Tam cứu nhân duyên - Chương 01 - 02

Chương 1: Phế Tích

Âm thanh dữ dội lại đập vào màng nhĩ, so với lúc trước
còn lớn hơn, ta mở to mắt, ông trời ơi! Nơi ta đứng là một bãi phế tích, mặt
đất vẫn chao đảo dữ dội như trước! Không gian âm u, xung quanh tràn ngập bụi
đất, tiếng la hét chói tai, tiếng kêu khóc thê thảm hòa cùng âm thanh nứt vỡ
của đất tạo thành một bản hòa âm của địa ngục.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho
người yêu sách.]

Ta lảo đảo một chút, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị
cái gì giữ lại, vừa cúi đầu nhìn, ta lập tức thét chói tai: là một bàn tay
người! Không, là một bàn tay người nhuốm máu đen, da thịt trầy trụa, một vòng
xích màu đen buộc chặt cổ tay người đó, chỗ da bị vòng xích ma sát đã thương
tổn nghiêm trọng! Ta sợ tới mức hoảng loạn mà run lẩy bẩy, không tự chủ được
ngã phịch xuống đất. Lúc này đống gạch vụn bên cạnh đó đột nhiên rung động, vài
miếng ngói trượt xuống để lộ ra một đống bùi nhùi nhếch nhác, ta lại kêu thét
lên một tiếng nữa. Một cái đầu từ từ trồi lên từ bên dưới, không, nói đúng hơn
là một cái nùi giẻ đẫm máu, mái tóc rối loạn trộn lẫn máu cùng đất bùn thành
một đống thật sự ghê tởm, chẳng khác nào oan hồn đòi mạng trong mấy phim kinh
dị.

Bản tính ta vẫn chưa đến mức gọi là vô lương tâm, thấy
thế liền lập tức thanh tỉnh, biết là một người bị thương đang cần được cứu
sống. Vì thế vội vàng đẩy mấy khối gạch đá đè lên người hắn sang một bên, lúc
ấy mới thấy may mắn vì đã đeo găng tay da. Vất vả làm việc hồi lâu, cho đến khi
có thể kéo người đó ra, đôi găng tay đã đứt chỉ gần hết, găng tay da xịn của
ta. A! Lúc này còn có tâm tư đi tiếc cái găng tay sao? Lúc trước ở chợ đêm
quảng trường Tây Đan ta mua nó chỉ mất mười đồng, đúng là của rẻ là của ôi… Tây
Đan, vậy đây là chỗ nào? Không giống chỗ ta ở chút nào! Không đúng, nơi này
không giống thành phố Bắc Kinh hiện đại, rất giống nông thôn… Nhưng ta rõ ràng
sống tại khu Hải Điến cơ mà…

Đang lúc hốt hoảng, một bàn tay đầy máu nắm lấy tay ta.
Người nọ cúi đầu, không ngừng thở dốc. Được rồi, cứu người trước đã.

Ta giúp người nọ đứng lên, cánh tay hắn cũng đè nặng lên
vai ta, chật vật một hồi cuối cùng đã đứng lên được. Hắn quần áo rách bươm, cả
người bê bết máu, chân trái mềm nhũn kéo lê trên đất, đùi phải cũng run run
mãnh liệt, một sợi dây xích đen buộc vào hai chân hắn. Mới đi được hai bước,
hắn lảo đảo muốn ngã vật xuống đất, thế nhưng vẫn cố sức bám chặt lấy ta, chết
cũng không buông, nhưng vừa muốn di chuyện lại bất động. Ta nghĩ hắn nhất định
đã gãy một chân, đành dìu hắn nằm xuống tại chỗ, lại hảo tâm dọn dẹp đất đá
xung quanh để lại một chỗ tương đối bằng phẳng cho hắn.

Đột nhiên ta nghe thấy vài tiếng kêu kì dị, lúc này mới
nhận ra động đất đã ngừng hẳn. Âm thanh ầm ầm kinh khủng cũng không còn, chỉ
còn khói bụi bao phủ khắp nơi, không gian lại trở về yên tĩnh như chưa có
chuyện gì xảy ra.

