Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 01 - Phần 4

Đám đệ tử đang định đi lên, thì Hà Bạng huých vào
người Thanh Huyền, nàng còn biết hạ thấp giọng xuống nói: “Ngươi có chữa được
không?”.

Thanh Huyền hơi giật mình, sau đó lắc đầu nói: “Nhìn
không ra là bệnh gì cả. Nhưng từ nhỏ sư phụ đã dạy chúng tôi, người theo đạo
phải một lòng hướng thiện, giúp đỡ bách tính. Dù chữa được hay không, cũng phải
thử một lần mới được”.

Nhưng Hà Bạng lại lắc đầu: “Cái thứ này không trị được
đâu, ngươi khiêng vào trong cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn liên lụy
đến Thanh Hư quan nữa”.

Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn nàng, cuối cùng cũng nhớ ra
người này là Hải hoàng, tuy trừ những lúc ăn uống ra, thì không nhìn ra có điểm
nào ghê gớm, nhưng đã là người đứng đầu cả một tộc, thì thể nào cũng phải có
vài bản lĩnh đặc biệt mới đúng. Hắn vội vàng thỉnh giáo: “Hải hoàng bệ hạ biết
cách chữa chứ?”.

Hà Bạng vẫn chỉ lắc đầu: “Chữa ư? Bổn tọa không biết.
Nhưng làm thế nào, thì bổn tọa biết”.

Thanh Huyền nhất thời không hiểu ý của nàng, nhưng
mạng người quan trọng, hắn đành cung kính xin thỉnh giáo: “Xin Hải hoàng dạy
bảo”.

Hà Bạng chóp chép một hồi, loáng cái đã ăn hết nửa cái
bánh đường trắng, hai má phồng to như đang nhét bánh bao: “Đối diện Thanh Hư
quan có phải có một đạo quan tên là Cửu Đỉnh cung? Mấy ngày trước đám người bọn
họ kéo tới ầm ĩ làm phiền đến bổn tọa!”.

Thanh Huyền gật đầu: “Đúng là có, có điều trước giờ
người của Cửu Đỉnh cung và Thanh Hư quan bằng mặt mà không bằng lòng”. Hắn đột
nhiên hiểu ra: “Ý của bệ hạ là… là định đem người này đưa sang bên Cửu Đỉnh
cung?”.

Hà Bạng gật đầu, Thanh Huyền lòng tràn đầy hi vọng:
“Cửu Đỉnh cung có thể chữa được cho anh ta?”.

Hà Bạng lắc đầu: “Chữa không khỏi đâu, chuyện này dù
sư phụ của ngươi có ở đây cũng rất phiền phức. Cách tốt nhất là lấy gỗ cây vải
làm giàn củi, rồi lập tức đem hắn ta đi thiêu”.

“…Nhưng anh ta vẫn chưa chết mà!”. Thanh Huyền là
người hiền lành lương thiện, sao có thể đem một người còn sống sờ sờ ra đó đi
hỏa thiêu được? Hà Bạng vỗ nhẹ vào vai hắn: “Vậy nên mới phải khiêng tới Cửu
Đỉnh cung. Chiêu này còn gọi là thổi lửa thiêu núi. Ngươi nghĩ xem, người ngươi
khiêng vào cũng không thể chữa khỏi được, nhưng trong con mắt của người đời,
chính là Thanh Huyền ngươi để mất một mạng người! Thanh Hư quan của ngươi chỉ
có cái danh hão thôi! Nếu như ngươi khiêng hắn ta đến Cửu Đỉnh cung, rồi quỳ
trước cửa cung xin họ trị bệnh cứu người! Dù sao thì Dung Trần Tử cũng không có
ở đây, ngươi là hậu bối, cũng chẳng có gì là mất mặt cả. Người được chữa khỏi,
thì ngươi là người quỳ gối xin họ chữa trị, công đức vô biên. Người không được
chữa khỏi, là do Cửu Đỉnh cung chữa không được nên mất mạng, liên quan quái gì
đến ngươi”.

Thanh Huyền nghe xong liền ngã ngồi trên đất: “Sư phụ
quay về sẽ mắng tôi mất!”.

Hà Bạng xòe hai tay: “Là do ngươi thực sự không thể
chữa khỏi thôi mà!”.

