Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ bảy - Chương 04 - Phần 2
Chồng
ngoại tình là một chuyện, đối tượng ngoại tình là bạn của mình thì lại là một chuyện
khác. Chồng của Giang Tĩnh trông cũng đàng hoàng, không ngờ lại cặp bồ với bạn thân
của vợ mình. Có lẽ Trần Minh Minh quá nóng lòng thay thế Giang Tĩnh: “Ngay từ đầu
em đã tra được rồi, kéo dài đến bây giờ chỉ là để tìm hiểu xem Trần Minh Minh muốn
gì thôi, cô ta tưởng em là đồ ngu để cô ta thoải mái lợi dụng chắc, hôm nay điều
tra ra chuyện của Tiêu Lộ em mới hiểu hóa ra cô ta không đợi được nữa, hứ, vừa muốn
Giang Tĩnh biết chuyện của họ vừa muốn giả bộ làm hoa sen trắng, thảo nào phải lợi
dụng em. Giang Tĩnh chưa làm ầm ĩ lên, có lẽ là Trần Minh Minh đang sốt ruột lắm”.
“Bây giờ
thế nào?”.
“Giang
Tĩnh muốn bắt quả tang”. Lâm Gia Mộc đã bôi xong thuốc cho một tay Trịnh Đạc, cầm
tay kia bắt đầu bôi tiếp: “Tám giờ tối nay”.
“Sau đó
thì sao?”. Trịnh Đạc nhướng mày.
“Giang
Tĩnh đã nói chỉ muốn làm cho Trần Minh Minh mất mặt, cô ta đương nhiên sẽ không
ly hôn theo ý của Trần Minh Minh, cho nên chúng ta chỉ cần cung cấp thời gian và
địa điểm là được, chuyện bắt quả tang thì không cần tham dự”.
Cho nên
vẫn nói, không phải cứ chồng ngoại tình là ly hôn, rất nhiều người đều lựa chọn
phương án đánh ghen.
Hôm đó
vốn chỉ là hẹn hò bình thường, chỉ có Trần Minh Minh chú ý chiếc xe Hyundai vẫn
đi theo mình đã không còn tung tích, trong lòng có dự cảm khó hiểu, vì vậy kéo dài
thời gian tắm táp. Cho nên lúc Giang Tĩnh tới đánh ghen, cô ta có thể khóa trái
cửa phòng tắm, vừa cười trộm vừa nghe Giang Tĩnh nổi điên bên ngoài.
“Trần
Minh Minh! Mày là một con đĩ không biết xấu hổ! Dám động đến cả chồng tao! Mày đã
quên lúc đi theo tao nhặt cơm thừa như một con chó à? Mày đừng giả chết trong đó,
mấy bộ đồ hở hang của mày còn để bên ngoài! Mày ra đây! Đi ra để tao nhìn cái mặt
thối tha của mày…”.
Giang
Tĩnh gắng sức giật cửa.
“Giang
Tĩnh, em không được làm ầm ĩ vô cớ!”. Trương Kình muốn kéo Giang Tĩnh ra: “Tại sao
em tìm đến đây được? Anh không ngờ em cũng rỗi hơi tìm người theo dõi anh như vậy!”.
“Tôi không
tìm người theo dõi anh thì làm sao biết anh ăn vụng đến cả bạn tôi!”.
“Em đừng
nói khó nghe như vậy…”.
Khách
sạn năm sao có hai ưu điểm. Một là cửa phòng tắm đủ chắc chắn, Giang Tĩnh giật một
hồi lâu mà không giật ra được. Hai là bảo vệ đến nhanh, nhanh chóng đưa cả Giang
Tĩnh và Trương Kình ra ngoài. Khách sạn bao giờ cũng vậy, lúc bạn đến làm khách
thì đương nhiên bạn là thượng đế, họ sẽ chăm sóc bạn rất tốt. Nhưng nếu gây rối
làm ảnh hưởng đến việc làm ăn và danh dự của người ta thì người ta cũng không hề
khách khí.
