Điều bí mật của chồng - Chương 03 - Phần 1
Chương 3: Tình vụng
trộm
1.
Theo thống kê từ các ban ngành có liên quan thì so với những
vụ tai nạn giao thông đường bộ khác, tai nạn của Ngụy Xuân Phong chỉ chiếm một
phần trăm rất nhỏ. Nhưng, chính cái phần trăm rất nhỏ ấy lại mang đến cho già
trẻ lớn bé gia đình họ Ngụy một cú sốc kinh hoàng.
Ngôi nhà của vợ chồng Ngụy Xuân Phong được thiết kế theo kiểu
duplex, rộng hơn ba trăm mét vuông, với màu xanh là màu sơn trang trí chủ đạo.
Có lần Tích Tích đi du lịch Hàng Châu và ở lại trong ngôi
chùa nhỏ tại Cửu Khê. Hằng ngày dạo chơi trên con đường núi rêu phong quanh
mười tám khe suối Cửu Khê, những đồi chè xanh mát trập trùng hòa lẫn với sắc
lam của núi rừng đã khiến cô thực sự rung động trước thế giới kì diệu được dệt
nên từ màu xanh này. Giữa không gian bạt ngàn, khoáng đạt, kì ảo như bức tranh
sơn thủy của trời đất vừa khéo điểm xuyết đâu đó chút sắc đỏ của lá phong hay
màu vàng óng ả của cành hoa đỗ quyên đang nở rộ. Cảnh sắc đó như giúp con người
ta rũ sạch bụi trần, tuyệt diệu không thể tả hết.
Khi Xuân Phong quyết định mua ngôi nhà hiện giờ, khỏi phải
nói, từ vị trí địa lý đến cảnh vật xung quanh, từ chất lượng công trình đến nội
thất bên trong, đều chỉ có thể nói là trên cả tuyệt vời. Đây quả là món quà bất
ngờ dành cho Tích Tích, cô không ngại ngần tuyên bố: “Chính là nó, cho dù sau
này có ngôi nhà khác lộng lẫy đến đâu đi chăng nữa thì cả đời này em chỉ ở đây,
dứt khoác không thay đổi”.
Tích Tích bỏ qua những kiến trúc sư chuyên nghiệp chồng thuê
để tự mình thiết kế, kiểm định nghiêm ngặt từng khâu đoạn, từng chi tiết. Cô
còn mời một họa sĩ chuyên nghiệp đến vẽ trang trí trên tường, mỗi một ý tưởng
của cô đều được thể hiện sống động thông qua ngòi bút của họa sĩ. Trên bức
tường kê bộ sofa cô thiết kế một thác nước nhỏ tuôn chảy róc rách ngày đêm,
xung quanh là những khối đã thạch anh soi bóng xuống đầm nước tĩnh lặng gần đó
chẳng khác nào khối ngọc xanh biếc, lóng lánh, ẩn diệu. Kì công hơn, cô còn cho
trát một lớp rêu ẩm ướt khá dày lên tường để điều hòa không khí nên trong nhà
lúc nào cũng tràn trề mùi cây cỏ thơm mát. Cô muốn sau một ngày làm việc mệt
nhoài, chỉ cần bước chân vào cửa, vợ chồng cô sẽ cảm nhận được vẻ tươi non, mát
lành ùa đến như đang ở trong một khu rừng hoang sơ, tĩnh lặng.
Ngôi nhà này vốn là công sức của cả hai vợ chồng, nay thiếu
đi một người, nên Tích Tích cảm thấy ngôi nhà có vẻ như trống trải, rộng lớn
hơn.
Đồ dùng của Xuân Phong vẫn nguyên vẹn, không thiếu một thứ
gì. Khi còn sống, đêm nào anh cũng về nhà với vợ, còn cô, dẫu khuya khoắt đến
đâu vẫn kiên nhẫn chờ đợi anh về. Bởi vì cô biết chồng mình vốn là người ưa
sạch sẽ, ngoài chiếc giường quen thuộc ở nhà ra thì kể cả ở khách sạn sang
trọng anh cũng không thể chợp mắt nổi. Lần nào đi công tác xa nhà, Xuân Phong
cũng gọi điện than thở với vợ về thói quen lạ giường không ngủ được. Còn bây
giờ, cô không cần phải đợi anh hằng đêm nữa rồi. Anh đã rời bỏ ngôi nhà ấm
cúng, tiện nghi để yên nghỉ dưới lòng đất lạnh lẽo.
