Cung khuynh - Chương 059
Đệ ngũ thập cửu chương
Tân quân thủ Tụ Hiền Các.
Tổng cộng có một trăm mười
hai người, thêm Vệ Minh Khê nữa là một trăm mười ba người tiến vào tầng thứ hai
Tụ hiền các. Trải qua chọn lựa từ tầng thứ nhất, số còn lại đều là các bậc tài
ba dị sĩ, siêu quần bạt tụy, cơ hồ có thể nói những người này đều là tinh anh
từ các nơi tụ về, nếu có thể lên được tầng ba tất sẽ dương danh thiên hạ. Vào
lúc này ở Giang Lăng người được bàn tán sốt dẻo nhất chính là tân tài tử Giang
Thông đứng đầu thế hệ trẻ ở Giang Nam, là môn sinh đắc ý nhất của Lí Huyền, là
người lần này có hi vọng cao nhất đoạt được quân thủ. Vệ Minh Khê được Lí Huyền
đề cử trực tiếp tiến vào tầng thứ hai, lập tức khiến cho mọi người chú ý. Phải
biết rằng Lí Huyền nơi nào cũng có môn sinh nhưng chưa bao giờ tiến cử bất kì
một ai, không biết Vệ Chỉ là thần thánh phương nào lại có thể được tiến cử?
Do đó cái tên Vệ Chỉ lập tức
được bàn tán ầm ĩ ở Giang Lăng. Vệ Chỉ rốt cuộc là ai? Là kì nhân phương nào, sao trước
đây chưa từng nghe thấy? Mọi giả thuyết đều được khắp nơi bàn luận xôn xao cả
lên, làm cho cái tên Vệ Chỉ đột nhiên tràn đầy sắc thái thần bí. May mà cái tên
Chỉ này, chính là dùng để che giấu tai mắt người. Kì thật ý nghĩa chân chính
của việc tổ chức thiên hạ luận tài năm năm một lần là ở việc thử thách những kẻ
tinh anh, vì quãng thời gian thi thố thường kéo dài đến những mười ngày mà đa
số người bình thường đều không vượt qua được. Mỗi ngày không những phải duy trì
toàn tâm toàn lực, còn phải giữ vững đầu óc thanh tĩnh, là loại tỉ thí vô cùng
trường kì mỏi mệt, càng về sau càng giống như hành hạ tinh thần, không hề tiêu
sái phong lưu như người ngoài vẫn nghĩ. Nếu nhất thời thắng lợi có thể là may
mắn, nhưng suốt mười ngày phải thi đua cân não thì chỉ có may mắn là không đủ.
Không chỉ cần phải sáng tạo nhanh nhẹn mà còn phải nhẫn nại bảo trì sức lực,
cho nên vị trí quân thủ là không hề dễ dàng đạt được. Vệ Minh Khê xuất trướng
không kinh diễm như mọi người vẫn tưởng, ít nhất cũng không bộc lộ tài năng
nhiều như Giang Thông, vốn là người đang mang tư thế của tân quân thủ. Do biểu
hiện của Vệ Minh Khê không nổi bật như Giang Thông nên rất nhiều người ôm kì
vọng đối với nhân vật thần bí này đều thập phần thất vọng. Tuy vậy Vệ Minh Khê
biểu hiện vẫn rất vững vàng, vẫn duy trì phong độ ở mức tiêu chuẩn, cũng được
xem là một nhân vật đặc biệt. Riêng Giang Thông vẫn luôn giữ vững vị trí đứng
đầu, cơ hồ khiến mọi người đều nghĩ vị trí quân thủ lần này nhất định là Giang
Thông. Bởi vì y đích thực là thiên tài, tâm tư mẫn tiệp, so với bất kì ai đều
nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Dung Vũ Ca có chút buồn bực, nàng muốn mẫu hậu chỉ
cần thốt một tiếng cả thiên hạ đều phải kinh ngạc, dùng phương thức hoa lệ mà
xuất trướng, nhưng mẫu hậu vẫn nhất nhất bảo tồn thực lực, làm cho cái tên Tính
Giang tiểu bạch kiểm (mặt trắng) kia thu hết cả hào quang,
nhìn hắn đắc ý đến nỗi hai lỗ mũi đều hướng lên trời. Hừ, đến phút cuối sẽ biết
người nào lợi hại!
