Trà trộn phòng con gái - Phần 40
Trình Tư Vy lắc lắc đầu, cười một
cách trang nhã.
“Có một điều tôi vẫn luôn muốn
hỏi chị, tại sao chị lại chắc chắn tôi chính là người chị cần?”. Tôi nghĩ ngợi
một lúc, rồi hỏi.
“Anh có năng lực, nhưng không
kiêu ngạo, có thể tiếp nhận góp ý của người khác. Tuy là con át chủ bài của nhà
xuất bản An Mặc, nhưng anh không quá đòi hỏi về lợi ích, trong việc lên chiến
lược ra sách, anh không quá coi trọng chuyện tiền bạc. Anh thừa nhận thuộc tính
thương mại của xuất bản, nhưng không hạ thấp thuộc tính văn hóa, anh không bao
giờ vì thành tích cá nhân mà từ bỏ những thứ khác. Quan trọng nhất là, trong
lòng anh luôn cho rằng sách là vật cảm tính, anh có sự dịu dàng của văn nhân,
nhưng cũng có sách lược kinh tế rất rõ ràng, nói tóm lại, anh có tiềm năng để
trở thành một nhân viên xuất bản xuất sắc đẳng cấp quốc tế”. Trình Tư Vy nói.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, lần đầu
tiên thấy cô ấy có thể phân tích người khác một cách rõ ràng mà nhanh chóng đến
thế. Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy về quan điểm làm sách của mình, vậy mà cô ấy
có thể nhìn thấu được ý nghĩ của tôi, điều này khiến tôi vô cùng khâm phục khả
năng nhìn người và trực giác nhạy cảm của cô ấy.
Đồng thời, càng ngày tôi càng
thấy Trình Tư Vy là người rất khó hiểu, khó nắm bắt, cô ấy lạnh lùng thông
minh, dường như không quá coi trọng mọi thứ, thân phận cao quý lại rất bình dị
dễ gần, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất cảm tính…
Ánh nắng chiếu rọi vào bàn của
chúng tôi, chúng tôi tiếp tục yên lặng ăn, yên lặng thưởng thức phong cảnh bên
ngoài.
Rời khỏi khách sạn, tôi đến
công ty. Nhưng lần này, tôi không đi đến phòng bản quyền mà đi thẳng lên tầng gặp
tổng giám đốc Ngô.
Sếp Ngô đang ngồi bên bàn làm
việc đọc những tài liệu quan trọng dạo gần đây, thấy tôi đi vào, sếp cười: “Sao
thế? Có chuyện gì à?”.
“Sếp Ngô, có một chuyện nhỏ”.
Tôi cố nói một cách thoải mái.
“Muốn nghỉ việc hả?”. Sếp Ngô
nhìn tôi, nói.
“Á?”. Tôi kinh ngạc nhìn sếp, rồi
gật đầu.
“Lương Mân, tôi đã sớm nhìn ra
cậu không phải hạng tầm thường, cái ao nhỏ bé này không chứa nổi cậu nữa rồi”.
Sếp Ngô cười, “Trời cao biển rộng để cho chim mặc sức sải cánh, thực ra tôi đã
sớm đoán được cậu có ý định đi, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn dốc sức giúp tôi
trong dự án xuất bản, không những thế còn giúp cho cuốn tiểu thuyết của Carl
Sura có thể xuất bản ra thị trường một cách thuận lợi, đã là trượng nghĩa lắm rồi”.
“Nếu đã như vậy thì em cũng
không nói thêm nữa. Cảm ơn ân tình của sếp năm đó đã nhận em vào làm”. Tôi cúi
đầu cười, nói.
“Cái gì mà ân với huệ, cậu cũng
đã giúp tôi làm không ít việc. Định chuyển sang nhà nào thế?”. Sếp Ngô hỏi tôi.
“Tập đoàn xuất bản Wolters
Kluwer của Trình Tư Vy”. Tôi đáp.
