Điều bí mật của chồng - Chương 10 - Phần 1
Chương 10: Làm khó bạn bè
1.
Không biết là vì sự khác biệt
giữa suy nghĩ và hiện thực, hay là vì ngày trước học quá đỉnh môn chính trị
học, mà Lý Dương luôn giữ quan điểm cứng nhắc: Vấn đề nhà ở liên quan đến chính
sách dân sinh, cho nên không cần phải quá lo lắng, chắc chắn chính phủ sẽ giải
quyết vấn đề này một cách hợp lý, để người dân không rơi vào tình trạng hoang
mang, gây bất ổn xã hội. Anh tin chắc, sự tăng giá đột biến của bất cứ loại tài
sản nào do đầu cơ trục lợi, đều sẽ được chính phủ khống chế kịp thời... Nhưng
ngờ đâu, bất động sản là loại tài sản cố định để người dân an cư lạc nghiệp,
cũng bị cuốn vào cơn bão tăng giá giống như cổ phiếu.
Anh cũng tiếc, cũng đau, cũng
hận, nhưng trách ai bây giờ? Nếu sớm biết như thế này thì hồi xưa anh đã thử
liều mạng chộp lấy một căn hộ, dù phải đeo nợ cũng được. Không! Chộp hẳn lấy
vài căn hộ để sau này được ăn không ngồi rồi. Một năm giá nhà tăng gấp đôi, còn
có sự đầu tư nào thu lợi nhuận hiệu quả như thế? Làm lụng vất vả cả một năm
trời, cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền? Những lý tưởng và hoài bão thời đi
học chỉ đáng vứt xó mà thôi, làm nghề gì cũng chẳng bằng buôn nhà buôn đất.
Anh không muốn vì một cái nhà mà
phải cắm đầu làm việc cật lực đến hai ba chục năm; nhưng ngay đến nhu cầu cơ
bản nhất của con người mà cũng không đáp ứng được thì còn phấn đấu cái gì nữa?
Ở đời, không có việc gì đáng xấu
hổ hơn là phải chìa tay đi vay tiền người khác, cũng không có việc gì khó xử
hơn là bị người khác mượn tiền. Nhưng vì hạnh phúc của Điền Ca, vì sợ mất đi số
tiền đặt cọc, mà hai ngày qua, Lý Dương đã lâm vào tình cảnh ấy. Họ hàng nhà
anh chẳng có ai khá giả, nên việc này chỉ có thể dựa vào bạn bè.
Anh có nhiều bạn bè, nhưng đến
khi cần anh mới nhận ra là chẳng mấy ai đủ khả năng giúp mình. Nếu Ngụy Xuân
Phong còn sống thì đó sẽ là lựa chọn đầu tiên khi anh cần mượn tiền, chứ chẳng
cần phiền đến những người khác. Giờ anh ấy mất rồi, Lý Dương mới đành phải cầu
cạnh người khác. Đầu tiên, anh dựa vào tình cảm thân sơ mà chọn ra những người
thích hợp, có địa vị và điều kiện kinh tế nhất định, bằng không, dù có ngở lời
cũng chẳng ích gì.
Rồi anh lại băn khoăn không biết
phải mở miệng thế nào với người ta, mặc dù không phải là lời vàng ý ngọc, nhưng
dễ gì mà mở miệng nhờ vả. Phải rồi! Cứ nói với họ rằng, mình mượn tiền để mua
nhà chứ không đầu tư, đợi khi mua nhà xong, mình sẽ nhanh chóng bán gác xép,
lấy tiền trả nợ.
Lý Dương khá tâm đắc với quan
điểm của Dale Carnegie[1]: Đối tượng mà anh mượn tiền chẳng hề để ý đến lý do
của anh, họ hiểu rất rõ, anh hạ mình tìm đến họ là đã mất thể diện lắm rồi. Nếu
họ sẵn lòng giúp đỡ thì sẽ không cần tìm hiểu nguyên nhân anh thiếu tiền là gì,
cũng không vì thế mà coi thường anh; ngược lại, nếu như họ không muốn giúp thì
dù anh có việc cớ này nọ, trong lòng họ vẫn khinh rẻ và cười nhạo anh... Một
khi, họ bằng lòng cho mượn thì anh chẳng cần nói nhiều, họ cũng đưa tiền; còn
không, chỉ tổ làm cho hai bên khó xử mà thôi.