May mà sau khi Xuân Phong mất, trong gia đình không xảy ra
tranh chấp tài sản. Anh là con một, bố mẹ lại đã ngoài sáu mươi tuổi, cũng đã
có nhà riêng và tiền lương hưu, hơn nữa tạm thời bây giờ ông bà đang ở trong
bệnh viện nên vẫn chưa đề cập đến vấn đề phân chia tài sản. Theo những gì Tích
Tích hiểu về bố mẹ chồng thì mẹ chồng cô không thể không có ý kiến gì, nhưng bố
chồng có lẽ sẽ nghiêm ngặt can ngăn bà.
Một ngày, hai ngày… rồi bảy ngày trôi qua. Từ khi Xuân phong
xảy ra chuyện đến nay, thế giới của Tích Tích như chìm trong một màu xám tang
tóc, người chồng yêu thương của cô, chỗ dựa vững chắc của cô đã sụp đổ, cô mềm
yếu nhưng không dám ngã quỵ. Cô đã mất chỗ dựa của mình, cô không thể khiến cho
con trai mình cảm thấy thêm bất an, bởi bây giờ cô chính là trụ cột cho nó và
cả bố mẹ chồng, hai tấm thân già ốm yếu chưa hết bàng hoàng vì sự ra đi đột
ngột của con trai trong bệnh viện. Thế nên, cho dù cô mệt mỏi ra sao thì cũng
phải cắn răng chịu đựng, lúc này cô không được phép khụy ngã.
Mới năm giờ sáng, Tích Tích đã trở dậy, nấu nướng trong bếp.
Cô cho con trai ăn xong rồi đưa thằng bé đi mẫu giáo, tiện thể mang theo hai
cặp lồng cơm đến bệnh viện luôn. Trước tiên là phải ghé qua phòng hồi sức đưa
bữa sáng cho bố chồng, sau đó đến khoa xương khớp thăm hỏi mẹ chồng sau.
Vừa rời khỏi bệnh viện, Tích Tích lại vội vàng lái xe tới
nghĩa trang để cúng tuần cho chồng.
Tích Tích cho rằng, không cần thiết phải đưa Hạo Hạo tới đây.
Thằng bé mới có bốn tuổi, nó còn quá nhỏ để hiểu nỗi đau của người lớn. Hai
mươi chín tuổi, cô mới sinh Hạo Hạo nên đương nhiên là yêu chiều thằng bé như
hòn ngọc quý trên tay. Thằng bé không hỏi nhiều về sự ra đi của bố, có lẽ nó
chỉ hiểu lờ mờ thôi, vì nó vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về sự sinh ly tử biệt.
Mấy ngày lo việc tang ma, thằng bé vẫn được đưa đến trường như thường lệ, tối
đến thì gửi tạm sang nhà bảo mẫu. Đó là ý của Tích Tích và cũng là ý của bố mẹ
chồng cô, họ làm vậy để tránh tình cảnh đau thương trong gia đình làm ảnh hưởng
đến tâm hồn non nớt của nó. Vì vậy, mỗi lần nhắc đến bố, thằng bé chỉ biết bố
đi công tác xa nhà, không rõ khi nào mới trở về. Mỗi lúc nhớ bố, thằng bé lại
gấp một con hạc giấy, vẽ một bức tranh hoặc là sắp xếp đống đồ chơi ngăn nắp để
đợi đến khi bố về, hai bố con sẽ cùng chơi… Những nghi thức của người lớn thì
chẳng ai áp đặt cho thằng bé.
Tích Tích cũng không nói với bố mẹ chồng về chuyện cúng tuần
đầu cho Xuân Phong. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã là một nỗi đau quá lớn,
hà cớ gì phải gợi lại đau xót cho bố mẹ. Nhưng cô không ngờ lại gặp mẹ chồng
mình ngay ngoài cổng nghĩa trang.
