lại quán. Chúng tôi vẫn không nói gì nhiều với nhau ngoài mấy
chuyện bưng trà và pha sữa. Nói đúng hơn, tôi vẫn không trả lời cậu ấy được một
câu khá hơn câu “Ừ!”. Hình như tôi chính là kẻ đáng ghét mới phải. Trời đột nhiên
tối sầm, lá xào xạc ngoài đường. Hưng bỏ cây chổi lau nhà để ra mang nha đam vào
giúp tôi. Mưa to. Chúng tôi không kịp về nhà. Trời đã tối lại mất điện. Không còn
cách nào khác, Hưng đốt nến. Cả hai chúng tôi ngồi bệt xuống sàn, nghe radio, tựa
vào chân ghế nhìn ra ngoài cửa kính. Trên con đường mưa, đèn xe đang khua loạn xạ,
có quá nhiều thứ rắc rối trong cuộc sống này. Chớp thỉnh thoảng lại lóe lên sáng
trắng. Tôi đã từng rất sợ, nhưng kể từ khi ở một mình, những thứ như vậy bắt buộc
phải trở thành nhỏ nhặt.

- Cậu có sợ ở một mình khi bão không? - Hưng hỏi.

- Ừm, không!

- Tớ... sợ!

Tôi trợn trừng mắt quay sang. Có lẽ cộng thêm với ánh nến
nhập nhòe nên nhìn tôi giống như một con gấu mèo chính hiệu. Hưng phì cười:

- Đấy là lúc trước. Chẳng hiểu sao, hồi nhỏ tớ luôn chui xuống
gầm bàn khi bão. Nhưng cậu không sợ, chẳng phải nếu tiếp tục sợ nữa thì tớ không
phải đàn ông sao!

Tôi không thấy buồn cười, tự hỏi tại sao cậu ấy lại quá đỗi
thành thật với tôi như vậy.

- Sao lại nói với tớ?

- Tớ tin cậu, vậy thôi.

- Tin?

- Thật khó để tìm được một người thực sự không quan tâm những
thứ bề ngoài.

- Cậu không thấy khó chịu vì tớ sao?

- Cậu lúc nào cũng cộc cằn. Cậu cứ gồng mình lên để sống,
hẳn có lý do. Nhưng cậu vẫn chỉ là một cô gái bé nhỏ như khi ôm lấy những chậu nha
đam, khi nghe điện thoại của bố. Tiểu Nha Đam, cậu vẫn chỉ là nha đam, chịu được
hạn, có gai nhưng có lẽ bên trong không phải vậy.

Tôi lặng người đi, cảm giác hơi khó chịu khi có người bắt
thóp được mình. Như có một mạch ngầm ở đâu đó đã bung ra. Có nhiều hơn một người
hiểu khi tôi không thể cất lên thành tiếng những câu chuyện của mình. Bài tập chống
tràn tôi sử dụng bấy lâu nay đang sắp bị vô hiệu. Tôi vội nhắm mắt lại, thấy mí
mắt mình nặng trịch. Hưng lúi húi lấy gì đó ở góc tủ. Cậu ấy phủi phủi mặt hộp ghi-ta,
lặng lẽ chơi, chẳng nói thêm gì nữa. Bản ghi-ta như đi lạc. Lời bài hát chảy theo
tiếng mưa:

And I know oh oh oh oh oh oh...

That's not a dream, and I saw oh oh oh oh oh oh oh oh.

I know. Bài tình ca quái đản, hát mà như rơi.

Tôi tựa đầu vào cửa kính, rơi theo tiếng hát. Những gì đã
qua, những tôi của ngày xưa và bây giờ, những khoảng trời cô độc, những người đã
ra đi và không bao giờ trở lại rơi ướt đẫm nha đam.

- Cậu làm nha đam ngập nước rồi kìa!

Như đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang, tôi vội lấy khăn tay
lau đi lau lại nhánh nha đam. Chẳng thể khô. Nước ở đâu mà ướt mãi? Mưa đâu thể
chui qua cửa kính? Có bàn tay ai đó ngăn lại dòng thời gian trên mắt tôi, ánh sáng
chói quá chẳng thể mở mắt được. Tôi chỉ nghe loáng thoáng giọng nói hoảng hốt, khác
hẳn với khi nãy.

