Đài tưởng niệm đen của bầy diều hâu gãy cánh - Chương 21 - Phần 1
21.
Trong phòng ngủ của lão Knopf, một
bóng ma từ từ xuất hiện giữa bóng mờ. Phải mất một lúc lâu dưới ánh nắng gay gắt
giữa trưa tôi mới nhận ra cái bóng ma đó là lão Knopf bằng xương bằng thịt.
Thế là lão vẫn còn sống và vừa bước
xuống giường đi tới cửa sổ. Cái đầu thò ra khỏi áo ngủ màu xám đang ngẩng nhìn trời
với đôi mắt sâu hoắm.
Tôi gọi Georges:
- Lại đây xem, lão ta không chịu chết
trong chuồng. Con ngựa chiến chuẩn bị ra trận lần cuối tại các bãi chiến rượu ở
Werdenbruck.
Chúng tôi cố nhìn kỹ. Râu mép lão
ta trễ xuống, mắt màu chì. Lão liếc nhìn một lần nữa về phía thị trấn, rồi quay
vào.
- Cái nhìn cuối cùng! Cảm động chưa!
Lão già cặn bã của quân trại cảm thấy cần phải nhìn lần chót ánh sáng của thế giới
để nói lời vĩnh biệt.
Georges bỗng kêu lên:
- Lão trở ra kìa!
Tôi vội vàng rời khỏi máy phóng ảnh,
chạy tới.
Phía sau cửa kính, lão thượng sĩ hồi
hưu đang đưa một vật gì lên ngang miệng để uống.
- Lão ta uống thuốc! Gần rã nát cả
ra mà vẫn cố bám lấy sự sống.
Georges sáng mắt hơn tôi. Y lại kêu
lên:
- Thuốc cái quái gì! Có ai lại đổ
thuốc vào chai rượu bao giờ?
- Hả?
Chúng tôi mở cửa kính ra. Georges
nói đúng. Không còn chối cãi gì nữa, lão già ghiền rượu đang giải khát bằng một
chai đựng rượu. Có lẽ đó là mưu kế của vợ lão. Bà ta đã đổ nước vào chai rượu không
để cho chồng nuốt dễ dàng hơn. Tất cả các xó xỉnh trong nhà đã được lục soát tỉ
mỉ, làm gì còn rượu nữa.
Tuy nhiên, Georges vận nghi ngại:
- Nếu là nước thì lão đã ném cả chai
xuống sân rồi. Từ khi biết lão tới nay, tôi chưa hề thấy lão uống nước bao giờ,
có khát lão chỉ uống rượu, còn nước chỉ để tắm rửa mà lại còn ghê tởm nữa. Chắc
chắn là lão đang nốc loại cháy ruột mà cuộc bố ráp không tìm ra. Louis, chú đang
chứng kiến một cảnh tượng cao cả của một con người dũng cảm bước thẳng vào mạng
số. Lão thượng sĩ hồi hưu muốn được chết ngoài chiến trận hơn là chết trên giường.
- Có nên báo động cho bà cụ không?
- Chú tưởng là bà ấy có thể can thiệp
hữu hiệu à?
- Không.
- Bác sĩ cho lão thêm hai ngày nữa.
Nếu lão chỉ thu ngắn lại có vài giờ thì cũng chẳng có gì khác nhau đâu.
- Có chớ. Đó là sự khác nhau của một
tín đồ Thiên Chúa và một người theo định mệnh thuyết.
Và tôi kêu to:
- Ông Knopf! Thượng sĩ Knopf!
Chẳng biết lão có nghe không, nhưng
dường như lão đương đưa chai lên chào. Và rồi lão lại kê miệng vào cái kèn tử thần.
Tôi gào thật to:
- Ông Knopf! Bà Knopf đâu!
Georges lắc đầu:
- Chậm mất rồi.
Knopf đã uống cạn. Lão múa tít vỏ
chai như một nhạc trưởng lới lúc chấm dứt một khúc quân hành.
Chúng tôi đứng lặng yên, chờ đợi lão
gục xuống. Theo lời bác sĩ thì chỉ một giọt rượu cũng đủ khiến lão đi đứt. Bây giờ
lão đang vào trong, từ từ biến mất như một con quái vật từ từ lặn xuống nước.
Georges chép miệng:
- Chết như vậy cũng yên lành.
- Mình nên cho gia đình lão hay.
- Cứ để họ yên. Lão là tai họa của
họ. Cả bốn mẹ con đều sẽ hài lòng khi lão không còn nữa.