Một tia sáng lóe lên trong khóe mắt, ta quay lại, lập tức
hoảng loạn mà chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng ngã ra đất như người nọ.
Chỉ thấy cách đó không xa một người toàn thân cũng dính bùn đất, tay phải cầm
một thanh đại đao, đang bổ xuống đầu một người cũng vừa chui ra từ đống đổ nát.
Đại đao loang loáng chói mắt, vừa quét qua liền kèm theo một tia máu tươi phun
lên mặt đất, giữa lúc đất trời u ám cảnh tượng kia quả thực vừa kinh hãi lại bí
hiểm. Người bị chém hồn đã lìa khỏi xác, chết ngay tại chỗ, tên đao phủ lại
quay đi, cầm đao hướng tới một người khác.

Ta hồn vía cũng bay lên mây, há miệng muốn thét lên,
nhưng không một tiếng động nào thoát ra.

Ta kinh hoàng tỉnh ngộ, nơi này không phải Bắc Kinh! Cũng
không phải hiện đại! Lại nhìn về đống xiềng xích trên người người nọ, ta đoán
chỗ này có thể là một nhà giam nào đó, động đất làm vách tường sụp đổ, khiến
cho người bị nhốt bên trong có thể thoát ra ngoài. Dây xích này không phải đồ
dùng hiện đại, quan trọng hơn nữa là, các chú cảnh sát nhất định sẽ không dùng
đại đao để chém người như vậy!

Chẳng lẽ trận động đất vừa rồi làm sai lệch thời gian,
đem ta từ một nơi động đất đến một nơi khác cũng có động đất, chỉ có thời gian
khác nhau mà thôi?

Nhưng làm sao để nói chuyện với tên đao phủ kia đây? Liệu
hắn có dùng đại đao tiếp đón ta không?

Phản ứng của ta lúc đó là bỏ chạy thoát thân, nhưng tay
trái của ta lại bị người kia tóm chặt. Trong lòng ta nảy sinh ý nghĩ ác độc,
muốn một cước đá văng hắn ra, nhưng nhìn bộ dạng hắn khẳng định là không sống
nổi, đến chân cũng đã bị gãy đôi, cần gì phải chờ lão đồ tể kia đến chém? Nghĩ
đến thanh đao vung lên, người vừa nãy ở cạnh ta liền đầu người li biệt, máu
tươi ba thước… ta lại không đành lòng (ta đây vừa rồi phí bao công sức lôi hắn
ra để làm gì chứ?). Huống chi hắn hiện tại giữ chặt cánh tay ta, cũng có nghĩa
đem tính mạng giao phó cho ta, bỏ mặc hắn như vậy cũng thật tàn nhẫn! Trong các
bài giảng về động đất Đường Sơn, đa phần đều là chuyện con người cứu giúp, đùm
bọc lẫn nhau trong cơn hoạn nạn, là người thì nên cứu! Hắn nếu đáng chết cũng
phải là ở pháp trường, nhưng xem tình hình hiện tại, đám cai ngục rõ ràng thà
giết nhầm còn hơn bỏ sót, bất kể đáng chết hay không đều không được toàn mạng,
bao gồm cả ta… Không thể để họ làm vậy được!

Trước tiên phải chạy khỏi chỗ này! Nếu không nhẫn tâm vứt
bỏ thì đành phải cố thôi, ngày sau nhớ lại cũng không phải hối tiếc, cố lên!

Ta khom lưng, đem một cánh tay hắn vòng qua vai trái, vác
hắn lên vai theo kiểu nhân viên cứu hỏa, trong lúc đó tay ta vô tình chạm qua
đùi hắn… Ha, thì ra hắn là nam tử, nhưng hiện giờ không phải lúc đi để ý chuyện
này, ta đặt hắn nằm ngang trên hai vai cùng ba lô, hai chân gắng sức đứng lên.
Người nọ rên lên một tiếng. Hoàn hảo, không quá sức, so với trước đây ta giúp
cha mẹ vác bao tải bốn năm chục cân cũng không nặng hơn là bao.

Quay lưng về phía đao phủ tiên sinh, dò dẫm từng bước
vượt qua đống gạch đá, trong lòng thầm cảm khái: cũng may là suốt mười năm nay
trải qua đủ loại rèn luyện thể dục, lại còn gần một năm huấn luyện quân sự
trong núi a!

