Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ hai - Chương 05 - 06
Chương 5: Hai gia đình
Trích
lời Gia Mộc: Không có xung đột nào nghiêm trọng hơn xung đột quan niệm của hai gia
đình.
Ông chủ
nhà hàng này cũng xem như người quen của Trịnh Đạc, anh ta từng mấy lần đến đây
ăn cơm với cảnh sát Lưu. Thấy Trịnh Đạc dẫn khách đến, ông chủ vui mừng hớn hở
ra đón. Nghe nhân viên nói không còn phòng riêng, ông chủ lập tức bố trí một phòng
đã có người đặt trước cho bọn họ. Trịnh Đạc vui vẻ mời thuốc, hai người nói chuyện
một lát rồi mới tách ra. Vừa đi vào phòng riêng, Trịnh Đạc đã phát hiện bầu không
khí là lạ, ông Hạ vừa xem thực đơn xong, lúc này đang cãi nhau với nhân viên nhà
hàng.
“Các người
cắt cổ khách hàng à? Một đĩa khoai tây chiên mà bốn mươi tám đồng? Mày làm hết mấy
củ khoai tây?”.
Trịnh
Đạc cười ha ha cầm lấy thực đơn: “Bác à, giá ở đây là thế, nếu bác không thích
khoai tây chiên thì chúng ta không gọi là được. Khánh Phong, cậu thấy được không?”.
Hạ Khánh
Phong cũng biết giá cả nơi này thật ra cũng không phải là đắt, nhưng nếu một gia
đình đến ăn thì cũng quá tốn kém. Hắn nhìn Lâm Gia Mộc đang ngồi nghịch điện thoại
bên cạnh, biết tiếng nói của bà chị họ này tương đối có trọng lượng trước mặt nhạc
phụ nhạc mẫu tương lai, nghe Chân Chân nói chuyện, lại nhìn thái độ của Lâm Gia
Mộc và Trịnh Đạc, xem ra cũng nghiêng về phía mình nhiều hơn. Hắn cắn răng: “Vâng,
không đắt. Anh rể, anh quen chỗ này, anh gọi đồ đi”.
“Vậy tôi
không khách sáo nữa”. Trịnh Đạc cười nói: “Cá hôm nay có tươi không?”.
“Tươi
lắm, cá mua của ngư dân vừa đi biển về xong”.
“Vậy cho
một cá rán, một sò hấp, một tôm thẻ chiên dầu, một sườn kho…”. Trịnh Đạc gọi liền
tám món ăn như súng liên thanh, nhân viên nhà hàng cũng có kinh nghiệm, nghe Trịnh
Đạc nói xong lại nhắc lại một lượt.
“Ngài
dùng đồ uống gì ạ?”.
“Trời
nóng thế này, lấy hai vại bia đã, tôi không uống rượu. Hình như còn có phụ nữ, cho
bốn cốc nước trái cây ép…”.
Bà Hạ
vừa nghe Trịnh Đạc gọi đồ ăn vừa tra thực đơn trên tay, cuối cùng không cộng nổi
nữa. Một mâm đồ ăn như vậy, cộng thêm bia và nước trái cây là hơn một ngàn tệ… đủ
để mua thịt ăn cả năm… “Đắt… đắt quá đấy”.
Triệu
Chân Chân thoáng nhìn Lâm Gia Mộc, cô không muốn tái phạm sai lầm giống hôm qua:
“Bác ạ, nhà hàng này giá cả cũng không đắt lắm”.
“Đúng
vậy, hôm qua Khánh Phong và dì dượng Năm cháu đến nhà hàng cái gì xuân ấy mới gọi
là đắt, cũng không thấy có gì hơn những nhà hàng khác, đĩa đồ ăn hơn nửa là đồ trang
trí, thế mà còn bán đắt gấp đôi nơi khác”. Lâm Gia Mộc cười nói.
Vẻ mặt
ông bà Hạ lập tức trở nên khó coi, họ cũng biết tối qua con trai đi ăn cơm cùng
bố mẹ vợ tương lai, nhưng không ngờ lại đến nhà hàng đắt như vậy… Mặc dù con trai
mình kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không thể hoang phí như vậy được.
