Điều bí mật của chồng - Chương 04 - Phần 1

Chương 4: Khoản tiền bí hiểm

1.

Dù rất đau lòng nhưng Tích Tích
vẫn là người phụ nữ biết kiềm chế.

Nỗi đau đớn bị phản bội tựa như
một cái ung nhọt mưng mủ, lan tỏa rất mạnh mẽ trong lòng.

Bố mẹ Ngụy Xuân Phong đã ra viện.

Tích Tích cố nén nỗi đau lòng,
lái xe đến ngôi nhà cũ của bố mẹ chồng trên đường Trung Sơn, cùng người giúp
viện dọn dẹp cả ngày, cho đến khi không còn một hạt bụi trong phòng. Hôm sau cô
vào bệnh viện đón mẹ chồng về, hôm sau nữa lại đến trung tâm phục hồi sức khỏe
đón bố chồng. Việc quay lại đây vốn là ý của bố chồng, ông dứt khoát bác bỏ kế
hoạch của Tích Tích mời họ đến ở nhà cô.

- Bố không đi đâu hết, - Ông bố
chồng nói. - Ngoài nhà mình ra, ở đâu cũng không tiện.

- Bố, con và Hạo Hạo không phải
là người ngoài, bố mẹ sang bên đó cũng có khác nhà của mình đâu? Nhà con rất
rộng rãi, bố mẹ ở tầng dưới cho tiện đi lại, con và Hạo Hạo ở tầng trên bố còn
lo ngại điều gì?

Đối với đề nghị của con dâu,
ngược lại, mẹ chồng không có ý kiến gì, thậm chí bà còn tỏ vẻ hớn hở:

- Qua đấy thì hàng ngày chúng ta
đều được ở cùng cháu trai, cũng có thể đỡ đần Tích Tích chăm sóc Hạo Hạo.

Thế nhưng, thuyết phục thế nào
thì bố chồng Tích Tích cũng không bằng lòng. Ông thở dài, kiên quyết từ chối:

- Tích Tích à, những gì con làm
cho cái nhà này, bố mẹ đều hiểu. Từ khi con về làm dâu nhà ta, bố mẹ vẫn luôn
xem con như con gái của mình, rồi con lại sinh cho nhà họ Ngụy ta Hạo Hạo nữa,
đó là phúc phận kiếp trước chúng ta tu được đấy, bất kể tương lai như thế nào,
đời này bố mẹ thỏa lòng rồi.

Hôm đó Hạo Hạo cũng theo mẹ đi
đón ông bà. Nghe ông nội nói như vậy, thằng bé ôm chầm lấy chân ông năn nỉ:

- Ứ ừ, cháu muốn ông nội đến nhà
cháu cơ, ông bà đồng ý đi, như vậy chúng ta sẽ được ở cùng nhau mỗi ngày.

Bố chồng xoa đầu thằng bé:

- Hạo Hạo ngoan, nghe lời ông
nội, bây giờ ông nội chỉ muốn ở nhà của mình thôi, khi nào cháu nhớ ông bà thì
nói mẹ đưa cháu đến đây chơi, được không?

Thấy bố chồng cứ một mực như thế,
Tích Tích cũng không nói thêm gì nữa. Ông cụ vốn là người cố chấp, bình thường
ông ít khi thuận theo chủ ý của người khác. Khi Xuân Phong còn sống, anh cũng
từng có ý này nhưng ông cụ lấy lý do hai thế hệ cùng sống dưới một mái nhà e
không tiện để cự tuyệt. Giờ Xuân Phong mất rồi, việc thuyết phục ông thay đổi ý
kiến càng thêm khó.