- Tôi không rõ gì cả nhưng đôi khi
tình cảm thường mượn những lối thoát bất ngờ. Người ta vẫn có thể bơm rượu ra khỏi
dạ dầy.
- Lão sẽ chiến đấu hết mình để giữ
lại, rồi chú sẽ thấy. Nhưng nếu muốn lương tâm ngủ yên thì gọi bác sĩ đi. Gọi Hirschmann.
Quay số xong, nghe có tiếng trả lời
ở đầu dây tôi hét vào ống nói:
- A lô! Ông già Knopf vừa mới nốc
cạn cả chai rượu mạnh, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng.
- Uống một hơi?
- Hai lần. Dường như vậy. Bác sĩ cần
biết chi tiết đó để làm gì?
- Có làm gì đâu, tò mò thôi. Cầu chúc
ông ta bình yên.
- Không còn cách nào thử cứu vãn sao?
Hirschmann đáp ngay:
- Không còn. Tôi ngạc nhiên là ông
ta còn sống được tới bây giờ. Tìm cho ông ấy một cái bia giống hình chai rượu.
- Bác sĩ không có trái tim ả?
- Chẳng phải không có tim mà là vô
liêm sỉ. Bạn dư biết điều đó vì chúng mình cùng đứng một phe. Hãy uống một li để
tưởng niệm cái lò già cỗi không bao giờ còn cất rượu được nữa.
Tôi cúp máy, nói với Georges:
- Georges, theo tôi thấy thì mình
nên bỏ quách cái nghề này. Nó làm cho mình đần độn ra.
Càng tệ hại hơn. Đối với mội đoàn
viên của hội Thi văn Werdenbruck thì đó là điều ngạc nhiên, sợ hãi, kính trọng,
trừ cái chết, anh sẽ là cái gì nếu người ta biến anh thành ngân phiếu và mộ bia?
- Dẹp cái giọng trữ tình đó đi, Louis.
Dầu sao tôi cũng hiểu chú. Và bây giờ, tới quán Edouard cụng li để tưởng nhớ ông
sếp cũ.
Buổi chiều, chúng tôi trở về nhà.
Một tiếng đồng hồ sau có tiếng náo động trong nhà lão Knopf.
Georges lên tiếng trước:
- Cầu cho người chết được an nghỉ!
Thôi, mình qua bên đó chia buồn cho phải lễ.
- Chẳng biết mấy mẹ con bà Knopf đã
may xong tang phục chưa?
Chúng tôi đi thẳng vào không nhận
chuông. Một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt. Lão Knopf đang đứng sừng sững
giữa nhà gậy trong tay, áo quần ra phố. Bà và ba cô con gái thì núp sau các máy
may.
Giận dữ, lão Knopf vừa múa gậy vừa
chửi rủa, một tay vịn vào cỗ máy để giữ thăng bằng. Đường gậy của lão không có gì
đáng sợ nhưng lão vẫn múa hết mình. Những bộ đồ tang nằm rải rác trên nên nhà.
Tình trạng đã rõ ràng. Thay vì giết
chết, rượu lại càng làm cho lão mạnh dạn thêm nên lão mặc đồ vào để đánh một vòng
qua các quán rượu trong thành phố như thường lệ. Không một ai báo cho biết là lão
đang ở trong tình trạng lâm tử cả, bà vợ thì sợ lão trả thù nên lặng thinh luôn.
Lão đã vượt qua hơn một lần tình trạng
nguy hiểm đó, đối với lão lần sau cùng chẳng có gì thảm hại hơn bao nhiêu lần trước.
Cơn giận của lão không phải là không hợp lý, một gia trưởng có bao giờ để mặc cho
vợ con tự nhiên tế sống mình, đã vậy còn tốn tiền để mua sắm đồ tang trong khi lão
chưa lạnh cứng.
Lão gầm thét:
- Đồ thúi! Vừa lòng lắm hả? Đập vỡ
mặt bọn này ra.
Lão đập hụt bà vợ và thở phì phò giận
dữ. Bà Knopf cuống cuồng quơ tay nắm trúng đầu gậy và giữ chặt:
- Ông ơi, mẹ con tôi chỉ lo chuyện
phòng xa thôi. Đâu có dám nghĩ quấy, ông bác sĩ...
- Bác sĩ cái con... Buông gậy tao
ra, đồ quỷ cái. Tao bảo buồng gậy ra có nghe không?
