Điều bí mật của chồng - Chương 08 - Phần 1

Chương 8: Đã rét vì
tuyết lại giá vì sương

1.

Sáng thứ bảy hôm ấy, Điền Ca đưa Ni Ni đi tập múa, rồi hai mẹ
con đến nhà bà ngoại ăn cơm trưa. Buổi chiều cô hẹn Chu Lệ Sảnh đi dạo.

Lần trước Lệ Sảnh đến tìm thì cô không có thời gian để nghe
tâm sự. Bây giờ, cô lại rắp tâm mang buồn phiền đến giải tỏa với bạn. Ở tuổi
cô, rất khó tìm được một người bạn để nhỏ to tâm sự, bộc bạch nỗi lòng, bởi có
ai là không phải lo một đống chuyện nhà cửa chồng con cơ chứ. Nhưng Lệ Sảnh thì
khác, cô nàng này độc thân một thời gian dài nên Điền Ca thoải mái trút bầu tâm
sự; hiện tại, Lệ Sảnh đã lấy chồng, cuộc sống không còn vô ưu vô lo như trước,
nhưng dù sao vẫn chưa vướng bận con cái.

Hằng ngày, Điền Ca và Lệ Sảnh đều có mặt ở bệnh viện, nhưng
do không cùng phòng, nên hễ rảnh rang một chút là người này lại tranh thủ chạy
đi tìm người kia nói chuyện tào lao một hồi để xả stress. Có lẽ, đây là một
cách giải tỏa áp lực cuộc sống đơn giản và hiệu quả của phụ nữ. Trước đây, Lý
Dương thường hay trêu vợ: “Hai em không phải là dân đồng tính đấy chứ?”. Còn
Điền Ca thì liền đáp trả chồng ngay tắp lự: “Anh với Ngụy Xuân Phong mới là
đồng tính ấy.”

Điền Ca và Lệ Sảnh hẹn ở quán café nằm ở tầng một trung tâm
mua sắm Lệ Đạt.

- Gần đây cậu thế nào? Đã ký hợp đồng mua nhà chưa? - Vừa
nhìn thấy bạn, Chu Lệ Sảnh ân cần hỏi thăm.

- Đang tức điên cả người đây! - Điền Ca nói thẳng suy nghĩ
trong lòng.

Lệ Sảnh đã quá quen với câu cửa miệng “đang tức điên” của cô
bạn thân. Mỗi lần Điền Ca nói câu đấy thì có nghĩa là tình hình chiến sự giữa
hai vợ chồng cô đang rất căng thẳng.

- Lại làm sao rồi?

- Cãi nhau vì chuyện nhà ở. Anh ấy không cho mình mua nhà vào
thời điểm này, bảo là mạo hiểm, phải chờ thêm một thời gian nữa.

- Thế thì cứ chờ đi, đằng nào cũng là nơi mình sống cả đời,
chậm một chút có sao đâu.

- Đôi khi tớ chỉ muốn bỏ nhà đi thôi.

- Cậu đừng tiêu cực thế, - Chu Lệ Sảnh nói. - Cãi vã nhau vốn
dĩ đã đủ bực mình rồi, giờ bỏ đi chẳng phải là càng to chuyện hơn sao? Định ra
khách sạn sao? Xin can! Vừa mất tiền vừa chuốc bực vào thân. Đến nhà người
thân? Chỉ càng làm mọi chuyện rối thêm thôi. Lang thang ngoài phố? Nhỡ gặp kẻ
xấu thì sao! Cậu cho rằng rời khỏi nhà là đòn trừng phạt dành cho chồng ư? Đó
là hình phạt cho bản thân cậu thì có. Ví dụ mình là cậu thì nếu cãi nhau thì
người bỏ đi phải là anh ta, mình ở nhà chả sướng hơn à! Cứ kiên cường chống
chọi cho đến khi chồng bỏ nhà ra đi, thì lần sau anh ta mới sáng mắt ra được,
ha ha...

- Cậu đã thử chưa?