“Ha ha, hóa ra là đến chỗ cô ấy.
Với tài năng của cậu, đến làm việc ở một tập đoàn xuất bản xuyên quốc gia như
thế sẽ có không gian phát triển hơn, chúc cậu thành công”.
“Ngày kia em đi, mai em làm thủ
tục nghỉ việc nhé, chiều nay em sẽ làm hết những việc chưa hoàn thành”. Tôi
nói.
“Ừ, tôi luôn rất thích thái độ
làm việc trách nhiệm cao của cậu, lương tháng này vẫn trả cho cậu như thường,
thưởng cũng tăng gấp đôi, cậu cứ yên tâm mà đi châu Âu nhé. Đối với cậu mà nói,
quả thực là một cơ hội rất tốt”. Sếp Ngô nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, nói.
“Cảm ơn sếp”. Tôi thở phào nhẹ
nhõm, rời văn phòng làm việc của sếp.
Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện,
lại đi vào: “Đúng rồi, sếp Ngô, trong công ty, Trình Lộ là người rất đáng tin cậy,
cô ấy làm việc cẩn thận, chăm chỉ, giao việc lớn cho cô ấy, tuyệt đối không hỏng
việc”.
“Ha ha, tôi biết. Thực ra tôi
có thể nhận ra, Trình Lộ vẫn luôn ganh đua với cậu, cô ấy không chịu nhận thua,
nhưng thực ra cô ấy rất phục cậu. Còn cậu quá tài hoa, trong thời gian một năm
vừa qua, cậu đã bớt kiêu ngạo đi, càng ngày càng điềm tĩnh. Nói đùa chứ, ngày
trước tôi sắp xếp cho cậu đến phòng bản quyền, cứ nghĩ hai người sẽ thành một
đôi”.
Tôi lộ vẻ mặt gượng gạo. Thời đại
học, rất nhiều người nghĩ tôi và Cố Sảnh là một đôi, cuối cùng đến tận khi tốt
nghiệp chúng tôi vẫn không đến được với nhau. Bây giờ, sếp Ngô lại nhắc đến chủ
đề này, tự nhiên làm tôi có cảm giác, tình cảm giữa tôi và Trình Lộ cũng sẽ trở
thành sự tiếc nuối.
Tôi xuống phòng bản quyền ở tầng
dưới, đi đến chỗ ngồi của mình trong lòng nặng trĩu.
“Hôm nay anh lại đi muộn, tôi
phải cắt bớt tiền thưởng tháng này của anh mới được!”. Thấy mãi trưa tôi mới đến
công ty, Trình Lộ bất mãn nói.
“Cố Sảnh về rồi”. Tôi nói.
“Thảo nào tâm trạng anh không tốt,
chắc chắn là người ta không thèm anh nữa, đá đít anh rồi chứ gì?”. Trình Lộ cắn
đầu bút, hả hê trước nỗi đau khổ của người khác.
“Giám đốc Trình, Tổng giám đốc
Ngô gọi cô lên”. Chú Vương bên phòng nhân sự đứng ở cửa lớn tiếng gọi.
“Sếp Ngô ạ?”. Trình Lộ không
dám lề mề, vội vàng bỏ dở công việc đang làm đi lên tầng trên.
Tôi gượng gạo cười, biết chắc
là sếp Ngô gọi Trình Lộ lên để sắp xếp, phân chia lại công việc sau khi tôi nghỉ
việc. Dù sao cô ta sớm muộn cũng phải biết chuyện này, biết trước hay sau cũng
như nhau cả thôi.
Thấy Trình Lộ ra khỏi phòng,
tôi vùi đầu vào làm nốt những công việc còn dở của mình. Sắp nghỉ việc, tôi
không muốn để lại bất kỳ chuyện dềnh dàng gì.
Hơn nửa tiếng sau, Trình Lộ
quay lại với vẻ mặt nặng nề.
