Điều bí mật của chồng - Chương 01 - Phần 1
Chương 1: Tai bay vạ
gió
1.
Mỗi ngày trôi qua trong bề bộn công việc. Năm giờ bốn mươi
phút sáng bật dậy, dù mắt díu cả lại nhưng Điền Ca không dám ngủ thêm nữa. Rửa
mặt xong, cô vội cắm đầu vào bếp nấu cơm sáng. Sáu giờ hai mươi phút rồi mà Ni
Ni vẫn còn uốn éo mãi trên giường không chịu dậy. Năm nay Ni Ni đã lên năm
nhưng vẫn chưa vào khuôn khổ, nó vừa lò dò rời khỏi giường vừa khóc inh ỏi mà
chả cần bất kì lí do gì. Nhưng khốn nỗi cái trò gào khóc ăn vạ chẳng có tác
dụng gì với mẹ nó. Bực mình vì sự ầm ĩ vô lí của con nhóc, Điền Ca quay sang
phát vài cái vào mông con bé rồi cáu kỉnh mặc quần áo, chải đầu, rửa mặt cho
con, sau đó cô lại quay sang ngọt nhạt dỗ cho con ăn sáng. Trước bảy giờ, Lý
Dương phải đưa con đến trường mẫu giáo bằng mọi giá. Đưa con gái đi học xong,
anh vội vàng chạy đến điểm đưa đón xe cơ quan. Đến nơi thì xe lại vừa đi mất,
không lên được xe cơ quan thì đành phải chen lấn trên xe buýt vậy. Quỷ cũng
biết, vào giờ cao điểm mà chen chúc trên xe buýt thì không khác nào một cơn ác
mộng. Ác mộng thì cũng phải chấp nhận thôi, nhưng mấu chốt là ở chỗ, đi xe buýt
thì chắc chắn sẽ đến muộn, đến muộn thì sẽ bị phạt tiền, mỗi một lần chịu phạt
tương đương với việc mất toi năm bao thuốc lá Thái Sơn, không chỉ ảnh hưởng
chất lượng cuộc sống, mà còn ảnh hưởng tới tâm trạng cá nhân.
Sau khi hai bố con rời khỏi cửa, Điền Ca gấp rút thu dọn bãi
chiến trường trong nhà, nếu không đến tối bước vào nhà, mệt mỏi thì chớ, lại
trông thấy nhà cửa ngổn ngang, bẩn thỉu, không nổi điên mới là lạ. Thu dọn qua
loa một lúc rồi cô thay quần áo, xách túi hớt hải chạy ra đường bắt xe buýt đi
làm. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đôi vợ chồng trẻ đều bắt đầu
một ngày mới bằng cuộc đua marathon như vậy. Ngày này nối tiếp ngày kia cứ đều
đều như cái máy suốt từ sáng đến tối, cơ hồ không lúc nào dừng, vả lại ai cũng
không dám tùy tiện rời khỏi vị trí của mình, không dám đi sai một bước, không
dám nói nhầm một câu, bởi chỉ cần một chút sơ suất, cuộc sống gia đình thế là
đi tong. Quả thực chẳng còn cách nào, giá cả hàng hóa, tiền thuê nhà, chỉ số
tiêu dùng các loại không ngừng tăng lên, đang yên đang lành tự dưng khiến cuộc
sống của người ta từ êm đẹp sinh ra chán nản, từ vui vẻ rơi vào phiền não, từ
hạnh phúc tụt xuống địa ngục. Mỗi ngày ngồi xe buýt băng qua từng con phố, bắt
gặp những tòa nhà cao ốc cao vút, Điền Ca thường có cảm giác bị đè nén như nhân
bánh bao, mỗi lần hết ca ra về, cơ thể mệt mỏi rã rời leo lên căn phòng ở tầng
bảy, hai chân cô nặng như chì, chậm chạp lê bước. Ba mươi hai tuổi, tuổi này
vẫn còn được xem là trẻ, theo đúng quan niệm tuổi tác trong pháp định nhà nước
thì cô vẫn đủ tiêu chuẩn là nữ thanh niên, thế chẳng lẽ tế bào trong cơ thể thi
nhau lão hóa sớm vậy sao?
Buổi trưa, Điền Ca đeo kính râm, mặc bộ quần áo thời trang
mua trong shop với giá khuyến mãi còn một phần ba, xách cái túi Gucci hàng fake
ba trăm tệ ra khỏi bệnh viện, đón xe buýt tới dự lễ cưới của cô y tá trưởng.