“Khánh
Phong…”. Ông Hạ nghiêm mặt.
Hạ Khánh
Phong cầm lấy ấm trà, rót một chén: “Bố, bố uống chén nước đi”.
Ông Hạ
nhìn con trai một lát, câu mắng đã ra đến miệng lại nuốt trở vào. Ông cầm cốc nước
không nói lời nào, bà Hạ cũng tức giận nhưng còn nghĩ đến thể diện con trai nên
tạm thời nhẫn nhịn: “Chân Chân à, bố mẹ cháu đâu? Gọi bố mẹ cháu tới cùng ăn”.
“Hôm qua
bố mẹ cháu bắt xe lửa đến nhà bác cháu chơi rồi”.
“Họ không
biết nhà bác tới à?”. Họ đến thành phố có một việc rất quan trọng là “gặp thông
gia”, ai ngờ thông gia lại không có nhà.
“Cháu
không nói với bố mẹ cháu”. Triệu Chân Chân nói lý nhí.
Sắc mặt
bà Hạ liền trở nên rất khó coi, Hạ Vi Vi đang cúi đầu nghịch điện thoại nhìn thấy
vẻ mặt của mẹ, trong lòng cảm thấy rất thương. Người nhà mình đi xa như vậy đến
đây, vậy mà người nhà chị dâu tương lai lại tránh không gặp, người thành phố đúng
là khinh người: “Chị dâu, bố mẹ chị làm nghề gì?”.
“Mẹ chị
là giáo viên tiểu học, trước bố chị cũng thế, sau đó nghỉ mất sức về mở nhà sách”.
“Em thấy
bảo bây giờ nhà sách làm ăn kém lắm mà”.
“Cửa hàng
sách nhà chị bây giờ đóng cửa rồi, bố chị chủ yếu đưa sách tham khảo vào trường,
thấy bố chị bảo hết hè lại quay về trường làm”.
Nói cho
cùng thì chính là hai giáo viên tiểu học, Hạ Vi Vi nhếch miệng, thế mà cứ làm như
là triệu phú, con gái là thiên kim tiểu thư không bằng.
Hạ Khánh
Phong vừa định nói gì đó thì Lâm Gia Mộc đã mở miệng: “Chân Chân, dượng Năm lại
đi dạy à? Dượng còn có thể dạy học được nữa không?”.
“Không
dạy được nữa, chủ yếu là phụ trách hậu cần. Bố em với hiệu trưởng đã thân quen
bao nhiêu năm rồi mà”.
“Ôi, dượng
đã nhiều tuổi rồi, cũng nên về trường làm cho yên ổn đến lúc về hưu”.
“Vâng
ạ”.
Từ đầu
đến giờ Hạ Khánh Quốc vẫn nhìn Lâm Gia Mộc chằm chằm, thấy bảo bà chị họ này lớn
hơn chị dâu, nhưng xem ra cũng không lớn hơn nhiều tuổi, vậy mà cách ăn nói lại
lộ rõ vẻ già dặn, bà chị dâu ngây thơ không thể nào sánh nổi: “Chị làm nghề gì
vậy?”.
Lâm Gia
Mộc nhíu mày: “Tôi làm luật sư, chủ yếu giải quyết các vấn đề ly hôn, tranh chấp
tài sản”.
Bà Hạ
đang nói chuyện với con thứ, nghe nói Lâm Gia Mộc làm luật sư ly hôn, bà cau mày:
“Thà dỡ mười tòa miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân, luật sư ly hôn…”.
“Thời
đại bây giờ khác rồi, ai cũng cần tự do”. Lâm Gia Mộc cười nói.
Bọn họ
nói chuyện đến đây thì nhân viên nhà hàng gõ cửa mang đồ ăn vào. Lâm Gia Mộc cố
ý đặt đĩa cá đến trước mặt Triệu Chân Chân và Hạ Khánh Phong: “Chân Chân rất thích
ăn cá đúng không?”.
Hạ Khánh
Phong đã quen gỡ xương cá cho Chân Chân, Triệu Chân Chân cũng rất vui vẻ chờ hắn
gỡ xương cá cho mình. Nhưng Hạ Khánh Phong nhìn bố mẹ và các em mình rồi chỉ gắp
một miếng cá bỏ vào bát của Chân Chân: “Vâng, đúng rồi ạ”.