Giang Thông năm nay mới hai mươi bốn tuổi, quả thật đã thông minh từ thuở
thiếu thời, ba tuổi biết chữ, năm tuổi có thể làm thơ, lớn lên lại anh tuấn
tiêu sái, thiếu niên đắc ý nên có vài phần tự phụ ngạo thị thiên hạ, hắn vốn
cho là danh vị quân thủ nhất định là vật trong lòng bàn tay. Riêng Lí Huyền vẫn
như trước bất động thanh sắc, Vệ Minh Khê từ ngày đầu tiên đến nay vẫn duy trì
vị trí thứ mười trong mười người đứng đầu, không chút suy suyển, nếu Giang
Thông có tâm chú ý, sẽ biết đây không phải chuyện tầm thường. Vệ Minh Khê so
với tổ phụ nàng tựa hồ là trò giỏi hơn thầy, nữ tử lại có tài hoa như vậy, thực
đáng tiếc…
***
Đến ngày thứ tám, lưu lại còn chưa quá sáu mươi người, phần lớn đều đã cực
kì mệt mỏi. Mặc dù Giang Thông vẫn giữ vững vị trí ở thế đầu, nhưng trên gương
mặt tuổi trẻ không còn giữ được vẻ thong dong nữa. Chỉ có Vệ Minh Khê vẫn bảo
trì vẻ nhàn nhiên tao nhã, không một tia mỏi mệt.
Giang Thông lúc này mới cả kinh, mấy ngày trước Vệ Chỉ đâu biểu hiện mạnh
mẽ như vậy, hắn cũng không để mắt đến người này, giờ mới phát hiện mỗi một vòng
Vệ Chỉ đều nhất nhất giữ ở vị trí thứ mười, đây chỉ là trùng hợp sao?
Giang Thông quay lại nhìn Lí Huyền, Lí Huyền nhìn ánh mắt Giang Thông liền
khẽ cười, lúc này Giang Thông mới chú ý tới, đáng tiếc đã muộn. Hắn cũng nên bị
người khác kiềm tỏa một chút nhuệ khí, chuyện này đối với thiếu niên đắc chí
như Giang Thông vốn là chuyện tốt.
Vệ Minh Khê lúc này mới chú ý Giang Thông đang nhìn mình chằm chằm, nàng
cũng chỉ cười nhẹ đáp lại. Giang Thông là nhân tài, đáng tiếc tuổi còn quá trẻ.
Vệ Chỉ lấy tư thái đệ thập danh tiến vào tầng thứ ba, còn Giang Thông vẫn
là người đứng nhất, nhưng hắn biết kì thật Vệ Chỉ hoàn toàn có khả năng nghịch
chuyển tình thế vào hai ngày cuối cùng, nhưng Vệ Chỉ lại không làm vậy, nhân
vật này thật thâm sâu khó lường. Đột nhiên Giang Thông đối với việc mình có thể
đoạt được quân thủ vị cũng không còn nắm chắc như trước.
***
Vệ Chỉ ngoại trừ là người được Lí Huyền đề cử ra thì bởi vì do không bộc lộ
tài năng gì nên không được nhiều người chú ý đến, chỉ có một số ít vẫn để ý đến
nàng.
“Vệ huynh!” Sau khi kết thúc luận tài đệ nhị tầng, Giang Thông gọi Vệ Minh
Khê lại.
“Có chuyện gì?” Dung Vũ Ca mở miệng chặn hỏi, đem Vệ Minh Khê bảo hộ phía
sau. Tên tiểu bạch kiểm này không biết có phải vì không so được với mẫu hậu nên
muốn giở trò gian trá không?