Tất nhiên
hai người này đều là khách quý. Giám đốc khách sạn lấy cớ tách họ ra để họ bình
tĩnh lại, đầu tiên cho Trương Kình về, rồi mới cung kính tiễn Giang Tĩnh ra khỏi
khách sạn.
Trương
Kình lái xe gần năm phút mới phát hiện ra mặt bị cào xước, Giang Tĩnh đúng là sư
tử Hà Đông! Hắn luôn biết mình thực sự cần gì, thời cấp ba, thời đại học và cả khi
bước vào xã hội chơi bời với phụ nữ cũng vậy, dù có đẹp đến mấy cũng không phù
hợp làm vợ hắn, người hợp làm vợ hắn chỉ có người phụ nữ môn đăng hộ đối có thể
mang lại lợi ích cho gia đình hắn, thế là khi người nhà sắp xếp cho hắn xem mặt
Giang Tĩnh, hắn không những không thấy khó chịu mà ngược lại còn dùng đủ mọi ngón
nghề bao gái, khiến Giang Tĩnh chết mê chết mệt, cưới cô ta về nhà một cách hoành
tráng. Bao năm qua dù là trong nhà hay bên ngoài, Giang Tĩnh luôn làm tròn bổn
phận một người vợ, dù sau lưng có kiêu ngạo thế nào nhưng cô ta xử lý mọi việc
rất có chừng mực, đưa ra ngoài cũng có thể diện, cô ta lại biết sinh con trai, đúng
là một người vợ hoàn hảo. Vì thế dù chơi bời bên ngoài nhưng hắn vẫn biết gia đình
là quan trọng nhất, không ngờ Giang Tĩnh cũng có mặt thiếu lý trí như vậy.
Vốn lúc
đầu Trần Minh Minh chẳng là gì với hắn, nhưng lâu dần cũng có vị trí trong lòng
hắn, hắn đã gặp quá nhiều phụ nữ, ai cũng mê tiền hoặc quyền, hoặc yêu “người”,
muốn làm vợ hắn, loại phụ nữ chỉ quan tâm đến “tình dục”, tự do phóng khoáng không
cần gì cả như Trần Minh Minh hắn mới gặp lần đầu.
Lâu dần…
tự nhiên sẽ dành cho cô ta một chỗ trong lòng… Hắn thậm chí từng nghĩ sẽ cắt đứt
với tất cả những cô nàng khác, ngoài Giang Tĩnh chỉ cần một mình Trần Minh Minh…
Chiếc điện thoại đổ chuông không ngừng của hắn im lặng một lúc rồi lại kêu lên,
lần này không phải là Giang Tĩnh gọi đến mà là Trần Minh Minh, hắn nhấc máy, “A
lô”.
“Xin lỗi
anh, em không ra ngoài”.
“Em là
phụ nữ, vốn không nên ra”.
“Em xin
lỗi…”.
“Đừng
nói xin lỗi nữa… Tiêu Lộ… anh ta…”.
“Tiêu
Lộ biết cũng không sao, em và anh ta đã hết rồi…”.
“…”.
“Anh đừng
hiểu nhầm, không liên quan đến anh đâu, mấy năm trước Tiêu Lộ đã dính vào cờ bạc,
năm ngoái em nói chuyện với anh ta, anh ta quỳ xuống cầu xin em tha thứ, còn nói
nhất định sẽ cai bạc, không ngờ gần đây anh ta lại bắt đầu chơi lại, trước khi đến
gặp anh em đã xem thẻ ngân hàng, tiền trong thẻ bị anh ta lấy hết rồi, không biết
còn nợ bao nhiêu tiền nữa, nghĩ lại em vì cái nhà này mà hy sinh bao nhiêu thứ,
thật là nực cười…”.
“Sau này
em định thế nào?”.
“Em có
người bạn học làm luật sư cho một công ty ở Bắc Kinh, anh ấy giới thiệu em đến
đó, vốn em còn đang do dự…”.