Người đàn bà mập tròn, nhỏ thó, buông
tay. Được tự do, lão lại múa loạn lên và đập trúng một trong ba cô gái. Cả ba cô,
bất cứ cô nào cũng có thể đoạt cây gậy dễ dàng nhưng không một ai dám. Hết cô này
tới cô kia chụp lấy đầu gậy vừa khóc vừa giải thích. Nhưng ông cha nhứt định chẳng
chịu nghe:
- Buông ra, lũ chồn hôi! Ném tiền
qua cửa sổ, tao sẽ cho bọn mày biết tay.
Lại được tự do, lão múa loạn lên rồi
đập mạnh xuống. Chiếc gậy chằng trúng vào ai, cũng không đụng phải vật gì khiến
lão mất thăng bằng, quỵ xuống. Bọt miệng sùi ra hai bên mép, dính vào râu. Lão lại
gượng đựng lên múa gậy.
Các cô gái vừa khóc vừa van lạy:
- Ba ơi, đừng cử động nhiều. Ba làm như vậy là...
- Bình tĩnh lại, ba! Ba sống là tụi con mừng lắm.
- Ba! Ba có muốn uống cà phê không?
Lão dừng tay, trố mắt:
- Cà-phê hả? Cà-phê cái con mẹ mày,
đồ thúi tha! Tao đập nát tụi mày ra! Ném tiền qua cửa sổ...
- Không sao đâu ba. Tụi con còn bán
lại được mà.
- Bán. Bán cái gì? Có tao đem tụi
mày đi bán... đồ xác chết sình...
- Chưa trả tiền vải mà ông.
Bà Knopf phải cố gắng lắm mới dám
nói chen vào. Không ngờ đó lại chính là câu nói giá trị nhứt.
Lão Knopf hạ gậy xuống:
- Nói sao?
Chúng tôi can thiệp. Georges mở lời:
- Ông Knopf, thành thật mừng ông sớm
lành bệnh.
Lão nhăn mặt:
- Đừng làm tôi mắc ỉa. Bộ mấy người
không thấy gia đình đang có chuyện lộn xộn hả?
- Xin ông đừng cử động mạnh, có hại
cho sức khỏe.
- Hả? Mấy người cũng lo cho thằng
già này nữa à? Chỉ nội mấy con quỷ cái này cũng đủ chết ngộp này.
- Không đâu. Bà Knopf chẳng những
không hoang phí mà còn làm được một việc hay ho. Ngày mai, nếu đem bán lại tất cả
tang phục đó đi, gia đình ông sẽ lời vào khoảng vài tỷ nhờ lạm phát... nhứt là chưa
trả trước tiền vải.
Cả bốn mẹ con đều đồng thanh kêu lên:
- Đúng là chưa trả tiền vải.
- Vậy là nên mừng mới phải, ông Knopf.
Trong khi ông bất an, đồng Mỹ kim đã leo mau vùn vụt. Vậy là không cần biết gì cả
chỉ nhắm mắt ngủ, ông cũng đã có một gia tài nho nhỏ.
Lão thượng sĩ vểnh tai. Nạn lạm phát,
dầu không để ý lão cũng đã biết tới qua sự kiện giá rượu tăng đều mỗi ngày.
Lão ấp úng:
- Lời hả? Mấy người nói đúng không?
Rồi quay sang bốn con chim sẽ đang
run rẩy, lạo hỏi:
- Có mua mộ bia chưa?
- Dạ chưa.
- Tại sao không?
Tất cả nhìn sững lão ta.
- Ngu như bò. Phải mua rồi, bây giờ
bán lại...
Lão quay sang Georges:
- Chắc chắn là có lời, phải không?
- Lời là cái chắc, nhưng với điều
kiện là đã trả tiền rồi. Nếu không, chúng tôi chỉ có mỗi một việc là lấy lại.
- Này, không được đâu. Chúng tôi có
thể bán nó lại cho hãng Hollmann và Klotz và sau đó thanh toán cho mấy người.
Và lão trừng mắt với vợ con:
- Ngu như bò! Tiền để làm gì? Không
trả tiền vải thì còn đó sao lại không chịu mua?
Georges bảo tôi:
- Xong rồi. Kể như đã hạ màn. Mình
về thôi.
Nhưng Georges đã lầm. Khoảng mười
lăm phút sau, lão Knopf đã có mặt văn phòng chúng tôi, mùi rượu xông ra nòng nặc:
- Các người đừng chơi cha. Tôi đã
điều tra cặn kẽ rồi, nói láo cũng vô ích. Mụ già đó thì thú nhận đã có đặt mua một
tấm bia.
- Nhưng chưa trả tiền. Bây giờ ông
có cần tới nó đâu.