Ta là một kẻ miệng cọp gan thỏ. Thân thể cũng thuộc loại
khỏe đẹp, đem so với một đám đàn bà con gái không xương không cốt còn sợ không
có năng lực sao. Bản thân ta đối với hiểm nguy đặc biệt mẫn cảm, sau khi xem
xong phim Titanic liền liều mình học bơi, mỗi lần không được một cây số thì
không lên bờ. Bởi vì ta nghĩ biết đâu ngày nào đó đi thuyền gặp nạn, không có
khúc gỗ để bám vào thì còn cơ hội sống được. Nếu ngã xuống biển thì có thể ta
thua, nhưng nếu là sông ta chỉ cần bơi vài cái là lên được bờ, tự mình cứu được
mình, thật tốt! Đến khi xem phim ngày tận thế, ta liền thường xuyên tập đi bộ
cùng leo núi, sợ có một ngày phải chạy thoát thân mà chính mình lại không chạy được
thì toi mạng. Những lúc như vậy chỉ cần nhanh hơn người một chút thì khả năng
sống sót sẽ tăng lên đáng kể!

Ta nhìn quanh tìm chỗ đất bằng đặt chân, tìm đường đi
khỏi đống gạch ngói ngổn ngang này. Đi chưa đến mười phút mà toàn thân mồ hôi
vã ra như tắm, xem ra mọi ngày rèn luyện vẫn là chưa đủ! Giương mắt nhìn lên,
cuối cùng ta cũng đến được bên rìa đống phế tích, còn mừng hơn nữa là trước mắt
có một rừng cây rậm rạp, và ở trước rừng cây, một con ngựa đang thong dong gặm
cỏ! Ha, thật đúng là trời thương ta! Này thật giống như trong truyện cổ tích!
A, ngựa trắng của ta! Thực ra bạch mã này có lông màu nâu, nhưng giờ không phải
lúc đi quan tâm từng chi tiết nhỏ.

Vừa muốn thở dài khoan khoái, sau lưng ta vọng tới tiếng
người la lớn, quay mặt lại nhìn, ta cũng lập tức hét lên một tiếng – A! Chỉ
thấy đao phủ tiên sinh, không phải một mà là ba tên, vung đao đuổi về phía ta.
Tim ta đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy
về phía bạch mã.

Ta rất muốn nói mình chạy như bay, nhưng trên thực tế là
kéo lê từng bước nghiêng nghiêng ngả ngả, miệng thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa,
chảy xuống làm mắt ta đau rát, nhưng cũng không có cách nào lau đi. Ta mơ hồ
nhìn chằm chằm ngựa trắng, lẩm bẩm trong lòng: ngựa ơi ngựa, ngươi từ từ chờ
ta, đừng bỏ đi nha, … Ta tin rằng tập trung ý chí còn có thể ra lệnh cho người
khác, huống chi là một con ngựa.

Đồng thời ta cũng đặc biệt chú ý dưới chân, trước giờ xem
TV đều thấy kẻ đang chạy trốn thế nào cũng bị ngã một cái thật đau, giờ nhìn
lại mới thấy tình tiết kia quả thực không phải là hư cấu. Với tình cảnh hiện
giờ của ta, không ngã sấp mặt đã là may. Cũng may là mười mấy năm ta trải qua
bao nhiêu kì kiểm tra, từ nhỏ đã luyện được một cái đầu cực kì tỉnh, trong
những thời điểm nguy cấp vẫn không loạn mà có thể bình tĩnh mà nghĩ cách thoát
thân. Đằng sau người đuổi tới càng lúc càng gần, ta cũng không thèm quay lại,
bọn họ đều ngã dập mặt đi là tốt nhất! Trong phim liệu có cảnh người truy đuổi
bị đo đất không nhỉ? Có rồi. Nhưng nếu là tất cả cùng ngã? Chưa có bao giờ…

Trong lúc ta đang miên man suy nghĩ, đột nhiên người trên
vai thì thào nói: “Buông ta đi.” Giọng nói vừa khàn vừa nhỏ, ta hơi sửng sốt,
nãy giờ cứ cố chạy mà không được, thì ra trên lưng còn đeo thêm một người nữa
a!

Liếc mắt một cái đã thấy chính mình đã ra khỏi nơi gạch
đá ngổn ngang, còn có trăm thước nữa là đến chỗ ngựa trắng rồi, trong lòng nhất
thời nổi giận, há miệng mắng to: “Đồ chết tiệt nhà ngươi không nói ra từ sớm,
làm hai ta chạy như đồ điên! Bây giờ nếu ta bỏ lại ngươi, người biết được thì
bảo ta bất đắc dĩ, kẻ không biết lại bảo ta tham sống sợ chết, vô lương tâm,
bạc tình bạc nghĩa, táng tận lương tâm, như vậy không phải là mất hết danh dự
của ta sao?! Đáng giận!”