[1] Dale
Carnegie (1888-1955) là một nhà văn và diễn giả nổi tiếng của Mỹ. Ông là tác
giả của cuốn Đắc nhân tâm đã được học giả Nguyễn Hiền Lê dịch.
Người đầu tiên Lý Dương hỏi mượn
tiền là Tiểu Mã Ca. Tiểu Mã Ca là người Tứ Xuyên, chơi với Lý Dương bảy tám năm
nay, hai người đã cùng sát cánh vượt qua nhiều khó khăn nên có thể nói là anh
em hoạn nạn có nhau. Tiểu Mã Ca mở một công ty nhỏ, làm ăn không thuận buồm xuôi
gió như Ngụy Xuân Phong, nhưng cũng khấm khá. Trong công tác tài chính kế toán
của công ty, phàm những việc liên quan đến vấn đề “lách thuế hợp lý” đều do Lý
Dương vẽ đường. Hai năm trước, Tiểu Mã Ca xích mích với một nhân viên kế toán
lão luyện rồi bị tay kế toán đó lấy cắp sổ sách mang đi tố cáo, không đến ba
ngày sau, cục thuế cho người tới điều tra, niêm phong toàn bộ giấy tờ sổ sách
của công ty. Tiểu Mã Ca cũng là người từ nơi khác đến Thanh Đảo kiếm sống, trên
còn có bố mẹ, dưới còn có vợ con, làm sao có thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp vất vả
gây dựng trong bao nhiêu năm hủy hoại trong chốc lát? Tiểu Mã Ca tìm đến Lý
Dương để xin giúp đỡ. Anh lập tức nhờ các mối quan hệ lâu năm của mình tìm
người quen trong cục thuế để lo lót, thế là tiền phạt giảm từ hai mươi vạn tệ
xuống chỉ còn tám vạn tệ. Sau việc này, Tiểu Mã Ca càng nể trọng Lý Dương hơn,
thận chí còn nói rằng: “Nếu anh gặp khó khăn mà không tìm em là em không nhận
mặt anh đâu đấy.”
Nhưng khi quyết định cầm điện
thoại gọi cho Tiểu Mã Ca, trong bụng Lý Dương vẫn ái ngại vì mới giúp đỡ người
ta chưa được bao lâu mà đã đòi báo đáp.
Đúng là Tiểu Mã Ca không làm Lý
Dương thất vọng. Anh chưa nói hết lời, cậu đã vui vẻ nhận lời:
- Anh cho em tài khoản ngân hàng,
em gửi trước cho anh năm vạn tệ, sang tháng sau thu vốn về em sẽ gửi anh tiếp
năm vạn tệ nữa.
Có câu nói này là đủ rồi. Tuy Lý
Dương không thể đợi đến tháng sau, nhưng sự nhiệt tình của Tiểu Mã Ca làm anh
thấy phấn chấn hơn rất nhiều, tiếp tục tấn công mục tiêu thứ hai.
Chu Chính là bạn cùng lớp đại học
với Lý Dương, vì bạn gái là người Thanh Đảo nên mấy năm trước, anh ấy chuyển
công tác từ Đại Liên đến đây. Hai người thường xuyên liên lạc với nhau, một năm
ít nhất cũng tụ tập đôi ba lần. Hiện nay, vợ chồng Chu Chính đều làm việc ở Cục
Hải quan, thu nhập cao, cuộc sống khá sung túc. Họ ở căn hộ trả góp của cơ quan
trong khu vực nội thành. Ngoài ra, họ còn sở hữu một căn biệt thự duplex ở dưới
chân núi Lao Sơn, chỗ gần hồ chứa nước, trị giá hơn 2,5 triệu tệ, dùng làm nơi
nghỉ ngơi cho gia đình. Chu Chính từng nói, căn biệt thự này chính là món quà
mà thị trường chứng khoán tặng cho anh ấy. Chỉ trong hai năm tham gia mua bán
chứng khoán với hai mươi vạn tệ tiền vốn, anh đã lãi ròng hơi hai triệu tệ. Đã
thế, mới đây Chu Chính còn được cất nhắc lên làm lãnh đạo, vô cùng đắc chí vì
đường công danh rộng mở. Khi người ta đang viên mãn thuận lợi, thì thường sẽ
xởi lởi với mọi người, thế nên Lý Dương cầm chắc tám mươi phần trăm là sẽ thành
công.
Chu Chính lắng nghe Lý Dương
trình bày xong mới bắt đầu kể lể: Nào là vì mua căn biệt thự ở Lao Sơn nên vợ
chồng anh mắc nợ ngân hàng hơn một triệu tệ, lãi suất hàng tháng vô cùng cao.
