Điều bí mật của chồng - Chương 13 - Phần 1
Chương 13: Quanh đi quẩn lại
1.
Không hiểu sao gần đây, Tích Tích
thấy mình rất nhạy cảm, thường thì cảm xúc tự nhiên đến hoặc khi nhìn thấy cái
cà vạt ngày trước Xuân Phong từng dùng, hay nghe thấy một bài hát cũ bất chợt
lướt qua tai… Tâm trạng này giống như những đợt thủy triều dập dềnh lên xuống
làm đôi mắt ngấn lệ, nhưng cô chỉ ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong.
Chiếc giường màu hồng phấn, mềm
mại và sạch sẽ, giống như đám mây bồng bềnh trên bầu trời. Chiếc màn trắng mỏng
manh như cánh ve sầu cùng với rèm cửa sổ màu xám bạc đã làm tăng thêm vẻ đẹp
thanh nhã cho căn phòng ngủ.
Hạo Hạo đang ngủ say sưa trên
chiếc giường êm ái. Từ lúc lọt lòng, thằng bé đã dính lấy mẹ không rời nửa
bước, ngược lại, rời nó cô cũng không ngủ yên.
Bố mẹ chồng vẫn ngồi xem phim ở
dưới nhà. Xem phim vào mỗi tối dường như là thói quen khó bỏ của mẹ chồng Tích
Tích. Hôm nào bà cũng xem liên tục hai bộ phim truyền hình, kéo từ bảy giờ rưỡi
tới tận mười một giờ đêm; có vẻ như phim truyền hình giống như thuốc phiện hơn
là món ăn tinh thần, tối nào không được xem vài tập thì bà cảm thấy vô cùng bứt
rứt, khó chịu. Chẳng thế mà scandal của anh diễn viên này hay cô ca sĩ nọ, bà
còn biết rõ hơn cả con dâu.
Ngoài những lúc xem hoạt hình
cùng con trai, rất hiếm khi Tích Tích ngồi xem phim. Có lần nghe thấy mấy cô
bạn ca ngợi bộ phim nào đó hay lắm, cô cũng định theo dõi, nhưng vì bận bịu nên
rốt cuộc cũng không xem đến đầu đến đũa. Buổi tối rảnh rỗi, cô thích đọc sách
hơn, nằm trên giường hay ngả người trên ghế sofa trong thư phòng, lật vài trang
sách yêu thích, âu cũng là một sự hưởng thụ.
Tích Tích kéo chăn cho con rồi
dựa lưng vào thành giường, thư thái đọc sách dưới ánh sáng dịu dàng của chiếc
đèn bàn.
Cứ đọc được một lúc cô lại thần
người ra suy nghĩ, một cảm giác lẻ loi len lỏi vào không gian tĩnh mịch bao
trùm bốn phía.
Chiếc điện thoại để cạnh gối chợt
vang lên tiếng “tít tít”. Cô liếc qua, là tin nhắn của Trương Duệ.
“Chị Tích Tích, mấy chuyện chị
dặn tôi làm, việc đầu tiên đã xong. Tôi hẹn với hai vị luật sư rồi, tuần tới
chị cứ sắp xếp thời gian, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể đến nhà gặp hai
cụ. Còn việc sau, tôi nghĩ cần phải bàn bạc thêm với chị, giờ có tiện không?”.
Tích Tích ngẩng đầu ngó chiếc
đồng hồ treo tường hình quả bí ngô, mới mười giờ. Cô cầm điện thoại lên trả
lời:
“Ừ, cậu nói đi”.
“Chị có QQ[1] không?”
“Không có, cậu cứ nhắn tin đi”.
Để không làm ảnh hưởng đến giấc
ngủ của con trai, cô khẽ khàng bước xuống giường, đi tới thư phòng, bật đèn,
chuyển âm báo tin nhắn sang chế độ không chuông rồi lấy một chiếc chăn nhỏ
trong tủ tường ra, cuộn tròn người trên ghế sofa.
Màn hình điện thoại sáng lên, có
tin nhắn đến.
[1] QQ
là một phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc.
“Có mấy câu, lẽ ra tôi không nên
nhiều lời, song nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy vẫn phải nói. Mong rằng chị nghe
xong sẽ không giận”.
Tích Tích: “Cậu cứ nói”.
Trương Duệ: “Giờ chị tìm cô ta
còn có ý nghĩa gì không?”.
Tích Tích ngẩn người rồi nhắn
lại: “Cái ý nghĩa mà cậu nói, ám chỉ điều gì?”.
Trương Duệ: “Đời người ngắn ngủi
lắm, chúng ta cần dành nhiều thời gian cho công việc, cuộc sống và người thân.
Liệu có đáng phải lãng phí thời gian, tinh thần và sức lực vì những người và
những việc không liên quan tới mình?”.
