Điều bí mật của chồng - Chương 07 - Phần 1
Chương 7: Lời khó nói
1.
Điền Ca không tài nào liên lạc
được với Lý Dương. Trước mặt Tiểu Hàn, cô cố gắng kiềm chế cơn tức giận để bấm
điện thoại. Tại sao anh không trả lời? Cô muốn báo cho anh biết tình hình nhà
cửa, nhưng thật uổng công, gọi điện nhắn tin kiểu gì cũng không được. Dù sao,
cô cũng không thể bắt taxi đến cơ quan của anh, xồng xộc vào phòng làm việc mà
chửi mắng, chất vấn một trận. Trước mặt bàn dân thiên hạ mà vợ la lối om sòm
thì mất thể diện của chồng quá.
Điền Ca đành phải nhờ mẹ giúp đỡ.
Lần này, bà Phượng thực sự sửng
sốt. Bà đã quá quen với việc cô con gái hí hửng đi xem nhà, nhưng rồi lại tiu
nghỉu quay trở về. Với giá nhà ngất ngưởng như hiện nay, nó chỉ đao to búa lớn
thế thôi chứ vào thời điểm quyết định là tụt ngay vòi lại. Nhưng sao hôm nay
con bé lại nhanh chóng hạ quyết tâm thế nhỉ? Bà Phượng nghĩ.
Điền Ca bảo mẹ mang hai vạn tệ
tiền mặt đến trung tâm môi giới theo địa chỉ cô dặn. Nghe giọng nói cấp thiết
của con gái trong điện thoại, bà Phượng hỏi lại đầy hoài nghi.
- Con quyết định rồi à?
Điền Ca nói chắc như đinh đóng
cột.
- Con quyết định rồi.
- Chắc chắn quyết định rồi?
- Vâng!
- Căn hộ trị giá hơn một trăm vạn
tệ chuyện lớn như thế mà con tự ý quyết định sao?
- Mẹ, chuyện lớn thành công hay
không còn phải trông cậy mẹ có kịp mang tiền sang đây cho con không đấy?
- Điền Ca à, con nên nghĩ thật
kỹ, đây không phải là số tiền nhỏ, một khi đã bỏ ra thì phải mất mấy chục năm
mới trả hết nợ, rồi còn lãi ngân hàng nữa chứ, không thể qua loa đại khái được
đâu con ạ.
- Mẹ, vì gia đình chúng ta, dẫu
phải còng lưng làm công bao nhiêu năm con cũng chấp nhận.
- Tóm lại cũng đều phải còng lưng
trả nợ thôi. Tiền mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng bao năm, con không thể cẩn
thận một chút sao? Lý Dương đi xem nhà chưa? Nó có ưng không? Ý nó thế nào?
- Mẹ cứ mang tiền sang đây cho
con trước, còn những chuyện khác, mẹ đừng lo, lát nữa con sẽ nói tường tận với
mẹ. Nếu bây giờ con bắt taxi về nhà lấy tiền thì phải mất hơn mười tệ, mà cái
chính là không kịp thời gian ấy chứ. Bây giờ con phải đi gặp chủ nhà, chậm chân
một tí là người ta tranh mất ngay - Điền Ca nói mà trong lòng nóng như lửa đốt.
- Thôi được, mẹ mang tiền sang
cho con, xong việc hai mẹ con cùng về. Lấy tiền thế nào đây? - Bà Phượng vốn là
người phụ nữ cố chấp, trong lời nói hay việc làm bà đều cẩn thận hỏi kĩ càng
rồi mới quyết định. Nhưng tình thương của người mẹ buộc bà phải chiều theo ý
con gái.
Điền Ca dặn mẹ, lấy chìa khóa để
ở góc giường trong phòng ngủ ra mở ngăn kéo, rồi cầm thẻ ngân hàng China
Merchants xuống máy ATM dưới nhà rút tiền; cô còn dặn kĩ mẹ khi nhập mật khẩu
phải kín đáo kẻo bị kẻ xấu lợi dụng ăn trộm tiền. Bà Phượng chỉ làm theo một
nửa, vì căn bản bà không biết sử dụng máy ATM. Hai năm trước, có lần bà đi rút
tiền ở máy ATM, do nhớ sai mật khẩu nên bị nuốt mất thẻ, sau mấy chuyến vất vả
đến ngân hàng làm thủ tục lấy lại thẻ, bà chẳng còn hứng thú với máy rút tiền
tự động nữa. Với lại, từ trước đến giờ bà cũng không tin tưởng nó, hôm nay nuốt
thẻ rồi ngày mai nuốt luôn cả tiền thì làm sao? Rồi lại phải lẽo đẽo đến ngân
hàng khai báo, như thế thì vừa tốn tiền đi lại vừa hao tổn thất tinh thần, rất
phiền phức và mất thời gian.