Trước đây, hai ông bà chưa bao
giờ cần đến người giúp việc theo giờ, nhưng từ sau lần ông bà nhập viện, Tích
Tích quyết định thuê người đến dọn vệ sinh và nấu cơm. Ai dè, chưa đến một
tuần, đã phải thay hai người giúp việc do mẹ chồng không vừa ý. Ngặt nỗi bà
chưa khỏi đau chân, đi lại rất bất tiện, thế là hằng ngày sau khi đi làm về,
Tích Tích lại phải chạy ra siêu thị, mua đủ các loại rau, dưa, thịt, cá… đem
sang cho hai ông bà. Chỉ riêng việc chợ búa mỗi ngày cũng đủ khiến cô phải tốn
hàng giờ đồng hồ suy nghĩ đến việc thay đổi thực đơn để bổ sung dinh dưỡng cho
bố mẹ chồng.

Mẹ chồng cô vốn nấu ăn rất ngon,
nhưng bà chỉ vào bếp để nấu cơm trưa cho chồng, còn chiều tối thì mặc cho Tích
Tích sấp sấp ngửa ngửa chạy qua chạy lại, bà vẫn nhất quyết không xuống bếp mà
giao phó toàn bộ cho con dâu. Tuy đối xử với con dâu chẳng ra làm sao, nhưng
đối với cháu trai thì bà thương xót không để đâu cho hết. Ngay như khi ăn cá,
bà cũng tỉ mẩn gỡ sạch xương dăm, rồi mới bón cho Hạo Hạo. Có lần thằng bé
bướng bỉnh nhất định đòi đái vào cốc uống trà, thế mà bà không nói một lời nào,
lẳng lặng lấy cốc uống trà của mình cho thằng bé đái rồi đem rồi đem rửa sạch,
cầm vào nhà tiếp tục uống trà như bình thường. Tích Tích thấy thế liền nhẹ
nhàng khuyên mẹ chồng không nên nuông chiều thằng bé quá mà sinh hư. Nhưng bà
trừng mắt lên mắng cô, nó còn nhỏ, sao có thể lấy chuẩn mực của người lớn ra để
bắt nó làm theo chứ?

Hồi Ngụy Xuân Phong còn sống, vào
dịp cuối tuần và lễ tết, anh đều đưa vợ con sang nhà ông bà ăn cơm. Còn ngày
thường thì hai nhà giống như hai đường thẳng song song, duy trì mối liên hệ
thân thiết nhưng mỗi bên đều có không gian riêng rẽ. Lúc đó, bố chồng vẫn còn
khỏe, ông đã về hưu nên chỉ ở nhà chơi cây cảnh, viết thư pháp, đánh cờ, hưởng
thụ cuộc sống nhàn hạ. Cả nhà cùng nhau, nói cười hân hoan, vui vẻ thuận hòa…
Thế mà chỉ trong nháy mắt đã thánh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, năm người
giờ chỉ còn bốn, mỗi tối cả nhà cùng ngồi ăn cơm, Tích Tích luôn cảm thấy thiếu
thiếu điều gì đó.