I know...

***

Tôi tỉnh dậy vào giữa buổi sáng, cái giờ mà tôi không dám
tưởng tượng cho một học sinh gương mẫu. Mặt lạnh toát vì chiếc khăn có lẽ là chườm
đá trên trán. Tôi thấy trên bàn nồi cháo nhỏ vẫn còn hơi ấm, bên cạnh là đống thuốc
cảm và tờ giấy ghi chú màu vàng với dòng chữ gầy, cứng như que củi: “Ốm nên nghỉ
học! Chân đau thì hãy nghỉ rồi bước tiếp, Nha Đam không chịu hạn mãi được. À mà
đừng có hỏi làm thế nào tớ đưa cậu về nhà. Ăn cháo đi kẻo nguội!”. Tôi bật cười
với mệnh lệnh ngố tàu, cháo làm tôi nhớ mẹ, ngoài cửa sổ nắng đã nhảy nhót, trời
không còn mưa. Thôi rồi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!?!

Buổi chiều tôi vẫn tới Aloe Vera. Hôm nay quán không bán,
anh chủ quán vừa thấy tôi đã xua như xua gà:

- Cô còn đến nữa hả? Làm tôi phải đóng cửa để lau dọn sản
phẩm của cô cả ngày hôm nay đây. Làm việc đến chảy máu mũi rồi lăn đùng ra, chả
hiểu cô là con người hay con hà mã? Mệt thì phải nói với tôi chứ? Định để vợ chồng
tôi đi tù vì bóc lột trẻ vị thành niên hả? Có về mà nghỉ mấy ngày không tôi đuổi
dài hạn bây giờ.

Trong lúc tôi vẫn còn ú ớ, chị chủ quán cười toe, đưa cho
Hưng túi thạch nha đam:

- Hưng đưa nhóc về cho chị, bắt ăn hết chỗ này nghe không?

Chiều thu thừa gió, chúng tôi ngồi trước bậc thềm đã đầy những
chậu nha đam, xúc thạch trong túi ăn giống trẻ con vẫn ăn kem mút ngoài cổng.

- Cảm ơn, Hưng!

- Đúng là cuồng nha đam rồi. Tự làm thạch nha đam cho tớ ăn
thay lời cảm ơn nhé!

Tôi không nhìn sang cậu ấy, sợ có gì đó trong mình bối rối
không kiểm soát được.

- Tớ chỉ biết trị bỏng thôi!

- Cậu giỏi thật, nhưng ngốc. Mà giữa rừng cây thế này, cậu
cũng giống công chúa đấy nhỉ!

- ...?

- Thì công chúa ngủ trong trại tị nạn.

Tôi đấm vào vai Hưng. Hai đứa cười át cả tiếng lá bay. “I
know” lại vang lên từ một chiếc radio nào đó. Từ khi nào tôi lại có thể cười như
không nhìn thấy ai?! Vì lẽ gì mà tôi lại xanh tươi, như đã từng?!

2. Liên kết có gai

Thêm một liên kết quan trọng với cuộc sống, tôi có thêm rất
nhiều ánh mắt ghen tị. Tôi đã bơ qua nhưng có quá nhiều thứ rắc rối trong cuộc sống
này! Bằng cách nào đó, số tiền quỹ lớp của cô bạn phó bí thư ngồi cạnh tôi bỗng
không cánh mà bay. Lại một lần nữa, tôi đóng vai kẻ bị tình nghi vì vẻ bề ngoài
“nguy hiểm”. Tôi chẳng lên tiếng thanh minh nhiều vì đã quá mệt mỏi với những lời
xì xào, những lòng tin hạn hẹp. Tôi chỉ khẳng định tôi không làm nhưng có lẽ thiểu
số không có giá trị khi lên tiếng. Quyết định khám xét cặp vẫn được giáo viên đồng
ý. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại, cổ họng cứng đơ dù tôi đã tập chịu đựng rất nhiều
để trở nên lì lợm. Tuy nhiên sự tổn thương lòng tự trọng cũng có giới hạn của nó.
Cố gắng không để giọt nước tràn ly, tôi cắn môi bật máu.