Ta hét lớn, âm lượng cũng may không quá to, nếu không chú
ngựa kia đã sớm bị dọa cho chạy mất. Lửa giận dồn nén lâu ngày bùng nổ lại trở
thành động lực to lớn, khiến chân chạy nhanh hơn một chút, đoạn đường còn lại
cũng nhanh chóng thu hẹp.

Bản tính ta vốn là như vậy, luôn thích làm ngược lại
người khác, nếu hắn nói đừng ném ta, nhất định ta sẽ sợ chết mà vứt hắn đi.
Nhưng hắn nói để hắn lại, ta theo bản năng lại không muốn, bà đây việc gì phải
nghe ngươi nói? Ta cũng không phải người máy nhá!

Rốt cục chạy tới được chỗ con ngựa, ta há hốc mồm thở hổn
hển, chân cũng bước chậm lại, nhìn con ngựa nói: “Ngựa à, ngươi làm ơn giúp ta,
ta thật sự không chạy nổi nữa rồi.” Ta từ trước đã cho rằng cây cỏ hữu tình,
động vật lại càng biết đồng cảm. Lúc này chỉ cần chạy thoát thân thì còn tiếc
gì một câu cầu khẩn đâu? Con ngựa quay lại nhìn ta, trong con mắt to dường như
có ý cười cợt. Ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngựa ngoan, ngươi đồng ý rồi.” Dù sao
vỗ mông nịnh bợ nó một chút cũng không mất mặt tí nào.

Đi đến bên con ngựa, ta đưa tay cầm lấy dây cương, đúng
lúc hai tay buông lỏng khiến người kia trượt ngã xuống dưới, hắn nhanh như cắt
tóm lấy dây cương, gắng gượng đứng lên. Phản ứng thật sự rất nhanh.

Ta ngoảnh mặt nhìn ra sau, các đao phủ tiên sinh cũng sắp
chạy đến nơi, hoảng hốt quay lại thét chói tai, “Ngươi nhanh lên a!” Đồng thời
ôm lấy hắn nâng lên lưng ngựa, để hắn nằm vắt ngang qua yên như một cái bao tải
khoai tây, cũng may hắn không nặng lắm.

Ta cố trèo lên lưng ngựa, chân trái đặt lên bàn đạp,
loạng choạng một lúc mới yên vị trên yên. Chân phải quơ loạn lung tung, mãi
không tìm thấy chỗ đặt chân, nhưng đột nhiên ta cảm thấy người nọ cầm chân ta
đặt vào đúng chỗ.

Kinh nghiệm cưỡi ngựa của ta chỉ dừng ở mức cưỡi ngựa già
đi chơi, thong thả đi vài bước, chậm rãi tiêu diêu, thỉnh thoảng huýt sáo một
vài điệu nhạc vui vui.

Nhưng đến lúc này tay chân hoảng loạn luống cuống, chỉ
biết kêu to: “Chạy mau đi! Ta xin ngươi đấy!” Hai nhân không tự chủ được thúc
vào bụng ngựa, lúc ấy nó mới từ từ chạy chậm vào rừng.

Ta lại ngoái đầu nhìn, đám người kia chỉ còn cách vài
thước phía sau, ta lại cuống cuồng đá thêm một cước, con ngựa liền đột ngột
tăng tốc, ta chỉ biết cúi rạp trên lưng người nọ, cũng may tránh được một thanh
đao xé gió lướt qua. Hai tay ta giữ chặt bờm ngựa, hạ thấp người, lại thúc vào
người nó một lần nữa, đột nhiên bên tai ù lên tiếng gió, hai bên đường cỏ dại
cùng cây cối lao vút về phía sau, tiếng người truy đuổi cũng xa dần.

Chương 2: Bên Dòng Nước 1

Chạy mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng người đuổi
theo ta mới thở phào nhẹ nhõm, lần này thiếu chút nữa bị sặc chết: hắn vừa bẩn
thỉu vừa bốc mùi tanh tưởi làm ta thấy buồn nôn, thân mình cũng hơi nhích lên
tránh né hắn. Nhưng chân vừa đứng thẳng lại thấy hắn muốn rơi xuống ngựa, ta
vội lôi kéo hắn hướng lên trên một chút. Khó trách được sao hắn không nặng, thì
ra chỉ còn có da bọc xương, vừa rồi khẩn trương chạy loạn ta cũng không chú ý
tới. Sợ hắn lại rơi xuống lần nữa, ta liền một tay nắm chặt bờm ngựa, tay kia
dùng sức giữ chặt hắn trên yên.