Trước khi rời khỏi phòng siêu âm của bệnh viện, cô đã xin chủ nhiệm nghỉ thêm
một tiếng, nếu không, chỉ với hai tiếng đồng hồ giờ nghỉ trưa mà đi xe buýt đến
dự đám cưới thì làm sao mà kịp được? Nhưng nếu như bắt taxi, thì cả lượt đi lẫn
lượt về mất hai mươi ba mươi tệ, trong khi đi dự đám cưới đã phải chấp nhận
“nộp phạt”, nếu lại vô cớ mất thêm một khoản phí đi lại, há chẳng phải là đã
rét vì tuyết lại giá vì sương sao?
Nơi tổ chức lễ là bãi cỏ ngoài trời của một khách sạn năm
sao. Thanh Đảo vào tháng Tư, cảnh sắc tươi đẹp, hương hoa ngào ngạt với những
chùm anh đào hồng nhạt nở rực rỡ. Hoa tươi, rượu ngon, âm nhạc, tiếng nói cười
hân hoan… Trên lễ đài trang trí lộng lẫy, cô dâu chú rể tràn ngập hạnh phúc
trong tiếng chúc phúc của bạn bè và người thân. Điền Ca nhìn họ chăm chú không
chớp mắt, cùng nhìn nhau say đắm, cùng trao nhau nhẫn cưới… Tất cả những điều
này đều là giấc mơ thời thiếu nữ của Điền Ca, nhưng mà cảnh tượng đẹp đẽ này
lại dành cho cô y tá trưởng, nhân vật nữ chính nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cô dâu Chu Lệ Sảnh lộng lẫy trong chiếc áo cưới được đặt may
phù hợp với vóc dáng, xinh đẹp như một đóa bách hợp nở rộ. Cô dâu này không
phải ai xa lại, chính là bạn thân của Điền Ca. Nói là đồng nghiệp cũng được mà
gọi là bạn thân cũng đúng. Tình bạn của họ bắt đầu từ ngày đầu tiên Điền Ca đi
làm ở bệnh viện, đến nay cũng đã được tám chín năm rồi. Thân nhau đến nỗi vài
ngày không liên lạc thì người này lại nhớ người kia, nửa đêm canh ba cũng có
thể gọi điện thoại quấy rầy, lúc buồn khổ lại rủ rỉ tâm sự với nhau. Trong tám
chín năm qua, quan hệ giữa hai người chưa từng có bóng dáng của đồng tiền thực
dụng, chủ yếu nương dựa tinh thần nhau là chính. Giả sử chỉ là quan hệ đồng
nghiệp bình thường thì tội gì Điền Ca phải hi sinh giờ nghỉ trưa quý báu để
chen chân lên xe buýt chật chội, tới dự cảnh tượng náo nhiệt này chứ. Tới làm
gì? Kỳ thực chả có gì hay ho, trái lại, vừa mất thời gian còn tốn thêm tiền
mừng cưới.
Tiệc cưới buffet có quy mô không hề nhỏ với hơn ba mươi bàn,
bởi lẽ, Chu Lệ Sảnh là người gốc Thanh Đảo nên có rất nhiều bạn bè và người
thân tới dự hôn lễ. Lúc đi qua dãy nhà vệ sinh, vô tình Điền Ca nghe thấy hai
đồng nghiệp nữ đang xì xào bàn tán về lai lịch chú rễ.
- Thằng cha này ăn cái gì mà số may thế, câu được bao nhiêu
là tiền.
- Hắn ta làm nghề gì? Nhà ở đâu?
- Nghe đâu là tiến sĩ chuyên
ngành tài chính, làm quản lý quỹ…
- Thôi, cho tôi xin! Cái mũ tiến
sĩ ấy có khi phải được đúc bằng nhiều vàng lắm, chắc chắn là dùng tiền mua rồi!
- Cô ta dựa vào cái gì mà lấy
được thằng chồng tốt như thế nhỉ? Học vấn thì chẳng cao, diện mạo lại như hồ ly
tinh, mà sao tốt số thế nhỉ?
- Tốt số ư? Tôi chẳng thấy thế,
hắn ta cũng nhiều tuổi rồi thì phải? Độ một hai năm nữa là bước sang tuổi năm
mươi thôi. Năm mươi tuổi nghĩa là sao? Đã là một lão già sắp bước vào tuổi xế
chiều thì còn gì là đời nữa? Chưa biết chừng, tay chân đầy đồi mồi rồi cũng
nên?