Hai khắc[20] sau, Thanh Huyền thật sự nài xin dân
chúng và đệ tử tới giúp, khiêng Sài Phúc lên, rầm rộ kéo đến Cửu Đỉnh cung.
Trước khi đi Hà Bạng lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng bịt mắt phải của hắn
lại. Chiếc khăn đó cũng không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng sau khi phủ lên
mắt phải, trong nháy mắt máu liền ngừng chảy. Nàng nhẹ nhàng dặn dò: “Đừng nhìn
vào mắt hắn”.

[20] Một khắc tương đương với 15 phút.

Cửu Đỉnh cung cũng là đại môn phái, Chưởng giáo đạo
hiệu là Hành Chỉ, Chưởng kiếm chân nhân chính là người lần trước đã tới Thanh
Hư quan tìm cớ gây sự, Dục Dương đạo nhân. Lúc ở ngoài cửa cung, có hai người
vừa thấy Thanh Huyền thẳng lưng quỳ gối cầu cứu, lúc đầu còn ra vẻ đắc ý, sau
khi bỏ chiếc khăn tay che mắt ra, cả hai đều tức đến nổ phổi. Đám người của
Thanh Hư quan thật quá thiếu đạo đức!

Đây là thuật Huyết đồng, là một loại hắc Vu thuật[21]
truyền tự của người Miêu Cương, con mắt phải của người trúng thuật này sẽ chảy
máu không ngừng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi vật, ai bị con mắt phải của
người đó nhìn thì chỉ còn cách chịu một cái chết oan uổng. Nói một cách khác
là: Nhìn ai thì người ấy xui xẻo!

[21] Vu thuật khởi nguồn tử thời nguyên thủy, giai
đoạn con người vẫn còn sợ hãi trước thiên nhiên và nhìn những hiện tượng tự
nhiên bằng con mắt thần bí, lúc đó con người cầu nguyện một thứ năng lực huyền
nhiệm để chế ngự thiên nhiên và tự tạo niềm tin cho mình. Vu thuật là một loại
hoạt động có tính chất xã hội, không vượt quá phạm vi lễ tế, khánh chúc…

Người mở khăn chính là Dục Dương chân nhân, Hành Chỉ
chân nhân động tác lanh lẹ, liền tránh ngay ra chỗ khác, Dục Dương đã nhìn vào
con mắt đỏ như máu đó một cách triệt để nhất có thể. Ông ta hoảng loạn kêu: “Sư
huynh, sư huynh cứu đệ!”.

Hành Chỉ chân nhân cũng là người thật sự có bản lĩnh,
lập tức lấy chiếc khăn lụa che mắt phải của Sài Phúc lại, rất nhiều dân trong
thôn đều đang đứng ở đây, hàng chục cặp mắt đang chăm chú nhìn vào, ông ta sai
đám đệ tử trong bản môn khiêng Sài Phúc vào trong, lại nhìn đến vị sư đệ của
mình, liền lập tức có cảm giác “Đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi
xuống”!

Trong lúc rảnh rỗi, trong thôn Lăng Hà dưới chân núi
Lăng Hà lại phát hiện thêm một người có mắt phải chảy máu…

Thanh Huyền dặn dò người phát hiện ra triệu chứng bệnh
này ngay lập tức bịt mắt lại không được nhìn ai, nhưng biện pháp chữa trị thì
hắn thật sự không có. Hà Bạng biến trở về nguyên hình ngâm mình trong con suối
sau núi, nửa ngày trời mới nói một câu: “Xem ra có một Vu sư đạo hạnh cao thâm
đến nơi này rồi”.

Thanh Huyền cũng hiểu: “Người này làm hại đến những
thôn dân vô tội, nhất định không phải là người lương thiện. Lẽ nào cũng chạy
tới đây để ăn thịt sư phụ chăng? Bệ hạ, Vu thuật này thật sự không có cách nào
hóa giải được sao?”.

Hà Bạng lại nhả hai quả bong bóng: “Phương thuật của
đạo gia các ngươi thì bổn tọa không biết, có điều trước đây ta ở Nam Cương đã
từng gặp một người, biết tự sáng tạo ra một cách phá vỡ bùa chú, ừ, cũng có thể
coi như là chữa khỏi đi”.

Thanh Huyền mừng rỡ: “Xin bệ hạ vui lòng chỉ dạy!”.

Hà Bạng vui vẻ phấn khởi nói: “Chọc mù mắt phải của
người đó, để nó không thể nhìn những thứ xung quanh nữa, thuật Huyết đồng tự
nhiên sẽ bị phá vỡ”.

