Điều bí mật của chồng - Chương 16 - Phần 3
Từ khi đi làm rồi lấy chồng, Tích Tích chưa từng chìa tay xin bố mẹ một đồng nhưng thỉnh thoảng mẹ cô vẫn tự động chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của con gái, gọi là “tiền tiêu vặt”. Trong đó bao gồm của hồi môn của bố và đồ nữ trang đắt tiền mẹ đẻ cho cô. Trong thời gian Xuân Phong làm kinh doanh, những lúc không quay vòng được vốn, anh đều tìm bố vợ mượn tạm ít tiền. Tất nhiên khi Xuân Phong ngại mở lời, Tích Tích sẽ gọi điện thoại cho bố, chỉ cần gọi một tiếng “bố” thân thương thì ông không từ chối điều gì cả, song hai vợ chồng Tích Tích luôn có vay có trả. Trong cuộc sống cá nhân, Tích Tích luôn noi theo nguyên tắc tự lực cánh sinh, liệu cơm gắp mắm, mặc dù mẹ đẻ chủ động cho tiền tiêu vặt nhưng nhiều năm nay cô vẫn để nguyên trong tài khoản, trước khi tới khu vực gặp thiên tai, cô chưa hề động đến.
- Cái gì? - Mẹ chồng ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn con dâu, số tiền bà thông gia cho con gái hẳn là không ít đâu, - Ủng hộ hết rồi? Đại tiểu thư của tôi ơi, con làm sao thế? Mẹ con cho con tiền đó là vì bà ấy thương con, ủng hộ một ít để tỏ lòng thành là được rồi, chẳng nhẽ tiền mẹ con cho thì không tiếc sao?
- Bà thì hiểu cái gì? Tích Tích ủng hộ người dân gặp thiên tai mà bà còn tính toán cái gì chứ? - Ông bố trách bà mẹ, - Nhà đẻ cho Tích Tích thì là của Tích Tích rồi, con bé dùng vào chỗ nào là quyền của nó. Vả lại số tiền này cũng không phải là tiền bạc đơn thuần nữa, nó có giá trị và ý nghĩa lớn hơn nhiều.
- Ừ! Ông cao thượng nên tôi không hiểu được. - Mẹ chồng phản pháo, hai mắt trợn trừng, - Việc gì ông phải tỏ ra khảng khái, phong độ? Không phải tiền của ông, đương nhiên ông không xót rồi.
Nhìn bố mẹ chồng tranh cãi, Tích Tích không cảm thấy buồn bực như trước đây, ánh mắt của cô thoáng một nét cười hiền hậu.
Ba hôm sau, Tích Tích chạm mặt Lệ Sảnh ở chỗ cũ, phòng trà Kim Trà Hoa.
Khi Tích Tích đến, Lệ Sảnh đã đợi ở đó từ trước. Cô ta nhún mình hơn lần trước, ăn mặc giản dị, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt hốc hác. Xem ra mấy ngày liền cô ta không ngủ được.
- Tôi không biết phải làm thế nào thì chị mới tha thứ cho tôi. - Lệ Sảnh cúi đầu, nhỏ nhẹ mở lời, - Nếu Xuân Phong nói cho tôi biết anh ấy đã có một người vợ tốt như thế nào, thì tôi dám chắc sẽ không có chuyện sau này.
Tích Tích nhận thấy, sở dĩ người phụ nữ trước mặt nhún mình như vậy là để bảo vệ bản thân hoặc thủ thế để tấn công. Có lẽ đây là chiến thuật lùi để tiến của cô ta.
“Hóa ra đều là trách nhiệm của Xuân Phong?”. Tích Tích nghĩ bụng, nhưng không nói ra. Lần này cô không phẫn nộ như lần trước nữa, cô không muốn nói điều gì, một chút cũng không.
- Đương nhiên, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này. - Lệ Sảnh quả là người phụ nữ thông minh, có thể nhanh chóng đoán được ý nghĩ của đối phương, - Tôi không chối bỏ trách nhiệm của mình, tôi đã làm tổn thương chị, nên phải gánh chịu trách nhiệm.
- Trách nhiệm của hai người không thể để cho một người gánh, tôi không cần cô chịu trách nhiệm gì hết. Tôi vẫn muốn cô làm sáng tỏ chuyện đó, có thì nói là có, không thì nói là không. Chỉ cần cô thẳng thắn, tôi đảm bảo cô sẽ không gặp rắc rối gì nữa.