- Được ngồi mát mẻ ăn bát vàng là
tốt rồi, còn cần cái của nợ đó làm gì nữa? Có cũng chẳng bói ra được xe địa
hình Land Rover!
Về thông tin cá nhân của chú rể –
Liễu Tông Nguyên, những điều Điền Ca biết, đương nhiên là đáng tin cậy hơn họ.
Liễu Tông Nguyên năm nay bốn mươi sáu tuổi, là tiến sĩ tài chính học chính
hiệu, người Tế Nam, anh đã ẩn mình mấy năm ở phố Wall của Mỹ, về sau được chiêu
mộ đến Thanh Đảo, từng đảm nhậm chức phó tổng một công ty chứng khoán, quản lý
quỹ đầu tư công cộng và hiện nay, anh chuyển sang làm quản lý quỹ đầu tư tư
nhân. Không riêng gì sự nghiệp thành công, anh có vẻ bề ngoài cũng khá là ưa
nhìn, khí chất nho nhã, cực kỳ phong độ, những người đàn ông thông thường đi
học mấy năm ở nước ngoài khó có thể rèn luyện được như thế.
Hai đồng nghiệp nữ hết bàn tán về
chú rể lại đá sang chủ đề nhà ở của đôi tân lang tân nương: Ngôi nhà có vị trí
đẹp trong thành phố này đấy, vừa nằm cạnh biển lại tựa lưng vào núi, đúng là
tấc đất tấc vàng, những n vạn tệ một mét vuông… Một cô đón lời, tấm tắc khen
ngợi, còn cô kia thì “hừm” một tiếng kỳ quặc. Kể ra cũng có thể hiểu được tâm
trạng của các cô, tự mình phấn đấu nhiều năm cũng chẳng có được một cuộc sống
lý tưởng, đằng này, người ta chỉ cần nhờ hôn nhân, chỉ trong một đêm, cá chép
đã vọt qua cửa rồng. Những phụ nữ có tố chất tâm lý kém một chút, dù họ vẫn còn
độc thân hay đã có gia đình đều tỏ ra tức tối, ngay cả những người có tấm lòng
trong sáng cũng khó tránh khỏi cảm giác ghen tị. Thi thoảng Điền Ca cũng như
vậy, song hôm nay nhân vật chính trên sân khấu là cô bạn thân thiết như một
người nhà với Điền Ca, thế nên cô đã vượt qua cảm xúc tiêu cực và coi những lời
bàn tán ấy chỉ như gió thổi qua tai, cứ nhắm mắt bịt tai làm lơ mà thôi.
2.
Cuộc sống thường xuất hiện các
tình huống trớ trêu để điều tra trí tưởng tượng của chúng ta. Hôm đó xảy ra một
việc mà Lý Dương có nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến, khốn nỗi sự việc bất ngờ ập đến
nên anh không kịp trở tay. Nguyên nhân là từ vụ tai nạn giao thông đột nhiên
xảy ra làm một người đang sống sờ sờ ra đấy, đùng một cái đã chết rồi. Ai mà
biết được, người lâm nạn lại chính là Ngụy Xuân Phong, bạn thân nhất của Lý
Dương, cũng chính là người anh em mà những lúc gặp khó khăn, Lý Dương đều có
thể đến mượn tiền hay khi nào có chuyện gì hệ trọng, anh cũng tới hỏi ý kiến.
Đó là một ngày tháng Tư, cỏ cây
xanh tươi mơn mởn, chim oanh hót líu lo; là ngày gió xuân rộn ràng, ánh mặt
trời rực rỡ; là ngày Chu Lệ Sảnh làm đám cưới thiêng liêng và trang trọng, thế
thì làm sao Lý Dương có thể ngờ được rốt cuộc đây lại là ngày đen tối kết thúc
sinh mệnh của Ngụy Xuân Phong chứ.