Giang Thông nhìn Dung Vũ Ca đứng một bên, người luôn luôn đặt mắt cao hơn
đầu như hắn nhìn cũng thấy lóa mắt. Đẹp quá! Nhưng nhìn Dung Vũ Ca một mực bảo
vệ Vệ Minh Khê, vẻ quan tâm cùng tư thái thân mật làm hắn có chút thất vọng,
xem ra giai nhân phương tâm đã có chốn.
“Có việc gì sao?” Vệ Minh Khê lạnh nhạt hỏi.
“Ta hi vọng ba ngày sau ở vòng cuối cùng luận tài trên Tụ hiền các, Vệ
huynh sẽ không bảo tồn thực lực nữa, ta thực hi vọng có thể cùng Vệ huynh chân
chính ganh đua cao thấp.”
“Ta tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó.” Vệ Minh Khê gật đầu, lúc ấy tổ phụ ở
tầng thứ hai vẫn ổn định bài danh thứ nhất, đến cuối cùng lại bại bởi Lí Huyền,
từ lúc ấy thiên hạ luận tài mới trở thành trọng điểm chú ý của nàng.
***
Vòng cuối cùng, ai sẽ đứng đầu Tụ hiền các đây? Thế nhân đều nghĩ nhất định
sẽ là Giang Thông, hẳn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn điềm nhiên xuất hiện, lại là chuyện ngoài ý
muốn phi thường lớn. Vòng cuối thiên hạ luận tài, Vệ Minh Khê không hề bảo trì
tư thái trầm ổn như trước, mà như nhược ưng kích trường không (chim ưng
yếu ớt một bước vút lên trời xanh), một tiếng kinh người, làm cho toàn trường
khiếp sợ không thôi.
Vệ Minh Khê đĩnh đạc hùng biện, Giang Thông nhiều lần bị phản bác nhưng
hoàn toàn không có lực đánh trả, thực lực cách xa vừa nhìn đã thấy ngay.
Người như vậy so với thiên tài còn muốn lợi hại hơn, làm cho sĩ tử ở dưới
huyết mạch đều căng lên, đều gia nhập trận doanh cùng với Giang Thông, cũng
muốn thử phản bác Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê lấy một địch chín mà thần thái vẫn
thản nhiên, y như cũ không thể đánh bại, tâm tư cẩn mật làm cho người ta sợ hãi
than thở không thôi!
Lấy một địch chín, trước đó chưa từng có qua, có người còn nói, trận này có
lẽ có thể so sánh ganh đua cao thấp cùng tràng luận năm đó giữa Lí Huyền cùng
Vệ Tử Phong.
Năm đó trường quân tử chi luận giữa Lí Huyền cùng Vệ Tử Phong sở dĩ được
thế nhân truyền tụng chính là bởi vì hai người đều có tài năng kinh thế, thực
lực lại ngang bằng như nhau, bất phân thắng bại, mọi người chỉ có thể ngẩng đầu
mà nhìn, không thể xen vào. Đó là cuộc quyết đấu của hai nam tử có học thức cao
nhất trong thiên hạ.
Nếu là người, nhất định phải có khiếm khuyết, vì sao nhiều anh tài như vậy
lại không thể đánh bại được một mình Vệ Chỉ? Trừ phi hắn là thần, thế nhân cũng
không tin Vệ Chỉ là thần, cho nên tất cả mọi người cũng muốn phản bác Vệ Chỉ,
ngay cả một ít người đứng xem cũng không khỏi gia nhập trận biện luận này, lần
này luận tài thực chưa từng gay cấn như vậy, thắng bại khó phân.
Dung Vũ Ca thấy đôi mắt Vệ Minh Khê quang mang lóng lánh sáng ngời liền
biết nàng đang rất hưởng thụ trận biện luận này. Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê
cũng không để ý thắng bại thế nào, nàng chỉ toàn lực ứng đối, hưởng thụ loại
cảm giác vô cùng sảng khoái này.