- Bọn mình lấy nhau được mấy ngày hả? Chưa tới mức ấy đâu.
Nhưng sau này nếu gặp cảnh ngộ này thì chắc chắn mình không làm khổ bản thân
giống cậu đâu.

Sau một vòng đi dạo, Lệ Sảnh mua được một đôi xăng-đan và hai
cái áo váy, trong khi Điền Ca thì hai tay trống trơn, nhưng cô không chạnh
lòng, bởi cô đã sớm quen rồi. Lệ Sảnh sống một mình nhiều năm, tiêu xài phóng
khoáng, đồng tiền kiếm được chỉ để hưởng thụ, chứ không phải chắt bóp như Điền
Ca, có gì ngon có gì đẹp đều nghĩ đến chồng con trước tiên. Nhiều lúc Điền Ca
thấy Lệ Sảnh rất đáng thương, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa được hưởng
hạnh phúc làm mẹ, thôi thì tiêu xài hoang phí một chút cũng chẳng sao, coi như
bù đắp phần nào thiệt thòi bản thân vậy. Cũng có lúc, nhìn bạn mua này mua nọ,
Điền Ca cũng thấy ghen tỵ, nhưng rồi cô lại nghĩ, Lệ Sảnh tiêu sạch tiền vào
một đống sản phẩm mà chả biết có dùng được hay không, hoặc có khi dùng chưa
được bao lâu lại bỏ xó thôi, còn mình thì lại tiết kiệm được một khoản kha khá,
thế là cô bình tâm trở lại.

Khi đã thấm mệt, hai người ngồi nghỉ chân ở hiệu trà trên tầng
hai, một ấm trà ở đây chỉ mười lăm tệ, rất phải chăng. Mặc dù, khung cảnh xung
quanh khá đơn điệu nhưng đối với hai người phụ nữ đã lập gia đình, điều đó
không có gì quan trọng.

- Dạo này cậu sống thế nào? Trông mặt mũi rạng rỡ thế kia,
thật làm người ta thèm muốn quá! - Điền Ca hỏi thăm tình hình của bạn.

- Cũng ổn, anh ấy rất tốt với mình, cậu cũng từng như thế mà.

- Cậu đi thế này, còn anh ấy thì sao? Cuối tuần chồng cậu
không ở nhà à?

- Anh ấy về Tế Nam đón mẹ lên đây.

- Mẹ anh ấy tới ở lâu dài hả?

- Anh ấy tính như vậy. Bà cụ là mẹ kế, hồi xưa bà phải làm
lụng cực khổ, nào là rang hạt dưa bán, nào là trông thang máy để tạo điều kiện
cho anh ấy được đến trường và ra nước ngoài học. Chồng mình còn nói, sở dĩ anh
ấy về nước một phần là để tiện chăm sóc bà. Cả đời bà vất vả, góa bụa từ khi
còn trẻ, bản thân lại không sinh được con, nên về già phải trông cậy vào anh ấy
thôi. Cậu nói, mình có thể ngăn cản ông xã tận hiếu không? Như thế thật thất
đức. Mà nói thực, mình cũng ủng hộ anh ấy báo hiếu thật tốt.

- Cậu thật hiếu thảo.

- Nên chứ, hiếu kính với người già là điều nên làm mà, không
phải vợ chồng cậu cũng rất hiếu thảo đấy thôi.

- Đúng là mình hiếu thảo với mẹ đẻ, nhưng không dám nhận là
hiếu thảo với mẹ chồng. Quả thực, Lý Dương rất hiếu thảo, giá mà anh ấy không
quá hiếu thảo thì bây giờ chúng mình cũng không đến nỗi thê thảm, không mua nổi
nhà thế này. - Điền Ca cười gượng. Chuyện đã qua không nên nhắc lại, hễ đả động
tới là cô lại rớt nước mắt chua xót. Hơn nữa, thường ngày cô không giữ mồm giữ
miệng, bao nhiêu chuyện xấu trong nhà, Lệ Sảnh đều biết tỏng, nhắc lại chỉ nhàm
tai.