Tích Tích: “Xuân Phong vì cô ta
mà mất mạng. Thế mà cậu lại nói là không liên quan sao?”.
Trương Duệ: “Dẫu tìm được cô ta
thì với tư liệu có trong tay, chị làm được gì? Không có bất kỳ bằng chứng nào
chứng tỏ tai nạn của tổng giám đốc Ngụy có liên quan đến cô ta, vấn đề này cảnh
sát cũng đã kết luận rồi. Nguyên nhân xảy ra tai nạn đúng là do không tập trung
lái xe, nhưng mà, chẳng nhẽ chị ngây thơ cho rằng, một người khiến người khác
không tập trung tinh thần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”.
Tích Tích: “Ít nhất cô ta cũng
phải lương tâm bị cắn rứt”.
Trương Duệ: “Không phải là tôi
nói xấu cô ta đâu. Nhưng chị cứ thử nghĩ mà xem, người đàn bà có thể làm những
chuyện như thế, thì liệu có còn tí lương tâm nào không?”.
Tích Tích: “Vậy ý của cậu là tôi
cố nuốt trôi cục tức này? Nếu là cậu, cậu có làm được vậy không?”.
Trương Duệ: “Ý tôi là tìm được cô
ta thì chị tính sao? Cứ cho là cô ta thừa nhận đi chăng nữa, thì chị cũng làm
được gì? Nếu Xuân Phong còn sống thì đã đành nhưng giờ anh ấy không còn nữa,
tôi cho rằng có những lúc cũng phải mắt nhắm mắt mở, đừng quá khắt khe, bằng
không người chịu thiệt chỉ có chị mà thôi”.
Tích Tích: “Cậu nói thế mà cũng
nghe được à!”.
Trương Duệ: “Thật lòng mà nói,
tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, nếu là tôi thì không tội gì tôi phải tự làm khổ
mình như thế, đã hao tiền tốn của lại còn chuốc thêm ấm ức vào thân, thực là
không đáng”.
Tích Tích: “Không phải tôi cố
chấp, chỉ là không cam tâm mà thôi. Việc gì tôi cũng có thể rộng lượng cho qua,
duy chỉ có việc này là tôi không làm được”.
Trương Duệ: “Chị cần phải học
cách từ bỏ. Trong cuộc sống, chúng ta cần phải từ bỏ rất nhiều thứ, chỉ có từ
bỏ thì mới tiến lên được phía trước”.
Tích Tích: “Không phải là tôi
không muốn từ bỏ. Vì cô ta quá ngoan cố nên tôi mới phải cạy miệng cô ta. Nếu
cô ta vẫn không chịu nói thì tôi không có cách nào hỏi về số tiền bất minh
kia”.
Trương Duệ: “Giả sử số tiền đó
đúng là do cô ta lấy, chị cho rằng cô ta sẽ thừa nhận và trả lại cho chị? Nếu
là tổng giám đốc Ngụy tặng cô ta, thì đó là tiền của cô ta rồi”.
Tích Tích: “Tôi không tính đòi
lại mà chỉ cần cô ta xác nhận Xuân Phong có khoản nợ đó để tôi trả tiền cho Lý
Dương”.
Trương Duệ: “Chuyện tiền bạc có
thể từ từ nghĩ cách giải quyết. Dù sao tôi cũng hy vọng chị dừng chuyện này
lại”.
Tích Tích: “Tại sao? Tại sao phải
từ từ giải quyết? Lý Dương sống nhờ vào đồng lương, đến giờ vẫn chưa có một
ngôi nhà tử tế, dựa vào cái gì mà để cậu ấy mất không số tiền này?”.
Trương Duệ: “Được rồi, tôi chỉ
nói vậy thôi. Ngày mai tôi sẽ đưa tư liệu cho chị”.
Sáng hôm sau Tích Tích lái xe rời
khỏi nhà, đi được một lúc thì cô nhìn thấy ôtô của Trương Duệ đỗ bên đường.
Trong tay anh cầm một túi hồ sơ, đầu cúi xuống tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì
đó.
Tích Tích nhấn còi ra hiệu.
Trương Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi uể oải đúng dậy đi đến.
- Chị à, tôi vẫn muốn nói một
câu. - Trương Duệ thu ánh mắt về phía Tích Tích, – Không cần thiết phải làm như
thế.
- Cám ơn! Chuyện của tôi cứ để
tôi tự giải quyết, cậu cứ đưa cho tôi.
- Chị nhờ tôi nên tôi thấy mình
phải có trách nhiệm giúp chị đến cùng. -Trong mắt Trương Duệ phản chiếu một ánh
mắt xa lạ, đó là sự cố chấp của Tích Tích, điều anh chưa từng thấy trước đây. –
Cho dù chị nghĩ thế nào, tôi vẫn phải nói ra quan điểm của mình, tôi thấy chị
không cần phải làm như vậy.