“Em định
đi à?”.
“Em không
đi thì sợ là không đi được nữa”.
Trương
Kình thoáng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có chút chua xót, đột nhiên không biết phải
làm gì, năm năm rồi… hắn đã quen có Trần Minh Minh… Điện thoại không biết đã bị
ngắt từ lúc nào, hắn hoang mang ngồi trong xe, không biết nên làm gì.
Thứ sáu,
quán trà Phượng Hoàng.
Lâm Gia
Mộc loay hoay với bốn túi tài liệu, trước mặt có hai chiếc ghế trống, Giang Tĩnh
và Trần Minh Minh đều không xuất hiện. Tiền Vi Vi ngồi trên ghế ngáp một cái, ngón
áp út tay trái không có nhẫn, chỉ có vết hằn lờ mờ cho thấy hình dạng chiếc nhẫn
vốn ở chỗ đó.
“Gia Mộc,
Giang Tĩnh và Minh Minh rốt cuộc có tới hay không? Hai đứa nó không đến thì tớ phải
đi đây, buổi chiều còn có một buổi họp quan trọng”.
Mặc dù
công việc luật sư của cô ta có chút dính líu với chồng, nhưng vì rõ ràng là chồng
cô ta sai, mấy sếp đều tỏ ý ủng hộ cô ta, vị trí cộng sự cao cấp được giữ chắc.
Biết làm sao được, luật sư bao giờ cũng thích người thắng mà.
Cô ta
còn chưa nói xong, Giang Tĩnh đã xuất hiện ngoài cửa phòng, cởi áo gió treo lên
mắc, ngồi xuống: “Tớ đến rồi. Bạn phải đi à?”.
Giọng
cô ta hơi khàn khàn, mấy lớp mỹ phẩm cũng không che được vẻ hốc hác.
“Minh
Minh đâu?”, Tiền Vi Vi nhìn ra cửa.
“Sau này
lúc nào có mặt tớ thì không ai được nhắc tới Trần Minh Minh”. Giang Tĩnh nói lạnh
lùng.
“A, bà
trẻ thật là lợi hại”, Tiền Vi Vi châm chọc. Muốn kiêu ngạo trước mặt mình sao?
Giang Tĩnh còn non lắm.
Tưởng
Nghiên kéo áo Tiền Vi Vi, ra hiệu cho cô ta đọc tin nhắn. Tiền Vi Vi cúi đầu xem
qua tin nhắn Lâm Gia Mộc vừa gửi tới, mỉm cười, thì ra là thế… Để ý thấy hành động
của ba người này, Giang Tĩnh cắn môi: “Tớ thua rồi, nhưng chẳng lẽ hai bạn thắng
sao?”.
Tưởng
Nghiên cười nói: “Ít nhất là tớ thắng”.
Tiền Vi
Vi giơ tay lên: “Tớ thua, tớ thừa nhận”. Cô ta huơ huơ ngón áp út tay trái.
Giang
Tĩnh cầm túi tài liệu viết tên mình lên: “Tiền ngày mai tớ chuyển khoản cho bạn”.
Cô ta
xách túi tài liệu, xoay người định đi, suy nghĩ một lát lại vòng lại: “Đàn ông không
ai không ngoại tình. Tưởng Nghiên, bạn cũng không nên vui vẻ quá sớm, tớ chờ xem
lúc nào bạn sẽ khóc. Tiền Vi Vi, bạn cũng không nên quá cạn tàu ráo máng. Để tớ
xem bạn có thể tìm được một người đàn ông như thế nào sau khi bỏ William Mã”.
Miệng
Tiền Vi Vi luôn nhanh hơn người khác ba phần, cũng độc hơn người khác ba phần. Lúc
này không bắt nạt Giang Tĩnh một chút thì quả thực không phải tác phong của cô ta:
“Đàn ông thế nào mà chả được, Anh Mỹ Đức Ý Nhật Á Phi, muốn tìm loại nào cũng có.
