Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ nhất - Chương 11
Chương 11: Tiền đồ tăm tối
Trích
lời Gia Mộc: Giới hạn đạo đức giống như là một hàng rào, đã vượt qua một lần nhất
định sẽ vượt qua lần thứ hai. Người vợ đồng cam cộng khổ cũng có thể vứt bỏ không
chút do dự thì đâu còn thứ gì là không thể vứt bỏ? Tần Du từ chối cuộc gọi, phân vân không biết có nên đưa số
của Trương Gia Kiệt vào danh sách đen hay không. Đây là lần thứ năm hắn gọi cho
cô trong ngày hôm nay. Cô nghe cuộc đầu tiên, Trương Gia Kiệt nói rất cứng rắn,
bất kể cô dùng chiêu trò gì thì hắn vẫn sẽ ly hôn, yêu cầu Tần Du tranh thủ thời
gian rảnh để ký thỏa thuận.
Tần Du
không nói gì mà chấm dứt cuộc gọi luôn, sau đó cũng không nghe điện thoại của Trương
Gia Kiệt nữa. Nhất định phải ly hôn, vấn đề là ly hôn như thế nào thôi. Tính toán
của Trương Gia Kiệt sẽ thất bại, tiền của cô đều là cô vất vả làm thêm giờ kiếm
được, trước đây cô không ngại một mình nuôi sống cả nhà, biếu xén bố mẹ hai bên,
đó là bởi vì cô định sống với Trương Gia Kiệt cả đời. Bây giờ… cô cho Trương Gia
Kiệt một xu cũng thấy xót ruột.
Tạm thời
cứ để Trương Gia Kiệt cho rằng cô cố níu kéo, không chịu cho hắn được tự do đi.
Đến lúc ngả bài Trương Gia Kiệt sẽ càng đau hơn. Nhưng Trương Gia Kiệt có đau đến
mấy cũng không thể bằng được nỗi đau của cô.
Tần Du
đăng nhập weibo, quả nhiên nhìn thấy Điền Kiều Kiều khoe đầy ảnh tình cảm của hai
người. Ảnh sáng sớm ngủ dậy mắt díu lại, bình luận: “Ông xã nói mắt mình sưng mọng
càng đáng yêu nhưng mình thấy thật là xấu”. Ảnh hai người cùng đi ăn trưa, Điền
Kiều Kiều chụp đủ mỗi món ăn một kiểu ảnh, bình luận: “Ông xã nói mình không biết
nấu cơm cũng không sao, anh ấy sẽ nuôi mình. Nhưng mình rất muốn học cách tự nấu
ăn”. Rồi lại: “Ông xã nói cô ta vẫn không chịu buông tay, vì sao lại có người không
có lòng tự trọng như vậy chứ? Người ta đã không cần ả mà ả vẫn giữ chặt tờ đăng
ký kết hôn không chịu nhả ra. Mình nói với ông xã, nếu là mình thì mình sẽ bình
thản quay lưng bước đi”.
Tần Du
vừa đóng cửa sổ weibo thì điện thoại đổ chuông, người gọi là Lâm Gia Mộc, đã một
tuần nay Lâm Gia Mộc không liên lạc với cô.
“A lô!”.
“Cắn câu
rồi”, Lâm Gia Mộc chỉ nói ba chữ này, Tần Du đã hiểu rõ tình hình.
“Hắn thật
sự…”. Tần Du thở dài, tên Trương Gia Kiệt này dù đạo đức chẳng ra gì nhưng cũng
là một kẻ có tài, cũng ghét cay ghét đắng chuyện đánh cắp ý tưởng, không ngờ
cuối cùng hắn vẫn làm cái chuyện hắn luôn phản đối này.
“Điền
Kiều Kiều cả ngày bám lấy hắn; bố mẹ hắn cả ngày nói hắn; cô không chịu buông tay,
cũng không chịu nghe điện thoại; đồng nghiệp, bạn bè, bạn học đều khuyên hắn đừng
chia tay cô, bây giờ mỗi ngày hắn phải hút hết hai bao thuốc, ngay cả cơm cũng không
ăn được bao nhiêu, nói gì đến chuyện lên ý tưởng quảng cáo chứ”.
Tần Du
cười lạnh nói: “Như vậy gọi là tự làm tự chịu chẳng ai thương”.
“Bây giờ
chúng ta cất lưới được chưa?”.
“Cất lưới
luôn, tôi không muốn nhìn thấy đôi nam nữ chó má này một phút nào nữa”. Cô bỏ điện
thoại xuống, gọi thư ký vào.
“Cô Vương
này, cô gọi điện thoại cho luật sư Giang bảo anh ấy fax thỏa thuận ly hôn đã chuẩn
bị trước đến đây”.