“Khánh
Phong, Chân Chân thích ăn cá nhưng lại không biết nhằn xương, chuyện này em cũng
biết mà, sao lại gắp thẳng vào bát nó thế?”. Lâm Gia Mộc hơi cao giọng.
Nhìn miếng
cá trong bát mình, Triệu Chân Chân cũng cảm thấy hết sức tủi thân. Cô và Khánh Phong
vốn rất tình cảm, tại sao bố mẹ và các em Khánh Phong vừa đến là mọi chuyện đã thay
đổi hết rồi? Từ sáng sớm hôm nay ra ga đón mấy người này đến giờ, Khánh Phong còn
chưa nắm tay mình lấy một lần. Trước đây khi ở bên nhau, cô và Khánh Phong không
phải như thế này… Cho dù điều hòa trong phòng VIP hoạt động rất tốt nhưng trán
Hạ Khánh Phong vẫn toát mồ hôi. Cô bạn gái Chân Chân vẫn rất hiểu chuyện của hắn
sao tự nhiên lại trở nên không hiểu chuyện nữa? Vì sao tình hình tài chính của
nhà họ Triệu lại có vẻ như đang có vấn đề? Vì sao bố Chân Chân lại về trường làm
việc mà không kinh doanh nữa? Tại sao chị họ Chân Chân lại có vẻ hùng hổ như vậy…
Hắn lại nhìn về phía bố mẹ mình, mình bỏ tiền mời bố mẹ ăn cơm cũng là bình thường,
họ đã đến thành phố, cũng nên đến một nhà hàng tương đối ra hồn để ăn bữa cơm… Ăn
cơm xong, Hạ Khánh Phong vội vã bắt xe buýt đi làm, Triệu Chân Chân lái chiếc Polo
của cô, Trịnh Đạc lái chiếc Cherokee đi theo sau xe của Triệu Chân Chân.
Trên đường
đi, Hạ Khánh Quốc và Hạ Vi Vi ngồi xe Trịnh Đạc cứ sờ soạng ngó nghiêng, đều cảm
thấy chiếc xe này rất mới lạ: “Anh rể, chiếc xe này của anh tốt thật, ở huyện lỵ
chỗ em có mấy ông chủ cũng đi xe này”.
“Cũng
tạm được, có điều hơi tốn xăng. Bình thường anh cũng chẳng mấy khi dùng đến, chủ
yếu chỉ dùng chiếc Hyundai thôi”. Trịnh Đạc cười nói, tiện tay bật radio trên xe
để nghe thông tin tình hình giao thông.
“Điều
hòa có lạnh không?”. Anh ta lại hỏi Lâm Gia Mộc ngồi ghế bên cạnh.
“Không
lạnh”.
“Anh rể
làm gì nhỉ?”. Hạ Vi Vi hỏi.
“Anh ấy
à? Anh làm thuê cho chị họ các em”. Nói xong Trịnh Đạc cười hê hê.
“Vậy cái
xe này cũng là của chị họ?”. Hạ Khánh Quốc hỏi.
“Đúng
vậy, bình thường đều gửi ở bãi đỗ xe ngầm, thỉnh thoảng cuối tuần ra ngoài chơi
mới dùng đến. Lúc mua thì rất thích, bây giờ nghĩ lại mới thấy là một quyết định
sai lầm”. Lâm Gia Mộc cười nói.
“Làm luật
sư giàu thế à, bao giờ lên đại học em cũng phải học luật”.
Hạ Vi
Vi nói.
Hạ Khánh
Quốc đẩy cô: “Em lo làm sao thi đỗ cấp ba đi đã. Mẹ đã nói là sẽ không nộp tiền
lệ phí cho em nếu em thiếu điểm đâu”.
Hạ Vi
Vi lườm hắn: “Mẹ sẽ nộp cho em, đúng không anh hai?”.
Hạ Khánh
Dân vẫn cúi đầu cầm điện thoại di động lên mạng không nói chuyện, bị cô đẩy nhẹ
một cái, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại: “Quế Hoa, em không thể ngoan ngoãn được
một lát à?”.
