Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 04 - Phần 2
Đoạn
đường này rất dài. Nghe nói đi bộ nhanh có lợi cho giảm béo, Phùng Hy cố gắng rảo
bước thật nhanh. Cô tham lam ngắm nhìn cảnh đêm ở Tây Hồ, trong đầu vạch nhanh
kế hoạch tham quan Hàng Châu. Cô muốn đợi đến sau khi qua Thanh Minh sẽ đi mua
lô trà Long Tỉnh đầu tiên được đưa ra thị trường, và còn mua một chiếc nghiên
Thanh Khê. Đầm lầy Tây Khê chắc chắn sẽ phải đi, cô hy vọng sau khi để lãng phí
phim sẽ chụp được một hai tấm ảnh phong cảnh đẹp như tranh thủy mặc, đó là một
trong những món đồ kỷ niệm từ chuyến đi Hàng Châu.
Dù
sao cũng đã đến đây rồi, cô quyết định đi một chuyến Thiệu Hưng, đến đó để mua rượu Hoa Điêu về sưu tầm. Sang
đến mùa đông, dùng nồi cơm điện hâm nóng lên, có thể ngồi trong phòng chậm rãi
thưởng thức. Theo kế hoạch này, cô có thể ở Hàng Châu trong nửa tháng.
Phùng
Hy vô cùng biết ơn vì có một công việc có thu nhập cao, để cô có thể thoải mái
tiêu xài ở Hàng Châu mà không phải đắn đo gì nhiều. Cô hy vọng dùng hai tháng để
làm thay đổi mình, sau khi trở về một cuộc sống mới sẽ được bắt đầu. Mục tiêu mới
nhất của cô là một căn hộ, hay nói chính xác hơn là xây cho mình một cái tổ
nương thân.
Khi
về đến khách sạn, chân đã mỏi rã rời, người hơi toát mồ hôi. Phùng Hy vừa mệt mỏi,
vừa sung sướng nghĩ, nhất định trong hai tháng cô sẽ gầy đi. Lúc đó thời tiết
đã nóng, cô có thể mua sắm thêm quần áo mới, có thể tận hưởng niềm vui trang điểm
cho mình.
Thay
phim xong, Phùng Hy điều chỉnh tiếng chuông điện thoại, tập trung tinh thần tập
yoga trên giường. Tháng đầu tập yoga vô cùng khó, nhưng chỉ cần kiên trì, một
tháng sau, những động tác mà hồi đầu tưởng không thể hoàn thành đã trở nên nhẹ
nhàng. Giống như cô hiện nay, gập người tập bụng hết sức dễ dàng.
Cô
áp mặt xuống chân, nhớ tới buổi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, huấn luyện viên
Trần ấn lưng cô xuống, nói bụng cô nhiều thịt thừa quá, Phùng Hy vừa cười vừa từ
từ thở ra bằng miệng.
Bữa
tối, vẫn là một quả táo, một quả chuối và một hộp sữa chua. Cô sờ bụng mình với
vẻ vui mừng, gần đây đã thu nhỏ được thành công dạ dày, buổi sáng chiếc bụng mỡ
sờ thấy lép kẹp, niềm vui này đã khiến cảm giác đói bay biến đi đâu mất.
Chuông
điện thoại réo trong lúc cô còn đang ngất ngây với thành tích của mình, cô nhìn
điện thoại, số của Phụ Minh Ý. Phùng Hy hơi ngần ngừ, cô không biết Phụ Minh Ý
định nói gì. Nếu không vì miếng cơm manh áo, chắc cô đã từ chức bỏ đi lâu rồi.
Đi cách Phụ Minh Ý thật xa, tức là cách quá khứ thật xa.
Chuông
điện thoại vẫn tiếp tục đổ, sau khi dừng lại lại tiếp tục vang lên, Phùng Hy cắn
môi, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp quai hàm tạo ra nụ cười, cố làm ra vẻ
gấp gáp nghe máy: “A lô? Vâng, em vừa tắm xong, có việc gì không anh?”
Phụ
Minh Ý cười: “Không có việc gì cả, em về nhà rồi à?”
Phùng
Hy thầm nghĩ, không có việc gì thì gọi đến làm gì? Nhưng cô không nói ra suy
nghĩ này, tiếp tục để tiếng mình nói với vẻ cười cười: “Em đang chơi ở Hàng
Châu, vài ngày nữa sẽ về thăm bố mẹ”.
