Điều bí mật của chồng - Chương 02 - Phần 1

Chương 2: Cuộc sống
trong căn nhà nhỏ bé

1.

Lý Dương và Điền Ca đã sống với nhau sáu năm trong một căn
gác xép bé tẹo, nằm trên tầng bảy của một tòa nhà chung cư xập xệ, thuộc khu
Lục Tiểu, phía sau Phù Sơn. Căn gác xép này có tổng diện tích lên đến bảy mươi
mét vuông, nhưng thật ra diện tích sử dụng thì hạn hẹp lắm, bởi lẽ chỗ hẹp nhất
chỉ vẻn vẹn có một mét còn chỗ rộng nhất thì cũng chỉ tròm trèm năm mét, phòng
vệ sinh có diện tích ba mét vuông, vừa khéo chiếm lĩnh không gian thoáng đáng
nhất.

Dù vậy, gác xép vẫn có đầy đủ mọi thứ chẳng khác nào một ngôi
nhà hoàn chỉnh. Bước vào cửa là phòng khách, chỗ cao nhất phòng là bốn mét rưỡi
và thấp nhất là một mét; bức tường hướng nam có hình thang, hai đầu bên trái
bên phải không cân xứng nhau; còn bức tường hướng bắc có hình chữ “nhân”[1]
chúc đầu thoai thoải. Vị trí gian phòng không cân đối này có diện tích khoảng
mười hai mét vuông, cùng một lúc phải kiêm nhiệm nhiều chức năng, như phòng làm
việc, phòng ăn, phòng vui chơi của trẻ con…

[1] Ở đây chỉ hai bên trái và phải
của bức tường được xây dốc thoai thoải.

Phòng ngủ phía nam, rộng hơn mười lăm mét vuông, đây là gian
phòng có vị trí đẹp nhất và cũng là nơi rộng rãi nhất. Có điều, Lý Dương cao
một mét tám, nếu cứ thẳng lưng mà bước vào phòng thì chắc chỉ đi được chừng ba
bước thôi, chứ đến bước thứ tư thì thế nào cũng va đầu vào trần nhà. Nói là vậy
nhưng một bước ở đây cũng tương đương với khoảng một mét, xem ra ba bước cũng
không phải ít đâu, không gian sử dụng của phòng này đã gần đạt chuẩn rồi. Trong
phòng có một cửa sổ lớn đầy ánh sáng, một chiếc giường đôi, một cái tủ áo và
một cái bàn làm việc đảm nhiệm cả vai trò của bàn trang điểm. Trước khi có con,
nơi đây là tổ ấm yêu thương của Lý Dương và Điền Ca. Từ khi Ni Ni cất tiếng
khóc chào đời, Điền Ca ở cữ trong phòng này và sau đó quyết định ở đây luôn để
tiện cho con bú mớm. Một nhà ba người rúc trên một chiếc giường chật chội, hôm
nào thì nửa đêm nửa hôm con bé quấy khóc làm Lý Dương mất ngủ, hôm thì anh đi
tiếp khách tới khuya mới về làm ảnh hưởng giấc ngủ hai mẹ con. Vì vậy, Lý Dương
quyết định chuyển đến phòng ngủ ở phía bắc, nhường phòng ngủ phía nam cho hai
mẹ con. Trong quá trình nuôi Ni Ni khôn lớn, bà Phượng là người chăm bẵm con
bé, đồng thời cũng phục vụ cả gia đình Điền Ca nên bà cũng thường ở lại mấy
ngày. Mỗi lần bà sang, Điền Ca lại về phòng với Lý Dương, phòng ngủ này trở
thành gian phòng yêu thương của hai bà cháu.

Phòng ngủ phía bắc rất nhỏ, tổng diện tích không quá mười mét
vuông, chỗ thấp dưới một mét, chỗ cao chưa đầy hai mét rưỡi, khi bước vào
phòng, nếu cứ thẳng lưng mà bước thì thế nào đầu cũng va trúng trần. Trước đây,
gian phòng nhỏ bé này là nhà kho của Lý Dương và Điền Ca, đồ dùng linh tinh đều
được chất đống ở đây, trong đó phần lớn là sách vở của hai vợ chồng. Có dạo họ
cũng thanh lý đồ, những đồ dùng còn sử dụng được thì đem bán, còn không thì vứt
bớt đi để có thêm không gian sử dụng. Hai vợ chồng mua tấm đệm Simmons, trải ra
sàn nhà, sau đó trang trí một vài bức tranh đơn giản xung quanh tường và mái
dốc, thế là họ đã có thêm một phòng ngủ ấm cúng.