Thấy tôi vẫn đang gõ bàn phím
cành cạch, cô ta đến trước mặt tôi, không nói lời nào.
“Anh có ý gì?”. Cô ta hỏi tôi
giọng cực kỳ khó chịu.
“Sao, tôi xin nghỉ cũng phải chờ
cô cho phép hả?”. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô ta.
“Vì bọn tôi bóc trần sự thật
anh không phải là gay, nên anh bực dọc hả?”. Cô ấy nhìn tôi, tức đến mức ngực cứ
phập phồng.
“Thứ nhất, tôi muốn đi khỏi
thành phố Bình Hải. Thứ hai, tôi muốn có cơ hội phát triển hơn. Thứ ba, hình như
tôi thích Trình Tư Vy”. Tôi thong thả nói.
“Đồ khốn!”. Trình Lộ lớn tiếng
mắng, bỏ về chỗ cô ta.
Các đồng nghiệp trong phòng đều
giật mình vì câu nói này, họ không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Trình Lộ
nổi cơn tam bành, không ai dám gây sự với cô ta.
Tôi cũng chỉ yên lặng ngồi làm
nốt việc của mình cho đến lúc hết giờ.
Tâm trạng của Trình Lộ khiến
cho không khí cả văn phòng trở nên nặng nề, u ám, chỉ chờ đến giờ về là tất cả
các đồng nghiệp đều rời khỏi phòng như chạy trốn.
Trình Lộ vẫn ngồi trên ghế của
mình, biên dịch đống tài liệu.
“Anh còn ngồi đấy làm gì?”. Thấy
tôi vẫn ngồi im không chịu đứng lên, Trình Lộ ngẩng đầu nhìn tôi, nói giọng đầy
oán hận.
“Ngày cuối cùng rồi, tôi muốn
đưa cô về nhà. Ngày mai tôi đến làm thủ tục nghỉ việc là đi luôn”. Tôi đáp.
“Khỏi!”. Trình Lộ từ chối thẳng
thừng.
“Đừng có làm tội đống tài liệu
này nữa, thực ra cô đã làm xong từ lâu rồi, ở lại đây lật đi lật lại thì có ý
nghĩa gì chứ?”. Tôi nói.
Bị tôi nói trúng tim đen, Trình
Lộ thoáng đỏ mặt, nhưng tay vẫn lật tài liệu liên hồi.
“Có gì phải ngại chứ, đây là lần
cuối cùng tôi đưa cô về nhà, lần sau cô có muốn ngồi cũng không được đâu”. Tôi
nói.
Trình Lộ đắn đo một lúc, nhìn
tôi, bĩu bĩu môi, cuối cùng cũng chịu đứng lên.
Thang máy trống rỗng, chỉ có
hai người chúng tôi.
Qua phản chiếu của mặt tường
thang máy, tôi thấy Trình Lộ đang chằm chằm nhìn mình, bèn hỏi: “Này, sao cô cứ
nhìn tôi đắm đuối thế? Thích tôi rồi hả?”.
“Hứ, chó mới thích anh!”. Trình
Lộ không chút đắn đo, mắng lại tôi.
Đột nhiên, mặt cô ta đỏ bừng, chắc
là cảm thấy mình nói lỡ lời.
“Lúc nào anh đi?”. Cô ta vội
vàng chuyển chủ đề.
“Ngày kia”. Tôi trả lời.
Trình Lộ cúi thấp đầu, dường
như đang toan tính điều gì.
Ra khỏi công ty, tôi lái xe đưa
cô ta về nhà. Cho dù là ánh chiều tà, nhưng vẫn rất ấm áp. Thành phố quen thuộc
này, còn đường thân quen này đều khiến tôi xúc động.
Thế giới kỳ diệu vậy đấy, thời
gian một tháng lại có thể xảy ra quá nhiều, quá nhiều việc như thế.
Tôi đưa Trình Lộ đến cửa chung
cư, cô ta nhìn tôi: “Vào nhà ngồi chơi đã”.