Dù nói thế nào thì từ khi Xuân
Phong qua đời, bố mẹ chồng ốm đau suốt khiến cuộc sống của Tích Tích hoàn toàn
bị xáo trộn. Nhà cô ở phía đông thành phố, nơi làm việc cũng ở phía đông, mà
nhà bố mẹ chồng lại nằm trên đường Trung Sơn, vừa khéo ở tít phía tây, cho nên
ngày nào cũng như ngày nào, cô đều phải vòng đi vòng lại hai lượt thành phố
Thanh Đảo. Cứ như thế mãi cũng không được, không những lãng phí thời gian, xăng
xe mà còn gây mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng sao có thể bỏ mặc ông bà
được? Tích Tích không làm nổi. Bố chồng đã qua đợt điều trị phục hồi chức năng
nhưng đi lại vẫn phải chống gậy, xuống cầu thang còn run lẩy bẩy, trong khi nhà
ông bà ở tận tầng bốn, có muốn xuống nhà đi dạo hóng mát cũng là cả một vấn đề.
Lẽ nào Xuân Phong vừa mất, cô và bố mẹ chồng lập tức trở nên xa lạ với nhau?
Nhất là mỗi khi Hạo Hạo từ biệt ông bà để ra về, Tích Tích không đành lòng nhìn
vào mắt của bố chồng. Ông ngồi lặng im trên xe lăn, dẫu ông không nói lời nào
nhưng đôi mắt đăm đăm nhìn về phía cháu trai, bịn rịn, khiến lòng cô chùng ngay
xuống. Có lần, cô còn vô tình nhìn thấy khoảnh khắc bố chồng lén quay người đi,
trong ánh mắt đục ngầu của ông ăm ắp lo lắng và thương cảm, giây phút ấy lòng
Tích Tích như bị dao cứa. Ông cụ là một người rất tốt, do nhà họ Ngụy không có
con gái nên từ khi Tích Tích được gả vào nhà này, ông luôn đối xử với cô như là
con gái. Hồi mới kết hôn, cô chưa hiểu chuyện, hai vợ chồng thường giận dỗi cãi
vã nhau. Có lần Tích Tích khóc sướt mướt đến tận khuya rồi gọi điện mách với bố
mẹ chồng. Hôm sau, trời còn chưa sáng, bố chồng đã đi xe buýt sang nhà hai vợ
chồng cô, khi biết Xuân Phong đi uống rượu ở bên ngoài lại thêm việc vết son
môi dính vào cổ áo đã làm bùng nổ chiến tranh giữa hai vợ chồng, ông tát con
trai một cú trời giáng rồi thét anh quỳ xuống, bắt thề độc. Đời này kiếp này
không được làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Tích Tích.

Hai người lấy nhau mười năm, tuy
rằng một phần tư thời gian là Ngụy Xuân Phong phản bội cô và gia đình, nhưng cô
không thể vì sự phản bội của anh mà phủ nhận tình cảm vợ chồng trong ba phần tư
thời gian còn lại, không thể vì sự phản bội của anh mà trút hết oán giận lên bố
mẹ chồng, và càng không thể vì thế mà phủ nhận toàn bộ tình cảm bố chồng dành
cho cô chẳng khác nào bố đẻ. Hơn nữa, hai ông bà chỉ có một người con trai duy
nhất là Xuân Phong, người ta vẫn nói “trẻ cậy cha, già cậy con”, nếu như ngay
cả đạo lý này cũng không hiểu thì con người khác gì loài vật?

Trước đây Xuân Phong từng đề cập
đến vấn đề phụng dưỡng bố mẹ và anh có một ước hẹn với Tích Tích.

Mùa hè mấy năm trước, Tích Tích
bị nhiễm virut cúm, liên tục một tuần, ngày nào cô cũng phải đến bệnh viện
truyền dịch rồi về nhà nghỉ ngơi. Mỗi sáng Xuân Phong đều đưa cô đi truyền
dịch, từ bãi đỗ xe của bệnh viện đến phòng khám xa mấy trăm mét, thế mà lần nào
anh cũng đòi cõng để vợ đỡ mệt. Mặc dù lúc ấy khắp người khó chịu nhưng Tích
Tích vẫn đủ sức bước đi, nhưng cô vẫn thoải mái ngả lên lưng anh, đón nhận sự
cưng chiều và che chở của người chồng yêu thương. Truyền dịch xong, anh lại đưa
cô về nhà và dặn đi dặn lại cô giúp việc chăm sóc thật tốt rồi mới cuống cuồng
đi làm. Những ngày cô ốm, dù khách hàng mời mọc chiêu đãi thế nào anh đều từ
chối hết, để về cùng cô ăn cơm tối rồi lại đưa cô ra bờ biển để hít chút không
khí trong lành. Khi đó, cô cho rằng, mình không phải là một cái cây sánh vai
đứng cùng anh mà như một dây leo yếu ớt, dựa dẫm vào chồng, hạnh phúc suốt đời.