“Em
đi một mình à?”, Phụ Minh Ý nhớ ngày trước Phùng Hy không thích đi đâu một
mình, đi đâu cũng phải có bạn cùng lớp đi cùng. Nghĩ tới hình ảnh cô một mình lẻ
loi đứng bên Tây Hồ, Phụ Minh Ý thấy thương thương.
Tiếng
Phùng Hy trong điện thoại rất vui vẻ, “Ngồi ở quán cà phê, ngắm phong cảnh,
shopping. Lâu lắm chưa đi chơi như thế này rồi, đi một mình cũng thích lắm”.
“Bao
giờ em về?”
“Em
chưa biết, để xem tình hình thế nào đã. Nếu vui thì chơi thêm vài ngày, không
vui thì thu dọn hành lý quay về”.
Vẻ
nhẹ nhàng, vui vẻ trong giọng nói của cô khiến Phụ Minh Ý thở phào. Anh dặn dò
thêm một câu, hỏi: “Nơi em ở có an toàn không?”.
“Tốt
lắm, ngay cạnh Tây Hồ trên đường Nam Sơn”. Phùng Hy vừa cười vừa nói dối, “Có
người bạn ở gần đây hẹn em tối đi chơi. Thế đã nhé, bye bye!”.
Cô
nhanh chóng cúp điện thoại, tay sờ lên ngực, tim đập thình thịch. Sự quan tâm của
Phụ Minh Ý khiến lòng cô rối bời. Điều mà cô không cần nhất là sự quan tâm của
anh, nó khiến cho cô không thể kìm nén được và nhớ lại những kỷ niệm đẹp ngày
xưa. Phùng Hy tự nhắc mình, anh đã kết hôn rồi, và người mà anh lấy lại là con
gái của sếp tổng, cô không được dính
dáng gì với anh.
Phùng
Hy của tám năm về trước sẽ không nghĩ như vậy, cô sẽ cảm thấy lãng mạn, cảm thấy
ấm áp, sẽ cảm động rơi nước mắt. Hiện giờ, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính
là miếng cơm manh áo của cô. Cô nghĩ với vẻ bi ai, phải chăng cô đã bị xã hội
tôi luyện và trở nên xảo quyệt, thực dụng rồi ư?
Hai
tháng, Phùng Hy quyết định, chưa đến ngày cuối cùng quyết không lộ diện ở công
ty, để Phụ Minh Ý và Vương Thiết đấu đá nhau. Chiến tranh, không phải đều bắt
phụ nữ tránh xa đó sao?
Quán
cà phê, phòng trà, các thắng cảnh… Phùng Hy sắp xếp thời gian rất cân đối, nội
dung duy nhất mà cô bỏ qua là các đặc sản của Hàng Châu. Cô nhìn các món khiến
cô phải chảy nước miếng như bánh đậu xanh, gà hấp lá sen, vịt hấp lá sen, mì
tôm sốt lươn, cá chua ngọt… mà lòng vô cùng hậm hực. Cô tự bảo với lòng mình, đợi
cô gầy đi, gầy đi…
Cô
ở Hàng Châu hai ngày, vẫn kiên trì sáu giờ sáng tỉnh dậy, mặc quần áo thể thao
chạy quanh Tây Hồ.
Lúc
này đây khách du lịch quanh Tây Hồ rất ít, sương giăng khắp hồ, hơi thở xen lẫn
với bầu không khí trong lành, mát lạnh. Phùng Hy đang chạy, thỉnh thoảng lại gặp
người dậy sớm chạy thể dục, hai bên tươi cười chào nhau.
Phía
trước có một người đang chạy, bộ quần áo thể thao màu đen, bước chạy chắc nịch,
gương mặt điển trai, vừa nhìn đã thấy chạy qua góc đường. Phùng Hy vừa chạy vừa
ngoái đầu ra xem, người kia đã chạy xa rồi. Cô nghĩ, chắc chắn là cô nhìn nhầm,
người đàn ông đó trông rất giống Mạnh Thời.
Phùng
Hy lại đi chơi một ngày, chập tối mới về đến khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh
cô liền sững người, Phụ Minh Ý đang đứng trước quầy lễ tân, lưng quay về phía
cô.