Sáng sủa, thuận mắt, hàng tốt, khỏe mạnh là được, những chuyện khác thì không cần.
Có cần tớ giới thiệu cho bạn một người không?”.
Giang
Tĩnh căm tức nhìn cô ta rất lâu, tức đến mức gần như nổ phổi: “Bạn…”.
“Đàn ông
là không thể trông chờ được, sự nghiệp và tiền bạc mới là quan trọng nhất. Tưởng
Nghiên và tớ dù ly hôn cũng không sợ, bây giờ tớ sắp là cộng sự cao cấp của văn
phòng luật sư, Tưởng Nghiên cũng sắp lên phó giáo sư rồi, có ly hôn cũng không
lo chết đói, cần gì phải ôm chặt cái bài vị phu nhân không chịu thả ra, biến mình
thành một bà vợ đầy oán hận, còn an ủi mình vẫn là chính thất nữa. Bản thân sống
cho thoải mái vẫn là quan trọng nhất, bạn không nghĩ vậy sao?”.
Giang
Tĩnh lấy túi tài liệu đi, quên cả mặc áo khoác, cầm túi xách chạy ra cửa như một
cơn gió.
Tiền Vi
Vi nhìn bóng lưng cô ta, cười vô cùng vui sướng và đắc ý. Mấy năm nay Giang Tĩnh
đã đắc tội với quá nhiều người, suốt ngày ngạo mạn, gặp ai châm chọc người đó. Thấy
cô ta mất mặt như vậy, có lẽ các bạn học đều sẽ rất vui.
Lâm Gia
Mộc lắc đầu, lần lượt đưa hai túi tài liệu cho hai người: “Trần Minh Minh chắc sẽ
không đến, tài liệu của hai bạn đây”.
Tỉ số
4 - 2, bốn bạn học một nửa có chồng ngoại tình, chỉ có một người ly hôn, kết quả
này xem như tốt ngoài dự tính.
Tưởng
Nghiên nhận túi tài liệu: “Bình thường thoạt nhìn mọi người đều êm đẹp như nhau,
ai biết sau lưng người khác có những chuyện gì? Sau này tốt nhất là không nên đánh
cuộc kiểu này nữa”.
“Tớ lại
cảm thấy nên làm càng nhiều càng tốt, cứ che đậy mãi sớm muộn cũng thối rữa, không
bằng mang ra nắng phơi cho xong”. Tiền Vi Vi không ngừng bấm điện thoại di động,
chắc là đang tung tin đồn. Trước đây chuyện này vốn là của Giang Tĩnh và Trần Minh
Minh, lần này đến lượt Tiền Vi Vi thay thế.
“Chú ý
điều khoản bảo mật”. Lâm Gia Mộc làm hết nghĩa vụ nhắc nhở rồi không nói gì thêm
nữa. Nhân vô thập toàn, Tiền Vi Vi tham lam, Tưởng Nghiên thanh cao, Giang Tĩnh
tọc mạch, Trần Minh Minh xảo trá, còn cô thì lạnh lùng, vô tình, vô cảm với tình
yêu, ai mà không có bệnh nan y? Nghĩ lại thì thời đại học vẫn đơn giản và hạnh phúc
nhất.
Giang
Tĩnh không biết mình lái xe về nhà như thế nào, thấy chiếc xe của Trương Kình đỗ
trước cửa, cô ta đỗ xe phía ngoài, quên rút cả chìa khóa lao thẳng vào nhà, cô ta
vốn thích làm đẹp, thuốc làm trắng, collagen, đủ thứ mỹ phẩm trát lên người, gương
mặt vốn bị tiêm quá nhiều botox đến mức không thể làm được quá nhiều biểu cảm, nhưng
cũng chính vì vậy, khi cô ta trợn mắt dữ tợn thì trông khó coi đến mức đứa con trai
sợ quá khóc thét lên, bảo mẫu bế thằng bé lên không biết trốn vào đâu, Trương Kình
đang xách hành lý đứng trên cầu thang tầng hai lạnh lùng nhìn cô ta.