Có điều, khi nằm ngủ nhất định phải quay đầu về hướng nam,
nếu như quay đầu về hướng bắc, thì không có cách nào ngồi dậy được, bởi lẽ bức
tường ở đây chỉ cách sàn nhà chưa đến một mét.

- Phòng này đẹp nhỉ! – Điền Ca nói.

- Đương nhiên là đẹp rồi! – Lý Dương đáp.

Khi mới chuyển sang, cả hai vợ chồng cùng có sự nhìn nhận
giống nhau về căn phòng này, nhất trí đến kinh ngạc. Hồi đó Điền Ca còn không
tiếc lời ca ngợi: “Thực ra đầu quay về hướng nam, chính là hướng ngủ tốt nhất
đấy. Theo y học, trong hệ thống tuần hoàn máu của cơ thể con người, động mạch
chủ và tĩnh mạch chủ là quan trọng nhất, chúng chạy dọc từ đầu đến chân. Vì
vậy, khi nằm xoay đầu về hướng nam thì hướng vận chuyển của động mạch chủ và
tĩnh mạch chủ cũng thuận theo hướng từ trường của trái đất, đây chính là phương
pháp hữu hiệu để có được giấc ngủ ngon”.

Những lời Điền Ca nói, đương nhiên là đáng tin cậy rồi. Vì
bản thân cô từng là một sinh viên xuất sắc, được đào tạo bài bản về y học; hơn
nữa, bố cô lúc sinh thời cũng là một thầy thuốc Đông y có tiếng. Xuất thân từ
một gia đình nhiều đời theo nghiệp bốc thuốc chữa bệnh nên những điều cô nói về
vấn đề dưỡng sinh, bảo vệ sức khỏe là hoàn toàn có căn cứ.

Lý Dương còn mơ màng hơn cả Điền Ca: “Ban đêm nằm trên giường
nhìn qua cửa sổ trên mái nhà, chúng mình sẽ được ngắm cả một bầu trời sao lấp
lánh huyền diệu, vầng trăng sáng trong và thi thoảng lại có một vài gợn mây
mỏng nhè nhẹ trôi qua. Ôi chao! Thật là lãng mạn biết mấy! Căn phòng này tuy
bình thường, nhưng dưới bàn tay của vợ yêu, đồ đạc được sắp đặt gọn gàng đâu ra
đấy. Điều còn lại là chúng ta có biết hưởng thụ những điều thú vị này không? Quả
thực là hưởng thụ không hết!”

Lý Dương còn tự tay dán giấy tường màu vàng nhạt điểm những
chiếc lá liễu xanh non, trông như hình dáng đôi lông mày dài thanh tú của Điền
Ca khiến Điền Ca cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà gỗ xinh xắn giữa rừng.
Và rồi hai vợ chồng cô cùng đặt tên cho căn phòng nhỏ này là “cabin tình yêu”.

Đó là thời kỳ hạnh phúc của Lý Dương và Điền Ca. Trong rất
nhiều vấn đề, hai người luôn có chung quan điểm, kẻ tung người hứng, lúc nào
cũng hiểu ý nhau. Phải nói rằng, con người Điền Ca rất tốt, cô biết thích ứng
với mọi hoàn cảnh, không có tính cách tranh đua hơn kém, điều đó làm Lý Dương
luôn cảm thấy cuộc sống ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc, không có bất kỳ gánh nặng
hay áp lực nào hết.

Nhưng đấy chỉ là Điền Ca của “thời kỳ hạnh phúc”, là một Điền
Ca ngây thơ trong sáng chưa nhuốm bụi trần, giống như một đóa hoa cúc đang nở
xòe dưới ánh nắng chan hòa. Điền Ca của thời đó đã để Lý Dương được trải nghiệm
trọn vẹn sự ngọt ngào và hạnh phúc của cuộc sống vợ chồng son nên cũng vì thế
anh lại càng quấn quýt, yêu thương cô hơn bội phần.