Lão thượng sĩ về hưu gằn từng tiếng
với giọng hăm dọa:
- Đặt mua tức là đã chịu mua. Có nhân
chứng đàng hoàng. Đừng tìm cách nói quanh, có hay không?
Georges nhìn tôi:
- Nhưng vợ ông chỉ mới hỏi giá chớ
đâu phải đã mua.
Lão quát lớn:
- Có hay không?
Georges cố làm dịu cơn quỷ ám của
lão già say:
- Ông Knopf, chúng mình đã quen biết
nhau từ lâu thì chuyện gì hợp lí là phải chấp nhận.
- Được rồi. Đưa hóa đơn cho tôi.
Chúng tôi nhìn nhau. Không ngờ lão
ta mau hiểu đến thế.
- Cần gì giấy tờ. Cứ trả tiền là có
tấm bia ngay.
Lão trợn mắt với tôi:
- Câm miệng, đồ lõi con. Đưa hóa đơn
đây!
- Thì cứ trả tám tỷ ra.
- Hả? Các người nói gì? Tám tỷ một
cục đá?
- Tám tỷ là tám tỷ. Trả tiền mặt.
Knopf cự rất hung hăng cuối cùng đành nhượng bộ. Lão trở về nhà, moi tiền vợ
đem qua. Nhịp ngón tay trỏ lên mặt bàn, lão gầm gừ:
- Xong rồi, làm giấy đi.
Lão nhận lấy hóa đơn. Từ cửa sổ nhìn ra tôi thấy bốn mẹ con bà Knopf chùm nhum
trước cửa nhà dáng điệu buồn rầu. Lão đã tước đoạt của họ đến đồng bạc cuối cùng.
Lão hất hàm nói với Georges:
- Bây giờ tôi bán lại. Mua bao nhiêu?
- Tám tỷ.
Lão nhảy dựng lên:
- Sao? Lường gạt hả? Tôi mới vừa trả
tám tỷ cho giá cũ. Lạm phát đã qua một ngày mà mấy người vẫn giữ đứng giá được à?
- Chúng tôi biết lắm. Theo thời giá
thì tấm bia dó phải là tám tỷ rưỡi. Chúng tôi trả tám tỷ là giá mua, như vậy còn
lại năm trăm triệu là tiền lời trên giá bán.
- Đừng bịp bợm! Vậy phần tôi, tiền
lời của tôi đâu? Nằm trong túi mấy người, phải không?
Tôi chen vào:
- Ông Knopf, nếu ông mua một chiếc
xe đạp rồi một giờ sau ông đem bán lại, ông sẽ không bao giở lấy đúng giá bán. Đó
là chuyện buôn bán vặt. Nhờ vậy mà chúng tôi mới có huê lợi.
- Huê lợi, cái đít đây nè. Mua xe
đạp là xe đạp cũ còn tấm bia của tôi là tấm bia hoàn toàn mới.
Tôi lại xía mỏ vào:
- Trên lí thuyết thì tấm bia đó đã
được dùng rồi, nhứt là về mặt thương mại. Vả lại, chẳng lẽ ông bắt chúng tôi phải
mất tiền túi chỉ vì ông vẫn còn sống?
- Gian lận! Đúng là gian lận!
Georges vẫn từ tốn:
- Ông cứ giữ lấy tấm bia, có sao đâu.
Ít ra đó cũng là một thứ của nổi. Vả lại rồi cũng sẽ có những ngày ông cần tới.
Có ai bất tử đâu, dầu người đó là một thượng sĩ.
- Được rồi, tôi sẽ bán nó lại cho
hãng Hollmann và Klotz. Nếu các người không chịu trả ngay mười tỷ.
Tôi nhấc ổng điện thoại lên:
- Xin mời. Ông cứ thương lượng trực
tiếp với họ, không cần trung gian. Gọi số 624.
Thấy tôi hăm hở, lão Knopf mất tự
tin và lắc đầu:
- Bọn du đãng! Ngày mai, giá một tấm
bia sẽ là bao nhiêu?
- Có thể tăng thêm một tỷ, cũng có
thể hai hay ba.
- Và trong một tuần.
Georges hơi khó chịu:
- Ông Knopf, nếu chúng tôi biết trước
giá của đô-la thì còn ở đây bán mấy cục đá này làm gì, nhứt là những khách hàng
quá tồi tệ cùng một loại với ông.
Tôi chọc tức:
- Không chừng chỉ trong một tháng
ông trở thành tỷ tỷ phú.