“Ừ”. Tôi tắt máy, mở cửa xe.
Sự ra đi vội vàng của Cố Sảnh
làm tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, trầm ngâm suy nghĩ suốt một đêm, lại làm tôi
từ bỏ rất nhiều, rất nhiều thứ. Bây giờ tôi sắp ra đi, tất cả những chuyện buồn
vui trước đây đều cần phải tan biến hết.
Thấy tôi đồng ý, Trình Lộ lấy
chìa khóa, tiến lên phía trước mở cửa.
“Trình Lộ, sao bây giờ mới về?
Hôm nay tới lượt cậu nấu cơm đấy”. Trong phòng, giọng nói của Linh Huyên vang
lên.
“Công ty tớ hơi nhiều việc một
chút”. Trình Lộ vừa tháo giày, vừa đi vào nhà, “Lương Mân cũng đến đấy”.
Linh Huyên im lặng vài giây, rồi
mới nói: “Bảo anh ấy vào nhà đi”.
“Sao, không hoan nghênh anh
à?”. Tôi mặt dày, rút chìa khóa xe, đi vào.
Hiểu Ngưng không nói câu nào đi
ra, lấy một đôi dép đi trong nhà đưa cho tôi. Còn Linh Huyên nhìn tôi bằng ánh
mắt dịu dàng, cô ấy xắn tay áo, tay ướt đẫm, chắc chắn là tại Trình Lộ mãi
không chịu về nên cô ấy phải vào bếp nấu cơm.
“Anh Tiểu Mân đến ạ?”. Tô Tô từ
trong phòng chạy ra, vẫn hoạt bát như thế.
Lúc này cô bé mặc một chiếc áo
len ngắn, cho người khác cảm giác rất thoải mái, họa tiết hoa trông vừa đáng
yêu vừa nghịch ngợm, quả đúng là một tiểu mỹ nhân. Nếu đi ra ngoài, cô bé mà đội
một chiếc mũ len nữa, thì sẽ càng đáng yêu hơn.
“Anh Tiểu Mân, tối nay anh ngủ ở
đây nhé, phòng của anh bọn em vẫn để dành cho anh đấy”. Tô Tô bước tới, nói với
tôi.
Tôi lắc đầu: “Không, anh chỉ
vào thăm bọn em rồi về luôn”.
“Á…”. Tô Tô hơi tiếc nuối,
nhưng không biết làm thế nào để níu tôi lại.
Mùi thơm của thức ăn qua cửa
nhà bếp đang mở bay ra tận ngoài phòng khách.
Tôi đã dọn ra ngoài mấy ngày,
chưa từng quay lại, nhưng nhìn thấy bốn cô gái thân thiết như người một nhà,
nhìn những vật dụng trong nhà, lại cảm thấy rất nhớ nhung.
Tôi mạo danh gay sống ở đây vốn
dĩ đã là một lỗi lớn. Sau khi bọn họ biết chân tướng, không chặt tôi ra làm tám
khúc đã là nhân từ lắm rồi.
“Món đầu tiên, thịt bò cay Hàng
Châu”. Linh Huyên bê một đĩa thức ăn nóng hổi, từ trong bếp đi ra, đặt lên bàn
ăn.
Mùi thơm của hành, gừng và dầu
mè làm bụng tôi cứ sôi ùng ục. Không chỉ tôi, Tô Tô cũng lộ rõ vẻ mặt thèm ăn.
“Không được ăn vụng”. Thấy vẻ mặt
háu ăn của chúng tôi, Linh Huyên dặn dò một câu, rồi lại vào bếp nấu món khác.
Tiếp theo đó là món cá thái lát
xào trứng, sườn xào chua ngọt, nấm hương thịt ba chỉ xào cà rốt, tôm xào đậu phụ,
mấy món ăn phức tạp cũng dần được Linh Huyên bê lên.