Để giảm bớt áp lực, anh đã quyết định bán nhà, nhưng ngặt nỗi, rao bán mấy
tháng nay mà chả có ma nào ngó ngàng tới. Rồi thì năm kia, bà chị mượn tiền làm
nhà; năm ngoái, cậu em vợ vay tiền sửa nhà chưa trả. Đầu năm nay, anh ném hai
vạn tệ vào cổ phiếu nhưng thị trường chứng khoán lại đang xuống dốc không
phanh. Lại còn chuyện, vợ anh vừa mới bị đâm xe, người không sao nhưng xe hỏng
nặng, nên cả tuần nay phải đi làm bằng xe buýt... Chu Chính kể đầu đuôi xuôi
ngược tình hình kinh tế của gia đình một lúc lâu để Lý Dương thông cảm cho
mình, thậm chí anh còn nói toạc móng heo: Mình cũng đang thiếu tiền đây, nhưng
không thiếu vừa vừa mà thiếu rất nhiều.
Chu Chính là người đầu tiên từ
chối giúp đỡ. Từ đấu đến cuối, anh vừa cương quyết cự tuyệt vừa khéo léo chuyển
ý. Tóm lại, Chu Chính rất cảm thông với hoàn cảnh khó khăn của Lý Dương, nhưng
rất tiếc không thể giúp được gì, thật sự là lực bất tòng tâm. Để bày tỏ thiện
chí muốn giúp đỡ Lý Dương, anh chốt lại một câu:
- Như thế này đi, mình sẽ nhờ anh
kế toán trưởng của cơ quan mình, xem anh ấy có thể rút tạm ít tiền không?
- Sao có thể làm như thế được?
Thôi, để mình tự lo vậy. Dù sao cũng cảm ơn cậu! - Tự bẽ mặt trước phán đoán
sai lầm của mình, anh ngượng ngùng cúp điện thoại.
Lý Dương cũng làm kế toán nên
thừa biết, dân kế toán dù nắm trong tay những khoản tiền rất khủng, nhưng tuyệt
đối không được chiếm dụng công quỹ. Sao anh có thể xúi bẩy người khác làm việc
này để chịu tội thay anh chứ?
Người thứ ba Lý Dương gọi điện
đến là Lão Hoàng, một phi công lâu năm của hãng hàng không XX. Mấy năm trước,
vì tình cảm vợ chồng gặp chuyện trục trặc nên anh đã ly dị, rồi lấy một cô vợ
trẻ, kém hẳn một giáp. Lão Hoàng là đồng hương chính cống của Lý Dương, không
chỉ cùng tỉnh, cùng thành phố mà còn cùng huyện, cùng xã. Kể từ lần đầu tiên
gặp nhau, hai người thường xuyên liên lạc với nhau, nguyên nhân là trong suốt
giai đoạn cô vợ trẻ của Lão Hoàng mang thai, sinh nở và nuôi con, tất cả mọi
việc dính đến bệnh viện đều do một tay Điền Ca lo liệu. Lý Dương đã cho vợ Lão
Hoàng số điện thoại của Điền Ca để cô chủ động liên lạc, nhưng không biết vì
tính cách hướng nội hay là vì ngại, mà cô chẳng bao giờ gọi cho vợ anh. Mỗi lần
có việc cần giúp, Lão Hoàng đều phải nhờ Lý Dương chuyển lời đến vợ.
Nhiều năm làm việc trong bệnh
viện, Điền Ca rất hiểu tâm lý của những người bệnh tật hành hạ, thế nên với cô,
giúp đỡ người ta trong lúc khó khăn âu cũng là lẽ thường tình. Dần dà, Lão
Hoàng rất cảm kích vợ chồng Lý Dương, vào các dịp lễ tết, anh đều gửi biếu một
giỏ hoa quả kèm theo một thùng đựng đầy những gói cafe và khăn tay sử dụng một
lần của hãng hàng không của họ. Quà không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thắm đượm
tình cảm, khiến hai gia đình ngày càng trở nên thân thiết. Lão Hoàng coi Lý
Dương như anh em trong nhà, gặp người nào cũng khoe: “Lý Dương là người anh em
tốt của tôi đấy, cậu ấy rất tuyệt vời!”.