Tuy nhiên, con người ta sống trong một xã hội phức tạp, muôn
hình vạn trạng, cũng giống như vạn vật trên thế gian này, luôn luôn biến đổi,
xoay chiều, hoặc là tin hin hoặc là cực lớn. Nhất là ngày này qua ngày khác
được chứng kiến cuộc sống của mọi người xung quanh và đồng nghiệp trong bệnh
viện thay đổi đến chóng mặt, dù có là tuýp người hồn nhiên và lãng mãn thì cũng
bị dao động về tư tưởng. Điền Ca cũng không phải là ngoại lệ, cô đâu thể giữ
mãi sự hồn nhiên như thế. Không biết từ khi nào, hai vợ chồng thường xuyên bất
đồng ý kiến.

Đối với bất đồng nhỏ theo kiểu sáng nắng chiều mưa thì trong
vòng mười hai tiếng đồng hồ, hai vợ chồng sẽ lại làm hòa với nhau. Còn với
những bất đồng nghiêm trọng, chẳng hạn như chuyện nhà cửa hay nuôi dạy con cái
thì chẳng ai chịu nhường nhịn ai, cuộc chiến hôm nay chưa dứt thì hôm sau đã
lại tiếp tục.

Sự ngọt ngào chỉ duy trì được đôi ba năm, sau đó Điền Ca bắt
đầu sinh ra chán ghét cuộc sống trong căn gác xép. Cô ước ao giá như mình cũng
được ở trong những khu chung cư đang mọc lên như nấm, nhưng tiếc rằng cô chưa
có đủ tiền nên chẳng thể ra tay được. Nhưng khốn nỗi, càng không dám ra tay thì
giá nhà càng tăng lên vùn vụt, nước dâng đến đâu thì thuyền nổi lên cao tới đó,
mơ ước của cô cứ mãi lùi xa tầm với.

Điền Ca nhẫn nại sống trong căn gác xép đến năm thứ sáu thì
không thể chịu đựng được nữa, cô sắp sụp đổ đến nơi rồi. Làm sao Lý Dương lại
không biết điều đó cơ chứ? Có điều, anh không tán thành việc cứ cắm đầu cắm cổ
mua nhà trong lúc giá nhà đang điên cuồng nhảy vọt, không tính đến hậu quả mà
cứ đâm đầu mua thì chỉ tổ làm nô lệ cho nhà ở cả đời. Nhưng Điền Ca lại cho
rằng, thà cứ quyết đoán một lần cho xong còn hơn là lại tiếp tục phấp phỏng
trông ngóng đến kiếp sau cũng chẳng có nhà mà ở, như thế chẳng phải là sẽ còng
lưng làm nô lệ cả hai kiếp sao.

Lý Dương tủm tỉm nhìn vợ cười:

- Chúng ta có thể sống hai kiếp sao?

Điền Ca lập tức đốp lại:

- Hi sinh cuộc đời của chúng ta chưa đủ sao, lại còn kéo theo
cả cuộc đời của con gái?

Mới nhìn qua thì thấy Điền Ca hiền lành, điềm đạm, nhưng thực
chất bên trong cô lại là một người vô cùng ngoan cố. Ngày thường không có khúc
mắc gì thì nói thế nào cô cũng tán đồng. Nhưng một khi xảy ra sự cố gì đó thì
cô sẽ xoáy vào từng chuyện nhỏ nhặt, làm cho ngô ra khoai, chứ tuyệt đối không
dễ dàng bỏ qua.

Nhất là nửa năm lại đây, khi giá nhà nhảy vọt như tên lửa,
Điền Ca càng trở nên kỳ dị, suốt ngày lân la tại các sàn giao dịch nhà đất, dò
xét thị trường. Mỗi lần Thanh Đảo mở sàn giao dịch nhà đất mới, cô lại tràn đầy
hưng phấn và kỳ vọng, nhưng rồi khi giá khởi điểm được niêm yết, cô lại chìm
đắm trong đau đớn và thất vọng. Vì vậy, cô đành từ bỏ hi vọng ở những nhà thầu
lớn, để bắt đầu dò hỏi bên môi giới nhà second-hand. Xem tình hình này, chắc là
cô đã hạ quyết tâm một chân đạp bỏ cabin tình yêu của hai vợ chồng không chút
quyến luyến.

