Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ nhất - Chương 04 - 05

Chương 4: Trạm Dịch

Nghe nói Trạm Dịch là một nhà hàng có bà chủ là một phụ nữ từng đi qua Thanh Hải, Tây Tạng, từng mở nhà hàng ở Lệ Giang, cuối cùng mới trở về thành phố A. Ngoài khung cảnh thanh nhã mang phong cách của các miền đất lạ, âm nhạc ở đây cũng rất đặc sắc. Trạm Dịch giống như một chốn thế ngoại đào nguyên giữa một rừng những tòa nhà chọc trời, cộng thêm giá cả tương
đối hợp lý, luôn là lựa chọn số một để hẹn hò, liên hoan, bàn chuyện
làm ăn của tầng lớp văn phòng gần đây.

Đang là giờ cơm trưa, dân văn phòng hẹn các đồng nghiệp hoặc bạn bè thân thiết đến đây ăn cơm, thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân tỏ ra khá
thân mật, ngoài ra cũng có mấy nữ nhân viên văn phòng ngồi một mình cạnh
cửa sổ, vừa ăn vừa buồn bã nhìn trời ngắm
đất… Điền Kiều Kiều mặc một chiếc váy liền màu trắng, đang giữa độ tuổi xinh đẹp nhất, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, mái tóc dài đen nhánh vấn cao, tóc mái để ngang lông mày khiến đôi mắt to càng trở nên rõ
ràng.

Vốn cô ta chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, nếu không phải có dung mạo xinh xắn, lại trông rất ngây thơ thì làm sao có thể xin được việc
tại một công ty quảng cáo? Hôm nay cô ta lại trang điểm cẩn thận, lựa chọn trang phục kỹ càng, thật
sự không kém người mẫu là bao.

Vừa vào đến cửa, Tần Du đã lập tức nhìn thấy cô ta. Hôm nay Tần Du đi từ công ty đến đây. Với vị trí của cô bây giờ, không còn ai giám sát cô đi làm sớm hay muộn, có làm thêm giờ hay không nữa, nhưng cô vẫn đi làm sớm hơn người khác,
về muộn hơn người
khác, làm thêm giờ cũng là
chuyện cơm bữa. Nếu không phải vì cô đã có gia đình mà chưa
có con, ông chủ sợ cô vừa thăng chức đã phải nghỉ sinh con thì chắc chắn vị trí của cô còn cao hơn bây giờ. Mặc dù vậy, cô vẫn còn khá trẻ so với vị trí đó, để thể hiện sự chuyên nghiệp, lúc nào đến công ty cô cũng mặc đồ công sở đàng hoàng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ bó sát người dài ngang gối, bên ngoài khoác áo vest màu trắng, tóc vấn lên gọn gàng, chân đi giày cao gót đỏ, gương mặt trang điểm vừa đúng mực, thoạt nhìn đã thấy là một
người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.

Ở công ty có rất nhiều phụ nữ như Tần Du, Điền Kiều Kiều biết những phụ nữ này phần
lớn đều coi trời bằng vung, không
ai thèm để ý đến loại lễ tân như cô ta, có việc gì cần giao cho cấp dưới cũng không hề nói thừa một chữ, sự nghiệp
lung linh rực rỡ, nhưng
trên tình trường
lại kém cô ta một trời một
vực.

“Chị Tần
đúng không ạ? Em là Điền Kiều Kiều…”.

Tần Du đánh giá cô ta một lát, loại bình hoa điển hình,
dung mạo không tồi, nếu hơi có đầu óc và biết tự trọng thì nói không chừng sẽ có thể tìm được một người
đàn ông thành
đạt. Nhưng nếu không có lòng tự trọng… tiếng xấu lan xa, đám nhân viên nam trong công ty bu vào tán tỉnh, nhưng nếu nói đến chuyện cưới xin thì ai cũng không chịu. Trước đây Trương Gia Kiệt về nhà cũng từng kể với cô về chuyện lăng nhăng của Điền
Kiều Kiều ở công ty, không ngờ rằng chính hắn lại dính vào.

“Trương Gia Kiệt
đâu?”.