Anh
mặc bộ quần áo complet màu tím than, dưới chân đặt một chiếc va ly, vừa nhìn là
biết mới đến Hàng Châu. Tại sao anh lại biết cô ở khách sạn này? Phùng Hy vừa
lùi lại vừa nghĩ. Cô không biết là mình đang vui hay đang sợ nữa, cô hoàn toàn
né tránh theo bản năng, giác quan thứ sáu bảo với cô rằng hiện giờ tuyệt đối
không được gặp anh.
Chắc
chắn Phụ Minh Ý sẽ hỏi nhân viên quầy lễ tân số phòng của cô, biết cô chưa trả
phòng chắc chắn sẽ đến tìm cô. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn bao năm trên thương
thường, cô đã áp dụng phương châm lùi theo phản xạ.
Hành
động diễn ra nhanh hơn những gì đang suy nghĩ trong đầu, Phùng Hy cấp tốc lùi
ra khỏi cổng khách sạn. Mắt vẫn liếc nhìn quầy lễ tân, sợ Phụ Minh Ý bất ngờ
quay đầu khiến cô không kịp né tránh.
Bỗng
có người vỗ vai cô một cái, suýt nữa thì Phùng Hy hét lên. Quay đầu nhìn thấy Mạnh
Thời đang cười rất tươi, cô giơ ngay ngón tay trỏ lên đặt lên môi ra hiệu im lặng,
nghiêng người trốn vào chỗ tối dưới bóng cây, nén giọng nói: “Rời chỗ này đã rồi
tính sau”.
Mạnh
Thời nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thấy Phùng Hy tỏ vẻ sốt ruột, bèn rảo bước
nhanh tới, nghĩ một lát rồi đi theo cô.
Phùng
Hy vẫy một chiếc taxi, cúi người lên xe ngay, đang định bảo lái xe đi nhanh thì
sực nhớ ra Mạnh Thời vẫn đang ở bên vệ đường, bèn nói với vẻ ngại ngùng: “Tìm
chỗ nào ngồi nhé?”.
Cô
chỉ mong Mạnh Thời từ chối, thế nhưng chỉ một giây sau Mạnh Thời đã chui vào xe
ngồi ở hàng ghế sau, nhắc lái xe thay cô: “Đến đường Bắc Sơn”.
Lúc
đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng cười và tiếng nhạc ở bên trong. Phùng Hy lùi một
bước, nhìn lên tấm biển, đúng là quán cà phê thật, cô còn tưởng mình đang vào một
quán bar.
“Bạn
anh mở”. Mạnh Thời đứng ở cổng giải thích.
Phùng
Hy liền cười, theo anh đi vào bên trong. Đập vào mắt là trên chiếc bàn gần quầy
lễ tân, một cô gái tóc dài đang vừa nhấc chiếc váy dài nền trắng hoa xanh nhảy
điệu flamenco. Dưới chiếc váy là cặp cổ chân trắng nõn nà đeo một chiếc dây
chuyền có chuông nhỏ, tiếng giày gõ vào mặt bàn nghe rất vui tai. Váy dài xòe
ra, trông rất hấp dẫn, nụ cười rạng rỡ ngự trên môi của cô gái khiến ai cũng cảm
thấy ngất ngây.
Tất
cả mọi người đều vây quanh cô gái vỗ tay, tiếng cười, tiếng huýt sáo vang lên từng
hồi.
Phùng
Hy tròn mắt đứng xem, bầu không khí náo nhiệt này đã khiến cô trở nên bình tĩnh
hơn.
Mạnh
Thời lên tiếng chào đám bạn rồi đưa Phùng Hy vào ngồi ở một góc, cười nói: “Bọn họ đang chơi, để anh đi đun cà phê nhé, em
thích uống loại nào?”.
“Ngoài
cà phê Cappuccino và cà phê Viennese, còn lại đều được”. Phùng Hy không thích
cà phê có bọt sữa.
Mạnh
Thời khẽ cười, một lát sau anh đã bưng ra hai cốc cà phê Santos của Braxin.