- Thôi, tùy cậu nghĩ sao cũng
được, xin tránh ra! - Tích Tích chuẩn bị lái xe đi, - Cậu không muốn giúp thì
thôi, tôi sẽ nhờ văn phòng thám tử điều tra.
- Chờ đã, dù sao tôi cũng mang
đến rồi. Gửi chị. - Trương Duệ thoáng do dự, nhưng anh vẫn đưa túi hồ sơ vào
cửa xe, - Cho tôi vài phút để tôi nói hết suy nghĩ của mình đã nhé.
- Tích Tích tắt máy.
- Tôi cảm thấy chị đang muốn trả
thù thì phải.
- Tôi trả thù gì chứ? Xuân Phong
mất rồi, sao tôi phải trả thù?
- Chị không thừa nhận nhưng thực
sự chị đang làm một chuyện ngu ngốc, thậm chí là điên rồ đấy. Chị muốn tìm cô
ta để hành hạ, trút hết oán hận trong lòng. Nhưng chị đã từng nghĩ chưa, chị
trả thù thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào việc làm xấu xa khiến bản thân ngày
càng rời xa hạnh phúc…
- Cậu nói đủ chưa? - Tích Tích
mất kiên nhẫn, nhíu mày cắt ngang lời anh rồi khởi động xe.
- Không, tôi nhất định phải nói!
- Trương Duệ đứng chắn trước mũi xe, - Tôi không thể trơ mắt nhìn chị làm
chuyện điên rồ được.
- Tránh ra! - Tích Tích cao
giọng. - Trương Duệ, chuyện này liên quan gì tới cậu? Cậu có giúp hay không,
tôi không ép. Tránh đường!
- Tôi biết chuyện này gây tổn
thương lớn cho chị. Nhưng sự đã rồi, chị cần phải biết, anh ấy làm như vậy
không có nghĩa là anh ấy không trân trọng chị, vì vậy chị phải sống thật tốt,
thật vui vẻ, đừng khơi lại chuyện cũ…
- Trương Duệ! Cậu biết mình đang
làm gì không?
- Bây giờ tôi không phải là nhân
viên của công ty Ngụy Thị nữa, cũng không còn là cấp dưới của chồng chị, tôi
lấy tư cách là bạn để nhắc nhở chị đừng như thế nữa. Trên đời này “thiện giả
thiện báo, ác giả ác báo”, không phải không có báo ứng mà là chưa đến lúc thôi.
Sớm muộn gì ông trời cũng trừng phạt những kẻ làm hại người khác, thế nên chị
không cần nhúng tay vào…
Tích Tích đột nhiên lùi xe,
chuyển hướng rồi đạp xe lao vút đi.
Làm gì có người phụ nữ nào bị
chồng phản bội mà vẫn thản nhiên được cơ chứ?
Trương Duệ đứng đờ người nhìn
theo bóng chiếc xe khuất dần, cảm thấy chưa bao giờ chán chường như lúc này.
Anh lên xe, tựa đầu vào ghế, kéo cửa kính xuống rồi châm một điếu thuốc. Anh
hơi hối hận vì đã đưa túi hồ sơ cho cô, nhưng không đưa cũng không được… Hút
hết điếu thuốc, anh thở dài, buồn bã đạp ga phóng đi.
Sao cô cứ nhất quyết khơi lại vết
thương lòng? Sao phải tự làm khó bản thân? Đôi mắt lấp lánh của cô giờ đã bị bóng
tối của lòng thù hận che lấp, có lẽ bản thân cô chưa phát hiện ra, nhưng anh
nhìn thấy rất rõ.
Nhưng điều này có liên quan gì
tới anh? Vừa nãy cô cũng nói rồi đấy thôi.
Anh thấy trái tim mình thắt lại,
nỗi buồn đau, cô đơn và phiền muộn trên gương mặt cô như những nhát dao đâm vào
tim anh. Sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, trái tim anh đã trở nên chai
sạn, nhưng mỗi lần đứng trước cô, anh không giấu được sự yếu mềm bên dưới lớp
vỏ cứng cáp của mình, anh muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất đến cho cô. Ông
trời ơi! Rốt cuộc chuyện này là sao? Dù thế nào mi cũng không được yêu người
phụ nữ này. Không, không thể. Cô ấy là vợ của Xuân Phong, làm sao mi có thể có
ý nghĩ như vậy được. Hơn nữa, cô ấy còn là con gái của ông chủ mỏ than, là quả
phụ của tổng giám đốc giàu có. Mi yêu cô ấy ư? Mi có tư cách gì mà yêu cô ấy?