Chỉ cưỡi được một lát ta đã tìm ra được quy luật. Chính
là phải dự kiến được hành động của con ngựa mà kẹp chặt vào yên, tùy theo
chuyển động nhấp nhô của nó mà lên xuống phối hợp, chứ không phải bị động tìm
kiếm sự cân bằng. Cả người lẫn ngựa cùng nhau chuyển động, dùng đùi cùng eo để
hoàn thành động tác.

Nếu không phải dưới tay đè nặng một người, tay còn lại cố
giữ cho cả hai không rơi xuống, nếu có thể thì cách xa hắn một chút, tuy rằng
tư thế hơi kì quái nhưng ta vẫn vô cùng đắc ý.

Đi được khoảng hai giờ, rẽ trái quẹo phải, ngựa bắt đầu
chạy chậm dần, hướng đến nơi có tiếng nước chảy, cuối cùng dừng lại. Thì ra là
một thác nước giữa rừng, tuy nhỏ nhưng rất cao, dòng nước từ trên cao đổ xuống
xối vào đất thành một dòng suối chảy xiết. Buông tay nắm chặt bờm ngựa, ta mới
phát hiện cả bàn tay ướt nhẹp, lại thấy trên cổ ngựa cũng dính đầy mồ hôi, có
lẽ nó muốn uống nước. Bàn tay kia vừa thả lỏng, người nọ chậm rãi trượt xuống,
ta thuận tay giữ chặt một cánh tay hắn, chậm rãi giúp hắn xuống ngựa. Hắn vẫn
nắm chặt dây cương như cũ, chân vừa chạm đất liền chậm rãi ngồi xuống, cả thân
mình run rẩy kịch liệt. Ta cầm tay hắn, sau đó là cổ tay, tiếp theo đến xiềng
xích, cứ thế thả dần cho đến khi hắn ngồi xuống hắn mới buông. Ta duỗi thẳng
thắt lưng, thở dài: ha, còn sống, thật tốt.

Ta cũng nhanh nhẹn bám lấy yên ngựa, vắt một chân sang
bên định nhảy xuống. Chân phải vừa mới chấm đất còn chân trái vẫn đặt trên bàn
đạp, con ngựa đột nhiên giật mình. Ta cũng giật mình kinh hãi, đột nhiên nhớ ra
xuống ngựa trong khi tay không cầm dây cương là cực kì nguy hiểm, lúc này nếu
ngựa di chuyển, người ngồi trên lập tức sẽ bị kéo theo, nhẹ thì gãy chân gãy
tay, nặng thì có thể mất mạng. Ta vừa định kêu to, người nọ liền ra tay, ta
quay đầu nhìn thấy hắn vẫn nắm chặt dây cương như cũ, giữ cho con ngựa đứng im.
Ta vội vàng rút chân trái, thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi lâu trên yên ngựa nên xương sống cùng thắt lưng đau
nhức không chịu nổi, ta ngã phịch xuống đất, ngay bên cạnh người nọ. Hắn cúi
đầu, một tay run run đưa trả lại dây cương, vừa mở miệng định nói thì bất ngờ
phun ra một ngụm máu tươi.

Ta lấy dây cương, nhớ lại vừa rồi ta ấn hắn mạnh như vậy,
nhỡ đâu xương sườn hắn đang bị thương vì ta làm vậy mà trầm trọng thêm thì sao?
Huống chi vừa rồi chạy như điên, hắn bị vắt ngang trên lưng ngựa, đầu luôn dốc
ngược xuống đất, liệu có bị xuất huyết não không? Nghĩ vậy ta liền hỏi: “Ngươi
sao rồi?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, ta liền giận chính mình ngu dốt, muốn hắn
trả lời thế nào đây? Thật không tốt, tình huống này không phải rõ ràng rồi sao?
Càng nói càng vô nghĩa!