Hạ Vi
Vi lại đẩy hắn cái nữa: “Anh gọi ai là Quế Hoa?”.
Nhìn ba
anh em ầm ĩ trong gương chiếu hậu, Trịnh Đạc quay sang Lâm Gia Mộc: “Được rồi, mấy
đứa đừng đùa nữa. Đằng trước có quán kem, Vi Vi, em đi mua mấy cây”. Trịnh Đạc
vừa nói vừa dừng xe, đưa một tờ năm mươi tệ cho Hạ Vi Vi: “Không cần mua nhiều quá,
đủ ăn là được rồi”.
“Vâng”.
Hạ Vi Vi cầm tiền xuống xe, chỉ lát sau đã mua mười mấy cây kem mang về chia cho
năm người trên xe mỗi người một cây rồi hỏi: “Số còn lại làm thế nào?”.
“Trên
xe có tủ lạnh”. Trịnh Đạc bỏ số kem còn lại vào tủ lạnh trên xe: “Em biết nhà chị
cả em ở đâu không?”.
Hạ Vi
Vi suy nghĩ một chút rồi đọc địa chỉ, Trịnh Đạc gật đầu: “Anh biết chỗ đó”.
Lúc họ
đến nơi thì ông bà Hạ đang ngồi hóng mát điều hòa trong một góc quán ăn có đồ đạc
cũ nát, được cái tương đối sạch sẽ.
Bà Hạ
nói: “Dùng điều hòa tốn tiền lắm, dùng quạt tốt hơn nhiều”.
Chị cả
nhà họ Hạ vừa mang nước khoáng ra chia cho mọi người vừa trả lời: “Người thành phố
đều sợ nóng, không có điều hòa thì khách cũng không vào”.
“Đúng
là khó chiều”. Bà nhìn quanh, lúc này đã quá giờ ăn trưa, quán không còn nhiều khách:
“Tắt điều hòa đi, bây giờ trong quán cũng đủ mát rồi”.
“Đợi lát
nữa rồi tắt”.
Chị cả
Hạ Quế Chi nhà họ Hạ cười nói, đưa một chai nước khoáng cho Triệu Chân Chân: “Chân
Chân, hôm nay có mệt không?”. Nhìn túi lớn túi nhỏ xếp đầy dưới đất, Hạ Quế Chi
cười càng tươi hơn.
“Cũng
không mệt lắm ạ”. Triệu Chân Chân đáp.
“Lần này
em trai con tốn kém lắm, nó mua cho mỗi người một chiếc áo lông giảm giá, cái màu
tím nhạt đó là của con, con thử mặc xem”.
Hạ Quế
Chi thấy hơi khó hiểu, rõ ràng là bố mẹ và các em cùng đi mua sắm với Triệu Chân
Chân giàu có, tại sao… em trai mình lại phải trả tiền mua áo? Cô ta cười gượng,
thầm nghĩ Chân Chân bình thường có vẻ rất ngốc nghếch, nhưng có những lúc lại rất
khôn. Tuy nhiên mấy cái áo thì có là gì, chủ yếu là nó có nhà, giá nhà ở thành
phố quá đắt, em trai mình mà lấy nó thì coi như đã có chỗ đứng chân ở thành phố.
Hai chị em đã bàn bạc chuyện đầu tư mở rộng quán ăn, nếu em trai lấy một đứa không
có nhà thì phải phấn đấu bao lâu mới có thể mua được một căn hộ? Hơn nữa con bé
này có nghề nghiệp ổn định, làm giáo viên, công việc lý tưởng. Em trai mình có
kiếm được nhiều tiền thì cũng chỉ là thằng làm thuê cho người khác, không giống
Chân Chân là người nhà nước.
“Nóng
không? Uống nước đi em”.
Chương 6: Tẩy não
Trích
lời Gia Mộc: Khi giá nhà cách thu nhập của thanh niên càng ngày càng xa, một ngôi
nhà sẽ lấy hết tâm huyết cả đời của bố mẹ hai bên. Có lúc tỉ trọng của nhà cửa trong
hôn nhân thậm chí còn cao hơn tình yêu.