Phùng
Hy không cho đường, uống một ngụm lớn. Song song với việc cảm nhận vị đắng, mùi
thơm thuần khiết của cà phê đã kích thích thần kinh của cô. Cô đã hoàn toàn
bình tĩnh trở lại, lúc này mới cười và nói: “Sao anh cũng ở Hàng Châu?”.
Mạnh
Thời trả lời rất tự nhiên: “Việc làm ăn, anh buộc phải đi một chuyến. Buổi sáng
lúc chạy bộ có nhìn thấy em, giải quyết xong việc thì đến tìm em”.
“Làm
sao anh biết em ở khách sạn nào được?”
“Đường
Nam Sơn, khách sạn nằm bên bờ Tây Hồ không nhiều”.
Người
mà buổi sáng cô gặp hóa ra lại đúng là anh, anh nhớ kỹ thật. Phùng Hy nhủ thầm
trong bụng, cảm thấy thế giới này quá khó bé, quá nhiều chuyện trùng hợp lạ
lùng. Cô bê cốc cà phê lên uống một ngụm thật lớn.
Trên
đường đi cô đã tắt điện thoại di động, bây giờ đã bình tĩnh trở lại, vừa nghe Mạnh
Thời giới thiệu bạn bè anh và chủ nhân của quán cà phê này, vừa suy nghĩ không
hiểu Phụ Minh Ý đến đây để làm gì.
Tám
năm đã trôi qua, dường như thói quen thích tạo sự bất ngờ cho cô của Phụ Minh Ý
không hề thay đổi.
Sau
khi yêu Phụ Minh Ý không lâu là đến sinh nhật của Phùng Hy. Hôm đó trời mưa như
trút nước, ngoài ký túc xá không còn thấy ai đi lại. Phụ Minh Ý học ở trụ sở
chính, cách địa điểm mới mà cô học rất xa. Phùng Hy không thể ngờ rằng Phụ Minh
Ý sẽ đến, tưởng anh sẽ gọi điện thoại, nhắn tin là cùng. Mãi cho đến khi Phụ
Minh Ý đi xe đạp, người ướt từ đầu đến chân xuất hiện ở ký túc xá, Phùng Hy mới
xông ra trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè trong ký túc xá, ôm Phụ Minh Ý vừa
khóc vừa cười. Sau đó Phụ Minh Ý nói: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất
mà anh tặng cho em”.
Phùng
Hy lại nhớ đến trước kia, ý nghĩ bất chấp tất cả lại hiện lên trong đầu cô. Tay
cô chạm vào điện thoại di động rồi lại rụt lại, lúc này đây, lý trí đã chiến thắng
- anh đã kết hôn rồi, hiện nay anh còn là cấp trên của cô. Cô thầm cảm thấy xấu
hổ và nói một câu: “Em xin lỗi…”.
Bất
giác một cảm giác chua xót, đau đớn khó tả trào dâng trong lòng. Phùng Hy nghĩ,
mình đã thực sự thay đổi rồi, sự lý trí này khiến cô cũng cảm thấy sợ chính
mình.
Hiện
giờ cô đã đưa ra quyết định không gặp mặt Phụ Minh Ý nữa. Tay cầm chắc túi đựng
máy chụp ảnh, Phùng Hy thấy may vì chứng minh thư, tiền, thẻ tín dụng đều mang
theo bên người, nếu không được thì tối nay tìm một chỗ khác để ngủ vậy.
“Em
sao vậy?”. Nhìn thấy Phùng Hy luống cuống hồi lâu, bây giờ mới có phần bình
tĩnh, Mạnh Thời mới hỏi câu đó. Nếu anh không nhìn nhầm, kể từ lúc gặp ở cổng
khách sạn, vẻ mặt Phùng Hy như gặp phải ma.
“Anh
ở khách sạn nào?”
Mạnh
Thời hơi sững người, lúc này đây nhạc đã đổi sang giai điệu chậm rãi, cô gái
tóc dài khiêu vũ lúc nãy đã nhảy xuống. Mạnh Thời cùng với mọi người xung quanh
vỗ tay, cười gật đầu chào, lúc này mới quay đầu nói: “Anh ở nhà bạn anh”.
Lúc
này, trong đầu Phùng Hy đã nghĩ ra một cách. Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời hỏi:
“Anh có thể giúp em một việc được không?”.