Bà Phượng lóc cóc đi xe buýt tới
nhà Điền Ca, lấy thẻ rồi đến thẳng ngân hàng China Merchants, xếp hàng ở quầy
giao dịch để nhận tiền, sau đó lại lóc cóc ra trạm xe buýt. Lúc nãy, Điền Ca
dặn đi dặn lại bà phải đi taxi, nhưng tính ra đi xe buýt chỉ hết hơn một tệ,
còn đi taxi lại tốn gấp tám lần. Bà Phượng chờ mãi mới có một chiếc xe buýt
chạy tới, thế mà mấy cậu thanh niên gần đấy lại ra sức chen lấn với bà. Nhìn
đám người tóc nhuộm xanh đỏ, ăn mặc cũng lố lăng, lại còn xăm trổ đầy người,
trông chả khác gì lũ đầu trộm đuôi cướp cả, bà cảnh giác không lên chiếc xe
này.
Xe lao vụt đi, bà nắm chặt chiếc
túi cất hai vạn tệ, đợi chuyến xe sau.
Trước cái bàn dài trong công ty
môi giới, Điền Ca, chủ nhà, một người mua khác cùng với hai nhân viên môi giới
(đến từ hai công ty khác nhau), cùng ngồi đàm phán giá nhà. Đối thủ của Điền Ca
là một bà khoảng năm mươi tuổi, mắt híp môi dày, cậy thế mạnh miệng lấn át
người khác:
- Hôm nay em mang một vạn tệ đến
để đặt cọc. Anh tăng giá lên thêm hai vạn tệ, em cũng chấp nhận. Chỉ cần anh
đồng ý bán thì ngay ngày mai em sẽ giao thủ phó, chính thức ký hợp đồng.
Chủ nhà là người đàn ông trạc bốn
mươi tuổi, đầu hói bụng phệ, chẳng biết vì không vừa mắt với một vạn tệ tiền
cọc hay vì bực người đàn bà già cốc đế xưng anh em với mình, mà ông ta đưa mắt
lườm người đàn bà kia rồi quay sang Điền Ca.
- Còn cô? Tôi nói cho mấy người
biết, tôi rất bận, không có nhiều thời gian đâu nhá, hôm nay tôi bỏ thời gian
dẫn mấy người đi xem nhà rồi lại chạy sang đây nói chuyện là đã có lòng lắm
rồi. Nếu muốn mua thì quyết định luôn đi, tôi không muốn vì chút chuyện này mà
phải đi lại nhiều lần đâu. Hẳn cô cũng biết tôi là người rất trượng nghĩa,
những nhà khác toàn tăng năm vạn, mười vạn, thậm chí là hai mươi vạn tệ, còn
tôi chỉ tăng có mỗi hai vạn tệ thôi. Cả căn bộ hơn một trăm vạn tệ mà chỉ giao
có một vạn tệ tiền đặt cọc, nói vậy mà nghe được à? Đây có phải là chuyện đùa
đâu!
Điền Ca và chủ nhà ngồi cách nhau
một cái bàn, nhưng hơi thở hôi hám của ông ta vẫn phả ngay vào mặt khiến cô xây
xẩm muốn ngất. Nhưng đây là thời khắc quan trọng, Điền Ca đành phải gồng người
chịu đựng, thậm chí còn phải tươi cười, nói rành rọt:
- Anh à, tôi giao hai vạn tệ tiền
cọc được không? Vốn định đưa nhiều hơn nhưng tôi không thể chạy về nhà lấy tiền
được, mẹ tôi lại đang trên đường đem tiền đến đây, anh cho tôi thêm mấy phút
nữa nhé. Nhiều nhất là hai mươi phút, chắc mẹ tôi đang bị kẹt xe, chắc chắn kẹt
xe…
Điền Ca cố gắng thở thật chậm để
hạn chế hít thứ không khí hôi hám ấy vào phổi. Nhưng, ngay lúc đó miệng ông chủ
nhà bỗng há hốc rồi bật ra một cái hắt hơi thật to, luồng khí hôi thối phả mạnh
vào mặt Điền Ca khiến cô tối tăm mặt mũi.