Thanh Huyền bỗng nhiên kích động, muốn ôm một tảng đá
ném thẳng vào người nàng…

Trong một ngày ngắn ngủi, trong thôn lại liên tiếp có
người đột tử, Thanh Huyền đứng ngồi không yên, cuối cùng phải phái người gửi
thư cho Dung Trần Tử. Hà Bạng ngâm mình dưới nước rất lâu, ngắm nhìn cảnh sắc
xung quanh, tự cảm thán: “Núi xanh nước trong, lại có kẻ đến quấy rầy sự yên
tĩnh, đúng là đáng ghét…”.

Sự xuất hiện của thuật Huyết đồng, không chỉ khiến
người trong thôn trang dưới chân núi Lăng Hà hoảng sợ, mà Cửu Đỉnh cung cũng
bắt đầu nhúng tay vào chuyện này. Dục Dương chân nhân hiện giờ không bước chân
ra khỏi cửa, trên người mặc áo giáp trụ có bùa trừ tà đuổi nạn của Chưởng giáo
Hành Chỉ chân nhân, nhưng hắc Vu thuật Nam Cương xưa nay vốn kì dị, cả Hành Chỉ
chân nhân cũng không biết những bùa chú ấy có thể có bao nhiêu công hiệu?

Cửu Đỉnh cung phái rất nhiều đệ tử đi tìm manh mối về
vị Vu sư này, Thanh Hư quan sợ người này làm tổn hại đến người vô tội, nên cũng
phái đệ tử xuống núi. Nhưng Thanh Hư quan không thể so sánh được với Cửu Đỉnh
cung, bởi Thanh Hư quan lấy việc tu hành làm việc thiện là chính, còn Cửu Đỉnh
cung lại lấy việc luyện võ tự cường là chủ yếu, do vậy nếu như luận về thực
lực, đệ tử Cửu Đỉnh cung vẫn mạnh hơn vài phần.

Vị Vu sư đang ẩn thân ở một chỗ kín đáo có lẽ cũng
không ngờ được rằng Cửu Đỉnh cung sẽ ra tay can thiệp, nên tạm thời dừng tay,
không có bất cứ hành động nào khác nữa.

Thanh Hư quan cũng vì thế mà tạm thời đóng cửa sơn
môn, thu nhận những người bị thương để chữa trị.

Có lẽ do sự việc xảy ra liên tiếp, nên gần đây Hà Bạng
cũng ngủ ít đi nhiều. Cuối giờ Tị[22] đầu giờ Ngọ[23], nàng thức giấc, đã thấy
Thanh Huyền dẫn theo đám đệ tử luyện võ ở đạo trường. Đệ tử Thanh Hư quan đa
tài đa nghệ, môn học cũng phong phú, ngoại trừ kinh văn sách cổ ra, thì võ
thuật, nhạc khí ít nhiều cũng đều học mỗi thứ một tí. Học võ ấy mà, một là để
thân thể khỏe mạnh cường tráng, hai là lúc bắt ma diệt quỷ mà thể lực không tốt
là không được. Học nhạc khí ấy hả, một là tôi luyện tâm trí thêm kiên định, hai
là lúc làm pháp sự không cần phải mời ban nhạc.

[22] Giờ Tị là khoảng từ 9h đến 11h sáng.

[23] Giờ Ngọ là khoảng từ 11h đến 13h trưa.

Hà Bạng ngồi dưới mái hiên trước Giám Tâm Kính, đùa
nghịch ống thẻ mà buồn chán trăm phần. Mặt trời tháng Chín nhẹ nhàng êm đềm,
khiến ống tay áo của nàng như được nhuộm nắng vàng. Đám đệ tử thường lén lút
ngắm trộm nàng, ngay cả lúc nghỉ giữa các động tác cũng ra sức mà liếc cho bằng
được.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, thiện đường thông
báo đã đến giờ cơm trưa. Thanh Huyền định để đám sư đệ luyện tập thêm một lần
cuối, thì đột nhiên ở bên ngoài có một người dân trong thôn lao thẳng tới chỗ
hắn, hắn đang định đón tiếp, thì bỗng nửa cái thẻ trúc xé gió lao đến, cắm
thẳng vào mắt phải của người này, máu lập tức chảy ra lênh láng khắp nơi. Thanh
Huyền hoảng sợ, vội vàng chạy lại, nhìn thấy người đó đang bưng chặt mắt phải,
kêu gào rất thảm thiết. Thanh Huyền nhìn một nửa thẻ trúc vẫn đang cắm trong
hốc mắt anh ta, rồi quay đầu nhìn thấy Hà Bạng đang ngồi trước đài rút thẻ:
“Người…”.