“Anh ấy còn có việc, em đến thay cũng được mà”. Quả nhiên Điền
Kiều Kiều không hề coi mình là người ngoài, vẫn cố ý tỏ ra mình và Trương
Gia Kiệt là một.

“Tôi có việc
cần nói với anh ta, không nói với cô được”.

“Anh ấy sẽ đến ngay. Chúng ta cứ nói chuyện trước đã”. Từ đầu tới giờ
Điền Kiều Kiều vẫn tươi cười,
người ngoài không
biết sẽ cho rằng đây là một mụ Bạch Cốt Tinh đang nghiêm mặt trách mắng một thiếu nữ trẻ trung xinh xắn. Cô ta nhìn phản ứng của những người xung quanh, cảm thấy rất hài lòng. Con người bao giờ cũng thông cảm với người yếu thế. Cô ta lại nhìn chiếc túi Tần Du đang đeo, mẫu mới nhất mùa hè này của Chanel.
Trương Gia Kiệt từng kể với cô ta đây là chiếc túi Tần Du mua trong chuyến đi công tác châu Âu. Lúc không có việc gì, Điền Kiều Kiều rất thích đi dạo cửa hàng, đôi mắt đã tôi luyện không kém gì máy quét giá. Chiếc váy Tần Du đang mặc ít nhất cũng phải có giá ba ngàn tệ, áo vest phải hơn bốn ngàn, đôi giày cao gót không có hai ngàn tệ thì đừng nghĩ đến
chuyện sờ vào.

Trương Gia Kiệt nói Tần Du kiếm được nhiều tiền hơn anh ta một chút, sợ rằng không phải một chút mà là hơn rất nhiều, đáng tiếc là khi có tiền,
một người phụ nữ như vậy lại làm cho đàn ông phải lùi bước.

“Túi của chị đẹp quá, nghe nói mẫu này chỉ bán tại châu Âu, ở trong nước không thể mua được”.

“Ờ”, Tần Du không phải là người thích hàng hiệu, đối với cô, quần áo, giày dép, túi xách chỉ cần dùng
bền là được. Có điều khi đi làm không
thể không trang bị cho bản thân nên cô mới mua mà thôi. Chiếc túi này là một đồng nghiệp khuyên cô mua lúc đi dạo phố, khá hợp với kiểu ăn mặc của cô, tuy nhiên nó lại hơi nhỏ nên không đựng được nhiều đồ đạc.
Tần Du có rất nhiều thứ phải mang theo, vì vậy rất ít khi dùng đến chiếc túi này, tính cả hôm nay cũng chưa dùng đến mười lần, có điều xem ra lại rất có sức hấp dẫn đối với Điền Kiều Kiều. Một con bé thực dụng như vậy, Trương Gia Kiệt, anh có nuôi nổi không? “Hôm nay chủ yếu là em muốn giải thích với chị,
quan hệ giữa em và Trương Gia Kiệt thật sự không giống như chị tưởng tượng, bọn em chỉ là bạn bình thường,
nhưng sau một thời gian làm việc cùng nhau…”. Điền Kiều Kiều cắn môi, ra vẻ rất khó mở miệng: “Em biết em đã làm sai, chị muốn trách thì trách một mình em thôi. Em là con nhà gia giáo, em không cầm lòng được nên mới để xảy ra chuyện như vậy. Em đã mấy lần muốn rời
xa anh ấy, nhưng…”.

Tần Du tiện tay nhét một tờ khăn giấy vào trong lòng cô ta: “Cô cứ khóc đi. Tôi gọi điện cho Trương Gia Kiệt”. Con nhà gia giáo? Vì sao bây giờ con nhà gia giáo luôn bị sét đánh? Con nhà gia giáo mà đi làm bồ nhí, còn
làm như bị vợ người tình ức hiếp thảm hại nữa? Tần Du cũng từng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, thậm chí cả trước mặt Trương Gia Kiệt. Không lẽ vì vậy Trương Gia Kiệt mới coi thường cô? “Em biết chị không tin những gì em nói, ngoại hình em như thế nào thì chị cũng đã thấy rồi, thời học đại học đã có rất nhiều người giàu có theo đuổi em, vào công ty làm ngay cả phó tổng giám đốc cũng từng theo đuổi em, nhưng em đều từ chối. Em không phải một cô gái yêu người khác vì tiền bạc vật chất, Gia Kiệt không có nhiều tiền, nhưng anh ấy rất tốt với em, em thật sự…”. Nói xong Điền Kiều Kiều dứt khoát nằm sấp xuống bàn khóc nức nở.