Vậy nên nhân lúc hắn chưa kịp trả lời, ta đã thẹn quá hóa
giận, lại mở miệng nói: “Chúng ta vất vả trốn được đến đây, ngươi tuyệt đối
không được chết! Nói cách khác, ta cũng mệt quá rồi, không muốn công sức bỏ ra
thành công cốc! Người biết thì nói ngươi vận số không tốt, người không biết sẽ
nói ta thành công thì thiếu, thất bại thì thừa, trồng hoa hoa không nở, vùi
liễu liễu chẳng xanh, quả thực là kẻ mãn đời cũng chỉ thua cuộc mà thôi!”

Nói đến đây ta lại nhớ đến trước đây bản thân trải qua
bao nhiêu trắc trở, thi hết TOEFL rồi GMAT, có trường nhận rồi còn bị từ chối,
bạn trai cũng không có, không hiểu thế nào lại đi lạc đến thế giới xa lạ, còn
thiếu chút nữa thì mất mạng, này không gọi là thất bại thì là gì? Càng nói càng
thấy giận, cuối cùng đành phải hét lên một tiếng: “Tức chết đi được!” Dứt lời
lập tức nhảy dựng lên, dắt ngựa bước đi.

Liếc mắt nhìn lại ta thấy hắn hai tay chống đất, cúi đầu
thở hổn hển.

Ta dắt ngựa đi tới đi lui một lúc, bởi ngựa sau khi chạy
trốn xong không thể lập tức uống nước, ta làm vậy bởi vì cảm kích nó vừa mới
gặp mặt lần đầu đã ra tay cứu mạng. Sau đó giải thích cho nó nếu bây giờ uống
nước vào, phổi của nó sẽ dễ bị thương mà chết, …

Người nọ ngồi một lúc rồi chậm rãi lết tới bên dòng nước.
Ta thở dài, tự trách mình đối với ngựa còn tốt hơn người, rõ ràng người ta còn
đang thương tật, vậy mà bị đem ra làm chỗ trút giận, bị mắng mỏ vì một chuyện
chẳng liên quan đến mình.

Ta buộc ngựa ở một thân cây gần đó rồi qua giúp hắn, nâng
hắn dậy, nửa lôi nửa kéo mà đưa hắn đến bên dòng suối. Hai chân hắn khi lê lết
trên mặt đất thì run lên kịch liệt. Ta nhẹ nhàng đưa hắn tới bên mép nước,
người nọ vẫn cúi đầu im lặng, thân thể vẫn run run như trước.

Ta tiếp tục quay về làm việc của mình, hắn nghỉ tạm một
lúc rồi chậm rãi lần xuống, ta chỉ liếc qua hắn, thầm nghĩ có lẽ hắn muốn tắm
rửa một chút, đúng là hắn cũng nên làm thế. Ta nghĩ không đi giúp hắn vẫn tốt
hơn, dù sao người ta cũng là nam tử. Ta chăm chú nhìn hắn kéo lê thân mình đến
bên thác nước, gian nan đi ra giữa dòng, mặt hướng phía trong, ngồi im để mặc
cho những tia nước tuôn xối xả lên người, không hề động đậy.

Ta sờ sờ cổ ngựa thấy mồ hôi đã khô đi phần nào mới dẫn
nó đến bờ suối, để cho nó thoải mái uống nước, chính mình cũng tháo bao tay,
cúi xuống khỏa khỏa nước vài cái, a! Lạnh buốt đến tận xương! Người đó làm vậy
không sợ cảm lạnh sao? Rồi đột nhiên ta nhớ ra đã từng đọc được ở đâu đó, nếu
thân thể bị thương mà dùng nước lạnh để xối thì có thể tạm thời ngừng chảy máu,
có lẽ hắn vì vậy mới xuống nước.

Nhìn thấy ngựa đã uống no nước, ta dắt nó đến một chỗ đất
bằng phẳng, đem dây cương buộc vào một thân cây rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Giờ
thì ta có thể khẳng định, chính mình vừa bị vứt vào một cái xã hội cổ đại, nếu
không sao còn dùng đến ngựa?

Ta lắng tai nghe mọi động tĩnh xung quanh, chỉ nghe thấy
tiếng nước đổ ào ào cùng tiếng lá khô xào xạc, không có tiếng vó ngựa, cũng
chẳng có tiếng người. Chỉ mong sao mấy gã đồ tể kia ngựa không có thông minh
như của ta, tìm mãi cũng không đến được chỗ này.