“Anh phải
đi công tác mấy ngày”.
“Đi công
tác? Đi công tác hay là đi hẹn hò với con đĩ Trần Minh Minh”.
Trương
Kình không thèm đáp lời cô ta, xách hành lý chầm chậm xuống lầu, Giang Tĩnh đứng
chắn dưới chân cầu thang đợi hắn, khi hai người chỉ cách nhau một bậc cầu thang,
Trương Kình đẩy cô ta một cái: “Cuộc họp lần này rất quan trọng, em đừng có chắn
đường”.
Giang
Tĩnh liền bùng nổ: “Tôi chắn đường? Bây giờ tôi đã thành hòn đá cản đường anh rồi
à? Trần Minh Minh mới là hồng nhan tri kỷ của anh, anh lăng nhăng bên ngoài thì
không sao, nhưng đến bạn tôi anh cũng không tha, có phải là quá đáng lắm không?”.
“Anh và
cô ấy không như em nghĩ”.
“A, hóa
ra là tôi hiểu lầm, anh và cô ta thuê phòng khách sạn năm sao là để trò chuyện chắc?”.
“Em đừng
làm ầm ĩ vô cớ”.
“Ầm ĩ
vô vớ? Bây giờ tôi sẽ ầm ĩ vô cớ cho anh xem”. Giang Tĩnh cầm chiếc bình sứ Thanh
Hoa đặt ở chân cầu thang lên ném vào chiếc bể cá ở góc phòng khách, trong bể nuôi
cá Kim Long, là “vợ bé” của Trương Kình, đã nuôi tròn mười năm, việc đầu tiên Trương
Kình làm khi đi công tác về là xem cá.
Trương
Kình vứt va ly xuống đất, cho cô ta một cái bạt tai: “Giang Tĩnh! Cô nghĩ cho kỹ
địa vị của cô trong cái nhà này! Nhà họ Trương không thiếu một phu nhân như cô”.
Giang
Tĩnh ăn một bạt tai lại càng điên cuồng hơn, vớ được cái gì là ném vào người Trương
Kình cái đó, đồ cổ, danh họa, không thứ gì thoát nạn, cuối cùng không biết làm
sao lại vớ được con dao gọt hoa quả, cô ta lao về phía Trương Kình.
“Ha ha,
Trương phu nhân à? Hôm nay tôi sẽ đâm chết anh, để xem ai có thể lên làm Trương
phu nhân nữa! Đàn bà cả thế giới này anh không lăng nhăng, lại đi tòm tem với bạn
của tôi! Không phải anh nói Trần Minh Minh đen như than, ngực sân bay sao? Thế mà
anh cũng chơi được!”.
Trương
Kình không ngờ Giang Tĩnh điên như vậy, nhìn vẻ mặt như sắp giết hắn thật, hắn
tránh né một hồi, gào lên: “Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát! Giang Tĩnh điên rồi!”.
Bảo mẫu đã bế cậu con trai lên lầu từ lâu, người dọn vệ sinh không biết đã trốn
vào đâu rồi, hắn gọi nửa ngày mà không có ai đáp lại.
“Tôi điên
á? Điên cũng tốt! Điên thì giết người không phải đền mạng! Anh chết rồi tài sản
của anh sẽ là của con trai tôi!”.
Trương
Kình không ngờ Giang Tĩnh muốn giết mình thật, hắn bất chấp tất cả, chạy bán sống
bán chết ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên: “Ly hôn! Tôi sẽ ly hôn cô!”.