Phó tổng giám đốc? Tần Du thầm nghĩ,
may mà cô không
nói là tổng giám đốc. Tổng giám đốc công ty cô ta làm là khách hàng quen của Tần Du,
một người đàn ông bốn mươi tuổi rất giỏi,
nhưng cũng rất phong
lưu. Ông ta có một nguyên tắc là luôn đánh bắt xa bờ, không bao giờ dây vào gái cơ quan. Còn những người khác trong công ty… Công ty họ nhiều nam ít nữ, Điền Kiều Kiều vừa vào công ty đã cặp với phó tổng, có điều lại định có con để giữ chân ông ta nên đã bị ông ta đá. Sau đó cô ta còn cặp
với
giám đốc bộ phận, với khách hàng của công ty… Cô ta mà được giáo dục thì cũng là giáo dục cách cặp bồ với người
có gia đình rồi tìm cách bắt họ bỏ vợ để cưới mình, kết quả đương nhiên là thất bại thảm hại. Cũng chỉ có kẻ
ngu ngốc như Trương Gia Kiệt mới bị cô
ta lừa.

Tần Du thật sự chẳng muốn nói nhảm với cô ta cho phí lời, cô sốt ruột nhìn quanh,
thấy ngay Lâm Gia Mộc đang ngồi bên bàn gần đó mỉm cười với
cô, vì vậy cũng thấy đỡ sốt
ruột hơn một chút.

Điền Kiều Kiều khóc một hồi lâu, thấy không có tác dụng gì, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Du vẫn đang cười nhạt. Cô ta cũng không phải dạng vừa, lập tức ngồi dậy, lấy khăn giấy lau mặt: “Mấy năm nay Gia Kiệt cũng vất vả, bố mẹ anh ấy
đã dùng hết tiền dành dụm để hoàn thiện
căn hộ đó, anh ấy cũng vất
vả kiếm tiền trả ngân hàng,
nhưng dù thế anh ấy vẫn
sẵn sàng để lại căn hộ đó cho chị. Biết chuyện này, bác trai bác gái đã tức giận đến
mức ngã bệnh…”.

Khi đó hai người
mua nhà kết hôn, với điều kiện của nhà họ Tần, mua đứt cả căn hộ cũng là chuyện trong tầm tay. Nhà họ Tần cũng có sẵn nhà cho hai vợ chồng son ở, nhưng
Trương Gia Kiệt lúc đó có khí phách,
nhất quyết không chịu ở nhà bố mẹ vợ cho. Hai người đăng ký được gần một năm, cuối cùng Tần Du cũng dành dụm đủ tiền trả ban đầu cho căn hộ trả góp, Trương Gia Kiệt cũng lấy một trăm ngàn tệ của nhà mình để hoàn thiện, mua đồ gia dụng và tổ
chức hôn lễ rất long trọng.

Bố mẹ Trương Gia Kiệt là nhân viên của một
cơ quan nhỏ. Bố Trương Gia Kiệt phấn đấu cả đời mới lên được một chức lãnh đạo nhỏ, gần mười năm mới dành dụm được trăm ngàn tệ, quả thật cũng đã lôi cả tiền dưỡng lão ra cho con trai. Nhưng vợ chồng nhà họ Trương vẫn không thích cô con dâu này,
cho rằng cô quá chú trọng sự nghiệp nên
sẽ không biết cách chăm sóc chồng con, cảm thấy gia đình cô là dạng nhà giàu mới phất nhờ được nhà nước đền bù, bố mẹ Tần Du là con buôn, không xứng với gia đình
cán bộ như bọn họ.

