Nguyệt Lão - Phần I - Chương 05 - 06 - 07 - 08

PHẦN 1 - CHƯƠNG 5

Dao Thái Rau vui vẻ nói:

“Không tệ! Vậy chúng ta cùng làm
Nguyệt Lão!”

Ma nữ tóc dài tò mò:

“Tại sao ngươi cũng muốn làm Nguyệt
Lão?”

Tại sao ư?

Tại sao tôi lại muốn làm Nguyệt
Lão?

Tôi sờ trong túi của chiếc quần
đã bị cháy rụi, lấy ra một cái hộp đựng nhẫn bằng nhung.

“Tôi muốn nhìn thấy vị hôn thê của
tôi.” Tôi nói.

***

“Nhà cậu rốt cuộc ở đâu?”

Tôi cùng người anh em tên Nghĩa
đang ngồi xổm trước cây dừa ở cổng trường, trước ngực thêu chữ lớp bốn của năm
thứ năm.

“Rất xa!”

Tiểu Mi cầm tay em gái đang học
năm thứ ba, buồn chán đá những hòn đá trong lúc đợi bố lái xe đến đón.

“Em Hồng, nhà em rốt cuộc ở đâu?”

Tôi nhìn em gái của Tiểu Mi, vừa
hỏi vừa chơi bài cùng Nghĩa.

“Em tên là Hồng Thanh Mẫn! Không phải là em Hồng!”

Em Hồng đỏ mặt gào lên.

“Bố mình đến rồi!”

Tiểu Mi mắt sáng lên, kéo tay em
gái đi về hướng chiếc xe màu xanh.

Tôi vứt vội những lá bài xuống,
buộc lại dây giày.

Nghĩa thu dọn lại những lá bài,
cười nói:

“Tớ đến nhà cậu chơi điện tử trước
đây!”

Tôi nhìn chiếc xe đóng cửa, chạy
dần về phía đường có cột đèn giao thông, thế là tôi cũng chạy đuổi theo, còn
nói vọng lại:

“Cậu nói với mẹ tớ rằng tớ sẽ về
nhà muộn nhé!”

Sau ô cửa xe là hai khuôn mặt
đang cười hi hi ha ha khi nhìn tôi ở phía sau đang vội vàng để bắt kịp.

Đuổi kịp xe? Đúng rồi, cũng may
mà chính phủ sáng suốt dựng nhiều cột đèn giao thông, nếu may mắn, trong trường
hợp đèn đỏ dở chứng, tôi có thể tăng tốc chạy chừng hai cây số.

Chết tiệt! Nếu mẹ tôi chịu mua
cho chiếc xe đạp, thì tôi có thể sớm đã đuổi kịp đến nhà của Tiểu Mi rồi!

Tôi không được rồi… Hôm nay lại
thất bại nữa, chỉ có thể nhìn hai khuôn mặt nháy mắt làm trò sau ô cửa xe, dần
dần biến mất trong tiếng trống nhịp tim đang đập dữ dội của tôi.

Lúc đó tôi mới hiểu được, nếu con
gái học ở trường cách xa nhà, thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của con
trai như thế nào.

***

“Cô ấy thật hạnh phúc.”

Ma nữ tóc dài an ủi tôi.

“Darlie, cậu sẽ tự tay mình buộc
dây tơ hồng cho cô ấy chứ?”

Dao Thái Rau tựa như cười.

“Tớ không biết. Chỉ là muốn nhìn
cô ấy thêm vài lần.”

Tôi chán ngán nói.

Thời gian suy nghĩ một ngày cũng
đã trôi qua, tôi cũng đã xem kỹ chức trách của Nguyệt Lão.

Một vị Quỷ quan dẫn những linh hồn
muốn đi đầu thai lên chiếc cầu Mạnh Bà, một vị Quỷ quan khác dẫn tám mươi ba
linh hồn vào điện Thần chức.

“Báo cáo. Ca ngày 01.04, Thổ Địa:
20. Hộ Mệnh: 12. Lính Thành Hoàng: 5. Cai Ngục: 2. Giảng Sư: 5. Thần Chết: 20.
Nguyệt Lão: 16. Báo cáo hết.”

Quỷ quan đọc xong liền rời đi, tiếp
sau đó, chúng tôi được các vị Thần khác nhau dẫn đi.

Lúc tách ra, tôi cùng Dao Thái
Rau vẫy tay nói lời tạm biệt sau cùng với người phụ nữ tóc dài, chúc cho cô ấy
báo thù được thành công.

“Sau này gặp lại.”

Người phụ nữ tóc dài chào.

Các vị Thần dẫn đường mang chúng
tôi xuyên qua núi Hỏa Diệm rực lửa, đến một vách núi dựng đứng hiểm trở.