“Ha ha, thức ăn chị Linh Huyên
nấu vẫn là ngon nhất!”. Tô Tô vừa nuốt nước bọt ừng ực vừa khen ngợi.
Hiểu Ngưng nhoẻn miệng cười,
quay sang nhìn tôi.
“Được rồi, ăn cơm thôi! Tô Tô,
xới cơm đi!”. Linh Huyên bưng một bát canh ra, nói với Tô Tô.
“Dạ!”. Tô Tô nhảy vụt từ ghế
sofa xuống, cung cúc chạy vào bếp.
Trông dáng vẻ tinh nghịch đáng
yêu của cô bé, tôi không nín được bật cười.
“Anh Lương Mân, anh ngồi xuống
đi!”. Linh Huyên bảo tôi.
Tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ như hồi
còn sống ở đây, đối diện với Trình Lộ.
Vẻ mặt Trình Lộ không được tự
nhiên cho lắm, nhưng cũng không có gì quá bất thường.
“Cơm đến rồi đây!”. Tô Tô tay
bê hai bát cơm, lòng ôm hai bát cơm, vội vàng từ trong bếp bước ra.
“Cẩn thận kẻo ngã đấy!”. Ba cô
gái cùng lên tiếng.
“Không có chuyện đó đâu ạ!”. Tô
Tô đi nhanh đến bàn ăn, lần lượt đặt bốn bát cơm xuống, thấy còn thiếu một bát,
lại cung cúc chạy vào bếp.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của cô
bé, chúng tôi đều bật cười.
Chẳng mấy chốc, trong tầm nhìn của
chúng tôi, Tô Tô bưng một bát cơm to từ bếp bước ra.
“Anh Tiểu Mân, bát này cho
anh!” Cô bé đặt bát cơm xuống trước mặt tôi, rồi kéo ghế ra ngồi cạnh tôi.
Năm người chúng tôi cùng ngồi
thưởng thức những món ăn do Linh Huyên nấu, thỉnh thoảng lại nói mấy câu chuyện
cuộc sống thường ngày, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nói ra cũng thật ngại, hồi đó dọn
đến đây ở, đã nói là thay phiên nhau nấu cơm, thực ra cuối cùng, tôi cũng chưa
học được mấy món, ngược lại toàn ăn cơm họ nấu, đúng là hưởng phúc.
Đang ăn, đột nhiên Linh Huyên
lên tiếng: “Lương Mân, hay là hàng ngày tan sở anh đưa Trình Lộ về nhà, nhân tiện
ăn cơm luôn được không? Em thấy anh ở một mình, vấn đề ăn uống chắc cũng gặp
nhiều khó khăn”.
Tôi biết Linh Huyên có ý tốt, định
nhân cơ hội này cứu vớt lại tình cảm, trong lòng tôi rất cảm kích, nhưng có
chút bất lực, tôi biết có một số chuyện nên thẳng thắn: “Thực ra… hai ngày nữa,
anh đi châu Âu”.
“Đi châu Âu? Đi du lịch ạ?”. Tô
Tô nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Đi làm việc”. Tôi nói.
Linh Huyên, Tô Tô, Hiểu Ngưng đều
nhìn tôi ánh mắt kinh ngạc. Chỉ có Trình Lộ là vẫn bình thản, vì cô ta đã biết
rồi.
“Anh Tiểu Mân, tại sao lại thế?”.
Tô Tô lưu luyến nhìn tôi, hỏi.
“Ngốc ạ, đi làm thì có lý do gì
chứ”. Tôi giơ tay ra vuốt đầu Tô Tô.
Ánh nắng hôm nay đẹp một cách kỳ
lạ, đến tận giờ này rồi mà bên ngoài vẫn còn một vài ánh chiều tà sót lại, dường
như dự báo tất cả sẽ là sự khởi đầu mới.
Tôi ngoái đầu nhìn chiếc piano
bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng lấp lánh bảy màu, đến bên chiếc đàn, ngồi xuống.