Họ đang
nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, người đi vào là Hạ Vi Vi. Vừa vào đến nhà Hạ Vi Vi
đã kêu lên: “Ơ, điều hòa ở đây còn không mát bằng điều hòa trên xe”.
Hạ Quế
Chi đánh yêu em gái một cái, trong nhà cô ta thì cô em út là người làm mọi người
không yên tâm nhất, bị bố mẹ chiều quá sinh hư: “Mau đi vào cho khách còn vào”.
Gia Mộc
là người thứ hai vào nhà, quán ăn này nằm ở vị trí rất hẻo lánh, gần ra đến rìa
thành phố, bảng hiệu đã cũ, điều hòa cũng cũ, cửa kính vỡ mất một ô kính, được cái
trong quán rất sạch sẽ. Đẩy cửa vào là thấy rèm cửa trong suốt đã hơi ố vàng, vén
rèm ra là hai hàng bàn ghế, mặc dù một số góc chết có dính dầu mỡ nhưng nói chung
vẫn coi như sạch sẽ. Người nhà họ Hạ đều ngồi túm tụm ở chỗ gần điều hòa.
Hạ Quế
Chi đi ra đón: “Cô là chị họ của Chân Chân đúng không? Chân Chân đã cho tôi xem
ảnh cô rồi”.
Gia Mộc
mỉm cười nhìn Hạ Quế Chi. Hạ Quế Chi có ngoại hình rất xinh đẹp, chỉ hơi béo, da
rất trắng, mắt không lớn nhưng rất linh động, vẽ lông mày, kẻ lông mi, mặc một
chiếc váy màu đen, cổ đeo dây chuyền vàng, trên tay cũng đeo vòng vàng, vừa nhìn
đã biết là một bà chủ nửa quê nửa tỉnh có cuộc sống khá sung túc.
“Chào
chị”. Lâm Gia Mộc cười nói, Trịnh Đạc cũng đi theo cô vào nhà và chào hỏi Hạ Quế
Chi. Người cuối cùng đi vào là Hạ Khánh Quốc, tay xách túi kem, sau khi chia cho
mọi người lại đưa mắt nhìn quanh: “Con Bống với thằng Tôm đâu?”.
“Con Bống
làm bài tập trong phòng, thằng Tôm thì ra ngoài chơi rồi”.
Hạ Quế
Chi cười nói.
“Gọi bọn
nó về ăn kem”.
Hạ Quế
Chi nhìn túi kem, đều là loại đắt tiền, chắc chắn là cô em út chọn, vì vậy lại liếc
nhìn em út.
“Nào,
chị họ của Chân Chân qua bên này ngồi”.
Lâm Gia
Mộc cười cười, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Trịnh Đạc cũng ngồi xuống theo, hôm
nay anh ta khá dẻo miệng: “Bà chủ ở đây còn ông chủ đâu?”.
“Anh ấy
đi đánh bài rồi”. Hạ Quế Chi cười nói, cô ta vừa nói chuyện vừa làm việc rất tháo
vát.
“Chị và
chị họ của Chân Chân ai lớn hơn?”. Hạ Vi Vi hỏi. “Chắc chắn là chị, chị đã ba mươi
rồi”. Hạ Quế Chi nói.
“Vậy là
chị kém tôi rồi, năm nay tôi ba mươi hai”. Lâm Gia Mộc cũng cười theo.
“Hả…”.
Bà Hạ kêu lên kinh ngạc: “Cháu đã ba mươi hai rồi? Không thể ngờ được… Quế Chi nhà
bác nhìn đã trẻ rồi mà cháu còn trẻ hơn”.
“Phụ nữ
thành phố chăm sóc sắc đẹp tốt lắm”. Hạ Quế Chi gạt mớ tóc buông xuống má ra phía
sau: “Vậy đây chính là anh rể đúng không?”.
“Ờ”. Trịnh
Đạc gật đầu, đặt tay lên vai Lâm Gia Mộc.
“Bên nhà
chị tổng cộng có bao nhiêu chị em? Tôi nghe Chân Chân kể hết chị này đến em kia”.
“Bên nhà
tôi… tính riêng nhà mẹ tôi có sáu chị em, sáu chị em đều sinh con gái, có bảy chị
em họ… Chân Chân là con nhà dì Năm tôi, tôi còn có dì Sáu nữa. Dì Sáu ra nước ngoài
lấy chồng, sinh được hai đứa con lai cũng là con gái. Chân Chân ít tuổi nhất trong
số bảy chị em”.