Tần Du đã gọi điện thoại nói với mẹ chồng về chuyện Trương Gia Kiệt ngoại tình nhưng mẹ chồng cô nói Tần Du chỉ nghi ngờ vô căn cứ, Trương Gia Kiệt không
thể ngoại tình được,
bảo cô phải quan tâm đến Trương Gia Kiệt nhiều hơn. Sau đó cô không còn nói chuyện của vợ chồng mình với nhà chồng nữa vì biết họ nhất định sẽ bênh vực con trai mình, không ngờ Trương Gia Kiệt lại tự nói với bố mẹ, không những thế bố mẹ hắn còn bị Điền Kiều Kiều lợi dụng để mặc cả căn hộ với Tần Du.

“Phân chia tài sản thế nào là chuyện riêng của vợ chồng tôi, không
có quan hệ gì với cô”. Tần Du thật sự không còn kiên nhẫn để nói chuyện với Điền Kiều Kiều nữa. Cô cầm túi xách đứng dậy: “Sau này Trương
Gia Kiệt có chuyện
gì thì bảo anh ta về nhà nói chuyện với tôi”.

“Chị…”. Điền Kiều Kiều đuổi theo, chân còn bị va vào ghế: “Chị, em biết là em đã sai, em và Gia Kiệt đều có lỗi với chị. Nhưng chị đừng đối xử với bác trai bác gái như vậy… Dù sao chị cũng gọi họ là bố mẹ mấy năm nay, căn hộ đó là tiền mồ hôi nước mắt của họ mà!”. Cô ta nói rất to, thì ra đã có nhiều người chú ý tới họ, dù sao thì hai người cũng quá khác biệt, một quá mạnh mẽ, một quá yếu đuối, mà người yếu đuối còn mới khóc lóc
một hồi lâu.

Tần Du hiểu rõ dụng ý của Điền Kiều Kiều, nơi này là chỗ tập trung của giới văn phòng,
cách công ty của hai người bọn họ đều không xa. Cô mới nhìn qua đã phát hiện có hai người quen. Chuyện quan hệ giữa cô và Trương Gia Kiệt rạn nứt, hắn cặp bồ bên ngoài vốn cũng không có nhiều người
biết, nhưng bây giờ thì chắc chắn tất cả mọi người
đều sẽ biết: “Chuyện của tôi và anh ta không có
quan hệ gì với cô”.

“Em thật
sự không có gì với anh ấy, em vẫn
còn trinh mà…”.

Tần Du suýt nữa bị trẹo chân vì câu này. Con bà nó, sự đời bây giờ đúng là không chửi không được…

Chương 5: Gái trinh

Trích lời Gia Mộc: Hoa sen trắng thì phải bôi đen. Mình cực thích nhìn vẻ mặt ướt đẫm nước mắt của bọn chúng khi lớp áo khoác ngây thơ trong trắng bị xé rách. Khi lật tẩy hoa sen trắng nhớ để sẵn một bức hình nam nữ thân mật đã che mặt
trong điện thoại, nhất định sẽ có hiệu quả
bất ngờ.

Lúc đi vào nhà hàng, Trương Gia Kiệt nhìn thấy Tần Du đứng bên cạnh với vẻ mặt lãnh đạm, Điền Kiều Kiều khóc nức nở đứng sau lưng giữ cô lại. Điền Kiều Kiều đưa tay kéo Tần Du, Tần Du hất tay, đẩy Điền Kiều Kiều sang một bên.

“Em làm gì thế?”. Trương Gia Kiệt đi tới, xót xa đỡ Điền Kiều Kiều dậy: “Anh đã nói rồi, chuyện tình cảm của chúng ta là chuyện riêng của chúng ta, em không được kéo người khác vào”.

Ai là người kéo người
khác vào? Tần Du quả thực chán ghét đến mức không muốn nhìn người đàn ông này thêm một giây nào nữa: “Chuyện của tôi và anh không liên quan gì đến cô ta, sau này anh đừng để cô ta xuất
hiện trước mặt tôi nữa. Tôi cứ nhìn thấy cô ta là thấy buồn
nôn”.

“Sao em có thể lăng mạ người
ta như vậy?”. Trương Gia Kiệt nghĩ bụng, trước mặt mình mà Tần Du vẫn ngạo mạn như thế, không biết Kiều Kiều gặp cô ta từ lúc nãy đã bị cô ta ức hiếp đến mức nào: “Anh đã nói rồi, cô
ta là loại người không có tình cảm, em không cần phải nói chuyện với cô
ta làm gì”. Hắn cúi đầu nói với Điền
Kiều Kiều.