Lệ Sảnh đặt một cái túi to lên bàn trà, kéo khóa “roẹt” một cái, lấy ra một dây chuyền bạch kim, một con dê nhỏ bằng vàng ròng, một vòng đeo tay ngọc nephrite màu trắng, đẩy đến trước mặt Tích Tích.
Tích Tích nhìn cô ta, sững sờ.
- Đây là ba món quà sinh nhật Xuân Phong tặng tôi, tôi cất đi không nỡ đeo nên vẫn gần như mới. Tôi biết anh ấy mua những món quà đắt tiền này từ tài sản chung của vợ chồng anh chị, để giảm bớt cảm giác tội lỗi, hôm nay tôi đem chúng trả lại cho chị, chúng vốn phải thuộc về chị, tôi không đáng được nhận.
Tích Tích nhìn ba món quà tinh xảo, trầm ngâm.
Hơn ba năm qua, vì công ty, vì kế sinh nhai, vì nâng cao chất lượng cuộc sống, anh chăm chỉ làm việc, sớm đi tối về. Mặc dù tối nào anh cũng về nhà nhưng ban ngày anh lại hẹn hò yêu đương mùi mẫn với người phụ nữ khác. Nhìn thoáng qua là biết giá trị những món quà đắt tiền này không hề nhỏ nên không phải là thanh toán qua quýt vé vào cửa khi người đàn ông “du hý” bên ngoài. Nếu không có nền tảng tình cảm nhất định thì anh sẽ không để tâm, dày công chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ta như vậy. Tích Tích nhớ lại quãng thời gian ấy, anh thường có câu cửa miệng, “bữa trưa đi tiếp bạn làm ăn, buổi chiều bàn chuyện với đối tác”. Té ra, người phụ nữ trước mặt mình chính là “bạn làm ăn” của anh. Về nhà anh vẫn là đứa con ngoan của bố mẹ, người bố tốt của con trai, ông chồng tốt của bà vợ, mà không có bất cứ thay đổi nào, một dấu vết nhỏ nhoi cũng không có. Là anh quá cẩn thận? Hay là cô quá sao lãng? Thực lòng mà nói, anh rất tốt với cô, mỗi ngày đều hỏi han ân cần, mỗi tối đều về nhà đúng giờ, mỗi tuần đều có ít nhất hai lần đưa cô và con ra ngoài ăn tối. Dù công việc bận bịu như thế nào, trong lòng anh, việc của cô luôn được đưa lên hàng đầu. Nửa đêm cô thèm sầu riêng, anh sẽ lập tức lái xe đi lùng khắp các quầy hàng bán hoa quả trong thành phố để mua về cho cô... Anh cũng chưa từng xảy ra xích mích với gia đình nhà cô, cam tâm tình nguyện làm tất cả mỗi việc...
Thế mà..., Xuân Phong à, sao anh có thể đối xử với em như thế?
Lệ Sảnh sám hối:
- Tôi biết tội ác mình gây ra là không thể tha thứ được, tôi không dám đòi hỏi chị tha thứ, tôi chỉ xin chị đừng đau lòng như thế, Xuân Phong... anh ấy, không đáng để chị phải như thế.
Tích Tích im lặng.
- Còn có cái này. - Lệ Sảnh lấy ra một cái phong bì dày từ trong túi đặt cạnh ba món đồ nữ trang. - Đây là mười vạn tệ. Năm thứ hai quen Xuân Phong, tôi mua một căn hộ second hand ở khu Lao Sơn nhưng không đủ tiền thủ phó nên anh ấy cho tôi mượn.
Tích Tích vẫn im như tờ.
- Và đây, - Lệ Sảnh tiếp tục lấy ra một chiếc chìa khóa ôtô, - là chiếc xe anh ấy tặng tôi.
Sau đó Lệ Sảnh để ý sắc mặt của đối phương, thấy Tích Tích không nói gì, cô bèn giải thích.
- Không còn cái gì nữa. Tôi xin thề, đây là toàn bộ những đồ Xuân Phong đã cho tôi. Hai mươi vạn tệ lần trước chị nói, quả thực không liên quan gì đến tôi, anh ấy không đưa cho tôi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa nghe anh ấy nói đến bao giờ.
- Những đồ này đều là anh ấy tặng cho cô, cô cứ giữ lại đi, trả cho tôi thì có ý nghĩa gì. - Tích Tích thở dài, - Nói thực, xưa nay tôi không dùng lại đồ của người khác bao giờ.