Lại là Hưng với vẻ mặt đầy tức giận. Chưa bao giờ tôi thấy
cậu ấy như vậy.

- Là em, thưa cô!

Không phải chỉ một người sững sờ. Gần trăm con người quay
lại mổ xẻ người vừa đứng dậy và tôi. Tất cả đều ngỡ ngàng. Cuộc họp kín tạm ngừng
vài phút. Tôi kéo Hưng ra ngoài

- Tại sao cậu lại làm thế? Đừng có ngốc thế được không? Cậu
đâu có liên quan gì mà làm vậy?

- Vậy cậu không ngốc sao? Tại sao không chứng minh rằng không
phải cậu. Tại sao cậu luôn im lặng như vậy hả?

- Cậu đừng nghĩ rằng cậu hiểu tớ mà xen vào cuộc sống của
tớ. Cậu định làm đổ bể hình tượng chỉ vì một con ngốc như tớ hay sao?

- Chẳng có hình tượng nào hết. Tại vì tớ không muốn cậu mãi
ngốc nghếch như thế, không muốn thấy cậu đau lòng mà chẳng thể nói ra, không muốn
cậu cứ âm thầm chịu đựng một mình như thế nữa. Tớ trở thành kẻ ngốc có sao đâu?
Là vì tớ sợ cậu sẽ lại khóc một mình, sợ cậu sẽ biến mất, là vì “tớ cần cậu”, có
được không?

Lần đầu tiên, Hưng bỏ đi trước. Tôi chết trân! Có điều gì
không đúng. Tôi vì lòng tự trọng bị nghi ngờ đã cho mình cái quyền làm tổn thương
cậu ấy. Tiếng ồ lên trong lớp học, cô bạn phó bí thư tìm thấy ba tờ xanh ngắt trong
cuốn nháp của chính mình.

***

Tôi trở về với ba những ngày cuối tuần, trở về với nơi vẫn
bình yên dù mưa hay bão và không muốn nhớ gì cả. Tôi khóc òa như bắt đền ba tôi.
Bàn tay xác xơ lại vuốt lên tóc, dí dí cái trán:

- Kì cục quá con gái ạ!

Tôi áp cả hai bàn tay ba vào má:

- Con nhớ ba quá đấy mà!

Hiên nhà tôi đã đầy nha đam. Ba bảo:

- Nhớ con, ba mới trồng thôi!

Ba nắm chặt tay tôi khi tôi xoa lên tay ba thứ keo mát dịu
như thuở bé:

- Con gái à, nếu một ngày có một bàn tay nào lau nước mắt
cho con thì đừng làm mất nhé!

Ba vẫn là người hiểu tôi nhất khi tôi không thể nói ra bằng
lời những câu chuyện của mình. Ba đưa tôi chậu nha đam một nhành hoa màu nâu đỏ.
Đến giờ tôi mới biết, nha đam có thể ra hoa.

Quay lại thành phố, nơi đầu tiên tôi đến là Aloe Vera. Tôi
phải xin lỗi Hưng, tôi phải xin lỗi vì tất cả những gì đã qua, chưa bao giờ tôi
lắng nghe và hiểu cậu ấy, như cậu ấy đã đối với tôi. Mỗi người có một cuộc sống
khác nhau, ai cũng có một vài nỗi khổ tâm nhất định. Tôi đâu có căn cứ gì để kết
luận rằng cậu ấy hạnh phúc hơn tôi, để cho rằng cậu ấy phải là người chịu đựng sự
nóng nảy, cộc cằn vô lý của tôi. Hoặc chỉ đơn giản tôi sẽ nói rằng không phải chỉ
mình cậu ấy cần tôi.

Số nha đam ngoài cửa kính đã mất đi một khoảng lớn. Anh chủ
quán tỉnh bơ:

- Hôm nọ bọn bợm nhậu nó phá!