“Em chỉ muốn chị ấy hiểu được tình yêu của chúng mình, chúng mình đã không cần gì nữa, cả thể diện, cả gia giáo cũng đều đã từ bỏ, vì sao
chị ấy vẫn không buông tha cho chúng mình…”.
Điền Kiều Kiều nép vào trong lòng Trương Gia Kiệt.

Tần Du gần như không đứng nổi nữa. Không có tình cảm… Lúc cô và Trương Gia Kiệt yêu nhau, Trương Gia Kiệt không có gì cả, bao nhiêu người khuyên cô Trương Gia Kiệt không xứng với cô, nhưng cô bất chấp tất cả, nhất định phải đến với Trương Gia Kiệt. Bây giờ Trương Gia Kiệt cuối cùng cũng “thành đạt”, cô lại trở thành kẻ không có tình cảm… Nghe những người xung quanh xì xào bàn tán, cô cảm thấy giống như mình bị người khác bạt tai vô số lần ngay trước đám đông. Chẳng lẽ những thứ trước đây
cô giữ gìn, những kỷ niệm ngọt ngào đó chỉ có ý nghĩa với một mình cô hay sao? Cô thấy chóng
mặt, hình như sắp ngất xỉu, lúc này chợt một
người đỡ lấy cô.

Cô quay sang nhìn, người
này là Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc cầm tay cô, mỉm cười nhìn cô.

“Điền Kiều Kiều! Cô còn có mặt mũi xuất hiện ở đây à?”. Lâm Gia Mộc
đột nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng quát mắng.

Điền Kiều Kiều
đang làm bộ yếu đuối
dựa vào
trong lòng Trương Gia Kiệt, vẻ mặt đau đớn của Tần Du giống như một phần thưởng đối với cô ta, không ngờ bỗng dưng một phụ nữ ở đâu đột ngột xuất hiện, quát tháo ầm ĩ.

“Cô là
ai?”. Điền Kiều Kiều hỏi sau một giây sững sờ.

“Tôi là ai? Cô quyến rũ chồng tôi mà còn hỏi tôi là ai? Gái trinh? Lúc cô ngủ với chồng tôi sao không nói mình là gái trinh?”.
Cô vừa nói vừa đi tới lôi Điền Kiều Kiều ra khỏi lòng Trương Gia Kiệt: “Cô là đồ đê tiện! Không phải cô đã nhận tiền đi nạo thai rồi à? Không phải cô đã hứa sẽ biến khỏi thành phố A hay sao? Sao bây giờ còn xuất hiện ở đây? Hay là tiền chồng tôi cho cô còn chưa đủ?”.

“Cô…”. Điền Kiều Kiều nghẹn lời: “Tôi quyến
rũ chồng cô bao giờ?”.

“Cô còn chối à? Ảnh cô và chồng tôi vẫn còn trong điện thoại đây!”. Lâm Gia Mộc vừa nói vừa mở một bức ảnh ra giơ lên một vòng, sau đó lại cất điện thoại đi: “Tôi đã nói từ trước, cô mà dám xuất hiện ở thành phố A thì tôi
gặp lần nào đánh lần đó!”. Nói xong
cô liền đưa tay cho Điền Kiều Kiều một
bạt tai.

Thoạt đầu, Điền Kiều Kiều bị Lâm Gia Mộc nói cứng họng, cô ta đã
làm bồ nhí bao nhiêu lần, không phải vợ người nào cô ta cũng biết mặt.

Lúc nhìn thấy Lâm Gia Mộc, đầu tiên cô ta nghĩ không ra Lâm Gia Mộc là vợ người nào, nhưng khi nói đến nạo thai thì Điền Kiều Kiều đã biết là không đúng. Chuyện nạo thai cô ta chỉ làm một lần thời đại học, cô ta biết rõ đối phương là ai, người phụ nữ này lại giơ điện thoại lên khoe ảnh khắp nơi, cô ta muốn nhìn kỹ người trong ảnh, nhưng người phụ nữ lại
cất điện thoại đi rồi lao thẳng đến chỗ cô ta.