Không thể chịu được nữa. Điền Ca
đứng dậy, vừa nói vừa bước thật nhanh ra cổng:
- Để tôi ra xem mẹ tôi đến chưa.
Điền ca tranh thủ hít thở thỏa
thuê không khí trong lành bên ngoài. Sắp phát điên lên mất! Kiếp trước mình đã
tạo ác nghiệp gì đến nỗi kiếp này phải chịu tội, nếu như không vì sợ phá hỏng
việc mua nhà, thì dẫu đánh chết mình cũng nhất quyết không ngồi nói chuyện với
gã đàn ông thối tha thế này… Trong đầu cô chợt nảy ra ý nghĩ: Nếu chờ năm phút
nữa mà mẹ chưa đến, hoặc giả ông ta lại hắt xì thì cô sẽ bỏ chạy ngay tức khắc.
Khỏi cần căn hộ của thằng cha này.
Đúng lúc này, bà Phượng xuất
hiện, hai tay ôm chặt túi tiền, vừa đi vừa chạy, vẫy tay về phía con gái. Ban
nãy, Điền Ca còn đang bực mẹ vì sự chậm trễ, nhưng vừa nhìn dáng mẹ tất tưởi
chạy đến, cô chợt mềm lòng, tất cả sự khó chịu trong lòng hoàn toàn đã bị quét
sạch. Cô càng hạ quyết tâm mua bằng được căn hộ, đợi chuyển sang nhà mới, nhất
định cô sẽ sắp xếp cho mẹ một căn phòng riêng thật thoải mái.
- Mẹ, mẹ đi chậm thôi, mẹ tới
đúng lúc thật! - Điền Ca chạy ra đón mẹ, cô đưa tay gỡ mái tóc mẹ bị gió thổi
rối tung, ngả đầu vào vai bà, cười lém lỉnh.
Trước đây, Điền Ca chỉ nghe nói
người này, người kia tranh giành một căn hộ, giờ bản thân có cũng đi tranh nhà.
Để vào được vòng trong quả là không dễ dàng, cô tạm thời đang chiếm ưu thế,
nhìn chị kia mặt ủ mày ê, cô cảm thấy hơi áy náy, nhưng rồi cảm xúc ấy lại trôi
tuột đi. Đúng vậy, nếu không kịp thời ra tay, nếu chủ nhà chê đặt cọc ít hay vì
một nguyên nhân nào khác mà ông ta trở mặt, gác lại tới ngày mai thì chưa biết
chừng cô cũng sẽ lại thảm hại như người đàn bà kia thôi.
Điền Ca giao tiền đặt cọc cho chủ
nhà và ký hợp đồng, hai bên giao hẹn trong vòng một tuần phải giao thủ phó rồi
ký hợp đồng mua bán nhà chính thức. Tuy vậy, Điền Ca vẫn chưa thực sự yên tâm,
vì xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nên cô không thể quá vui mừng và chủ quan
tin rằng căn hộ chắc chắn thuộc về mình.
Ra khỏi công ty môi giới, Điền Ca
đưa mẹ đến khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc.
Khu chung cư được quản lý theo
kiểu khép kín, bảo vệ trông coi rất nghiêm ngặt, mọi người không được tùy tiện
ra vào. Bà vừa nghe con gái giới thiệu, liền thân mật đi đến bắt chuyện với cậu
bảo vệ:
- Chào cậu! Khu cung cư này có
cậu đến giữ gìn an ninh thì thật đúng là phúc phận cho các hộ gia đình ở đây
quá. Khi nào dọn về đây, tôi nhất định sẽ gửi thư khen ngợi lên lãnh đạo để họ
biểu dương cậu… - Điền Ca đứng bên cạnh, cười len lén, còn cậu bảo vệ thì vui
vẻ ấn nút cho hai mẹ con Điền Ca đi vào khu chung cư. Gặp người nào ra vào
cổng, mẹ cô cũng nhiệt tình bắt chuyện làm quen.