Và cô cũng cho rằng quan hệ vợ
chồng mãi mãi giống như biển và sóng cùng trường tồn với trời đất. Những ngày
dạo bước trên bờ biển ấy, anh để lại cho cô ký ức lãng mạn nhất trong cuộc đời.

- Xuân Phong, vì sao anh tốt với
em như thế?

- Lại nữa rồi, anh nói cho em
biết, là vì tiền của bố em đấy, vừa lòng chưa? - Anh cười.

Lần nào cô đưa ra câu hỏi ngốc
nghếch ấy, Xuân Phong cũng trả lời như vậy, Tích Tích chỉ cười hạnh phúc. Tích
Tích và Xuân Phong đã có ba năm yêu nhau say đắm trước khi tốt nghiệp đại học.
Nhưng hồi đó Xuân Phong chỉ biết Tích Tích là người Sơn Tây, ngoài điều này ra,
anh hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh gia đình của cô. Không riêng gì anh mà
ngay cả các bạn học cùng lớp cũng không rõ thân thế của Tích Tích, mà chỉ biết
bố mẹ cô làm ăn buôn bán ở Thái Nguyên, bởi cô luôn sống giản dị, chan hòa với
bạn bè. Đến tận lúc Tích Tích đưa anh về Tây Sơn ra mắt bố mẹ, tận mắt nhìn khu
biệt thự của họ Trần rộng hơn hai mẫu ở giữa thành phố Thái Nguyên, Xuân Phong
mới tròn mắt như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Vì thế, những năm tháng sau
này, mỗi lần anh trả lời “Ngày trước anh yêu em là vì tiền của bố em” đương
nhiên là câu nói đùa của hai vợ chồng.

- Anh tốt với em như thế, làm sao
em đáp lại được tình cảm của anh đây? - Tích Tích mỉm cười hỏi tiếp.

- Em thực sự muốn đáp lại tình
cảm của anh à? Anh có chuyện nhờ cậy em đây.

- Chuyện gì?

- Em biết đấy, bố mẹ chỉ có một
mình anh là con trai, nuôi con là để dưỡng già, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh có
bệnh tật hay tai vạ gì thì hai ông bà phải làm thế nào?

- Anh nói lẩn thẩn gì thế? Đừng
nói nhảm. - Tích Tích trách anh. Cô không mê tín nhưng mở miệng nhắc tới bệnh
tật tai vạ dù sao cũng không may.

- Giả dụ thế?

- Anh không cần lo lắng, còn có
em mà, em cư xử với bố mẹ mình thế nào thì sẽ cư xử với bố mẹ anh thế ấy. Nói
như thế thì em cũng có một chuyện muốn nhờ anh.

Xuân Phong bật cười ha hả:

- Nếu như không thể trông cậy vào
em trai em thì chúng mình sẽ phụng dưỡng cả bố mẹ em nữa. Như vậy thì hay thật!

- Đến lúc đó hai vợ chồng mình
phải mua một ngôi nhà to đùng chứ nhỉ? Bố mẹ hai bên đến ở mà nhà chật chội quá
thì suốt ngày hực hặc với nhau thì làm thế nào? - Dĩ nhiên, đó chỉ là một câu
nói đùa của Tích Tích.

Thế mà Ngụy Xuân Phong lại trả
lời rất thật:

- Không thành vấn đề, từ giờ trở
đi, chúng mình sẽ cùng nỗ lực cho một tương lai như thế.

Không ngờ lời nói của Ngụy Xuân
Phong lại trở thành sự thật.