Cảnh sắc khu rừng làm ta nhớ đến mấy lần dã ngoại khi còn
học cấp ba, cũng một dòng suối giữa rừng, một vạt ánh nắng chói chang, cùng
tiếng người cười đùa ca hát.

Nhưng giờ là một nơi hoàn toàn xa lạ, ta vội vàng kéo ba
lô, cẩn thận xem xét những thứ mang theo. Một bộ đồ thể thao màu xanh lam, một
chai nước khoáng, một lon Redbull, mấy ổ bánh mì, hai quả chuối, một thanh sô
cô la lớn, một gói M&M. Người ta thường nói, sô cô la là đồ ăn đem lại hạnh
phúc, quả thực không sai chút nào, ta lúc này chỉ muốn ăn sô cô la mà thôi!

Lại mở tiếp một ngăn bên cạnh, nhìn xem có thứ gì bỏ quên
từ lâu hay không, biết đâu lại là bảo bối. Lục qua lục lại một hồi, ta tìm được
một bao BVS, thảm rồi, sau này ta làm sao qua được nguyệt sự hằng tháng đây?
Mấy chiếc khăn tay, một tờ giấy ghi một số máy lạ, ta nhìn nhìn một lúc vẫn
không nhớ ra là ai, một chiếc lược, cuối cùng là một hộp diêm, bên trên in logo
khách sạn Đại Trung Hoa, trong hộp vẫn còn nhiều que diêm. Ta mừng sắp khóc đến
nơi, thật tốt quá, có diêm a! Ta vẫn còn may mắn!

Bỗng nhiên ta nhớ tới đêm sinh nhật hôm đó, ta cùng người
yêu đến ăn cơm ở khách sạn Đại Trung Hoa, ta đã dùng đến diêm này để châm nến.
Ngày đó khi cầu nguyện, ta đã cầu mong sang năm có thể cùng hắn song song xuất
ngoại, sau đó thổi tắt nến. Ta lại lục lọi một chút, quả nhiên dưới đáy túi vẫn
còn một cây nến chưa đốt qua lần nào. Lòng ta trong phút chốc trở nên ảm đạm,
những chuyện đã qua như một thước phim quay chậm, lần lượt diễu qua tâm trí…

Nhắc đến mới thấy mọi chuyện thật sự là bình thường không
thể chịu nổi! Đến giờ ta mới phát hiện, trên thế giới này bất kể ngươi có gặp
chuyện gì kinh thiên động địa thì kẻ khác cũng đã trải qua việc tương tự. Một
việc có vẻ to tát với một người, nhưng trong mắt người khác có khi lại không
đáng để tâm. Chỉ có người trong cuộc mới có tâm tư đi khóc lóc một hồi, trong
lòng tràn đầy đau khổ, khó có thể tiêu tan.

Cuộc đời ta có thể tóm gọn ở mấy chữ: bị từ chối + bị bỏ
rơi.

Sơ lược lí lịch trích ngang:

16 tuổi: thi đỗ khoa tiếng Trung một trường đại học lớn.

Đường tắt: nhảy lớp

20 tuổi: tốt nghiệp, làm trợ lí trong một công ty liên
doanh với nước ngoài (không có biện pháp, tìm công việc đâu có dễ dàng chứ? Có
tiền là được).

Nhiệm vụ: đánh máy, trả lời điện thoại, soạn công văn.

An ủi:
công ty rất nổi tiếng.

Cảm khái:
thời thanh xuân tươi đẹp nay còn đâu.

21 tuổi:
không cam lòng yếu thế, muốn xuất ngoại.

Mục tiêu:
Học viện thương mại nước ngoài.

Thủ đoạn:
thi đỗ TOEFL cùng GMAT (điểm cao nhất đằng đuôi), gửi đi hơn hai mươi lá thư
xin việc.

Thủ đoạn
đê tiện: tự tiện đề cử chức vị, tăng cường khoe mẽ bản thân.

Lời bình:
lạc quan quá mức cần thiết.

Tổn thất: hai
mươi vạn tệ tiền ghi danh.

Kết quả:
nhận được vài tấm giấy báo của mấy trường hạng trung nước Mỹ.

Phát hiện:
thị thực (visa) là khó xin nhất.

Người yêu
ba năm của ta cũng bắt đầu tìm đường xuất ngoại, không phải Mỹ mà là Úc, hắn
nói sau này không thể bị ta bỏ lại ở sau lưng.