Hôm nay Vệ Minh Khê sẽ chinh phục khắp thiên hạ, để cho cả thiên hạ bởi vì
nàng mà bị chế phục. Khí thế ấy, phong thái ấy làm Dung Vũ Ca mê luyến đến điên
cuồng. Dung Vũ Ca nâng cằm, si mê ngây ngốc ngắm nhìn Vệ Minh Khê thần thái
tung bay, rực rỡ như vầng thái dương. Chỉ nhi giờ phút này nhất định rất vui
vẻ, phải không?
Giang sơn xuất hiện nhân tài, Vệ Minh Khê có tài hoa kinh thế, nữ tử như
vậy, cho dù là thanh danh tài nữ đệ nhất thiên hạ cũng xem như ủy khuất cho
nàng. Nàng có tài trị quốc, nếu là nam tử nhất định là thần tử rường cột quốc
gia! Đáng tiếc, đáng tiếc thay! Lí Huyền không khỏi lắc đầu cảm thán.
Lí Huyền nhìn lần biện luận kịch liệt này, đột nhiên nghĩ tới hai mươi lăm
năm trước, hùng tâm tráng chí tuổi xế chiều liền được khơi dậy, cũng đứng lên
gia nhập cuộc luận tài.
***
Lần này biện luận, cuối cùng bởi vì có Lí Huyền gia nhập mà lúc kết thúc Vệ
Minh Khê khẽ rơi xuống hạ phong, nhưng Vệ Minh Khê dù bại cũng vinh quang. Quân
thủ vị, trong lòng mọi người đều hiểu được mà không cần tuyên bố.
“Trước khi ngươi đoạt được quân thủ vị, lão phu còn có một đề muốn khảo
nghiệm ngươi!” Đề này không phải cho Vệ Chỉ, mà chính là dành cho Hoàng hậu Vệ
Minh Khê.
“Thỉnh tiên sinh ra đề mục!” Vệ Minh Khê thản nhiên tiếp nhận.
“Đương kim chủ thượng luyện đan, không màng triều chính, ngươi cảm thấy
phải làm thế nào để ứng phó?” Vấn đề Lí Huyền hỏi rất sắc bén, làm cho mọi
người cũng nghĩ đến vấn đề chính trị nghiêm trọng nhất gần đây.
Khi tiên hoàng còn tại vị xử lí chính trị rất bình ổn, sau khi Hoàng thượng
đăng cơ cũng coi như anh minh, nhưng từ khi người trầm mê luyện đan liền hoang
phế triều chính, lầm tin lời đạo sĩ gièm pha, không ít lương thần bị cách chức.
Xây đạo quán vô số, lãng phí nhân lực tài lực, nay còn lệnh bắt xử nữ vào cung
khiến lòng người hoang mang. Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng giang sơn khó có
thể giữ nổi.
Vệ Minh Khê sửng sốt, vấn đề này nàng không dám nghĩ đến, người kia là phu
quân của nàng. Phu không hiền, thê cũng không hơn. Hiển nhiên phu quân nàng
không nghe lời mình can gián, rường cột nước nhà bị cách chức nàng cũng có nghe
nói, hôm nay xem ra dân đã bắt đầu than oán.
“Quân giả, có thể giả cư chi...” Vệ Minh Khê tỏ rõ lập trường chính trị,
lấy ngôn ngữ phi thường mịt mờ cho thấy, quân không hiền thì hoàng quyền có thể
mất, nhường cho lương thần lương tướng trị quốc vậy.
Lí Huyền gật đầu, đế vương luyện đan, để lại tai họa to lớn cho quốc gia.
Đế vương không hiền, Hoàng hậu trị quốc cũng vị tất không thể!