Anh làm chuyện có lỗi với cô và
thượng đế đã trừng phạt anh nghiêm khắc, nhưng cô không thể vì sự phản bội của
anh mà rũ bỏ lời hứa, chà đạp lên nguyên tắc làm người của mình. Con người làm
chuyện gì, dẫu người khác không nhìn thấy nhưng vẫn không thể qua mắt được ông
trời. Vả lại, lúc bác sĩ đẩy băng ca đưa Xuân Phong từ phòng phẫu thuật ra, anh
vẫn chưa nhắm mắt. Cô biết anh không yên lòng về điều gì nên đã hứa với anh
rằng:

- Anh an tâm yên nghỉ nhé, em sẽ
chăm sóc bố mẹ anh thật tốt, còn cả con nữa, em nói được thì làm được.

Sau đó, cô vuốt mặt để anh nhắm
mắt lại.

Nói được thì làm được, đây cũng
chính là tính cách của cô.

Bố mẹ Xuân Phong vừa mất đi cậu
con trai duy nhất lại rơi vào cảnh tai ương bệnh tật, mình có thể bỏ mặc họ được
không? Tích Tích nghĩ, chuyện này thì cô không thể làm ngơ được.

Thấy ông chồng già cự tuyệt đề
nghị của con dâu, bà vợ rất mất bứng. Sự cứng đầu cứng cổ của ông trong chuyện
này khiến bà vô cùng tức giận. Thế rồi tối hôm ấy, ngay khi Tích Tích vừa về, bà
mẹ liền tới phòng chồng và làm ầm lên.

- Tại sao ông không chịu sang bên
đó? Tại sao ông ương thế?

- Bà muốn đi à?

- Tất nhiên là tôi muốn đi rồi.

- Vậy sao bà còn giả vờ giả vịt
như thế? Lúc ở trước mặt Tích Tích sao bà không nói gì?

-Tôi nói cho ông biết nhé, tôi
không có ý kiến là do ông cố ngăn cản không cho tôi đi, bây giờ ông nói trắng
ra đi, rốt cuộc ông có đồng ý không?

- Con trai không còn nữa, chúng
ta đến ở cùng con dâu liệu có tiện không? Tôi với bà sang bên đó chẳng phải làm
khổ nó hay sao?

- Sao lại làm khổ? Sao lại không
tiện? Hai tầng, ông hiểu không? Hai tầng, ba trăm mét vuông, có sân vườn, không
hơn cái gác xép tầng bốn ngột ngạt của ông chắc?

- Xuân Phong không còn nữa, một
mình Tích Tích phải vừa đi làm vừa chăm con, con bé đã phải chịu nhiều phiền
muộn lắm rồi. Dù sao nó cũng không phải là sắt là thép, nó có lòng với chúng ta
nhưng chúng ta không được phép đày đọa nó như thế. Đành rằng bây giờ tôi vẫn
chưa đi lại ổn thỏa, nhưng chả phải chỉ là tạm thời thôi sao? Vài ngày nữa sẽ
lại khỏe mạnh như thường. Sao cứ phải dọn tới nhà con dâu ở? Đang yên đang lành
tự dưng lại chuốc rắc rối cho nó là sao?

Thấy ông chồng nói cũng có lý
nhưng bà vợ vẫn cố vớt vát thêm:

- Chúng ta không sang bên đó thì
không liên lụy đến con bé sao? Ông xem ông bây giờ như thế nào, xuống cầu thang
cũng khó khăn, nó có thể mặc kệ sao? Chả nhẽ nó không sợ hàng xóm láng giềng
chửi sau lưng à? Ngày nào nó cũng phải chạy qua chạy lại bốn nơi như vậy không
phải là làm khổ nó sao? Chi bằng chúng ta qua bên đó ở để con bé đỡ phải vất
vả.

“Cạch!”, ông chồng quẳng chiếc
bút lông vừa mới chấm mực lên nhà, gằn giọng đáp lời vợ.

- Đây là lời nói của người làm mẹ
chồng sao? Tích Tích đến chăm sóc chúng ta là vì nó sợ hàng xóm láng giềng chỉ
trích sao? Tích Tích cư xử với chúng ta tốt như thế, vậy mà bà lại nói con bé
như vậy, lương tâm của bà có được yên không?