Đang nói chuyện, điện thoại của Chu Lệ Sảnh bỗng đổ chuông.
Khi cô nghe máy, nét mặt bừng sáng, giọng nói cũng trở nên điệu đà. Không còn
nghi ngờ gì nữa, nhất định là chồng gọi tới.

Khoảng năm sáu giờ tối, Lý Dương xách thức ăn về, Điền Ca và
Ni Ni đã ở nhà rồi.

Ni Ni đang ngồi chơi đồ hàng, còn Điền Ca thì xắn tay áo lau
sàn nhà. Nghe tiếng bước chân của anh, cô thẳng lưng, ngó đầu nhìn ra. Tâm
trạng của cô đã trở lại bình thường, ánh mắt không còn vẻ thù ghét, cứ như chưa
có chuyện gì xảy ra vậy.

Vợ mình thật tốt bụng, Lý Dương nghĩ thầm. Ưu điểm lớn nhất
của cô là không hề biết để bụng, thỉnh thoảng nổi giận, cáu kỉnh một tí rồi
thôi, sau đó lại giống như sóng xô bờ cát, nhẹ nhàng xóa đi những dấu vết buồn
phiền. Bất kể có chuyện gì, cô cũng chỉ giận dữ trong vòng mười hai tiếng đồng
hồ.

- Về rồi à? - Cô nói.

- Về rồi.

- Cả ngày hôm nay ở cơ quan à?

- Không ở cơ quan thì biết ở đâu?
Tăng ca mà.

- Thứ bảy thì tăng ca cái gì?

- Công việc cơ quan có lúc nào
làm hết đâu.

- Anh về thật đúng lúc, mau mau
nấu cơm đi. Hôm nay, hai mẹ con em lang thang bên ngoài cả ngày, đói bụng lắm
rồi. - Điền Ca làm lành.

- Thế không ăn chút gì lót dạ à?

- Lệ Sảnh mời đi ăn tối, nhưng em
từ chối. Thứ nhất, em phải đi đón Ni Ni; Thứ hai, có đi thì phải có lại, em làm
gì có tiền để mời cô ấy chứ? Tốt nhất là không ai nợ ai; còn thứ ba, ăn hàng ăn
quán có ngon lành gì, về nhà ăn cơm của chồng còn ngon hơn. - Điền Ca quay sang
Lý Dương cười nhẹ.

- Chờ nhé, anh nấu cơm phục vụ
hai mẹ con ngay đây! - Lý Dương phấn chấn tinh thần, quên sạch những mệt mỏi do
công việc mang lại.

Từ lúc gặp Trần Tích Tích nói
chuyện, lòng Lý Dương nặng trĩu. Giây phút này, nụ cười của Điền Ca như ánh
sáng mặt trời chiếu rọi lòng anh. Anh chợt nhớ đến sự gắt gỏng của mình sáng
nay mà không khỏi day dứt. Suy cho cùng, lỗi không phải ở Điền Ca. Anh cáu giận
vì cô quyết định giao tiền đặt cọc mà không báo cho anh một tiếng, nhưng ngẫm
cho cùng, mọi việc cô làm cũng chỉ là vì gia đình này.

Rửa tay xong, Lý Dương mang tạp
dề, chui ngay vào bếp. Nỗi day dứt như động lực thúc đẩy anh nấu bữa tối tỉ mẩn
hơn. Đối với rau xanh, dù xào suông hay làm món trộn, anh đều ngâm nước muối
rồi mới chần qua nước sôi. Làm như thế, rau xanh sẽ bị mất vitamin nhưng chí ít
cũng loại bỏ được tám mươi phần trăm dư lượng thuốc trừ sâu. Phụ nữ và trẻ em
là hai cành hoa mỏng manh yếu đuối, nhất định phải che chở cẩn thận.

Ăn tối xong, Lý Dương không thể
tiếp tục lảng tránh vấn đề được nữa. Sự đã rồi, hoặc tiến hoặc lui, thế nào
cũng phải đưa ra giải pháp.