Bà Hạ
nói xen vào: “Nhà cháu không có anh em trai nào à?”.
“Không
có, một người cũng không”. Lâm Gia Mộc lắc đầu, cô lại thoáng nhìn Chân Chân đang
ủ rũ: “Chân Chân, sao không ăn kem?”.
“Nóng
quá”. Chân Chân chỉ nói hai tiếng rồi không muốn nói thêm gì cả. Điều hòa trên xe
Polo cũng rất tốt, nhưng ông bà Hạ nói lạnh quá họ không chịu nổi nên cô chỉ dám
mở một lát, hơn nữa vẫn ấm ức từ lúc ăn cơm nên bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc quay
cuồng.
Lâm Gia
Mộc tới gần sờ trán cô: “Hình như em bị cảm nắng rồi, Hạ Quế Chi, nhà chị có thuốc
cảm không?”.
Hạ Quế
Chi gật đầu rồi đi lấy thuốc, bà Hạ cũng đi theo: “Nhà nó sinh toàn con gái, có
phải di truyền không?”.
Hạ Quế
Chi nhìn mẹ: “Sinh con gái thì sao? Người thành phố…”.
“Nhưng
nhà mình phải có người nối dõi tông đường, không thể để thằng Khánh Phong nó tuyệt
tự được”.
“Ôi, chuyện
này còn xa lắm mẹ ạ”, Hạ Quế Chi nói. Thực ra lúc nghe Lâm Gia Mộc nói chị em bên
mẹ cô đều sinh con gái, cô ta cũng hơi giật mình.
“Con bé
này cũng giỏi tiêu tiền thật, vừa rồi mẹ ngồi tính một chút, sáng nay thằng em lớn
của con nó phải trả gần sáu ngàn. Hôm qua nó lại mời bố mẹ Triệu Chân Chân ăn cơm,
chắc cũng tốn kém lắm”.
“Sáu ngàn?”.
Hạ Quế Chi nhíu mày: “Sao lại đến sáu ngàn?”.
“Nó dẫn
nhà mình đi mua áo lông, lúc trả tiền thẻ của nó hình như là bị hỏng hay làm sao
ấy, tiền mặt nó mang cũng không đủ, em trai con phải đến trả tiền. Đến trưa chị
họ nó bảo đi ăn, thế là lại tốn hơn một ngàn. Thế nên tổng cộng hết gần sáu ngàn”.
“Sao lại
đến quán đắt thế? Về nhà mà ăn, quán của con cái gì cũng có cả. Những nhà hàng lớn
đó đều cắt cổ khách hàng”.
“Em trai
con không nghe mẹ”. Bà Hạ thở dài: “Nó có biết làm việc nhà không?”.
“Nó giúp
con quét nhà, những việc khác không biết làm, cả rửa bát cũng không sạch. Ôi, con
gái thành phố đều thế cả”.
“Vậy em
trai con mà lấy nó thì khổ lắm”. Bà Hạ lại nhìn Trịnh Đạc đang thì thầm với Lâm
Gia Mộc: “Mà chị họ nó ăn mặc cũng không giống một người đứng đắn”.
“Con gái
thành phố đều mặc thế mà”.
“Con gái
cái gì, ba mươi hai rồi, như ở quê mình thì đã phải dành dụm tiền xây nhà cưới
vợ cho con rồi”.
“Mẹ, mỗi
nơi một khác mà”. Hạ Quế Chi ra thành phố tìm việc khá sớm, từ nhân viên quán ăn
đến quán ăn sáng sau khi kết hôn, lại đến cửa hàng ăn sáng bây giờ, công việc rất
vất vả, cũng hiểu rất rõ sự khác nhau giữa mình và những cô gái thành phố này. “Mẹ,
cái khác không nói, giá nhà ở đây cao lắm, chỉ dựa vào một mình em trai thì đến
bao giờ mới mua được nhà?”.