“Bước lên đám mây đi, giống như
leo cầu thang vậy.”

Người chỉ dẫn nói xong liền bước
lên những nấc thang mây bay bổng.

Chúng tôi cũng bước lên theo, chỉ
nhìn thấy bầu trời đỏ rực ở địa ngục dần chuyển sang màu vàng nhạt, khi càng tiến
lên phía trước, bầu trời ấy từ từ chuyển dần sang màu xanh nhạt.

Lúc ấy, bầu trời xuất hiện cảnh
ly kỳ.

Một hồ nước xanh thẳm treo ngược
trên đầu chúng tôi, lớn và đẹp đẽ vô cùng, kỳ lạ ở chỗ là một giọt nước cũng
không rơi xuống.

“Vào đi, theo sát vào.”

Người chỉ dẫn vừa nói vừa tiến
vào trong hồ nước lớn chảy ngược ấy, chúng tôi cũng theo cùng vào hồ nước đó,
thoải mái bơi lên phía trên.

Hồn ma thì không cần phải hít
thở, vì thế mỗi hồn ma đều khoan thai tiến lên cùng người chỉ dẫn.

Bơi lên trên khoảng chừng mười
lăm phút thì tìm được mặt nước, người chỉ dẫn nói:

“Tự tin lên một chút, bước lên
rồi đứng vững trên mặt nước.”

Tự tin thì đương nhiên là có,
tuy tôi chỉ vừa mới chết chưa được bao lâu, nhưng cũng có thể biết chắc rằng, hồn
ma có thể làm những việc mà người thường không làm được, bởi mỗi một hồn ma giờ
này đều đã đứng rất vững.

Không lâu sau, một ông lão tóc
dài mang áo choàng tím cưỡi trên một trăm con Hỉ Thước bước đến trước mặt chúng
tôi, ở đằng sau còn có mười mấy hồn ma theo cùng.

Ông lão ân cần nói:

“Chào tất cả, ta là Đại Nguyệt
Lão, người phụ trách quản lí nhân duyên, các vị sau này vất vả rồi.”

Chúng tôi kính cẩn nhìn vị thượng
cấp tương lai này, chờ đợi sự phân công nhiệm vụ.

Đại Nguyệt Lão vuốt râu, cười
nói:

“Nguyệt Lão là công việc cần sự
chăm chỉ, nhạy bén, vất vả, số lượng các vị đăng ký làm Nguyệt Lão lần này đã
tăng lên nhiều, nhưng đừng lo lắng, ở đây không có phần thi tuyển để chọn lọc lại,
mỗi người đều là Nguyệt Lão thời đại mới.”

Nói xong, ông lão lại bước lên
Hỉ Thước rời đi, để lại cũng vừa đủ mười sáu hồn ma.

Người chỉ dẫn nói:

“Vậy thì các ngươi tự phân chia đi. Ta đi
trước.” Rồi vừa nói vừa luồn vào hồ nước.

Trên hồ chỉ còn lại mười sáu hồn
ma mới, mười sáu hồn ma cũ. Hiển nhiên là phân chia theo cách một cũ kèm một mới.

Tôi cúi đầu nói nhỏ:

“Dao Thái Rau, chúng ta chỉ e
là không thể cùng một nhóm được rồi.”

Mười sáu linh hồn cũ đó nhìn
chúng tôi cẩn thận tỉ mỉ, cứ như là đang tuyển chọn tú nữ vậy.

“Ngươi theo ta.”

Một hồn ma nam cũ chỉ một hồn
ma nữ mới, rồi dẫn cô ta luồn vào hồ nước.

“Ngươi theo ta.”

Một hồn ma nữ cũ kéo một hồn
ma nam mới, rồi cũng lập tức nhảy vào trong hồ.

Lúc này, một hồn ma nữ tướng mạo
biến dạng bởi vết xăm lốp xe trên mặt kéo Dao Thái Rau qua, sau khi cậu ta nháy
mắt tạm biệt với tôi, thì cũng nhảy vào hồ nước cùng Vết Lốp Xe kia.

Sau khi năm hồn ma khác được
chọn, tôi không chỉ cảm thán cho cái chết thảm khốc xấu xí của mình, mà còn
lúng túng với tình trạng bị bỏ mặc như thế này.

“Ngươi.”

Một hồn ma nữ bỗng chỉ vào
tôi.

Hồn ma nữ trẻ tuổi, mặt mày
thanh tú, mặc chiếc sườn xám hoa.

PHẦN
1 - CHƯƠNG 6

Hồn ma nữ này không có điểm gì
gọi là đã chết, tướng mạo làm người ta cảm thấy rất đẹp, thật chẳng biết cái tướng
mạo người Châu Phi này của tôi có điểm gì thu hút người ta nhỉ?