Quả thật có những việc luôn nằm ngoài dự tính. Sau cú ngã,
chân của mẹ chồng Tích Tích bị bong gân, phải nằm yên tại chỗ. Sáng nay lúc
Tích Tích đưa cháo đến, bà vẫn không nhắc một câu nào về chuyện của con trai,
nào ngờ sau đó lại tự bắt taxi đến đây. Nếu bà nhất định muốn tới thì tại sao
không chịu nói với cô? Không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Mở miệng với con
dâu khó khăn đến vậy ư?
Bà chống gậy và có một người phụ nữ dìu bên cạnh. Người dìu
bà chính là cô hộ lý mà Tích Tích đã thuê để chăm sóc mẹ chồng trong thời gian
bà nằm viện. Bà ngồi trước mộ con trai, nước mắt lã chã rơi, rồi run rẩy lấy
từng xấp tiền âm phủ và vàng mã trong chiếc túi to mua từ cửa hàng bán áo quan
ở cổng bệnh viện, rồi dùng bật lửa đốt từng thứ một. Xem ra, bà đã sớm chuẩn bị
đồ cúng tuần cho con trai, có điều, do đi đứng khó khăn nên chắc chắn bà đã
phải nhờ người mua hộ những thứ này.
Nhìn mẹ chồng như vậy, Tích Tích cũng thấy khóe mắt hơi cay
cay, nhưng cô vẫn cố nuốt nước mắt vào trong. Bác sĩ dặn rồi, phải chú ý chăm
sóc không được để bà nghĩ ngợi khóc lóc nhiều quá, như vậy sẽ làm tổn thương
đến đôi mắt.
Tích Tích bày hoa tươi và trái cây ra trước bia mộ.
- Lại đây, Tích Tích, đốt cho chồng con ít tiền vàng đi! – Mẹ
chồng nói.
Tích Tích ngồi xuống cạnh mẹ chồng và bắt chước bà, lấy mấy
thếp tiền vàng tản ra từng chút một rồi ném vào ngọn lửa đang cháy bập bùng.
- Con ơi!... Ông trời ơi! Kiếp trước tôi đã tạo nghiệp chướng
gì thế này, ngài có trừng phạt thì trừng phạt tôi là được rồi, sao ngài không
mang tôi đi chứ… Xuân Phong đi rồi, tôi phải sống thế nào đây! – Mẹ chồng vừa
khóc vừa oán than nước mắt nước mũi giàn giụa.
- Mẹ đừng quá đau lòng mà hại đến sức khỏe, mẹ còn có Hạo Hạo
mà!
- Chồng con mất mà con không đau lòng sao? Cháu trai là cháu
trai, con trai là con trai, Hạo Hạo có thể thay thế được bố nó không? – Mẹ
chồng thoáng ngừng khóc, đôi mắt mờ đục nhòe nhoẹt nước mắt chọt lóe lên tia
nhìn sắc như dao, lia thẳng về phía cô con dâu, rồi và lại tiếp tục kêu khóc
thảm thiết.
Tích Tích không hề đáp lại, lặng lẽ ôm nỗi đau trong lòng.
Làn gió nhẹ của tháng Tư thổi tung mái tóc xoăn đen nhánh của
Tích Tích, cô không khóc tiếng nào, nhưng trong đôi mắt đẹp tựa như hồ thủy
đang ngưng đọng một nỗi đau đớn tột cùng, không thể nguôi ngoai và không nói
hết bằng lời.
Rời khỏi nghĩa trang, Tích Tích lái xe đưa mẹ chồng về bệnh
viện, dọc đường, bà luôn miệng khóc lóc đòi ra viện.
- Không thể ở đó thêm một ngày nào nữa, thực sự mẹ không có
cách nào sống nổi, bệnh viện không phải là chỗ con người nán lại, mẹ thật không
ngờ mình lại có thể nằm viện lúc này, thực sự là không thể ở nổi nữa… - Mẹ
chồng mếu máo nói, nước mắt lưng tròng.
- Vâng, mẹ đợi con nói chuyện với bác sĩ đã, con sẽ làm hết
khả năng để mẹ nhanh ra viện! - Tích Tích từ tốn nhận lời.