Dĩ nhiên, hai người không được
vào bên trong căn hộ mà chỉ được đi loanh quanh nhìn ngắm khắp lượt. Căn hộ
cách biển không xa, tiếc là phía trước có dãy Phù Sơn che khuất nên chẳng nhìn
ra được biển. Căn hộ cũng không trông ra núi, vì phía trước còn có một chung cư
khác, cao mười ba tầng che kín tòa nhà Điền Ca vừa mới ký hợp đồng. Căn hộ lại
không có dãy hành lang, bằng không đứng ở cửa sổ phía đông và phía tây cũng
ngắm được cảnh sắc núi non.
Bà Phượng hơi lấy làm tiếc:
- Nếu có hành lang thì tốt biết
mấy!
- Mẹ, nhà diện tích nhỏ thì lấy
đâu ra hành lang?
Bà Phượng gật đầu.
Không có hành lang cũng có cái
hay. Hai bên đều có người ở, mùa đông đỡ phải bật máy sưởi, còn mùa hè thì
không cần mở điều hòa.
Điền Ca ôm lấy mẹ, nũng nịu chỉ
tay ra xa:
- Hướng nhà nằm phía nam, đấy mới
là ưu điểm lớn nhất. Ở các khu chung cư khác, đều quay về hướng bắc, hoặc hướng
đông, hướng tây, mua được nhà hướng nam không dễ đâu mẹ ạ. Nhà hướng nam đắt
tiền lắm đấy, khu vực phía trước Phù Sơn đều tăng giá lên hai, ba vạn chỉ vì
thế thôi đấy, trong khi căn hộ này chỉ bằng một nửa giá, con thấy thế là hợp lý
rồi.
Bà Phượng nghe con gái nói vậy,
cũng mơ màng bồi thêm:
- Căn hộ loại nhỏ như thế này
tăng giá rất nhanh đấy. Ở đây vài ba năm đã, chờ sau này kinh tế ổn ổn thì đổi
sang nhà khác, bán sang tay cũng phải gấp đôi bây giờ là ít.
Điền Ca hớn hở nói thêm:
- Căn hộ nhiều ánh sáng lắm, lúc
trưa con có vào xem, phòng khách và phòng ngủ phía nam rộng rãi thoáng mát, còn
phòng ngủ phía bắc cũng sáng sủa lắm.
- Mẹ thấy rồi. Do phía trước có
tòa nhà chắn mất tầm nhìn ra núi, chứ không, chẳng có cái giá đó đâu. Căn hộ
này mà trông ra núi thì chắc chắn sẽ tăng thêm mười, hai mươi vạn tệ là cái
chắc.
- Đúng đấy, mẹ ạ! Suốt hai tháng
trời, con cứ chạy ngược chạy xuôi xem mười mấy nơi, nhưng chỉ có căn hộ này là
giá trị nhất, chứ không con chẳng gấp thế đâu. Cần gì phải nhìn thấy núi non
chứ? Bắc Kinh, Thượng Hải làm gì có núi? Ở các thành phố lớn còn không được
thấy núi, thì Thanh Đảo không thấy núi thì đã làm sao? Con rất hài lòng về căn
hộ này.
Bà Phượng nhìn con cười ra chiều
mãn nguyện:
- Con thấy hài lòng là được rồi,
mẹ không chê điểm nào cả. Chỉ còn xem ý Lý Dương thế nào thôi.
- Con dám chắc anh ấy không có ý
kiến gì, sáng ngày anh ấy nói rồi, chọn nhà thế nào là tùy con, miễn con thích
là được.
Hai mẹ con càng nói càng phát
hiện ra vô số ưu điểm của căn hộ, họ cảm thấy mình đã vớ được món hời, và cho
rằng quyết định đặt cọc tiền là vô cùng sáng suốt. Trong khi Điền Ca mê mẩn
ngắm nhìn cái cửa sổ dễ thương thì bà Phượng lại tán thưởng con sông trước mặt.
Tuy trong lòng sông không có lấy một giọt nước, nhưng bà vẫn mừng rỡ chỉ cho
con gái xem.