Thư ký
Vương gật đầu: “Vâng!”. Trước khi đóng cửa ra ngoài, cô ấy lại hỏi một câu: “Chị
Tần Du, chị định ly hôn thật à?”.
“Ừ!”.
“Em ủng
hộ chị”.
“Cảm ơn
cô”. Tần Du cười cười.
Nhận được
thỏa thuận ly hôn, thư ký Vương xem qua loa mấy lượt, càng xem càng thấy kỳ lạ.
Thỏa thuận ly hôn này tương đối ưu ái cho người vợ, còn đối với người chồng thì
lại quá ngặt nghèo. Có phải chị Tần Du đau lòng quá độ nên mới nghĩ ra một bản thỏa
thuận ly hôn không thể được bên kia chấp nhận như vậy không? Lúc ra khỏi phòng họp,
chân Trương Gia Kiệt đã mềm nhũn. Trong thời gian không đến mười phút, hắn đã đi
thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Theo thông lệ, mỗi lần trước khi chuyển phương
án quảng cáo cho khách hàng, công ty hắn đều tiến hành một cuộc thẩm định nội bộ.
Vì khách hàng lần này rất quan trọng nên ngài tổng giám đốc Hạ bình thường rất ít
khi xuất hiện ở công ty cũng đến dự buổi thẩm định. Trương Gia Kiệt cực kỳ tự
tin với phương án quảng cáo của mình, cho rằng lần này mình nhất định sẽ nở mày
nở mặt trước mặt tổng giám đốc Hạ. Nhưng không ngờ hắn mới trình bày được một nửa
phương án của mình thì tổng giám đốc Hạ đã kêu dừng lại.
“Phương
án này của cậu à?”.
“Vâng!”.
“Không
có người nào làm giúp cậu chứ?”.
Trương
Gia Kiệt thoáng nhìn phó tổng giám đốc Lê: “Phó tổng Lê đã xem qua một lần và đưa
ra ý kiến chỉ đạo”.
Tổng giám
đốc Hạ cười lạnh lùng: “Cậu có thể đưa ra ý tưởng quảng cáo tốt như vậy, quả
nhiên là kỳ tài khó gặp. Phó tổng Lê đã khen ngợi cậu trước mặt tôi mấy lần, tôi
vẫn cho rằng cậu còn hơi non, bây giờ mới biết thì ra tôi đã đánh giá thấp cậu.
Không ngờ cậu lại có khả năng sáng tạo và tầm nhìn xa, có thể đưa ra cả một phương
án như thế này”.
Trương
Gia Kiệt cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, vẻ mặt phó tổng giám đốc Lê cũng
rất tế nhị. Nhớ lại lúc mình cho phó tổng giám đốc xem kế hoạch của mình, ông ta
chỉ yên lặng một lát rồi chỉ điểm qua loa mấy chỗ. Khi đó hắn cho rằng phó tổng
giám đốc cảm thấy ý tưởng của hắn quá hay, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ… “Tổng giám
đốc Hạ…”. Phó tổng giám đốc Lê đứng lên: “Đây là lỗi của tôi, tôi cho rằng…”.
“Anh không
cần phải nói nữa”. Tổng giám đốc Hạ phất tay: “Không ngờ ý tưởng quảng cáo mười
năm trước của tôi mà đến giờ còn có người đánh giá cao như vậy”.
Trương
Gia Kiệt toát mồ hôi lạnh. Vì chuyện ly hôn khiến hắn rất bực bội, hắn không có
tâm tư lên phương án quảng cáo nên không thể không tìm kiếm những phương án tương
tự trong kho tư liệu tham khảo của mình. Hắn nhớ rất rõ phương án này là của một
người Mỹ, địa điểm thực hiện cũng là ở khu vực Bắc Mỹ, hơn nữa đã là chuyện của
mười năm trước. Hắn đã “bản địa hóa” phương án này rồi sửa chữa điều chỉnh đôi chút,
người bình thường sẽ không phát hiện phương án của hắn là ăn cắp ý tưởng, nhưng
không ngờ… “Tổng giám đốc Hạ, ngài nghe tôi giải thích…”.
“Cậu không
cần giải thích, từ hôm nay cậu không cần đi làm nữa, cuối tháng đến phòng tài vụ
kết toán tiền lương”.
“Tổng
giám đốc Hạ!”.
Tổng giám
đốc Hạ không nghe hắn giải thích mà đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng họp. Mọi người
trong phòng họp cũng lục tục về phòng làm việc, trước khi đi có một số người vỗ
vai Trương Gia Kiệt, một số người thì dứt khoát không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Trương
Gia Kiệt ngồi trên ghế, cảm thấy giống như mình vừa gặp một cơn ác mộng. Công việc
tiền đồ xán lạn của hắn không ngờ đã hóa thành hư ảo chỉ sau mười phút. Tất cả mọi
cố gắng của hắn đều tan thành bọt nước chỉ vì một lần đánh cắp ý tưởng.