Lý Dương nhận được tin dữ qua
điện thoại. Trước khi nhận được cuộc điện thoại này, tâm trạng của anh vốn đang
vui vẻ, vì tháng trước, khi thanh toán một khoản nợ nghiệp vụ, anh đã phát hiện
ra một lỗ hổng về kế toán và kịp thời điều chỉnh lại, tránh được thiệt hại đáng
kể cho công ty. Vấn đề nảy sinh ở bộ phận vật tư, một mặt, quản lý bộ phận vật
tư bị phê bình, chịu phạt, anh ta run rẩy hoảng sợ, chạy vạy khắp nơi tìm người
lãnh đạo xử lý chuyện này; mặt khác, Lý Dương trở thành người có công, được hội
đồng lãnh đạo hết lời khen ngợi đồng thời vinh dự nhận sáu nghìn tệ tiền
thưởng. Hôm nay, vừa khéo món tiền này được chuyển vào tài khoản của anh. Quả
là một việc rất đáng ăn mừng, anh đạt được cả danh và lợi, còn có công trạng
nữa. Để cho bà xã phấn khởi một chút, nhân giờ nghỉ trưa anh chạy xuống dưới
lầu, rút tiền mặt từ máy ATM, sau đó gói tiền vào một cái phong bì màu trắng,
anh tính buổi tối về nhà sẽ dửng dưng coi như không, để phong bì lên bàn trang
điểm của Điền Ca. Anh thích nhìn thấy vẻ mặt vừa mừng rỡ lại vừa ngỡ ngàng của
cô, thích cái cách cô say mê xòe xấp tiền trên mười đầu ngón tay, cắn rồi ôm cổ
anh, kề sát tai anh nũng nịu ngọt ngào như con nít: Anh yêu vất vả rồi, thưởng
cho anh này…
Thế mà bất chợt có một cuộc điện
thoại gọi tới làm ý nguyện tốt đẹp này của anh bỗng chốc vỡ tan.
Điện thoại gọi đến từ Trần Tích
Tích, vợ của Ngụy Xuân Phong, cô lẩy bẩy bấm số điện thoại di động của Lý
Dương.
- Lý Dương! – Cô nói, giọng đẫm
nước mắt, nghe nặng nề như tiếng chuông báo tang, - Xuân Phong gặp chuyện rồi.
- Làm sao cơ?
- Xuân Phong… mất rồi… tai nạn
giao thông. – Giọng Tích Tích nghẹn lại, thế rồi, cô không kiềm chế được cảm
xúc, khóc nấc lên.
Lý Dương cảm thấy có một luồng
khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong tích tắc, bầu không khí như ngưng đọng lại,
anh chết lặng người, Xuân Phong mất rồi ư?
Không thể tưởng tượng nổi. Không
thể tin được. Mấy năm gần đây, Ngụy Xuân Phong vẫn luôn duy trì thói quen của
dân nhà giàu: Vô cùng quý trọng sinh mệnh, không muốn rời xa cuộc sống ở nhân
gian, bởi thế anh sống rất thận trọng, chỉn chu. Trung bình cứ nửa năm anh đi
khám sức khỏe một lần, các chỉ số sức khỏe đều tốt hoặc bình thường. Trong số
những cuốn sách hằng ngày anh hay đọc, mười phần thì có tới tám chín phần là
sách liên quan đến dưỡng sinh. Anh còn có hẳn một bộ lý luận dưỡng sinh do tự
anh nghiền ngẫm, những lúc cùng bạn thân uống rượu, anh không nói chuyện làm ăn
hay chuyện về tiền bạc mà chỉ nói nhiều về đạo dưỡng sinh. Anh lên kế hoạch làm
kinh doanh thêm mấy năm nữa, đợi đến lúc tài sản đạt đến một trị số nào đó
(giống như một ngọn núi cao mà cả đời Lý Dương chỉ có thể ngưỡng vọng chứ chẳng
dám tưởng tượng ra) thì anh sẽ tự động về hưu. Sau đó, anh định dành thời gian
tập trung viết một cuốn sách về khía cạnh mà anh tâm đắc nhất trong dưỡng sinh,
đem những kinh nghiệm điều dưỡng và bí quyết giữ gìn sức khỏe của bản thân cùng
chia sẻ với tất cả mọi người. Anh từng tặng Lý Dương nhiều cuốn sách về thuật
dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe và dặn di dặn lại Lý Dương nên bớt thời giờ xem qua,
đối với việc giữ gìn tuổi xuân, kéo dài tuổi thọ ắt là có ích. Lý Dương cũng
rất muốn chú tâm hơn tới những tri thức này nhưng căn bản anh không vắt ra được
chút thời gian rảnh nào. Sau này anh tự chiêm nghiệm ra rằng: Những cái trò như
dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ, v.v… thường là vấn đề mà người già hoặc người
giàu trăn trở, còn hạng dân đen như mình, tạm thời gác lại đã. Suốt ngày từ
sáng đến tối, bôn ba vì kế sinh nhai trong đầu chỉ biết đến vấn đề ăn, mặc, ở,
đi lại của các thành viên trong gia đình, còn những cái xa vời hơn một chút thì
không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến, với lại cũng đâu lo liệu được như
người ta.