Cô ấy nói:

“Theo ta.”

Rồi nhảy xuống nước.

Tôi vội vã trườn vào trong hồ,
nhìn theo nha đầu đó lặn xuống rồi lặn xuống.

Cô ấy bơi ra khỏi hồ nước chảy
ngược đó rồi dẫn tôi bước xuống những bậc thang mây, vượt qua vách núi rồi rừng
Hỏa Diệm, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với tôi.

“Xưng hô với cậu như thế nào
thì tốt? Ở đây mỗi một chúng ta đều có một cái tên khác với nhân gian, cậu tự
nghĩ tên cho mình đi.”

Hồn ma nữ lạnh lùng nói.

Tôi nghĩ đến Dao Thái Rau rồi
nói:

“Gọi tôi là Darlie vậy, còn cậu?”

Linh hồn nữ nói:

“Mọi người đều gọi tớ là Tiểu Thư
Màu Hồng, Pink Lady.”

Tôi nhìn cậu ấy, phát hiện ra làn
da đúng là màu hồng nhạt, rất đẹp, chỉ có điều có chút kỳ quái.

“Kỳ lạ phải không? Cậu mới tới địa
ngục chưa bao lâu, nhìn người chết còn quá ít. Cậu đoán xem tớ là chết như thế
nào?”

Tiểu Thư Màu Hồng lại quay một
vòng để cho tôi kiểm tra những vết thương trên người cô ấy.

Tôi nhìn kĩ một lúc, nhưng không
phát hiện ra vết tích bị thương hay vết cắt cổ tay nào.

“Là Ga.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói.

Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Người bị
nhiễm độc khí ga thì da sẽ hiện ra màu hồng rất đẹp. Nó được gọi là cách chết
mĩ lệ.

Tôi không kìm được bèn buông tiếng
thở dài:

“Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy
lại không cẩn thận bị nhiễm độc khí ga mà chết…”

Tiểu Thư Màu Hồng dừng bước, nhìn
tôi chăm chăm rồi nói:

“Tớ không phải không cẩn thận bị
nhiễm độc mà là bị mưu sát.”

Tôi sững sờ:

“Xin lỗi.”

Tiểu Thư Màu Hồng cười nhạt:

“Xin lỗi cái đầu cậu ấy, cậu
không phải hung thủ thì xin lỗi làm gì.”

Tôi vốn nghĩ Tiểu Thư Màu Hồng là
một cô gái lạnh lùng, bây giờ nhìn thấy cô ấy cười, tôi mới đặt được tảng đá
trong lòng xuống.

Thực ra tôi không thích người
nghiêm túc... Ừ thì… Cũng không thích hồn ma nghiêm túc.

Sau khi đi ra khỏi rừng Hỏa Diệm,
Tiểu Thư Màu Hồng chọn một tảng đá lớn bảy màu để ngồi, có ý để cho tôi ngồi
bên cạnh.

“Giới thiệu một chút về bản thân
đi, cậu chết như thế nào?”

Tiểu Thư Màu Hồng hỏi.

“Lúc tôi đang cầu hôn bạn gái thì
bị một tia sét đáng chết đánh trúng.”

Tôi nghiêm túc nói, lo sợ Tiểu
Thư Màu Hồng nghĩ rằng tôi đang nói đùa.

“Thảm quá, còn đáng tiếc hơn cả tớ.”

Tiểu Thư Màu Hồng vừa nghịch mấy
đầu sợi chỉ tuột ra từ chiếc sườn xám vừa nói tiếp:

“Nhưng ít nhất trước lúc chết cậu
còn có người yêu cậu sâu đậm, còn tớ lại bị người tớ yêu giết chết.”

“Vậy tại sao cậu không tham gia
vào đoàn Thần Chết?”

Tôi thắc mắc.

Tiểu Thư Màu Hồng lấy ra hai miếng
pha lê màu vàng từ trong chiếc áo sườn xám:

“Sau này cậu nhất định sẽ hiểu.
Này, cầm lấy đi, một miếng là của cậu, một miếng là của tớ. Đây là đá quý dùng
để xuyên qua thời gian và không gian, cần phải giữ gìn thật kỹ, không được làm
mất, nếu bị người phàm lấy được thì thê thảm đấy.”

Tôi gật đầu, nhận lấy một miếng
pha lê.

Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Đi thôi, địa ngục thật buồn
chán, chúng ta đến nhân gian đi, tớ sẽ giới thiệu cho cậu nhiệm vụ của một Nguyệt
Lão và một số chuyện vụn vặt khác.”