Tôi thấy giận anh ghê gớm. Tại sao lại để mất hơn nửa số nha
đam trong chỉ mấy ngày tôi vắng mặt như vậy. Nhưng còn có thứ khác đáng quan tâm
hơn cả nha đam. Nhân viên mới. Tôi không thấy Hưng.

- Tôi tưởng cô chỉ lo cho mấy cây nha đam thôi? Cái bọn này
cuồng nha đam hơn cả tôi rồi. Thằng nhóc đầu gà ấy chả hiểu nghĩ gì, thấy chúng
nó đánh nhau ngoài cửa vỡ mấy chậu cây lại chạy ra bảo vệ cây? Suýt nữa thì chết.
Tôi còn chả tiếc thì thôi. Không hiểu nổi!

Tôi không nghe anh nói hết câu được nữa.

***

Trời lại mưa, ôm chậu nha đam có hoa ngồi trong xe buýt mà
tôi không biết làm sao cho khỏi ướt. Nha đam không chịu được ngập nước. Chị nói
vài câu trong tai nghe. Tôi chỉ nhớ được tên bệnh viện, ngón tay run bần bật bấm
loạn xạ các phím, radio, tin bão, “I know”. Một mớ hỗn độn.

Là Hưng ngốc nghếch, cậu ấy chỉ nghĩ đến nha đam mà chẳng
cần biết mình ra sao. Hay là tôi ngốc nghếch đã không biết trân trọng những gì mình
có? Tại sao tôi lại cứ làm đau người khác, tại sao tôi chỉ biết tin vào chính mình
mà không một lần quay đầu nhìn lại? Những lí thuyết cứng nhắc tôi tự tạo đã làm
vỡ rất nhiều thứ.

Tôi ngồi hàng cuối nơi Hưng vẫn luôn ở đó, nơi có thể nhìn
thẳng lên ghế đầu quen thuộc của tôi. Một mảnh giấy ghi chú màu vàng rất nhỏ, góc
dưới cùng sau chiếc ghế ấy. Tôi cứ đứng mãi ở đó cho đến khi bác tài giục mấy lần:

- Xuống đi cháu ơi, bến cuối rồi!

Tôi làm ướt luôn cả mảnh giấy ghi chú màu vàng nhặt được ở
góc ghế xe buýt có ghi dòng chữ:

“Tiểu Nha Đam, tớ luôn nhìn thấy cậu”.

Tôi không dám chạy, sợ rơi mất nha đam. Tôi cũng không dám
đi. Thành ra, tôi vừa đi vừa chạy. Hưng đã nói cậu ấy không muốn tôi phải khóc nhưng
mưa cứ gầm gào. Có người sợ một mình trong bão.

Màu trắng và mùi của bệnh viện làm tôi sợ mặc dù tôi đã ở
đây triền miên những ngày tháng cuối cùng của mẹ. Tôi sợ những giấc mơ ra đi và
không bao giờ trở lại. Tôi không kịp chào chị, lao thẳng vào phòng. Bác sĩ đang
làm việc nên tôi bị đuổi ra, chỉ kịp thấy khuôn mặt thường xuyên trong trí nhớ băng
bó nhợt nhạt, nụ cười đã không còn nữa. Cái bộ dạng chưa từng hiện lên trong giấc
mơ, tôi ôm lấy chị khóc ướt áo chị. Chị thở dài, dỗ tôi bằng giọng trẻ con. Chị
là một người chị họ, thân với gia đình Hưng từ nhỏ. Ba mẹ cậu ấy đã ly dị từ khi
cậu ấy học cấp hai, đều đi ra nước ngoài, mỗi người một ngả. Hưng nhất quyết ở lại
Việt Nam, sống một mình. Hàng tháng ba mẹ cậu ấy gửi tiền đều đặn, rất nhiều, nhưng
Hưng tuyệt nhiên không dùng đến số tiền ấy.