Khi Lý Dương gọi điện cho Lão
Hoàng, anh đang trên chuyến bay đến Hạ Môn, ngày mai mới trở về Thanh Đảo. Nghe
chuyện của Lý Dương, anh không từ chối cũng không đồng ý ngay tức khắc, mà chỉ
nói là cần suy nghĩ một chút và sẽ cho anh câu trả lời trước, mười giờ tối.
Chính vì đợi điện thoại của anh,
Lý Dương mới nán lại công ty muộn như vậy.
Tối qua, Lý Dương lại không cầm
thẻ ngân hàng về, mặc dù Điền Ca không nói gì, nhưng nét mặt cô khiến anh vô
cùng buồn rầu, lo lắng. Nếu như tối nay không giải quyết xong chuyện tiền bạc,
thì anh không biết lấy đâu ra tiền mà đưa cho vợ.
Chín giờ năm mươi phút, Lão Hoàng
gọi lại, rất đúng giờ.
- Anh em trong nhà gặp chuyện,
nếu tôi nói không có lấy một chinh cho cậu mượn thì đúng là dối trá. Tôi vừa
gọi điện hỏi vợ về số tiền nhàn rỗi trong nhà. Hai năm nay, vợ tôi đầu tư vàng,
cô ấy nói gần đây vàng trượt giá, trước mắt không thể bán ra, nên giờ chỉ có
hai vạn tệ, trong thẻ lương của tôi còn hơn một vạn tệ. Cậu cầm lấy trước 3 vạn
tệ vậy nhé, tôi biết số tiền này chỉ như muối bỏ bể chẳng thấm vào đâu, nhưng
cậu cứ cầm lấy mà dùng, khi nào trả cũng được... - Lý Dương nhận ra ẩn ý trong
lời nói của Lão Hoàng. Hai vợ chồng Lão Hoàng đã làm phiền nhà anh không ít
lần, cho nên số tiền này mang tiếng là vay mượn, nhưng thực chất là để trả
ơn... Điều này làm Lý Dương cảm thấy tổn thương nặng nề. Khả năng mượn tiền của
một cá nhân nhiều hay ít đều bộc lộ ở uy tín và thành công của người đó trong
xã hội. Những người kiếm tiền giỏi, chức vụ cao thì mượn tiền cũng dễ dàng hơn.
Chu Chính thì chẳng nói làm gì, nhưng Lão Hoàng lương tháng sáu bảy vạn tệ,
luôn mồm nói anh anh em em, thế mà anh vừa hỏi mượn tiền lại làm như bố thí
thế? Một người năm vạn tệ, một người ba vạn tệ, nói sùi bọt mép mới mượn được
tám vạn tệ. Nhưng thôi, dù sao bạn bè cũng không phải là họ hàng thân thích, mà
dẫu có là anh em máu mủ ruột rà, cũng chẳng có ai đưa tiền mồ hôi nước mắt cho
người khác mà không thấy cắt da cắt thịt cả. Với hoàn cảnh hiện giờ của anh,
không tiền, không quyền mà mượn được ngần ấy tiền thì đã coi như không uổng phí
những năm tháng lăn lộn trong xã hội, cái mặt này vẫn đổi được ra tiền... Có
điều Lý Dương không dám nghĩ trong đôi ba ngày tới anh sẽ chạy đủ hai mươi vạn
tệ.
2.
Lý Dương không đi xe cơ quan như
mọi khi mà bắt xe buýt về nhà. Xe băng qua đường Hải Nhĩ, chạy dọc theo phía
đông đường Hồng Kông rồi dừng lại. Trên con phố đi bộ Jusco, có một cậu thanh
niên chuyên bán đĩa lậu, cứ sau tám giờ tối mới bắt đầu hoạt động. Cậu ta bán
đủ các loại phim bom tấn của Hollywood và cả phim kinh điển của điện ảnh thế
giới. Hiển nhiên là đĩa lậu, tám tệ một cái, nhưng chất lượng chỉ kém đĩa gốc
tí ti mà thôi. Cùng lắm một năm Lý Dương mới ra rạp chiếu phim được một hai
lần, còn thường thì anh mua đĩa về xem cho đỡ thèm. Thực lòng mà nói thì Lý
Dương cực kỳ ghét đĩa lậu, nhưng một cái đĩa gốc có giá tới vài ba chục tệ, thi
thoảng xài hoang mua một cái còn được, chứ mua nhiều chịu sao nổi. Dạo này, anh
rất muốn xem lại mấy bộ phim cũ nên đã đặt trước với cậu thanh niên hai đĩa
phim: The Shawshank Redemption của Tim Robbins và Matchstick Men của Nicolas
Cage. Tối nay là hạn anh đến lấy.