Người
đi cuối cùng là phó tổng giám đốc Lê, ông ta đè lên vai Trương Gia Kiệt: “Gia Kiệt
à, lần này việc cậu làm thật sự là quá sai. Cậu có biết vì sao tổng giám đốc Hạ
phải rời khỏi công ty nước ngoài trước đây không?”.
Trương
Gia Kiệt nhớ lại những chuyện các nhân viên lâu năm trong công ty hay tán gẫu. Năm
đó tổng giám đốc Hạ làm việc cho một công ty nước ngoài, có một ý tưởng quảng
cáo bị tổng giám đốc người nước ngoài bác bỏ, nhưng không ngờ nửa năm sau ông ta
về Mỹ lại dùng ý tưởng đó quảng cáo cho một thương hiệu nổi tiếng. Tổng giám
đốc Hạ đã khiếu nại mấy lần nhưng đều không nhận được kết quả. Những người Mỹ đó
bảo vệ lẫn nhau, dù tổng giám đốc Hạ đưa ra chứng cớ đầy đủ nhưng cũng không nhận
được bất cứ phản hồi nào. Tổng giám đốc Hạ quá giận dữ nên mới bỏ việc ở đó, tay
trắng dựng nghiệp, tự đứng ra thành lập công ty.
“Phương
án quảng cáo này chính là…”.
“Đúng!”.
Trương
Gia Kiệt ngẩng đầu nhìn phó tổng giám đốc Lê: “Vì sao… Vì sao anh không nói với
tôi?”.
“Jay,
cậu cũng biết vì sao mà”.
Trương
Gia Kiệt đang là ngôi sao mới nổi trong công ty, con đường thăng tiến cực kỳ rộng
rãi. Nếu hắn còn tiếp tục đi lên thì phó tổng giám đốc Lê sẽ phải lo lắng cho chiếc
ghế của mình. Trương Gia Kiệt đã tự tìm đường chết như vậy thì phó tổng giám đốc
Lê đâm thêm một dao sau lưng hắn cũng là chuyện khó ai trách được.
Bố mẹ
Trương Gia Kiệt đang ở trong phòng nghiên cứu chuyện con trai ly hôn, không ngờ
con trai lẽ ra phải đến tối mới về lại về sớm như vậy. Hắn không nói một lời, đi
thẳng vào phòng nằm xuống ngủ. Không đến một tiếng sau Điền Kiều Kiều cũng về, cô
ta gõ cửa phòng Trương Gia Kiệt một hồi lâu nhưng hắn vẫn không mở cửa.
“Kiều
Kiều, hai đứa lại cãi nhau rồi à?”. Mẹ Trương Gia Kiệt thăm dò.
“Gia Kiệt
bị đuổi việc rồi”. Điền Kiều Kiều nói ảo não, vốn cô ta cho rằng mình đã tìm được
chỗ dựa vững chắc, không ngờ còn chưa bám được mà chỗ dựa đó đã tự đổ.
“Đang
làm việc tốt, sao lại bị đuổi việc? Có phải vì Tần Du nói lung tung trước mặt ông
chủ công ty không?”.
“Không
liên quan gì với Tần Du, là Gia Kiệt…”. Kiều Kiều nói được một nửa rồi không nói
tiếp được nữa. Bây giờ cả xã hội Trung Quốc đều không có ý thức bản quyền, tất
cả cùng sao chép xào xáo, quan trọng là ai xào xáo ngon hơn mà thôi. Không ngờ
Trương Gia Kiệt mới đạo ý tưởng một lần mà đã dính đòn rồi: “Anh ấy mắc sai lầm
trong công việc, đắc tội ông chủ, ông chủ đuổi việc anh ấy rồi”.
“Ông chủ
này sao lại hà khắc như vậy? Gia Kiệt đã ký hợp đồng lao động năm năm với công
ty, ông ta không thể tùy tiện đuổi việc được!”. Mẹ Trương Gia Kiệt cảm thấy máu
dồn lên não, trước mắt tối sầm.
“Ông ta
là ông chủ, đương nhiên có thể thích đuổi ai thì đuổi”. Điền Kiều Kiều giận dữ nói,
cô ta lại gõ cửa phòng Trương Gia Kiệt: “Gia Kiệt, anh ra đi, chúng ta bàn bạc xem
nên làm thế nào”.
Trước
cô ta tưởng Trương Gia Kiệt có tiền đồ rộng mở, giờ thoáng cái đã tối tăm như
tiền đồ chị Dậu rồi. Lúc này Điền Kiều Kiều đã bắt đầu nghĩ đến các mối hàng dự
trữ trong danh bạ điện thoại của mình, không biết có mối nào tốt hơn Trương Gia
Kiệt không.