Nói xong, Tiểu Thư Màu Hồng lấy
miếng pha lê màu vàng nhẹ nhàng quét vào không trung, vạch ra một khe hở.

Có lẽ là vết nứt không gian giữa
hai giới âm dương!

Tiểu Thư Màu Hồng kéo lấy tôi, bước
vào dương gian xa cách đã lâu.

***

“Đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn đám đông dưới những tòa
nhà cao tầng, trong lòng cảm thấy bùi ngùi xúc động.

Bước qua tuổi hai mươi sáu chưa
bao lâu, sự nghiệp cũng vừa đi vào quỹ đạo, Tiểu Mi yêu thương của tôi cũng đồng
ý lời cầu hôn, ôi, thế mà một tia sét xuyên qua vạn cây cao chót vót khổng lồ
kia, lại chọn đúng tôi mà đánh chết, đây chính là vận mệnh.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ
lạ, không biết là đang lo lắng vì điều gì.

“Á! Bây giờ chẳng phải đang là
ban ngày sao?”

Tôi kinh ngạc kêu lên, phát hiện
mình đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời ở trên mái một tòa nhà cao tầng.

Tiểu Thư Màu Hồng xinh đẹp nói:

“Darlie, chỉ cần cậu mang theo miếng
pha lê này, thì đã mang thân phận là Thần, Thần thì làm sao mà sợ mặt trời được?”

Tôi sờ miếng pha lê mang theo bên
chiếc quần, trong lòng thầm nghĩ:

“Đúng là bảo bối.”

Tiểu Thư Màu Hồng cùng tôi ngồi ở
trên mái tòa nhà này ít nhất cũng cao đến ba mươi tầng, hai đôi chân đung đưa,
thật ra cũng có chút lãng mạn.

Có điều tôi biết rõ chỉ có tôi là
người cảm thấy lãng mạn. Cạnh tôi là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ,
nhưng ngồi bên cạnh cô ấy lại chẳng phải là anh chàng đẹp trai, mà là một cục
than không thể đen hơn được nữa. Nhưng tôi cũng không thấy đáng tiếc, dù sao
lúc còn sống tôi cũng chẳng phải là chàng trai tuấn tú.

Tiểu Thư Màu Hồng lấy ra một hộp
màu đen đựng túi kim chỉ rồi mở ra cho tôi xem, bên trong chính là những cuộn
chỉ màu đỏ như tôi đoán.

“Nhìn thấy mục tiêu rồi sao? Là
ai vậy?

Tôi căng mắt nhìn những khuôn mặt
nhỏ nhắn vốn không được rõ ràng ở dưới chân mình.

“Vẫn chưa bắt đầu làm việc đâu,
chỉ là cho cậu thấy Pháp bảo sau này của chúng ta thôi.”

Tiểu Thư Màu Hồng cẩn thận cất lại
chỉ đỏ rồi nói:

“Cậu không có gì để hỏi sao?
Không cần phải sợ tớ, tớ chỉ làm Nguyệt Lão sớm hơn cậu một năm thôi, cũng coi
là người cũ nhưng tay nghề còn non.”

Tôi đã xem qua giảng giải về Nguyệt
Lão trong quyển sổ tay quy tắc địa ngục, nhưng đó cũng chỉ là tóm tắt đơn giản
mà thôi, đối với tình huống chi tiết hơn thì tôi lại không hề biết.

Tôi suy nghĩ rồi hỏi:

“Vậy thì một năm sau, tớ cũng trở
thành người lão luyện sao? Rồi cũng giống cậu, nhận một thành viên mới sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng ngẩn ra một lúc
sau đó nói:

“Cũng không nhất thiết, trừ khi
hai người hiện tại không hợp nhau, không tách ra không được, nếu không vẫn có
thể tiếp tục hợp tác.”

Tôi cười:

“Vậy cậu với người trước kia
không hợp nhau sao? Nhất định là cậu không cần người ta chứ gì?”

Tiểu Thư Màu Hồng đỏ mặt, ngập ngừng
nói:

“Là anh ta không cần tớ!”

Người đẹp ở địa ngục tuyệt đối là
đồ quý hiếm thấy, tôi thầm kinh ngạc, ai lại đi từ chối một cô gái mặc sườn xám
dễ thương như vậy làm người cộng sự chứ?

Tiểu Thư Màu Hồng cúi đầu, dùng
đôi mắt to tròn vô tội nhìn tôi.

“Cậu có ngoan không?”

Cô ấy hỏi.

Gì chứ?

Tôi có ngoan không ấy hả?

“Chắc không ngoan.”

Tôi mạnh dạn nói.

Tiểu Thư Màu Hồng chu miệng, một
lúc lâu không nói gì.