Hà Bạng cũng tiến lại, nghiêng người nhìn gã đàn ông
đang lăn lộn kêu gào trên mặt đất, còn chưa kịp nhìn thấy động tác, chiếc thẻ
trúc đã bị rút luôn ra. Một hàng huyết lệ từ từ chảy xuống, anh ta ngất luôn
trên nền đất.

Ở cạnh Dung Trần Tử đã lâu, cũng là một người hiền
lành cương trực, Thanh Huyền nhất thời tức giận nói: “Sao người có thể tùy tiện
làm người khác bị thương như vậy được? Đó là một đôi mắt đấy, người có biết đôi
mắt quan trọng với con người đến mức nào không?”.

Hà Bạng không có được sự kiên nhẫn đối với hắn như là
với Dung Trần Tử: “Chết tiệt, nếu như không phải ta nhanh nhẹn, thì hiện giờ
ngươi cũng đã bị trúng chiêu rồi! Ta không có đạo thuật cao minh như Hành Chỉ
chân nhân, không vẽ được ra bùa chú, sư phụ ngươi lại không có ở đây. Đợi đến
khi hắn chạy về được, sợ là chỉ kịp thắp cho ngươi một nén hương mà thôi!”.

Thanh Huyền không thốt nổi nên lời, nói cho cùng so
với yêu quái đứng trước mặt, bất luận là về thân phận vai vế hay tuổi tác sự
từng trải, hắn đều chỉ được coi là hàng tiểu bối của nàng. Hắn vội quay đầu ra
lệnh cho đám đệ tử cầm máu cho người bị thương.

Hà Bạng vẫn vô cùng bất bình: “Có lòng tốt lại không
được báo đáp!”. Nàng cúi đầu nhìn thẻ trúc còn đang dính máu, liền nhanh chóng
vui vẻ trở lại, chỉ thấy trên thẻ trúc có ghi: Một đi không trở lại. Nàng chép
chép miệng, tán thưởng tự tận đáy lòng: “Cha mẹ ơi, cái quẻ này quá chuẩn!”.

Mãi cho đến khi trời nhá nhem tối, Dung Trần Tử mới
vội vàng quay trở về. Lão đạo sĩ Hành Chỉ của Cửu Đỉnh cung đúng là không có
lòng khoan dung, còn không thèm chờ hắn bước vào cổng đã tới mách tội, nên giờ
sắc mặt hắn tái mét, toàn bộ mọi người trong Thanh Hư quan đều tập trung nín
thở, cúp đuôi rụt cổ, đi lại trên đường cũng phải e dè cẩn thận.

Trước tiên Dung Trần Tử đến Ngưng Huy đường xem xét
tình hình những người bị thương, nghe xong việc xảy ra lúc chiều, càng giống
như đổ thêm dầu vào lửa! Lập tức lệnh cho toàn bộ đệ tử trong Quan đến Tổ sư
điện nghe giáo huấn!

Hà Bạng thấy hắn trở về nên vô cùng vui vẻ, cũng chạy
theo đến Tổ sư điện.

Tổ sư điện của Thanh Hư quan thờ một bức tượng vàng
Thiên sư[24] của Phổ An, trên đài dâng hương khói hương lượn lờ như làn sương
buổi sớm, còn ở phía dưới đài khuôn mặt đám đệ tử bi thương như cha mẹ qua đời.
Dung Trần Tử dằn mạnh chiếc phất trần trong tay xuống, bầu trời đang trong xanh
liền nổi cơn mưa gió mịt mùng, Thanh Huyền vội quỳ sụp xuống dưới đất, không
dám ngẩng đầu nhìn sư phụ.

[24] Thiên sư tên thật là Trương Lăng hay Trương Đạo
Lăng tự là Phụ Hán, nghĩa là “giúp nhà Hán”, được cho là người sáng lập ra đạo
giáo Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Hoa.