- Anh Lý Dương, phim cũ bây giờ
khó tìm lắm, em mất cả buổi mới lùng được cho anh đấy. - cậu thanh niên bán đĩa
nói, - Hàng đến hai ngày rồi, có người hỏi mua nhưng em vẫn giữ lại cho anh. Em
biết thế nào anh cũng quay lại mà.
Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi đầu
nhưng đã có thâm niên bán đĩa lậu ở chợ đêm ba bốn năm rồi, thành thử khá quen
mặt Lý Dương. Sạp hàng của cậu ta chỉ vẻn vẹn một mét vuông, lúc nào cũng sẵn
sàng thu dọn vào cốp xe để trốn công an. Tuy nhiên, cậu ra rất giữ chữ tín với
khách hàng.
- Cảm ơn em trai! - Lý Dương cầm
đĩa trong tay, ngồi xổm xuống dưới đất, lần giở các đĩa phim trên sạp một lúc
lâu, nhưng không chọn thêm được cái nào, anh bèn đứng dậy, trả tiền, rồi chào
tạm biệt.
Anh lững thững đi dọc chợ đêm.
Buổi tối, đường Hồng Kông rất
phồn hoa và náo nhiệt. Các khách sạn lớn nhỏ giống như những quý bà duyên dáng,
vừa dè dặt lại kiêu hãnh, nhưng góc khuất bên trong lại chứa chấp mấy cô gái
bán hoa, đám trẻ con ăn mày cùng đủ loại kinh doanh trá hình, tập trung đông
đúc trên con phố này.
Lý Dương né tránh những bàn tay
dơ dáy của mấy đứa trẻ ăn mày đang chìa về phía mình; gặp một ông già mù kéo
nhị ở lề đường, anh dừng bước, nghe một lúc; khi đi qua một sạp hàng bán đồ thủ
công mỹ nghệ, anh xem một lượt, nhưng cuối cùng cũng không mua được thứ gì.
Anh về nhà với bộ dạng kiệt sức,
vừa đúng lúc đồng hồ điểm mười một giờ đêm.
Điền Ca ngồi dựa lưng vào thành
giường, xem tạp chí. Đợi Lý Dương đánh răng rửa mặt xong, cô cứ tưởng anh sẽ
lên giường ngủ, ai ngờ anh lại ngồi chễm chệ trên sofa, mở tivi và đầu DVD, một
lát sau những hình ảnh của The Shawshank Redemption bắt đầu chạy trên màn hình.
Khi âm thanh vừa vang lên, Điền
Ca mặc áo ngủ, hằm hằm bước ra.
Vẻ dịu dàng trước đây giờ chỉ là
giấc mơ.
Cô giật lấy điều khiển, vùng vằng
tắt tivi, rồi quay sang trừng trừng nhìn Lý Dương, giống như một người hoàn
toàn khác.
- Mấy giờ rồi mà không chịu đi
ngủ? Anh không ngủ thì cũng phải để cho người khác ngủ chứ hả? Anh muốn gì đây?
- Em làm gì thế? - Lý Dương cự
nự.
- Anh xem bộ phim này đến một nghìn
lần chưa? Không chán mắt à?
- Em ngồi xuống xem phim với anh
đi, thư giãn tinh thần một chút có sao đâu?
- Em thật không hiểu nổi, sao lúc
này rồi mà anh vẫn còn tâm trí thư giãn?
- Chẳng phải bây giờ mới là lúc
cần giải trí một chút sao? - Lý Dương nói, - Cả ngày chết gí trong nhà, hết cau
mày trợn mắt lại quát tháo chồng con, em thấy dễ chịu lắm ư? Anh nói cho em
biết, người như anh, dù chỉ còn một ngày để sống, thì cũng phải sống cho vui
vẻ. Em có thể học anh điểm này không? Chuyện nhỏ bằng cái móng tay thế mà em
làm cứ như trời sập tới nơi rồi ấy, lúc nào cũng khiến cho bầu không khí gia
đình nặng nề. Em không thấy khó chịu à?
- Bớt nói nhảm đi. Mang thẻ ngân
hàng về chưa? Chuyện mua nhà mà bảo nhỏ bằng cái móng tay à?
- Em đừng có mở miệng ra là “nhà,
nhà” nữa đi, bộ ngoài chuyện nhà ở ra chúng mình không còn gì khác để nói sao?