PHẦN 1 - CHƯƠNG 7

Tôi không rõ lắm ý tứ của Tiểu
Thư Màu Hồng, chỉ đoán là cô ấy đang thăm dò tôi có muốn hợp tác cùng cô ấy hay
không.

“Tớ sẽ hợp tác tốt cùng cậu.”

Tôi nhìn bàn chân của Tiểu Thư
Màu Hồng rồi nói.

“Cám ơn. Việc buộc dây tơ hồng cần
phải do hai người cùng đồng ý mới làm được, vì thế nhận thức chung về duyên phận
tình yêu là rất quan trọng.”

Tiểu Thư Màu Hồng đôi mắt ầng ậng
nước nói tiếp:

“Người cộng sự lần trước của tớ
luôn vì chuyện buộc dây tơ hồng mà cãi nhau với tớ, cậu sẽ không như vậy chứ?”

Tôi suy nghĩ rồi nói:

“Cậu là tay lão luyện, ban đầu tớ
nên nghe theo cậu mới đúng chứ. Có điều sau này thì tớ không biết.”

Tiểu Thư Màu Hồng gật đầu, hài
lòng nói:

“Cứ một khoảng thời gian, Đại
Nguyệt Lão sẽ giao nhiệm vụ buộc dây tơ hồng và chúng ta tuyệt đối phải thực hiện
theo, chính là buộc dây tơ hồng cho đối tượng đặc biệt được chỉ định, còn những
lúc khác, chúng ta cứ ba ngày buộc dây tơ hồng cho hai người thành đôi là được
rồi.”

Tôi nói:

“Ba ngày chỉ hai người, thật đơn
giản! Đúng là công việc nhẹ nhàng béo bỡ!”

Tiểu Thư Màu Hồng không tỏ rõ ý
kiến, chỉ nói:

“Đa số thời gian đều có thể vừa
chơi vừa quan sát những người nam nữ kia, xem xem còn có đối tượng thích hợp
nào cho những người chưa được buộc dây tơ hồng hay không, rồi tìm hiểu sở thích
cá tính của đôi bên v.v., sau đó mới quyết định là có buộc hay không.”

Tôi cảm thấy nó trở nên thú vị:

“Vậy chúng ta đi buộc dây tơ hồng
đi! Cậu dạy tớ buộc!”

Tiểu Thư Màu Hồng khẽ cười:

“Darlie, vậy chúng ta cùng nhảy
xuống đi!”

Vừa lúc nãy đang bận suy nghĩ xem
linh hồn có thể bay hoặc đi xuyên tường v.v… hay không, ngay khi nghe Tiểu Thư
Màu Hồng nói xong, tôi phấn khích kéo tay cậu ấy nhảy ra khỏi tòa nhà chọc trời.

Cảm giác thật tuyệt! Đã ghiền hơn
so với ngồi trên ghế trò chơi Nộ Thần trong công viên Leofoo(*)! Làm hồn ma
cũng có cái hay của hồn ma!

(*) Leofoo: viết tắt của “Leofoo Village Theme Park”, là công viên giải trí
làng Leofoo thuộc thị trấn Quan Tây, huyện Tân Trúc, Đài Loan.Trò chơi Nộ Thần
này chính là ngồi trên ghế được điều khiển rơi từ trên cao xuống.

Nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, đến
giữa ngã tư đường xe cộ đông nghịt, tôi phấn khích làm những động tác kỳ quái
trước mặt những người qua đường như lè lưỡi, đưa mông về phía những bé gái, à
ha! Người tàng hình lợi hại nhất cũng chỉ có như vậy thôi!

Tiểu Thư Màu Hồng cốc cái trán
đen thui của tôi mắng đùa:

“Darlie, khi còn sống cậu có đạo
đức là như vậy sao?”

Tôi sờ cái đầu hói của người đi
đường tuổi trung trung niên:

“Ha ha ha, vì thế tớ mới nói là tớ
không ngoan!”

Tiểu Thư Màu Hồng nhìn tứ phía:

“Cậu tìm được đối tượng chưa?”

Tôi nhìn người trung niên đầu
hói, thấy ông ta chưa được buộc dây tơ hồng bèn nói:

“Cái ông đầu hói này xem ra cũng
khoảng bốn mươi tuổi rồi, thật đáng thương, chúng ta tìm giúp ông ấy một người
phụ nữ đi!”

Tiểu Thư Màu Hồng khó xử nói:

“Tìm thì cũng được, nhưng giúp
ông ấy tìm đối tượng sẽ rất khó, ngộ nhỡ kết nên một đôi oan gia thì sẽ bị hao
tổn âm đức…”

Tôi nhìn cái đầu hói ông ấy rồi
nói:

“Xem ra tớ cũng có duyên với người
này, thôi thì giúp ông ấy đi! Hôm nay gặp được tớ mở hàng, xem như ông ấy may mắn!”