Nhưng
cô ta và Trương Gia Kiệt dây dưa quá lâu, lãng phí quá nhiều thời gian, danh tiếng
cũng tổn hại rất nhiều, cứ thế bỏ đi thì thật là không cam lòng. Nghĩ đến việc Trương
Gia Kiệt còn có quyền sở hữu một nửa căn hộ ở khu đất vàng, còn có tiền gửi tiết
kiệm, Điền Kiều Kiều có thêm một chút động lực. Bất kể thế nào, ít nhất cô ta cũng
phải giành được phần tài sản này từ tay Trương Gia Kiệt.
Nghe tiếng
gọi như gọi hồn của Điền Kiều Kiều ngoài cửa, Trương Gia Kiệt cảm thấy mình không
có mặt mũi nào nhìn cô ta. Cuộc sống tốt đẹp hắn hứa hẹn với cô ta trong nháy mắt
đã tan biến thành bọt nước. Hắn nằm trên giường, hận tổng giám đốc Hạ quá vô tình,
không cho hắn cơ hội giải thích, cũng hận phó tổng giám đốc Lê nham hiểm độc địa
làm cho mình không ngóc đầu lên được.
Đúng lúc
này, điện thoại của hắn đổ chuông, người gọi là Tần Du. “A lô!”.
“Năm giờ
chiều mai, chúng ta bàn chuyện ly hôn ở tiểu khu Kim Đỉnh”.
“Cô đồng
ý rồi à?”.
“Đến lúc
đó nói tiếp”. Nói xong Tần Du tắt máy.
Công ty
quảng cáo của Trương Gia Kiệt cách công ty của Tần Du không xa, hai công ty cũng
có quan hệ công việc. Chẳng lẽ Tần Du nghe nói mình bị đuổi việc, cảm thấy mình
không còn tiền đồ gì nên quyết định vứt bỏ mình? Trương Gia Kiệt oán hận đấm gối,
đúng là trên thế gian, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Hắn ngồi dậy, mở cửa phòng cho
Điền Kiều Kiều vào. Điền Kiều Kiều vừa vào đã ôm chặt lấy hắn: “Gia Kiệt, em sẽ
không rời bỏ anh, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu. Em tin tưởng anh nhất định
sẽ đứng lên được. Cả nước có bao nhiêu công ty quảng cáo, em không tin anh không
tìm được công việc tốt hơn. Tổng giám đốc Hạ chẳng phải cũng đã từng bỏ việc, tay
trắng dựng nghiệp mới có hết thảy mọi thứ bây giờ hay sao? Việc ông ta có thể làm
được, em tin rằng anh cũng sẽ làm được”.
Trương
Gia Kiệt ôm chặt cô ta, thầm than có người vợ như thế còn mong muốn gì hơn nữa?
Cửa phòng Trương Gia Kiệt khá mỏng, Điền Kiều Kiều ở bên ngoài nghe rất lâu, đương
nhiên đã nghe thấy Trương Gia Kiệt nói chuyện điện thoại. Thấy tâm trạng Trương
Gia Kiệt đã ổn định hơn một chút, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Gia Kiệt, vừa rồi ai gọi
điện thoại cho anh vậy?”.
“Tần Du,
cô ta đồng ý ly hôn rồi”.
“Anh biết
anh và cô ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm không?”.
“Không
biết”.
“Em đã
hỏi thăm và được biết Tần Du đã mua một căn hộ cho bố mẹ cô ta, trả một lần chứ
không trả góp, tổng cộng hết tám trăm ngàn tệ”. Điền Kiều Kiều cố ý cao giọng.
“Cái gì?”.
“Cô ta
kéo dài thời gian lâu như vậy không chịu ly hôn chính là vì muốn tẩu tán tài sản”.
“Tần Du!”.
“Gia Kiệt,
anh yên tâm, em đã hỏi luật sư rồi. Hành vi này của cô ta là cố ý tẩu tán tài sản,
chỉ cần chúng ta đưa ra chứng cớ là tòa án nhất định sẽ ủng hộ chúng ta”.
“Luật
sư?”.
“Đúng
vậy, chuyện này cứ phải tìm luật sư mới được”.
“Ờ, nghe
em. Chúng ta tìm luật sư”.
Bố mẹ
Trương Gia Kiệt ở bên ngoài nghe rất lâu, nghe nói Tần Du tiêu tám trăm ngàn mua
nhà cho bố mẹ cô, hai ông bà đều tức tối đẩy cửa vào: “Chuyện này có thật không?”.
“Đương
nhiên là thật!”. Điền Kiều Kiều sửa lại mái tóc, nói.
“Gia Kiệt,
chúng ta tìm luật sư! Không thể để nó làm vậy được!”.