Anh chưa kịp mở miệng thì cô đã
bắt đầu vào đề. Tuy hôm nay cô vẫn đưa con gái đi học vẽ, học múa... như thường
ngày, nhưng kỳ thực, từ khi giao tiền đặt cọc, Điền Ca như ngồi trên đống lửa.

- Hôm nay em đã hẹn với bên môi
giới và chủ nhà, nội trong ngày mai anh phải đến khu chung cư Nguyệt Quang Sơn
Sắc để xem nhà, nếu anh không có ý kiến gì thì vài ngày tới giao thủ phó.

- Em thực sự ưng căn hộ đó ư?

- Vâng!

- Căn hộ đó cũng tạm ổn à?

- Không phải là tạm ổn mà là rất
rất ổn.

- Thế thì được rồi, anh không cần
xem nữa.

- Không được, chuyện lớn như thế,
anh phải đi xem chứ.

- Nếu anh đi xem rồi nói không ưng
thì em có thể rút lui không? Chẳng phải là làm mất hứng của bà xã sao?

- Không được, anh phải đi xem, em
tin anh nhất định sẽ rất thích. Anh gật đầu thì em mới vững dạ, bằng không em
cứ thấp thỏm như làm chuyện có lỗi ấy.

- Vậy em cho anh mấy ngày. Ngày mai anh phải tăng ca, dạo này
cơ quan rất nhiều việc, chuyện nhà ở cứ tạm thời tạm gác lại đã, đừng nhắc tới
nữa, mệt mỏi lắm. Mai Ni Ni được nghỉ, em đưa con đi công viên chơi, hoa anh
đào nhanh tàn lắm, hai mẹ con tranh thủ chụp mấy tấm ảnh đi nhé.

Vì Điền Ca hạ quyết tâm như thế, nên giờ Lý Dương chỉ muốn
kéo dài thời gian để nghĩ cách xoay tiền.

- Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện nhà ở chứ? Anh đừng gây
áp lực cho em, bây giờ, em có lòng dạ nào mà đi dạo công viên? Đợi lo xong
chuyện nhà ở rồi đi dạo cũng chưa muộn.

- Sao em không chờ được hai ngày nữa chứ? Mua bán không nên
hấp tấp.

- Với tình hình hiện nay, anh không nhanh chân thì sẽ có
người khác hớt tay trên. Anh đã nhất quyết không chịu đi thì em không ép nữa,
anh đưa thẻ ngân hàng đây cho em, ngày mai em đi rút tiền. Chỉ cần chủ nhà đồng
ý sang tên là ký hợp đồng luôn, ký sớm ngày nào hay ngày ấy, tránh để đêm dài
lắm mộng.

- Nghe anh, đừng ký vội, em cho anh thời gian đi.

- Em cho anh thời gian nhưng người ta có cho em thời gian
không? Ngộ nhỡ ngay ngày mai chủ nhà tăng giá, thế chẳng phải là mất oan thêm
mấy chục vạn tệ nữa không. Hoặc là bị người khác tranh mất nhà thì công sức mấy
ngày qua của em coi như công cốc. Lý Dương, không phải là em oán trách anh,
nhưng nếu lại tuột mất cơ hội lần này thì có lẽ cả đời chúng mình cũng không
mua được nhà đâu.

Điền Ca nói hết tâm can, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Lời cô nói
đều là sự thật. Năm nào, hai vợ chồng cô cũng muốn mua nhà mới, nhưng vì giá cả
tăng cao nên họ đành phải gác lại giấc mơ đó... Ai mà ngờ được, cuộc sống lại
khó đến thế.