“Thế thì
về quê sống…” “Em trai về nhà thì làm gì?”. Hạ Quế Chi trợn mắt nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ
và bố con nói ít thôi, con thấy cái đứa chị họ kia không phải dạng vừa, có khi nó
đang tìm cách chia rẽ em con với Chân Chân đấy”.
“Cái gì?
Em trai con giỏi thế cơ mà. Tốt nghiệp đại học, công việc tốt, ngồi văn phòng một
tháng kiếm mười ngàn tệ”.
“Mẹ…”.
Hạ Quế Chi nhíu mày: “Em trai con cũng khá, nhưng mẹ nghĩ xem, nó còn phải nuôi
các em nữa…”.
“Con đỡ
nó một tay…”.
“Con giúp
đỡ gia đình mình bao nhiêu năm rồi, Đại Niên cũng đã hết kiên nhẫn rồi. Con ly hôn
thì mẹ nuôi con nhé!”.
Bà Hạ
không nói gì nữa. Quả thật nhà họ Hạ có quá nhiều gánh nặng, con gái đã rất vất
vả vì gia đình, mấy năm trước con rể đã cãi nhau với con gái một trận, nếu bà không
đến hòa giải thì có khi hai vợ chồng Hạ Quế Chi đã bỏ nhau thật.
“Nếu mẹ
chỉ đẻ hai đứa chúng con thì thật tốt, giờ có thể ngồi hưởng phúc”.
“Bây giờ
đừng nói những điều vô ích ấy nữa, tóm lại thì cái con Triệu Chân Chân này có được
không?”.
“Con thấy
nó và Khánh Phong rất hợp nhau, Khánh Phong tốt số, hai đứa nó lấy nhau ở nhà mẹ
vợ cho, nó có công việc ổn định, lại được nghỉ hè nghỉ Tết. Bố mẹ nó đã cắm rễ bao
nhiêu năm ở thành phố A, vấn đề công việc của Khánh Dân sau này chắc cũng có thể
giải quyết được. Hơn nữa sau này nó sinh cháu trai cho mẹ thì cũng có người chăm
sóc, bố mẹ Chân Chân khỏe mạnh lắm. Mấy năm nữa công việc của Khánh Phong tốt hơn
sẽ mua một ngôi nhà ở huyện lỵ cho bố mẹ sống thoải mái”.
“Sao lại
mua ở huyện lỵ? Không thể mua ở đây à?”.
“Mẹ có
biết mua nhà ở đây bao nhiêu tiền một mét vuông không?”. Hạ Quế Chi chỉ ngôi nhà
cao tầng đang xây ngoài cửa sổ: “Như cái nhà kia vừa mới xây mà một mét vuông cũng
phải mười hai ngàn, còn phải trả một cục mới có giá đó. Chỗ này còn là ngoại ô,
nếu là khu nhà Triệu Chân Chân thì nhà xây thô cũng phải mười bảy ngàn, còn chưa
chắc đã mua được cơ”.
“Cái gì?”.
Bà Hạ sợ líu lưỡi: “Thế thì phải bao nhiêu tiền mới đủ mua?”.
“Con đã
hỏi Triệu Chân Chân rồi, căn hộ nhà nó đang ở bây giờ là hơn một trăm bốn mươi
mét vuông, lại còn ốp gỗ hết. Mẹ thử tính xem căn hộ đó trị giá bao nhiêu tiền?”.
“Thế nhưng
em trai con không thể ở rể nhà người ta được”.
“Năm trước
mẹ Chân Chân đã mua một căn hộ ở khu nhà mới xây cách nhà nó hai con phố, hơn một
trăm mét vuông, có điều vẫn chưa hoàn thiện”.
“Thật
không?”.
“Đây đều
là Chân Chân nói, Khánh Phong còn đến xem rồi, đương nhiên là thật”.
Nụ cười
nở ra trên gương mặt bà Hạ, không biết làm việc nhà thì có sao, cưới nhau xong
từ từ học cũng được. Mà nếu không thể học được thì cũng có bố mẹ nó làm giúp.
Lâm Gia
Mộc có thể thấy rõ nụ cười của bà Hạ sau khi đi từ trong phòng phía sau quán ăn
ra đã nhiệt tình hơn nhiều, xem ra chị cả nhà họ Hạ vừa mới tẩy não cho mẹ mình.