Trương Gia Kiệt
nổi giận: “Cô là ai? Vì sao đánh người vô
cớ?”.

“Loại đê tiện suốt ngày dụ dỗ chồng người khác này, tôi gặp lần nào đánh lần đó!”. Lâm Gia Mộc trợn mắt, lại quan sát Trương Gia Kiệt một lát: “Anh là bồ cô ta hiện nay à? Tôi có thể nói với anh, số đàn ông từng leo
lên người con này không đến một đại đội thì cũng đủ một trung đội
tăng cường! Tử cung nạo đến bây giờ còn mỏng hơn tờ giấy, cẩn thận không là vô sinh đấy!”.

“Mày nói cái gì?”. Điền Kiều Kiều không thể giữ hình tượng thục nữ được nữa, cô ta lao tới như điên. Lâm Gia Mộc vẫn chờ cô ta xông tới, lập tức co chân đạp thẳng vào bụng cô ta. Điền Kiều Kiều kêu lên, ngã bệt xuống đất, Lâm Gia Mộc lập tức co chân chuẩn bị đạp tiếp. Mặc dù Trương Gia Kiệt cũng rất nghi ngờ không biết Lâm Gia Mộc nói có đúng không
nhưng vẫn bước tới ngăn
cô lại.

“Cô phải
chịu trách nhiệm về những gì mình nói…”.

Điền Kiều Kiều không
muốn Trương Gia Kiệt phân bua cho mình:
“Đánh nó đi! Đánh đi! Anh có phải đàn ông không đấy? Thấy người khác đánh
người yêu mình mà không biết đánh trả à?”.

Trương Gia Kiệt nghe vậy không biết làm sao, nhìn xung quanh thấy những người
vây lại xem đều đang cười nhạo,
hắn đành đưa tay định đánh Lâm Gia Mộc. Lúc này bảo vệ nhà hàng đã đi tới, phụ nữ đánh nhau thì không
sao, nhưng đàn ông định đánh phụ nữ thì không
được. Bảo vệ chạy tới đứng ngăn giữa hai người: “Hai người có tranh chấp mời ra ngoài giải quyết, không được làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi, nếu không
chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.

Vừa nghe nói đến cảnh sát, Trương Gia Kiệt đã bắt đầu lo lắng. Công ty hắn rất nhiều việc, thời gian nghỉ trưa chỉ có một tiếng, nếu đến đồn
cảnh sát thì kiểu gì cũng phải mất cả
buổi chiều… Tần Du nhếch miệng cười nhìn hắn, Trương Gia Kiệt lau mồ hôi trên đầu, đỡ Điền Kiều Kiều dậy đi mất. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Tần Du: “Thưa quý cô, dùng
lý lẽ để đối phó với loại người
này thì không
giải quyết được chuyện gì, cứ
cho một bạt tai cho nó biết đau là được”.

Nói xong cô quay đi
như không quen biết Tần Du, Tần Du hít sâu vài hơi
rồi cũng đi về.

Trịnh Đạc đặt một xấp giấy tờ lên bàn, đưa tay lau mặt. Thời tiết thật khó chịu, ở bên ngoài nóng không chịu nổi, vào nhà mở điều hòa lại đau đầu. Anh ta chỉnh
điều hòa lên hai mươi sáu độ, sau đó rót một cốc nước,
còn chưa uống xong thì Lâm Gia Mộc đã về.

“Lại đánh
người rồi à?”.

“Tần Du văn minh quá, em không ra tay
thì cô ấy sẽ thua thiệt”.

“Tại em ngứa tay muốn đánh người ta thì có”, Trịnh Đạc bóc mẽ. Anh ta hiểu Lâm Gia Mộc, trước mặt anh ta, sức chiến đấu của Lâm Gia Mộc
chẳng là cái gì, nhưng đối với đám nhân viên văn phòng ngồi suốt ngày không hề rèn luyện thì bất kể nam nữ, Lâm Gia Mộc đều có thể chấp ba người ngon lành.

“Ha ha”, Lâm Gia Mộc ngoài
cười nhưng trong
không cười: “Anh
điều tra được gì rồi?”. Cô vừa nói vừa đi tới bên bàn cầm xấp giấy tờ lên: “A,
với số lần thuê phòng thế này
thì có thể được cấp thẻ VIP đấy!”.