Đúng
dịp có một cuộc họp tổ chức ở Thượng Hải, Phụ Minh Ý bèn xuất phát trước ngày dự
định. Kế hoạch của anh là ở lại Hàng Châu một đêm, ngày hôm sau từ Hàng Châu về
Thượng Hải. Biết tin Phùng Hy đã ly hôn, tiếp đó lại nghỉ phép hai tháng, Phụ
Minh Ý cảm thấy cần phải gặp cô một lần. Anh thực sự có quá nhiều câu hỏi, quá
nhiều chuyện muốn nói trực tiếp với cô.
Sau
khi đăng ký phòng ở khách sạn, cách nửa tiếng anh lại gọi điện vào phòng Phùng
Hy một lần, nhưng đều không có người nghe máy. Anh nghĩ chắc là cô đi chơi ở
bên ngoài, nên không gọi di động cho cô. Mười giờ ba mươi phút tối, anh lại gọi
một lần nữa, nghe thấy có người nhấc máy, anh liền dập máy, vội vàng cầm một
bông hồng đã bó sẵn đến gõ cửa phòng Phùng Hy.
Anh
nghe thấy bên trong có tiếng động, khóe miệng hơi cười cười, cẩn thận giấu bông
hồng ở sau lưng. Phụ Minh Ý đang tưởng tượng ra cảnh Phùng Hy trợn tròn mắt vì
ngạc nhiên.
Cửa
vừa mở ra, Phụ Minh Ý liền đưa ngay bông hồng ra trước mặt, rồi đột ngột rụt lại.
Nụ cười trên môi đột nhiên tắt ngấm.
Mạnh
Thời mặc quần áo tắm, tóc ướt sũng, nhìn Phụ Minh Ý bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh
tìm ai?”
“Anh
là ai?”, Phụ Minh Ý thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt,
trong lòng cảm thấy vô cùng hẫng hụt. Người trong công ty đã truyền tai nhau từ
lâu, chồng Phùng Hy đã tìm được một cô gái trẻ trung xinh đẹp, đá Phùng Hy rồi,
lẽ nào Phùng Hy cũng đã có người mới? Cô ấy lại có sở thích sưu tập những anh
chàng điển trai? Một anh chàng Điền Đại Vĩ đẹp trai phong độ vẫn chưa đủ, lại
còn thêm anh chàng khôi ngô cao lớn này, nhìn sắc thái cũng không phải là kẻ tầm
thường.
Phụ
Minh Ý chỉ muốn quay đầu đi ngay. Anh cố gắng kìm chế cảm giác khó tả trong
lòng, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Phùng Hy ở đây phải không?”.
Mạnh
Thời gãi gãi đầu tỏ vẻ như vỡ lẽ ra điều gì, “À, có phải anh tìm cô gái lúc đầu
ở đây đúng không? Cô ấy đã rời Hàng Châu rồi, tiền phòng cô ấy nộp hôm nay,
khách sạn không trả lại nữa, cô ấy nhượng lại giá rẻ cho tôi”.
Phụ
Minh Ý lập tức thở phào, mặc dù thất vọng nhưng anh có cảm giác như vừa trút được
một gánh nặng. Anh khẽ mỉm cười, lịch sự nói: “Xin lỗi đã làm phiền anh”.
Mạnh
Thời đóng cửa phòng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Lúc
Phụ Minh Ý liếc nhìn anh cũng là lúc anh đồng thời quan sát người đàn ông khiến
Phùng Hy trốn tránh không chịu gặp mặt. Vẻ già dặn, chín chắn của Phụ Minh Ý, bộ
complet trên người, vừa nhìn là biết giá tiền không rẻ. Mặc dù Phụ Minh Ý rụt
tay rất nhanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy bông hồng đó. Trong lòng anh tràn đầy
nghi hoặc, một người đàn ông giàu có, biết lãng mạn, tại sao Phùng Hy phải
tránh mặt anh ta?
Anh
nhấc điện thoại ở đầu giường và gọi cho Phùng Hy, cười ha ha nói: “Tất cả đều
thuận lợi, ngày mai anh sẽ trả phòng cho em”.