Em phải điều chỉnh mục đích sống đi chứ? Đừng có từ sáng đến tối chỉ nhăm nhăm
đến mỗi việc ấy, em cứ thế thì sẽ bị bệnh thần kinh đấy, biết không? Không phải
anh không cho em mua nhà, mà anh thấy lúc này không phải là thời điểm thích hợp
để mua nhà, không lý trí thì chỉ sợ phải trả giá thôi...
- Anh nói gì cũng vô ích thôi, em
đã hẹn với bên môi giới rồi, thứ Ba, thứ Tư, chậm nhất là thứ Sáu, em phải giao
thủ phó cho chủ nhà.
- Em muốn mua thật sao?
- Anh cho là em đang nói đùa à? - Vừa nghe Lý Dương nói, dửng
dưng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, lồng ngực Điền Ca bất chợt bùng
lên dữ dội. - Lý Dương, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Vì sao anh không chung
lưng đấu cật với vợ để cải thiện chỗ ở? Vì sao anh không mong muốn một cuộc
sống tốt hơn? Anh có phải là người bình thường không hả?
- Dừng! Dừng! - Lý Dương giơ hai tay ra hiệu dừng lại, rồi hạ
thấp giọng nói. - Bác sĩ Điền, em đừng kích động, tai vách mạch rừng, muộn thế
này rồi, để hàng xóm nghe được, không hay đâu. Anh thì chẳng sợ gì, chỉ tiếng
xấu đồn xa làm ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của em thôi. Nào, ngồi xuống,
chúng mình từ từ nói chuyện.
- Đã nói cả tỉ lần rồi, em không muốn nhắc lại nữa. Em cho
anh biết, ngày mai em đi giao tiền, anh mau lấy thẻ ra đây.
Cánh cửa phòng ngủ phía nam kêu két một tiếng, Ni Ni bé bỏng
đi chân trần bước ra, mắt ngái ngủ.
- Sao ngoài này ồn ào vậy? Sao bố mẹ vẫn chưa ngủ?
- Cục cưng của bố, con không sợ lạnh à? - Lý Dương đứng bật
dậy, xót xa ôm con gái vào lòng. Con muốn đi tè đúng không? Để bố đưa con đi
nhé.
Lý Dương bế con gái từ phòng vệ sinh về phòng ngủ, nhẹ nhàng
đặt lên giường, đắp chăn, ngắm nhìn con bé chìm vào giấc ngủ, rồi nhẹ nhàng kéo
cửa, nháy mắt bảo Điền Ca.
- Đi, về phòng nói chuyện.
Dường như Điền Ca không nghe thấy, cô ngồi ngây trên sofa như
pho tượng. Lý Dương không gọi nữa, anh kéo cô đứng dậy, đặt lên giường rồi kéo
chăn đắp cho cô.
Điền Ca bĩu môi, đôi mắt đen láy hằm hằm lườm anh, không thèm
nói một câu.
- Lườm gì mà lườm? - Lý Dương gằn giọng, - Còn không tự nhìn
lại mình đi.
- Em không sai, nhìn lại cái gì?
- Không sai? Anh chỉ có cái sở thích nhỏ nhoi tội nghiệp là
xem phim, thế mà cũng bị em tước mất. Em thấy mình có quá độc ác hay không?
Chẳng hề kém Chu Bát Bì[2] tí nào.
[2] Chu Bát Bì: Là một tên địa chủ ác
bá trong tác phẩm Nửa đêm gà gáy của nhà văn Cao Ngọc Bảo.
Lý Dương cầu hòa, nhưng Điền Ca nhất định không lay chuyển.
Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, tiếp tục chủ đề gây dị ứng.
- Anh mang thẻ về chưa? Anh quên mang về hai hôm rồi, không
phải do bận làm việc mà do bận chè chén. Trưa hôm nay, em đã nhắn tin dặn cất
thẻ vào cặp, anh không thể nói lại quên nữa chứ? Anh mang về chưa?
- Nghe anh nói này, em đừng hành động theo cảm tính. - Lý
Dương cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh Điền Ca, - Chúng mình bàn bạc lại nhé.
- Có gì đáng để bàn bạc nữa chứ?
- Chúng mình không mua căn hộ đó nữa được không? - Lý Dương
khẽ vuốt tóc cô lấy lòng.
- Tại sao? - Điền Ca gạt mạnh tay anh ra, khuôn mặt cô cau
có, giọng lạc đi vì tức giận. - Tại sao? Hôm trước chẳng phải đã nói rõ rồi
sao? Chỉ cần em thích là được. Anh lại lừa em hả?