Vốn nghĩ rằng Tiểu Thư Màu Hồng sẽ
từ chối tôi, nhưng cô ấy lại nói:

“Được, vậy chúng ta đi theo ông ấy,
xem xem tính cách, tình hình kinh tế của ông ấy như thế nào, rồi mới giúp ông ấy
tìm người kết đôi.”

Thế là tôi cùng cô ấy theo sau
người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, xách chiếc cặp nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện.

“Vì sao cần những linh hồn như
chúng ta làm Nguyệt Lão? Thần Tiên ở trên Trời quá ít hay sao?”

Tôi hỏi rồi nhìn người đàn ông đầu
hói lấy từ trong túi ra hai mươi xu đang khom người cho lão ăn mày nằm trên cầu.

“Thật ra dù không có sự tồn tại của
Nguyệt Lão đi chăng nữa, con người ta cũng vẫn yêu nhau, kết hôn, chỉ có điều nửa
kia có thực sự thích hợp với họ hay không, điều này tương đối không chắc chắn,
sau này ảnh hưởng của những vấn đề xã hội sẽ làm cho nhân gian càng bất hạnh.
Hơn nữa, nếu chúng ta không giúp họ buộc dây tơ hồng, duyên phận giữa hai bên sẽ
mỏng manh, xác suất tình yêu trong nhân gian sẽ giảm xuống nhiều, không tình
yêu, vậy thì số lượng kết hôn cũng ít đi, kết hôn ít thì sinh con cũng ít, dân
số sẽ già hóa nhanh hơn, tạo nên gánh nặng rất lớn cho xã hội.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói liền một mạch.

Tôi sờ cằm:

“Thì ra là thế, tớ hiểu hơn một
chút rồi, chúng ta chỉ là cố gắng hết sức giúp con người chọn bạn trăm năm một
cách khách quan, như vậy cơ hội hạnh phúc cho cả hai bên đều lớn hơn phải
không?”

Tiểu Thư Màu Hồng cười:

“Ừ, đây cũng là nguyên nhân vì
sao làm Nguyệt Lão cần phải có một nam một nữ. Góc độ quan sát của nam nữ đôi
bên không giống nhau, sau khi thảo luận cùng tranh luận xong sẽ thay người phàm
quyết định người yêu, vậy mới được chu toàn.”

Chúng tôi nhìn người đàn ông đầu
hói bước vào một quầy thuốc, thế là chúng tôi cũng vào theo.

Ông ấy vừa thân mật chào hỏi với ông
chủ quầy thuốc, vừa mở chiếc cặp, lấy ra một tập tài liệu giới thiệu về hiệu quả
của thuốc, xem ra là nhân viên bán hàng dược phẩm.

Tôi nói:

“Tớ nghĩ, có thể là do dân số ở
nhân gian quá đông, nên mới cần nhiều linh hồn làm Nguyệt Lão để giúp đỡ duy trì
phẩm chất các cuộc hôn nhân ở nhân gian.”

Tiểu Thư Màu Hồng ngồi trên tủ
thuốc nói:

“Đúng thế! Phẩm chất cuộc hôn
nhân có thể ảnh hưởng đến sự chung sống giữa vợ chồng, ảnh hưởng đến phẩm chất
tính cách và trình độ giáo dục đối với con cái hay chuyển tài sản thừa kế giữa
các thế hệ và đến cả khoảng cách giàu nghèo v.v., có thể nói đây là những vấn đề
nòng cốt của xã hội, vì thế công việc của chúng ta rất thiêng liêng, cần phải tạo
cơ hội gắn kết tình yêu cho những người nam nữ thích hợp với nhau.”

Tôi nhìn người đàn ông đầu hói và
ông chủ quầy thuốc đang vui vẻ trò chuyện với nhau rồi hỏi:

“Cơ hội?”

Tiểu Thư Màu Hồng nghịch sợi chỉ
trên chiếc áo sườn xám của mình:

“Ừ, dây tơ hồng chỉ là thứ tăng
thêm duyên phận cho hai người, có thể yêu nhau hay không thì còn cần xem thực tế
hai người ấy ở bên nhau mà quyết định nữa, điều này cũng công bằng đối với họ,
đúng không? Có điều có trường hợp đặc biệt là nếu Nguyệt Lão thực sự tự tin đối
với sự lựa chọn kết đôi của mình thì có thể tập trung niệm lực giúp hai người
đó buộc nên dây tơ hồng, như vậy có thể nhanh chóng làm tăng duyên phận thậm
chí là tình cảm của hai người đó, kết hôn chớp nhoáng thông thường sẽ là minh
chứng cho sự tự tin của Nguyệt Lão.”