Lý Dương không ngờ được rằng,
Ngụy Xuân Phong chăm sóc sức khỏe cực kỳ tốt như vậy, nhưng vẫn không thể tránh
khỏi tai nạn giao thông. Khi Ngụy Xuân Phong đang lái xe với tốc độ cao, chạy
trên đường quốc lộ ven biển, chỉ vì tránh một chiếc xe tải lớn rẽ gấp nên đột
ngột mất tay lái, xe đâm lên vành đai xanh bên đường, mất lái và lật nhào xuống
bãi ruộng hoang sâu hơn ba mét so với lòng đường, còn bản thân anh thì bị văng
từ trong xe ra ngoài, va trúng một bức tường xi măng, hôn mê tại chỗ. Ngay sau
đó anh được đưa tới bệnh viện, cấp cứu những sáu tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng
vẫn tắt thở trên bàn phẫu thuật.
Nửa tiếng sau, Lý Dương tới bệnh
viện, lúc này Ngụy Xuân Phong đã được đưa vào nhà xác. Lý Dương không kịp nhìn
mặt bạn lần cuối, anh cũng không có sự chuẩn bị về tâm lý cho việc này. Thường
ngày, Ngụy Xuân Phong rất mãn nguyện về cuộc sống của mình, tinh thần hăm hở,
dùng đồ cao cấp, mặc quần áo hàng hiệu, trông oai phong lắm, thế mà giờ đây anh
lại nhắm nghiền đôi mắt và cũng không còn sự sống, tất cả sinh mệnh luân lạc
trong trạng thái đóng băng, làm sao Lý Dương dám tưởng tượng được chứ.
Ở chỗ gần nhà xác, Lý Dương nhìn
mấy gương mặt thân quen mà đã rất lâu rồi anh không gặp, đó là bố mẹ của Ngụy
Xuân Phong cùng với Trần Tích Tích. Họ cũng không nằm ngoài nỗi đau thương bất
ngờ ập đến, sự tuyệt vọng bao trùm lên khuôn mặt và những giọt nước mắt tuôn
rơi như mưa không ngừng kích thích thần kinh của Lý Dương, một lần nữa xác nhận
với anh sự thật: Người bạn cùng lớp thời đại học của anh, mười mấy năm nay vẫn
luôn hiển hiện trước mắt anh, giờ đây đã mất thật rồi.
Cảnh tượng khá hỗn loạn, ở đây
chủ yếu là họ hàng thân thích của Ngụy Xuân Phong, ngoài ra còn có nhân viên
trong công ty của anh và những người bạn kinh doanh. Có mấy người vây quanh bố
mẹ của anh và Trần Tích Tích, bày tỏ sự chia buồn sâu sắc cùng gia đình.
Không ai chú ý tới Lý Dương. Qua
khoảng trống giữa hai người phụ nữ, anh nhìn Trần Tích Tích ở phía xa xa, cô
không gào khóc, có điều nước mắt chảy dàn giụa, vẻ mặt đờ đẫn, có thể thấy
trong giờ phút này cô đau đớn khủng khiếp. Lý Dương cũng cảm nhận được nỗi đau
khắc khoải trong lòng cô. Anh muốn chạy sang chỗ cô nói vài lời an ủi, nhưng
anh lại cho rằng, lúc này dù có nói gì thì cũng vô ích thôi. Xuân Phong đã đi
rồi, giờ này phút này bất kể lời nói nào cũng không thể làm giảm bớt hay xoa
dịu nỗi đau thương của người thân.
Cả buổi chiều, Lý Dương như người
mất hồn, lúc nào mặt cũng buồn rười rượi. Sự thật này quả khiến người ta khó có
thể chấp nhận. Vừa mới mấy ngày trước, anh còn gặp Ngụy Xuân Phong ở cổng ngân
hàng, lúc làm xong việc, hai người tạm biệt nhau, Ngụy Xuân Phong buông một câu:
Đợi qua đợt bận rộn này, hai đứa mình phải đi uống một chầu… Chầu rượu đó còn
chưa uống vậy mà trong nháy mắt, một người đang sống yên lành lại đột nhiên trở
thành người thiên cổ.