- Không, không. Em là nữ hoàng của nhà mình, anh nào dám lừa
em, em đừng nặng lời như thế kẻo làm anh đau lòng đấy. Dù sao chúng mình cũng
là người một nhà mà, đúng không? Anh chưa đi xem căn hộ đó, em đã quyết định
mua rồi, nhỡ ra anh không thích, vợ chồng lại hục hặc nhau, trong lòng em có
thoải mái không?
- Sao lại không thích chứ? Nói thế nào thì căn hộ đó cũng tốt
hơn cái gác xép này gấp trăm lần? Anh đã thích cái gác xép này thì tại sao lại
không thích căn hộ đó. Không phải đầu óc anh có vấn đề chứ?
- Của một đống tiền đấy, lại phải trả lãi ngân hàng, nếu
không vừa đổi ý đổi nhà khác dễ dàng lắm sao? Chuyện này không đơn giản như mua
cái quần cái áo, không ưng thì vứt đi, còn nhà ở thì sao? Ý anh là, chúng mình
nên mua một căn hộ mà tất cả các thành viên đều thích, để mọi người cùng vui vẻ
thoải mái, mình chọn một lần thôi, đỡ phải ở đôi ba năm rồi lại đói.
- Anh còn ngồi đó giảng giải nữa ư? Không phải em không cho
anh xem nhà mà là tự anh không muốn đi chứ. Em mua nhà để cải thiện chỗ ở cho
cả gia đình, chứ có phải một mình em hưởng thụ đâu? Chuyện lớn như thế, sao cứ
phải để một mình em lao tâm khổ tứ? Nhà người ta thì đàn ông cáng đáng, đàn bà ngồi
không hưởng lộc. Tại sao nhà mình lại đảo ngược chứ hả? Em thì ra sức lôi kéo,
giành giật, còn anh thì cứ như ông phỗng, sống chết mặc bay! - Điền Ca tức đến
phát khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã.
- Ừ, anh là ông phỗng, chẳng được tích sự gì. Em nói đúng,
anh công nhận, nhiệt liệt công nhận. Có điều tối nay anh lại quên mang thẻ về
cho em rồi, giờ làm thế nào? Mai nhé. Thôi, để mai.
- Em sắp điên mất rồi, không sống nổi nữa mất!
- Sáng nay, anh có cuộc họp kéo dài, tới một giờ chiều mới
kết thúc, cơm trưa cũng chẳng kịp ăn, chiều lại phải đến ngân hàng làm giấy tờ,
nửa buổi chủ nhiệm gọi anh về tiếp đoàn khách nước ngoài, đến giờ tan ca lại về
phòng làm việc chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai, hết mấy tiếng đồng
hồ...
- Có liên quan gì đến việc anh nhét thẻ vào túi không?
- Tại vì bận quá, mọi thứ cứ rối tung cả lên, không quên mới
là lạ ấy chứ? Vợ yêu, nghe lời anh, đừng làm loạn nữa, mau đi ngủ thôi, mai còn
phải dậy sớm đấy.
Điền Ca trừng mắt nhìn anh, cô nhảy khỏi giường, chạy xộc ra
cửa chính, mặc áo khoác, xỏ giày.
- Em không phí lời với anh nữa. Đi! Chúng ta đến cơ quan anh
lấy thẻ về, bằng không ngày mai anh lại quên béng. Đợi anh nhớ ra, căn hộ đã
được bán cho người khác từ tám hoánh rồi. Em sẽ xin nghỉ mấy hôm, không giải
quyết xong chuyện nhà cửa em chẳng thiết làm gì cả.
- Em đừng làm loạn nữa có được không? Giờ đến cơ quan anh, em
xem có được không? Hơn nữa, nửa đêm nửa hôm cầm thẻ ngân hàng lang thang ngoài
phố, em không sợ kẻ xấu cướp mất à?
- Em chẳng để ý nhiều chuyện như thế, dù thế nào bây giờ em
cũng phải lấy thẻ về để ngày mai giao tiền nhà cho người ta. - Điền Ca vừa nói
vừa xách túi, mở cửa xông ra ngoài.
Lý Dương cuống cuồng giữ Điền Ca lại, lôi về phòng. Lý Dương
muốn cởi áo khoác cho Điền Ca, nhưng cô đứng lì ở góc cửa, nhất quyết không cởi
áo, tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Lý Dương biết không thể tiếp tục giấu giếm vợ được nữa.