“Phía
sau còn có thứ hay hơn nhiều”.

Cảnh sát Lưu thật sự rất chu đáo, không
những điều tra thông
tin thuê phòng khách sạn của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều mà còn nhân tiện điều tra thông tin về bố mẹ Điền Kiều Kiều. Trương Gia Kiệt từng nói Điền Kiều Kiều xuất thân dòng dõi thư hương, quả nhiên là thư hương
thật. Bố Điền Kiều Kiều là giáo viên dạy thể dục tiểu học, mẹ cô ta làm cấp dưỡng tại nhà ăn cùng trường. Cô ta nói có một chị
gái đi du học nước
ngoài về nhưng hoàn toàn không có thông tin nào về chuyện
này.

“Trương Gia Kiệt
vớ được của quý thật”. Lâm Gia Mộc cười
hê hê.

Ghi chép về thuê phòng khách sạn cũng rất đặc sắc. Điền Kiều Kiều nói mình vẫn là gái trinh, qua tin nhắn có thể thấy cô ta và Trương Gia Kiệt bắt đầu cặp với nhau từ tháng năm, tháng sáu năm ngoái,
nhưng theo thông tin thuê phòng của số chứng minh thư này thì có thể ngược dòng đến ba năm trước đây. Gái trinh? Cô ta thuê phòng để đánh bài với người khác sao? Chỉ có loại ngu ngốc như Trương Gia Kiệt mới phá vỡ gia đình vì một
người phụ nữ thế này.

Ngoài trẻ tuổi hơn Tần Du ra, những mặt khác cô ta còn không bằng một góc nhỏ của Tần Du. Trương Gia Kiệt quả thật cũng đúng với những gì chị họ Tần Du đánh giá, hắn thực là một người chân chất lương thiện. Hắn phải lương thiện đến mức nào mới có thể coi lịch sử rực rỡ của Điền Kiều Kiều là ngây thơ trong trắng bị người khác lừa gạt, phải chân chất đến mức nào mới có thể cho rằng mình sẽ là cảng tránh bão cho Điền Kiều Kiều neo đậu.

Lâm Gia Mộc giám sát điện thoại di động của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều, xem hai người này không ngừng nhắn tin qua lại trên weibo,
cô thật sự đau đầu: “Anh xem giúp em một lát, em đi giao kết quả vụ lần trước cho khách hàng”.

“Đừng
quên thu tiền đấy!”.

“Vớ vẩn!”. Từ trước đến giờ, có một lần duy nhất cô không nỡ thu tiền của khách hàng nên cứ bị Trịnh Đạc trêu mãi. Khách hàng cô sắp gặp bây giờ là một người giàu có, không thu tiền thì đúng là có lỗi với người ta.

Kết quả cô vừa thu tiền xong, đeo một túi tiền nặng vào thang máy lên lầu
thì Trịnh
Đạc đã gọi điện: “Trương Gia Kiệt sắp
về nhà rồi”.

“Hả?”.

“Em về mà xem”.

Lúc cô ra khỏi thang máy về đến văn phòng thì Tần Du cũng gọi điện thoại tới: “Trương Gia Kiệt đã về nhà nhận lỗi với tôi rồi”. Có thể thấy Tần Du
vẫn còn hơi do dự.

“Một tiếng sau cô gọi lại cho tôi”. Lâm Gia Mộc không nói gì thêm, Tần Du bề ngoài nói rất mạnh miệng nhưng thực ra trong lòng vẫn còn chưa hoàn toàn hết hy vọng với
Trương Gia Kiệt. Khách hàng như vậy cô đã
gặp quá nhiều.

Tần Du đặt điện thoại xuống, không biết cảm giác trong lòng là gì. Nếu hôm qua Trương Gia Kiệt về nhà trong lúc cô đang tuyệt vọng thì cô sẽ thật sự tha thứ cho hắn mà không hỏi han gì. Nhưng cô đã lượn một vòng trước cửa âm phủ rồi quay lại, đã nghe thấy những gì Điền Kiều Kiều nói, đã nhìn thấy Trương Gia Kiệt che chở cô ta thế nào, Tần Du thật sự không biết phải dùng vẻ
mặt nào để đối diện với hắn.