Vấn đề nhà cửa đã chấm dứt thời kỳ hạnh phúc của Điền Ca.

Kế đó, thời kỳ hạnh phúc của Lý Dương cũng bị buộc phải chấm
dứt theo.

Nếu như nói phiền não của Điền Ca chỉ giới hạn trong vấn đề
nhà ở, thì Lý Dương ngoài phiền não ấy ra, anh còn đau đầu vì nỗi day dứt với
vợ, hổ thẹn với gia đình và cảm giác thất bại nặng nề của một người đàn ông. Nó
không chỉ dừng lại ở mức độ phiền não, mà hiển nhiên, rõ ràng và chính xác là
nỗi thống khổ của đời anh.

Sống ba mươi ba năm rồi anh mới bắt đầu cảm nhận được nỗi
thống khổ do những áp lực từ cuộc sống trắc trở đem đến.

2.

Thành phố Thanh Đảo là quê hương của Ngụy Xuân Phong, nhưng
không phải là nơi chôn rau cắt rốn của Lý Dương. Quê của Lý Dương ở tận huyện
xx tỉnh Hà Nam, nói cách khác anh chỉ là người vùng khác phiêu bạt tới đây
thôi. Dân ngoại tỉnh sinh sống trong một thành phố xa lạ mà không có batoong
chống đỡ, cũng không thể nương dựa vào hậu phương, vốn dĩ đã gặp rất nhiều trở
ngại; nếu lại còn muốn tự lập tự cường, thì chỉ e chẳng phải người có tài cán
nổi bật hoặc bản lĩnh đặc biệt thì mọi ý nguyện tốt đẹp đều chỉ là giấc mộng mà
thôi.

Mười năm trước, khi quyết định dừng chân tại thành phố xinh
đẹp này, Lý Dương mới hai mươi ba tuổi, đang bừng bừng khí thế và tràn đầy hoài
bão. Tuy vấn đề đầu tiên anh phải đối mặt là thuê nhà và mua nhà, nhưng thực sự
anh không xem vấn đề nhà ở là chuyện quá khó khăn. Chưa có nhà thì sao chứ? Anh
từng học Đại học Nhân dân Trung Quốc, là thủ khoa đầu vào trường cao đẳng thành
phố xx, trong cuộc tuyển dụng đầy khốc liệt của tập đoàn CC, anh còn thắng được
nữa là, lẽ nào cả đời lại không có nhà để ở?

Khi Lý Dương mới tới Thanh Đảo thì Ngụy Xuân Phong, cậu bạn
thời đại học đã vào làm việc tại ngân hàng xx Thanh Đảo. Mặc dù, Ngụy Xuân
Phong đi làm chưa đến ba tháng đã mua được một căn hộ nhỏ để chuẩn bị kết hôn,
nhưng đấy là do anh bòn rút từ bố mẹ. Bòn rút tiền của bố mẹ là chuyện rất đáng
xấu hổ. Đây là quan điểm của Lý Dương khi nhiệt huyết tuổi trẻ đương sục sôi,
còn đến nay anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả một gian phòng nhỏ cho riêng
mình cũng chưa có, thế mà anh vẫn giữ khư khư cách nhìn cũ. Có điều, dẫu anh
không nghĩ như thế thì bố mẹ anh cũng chẳng có gì cho anh bòn rút. Bố Lý Dương
là viên chức bình thường của nhà sách Tân Hoa, thuở nhỏ ngoài sách để đọc ra
thì mọi phương diện vật chất khác anh đều thiếu thốn, nhất là từ khi bố anh lâm
vào cảnh nay ốm mai đau, quanh năm phải dùng thuốc. Chính vì hoàn cảnh ấy mà mẹ
anh buộc phải cáng đáng mọi việc trong gia đình, không những phải chăm sóc
chồng mà còn một nách nuôi nấng ba anh em Lý Dương. Để giảm bớt gánh nặng cho
bố mẹ, tốt nghiệp phổ thông xong, người anh cả đã chủ động nghỉ học, hi sinh
tiền đồ của mình vì gia đình. Khi Lý Dương và em gái lần lượt vào đại học, nhà
anh lúc nào cũng trong tình trạng trống trải, xơ xác như bị kẻ trộm vào vơ vết
hết sạch đồ đạc, cho nên đến năm thứ ba, anh đã đi làm part time để tự trang
trải cuộc sống của mình.

