16. Có những đoạn đường muốn một mình
Có những đoạn đường muốn một mình
Thỉnh
thoảng, tôi lại ao ước có thể bỏ đi thật xa để làm lại tất cả từ đầu tại một
nơi chẳng ai biết mình.
Rồi,
còn có cả những lúc muốn rời khỏi những người quá quen thuộc, quá hiểu về mình
để bắt đầu một mối quan hệ với ai đó chẳng thể đặt tên quá khứ của tôi.
Đôi
khi, ngồi giữa một bàn tiệc đông vui, đột nhiên thèm được ăn một mình.
Rồi,
cũng có khi, ngồi trên chuyến xe đường dài, nghĩ đến trạm dừng phía trước chẳng
một ai thân quen, lòng lại có cảm giác thật thanh thản.
Có
những đoạn đường, tôi thật sự muốn đi một mình.
Có
người bảo, cô đơn quá lâu, người ta sẽ tự nhiên biến nó thành một món trang sức,
đeo rịn lên người như một vật sở hữu.
Có
lẽ vậy, những con người đã cô đơn đủ lâu đến mức cô độc, sẽ có những lúc thèm
được một mình đến ghê gớm. Cứ như một sinh vật ngoài hành tinh lạc đến trái đất
vồn vã và ước ao quay về với hành tinh đơn độc của mình. Xa lạ với cuộc đời như
thể đã đi xa nó thật lâu.
Có
những ngày, tôi thật sự muốn bỏ đi, dù trong lòng vẫn luôn lưu giữ một hình
bóng. Đôi khi mới đây là những phút bên nhau hạnh phúc, về nhà nhắm mắt lại, đột
nhiên thèm được chẳng còn ai bên cạnh. Cái cảm giác chênh vênh, lạc lõng rồi tự
mình vực mình dậy, tự động viên và an ủi chính mình, khi có thể vượt qua rồi tự
nhiên thấy bản thân thật vĩ đại.
Chắc
là “thân lừa ưa nặng”, hạnh phúc không muốn, lại thích một mình.
Nhiều
khi công việc ngập đầu, thức đến lúc người khác tỉnh dậy vẫn không thể làm hết,
rồi thầm nghĩ: “Mệt mỏi thế này, nếu không có người ấy bên cạnh để tìm chút
bình yên thì thật chẳng biết làm cách nào bước tiếp”.
Vậy
mà, cũng lại có khi lên một kế hoạch trong đầu, những bước đi cho tương lai, tự
nhiên lại bảo: “Giá như không có người ấy bên cạnh, một mình sẽ đi nhanh hơn, sẽ
phải rắn rỏi và quyết đoán hơn”.
Thỉnh
thoảng, dùng nỗi đau và sự cô đơn tôi luyện bản thân cũng không phải vô nghĩa.
Hôm
nọ, tự nhiên muốn ra ngoài, thèm hít thở khí trời, ngồi quán xá rồi chạy vòng
quanh. Tại
thấy trời đẹp đến thế, nắng vàng ươm, gió mát mẻ, nghĩ bụng hôm nay ngồi trò
chuyện cùng bạn bè sẽ rất tuyệt. Ấy vậy mà cuối cùng chẳng gọi một ai. Cứ lang
thang trên chiếc xe đã cũ, tự nhiên bật cười vì suy nghĩ: “Đồng hành cùng ta
trên mọi nẻo đường không phải là một người, mà là cái xe này đây”. Xong rồi, cứ
tiếp tục lang thang một mình, định bụng nếu đi qua tiệm nào mà đột nhiên thèm
ăn thì sẽ ghé vào đó. Nếu đi cùng một nhóm thì làm sao có thể thế này? Đi ăn một
mình thật ra cũng có cái hay, muốn ăn gì thì có thể ăn đó, chạy thật xa rồi tự
nhiên thấy thèm, vòng xe lại cũng chẳng phiền ai. Ăn nửa chừng, muốn ăn món
khác thì chỉ việc đi ra tính tiền, rồi lại leo lên xe mà đi tiếp. Đi một mình
cũng vậy, muốn bước thật nhanh thì chỉ việc đưa chân mà chẳng cần đợi một ai, mệt
mỏi muốn đứng lại một lúc cũng chẳng ai bất chấp kéo tay mình đi.
Đêm nay Bảo Lộc lạnh đến tê tái, nhất
là với một người lạc ở xứ nóng quá lâu thì lại càng thấy lạnh hơn. Đêm về
khuya, gió lại càng hung bạo, càn quét mọi ngóc ngách, chẳng để cho lòng ai được
phép bình yên.
Có lẽ, thấm thía cái cảm giác một
mình nhất chính là khi nhìn ra ngoài cửa kính ô tô chạy tuyến đường dài để đi về
một nơi xa. Lòng hoang hoải nhất là khi đứng tại bến xe nhìn người ta đưa đón
nhau, lòng như chững lại.
Đứng co cụm trong một góc của trạm
xe trong lúc đợi xe trung chuyển, nhìn ra ánh đèn đường vàng vọt lặng lẽ xiên
ngang bên ngoài, tự nhiên thèm được một mình ghê gớm.
Thế rồi chẳng đợi xe nữa, tự buông
mình vào đêm dù đã ngồi xe một chặng đường dài mệt mỏi, cứ thể cuốc bộ bằng
chính đôi chân của mình, cảm nhận cái vắng lặng và thinh không của đêm. Cứ đi
thôi, có gì phải sợ, một mình bước trên đôi chân của mình không phải sẽ mạnh mẽ
hơn sao? Sẽ học cho mình cách vững vàng hơn sao? Và sẽ chẳng lưu luyến gì mà cứ
một mạch tiến về phía trước hay sao?
Quả thật, dù trong tim luôn mang
vác một hình bóng, thì vẫn có những đoạn đường thật sự muốn đi một mình, và cần
phải đi một mình.