“Em ăn cơm chưa?”. Trương Gia Kiệt xoay người
để lộ một mâm thức ăn trên bàn phía sau. Thời gian hắn nghỉ việc đi học, cơm nước trong nhà
đều do hắn lo liệu, tay nghề nấu ăn cũng
tương đối ổn.

“Tôi ăn rồi”. Tần Du nói lạnh lùng: “Anh về
làm gì?”.

“Đây
là nhà anh, em không cho anh về à?”.

Tần Du nhìn hắn một cái: “Tôi còn có việc, anh ăn xong thì đi đi”. Ở cùng người đàn ông này trong một phòng cũng khiến cô cảm thấy ngạt thở, nhưng
tại sao trong
lòng cô vẫn le lói một tia hy vọng? Bởi vì Lâm Gia Mộc gây chuyện ở nhà hàng nên Trương Gia Kiệt đã thấy rõ bộ mặt thật của
Điền Kiều Kiều? Cô có nên tha thứ cho hắn không? Bình thường khi chuyện này xảy ra với người khác,
cô luôn cười nhạo những người phụ nữ chọn cách nhẫn nhục đó, nhưng khi chuyện xảy ra với chính mình, Tần Du lại thật sự do dự. Sự kiên cường của cô trước mặt Lâm Gia Mộc không
biết đã vỡ thành
bao nhiêu mảnh,
cô đã ba mươi mốt tuổi, cô không muốn ly hôn… Nếu
Trương Gia Kiệt thật tình tỉnh ngộ, cô sẵn lòng cho Trương Gia Kiệt một
cơ hội… Tần
Du đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mở máy tính, lại bắt đầu cười nhạo bản thân mềm yếu. Trương Gia Kiệt cặp kè với Điền Kiều Kiều bao nhiêu
lâu, không biết đã nhơ bẩn đến nhường nào rồi… Trương Gia
Kiệt mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Tần Du đang ngồi ngẩn người trước máy tính. Hắn đi tới bên cạnh, đặt tay lên vai cô: “Xin lỗi em, anh sai rồi. Anh không nên giận dỗi em lâu như vậy. Kiều Kiều cô ấy…”.

“Đừng nhắc tới cái tên này trước
mặt tôi”.

“Cô ấy là cô gái tốt, chẳng qua bị người xấu lợi dụng thôi. Bây giờ cô ấy
đã biết sai rồi…”.

Tần Du chỉ cảm thấy như vừa bị đập một búa vào đầu. Trương Gia Kiệt đã về nhà nhưng đang bào chữa cho Điền Kiều Kiều trước mặt cô: “Cô ta là cô gái tốt, anh đi mà tìm cô
ta! Cút đi! Cút, cút!”.

Cô đẩy Trương Gia Kiệt ra, Trương Gia Kiệt hơi kinh ngạc nhìn cô. Trong ấn tượng của hắn, trước giờ Tần Du vẫn là một người đoan trang nhã nhặn, cho dù có tức giận cũng sẽ không khóc lóc giống như những
phụ nữ bình thường khác… “Em xem xem bản thân em thế nào! Anh đang nói chuyện đàng hoàng với
em!”.

“Anh muốn nói gì với tôi? Triệt để chia tay Điền Kiều Kiều, hoặc ly hôn, không có lựa chọn thứ ba!”, Tần Du quát lên. Cô chưa bao giờ biết mình lại có thể nói chuyện to tiếng như vậy.

“Anh…”. Trương Gia Kiệt cũng hơi giật mình: “Anh… Anh sẽ chia tay Điền
Kiều Kiều, cô ấy cũng nói không muốn làm em tổn thương, nhưng anh
cần thời gian…”.

“Thời gian?”.

“Đúng, cô ấy nói không có anh, cô ấy không sống nổi… Anh không thể tàn nhẫn như vậy được…”.

Tàn nhẫn? Buổi tối hôm qua người không
sống nổi, đứng trên ban công định nhảy lầu là cô, Tần Du, chứ không phải Điền Kiều Kiều… Nếu như trước đây Tần Du còn có một tia ảo tưởng thì bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ…

Báo cáo nội dung xấu