Tôi gật đầu:

“Cậu biết nhiều thật.”

Tiểu Thư Màu Hồng khẽ cười:

“Làm gì có, cũng là nhờ tay lão
luyện trước kia dạy tớ thôi, thế hệ này truyền lại cho thế hệ kia.”

PHẦN 1 - CHƯƠNG 8

Người đàn ông đầu hói đang giới
thiệu cho chủ quầy hai loại thuốc đau đầu mà công ty dược phẩm đang khuyến mãi,
chủ quầy thì đang cầm tập giới thiệu vắn tắt về thuốc, hỏi giá mua và ưu đãi.

Tôi sờ gáy người đàn ông đầu hói:

“Này đầu hói, ông mà còn không
đi, làm sao tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng giúp ông ghép đôi?”

Tiểu Thư Màu Hồng đang ngồi trên
tủ thuốc cao, nhìn xuống tôi nói:

“Thật ra gã đầu hói này nói chuyện
cũng thành khẩn, không biết tại sao lại chưa có đối tượng?”

Tôi hỏi:

“Có cách nào để đi vào tâm trí của
ông ấy xem lại những kí ức hay những chuyện đã từng xảy ra hay không?”

Tiểu Thư Màu Hồng lắc đầu:

“Không có cách nào cả, chỉ có thể
dựa vào sự quan sát và suy đoán, sự mạo hiểm của việc kết đôi chính là ở đây,
có khi nhìn bên ngoài rõ ràng là một cặp lương duyên, nhưng có khi lại không cẩn
thận đem một tên bị bệnh AIDS ghép đôi cho một cô gái khỏe mạnh, điều này sẽ
làm lỡ dở cuộc đời người ta. Nhìn được tâm tư và kí ức của con người ư? Ôi dào,
có lẽ chỉ có Thượng Đế mới làm được.”

Tôi tò mò:

“Thực sự có Thượng Đế sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng nghiêng đầu:

“Chắc là có, ở phương Tây bọn họ
cũng có các thế hệ Thần, có lẽ sau này cậu sẽ gặp được.”

Chúng tôi tiếp tục lắng nghe cuộc
đàm phán giữa hai người kia, kỳ thực vô cùng nhàm chán, tuy gã đầu hói là người
đàn ông lương thiện, ăn nói cũng thật thà, nhưng thiếu đi tính hài hước, chẳng
trách không thu hút được phụ nữ.

Trong lúc sắp bắt đầu hối hận vì
chọn nhầm đối tượng để mở hàng thì cánh cửa trong quầy thuốc mở ra, một người
phụ nữ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi bước ra, trên tay cầm một quyển tạp chí,
bước đến ngồi vào chiếc ghế mây trong phòng.

Người đàn ông đầu hói liếc nhìn
người phụ nữ ấy, khóe miệng giấu đi một nụ cười.

“Ôi trời, gã này yêu thầm người
ta cũng lâu rồi đây?”

Tôi vừa nói vừa nhìn người phụ nữ
đang xem tạp chí.

Người phụ nữ này không được xem
là rất đẹp, nhưng có sự thùy mị của người phụ nữ trưởng thành.

Tiểu Thư Màu Hồng đang ở trên tủ
thuốc nói:

“Vậy thì cô ấy đi?”

Tôi giật mình:

“Có nhanh quá không?”

Tiểu Thư Màu Hồng lấy ra từ trong
áo chiếc hộp màu đen ném xuống cho tôi:

“Cậu tự quyết định đi, bất kể như
thế nào tớ đều tán thành.”

Tôi nhận lấy chiếc hộp, cười khổ:

“Tin tưởng tớ vậy sao? Việc
này có liên quan đến âm đức của cậu đó!”

Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Không có gì, chỉ là hi vọng
sau này cậu cũng có thể tin tưởng tớ.”

Tôi nhìn kỹ người phụ nữ kia,
không thấy có dây tơ hồng, rồi khi nhìn trên người chủ quầy thuốc, lại phát hiện
ra một sợi dây cực mảnh được buộc ở ngón giữa, có thể thấy người phụ nữ này
không phải là vợ của chủ quầy, hoặc có thể họ chỉ là mối quan hệ anh em.

Đây là lần đầu tiên tôi làm
ông tơ bà nguyệt như trong truyền thuyết, thực đáng để ghi nhớ, cần phải thận
trọng một chút.

Tôi nói:

“Có thể quan sát người phụ nữ
này một đêm hay không?”

Lúc này người đàn ông đầu hói
không nghe lọt lời nào của chủ quầy được nữa, lời nói thì lộn xộn lại cứ luôn
đưa mắt nhìn trộm người phụ nữ trên chiếc ghế mây kia.