“Ly hôn
á? Giang Tĩnh tôi thà làm góa cũng không ly hôn! Tôi cho anh biết, chuyện gì tôi
cũng dám làm! Anh trốn được mùng một không trốn được hôm rằm đâu! Anh tưởng nhà
họ Giang chúng tôi sẽ để anh tùy tiện bắt nạt chắc? Nhà họ Trương các người không
có nhà họ Giang chúng tôi thì sao có được ngày hôm nay? Anh vong ân phụ nghĩa bạc
tình, đồ giời đánh thánh vật! Anh trốn đi! Có giỏi thì trốn đến tận chân trời đừng
bao giờ về nữa!”. Giang Tĩnh vừa nói vừa nhìn Trương Kình chạy ra khỏi cổng, lấy
hết sức đáp con dao về phía hắn, ngồi bệt xuống đất khóc òa lên.
Trương
Kình lấy hết sức bình sinh chạy ra ngoài, suýt nữa thì không tránh được con dao
sượt qua tai, trời ơi, con mụ này thật là kinh khủng! Lúc mới cưới cô ta còn ngoan
ngoãn thỏ thẻ đáng yêu, dù có ghê gớm thì cũng kiềm chế, không ngờ lâu ngày mới
lòi mặt chuột ra, bây giờ cô ta hoàn toàn bộc lộ, sau khi lật mặt thì không khác
gì một con điên.
Nghĩ đến
sự ngang ngược hung hãn của Giang Tĩnh khi sai người theo dõi mình và đuổi giết
mình vừa rồi, Trương Kình càng cảm thấy Trần Minh Minh đáng quý. Mấy năm nay cô
ta không hề bảo mình ly hôn, dù mình muốn trợ giúp cô ta về công việc thì cô ta
cũng luôn từ chối khéo, một mình phấn đấu vươn lên trong sự nghiệp, việc trong nhà
cũng chăm sóc chu toàn. Khó nhất là Trần Minh Minh không hư vinh, cùng chồng tay
trắng dựng nghiệp… Nếu là Giang Tĩnh… Khi đó nếu mình không phải con trưởng của
nhà họ Trương thì Giang Tĩnh sẽ chẳng thèm nhìn mình đến lần thứ hai.
Trương
Kình trốn ở quán Starbucks cách nhà không xa gọi điện thoại cho Trần Minh Minh,
không ngờ Trần Minh Minh từ chối không nghe máy. Hắn gọi lại lần thứ hai thì bên
kia đã tắt máy.
Hắn đứng
dậy gọi taxi đến dưới lầu công ty của Trần Minh Minh, nhận được câu trả lời là Trần
Minh Minh xin nghỉ. Hắn lại đến nhà Trần Minh Minh, kết quả vẫn là vườn không nhà
trống. Trong lúc hắn ngỡ ngàng không biết làm sao, một số điện thoại lạ gọi đến
máy của hắn: “A lô!”.
“Anh đừng
tìm em nữa, em đi đây. Chuyện này vốn là sai lầm của anh và em. Anh không nên sai
thêm nữa…”.
“Sai thì
làm sao?”.
Đầu bên
kia im lặng một lát Trần Minh Minh mới lên tiếng: “Trương Kình… em yêu anh… em vốn
không nên nói ra, nhưng em sợ em không nói thì không còn cơ hội nữa… Anh hãy quên
em đi…”. Đầu bên đó đột nhiên vang lên một đoạn nhạc quen thuộc, Trương Kình chưa
kịp nghe rõ thì điện thoại đã ngắt.
Tiếng
nhạc đó lại vọng tới từ xa, lần này Trương Kình đã nghe rõ, đó là tiếng một chiếc
xe quảng cáo… Hắn chạy thục mạng về phía đó, nhìn thấy Trần Minh Minh đứng bên kia
đường… Hắn đang định chạy sang thì đèn chuyển đỏ, những chiếc xe hơi ào ào chạy
qua.
“Minh
Minh!”, hắn gọi vào máy của Trần Minh Minh.
Trần Minh
Minh cố gắng giữ biểu cảm trên mặt, cắn chặt môi để nhịn cười: “Trương Kình, anh
về nhà đi, hãy quên em đi!”.
“Chúng
ta cùng đi đi, đi đến nơi nào không có ai biết chúng ta và làm lại từ đầu”.