Duyên phận giữa anh và Điền Ca cũng được bắt đầu từ việc đi
làm thêm ấy. Hồi đó, Lý Dương là sinh viên Học viện Kinh tế Tài chính thuộc Đại
học Nhân dân Trung Quốc, còn Điền Ca học tại một trường y có tiếng. Trong một
đợt nghỉ hè, hai người cùng tham gia làm cộng tác viên cho một nhà xuất bản,
anh biên tập mảng sách tài chính kinh tế, còn cô thì biên tập sách y học. Ông
chủ nhà xuất bản đó nghe đâu rất giàu có, nhưng lại luôn tìm cách cắt xén thu
nhập ít ỏi của các cộng tác viên. Ông ta mạnh mồm tuyên bố nhân viên được bao
cơm trưa, nhưng bữa cơm nào cũng chỉ có mỗi món bắp cải luộc chát ngắt, có khi
chẳng bằng đám công nhân ở công trường kế bên. Thế nên, nhân một hôm ông ta
không đến làm việc, Lý Dương hô hào cổ súy mọi người đòi cải thiện bữa ăn hoặc
tăng lương, nếu không thì toàn thể bãi công. Đề xuất này được mọi người hưởng
ứng nhiệt liệt, và cũng vì thế mà anh đã lọt vào mắt xanh của Điền Ca. Chẳng
biết là ai theo đuổi ai, chỉ biết là khi hai người vô tình nhìn lướt qua nhau
thì thấy có một thứ cảm giác nào đó vô cùng kì diệu bén rễ từ trong đáy lòng,
đâm chổi trổ bông. Trái tim cả hai cùng lỗi nhịp, ngọt ngào đến choáng váng.

Tình yêu của họ khởi đầu như vậy đấy. Điền Ca nhỏ hơn Lý
Dương một tuổi, lại thêm thời gian học trường y mất những năm năm, cho nên lúc
Lý Dương tốt nghiệp, cô vẫn còn phải học thêm hai năm nữa. Về sau, khi công
việc của Lý Dương tại Bắc Kinh gặp khó khăn, dù rất muốn ở gần người yêu nhưng
chính cô đã ủng hộ anh tới Thanh Đảo lập nghiệp. Tuy là người Thanh Đảo nhưng
Điền Ca cũng chỉ sống ở ngoại ô thành phố. Khu Lý Thương vốn là một thị trấn
nhỏ yên tĩnh bên rìa thành phố, ở đây ngoại trừ một số người bản địa, đa phần
cư dân là người từ vùng khác đến kiếm sống, do không gánh nỗi phí sinh hoạt nội
thành nên buộc phải chuyển về đây. Vì thế, cho dù Thanh Đảo phát triển như thế
nào thì môi trường sống ở đây vẫn lộn xộn, tạm bợ như cũ, xe đạp dựng ngay
trước cửa, lơ là một chút là mất ngay. Từ khi còn rất nhỏ, Điền Ca đã tự thề
với mình rằng, sau này nhất định phải thoát ly khỏi đây, ít nhất cũng phải tiến
được vào khu vực nội thành. Sau này khi yêu Lý Dương, nhìn thấy các anh chị
khóa trên ra trường trụ lại thủ đô kiếm sống cũng chẳng dễ dàng gì, thân phận
bị coi rẻ như cóc nhái, nên khi có cơ hội, cô liền ra sức ủng hộ Lý Dương
chuyển về Thanh Đảo, bởi cô nghĩ trở thành người nổi trội trong thành phố nhỏ
bé này có lẽ cũng đơn giản hơn.

Hai năm đầu Lý Dương đi làm, đương nhiên là không có khả năng
mua nhà. Lúc đó, ngoài tiền thuê nhà luôn nằm trong dự tính ra, anh đã tiết
kiệm chi phí sinh hoạt tới mức tối đa, ngay đến xà phòng tắm hay bàn chải đánh
răng cũng phải so giá chán chê rồi mới quyết định mua, nhưng bởi thu nhập của
một nhân viên trẻ như anh quá thấp nên bất kể cắt giảm chi tiêu thế nào thì mua
nhà vẫn là điều hết sức xa vời. Điền Ca may mắn hơn khi được nhận vào khoa siêu
âm của một bệnh viện lớn. Khi công việc ổn định, hai người đã ra phường làm
giấy chứng nhận kết hôn khi trong túi chỉ còn đúng năm nghìn tệ để sắm sửa đồ
dùng sinh hoạt, vì hạnh phúc mà chấp nhận sống quay quắt nghèo khổ.