“Tô Tô, chẳng phải em vẫn mong
được nghe anh đàn sao?”. Tôi mỉm cười với Tô Tô, nâng mười ngón tay lên, nhẹ
nhàng ấn xuống.
Một bản Canon(*) chầm chậm vang
lên dưới những đầu ngón tay.
(*) Canon: Bản nhạc nổi tiếng của
nhạc sĩ người Đức Johann Pachelbel (1653-1706).
Tiết tấu du dương, lãng mạn, ý
tình thuần khiết, trong sáng, trong ánh nắng, tất cả đều yên lặng. Những vấn đề
nhức óc, những khó khăn tưởng như không thể giải quyết được như dần tan biến
trong ánh nắng.
Ngón tay trở nên linh hoạt hơn,
một vài cảnh tượng đẹp đẽ dần hiện lên trong tâm trí: Sự tĩnh lặng khi lần đầu
tiên gặp Hiểu Ngưng, nắm tay Linh Huyên đi dạo trong tiếng gió vi vu nhẹ nhàng,
buổi tối hôm uống trà sữa trong trường cùng Tô Tô, đi dạo trên những phố lớn ở
Bắc Kinh cùng Trình Lộ. Tôi và họ, cùng nhau ngồi trong xe, cùng nhau dầm mưa,
cùng nhau ăn cơm, còn rất nhiều chuyện tốt đẹp nữa…
Ánh nắng chiếu vào làm cho
khuôn mặt dần nóng lên, nhưng khóe mắt tôi lại ươn ướt.
Tôi ngẩng đầu, nhìn trần nhà
màu trắng, lặng lẽ cảm thụ những nốt nhạc tuôn ra từ đầu ngón tay. Mỗi một tiết
tấu đều như một đoạn hồi ức.
Đột nhiên, ngón tay tôi va vào
một ngón tay mềm mại.
Tôi quay đầu sang, Hiểu Ngưng
đang ngồi bên cạnh. Cô ấy cười cổ vũ tôi, đánh đàn cùng tôi. Đây là lần đầu
tiên Hiểu Ngưng thể hiện tài năng đánh đàn trước mặt tôi.
Ánh tịch dương rọi qua cửa
kính, rồi xuyên qua sàn nhà, phản chiếu lên trên, khiến tóc cô ấy càng óng ánh,
trông rất bồng bềnh, mờ ảo. Chiếc váy màu trắng như muốn bay lên theo những
ngón tay lướt nhẹ của cô ấy. Ánh nắng chiếu lên làn da trắng ngần, nhìn cô ấy đẹp
tuyệt trần.
Tôi nhường nửa ghế cho cho cô ấy,
bốn bàn tay của chúng tôi nhảy múa nhẹ nhàng trên bàn phím đen tuyền. Thi thoảng,
tay tôi vươn qua tay cô ấy, đánh sang khu vực của cô ấy, Hiểu Ngưng cũng lướt
qua mu bàn tay tôi, khẽ nhấn từng phím đàn.
Ánh nắng vàng nằm rạp dưới chân
chúng tôi, ba người bọn Trình Lộ đứng đằng sau không cất lên lời. Hiểu Ngưng im
lặng đánh đàn, dần dần nhập tâm, hai mắt nhắm lại.
Tiếng đàn vang vọng khắp căn
nhà.
Dường như tiếng đàn sẽ kéo dài
mãi mãi.
“Anh Tiểu Mân!”. Cuối cùng, Tô
Tô không nén nổi, chạy bổ vể phía tôi, mặt ngấn lệ.
Cô bé chạy lại ôm chầm lấy tôi,
tiếng nhạc du dương cũng ngưng bặt.
Hiểu Ngưng quay sang nhìn tôi,
vẻ mặt rất bình thản, chỉ nhìn Tô Tô đang òa khóc, ánh mắt lộ rõ vẻ đồng cảm.