Lệ Sảnh vội rời khỏi ghế sofa, lách qua bàn trà, quỳ sụp xuống chân Tích Tích.
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Tích Tích sững sờ cả người.
- Chị Tích Tích, nếu chị hận tôi thì muốn đánh, muốn chửi thế nào cũng được, tôi chỉ cầu xin chị đừng nói ra chuyện gì, được không? - Lệ Sảnh nước mắt ngắn nước mắt dài, - Tôi sai rồi, chuyện không nên làm nhất trong đời tôi chính là chuyện này, tôi đáng bị trời đánh. Tôi có lỗi với chị, có lỗi với bố mẹ của tôi, họ lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, cả đời phải sống trong khổ cực. Họ luôn hi vọng tôi tìm được người chồng tốt, thế mà ba mươi tuổi tôi vẫn chưa lập gia đình làm mẹ lo nghĩ đến bạc đầu, bố suốt ngày thở ngắn than dài, có thời gian tôi không dám về nhà, không cầm được lòng khi nhìn thấy vẻ thất vọng của họ... Sau khi gặp được Xuân Phong, tôi cho rằng cuối cùng mình cũng gặp được người đàn ông có trách nhiệm nhưng về sau tôi mới dần dần phát hiện ra, người anh ấy thực sự yêu thương là vợ của mình, không ai thay thế được vị trí của chị trong lòng anh ấy, để nhanh chóng thoát khỏi tình cảm này, tôi vội vàng nhận lời cầu hôn của anh Liễu. Anh Liễu là người tốt, mẹ anh ấy cũng rất tốt, cuộc đời bà lận đận lắm, một mình ở vậy nuôi con chồng, nửa đời người chịu nhiều gian khổ, đến bây giờ thấy con trai có chỗ đi về bà mới yên lòng, tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc...
- Vì sao cô nói với tôi những lời này? Tôi không muốn biết chuyện của cô, cũng không cần thiết phải biết.
- Ý tôi là, nếu để người nhà biết chuyện này, hôn nhân rạn nứt đối với tôi mà nói là đáng tội, nhưng mà đối với những người khác mà nói, cú sốc này thực quá lớn, tôi không dám nghĩ tới... - Khuôn mặt Lệ Sảnh chan chứa nước mắt, khóc không thành tiếng.
- Cô rất hiếu thuận.
Đời này Tích Tích chưa được ai quỳ gối dưới chân mình, hành động bất ngờ của Lệ Sảnh không những khiến cô kinh ngạc mà còn sinh lòng thương hại, việc này làm mất hết tôn nghiêm của một người, cô ta có thể làm đến nước này, thực là không dễ dàng gì.
- Tiểu Sảnh, cô ngồi dậy rồi nói, được không?
- Nếu chị nhất định đòi hai mươi vạn tệ, tôi có thể gom đủ tiền cho chị, chỉ là tạm thời tôi chưa có, nếu chị cho tôi thời gian, chắc chắn tôi sẽ gom đủ. Có điều tôi buộc phải nói rõ là tôi không lấy hai mươi vạn tệ của Xuân Phong, anh ấy không đưa cho tôi số tiền lớn như vậy, tôi gom tiền cho chị là để bù đắp lỗi lầm tôi đã gây ra...
- Đây là ý gì? Cô cho rằng tôi bắt chẹt cô?
- Không, không phải. Chị Tích Tích, tôi thực sự không lấy số tiền đó, cho dù giết tôi thì cũng thế thôi. - Nước mắt chảy dài trên má, Lệ Sảnh nói rành mạch từng từ, - Bố mẹ tôi gần sáu mươi rồi, tôi lấy danh nghĩa của bố mẹ ra thề, chị nhất định phải tin tôi, tôi không lấy số tiền chị đang tìm kiếm, nếu tôi nói dối thì cả nhà tôi sẽ bị trời đánh...
- Tôi hiểu rồi, tôi tin cô. - Tích Tích cầm túi xách lên rồi đứng dậy nói, - Nhớ lấy, mọi chuyện chấm dứt ở đây. Sau này, tôi không tìm cô nữa, cũng mong cô đừng quấy rầy tôi, tốt nhất chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.
Tích Tích thầm nghĩ, dù sao Xuân Phong cũng từng yêu người phụ nữ này, để cho cô ta một con đường sống cũng là cho mình con đường sống.