Trong năm thứ ba Lý Dương đi làm, cơ quan từng có một đợt mua
nhà trả góp danh cho nhân viên. Tiếc là hệ số lương của anh thiếu mất 0,5 nên
để tuột mất căn hộ ở ven biển với diện tích tám mươi sáu mét vuông. Khi đó lãnh
đạo đã an ủi rằng: “Cậu vẫn còn trẻ lại là người có tiền đồ, sau này nhất định
sẽ còn có nhiều cơ hội, tính toán gì một căn hộ nhỏ? Đàn ông con trai nên có lý
tưởng cao xa, đừng quá lưu tâm đến chút lợi ích trước mắt”. Lý Dương cũng nghĩ
như vậy nên không quá bận tâm đến chuyện này, anh chỉ buồn rầu chút xíu rồi
nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, vui vẻ trở về với quỹ đạo quen thuộc của mình.

Cứ ở mãi nhà thuê, nhiều lúc muốn mua sắm thêm đồ đạc hay
trang trí nhà cửa cũng phải lưỡng lự. Đầu tư tiền bạc cho nhà thuê không khác
gì việc ném tiền xuống nước, phí công nhọc sức mà chẳng được tích sự gì cả. Ví
như có lần, Lý Dương và Điền Ca chi hơn một nghìn tệ làm bức tường nghệ thuật
trong phòng ngủ, ai ngờ mới hết một năm, chủ nhà đột nhiên đòi nâng giá thuê
nhà lên năm mươi phần trăm. Tiếp tục ký hợp đồng hay không đây? Hai vợ chồng
cùng nhau bàn tính, họ muốn ở tiếp nhưng do áp lực kinh tế quá lớn nên đành
phải đi thuê nhà khác, phí hoài cả bức tường nghệ thuật vừa làm. Hay có lần hai
người đi tản bộ, bắt gặp một cái bình sứ trông hay hay, Lý Dương muốn mua nhưng
Điền Ca lại chần chừ một lát rồi gạt đi: “Bình hoa đắt như vậy mà làm gì, nhỡ
nay mai phải chuyển nhà nữa, va chạm đỗ vỡ đâu đó, chẳng phải đáng tiếc ư?”

Thấy quần áo của Điền Ca toàn nhồi nhét trong thùng giấy hết
ngày này sang ngày khác, trông vô cùng tạm bợ nên Lý Dương muốn mua thêm tủ áo.
Điền Ca vội nói khéo: “Chịu khó tạm bợ một thời gian, đợi đến khi mình có nhà
riêng thì mua hẳn tủ gỗ xịn cho sướng!”.

Thời kỳ thuê nhà, bất kể cái gì cũng như là “đối phó”, sống
đối phó, chuyện này đối phó, chuyện kia đối phó. Cảm giác đó thật chẳng dễ chịu
chút tí nào. Không chỉ vì sợ lãng phí không dám sắm thêm vật dụng trong gia
đình mà đồ dùng của chủ nhà để lại cũng nay hỏng mai hư, thành thử lúc sử dụng
cứ phải rón rén cẩn thận. Bình nóng lạnh lúc thì nóng phỏng da lúc thì lạnh ngơ
ngắt, qua mấy hồi khua môi múa mép với chủ nhà, quả thật họ cũng tìm người sửa
chữa mấy lần, nhưng cuối cùng đâu cũng lại vào đấy. Lại còn cái vòi nước sống
dở chết dở trong bếp, mỗi lần động vào nó là y như rằng có chuyện. Thế nên lúc
nào Điền Ca cũng dặn đi dặn lại Lý Dương: “Anh nhẹ tay một chút, trong hợp đồng
chủ nhà ghi rõ, đây là hàng hiệu những mấy trăm Đại dương[2] đấy. Nhỡ làm hỏng
là phải bồi thường theo giá đó, vợ chồng mình có đến nổi không?”.

[2] Một loại tiền tệ thời xưa.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3