Khi Tích Tích đến xin cho mẹ chồng về nhà tĩnh dưỡng, bác sĩ
trả lời rằng, bệnh nhân bị bong gân khá nghiêm trọng, sau khi làm tiểu phẫu,
hiện tượng sưng tấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nếu hàng ngày không thay thuốc
đúng giờ sẽ dẫn đến nhiễm trùng, việc này gia đình phải tự gánh lấy hậu quả.
Suy đi tính lại, cuối cùng Tích Tích lại phải dành cả tiếng đồng hồ làm công
tác tư tưởng với mẹ chồng thì bà mới đồng ý sau một tuần nữa mới nhắc đến
chuyện ra viện.
Về đến nhà, Tích Tích bắt đầu sắp xếp lại di vật của chồng.
Lúc này, cô không thể không trù liệu về vấn đề chỗ ở của bố
mẹ chồng sau khi ông bà ra viện. Ông bà vốn có nhà riêng, sức khỏe cũng ổn
định, ít khi đau ốm. Nhưng mà lần này, cái chết của người con trai duy nhất đã
khiến hai ông bà gục nhã. Vì vậy, Tích Tích nghĩ sau khi ông bà ra viện, nếu cứ
khoán trắng bố mẹ chồng cho hộ lý thì thật là không yên tâm chút nào.
Thế là cô quyết định đón ông bà về nhà mình chăm sóc, ít nhất
cũng phải qua giai đoạn này đã.
Và để tránh cho bố mẹ chồng nhìn vật lại nhớ đến người, cô đã
cất tất cả di vật của Xuân Phong lên gác xép trên tầng ba. Tuy rằng người không
còn nữa, nhưng những đồ vật quen thuộc của anh sẽ vẫn khiến mọi người thêm bùi
ngùi, thương xót.
Khi kéo khóa túi bên sườn chiếc cặp đựng máy tính xách tay
của Xuân Phong, Tích Tích chợt thấy một cái túi da nhỏ màu đen, bên trong đựng
chiếc điện thoại di động Motorola nhỏ gọn. Chiếc cặp xách này là do cô mang về
từ phòng làm việc của Xuân Phong sau khi lo xong hậu sự cho anh. Thoạt nhìn
thấy chiếc điện thoại lạ trong túi xách, Tích Tích còn tưởng cô đang gặp ảo
giác do khóc quá nhiều. Cô ra sức nháy nháy mắt, không sai, đúng là một chiếc
điện thoại di dộng. Có điều, đây không phải là chiếc điện thoại chồng cô thường
dùng lúc anh còn sống.
Tích Tích tò mò bấm nút mở máy. Máy vẫn chạy tốt, pin vẫn còn
đầy.
Cô thử gọi sang điện thoại của mình, không ngờ màn hình hiển
thị một số máy quen thuộc: Số điện thoại cũ Xuân Phong từng dùng mấy năm trước.
Cách đây mấy năm, Xuân Phong đột nhiên đổi số điện thoại mới với lí do là theo
lời khuyên của một đạo sĩ ở Lao Sơn, số máy này không may mắn lắm, không nên
dùng nữa. Từ khi đổi số điện thoại mới, quả là như có thần linh phù trợ, chuyện
kinh doanh của anh, bỗng chốc trở nên xuôi chéo mát mái, hưng thịnh phát đạt.
Cứ thế, anh đã dần bước chân vào giới thượng lưu trong xã hội, có tên tuổi
trong các câu lạc bộ thịnh hành của đám nhà giàu.
Tích Tích cũng chẳng nghĩ gợi gì, cô cho rằng Xuân Phong đã
vứt SIM từ lâu rồi. Vậy mà hóa ra anh chẳng những giữ lại nó mà còn để nó kè kè
bên mình.
Tích Tích đến phòng làm việc của chồng, cô kéo ngăn tủ lấy
chiếc điện thoại di động quen thuộc lúc mà còn sống Xuân Phong luôn mang theo bên
người. Đó là chiếc Samsung nạm kim cương, được bán với số lượng hạn chế, rất
quý giá. Thường ngày anh hay đút nó trong túi áo, về đến nhà thì để trên bàn,
quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư, không giống như những người đàn ông
khác, về nhà vẫn phải kè kè điện thoại bên người hoặc để ở trong tầm kiểm soát,
hễ có chuông báo tin nhắn là lén lút kiểm tra, xem xong lại xóa ngay lập tức.