- Đẹp thật đấy! Ngẩng đầu không
thấy núi thì cúi mặt đã có sông. Tuy hiện giờ chưa có nước, có lẽ là năm nay
hạn lớn thì phải? Đúng rồi, chỉ cần hết hạn thì con sông này sẽ lại đầy nước.
Đến lúc thì tha hồ ngắm sướng mắt.
Điền Ca sung sướng chạy lại, cùng
mẹ cúi đầu ngắm “sông”.
Bà Phượng đi ra phía sau tòa nhà
và phát hiện ra một vườn hoa với bãi cỏ nho nhỏ bên cạnh. Đang trong tiết xuân
rực rỡ, thế mà trông chúng vẫn héo quắt lại, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là
lá phổi xanh cho khu chung cư này, cơ sở hạ tầng như vậy là tương đối ổn. Dường
như bà Phượng đang cố bào chữa thay cho đám cây cỏ xơ xác:
- Năm nay có rét nàng Bân nên cây
cỏ chưa đâm chồi nảy lộc được, đợi một thời gian nữa thời tiết ấm lên, hoa lá
tha hồ mà khoe sắc. Khi đó, chỉ cần mở cửa sổ là đã được tận hưởng hương hoa cỏ
mát lành nhé!
Bà Phượng đặt một chân lên bậc
thềm, rồi giẫm giẫm mấy cái, tiếp tục cảm thán:
- Chắc chắn đấy, có khi còn kiên
cố hơn cả đê chắn biển ấy chứ. Thực không lầm đâu, nhà tốt thật đấy. Mẹ nghĩ Ni
Ni yêu quý của mẹ cũng thích.
Điền Ca không thao thao bất tuyệt
như mẹ. Cô chỉ nghĩ bụng: Giá nhà thật đáng ghét, nó giống như con tàu cao tốc
khiến ai cũng quyết liều mình chạy vượt lên. Dẫu có lạc lối, sẩy chân, cô cũng
không thể trơ mắt nhìn người khác bắt kịp đoàn tàu còn mình lại chịu thua.
Bà Phượng quay đầu nhìn mặt trời
ở phía tây, tức thì dừng câu chuyện:
- Đến giờ rồi, mau đi đón Ni Ni
thôi, đừng để con bé phải đợi.
Thế rồi, hai mẹ con đến trường
mẫu giáo đón Ni Ni. Điền Ca đề nghị đi ăn tiệm, đỡ phải nấu nướng. Đi đi lại
lại cả buổi chiều, cô còn cảm thấy mệt mỏi quá chừng, huống hồ mẹ cô gần sáu
mươi tuổi. Ni Ni phấn khởi ra mặt, nó vỗ tay reo hò ầm ĩ, nhưng bà Phượng lại
không đồng ý.
- Chúng ta ăn ở bên ngoài, còn Lý
Dương thì tính thế nào?
- Giờ anh ấy vẫn chưa gọi lại,
chắc gì đã về nhà ăn cơm rồi? Để con gọi điện kêu anh ấy qua đây luôn thể,
không đến nỗi quá đắt đâu.
Bà Phượng nguây nguẩy lắc đầu.
- Không được, không được, ăn hàng
ăn quán mất vệ sinh, đem sức khỏe của mình ra đùa à? Con cũng phải nghĩ cho Ni
Ni chứ.
Điền Ca cố thuyết phục mẹ thêm
Iần nữa:
- Người ta cũng ăn đầy ra đấy mà
có sao đâu.
Bà Phượng nắm chặt tay cháu gái:
- Nhanh lên, đừng nhiều lời nữa,
đi về. Về nhà rồi mẹ nấu cơm cho, không khiến con động tay vào đâu. Không sao
có sao cái gì, đấy là chưa đến lúc thôi, nhỡ con cái bị làm sao lại hối không
kịp.
Điền Ca đang đứng đợi xe buýt thì
Lý Dương gọi tới:
- Anh đã mua đồ ăn ngon lắm, lát
nữa hai mẹ con về thẳng nhà nhé.
Bà Phượng biết Lý Dương về nhà
rồi, liền khăng khăng đòi về nhà mình.