Hồi năm 2006, thiếu chút nữa là hai người đã gom đủ thủ phó,
nhưng bố Lý Dương đột nhiên phát bệnh nên phải nằm viện, chi phí phẫu thuật lên
đến ba vạn tệ. Bố mẹ anh không có tiền để dành, anh cả Lý Dương chỉ làm ăn buôn
bán nhỏ trong thị trấn, ngày kiếm được ngày không, lại còn phải nuôi vợ con,
đừng nói ba vạn tệ, cho dù bảo anh bỏ ra hai ba nghìn tệ, chị dâu cũng xót đay
đảy, lấy đâu ra tiền cơ chứ. Lý Dương không thể thoái thác trách nhiệm, gánh
trọn chi phí phẫu thuật của bố. Năm 2008, vừa tích góp được mấy vạn tệ thì nhà
Lý Dương lại xảy ra hai việc lớn. Một là việc Lý Khu - em gái Lý Dương đỗ
nghiên cứu sinh, cần một khoản tiền học phí, thế là Lý Dương chuyển gấp một vạn
tệ vào tài khoản của em gái, để cô tiếp tục sự nghiệp học hành. Hai là, mấy
ngày hôm sau, mẹ Lý Dương đang đi trên đường thì bị một chiếc xe máy tông phải,
người gây ra tai nạn là một cậu thanh niên trẻ tuổi. Anh cả Lý Dương đến tìm
cậu ta mấy lần, nhưng ngặt nỗi, nhà cậu ta chỉ có bốn bức tường trống huơ trống
hoác, bố mẹ cậu ta thì tuyên bố thẳng thừng: “Đòi tiền thì không có, đòi người
thì chẳng biết nó đã biến đi đâu. Các người đi mà bảo nó bồi thường, chúng tôi
không liên quan.” Lần đó, chi phí điều trị cho cái chân gãy của mẹ lên đến hơn
một vạn tệ lại đè lên đầu Lý Dương. Anh có thể trơ mắt nhìn mẹ què chân sao?
Lúc đầu, gia đình anh còn hi vọng tìm ra cậu thanh niên để bắt bồi thường ít
tiền, ai ngờ ba tháng sau, anh cả biết được cậu ta đang trốn ở nhà, nhưng khi
đến nơi thì cậu ta đã chết rồi, người nhà đang làm tang ma. Hóa ra trong vụ tai
nạn, cậu ta cũng bị thương nhưng vì nhà nghèo, không có tiền vào viện, lại còn
thêm nỗi lo bồi thường nên bố mẹ đưa cậu ta đến nhà người thân lánh mặt. Sau đó
cậu ta đổ bệnh, nằm bẹp ba tháng, cuối cùng xuất huyết nội tạng mà chết. Nghe
tin, Lý Dương nghẹn đắng lòng, không phải do tiếc tiền mà anh thực sự không thể
hiểu nổi tại sao xã hội phát triển như thế mà vẫn có những người nghèo bần cùng
đến mức đấy.

Yên ấm chưa được một năm, mùa xuân năm 2009, con trai của anh
cả Lý Dương mắc bệnh lạ, tiểu tiện rả rích suốt ngày đêm, kê đơn bốc thuốc hơn
đủ kiểu mà vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Thằng bé mới chín tuổi, hằng ngày
đến trường với cái quần ướt nhẹp, có khi nó đòi đóng bỉm cho đỡ xấu hổ nhưng vì
giá cả đắt đỏ nên chị dâu xót ruột, đành phải hong đi hong lại trên bếp than
cho khô rồi bắt thằng bé mặc vào. Vợ chồng anh chị muốn đưa con đến một bệnh
viện lớn ở Trịnh Châu chữa trị nhưng lần nữa mãi vì chưa có đủ tiền. Một hôm,
thằng bé đi học về, nấp sau cánh cửa khóc nức nở: “Con không muốn sống nữa,
không muốn sống nữa.” Lý Dương biết chuyện, anh lập tức gửi về quê một vạn tệ
và gọi điện bắt anh cả đưa con đến Trịnh Châu làm phẫu thuật ngay lập tức.