22 tuổi:

Mùa: cuối
đông.

Khí hậu:
gió to, cát vàng bay đầy trời.

Thời gian:
buổi sáng ánh nắng vừa xán lạn lại dơ bẩn.

Sự kiện:
Nước Mỹ đế quốc từ chối ta!

Cảm giác:
muốn làm phần tử khủng bố (các vị đồng đạo làm ơn đừng nói cho các chú công
an!)

An ủi: bạn
trai nói trong nước cũng rất tốt.

Lời bình:
nói dối.

Thời gian:
không lâu sau.

Sự kiện:
hắn đạt được học bổng du học Úc.

Ảnh hưởng:
hắn có tin tức mới: “gần đây bận rộn nhiều việc.”

Chúng ta
trước kia cũng có lần nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng khi hắn ở một chỗ với ta
lại không thèm nói qua một chữ, vì thế ta càng ngày càng bất an. Dần dà hắn bắt
đầu nói ta không có dịu dàng mềm mại, tính tình táo bạo hay kích động. Nói quá
nhiều, không cho hắn có cơ cãi lại. Bình thường cũng không làm việc nhà, suốt
ngày chỉ thích vui chơi, v.v và v.v… Những lời đó trước đây hắn cũng từng nói,
nhưng chỉ là lời nói trong lúc vui đùa thôi. Thế nhưng lúc đó là thật sự nghiêm
túc.

Rốt cục:
một ngày đầu xuân.

Sự kiện:
hắn nói với ta sẽ đi trước. Vẻ mặt lạnh lùng.

Miêu tả
tâm lí: trong nháy mắt, mùa xuân của ta đâu mất rồi?

Lúc đó ta
quá tức giận, TMD (chửi thề)! Nhiều lời vậy làm gì, sao không nói rõ rốt cục là
muốn đi hay ở luôn đi! Vì thế ta nói “Dừng lại!” trong cơn tức giận ta bỏ chạy
về nhà, trong lòng khó chịu không thể nói hết.

Trước đây
mỗi lần cãi nhau, hắn đều chủ động gọi điện thoại đến, nhưng ta đã chờ vài
ngày, hắn vẫn im hơi lặng tiếng, không thèm gọi lần nào.

Thời gian:
ngày hôm qua.

Sự kiện: ta xong rồi!

Hành động ngu ngốc: rời chỗ làm giữa giờ nghỉ trưa, ta
rốt cuộc vẫn lấy điện thoại gọi hắn.

Kết quả: hắn lạnh lùng thản nhiên, không nói cái gì.

Hành động ngớ ngẩn: khóc lớn giữa đường.

Phản ứng: hắn nói một câu cố tình gây sự, sau đó cúp máy!

Tức quá! Hắn cứ nhẹ nhàng như không mà bỏ rơi ta! Ngay cả
câu nói “tạm biệt, cám ơn ngươi, sau này có duyên sẽ gặp lại” nhảm nhí, vô
nghĩa cũng đều không có!

Hậu quả: mấy người qua đường, dân địa phương cùng đám ăn
xin đều tò mò nhìn ta.

Sửa chữa: chạy như điên về phòng làm việc, vào toilet
dùng nước lạnh rửa mặt.

Thất vọng: rửa một mạch đến khi giờ nghỉ kết thúc, hai
mắt ta vẫn sưng đỏ, đành phải nói dối mọi người là bệnh đau mắt.

Sơ lược như vậy, giờ nhìn lại ta vẫn cảm thấy uất ức.

Ngửa mặt nhìn trời, ta nhắm mắt lại… Hôm nay ta đột nhiên
tới một cái thế giới xa lạ, có lẽ ngay cả tính mạng đều khó bảo toàn, nhưng này
không phải hoàn toàn là chuyện xấu! Bởi vì hiện giờ ta không phải đối mặt với
đau thương, nếu có chết đi cũng không đáng sợ cho lắm! … Đây là chính mình tự
an ủi hay là lạc quan hướng về phía trước? Thôi kệ, cứ vui vẻ đi.

Ta cúi đầu, thở dài, đem mọi thứ bỏ vào ba lô, cảm thấy
cả thể xác và tâm hồn đều mệt mỏi, đành nằm xuống nghỉ, ánh mặt trời thật là ấm
áp. Chỉ mong ta không chỉ vượt qua hai thế giới, mà còn vượt qua được chán nản
trong lòng…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3