Tiểu Thư Màu Hồng gật đầu nói:

“Được thôi, nhưng trước tiên cậu
dùng dây tơ hồng buộc vào ngón giữa bên tay trái của người đàn ông đầu hói kia
đi, nếu không trong vòng ba ngày nhỡ không tìm được gã này thì gay to.”

Tôi kinh ngạc hỏi:

“Hả? Nhưng ngộ nhỡ tớ phát hiện
được người phụ nữ này không thích hợp với ông ấy thì sao, không phải là cần đi
tìm người phụ nữ khác trong ba ngày này sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng cười ha hả
nói:

“Ngốc quá! Lo lắng vậy à! Dây
tơ hồng buộc được thì tháo được! Chẳng lẽ không tháo được cũng không biết đường
cắt đi hay sao?”

Cô nói xong liền ném ra một
chiếc kéo nhỏ bằng ngón tay cái:

“Đa tình luôn bị vô tình làm tổn
thương. Cây kéo này cũng vừa hợp được gọi là kéo tuyệt tình, một khi cắt, dây
tơ hồng sẽ đứt ngay, hoặc khi phát hiện ra hai người không hợp nhau, một nhát
có thể cắt đứt duyên phận giữa hai người, hoặc khi không tìm được đối tượng
thích hợp cho người kia cũng có thể dùng để cắt đi sợi dây đã buộc trước đó.”

Tôi nhận lấy chiếc kéo tuyệt
tình, mỉm cười:

“Thì ra chia tay cũng là nhiệm
vụ của Nguyệt Lão.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Cũng không hẳn vậy, những người
yêu nhau cũng có thể tự mình quyết định, tớ đã nói rằng dây tơ hồng chỉ tạo ra
cơ hội. Kéo tuyệt tình dùng nhiều nhất là khi Nguyệt Lão phát hiện ra bản thân
mình trước kia ghép nhầm đôi, để tránh tổn hại âm đức mới dùng nó cắt đi dây tơ
tình. Có điều Nguyệt Lão thường rất ít khi để ý theo dõi những dây tơ hồng đã
buộc trước đó, làm như vậy cũng đều vì vô tình gặp lại những đối tượng trước
kia mà thôi.”

Thế là, tôi lấy một đầu dây tơ
hồng buộc vào ngón giữa trên bàn tay trái người đàn ông đầu hói kia, một đầu
khác vẫn cất ở trong chiếc hộp màu đen.

Tôi không lo lắng sợi dây sẽ bị
đứt bởi vì tục ngữ có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, thế nên theo lý
mà nói, dây tơ hồng nhân duyên có thể kéo dài, đôi khi nó có thể đủ dài để buộc
một vòng quanh trái đất.

Một giờ đồng hồ sau, người đàn
ông đầu hói và chủ quầy quyết định xong đơn hàng thì miễn cưỡng rời đi.

Tôi nghĩ thầm:

“Đầu hói này là người lương
thiện, lại không chuộng bề ngoài, những người con gái thích ông ấy đáng ra
không ít mới đúng.”

Buổi tối, tôi cùng Tiểu Thư
Màu Hồng ngồi trong căn phòng của người phụ nữ kia cùng xem tạp chí, tivi, tiểu
thuyết.

Sau đó từ trong câu chuyện giữa
cô ấy cùng ông chủ quầy thuốc mới biết, cô ấy quả nhiên là em của ông ấy, bởi
vì vừa chia tay bạn trai chưa bao lâu, tâm trạng tuột dốc, cả ngày cứ ngẩn ngơ
không có mục đích.

Tuy vậy, nhưng tôi nhìn cô ấy
là một người không có khuyết điềm gì lớn, nếu đầu hói đã thích, tôi cũng tính
giúp người ta hoàn thành ước nguyện vậy.

Tôi nói:

“Tớ buộc đây?”

Tiểu Thư Màu Hồng gật đầu:

“Buộc nhanh đi, chúng ta đổi
nơi khác, ở đây buồn chán quá.”

Thế là, tôi lấy đầu dây còn lại
trong chiếc hộp đen ra, cẩn thận buộc nó vào ngón tay của người phụ nữ ấy. Có
điều tôi không dám dùng cái gọi là niệm lực, chỉ là đơn thuần đưa duyên phận đến
với họ, về phần tình cảm đều phải dựa vào hai người bọn họ.

Tôi hài lòng nói:

“Quên đi những chuyện không
vui trước kia, hưởng thụ đoạn tình cảm mới này đi!”

Cứ như thế tôi báo cáo kết quả
sợi dây tơ hồng tôi buộc lần đầu tiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3