- Nào, ngồi xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em. - Lý
Dương kéo Điền Ca ngồi xuống giường.
- Nói nhanh lên, nói xong thì cùng em đi lấy tiền.
- Em phải hứa nghe xong không được khóc, không được tức giận,
không được làm ầm lên, được không?
- Anh gây ra chuyện gì rồi? - Điền Ca cảnh giác.
- Anh thề với em là anh không cố tình, em cứ hứa trước đi,
nếu không anh chẳng dám nói.
- Được. Em đồng ý với anh. - Điền Ca cắn răng nói.
- Số tiền đó anh cho mượn rồi, trước mắt chưa lấy về được,
phải chờ một thời gian.
- Cái gì? - Điền Ca kinh ngạc hét toáng lên, một luồng khí
bốc lên đỉnh đầu cô.
- Anh vừa nói cái gì?
- Số tiền hai mươi vạn tệ ấy, anh cho mượn rồi. - Lý Dương
lập tức lấy tay bịt miệng cô lại. - Tổ tông ơi, em bé miệng thôi, đừng làm ồn
kẻo con tỉnh giấc.
- Cho ai mượn? - Điền Ca gỡ tay anh ra, cố kiềm chế cảm xúc,
hạ giọng hỏi.
- Ngụy Xuân Phong.
- Tìm anh ấy đòi. Anh ấy chết rồi thì còn công ty, còn nhà,
còn xe, tìm vợ anh ấy mà đòi chứ.
- Đúng thế, số tiền đó không chạy đằng nào được, sớm muộn gì
cũng về với chúng mình thôi. Lúc Ngụy Xuân Phong còn sống có cho mình mượn tiền
không? Khi mua cái gác xép này, cậu ấy cho mình mượn hai vạn tệ, em sinh Ni Ni
Xuân Phong lại gửi thêm một vạn tệ nữa. Những việc cậu ấy giúp đỡ nhà mình còn
ít ư? Lần đầu tiên cậu ấy mở miệng mượn tiền anh để quay vòng vốn làm ăn, anh
có thể từ chối sao? Ai ngờ lại xảy ra chuyện bất hạnh ấy chứ. Anh đã nói với
Tích Tích rồi, cô ấy bảo nhất định sẽ trả lại. Giờ xương cốt Ngụy Xuân Phong
còn chưa lạnh, mình năm lần bảy lượt đến nhà họ đòi nợ, liệu có nên không? Em
có làm được không? Anh tin chắc, em sẽ không thể làm những việc như thế. Để thư
thư cho Tích Tích nguôi ngoai đã. Đợi thêm vài hôm, có khi cô ấy còn chủ động
trả tiền luôn ấy chứ.
- Em cho anh thời gian, cho vợ Ngụy Xuân Phong thời gian,
nhưng chủ nhà có cho em thời gian không? Nội trong bảy ngày không giao tiền thì
nhà sẽ là của người khác, hoặc nhỡ tiền nhà lại tăng lên thì cả đời này chúng
mình chẳng mua nổi nhà đâu. Anh đã nghĩ đến chưa?
- Nhưng quả thật trước mắt không thể lấy tiền về được. Em bảo
anh phải làm sao đây?
- Anh đưa giấy nợ cho em, anh ngại đi thì để em.
- Đừng làm loạn nữa, mau đi nghỉ đi, mai còn phải đi làm đấy.
Một hai ngày nữa anh sẽ tìm vợ cậu ấy nói chuyện.
- Anh cứ đưa giấy nợ cho em trước đã. Đưa đây! - Điền Ca
giương đôi mắt đen lay láy nhìn anh không chớp, cô chìa bàn tay trắng muốt về
phía anh.
- Giấy nợ... có chút vấn đề.
- Có phải cũng để ở phòng làm việc rồi không? Nếu thế giờ
chúng mình đi lấy. Suốt ngày lừa dối vợ con, anh đang làm chuyện gì thế hả?
Giấy nợ làm sao rồi? Làm sao?
Lý Dương đâm lao thì phải theo lao. Anh mở ngăn kéo tủ, tìm
một cái túi nilon, rồi lấy ra cục giấy nát, thành thật kể lại sự việc.
Không đợi anh nói xong câu chuyện, Điền Ca đã lao ra khỏi
phòng, vùng chạy ra ngoài.
Lý Dương thoáng ngây người rồi vội vã cầm áo khoác đuổi theo.