Khuôn mặt Dung Trần Tử lộ vẻ giận dữ không thể che
giấu được: “Ta thường dạy ngươi, người tu đạo tiên phải biết quý trọng mạng
sống của bách tính, như vậy mới có thể giác ngộ được nỗi khổ của vô vàn chúng
sinh trong thiên hạ! Vậy mà giờ ta mới chỉ rời Quan có vài ngày, ngươi đã làm
ra những việc gì hả? Đưa người đến Cửu Đỉnh cung, tại sao ngươi không nói trước
với Hành Chỉ chân nhân triệu chứng của người bệnh, lại còn thẳng lưng quỳ gối
cầu xin? Cái tốt thì không học, ngươi lại học cái thói lừa người lấy danh, đùn
đẩy cái bẫy rắn rết giả dối cho người khác!”.

“Sư phụ anh minh, đệ tử biết sai rồi, đệ tử biết sai
rồi!”. Thanh Huyền cũng không dám khai ra Hà Bạng chính là người chủ mưu, chỉ
biết dập mạnh đầu nhận sai. Dung Trần Tử hừ lạnh: “Bần đạo không gánh nổi cái
tiếng sư phụ này đâu! Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã biết tính toán sắp đặt âm mưu
như vậy, bần đạo tài sơ học thiển, xem ra không thể dạy ngươi thêm được điều gì
nữa rồi!”.

Thanh Huyền nghe xong vô cùng hoảng hốt, giữa trán đã
bắt đầu chảy máu: “Sư phụ, đệ tử nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đệ tử thật sự
biết sai rồi! Sau này, đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, làm bất
cứ việc gì cũng coi trọng sinh mệnh người khác, không dám làm những chuyện đầu
cơ trục lợi này nữa đâu…”.

Thấy Thanh Huyền quỳ dưới đất sám hối, Hà Bạng liền
tặc tặc lưỡi: “Chẹp, Dung Trần Tử ngươi thật là lợi hại! Nếu như tên Thuần Vu
Lâm nhà ta chịu quỳ trước mặt ta như thế này, thì ta sẽ không đánh hắn đâu!”.

Dung Trần Tử đang trong cơn thịnh nộ, sao có thể dung
tha cho kẻ ngắt lời mình: “Im miệng! Còn cả người nữa!”. Hắn chỉ tay vào Hà
Bạng, lập tức lửa giận không biết từ đâu bốc lên ngùn ngụt: “Tính cách của
Thanh Huyền nếu như không phải do người xúi bậy, sao có thể làm ra những chuyện
hoang đường như vậy được? Không phải việc của mình, thì đừng có xen vào, cả
ngày dài chỉ biết chơi bời lêu lổng, tham ăn lười làm, đã từng làm được việc gì
tử tế cho ra hồn chưa? Bình thường nuông chiều người cũng coi như thôi, nhưng
hôm nay lại làm mắt người ta bị thương…”.

Hắn càng nói càng cáu, nhưng lẽ nào Hà Bạng lại là
người dễ động vào đến thế? Nàng ngay lập tức đập bàn đứng dậy, quắc mắt nhìn
trừng trừng: “Tên đầu gỗ kia! Lão tử tự nguyện đến cái nơi rách nát này của
ngươi à? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi dạy dỗ lão tử? Lão tử cũng không phải là
đồ đệ của ngươi, dựa vào đâu mà bắt lão tử phải nhìn sắc mặt ngươi?”. Thanh âm
của nàng còn to hơn cả của Dung Trần Tử, hơn thế còn không hề để ý đến hình
tượng: “Lão tử sống ở đây một ngày dài tựa cả năm, ăn cũng không được no, ngủ
cũng không được yên! Ở trong đạo quan mà còn gặp quỷ không đầu dọa chết lão tử!
Cái tên đạo sĩ lỗ mũi trâu nhà ngươi, bản thân không có bản lĩnh, chỉ biết mắng
đệ tử, mắng đệ tử chán rồi vẫn còn mặt mũi quay sang dạy dỗ lão tử hả?”.

Cả trăm cặp mắt trong Tổ sư điện đều đang nhìn chằm
chằm vào nàng, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng ngỗng. Trong
lòng nàng vẫn còn chứa đầy căm phẫn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tủi thân: “Mấy
ngày trước lúc ở trên giường ngươi đã hứa với người ta nếu ra ngoài sẽ dẫn
người ta đi chơi cùng! Vậy mà hôm trước, ngươi lại lén lén lút lút đi một mình!
Lẽ nào trong kinh thư của các ngươi viết người tu hành nói lời nhưng không cần
phải giữ lời ư?”. Nàng chớp chớp mắt, lệ bắt đầu rơi vòng quanh: “Ta bảo Thanh
Huyền đưa người đến Cửu Đỉnh cung, là vì ai chứ? Ngươi là người lương thiện
chính trực, lẽ nào nhìn thấy bọn họ tự tìm đến chỗ chết ngươi mới vui lòng hay
sao?”.