Linh Huyên và Trình Lộ đều ngồi
bên bàn ăn, họ đều rất bình tĩnh nhìn tôi và Tô Tô, bình tĩnh nghe tiếng khóc của
Tô Tô, trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh Tiểu Mân, anh đừng đi! Anh
Tiểu Mân, anh đừng đi!”. Tô Tô khóc đến mức hai mắt hoa cả lên, cố gắng ôm chặt
lấy tôi.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa”. Tôi
như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng ôm vai cô bé.
“Em không muốn anh đi! Em không
muốn anh đi!”. Tô Tô lắc đầu, dùng hai tay ra sức kéo chặt áo, như muốn giằng
rách vai áo tôi.
“Ngoan nào, ngoan nào”. Tôi ôm
cô bé vào lòng, miệng lẩm bẩm an ủi, ánh mắt nhìn trân trân vào chiếc đàn piano
màu đen trước mặt.
Cả phòng khách chỉ còn tiếng
khóc của Tô Tô.
Nhìn Tô Tô khóc mãi không thôi,
cuối cùng Linh Huyên đứng dậy, khuyên nhủ: “Anh Lương Mân đi châu Âu, là vì anh
ấy có sự nghiệp riêng của mình, em đừng làm loạn nữa”.
Mắt Tô Tô đỏ mọng, lắc đầu
nguây nguẩy, nhìn Linh Huyên bằng ánh mắt oán hờn: “Các chị đành lòng nhưng em
không đành lòng!”.
“Tô Tô, đừng gây chuyện nữa”.
Hiểu Ngưng cũng phải ra tay, lôi Tô Tô từ trong lòng tôi ra.
Tô Tô quay người nhìn ba bọn họ:
“Các chị… là động vật máu lạnh!”.
Ba người họ chỉ im lặng, không
trả lời.
“Tô Tô, đều tại anh không tốt”.
Tôi lấy tay lau nước mắt cho Tô Tô, “Các chị ấy đối với em rất tốt, sau này đừng
cãi nhau với các chị nữa”.
“Anh Tiểu Mân…”. Tô Tô dẩu miệng
lẩm bẩm, bất thình lình lại đứng lên nhào vào lòng tôi, khóc thương tâm hơn cả
lúc trước.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa”.
Bọn Trình Lộ thay nhau đến an ủi Tô Tô, ánh mắt họ chạm phải ánh mắt tôi, trong
ánh mắt ấy hàm chứa rất nhiều tình cảm phức tạp.
Tô Tô khóc nhiều mệt lả người,
cuối cùng cũng chịu nín. Tâm trạng của cô bé cũng được giải tỏa.
“Cuối cùng cũng không khóc nữa
rồi hả?”. Tôi cười với Tô Tô, lấy tay lau nước mắt cho cô bé.
Tô Tô dẩu môi, hếch mũi, dáng vẻ
rất oan ức: “Người ta khóc lóc thảm thương như vậy mà anh còn cười được nữa”.
Nhìn dáng vẻ hờn trách của cô
bé, tôi càng thấy đáng yêu hơn, lòng hơi nhói đau.
Tôi thở dài, bóp bóp bờ vai mềm
mại của Tô Tô: “Được rồi, anh về đây”.
“Anh Tiểu Mân…”. Tô Tô kéo áo
tôi, không nỡ rời.
Tôi cứng rắn đi ra khỏi chung
cư trong ánh mắt của họ.
Tình cảm trong một tháng có thể
sâu nặng đến vậy sao? Tôi tự hỏi bản thân.
Về đến căn phòng ở Cổ Bắc, tôi
lại thức trắng cả đêm. Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay là sai.
Khi tôi kiên quyết tuân thủ nguyên tắc, tình cảm mách bảo tôi rằng đó là sai.
Khi tôi từ bỏ nguyên tắc, lý trí bảo tôi sai. Cuộc đời như một câu hỏi lựa chọn,
có ABCD, chỉ khi buổi kiểm tra kết thúc mới biết mình đúng hay sai.