- Hồi bé chị với Hưng rất hay được mẹ nó nấu chè nha đam cho
ăn nên Hưng mê nha đam lắm. Thấy nhóc cũng thích nha đam như vậy, nó mới bảo chị
cho nhóc mang nha đam về trồng. Nhưng chị không ngờ chỉ vì nha đam mà nó lại liều
lĩnh và dại dột đến thế. Rõ khổ! À, nhóc xem cái này đi!

Chị đi mua nước cho tôi, chắc thấy tôi cũng sắp cạn kiệt rồi.
Đã từ rất lâu, tôi cố gắng và tập dượt, lúc nào cũng thản nhiên, lúc nào cũng khô
khốc. Nhưng hôm nay không thứ gì tôi cầm trên tay là còn khô. Một xấp ảnh trong
cuốn sổ nhỏ, những tấm hình bằng lòng bàn tay, mặt trước là tôi. Mặt sau:

23/7. Tiểu Nha Đam ngồi một mình.

1/8. Tiểu Nha Đam cho nha đam uống nước.

3/8. Tiểu Nha Đam nhớ bố.

16/8. Tiểu Nha Đam chờ nắng dưới khung kính.

...

Mờ hết rồi, tôi chẳng còn đọc nổi. Ôm tập ảnh vào tim cho
khỏi ướt, tôi thấy xót vào tận trong lòng. Làm cách nào để trời tạnh mưa? Làm cách
nào?

***

- Này sâu ngủ, trưa rồi đấy!

Tôi giật mình, cố trợn mắt nhìn lên, thấy nụ cười trong giấc
mơ như nắng mùa thu.

- Cậu ở đâu ra mà mắt như gấu trúc thế này? Đừng có nói là
cậu ngủ cả đêm trong tư thế bonsai ở cái ghế này đấy nhé Tiểu Nha Đam!

Tôi muốn đấm Hưng, nhưng cậu ấy cứ cười. Nụ cười của cậu ấy
từ lâu đã làm tôi chỉ biết ngồi im để lắng nghe có gì đang loạn xạ trong mình. Hưng
với tay lau nơi khóe mắt tôi, bàn tay đầy vết xước, mặt tôi nóng có lẽ còn hơn mặt
trời bên ngoài cửa sổ. Tôi gạt ra.

- Đồ ngốc không thuốc gì chữa nổi! Cậu cứ khỏi đi rồi tớ sẽ
cho một trận.

- Bác sĩ tương lai mà hành hung bệnh nhân thế à?

- Tớ ghét cậu. Cậu theo dõi tớ nhưng cậu chẳng biết gì cả.

- ...?

- Tớ…, tớ cũng luôn nhìn thấy cậu!

Tôi và Hưng, cả hai đều im lặng hồi lâu.

- Cậu hành hạ thế nào mà nha đam mọc cả hoa kìa! - Hưng nhẹ
nhàng chỉ về hướng cửa sổ.

Tôi nhìn chậu nha đam trên tủ cá nhân. Sau một đêm mưa gió,
nhành hoa dường như đã cao hơn một chút.

3. Đoạn kết ở nơi có đầy nha đam

Ba lên thăm tôi. Những ngày vui vẻ như được xếp lịch từ rất
lâu. Tôi lại cười như thể không ai nhìn thấy. Ba nấu chè nha đam, tôi thì làm thạch.
Căn phòng nhỏ đầy nắng và gió.

Hưng đẩy cửa, lí nhí chào ba tôi. Cậu ấy lại gãi đầu một cách
khổ sở, hành động đặc biệt dễ thương đã được lưu vào một cuốn album nhỏ chỉ tôi
mới biết.

- Chào chàng trai! Rất vui được biết cháu. Cháu có thể gọi
bác là bác Hưng!

Hưng tròn mắt quay sang tôi. Tôi và ba thì cười phá lên.

“Bác Hưng”, Hưng, và tôi - Tiểu Nha Đam cùng nhau ngồi ngoài
bậc thềm ngập tràn nha đam. Cười như nha đam những ngày có nắng.

Nha đam có gai, nhưng bên trong mát như gió mùa thu. Nha đam
thích nắng, dĩ nhiên, của mùa thu.

---

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3