Thời đại học, Lý Dương và Ngụy
Xuân Phong ở chung một phòng trong kí túc xá, người nằm tầng trên, người ngủ
tầng dưới. Hồi đó, hai người thân nhau đến nỗi cùng chia sẻ với nhau từng bình
nước, từng hộp cơm, thậm chí có lúc còn cùng thích một cô bạn trong lớp. Sau
khi tốt nghiệp, Ngụy Xuân Phong trở về quê ở Thanh Đảo, còn Lý Dương không muốn
về Hà Nam nên ở lại Bắc Kinh, làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài. Đáng
tiếc là, anh vừa mới đi làm chưa được bao lâu thì gặp cảnh doanh nghiệp này
cùng với năm trăm doanh nghiệp lớn khác tái cơ cấu tổ chức, gây xáo trộn nhân
sự, khiến mọi người hoang mang, từ đó dẫn đến việc nghiệp vụ không ổn định, thu
nhập của nhân viên sụt giảm. Thế là, những nhân viên già dặn kinh nghiệm nhao
nhao đổi nơi công tác, còn Lý Dương gắng gượng ở lại hơn nửa năm, song tình
hình vẫn không được cải thiện, anh đành tìm đường khác mưu sinh. Đúng lúc này,
Ngụy Xuân Phong điện thoại phấn khởi báo cho Lý Dương tin sốt dẻo: Một doanh
nghiệp nổi tiếng ở Thanh Đảo thông báo tuyển dụng nhân viên trong phạm vi cả
nước, người trúng tuyển được vào biên chế nhà nước chính thức. Ngụy Xuân Phong
hỏi Lý Dương có muốn thi thử hay không. Từ thuở nhỏ, Lý Dương đã có một tình
yêu tha thiết với biển cả, hơn nữa, Điền Ca – cô bạn gái cùng anh nói lời yêu
thương ở Bắc Kinh cũng là người Thanh Đảo. Dưới sự ủng hộ, cổ vũ và động viên của
Điền Ca, anh dường như không còn do dự, ôm chí quyết tâm, nhất định phải thi
được vào doanh nghiệp đó. Suốt đêm, anh ngồi tàu hỏa tới Thanh Đảo, đến nơi anh
lại chui tọt vào căn phòng nhỏ của Ngụy Xuân Phong, ngồi đọc các loại tài liệu
có liên quan để chuẩn bị cho cuộc thi. Anh ôn luyện đến quên ăn quên ngủ, hăng
hái chiến đấu những mấy hôm liền. Lần thi này chẳng khác nào một cuộc chiến đấu
tàn khốc, có thể nói là cực kỳ khó khăn, bởi lẽ ngạch kế toán chỉ tuyển tất cả
có tám người, trong khi đó, số người tới đăng ký tham gia thi tuyển không ngờ
đã hơn một nghìn. Đã thế, sát ngày thi, Lý Dương bỗng nhiên cảm cúm nặng, toàn
thân khó chịu, tinh thần thoáng chốc cũng buông lơi, thiếu chút nữa là anh phải
bỏ thi. Cũng may, Ngụy Xuân Phong thấy anh như thế, bèn lập tức gọi điện thoại
tới Bắc Kinh, lúc ấy Điền Ca vẫn đang học ở học viện y học, cô vội vã xin nghỉ,
chạy về Thanh Đảo để tiếp thêm sức mạnh cho bạn trai. Sự chăm sóc tận tình của
Điền Ca cùng với sự cổ vũ không ngừng của Ngụy Xuân Phong, sau hai ngày truyền
dịch, Lý Dương lại bùng lên ý chí chiến đấu, đúng giờ bước vào phòng thi. Kết
quả, cộng điểm các vòng thi, anh có tổng điểm đứng thứ hai, riêng vòng phỏng
vấn thì anh đứng thứ nhất, Lý Dương chính thức được nhận vào làm việc trong tập
đoàn CC Thanh Đảo.
Nghĩ lại, mọi chuyện cứ ngỡ như
ngày hôm qua.
Ấy vậy mà, tựa như một giấc mơ,
trong nháy mắt, âm dương đã đôi bờ cách trở.