Hôm sau, tôi không đến công ty
ngay, mà ngủ trong phòng đến tận lúc hoàng hôn mới lái xe đến công ty làm thủ tục
thôi việc.
“Lương Mân!”. Đúng lúc tôi cầm
đồ đạc chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng gọi bất ngờ của Trình Lộ.
“Sao thế?”. Tôi quay người nhìn
cô ta, trong lòng bỗng nhiên thấy căng thẳng.
Trình Lộ đuổi theo: “Tôi xong
việc rồi, đi cùng tôi nhé”.
“Hả?”. Tôi hơi nghi ngờ nhìn cô
ta.
Cô ta nhìn tôi: “Tôi đã hẹn
Trình Tư Vy rồi, có một số chuyện phải nói cho rõ ràng. Ngoài ra, tôi cũng gọi
cả Tô Tô, Linh Huyên và Hiểu Ngưng. Lương Mân, anh cũng đến nhé”.
Địa điểm hẹn gặp của chúng tôi
là ở bên hồ vùng ngoại ô Bình Hải, không hiểu sao tôi có cảm giác giống kiểu đi
đàm phán chuyện giang hồ?
Tôi lái xe đưa Trình Lộ đến hồ
Nguyệt Minh, thấy ba người bọn Tô Tô đã đứng đợi ở đó.
Tô Tô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ
ca rô dáng dài, có cảm giác thân thiện như cô em nhà hàng xóm, dáng áo dài, gấu
áo cong cong càng làm cho thân hình nhỏ bé của Tô Tô thon thả, xinh xắn hơn.
Điểm thu hút nhất trong bộ
trang phục của Linh Huyên là chiếc áo khoác ngắn eo cao, thể hiện rõ nét khí chất
giáo viên của cô ấy. Hơn nữa, hình như cô ấy đã đeo kính áp tròng, ánh mắt long
lanh, trông càng đằm thắm, phong cách hơn trước đây.
Còn Hiểu Ngưng, vẫn là phong
cách thoải mái như mọi khi, một chiếc áo sơ mi đơn giản, và một chiếc quần bò
bình thường là tất cả trang phục trên người cô ấy, không trang điểm, nhưng càng
tỏa nét tự nhiên.
Ngoài Trình Lộ từ công ty đi thẳng
đến đây nên vẫn mặc trang phục công sở, còn ba người bọn Tô Tô chắc chắn đã trải
qua sự lựa chọn kỳ công.
Mặt trời chiếu ánh nắng lên những
gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, một cây cầu gỗ bắc trên hồ, xung quanh chim chóc
ríu rít, hoa nở rộ, phong cảnh quả thực rất đẹp. Trông bọn họ như sắp bước vào
trận chiến với kẻ địch lớn, lại có vẻ như rất nhàn nhã.
Không lâu sau, một chiếc
Porsche màu đen chạy đến đây.
Xe của cô ấy đỗ sau chiếc BMW
màu trắng của tôi, Trình Tư Vy từ bên trong bước ra.
Cô ấy đi đôi bốt da, mặc một
chiếc váy lụa dài, chiếc áo dây bó sát cổ tròn, chiếc áo khoác ngắn bằng lông
thú, sợi dây chuyền răng thú mang hơi thở thời nguyên thủy, đường kẻ mắt màu
tím... quyến rũ, sang trọng, hoang dã, xinh đẹp.
Trình Tư Vy đi một mình đến,
thong dong không sợ hãi, ngay lập tức đã có thể đọ sức với bốn người họ.
“Hứ, chị Lộ Lộ xinh đẹp nhất
nhà mình không thèm trang điểm chứ”. Tô Tô nói giọng vẻ không phục, lại có chút
gì đó như tự an ủi mình.
“Lên thuyền hãy nói”. Trình Lộ
nhìn Trình Tư Vy, nói. Trông cô ta như thủ lĩnh của ba cô gái còn lại.