Đi ra đến cửa, Tích Tích quay đầu lại, nói thêm một câu:
- Để ép cô ra đây, tôi mới dùng biện pháp cực đoan như thế, bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi coi thường chính bản thân mình khi ấy.
Tích Tích trầm ngâm nghĩ ngợi, mình không nghi ngờ Lệ Sảnh nữa, ngược lại cũng chưa từng nghi ngờ Lý Dương. Rốt cuộc hai mươi vạn tệ đã đi đâu? Xuân Phong dùng vào việc gì? Đây quả là một vấn đề khiến người ta không biết xử trí thế nào. Dù sao cũng không thể kéo dài được nữa, cần phải cho Lý Dương một câu trả lời rõ ràng. Nếu người cho Xuân Phong mượn tiền không phải Lý Dương mà là người nào khác, nếu người ta không đưa ra được bằng chứng thì mình sẽ không ngần ngại từ chối. Nhưng đây là Lý Dương, vậy thì không được hoài nghi bất cứ điều gì.
Tích Tích hẹn gặp Lý Dương.
Khi nhận điện thoại của Tích Tích, Lý Dương đang ở công ty, bận rối tinh rối mù với đống báo cáo kế toán, mệt không thể tả được. ́y thế mà vừa nghe thấy cô muốn “nói chuyện tiền nong”, anh như tỉnh cả người.
Hai người hẹn gặp nhau vào giờ nghỉ trưa, ở quán cà phê Starbucks. Lý Dương coi thần sắc của Tích Tích khá hơn lần trước, da dẻ mượt mà, nét mặt ít sầu muộn và dịu dàng hơn. Anh chắc mẩm, sự việc đã đi qua mấy tháng, người còn lại vẫn phải sống tiếp, cứ mãi chìm vào trong tâm trạng u uẩn, chỉ làm cho người khác lo lắng. Thấy Tích Tích cuối cùng đã thoát khỏi vũng lầy, trong lòng Lý Dương cũng cảm thấy vui thay cho cô.
Sau khi hàn huyên vài câu, Tích Tích đi thẳng vào vấn đề, cô đẩy một chiếc thẻ ngân hàng đến trước mặt Lý Dương rồi nói:
- Hai mươi vạn tệ ở trong này, mật khẩu là sáu số cuối trong điện thoại của cậu.
- Cậu tìm được rồi? Nhanh thế? - Lý Dương quá đỗi vui mừng và xúc động, anh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc thẻ như nâng niu hạnh phúc của cả nhà, - Tìm được ở đâu? Cậu ấy dùng vào việc gì?
- Nếu mình nói đây chính là số tiền đó, - Vẻ mặt Tích Tích bình thản. - thì là nói dối.
Lý Dương ngẩn người, chiếc thẻ kẹp giữa các ngón tay chợt cứng đờ. - Sao cơ?
- Cậu và Xuân Phong thân nhau như anh em, cậu lại là bạn học với mình, mình tin lời cậu nói. Mình vẫn chưa tìm được số tiền đó và mình không muốn tìm nữa. Từ bây giờ trở đi, mình muốn sống vui vẻ hơn, chăm sóc bố mẹ chồng và nuôi dạy con thật tốt, chứ không muốn vướng bận vào những chuyện đã qua, cậu cầm số tiền này đi, coi như là mình thay anh ấy trả nợ.
- Vậy... - Lý Dương gượng cười, - Chuyện này là thế nào? Coi như là trả nợ? Ha ha. Nợ nần, nói có thì là có, nói không thì là không, mình không đưa ra được bằng chứng mà. Việc tìm kiếm số tiền không ảnh hưởng tới cuộc sống và công việc của cậu nên cậu đừng bỏ cuộc.
- Mình quyết định rồi, cậu không phải nghĩ quá nhiều. Chuyện của Xuân Phong cũng là chuyện của mình, số tiền này để lâu như thế, mình thay mặt anh ấy xin lỗi cậu.
- Chuyện này không phải là thế, đó là hai việc khác nhau. - Vẻ mặt của Lý Dương đã tự nhiên trở lại, anh đang cố gắng bình tĩnh. - Không phải tiền của mình thì mình không thể tùy tiện cầm, dù sao mình vẫn hi vọng cậu tiếp tục tìm kiếm, nếu thực sự không tìm được thì cứ nói không tìm được. Như vậy nhé, công ty còn có việc, mình phải về trước đây.
Lý Dương đẩy tấm thẻ ngân hàng lại trước mặt Tích Tích, thái độ rất kiên quyết.