“Không…,
em còn con… Anh cũng còn con… Chúng ta không thể ích kỷ như vậy được…”.
“Chúng
ta mang con cùng đi…”.
Trong
lúc hai người đang nói chuyện sướt mướt, một đoạn ghi âm vang lên trong điện thoại:
“Đừng cãi nhau nữa. Thế này nhé, bây giờ Gia Mộc ở đây, các bạn nói đàn ông chưa
chắc đều ăn vụng, chúng ta sẽ nhờ Gia Mộc điều tra, nếu có ai trong số các ông chồng
của năm người chúng ta ngoại tình… nếu không điều tra được ai thì chúng ta cùng
vui vẻ, thế nào?”.
Đoạn đối
thoại này dù không có hình ảnh nhưng Trương Kình cũng có thể nhận ra người đề nghị
đánh cuộc ban đầu chính là Trần Minh Minh, cô ta… Không ngờ cô ta đã biết sẽ có
thám tử tư đến điều tra chuyện ngoại tình từ trước… Điện thoại di động từ từ trượt
xuống khỏi tay Trương Kình. Nếu vừa rồi Trương Kình là một chậu than hồng thì đoạn
ghi âm vừa rồi giống như một cơn mưa như trút dội tắt toàn bộ sự nhiệt tình của
hắn. Đèn đỏ biến thành đèn xanh, người qua đường nhìn hắn một cái rồi đi lướt qua
hắn. Rốt cuộc hắn… bị người ta thao túng đến mức nào? Hắn đã xấu mặt đến thế nào?
Hắn lại còn muốn vứt bỏ gia đình để theo cô nàng Trần Minh Minh không ra gì này…
Thấy cô ta định bước tới hắn quay người bỏ đi.
Trần Minh
Minh thả điện thoại ra, ngồi bệt xuống đất. Cô ta không ngờ Lâm Gia Mộc còn có chiêu
này, ghi lại đoạn đối thoại lúc đó rồi xâm nhập cuộc trò chuyện lúc cô ta đang đắc
ý nhất và phát lại đoạn ghi âm đó… Hết rồi… Năm năm vất vả lập mưu đồ đều hết rồi…
Điện thoại của cô ta có tin nhắn, là Lâm Gia Mộc gửi đến: “Tớ rất không thích bị
người khác lợi dụng”.
Trần Minh
Minh cặm hận ném điện thoại vào bờ tường, chiếc điện thoại vỡ tung tóe… Lâm Gia
Mộc không quá quan tâm sau đó họ thế nào, nhưng dù sao cũng nghe thấy chút tin
tức về họ. Giang Tĩnh vẫn tiếp tục làm bà Trương, Trương Kình vẫn đi công tác khắp
thế giới, hai vợ chồng nhìn bề ngoài vẫn là vợ chồng chuẩn mực, nhưng nghe nói đã
ly thân từ lâu, hai bên không gặp mặt nhau trừ những trường hợp cần cùng nhau có
mặt. Còn Tiêu Lộ… có người nói hắn đã trốn ra nước ngoài, có người nói hắn bị người
cho vay nặng lãi bắt được, bán nội tạng trả nợ, có người nói… Ngoài dự đoán của
mọi người, Trần Minh Minh không rút lui khỏi giới luật sư mà vẫn tiếp tục làm việc,
sau đó nhảy việc mang con rời khỏi thành phố A, tuy nhiên lại không cắt đứt liên
lạc, ngày ngày khoe ảnh quần áo và ảnh con với bạn bè, dường như ra sức nói với
mọi người rằng cô ta sống rất tốt. Nhưng ai cũng biết cô ta sống không tốt. Sau
đó nữa, một hôm cô ta đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Lời tác
giả: Cho dù là nước tinh khiết, nhìn dưới kính hiển vi cũng vẫn có vi trùng. Nếu
không chắc chắn “một trăm phần trăm”, làm ơn đừng tùy tiện thử thách hôn nhân và
tình yêu.