Nàng nói mãi nói mãi rồi lại bắt đầu khóc: “Hơn nữa,
ta cũng đâu có cố ý làm người đó bị thương, ta mà không ra tay, ngộ nhớ hắn
thật sự nhìn Thanh Huyền, ngươi lại không biết giải Vu chú thì biết làm thế
nào…? Hu hu, ngươi đã đi nhiều ngày như vậy rồi, về đến nơi cũng không thèm
quan tâm đến người ta, chỉ biết trừng mắt lên mắng mỏ người ta thôi…”.

Đối phó với kiểu người vô lại thế này, Dung Trần Tử
cũng hết cách, thật sự hết cách. Thực lực giữa hai bên hoàn toàn không cân
xứng.

“Được rồi, đừng khóc!”. Là giọng nam cao.

Nước mắt Hà Bạng vẫn không ngừng rơi.

“Đừng khóc nữa, pháp hội cũng chẳng có gì hay, đi theo
rồi người lại thấy chán thôi”. Là giọng nam trung.

Những giọt lệ của Hà Bạng như mưa xuân vương trên cành
hoa lê.

“Được rồi, được rồi, ta sai rồi, đừng khóc nữa nhé”.
Dung Trần Tử đứng dậy đi đến trước mặt nàng, lần này đã đổi thành giọng nam
trầm thấp: “Ta đã từng đi ngao du qua rất nhiều nơi, Vu thuật Nam Cương cũng
biết sơ qua, hóa giải thuật Huyết đồng tuy rằng có đôi chút phiền phức, nhưng
cũng không phải là không có cách. Được rồi, ta cũng không có ý trách cứ gì
người, đừng khóc nữa”.

Hà Bạng vẫn thấy tủi thân: “Ngươi lại còn lớn giọng
quát nạt người ta!”.

“Ừ, ta sai rồi”.

Bầu không khí trong điện đột nhiên xoay chuyển, giống
như giông tố qua đi, một vầng mặt trời bé nhỏ bỗng xuất hiện. Hà Bạng được voi
lại đòi tiên, lấy luôn ống tay áo trắng như tuyết của hắn lau nước mắt trên mặt
mình. Tuy rằng hắn đi đường xa mệt mỏi vội vã trở về trong Quan, nhưng quần áo
vẫn rất sạch sẽ chỉnh tề, toàn thân không hề có mùi mồ hôi, mà còn phảng phất
tỏa ra mùi thơm, khiến người ta như say.

Sợ sau khi đẩy ra nàng lại khóc, nên Dung Trần Tử
không hề né tránh. Hà Bạng vẫn còn nức nở: “Vậy ngươi không được mắng người
nữa?”.

Dung Trần Tử gật đầu: “Ừ, người về phòng trước đi”.

Hà Bạng lần này lại rất thông minh, nhẹ nhàng gật đầu
rồi đứng dậy. Một góc vũ y lướt qua khuôn mặt Dung Trần Tử, cái chạm rất nhẹ nhưng
lại vô cùng mềm mại, giống như mĩ tửu xuống đến cổ họng rồi, vẫn để lại dư vị
đến mãi sau.

Dung Trần Tử cũng đứng dậy, nàng bỗng nhiên quay lại,
nói: “Người tu đạo như các ngươi, tu thân tu khẩu tu đức, ngươi không thể cứ
khư khư giữ lấy cái tính khí nóng nảy đó được”.

Dung Trần Tử không dám chọc giận nàng, mắt nhìn mũi,
mũi nhìn tim, nói: “Ừ, ta biết rồi”.

Lúc ấy nàng mới vui vẻ, nhảy chân sáo đi ra ngoài,
giống y hệt một con hươu sao.

Đám tiểu đạo sĩ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên,
chỉ có hai đầu vai là ra sức run rẩy, nhịn cười đến mặt mũi biến dạng.

“Vô lượng thiên tôn, cuối cùng tiểu đạo đã biết tại
sao đạo gia chúng ta phải chú ý tới âm dương điều hòa rồi”. Một tên tiểu đạo sĩ
che miệng cười trộm.

Báo cáo nội dung xấu