Nếu cô là một người phụ nữ bình
thường, chắc chắn anh sẽ dũng cảm thổ lộ tình cảm, nhưng khổ nỗi người đứng
trước mặt anh lại là Trần Tích Tích… Quả thực anh không có dũng khí để làm điều
đó, song anh cũng không thể gạt bỏ hình bóng của cô ra khỏi tâm trí. Cô đáng
yêu như thế, tốt bụng và kêu hãnh đến nhường nào. Những lúc không gặp cô, cảm
giác bồn chồn lo lắng giằng xe tim gan anh từng giờ từng phút; còn khi nhìn
thấy cô, đôi mắt dịu dàng mang nỗi buồn xa xăm ấy lại thổi bùng lên trong anh
một tình yêu mãnh liệt.
2.
Sáng sớm, sau khi đưa Hạo Hạo tới
trường mẫu giáo, Tích Tích lái xe đến thẳng bệnh viện xx. Cô đỗ ôtô ở bên
đường, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.
Khoảng bảy giờ năm mươi phút, một chiếc xe địa hình Land Rover màu xanh đen từ
phía đông chạy tới, giảm tốc độ rồi đi sát lề đường bên phải, chầm chậm đỗ ngay
phía trước xe cô.
Ngồi sau tay lái là một người đàn
ông trung niên có vẻ bề ngoài khá ưa nhìn, khí chất nho nhã. Đây hẳn là Liễu
Tông Nguyên, người được đề cập đến trong hồ sơ. Xem ra vị giám đốc quỹ đầu tư
công cộng làm ăn không tốt lắm, anh ta mới kết hôn thế mà không dám đổi xe, để
lốp xe mòn hết cả rồi.
Tông Nguyên nhanh nhẹn mở cửa xe
cho Lệ Sảnh bước ra. Hai người đứng trước xe, tạm biệt nhau bằng nụ hôn nồng
nàn, hành động thân mật của đôi vợ chồng này thực sự đã tác động mạnh tới hệ
thần kinh yếu đuối của Tích Tích.
Những nỗi đau trong lòng lại trào
lên, suýt chút nữa nhấn chìm cô.
Xuân Phong và “Hoa Nhi” phải lòng
nhau những ba năm, vậy thì hai người họ còn như thế nào nữa đây? Tích Tích
không kìm nổi lòng ghen. Hai tháng trước họ còn dính như sam, vậy mà sao anh
mới mất chưa được bao lâu, trong ánh mắt của “Hoa Nhi” đã không có chút thương
tiếc nào? Quả thực Xuân Phong chẳng còn là cái gì cả. Nhìn vẻ mặt rạng ngời
hạnh phúc kia, thử hỏi trong lòng cô ta còn có hình bóng của anh không? Tích
Tích đưa tay lau vội giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt, tự nói với chính
mình: Cũng hay, Xuân Phong bạc tình với mình rồi anh ta lại bị người tình bội
bạc, âu cũng là báo ứng.
Lệ Sảnh đứng bên đường, vẫy tay
chào người chồng ngồi trong xe. Chiếc xe quay đầu, tăng tốc chạy đi. Cô ta sải
chân bước vào cổng bệnh viện, vòng eo nhỏ nhắn cùng với cặp mông căng mẩy khiến
ngay cả Tích Tích cũng cảm thấy ngây dại nữa là.
Tích Tích định gọi cô ta thì chợt
nghe thấy có người gọi với theo: “Chu Lệ Sảnh!”. Cô ta đứng lại. Một cô đồng
nghiệp đi đến khoác tay cô ta, hai người cười nói vui vẻ, cùng nhau đi vào
trong bệnh viện.
Cô đồng nghiệp chính là Điền Ca.
Có nên để Chu Lệ Sảnh bẽ mặt
trước Điền Ca không? Qua Lý Dương, Tích Tích cũng hiểu được phần nào về Điền
Ca. Nếu biết người bạn thân nhất của mình là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình
bạn chồng mình, trước đêm tân hôn còn ở cùng chồng người khác đến tận nửa đêm,
thì người ở giữa như cô ấy sẽ như thế nào?
Tích Tích mở túi xách, bên trong
đựng một tệp danh sách tin nhắn. Trương Duệ đã phá được mã số PIN, nhưng khi cô
mang mã số PIN tới công ty viễn thông di động thì vẫn không lấy được nội dung
tin nhắn. Sau đó, Tích Tích lẳng lặng liên hệ với văn phòng thám tử, bí mật ký
một hợp đồng trị giá ba vạn tệ để lấy nội dung tin nhắn qua lại giữa Xuân Phong
và “Hoa Nhi” trong ba tháng gần nhất, không để sót bất cứ tin nhắn nào.
Khi làm việc này, Tích Tích cảm
thấy vô cùng nhục nhã và đau khổ, hiểu đây là hành động thiếu lý trí nhưng cô
không thể bắt mình dừng lại được.
Cô cầm tệp giấy trên tay, cố nén
xấu hổ và giận giữ, đọc lướt qua vài trang.