“Cảm
ơn anh”. Phùng Hy không biết Phụ Minh Ý sẽ dừng ở đây bao nhiêu lâu. Nếu anh đã
tìm được khách sạn mà cô ở thì chắc chắn anh cũng có thể tìm được cô ở khách sạn
khác. Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn ở đường Bắc Sơn, căn phòng mà cô ở
được đăng ký bằng tên của Mạnh Thời, cô và Phụ Minh Ý chỉ cách nhau Tây Hồ mà
xa như chân trời góc bể.
Mạnh
Thời đắn đo một lát, cười nói: “Anh ta mang theo một bông hồng, chỉ tiếc rằng
nhìn thấy anh nên không tặng nữa”.
Phùng
Hy giật mình, thấy mình may quá, tựa như có một tảng đá trong lòng rơi phịch xuống
đất. Phụ Minh Ý tặng hoa hồng, cô biết phải nhận thế nào? Trai đơn, gái chiếc,
người tình đầu tiên, sếp trực tiếp của mình, bao mối quan hệ với các thân phận
khác nhau bảo cô phải từ chối thế nào? Phùng Hy cười đau khổ. Cô lại nhớ tới
câu nói cay nghiệt của Điền Đại Vĩ: “Gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng
hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp
gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Coi
như là cô đa tình, nhưng cô không thể không nghĩ cho mình. Dù sao đi nữa thì
người mà anh lấy là con gái của sếp tổng, không tiện để từ chối cũng không tiện
nhận, vậy thì, không cần thiết phải gặp mặt nữa.
“Xin
lỗi về sự mạo muội của anh, đó là bạn trai của em à?”.
“Không,
sếp của em, thuộc khu vực gài mìn, vẫn nên tránh là hơn. Cảm ơn anh”. Phùng Hy
nói một cách nhẹ nhàng. Cô xử lý thế này vừa có thể tránh khỏi nguy hiểm dẫm phải
mìn, vừa không để xảy ra chuyện không vui với Phụ Minh Ý, cô rất hài lòng.
Mạnh
Thời liền cười, trêu cô: “Đến tận cả Hàng Châu, tình cảm chân thành thế mà
không làm em bồi hồi à? Thời nay con gái khó cưa thật”.
Phùng
Hy trả lời rất hùng hồn: “Lãng mạn là chuyện nhỏ, miếng cơm là chuyện lớn. Hoa
hồng đâu có thể làm cơm để ăn được”.
“Ha
ha, phụ nữ thời nay thực dụng thật, kiếm người yêu đầu tiên phải xem anh ta có
xe hơi có nhà hay không, thu nhập mỗi năm bao nhiêu? Theo như sự quan sát của
anh, vị sếp này của em chắc chắn phải thuộc giai cấp có tiền, em theo anh ta
còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền hay sao?”.
Phùng
Hy cười đáp: “Đúng là điều kiện của anh ấy không tồi, tướng mạo cũng tạm ổn, nếu
tính địa vị thì cũng là tổng giám đốc công ty, tiền dĩ nhiên là cũng có. Thế
nhưng, anh ấy có vợ rồi. Ngay từ hồi học lớp một em đã gia nhập đội thiếu niên
tiền phong, sự giác ngộ này vẫn có đấy”.
Mạnh
Thời cười ha ha, châm chọc Phùng Hy: “Xem ra tầm nhìn của em còn ngắn quá, anh
bạn không ngại đường sá xa xôi ngàn dặm tới đây, khả năng được nâng lên làm phu
nhân không phải là nhỏ, tại sao em không tranh thủ cơ hội, nắm chặt chiếc vé ăn
dài hạn này?”.
Phùng
Hy lườm một cái, nghiêm túc nói: “Em không cần tấm vé ăn dài hạn ăn ngon uống
ngọt, em cần giảm béo”.
Mạnh
Thời liền cười, đáp: “Thành phố Hàng Châu không lớn, lại đều ở bên Tây Hồ, cẩn
thận không lại chạm trán đấy”.
“Phiền
anh ngày mai trả phòng thay em và xách hành lý lại đây cho em, địch tiến ta
lùi, em đi Thiệu Hưng mua rượu!”.
Cúp
điện thoại xuống, Phùng Hy thở phào một tiếng. Ngày mai hãy mở điện thoại, nếu
có cú điện thoại gọi nhỡ nào của Phụ Minh Ý, thì nói với anh rằng, mình đã bay
xuống Hải Nam rồi.