Thế đấy, mỗi lần ở quê xảy ra chuyện, Lý Dương đều phải gửi tiền
về trợ giúp. Có lúc anh báo cáo với vợ: “Bà xã không gật đầu, anh nào dám tự ý
sử dụng tiền trong nhà chứ”. Nhưng cũng có khi anh lại tiền trảm hậu tấu: “Gặp
phải chuyện như thế, anh bàn bạc với em trước, rồi mới giúp đỡ gia đình, thế
chẳng phải là bôi nhọ danh dự của em ư? Nếu em là anh, em có thể bỏ mặc
không?”. Lần nào thấy Lý Dương mang số tiền hai vợ chồng è cổ tích góp từng
đồng chi viện cho gia đình, Điền Ca đều khóc, nhưng cô biết nước mắt chẳng có
tác dụng gì, cô không thể ngăn cản việc làm của anh nên cũng đành miễn cưỡng
nói: “Cứu người quan trọng hơn, anh mau gửi đi...”. Đúng vậy, cô làm sao có thể
để mẹ chồng mang tật ở chân, để cháu trai vì mặc cảm mà không muốn sống nữa.
Điền Ca chỉ có thể tự nhủ: Đây chính là số mệnh của mi, mi lấy người như thế
thì phải chấp nhận số mệnh thôi.

Cuối năm ngoái, Lý Dương và Điền Ca từng hai lần tìm được căn
hộ như ý, nếu lúc đó hai người cố gắng vay mượn mỗi chỗ một tí, thì cũng đã mua
được nhà rồi. Tháng trước, Điền Ca thích một căn hộ second-hand, nhưng do hai
vợ chồng không biết chớp thời cơ nên ngôi nhà đã được đổi chủ. Đã thế chỉ sau
một tháng, giá nhà tăng mười lăm phần trăm. Tiền lương, tiền thưởng, tiền tăng
ca cả năm trời của hai vợ chồng, cộng lại không đắp đủ tiền tăng giá.

Lý Dương nhớ Điền Ca ngày xưa thích chưng diện, thích làm đẹp
là thế, vậy mà từ khi làm vợ anh, cô quanh năm suốt tháng mặc đồ cũ, nhiều lúc
muốn mua cái quần cái áo cũng phải đắn đo nửa ngày. Anh xót xa ôm cô vào lòng,
rủ rỉ:

- Cưng à, đều tại anh không tốt, làm em phải chịu cực khổ. Em
cho rằng anh thích ở gác xép sao? Hay tại anh không muốn để vợ con được sống
sung sướng? Em nói đúng, chúng mình sống khổ sở như thế này, hoàn toàn là lỗi
của anh. Anh không có bản lĩnh, anh là đồ bỏ đi, anh có lỗi với em và con...

Nước mắt Điền Ca lã chã rơi, cô đưa tay bịt miệng anh.

- Đừng nói như vậy, chuyện qua rồi không nên nhắc lại nữa.
Sau cuộc sống vợ chồng mình sẽ tốt đẹp hơn, dù sao thì vợ chồng mình cũng nên
chung sức chung lòng mua căn hộ này nhé!

- Ừ, chung sức chung lòng, không ai được thay lòng đổi dạ. -
Lý Dương khẽ vỗ lưng Điền Ca, - Anh hiểu rồi, anh không trách em đâu, anh chỉ
giận mình thôi. Ngày hôm qua thực sự là anh rất bận, có khi nào anh nói dối em
đâu? Chỉ cần em hài lòng với căn hộ đó thì anh thế nào cũng được, dù sao em
cũng giao tiền đặt cọc rồi còn gì. Thôi, không khóc nữa, mau đi rửa mặt đi,
đừng để Ni Ni trông thấy, xấu hổ lắm...

Lý Dương kéo Điền Ca vào phòng tắm, vặn nước ấm, cầm khăn mặt
lau cho cô rồi đưa cô về phòng ngủ nằm nghỉ, còn mình thì quay lại phòng tắm bưng
nửa chậu nước, đặt xuống sàn phòng ngủ, sau đó anh phơi một chiếc khăn ướt lên
đầu giường. Mặc dù, bây giờ đang là mùa mưa nhưng có lẽ là do dãy Phù Sơn chặn
đứng hơi ẩm từ biển thổi vào nên không khí trong phòng hơi khô hanh. Ni Ni còn
nhỏ nhưng sức khỏe khá tốt nên không có gì đáng lo, chỉ có Điền Ca là thường bị
khô miệng sau khi ngủ dậy, nên Lý Dương phải dùng phương pháp đơn giản này để
tăng độ ẩm cho căn phòng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3