- Chắc chắn nó đã nấu cơm tối
rồi, con và Ni Ni cứ đi đi. Mẹ về nhà đã, ở nhà còn nhiều việc lắm. - Đúng lúc
đấy, một chiếc xe buýt dừng lại đón khách, thế là bà Phượng khỏi nói gì thêm,
tất tả lên xe đi luôn.
2.
Sau khi tan ca, Lý Dương đi thẳng
đến chợ nông sản. Vì tiện đường nên hằng ngày anh đảm nhận việc mua thức ăn cho
gia đình. Nghe qua thì đây chỉ là việc nhỏ nhặt nhưng thực ra quan trọng lắm
đấy. Thiếu một chiếc áo mặc thì chẳng sao cả, nhưng thiếu thức ăn một bữa là cả
vấn đề. Điền Ca cũng có thể đi chợ, nhưng như vậy cô sẽ sẽ phải đi lòng vòng
mấy bến xe buýt, hơn nữa, nhìn cô xách túi lớn túi bé leo lên tận tầng bảy, anh
làm sao mà yên tâm được. Vả lại việc mua thức ăn có nặng nhọc gì cho cam, anh
giúp cô tiết kiệm chút sức lực cũng là để cô dành sức vun vén việc nhà.
Lý Dương tự biết công sức anh bỏ
ra vẫn chưa đáp ứng được nhu cầu của gia đình, cho nên từ đáy lòng, anh mong
muốn hai người “phụ nữ” trong nhà được phục vụ và yêu thương càng nhiều càng
tốt. Vì thế, anh cảm thấy hạnh phúc khi tự nguyện làm những việc mình có thể
làm. Anh không chỉ biết đi chợ, mà ngay đến những việc như nấu ăn, lau nhà,…
anh cũng làm thành thạo mà chẳng bận tâm đến việc người khác xì xào sau lưng,
khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc của vợ con chính là niềm vui lớn nhất đối với anh.
Thường ngày Lý Dương ít đi xã
giao. Ai cũng biết, người hay tiệc tùng, đa phần là người thành đạt trong xã
hội. Ngày nào họ cũng kêu ca mệt mỏi vì bị săn đón, thế nhưng hôm nào không có
ai ngó ngàng gì đến là họ lại thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì. Đương nhiên,
Lý Dương không thuộc nhóm người này. Anh không có địa vị, thuộc loại không có
giá trị lợi dụng nên làm gì có người ngày ngày mời ăn uống nhậu nhẹt; bản thân
anh cũng không thích chủ động giao tiếp với người khác, càng không phải loại
thấy người sang bắt quàng làm họ. Xã giao đòi hỏi phải chịu chi, với tình hình
tài chính eo hẹp của gia đình hiện nay, việc này e chừng không thích hợp cho
lắm. Thế nên, người ta cho rằng anh là kẻ ôm cây đợi thỏ, họa hoằn cả tuần mới
đi bia bọt một lần. Song kể cả đi uống với nhau, trong khi những người đàn ông
khác cứ chén chú chén anh không biết chán, còn anh, từ chối được là từ chối
ngay. Gia đình mới là chốn duy nhất anh muốn đi về sau giờ làm việc, dù tình
cảm vợ chồng không còn mặn nồng như hồi mới cưới.
Có không ít người đàn ông giống
như anh, không thiết tha xã giao, cũng chẳng ham hố rượu chè nhưng họ vẫn không
muốn về nhà, chỉ vì chán ngắt bộ mặt rầu rĩ của vợ và không khí nhạt nhẽo trong
gia đình. Lý Dương chưa hiểu được cảm giác đó, có lẽ anh chưa đến tuổi chăng?
Anh luôn cho rằng đàn ông ở bất cứ thời đại nào, cho dù sự nghiệp thành công
hay thất bại cũng phải giữ được tư cách, mà điểm mấu chốt của tư cách chính là
giữ được niềm tin với người phụ nữ mà mình yêu thương để cô ấy không phải sống
trong cảnh thấp thỏm lo sợ. Không phải trời sinh ra phụ nữ là để nghi ngờ, họ
không tin tưởng chồng cũng đều do người đàn ông mà ra. Bởi vậy, anh không muốn
để những chuyện không vui như thế, phát sinh trong hôn nhân của mình.