Bà vợ thấy vậy liền vội oang oang
cướp lời.

- Tôi không nói oan cho nó chút
nào. Nó vốn không có thành ý gì cả, ngoài mặt nói hời hợt đôi câu, ông bảo
không đi thì trúng ý của nó rồi.

- Tôi không cho phép bà nói xấu
con dâu mình như thế, con người Tích Tích như thế nào, bà không phải không hiểu
rõ, nó vốn là đứa thật thà, nói cái gì thì là cái đó. Cái miệng của bà có thể
tích chút đức hay không? Tôi nói thật cho bà biết, tôi không sang bên đó ở cũng
chính là vì tôi sợ miệng lưỡi của bà, thể nào bà cũng làm tội nó suốt ngày, như
thế thì liệu có thể sống yên thân hay không đây?

- Làm tình làm tội? Một bàn tay
vỗ không kêu, nếu con bé thực sự hiền lành, thì dù tôi muốn la lối thì cũng
không có cơ hội mà làm.

Cả đêm hôm đó, bà ra sức càm ràm
tới tận khuya, nước mắt lã chã rơi, một chốc lại khóc lóc rên rỉ nỗi lòng:

- Kiếp này, tôi và ông chưa được
sống tử tế một ngày. Hàng chục năm nay, tôi với ông phải sống trong căn nhà
chật chội, tồi tàn này, nhiều lúc muốn mời bạn bè đồng nghiệp đến chơi cũng
thấy xấu hổ. Có ai đời sắp xuống lỗ rồi mà vẫn phải chui ra chui vào trong cái
nhà kho này không? Vốn định trông cậy vào con trai để hưởng phúc tuổi già thế
mà chưa được hưởng phúc ngày nào thì nó lại bỏ hai bộ xương già chúng ta mà đi
rồi. Vả lại, ngôi nhà đó đâu phải là của mình Tích Tích, đấy là mồ hôi xương
máu con trai tôi làm nên cơ mà. Cả đời tôi, có được ngày nào thư thái, sung
sướng đâu cơ chứ. Ngôi nhà tốt như vậy mà tôi vẫn chưa được ở lấy một ngày thì
con trai đã… - Bà lau nước mắt rồi sụt sùi nói tiếp, - Sao cái số của tôi nó
lại khổ thế này chứ…

- Nhà chúng ta đang ở thì sao? Có
chỗ nào không tốt à? Thực lòng mà nói, tôi ở đây mấy chục năm đã có tình cảm
rồi nên không muốn rời đi.

- Có thể sánh với nhà bên đó ư?
Diện tích chưa đầy một trăm mét vuông, ông không thấy chật chội à? Cái sân vườn
bên đó còn đẹp hơn cả công viên cây xanh, còn nhà chúng ta thì sao? Mở cửa đằng
sau thì đầy bụi bặm, mở cửa đằng trước thì toàn tiếng trẻ con léo nhéo bên tai,
ông không thấy ngôi nhà cũ kỹ đến mức độ nào sao? Chỉ cần động đất cấp ba thôi
cũng đủ để sập tan tành. Lại còn chót vót trên tận tầng bốn, chúng ta ngần này
tuổi rồi, ngày ngày leo cầu thang, có thể chịu được không? Mà tôi nói cho ông biết,
mấy tháng nữa thôi, con dâu tốt của ông tìm thằng khác rồi thì… hu hu… sản
nghiệp con trai tôi gây dựng, tại sao chỉ thuộc về một mình nó chứ?

- Tích Tích là vợ Xuân Phong, sản
nghiệp của Xuân Phong không để lại cho vợ thì cho ai? Vả lại không phải là còn
có Hạo Hạo sao? Tương lai những thứ ấy chẳng phải cũng sẽ là của cháu trai bà
sao? Con người bà sao không hiểu đạo lý gì thế?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3