Những việc này, chưa từng xảy ra với Xuân Phong.
Ở với nhau hơn mười năm, Tích Tích luôn coi thường những
chuyện ám muội như xem trộm điện thoại di động của chồng, dùng trăm phương ngàn
kế để điều tra chồng. Trước ngày hôm này, cô chưa bao giờ kiểm tra tin nhắn,
cuộc gọi đến, cuộc gọi đi, cước thuê bao trong điện thoại di động của chồng; cô
cũng không giống những người đàn bà khác ghen tuông này nọ, gắn camera theo dõi
chồng 24/24 giờ. Cô không chỉ tin tưởng và tín nhiệm chồng, mà lúc nào cũng cho
rằng, chồng mình không bao giờ làm những việc có lỗi với gia đình, yêu thương
vợ con, hiếu kính bố mẹ. Anh chưa một lần quên sinh nhật của bố mẹ, vợ con và
cả những dịp quan trọng như kỷ niệm ngày cưới…
Thế thì làm sao cô có thể tưởng tượng được, ngay trong tầm
mắt của vợ, ngoài chiếc điện thoại di động đang sử dụng hằng ngày, anh chồng
vẫn được mọi người công nhận là tốt ấy lại âm thầm dùng một chiếc điện thoại di
động khác. Khốn nỗi người vợ luôn tự nhận định bản thân mình chính là người
thân thiết nhất trong cuộc sống của chồng, thì lại chẳng mảy may phát giác ra
bí mật ấy.
Một chiếc điện thoại tinh tế. Trần Tích Tích cuộn tròn người
trên sofa, cầm chiếc điện thoại di động trên tay lật qua lật lại ngắm nghía.
Trong danh sách cuộc gọi đến và cuộc gọi đi, chỉ duy nhất có tên một người: Hoa
Nhi.
Khoảng bốn năm trăm tin nhắn đến và đi cũng chỉ trao đổi với
một người: Hoa Nhi.
Rõ ràng chiếc điện thoại này chỉ được dùng để kết nối với một
người duy nhất.
Những tin nhắn lưu trữ hẳn cũng là món ăn tinh thần không nỡ
xóa bỏ.
Hai số máy này thường xuyên liên lạc với nhau, có những tin
nhắn thậm chí còn được gửi đến sau mười hai giờ đêm. Xuân Phong và Hoa Nhi. Tần
suất nhắn tin và gọi điện của họ vượt xa số lần Xuân Phong liên lạc với vợ.
Điều này làm cho Tích Tích càng lúc càng dao động nhiều hơn.
Xem qua nội dung tin nhắn, Tích Tích gần như sụp đổ.
“Chưa từng vì khách quét đường hoa, cửa bồng nay mới mở ra vì
chàng”.[1]
“Thiếp như tùng bách núi nam, chưa vì người khác đem lòng yêu
thương”.[2]
“Ta với chàng mãi mãi không đoạn tuyệt không suy biến… Tuyết
rơi mùa hạ, trời đất hợp nhất, mới dám đoạn tuyệt với Xuân Phong”.[3]
“Cửa xanh mưa gió bão bùng, xé ruột xé gan chàng hay
chăng?”.[4]
“Hai đóa hoa ngăn cách bởi bức tường, sớm muộn cũng nguyện
thành cây liên cành”.[5]
“Chiêm bao chừng muộn, đăm chiêu vô cùng, Xuân Phong Hoa Nhi,
hoan ái xuân mộng”.[6]
[1] Câu thơ phỏng theo lời bài thơ
Khách chí của Đỗ Phủ.
[2] Trích từ bài Nam ca tử trong Đôn
Hoàng khúc tử từ tập.
[3] Câu thơ phỏng theo lời bài tình
ca trong Nhiều ca nhạc phú đời Hán.
[4] Trích nguyên văn bài thơ Ứng
thiên trường của Vi Trang đời Đường.
[5] Trích từ bài thơ Sinh tra tử của
Ngưu Hi Tế đời Đường.
[6] Họa theo bài thơ Canh lậu tứ của
Ôn Đình Quân.