Nếu quốc sách này của Vệ Minh Khê có thể trở thành hiện thực thì chính là
phúc của dân chúng. Thái tử văn nhược, Hoàng hậu phụ chính trị quốc cũng không
có gì không tốt.
Dung Vũ Ca nghe Lí Huyền đưa ra vấn đề thì cả kinh, thật đúng là lão hồ li,
biết rõ mẫu hậu đến Giang Nam tham gia Tụ hiền các thiên hạ luận tài bất quá vì
tiếc nuối việc Vệ Tử Phong năm đó bại trận, không hề có ý đồ chính trị gì, vậy
mà lão hồ li cứ hướng mẫu hậu vào chủ đề chính trị.
Thực rõ ràng, Lí Huyền rất coi trọng tài trị quốc của mẫu hậu. Phải biết
rằng trong triều đình không hề thiếu quan viên là môn sinh của Lí Huyền, lực
ảnh hưởng chính trị ở Giang Nam hoàn toàn không thua gì Hoàng đế.
Mượn tràng luận lần này làm cho người trong thiên hạ bị Vệ Chỉ thuyết phục,
ngày sau vạn nhất Hoàng đế càng thêm ngu ngốc, mâu thuẫn giữa Hoàng đế cùng
Hoàng hậu càng ngày càng gay gắt, nếu tin đồn năm đó Vệ Chỉ chính là Hoàng hậu
hiền minh truyền ra, uy danh của Hoàng hậu sẽ càng thêm củng cố. Hơn nữa thanh
danh Hoàng hậu xưa nay rất tốt, Lí Huyền đứng đầu đại nho lại đầu nhập vào phe
Hoàng hậu, cữu cữu mất hoàng quyền cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa mẫu hậu lại là người đọc sách, mà người đọc sách thì vốn trong
xương cốt đều có một đặc điểm chính là tâm ưu thiên hạ. Nếu cữu cữu khăng khăng
một mực chấp mê bất ngộ, sợ là mẫu hậu khó có thể đem thân để ngoài cuộc được
nữa. Mà Dung Vũ Ca ghét nhất chính là dính dáng đến những vấn đề chính trị này.
Dung Vũ Ca cảm thấy bọn họ đã xem nhẹ một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là
văn nhân dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể tạo phản. Chỉ cần cữu cữu vẫn nắm
chặt quân quyền thì bọn họ chính là đem mẫu hậu đẩy đến nơi đầu sóng miệng gió,
ngày sau có thể bảo vệ được mẫu hậu hay không thì kì thật phải xem tay cầm
trọng binh là Dung đại tướng quân, cũng chính là phụ thân của mình.
Dung Vũ Ca thở dài, nàng nhất định sẽ thiên về Vệ Minh Khê, nhưng mẫu thân
nhất định sẽ thiên về cữu cữu, đến lúc đó phụ thân chính là người khó xử nhất!
Vệ Minh Khê cũng hiểu ý tứ của Lí Huyền, nhưng hậu cung không thể tham gia
vào chính sự, Vệ Minh Khê không thể làm gì khác hơn là tạm thời giao cho văn
quan, chỉ hi vọng Hoàng thượng có thể kịp thời hồi đầu chuyển ý, dân tâm mà mất
thì không dễ dàng thu lại được.
Vệ Minh Khê đưa ra ngôn luận chính trị, thỏa mãn tâm ý người đọc sách,
không hề nghi ngờ chút nào nàng sẽ đoạt vị trí quân thủ, kể cả người bại trận
là Giang Thông cũng đều đối với nàng một lòng kính nể không thôi.
Đến cuối cùng, Vệ Minh Khê vẽ một bức mặc hoạ(11), cẩm tú giang sơn, treo ở
Tụ hiền các, làm cho người ta lần nữa sợ hãi. Vệ Chỉ thật sự thần kì!
(11) Mặc họa: Vẽ bằng cách vẩy
mực.
“Trời sinh Vệ Chỉ sao còn sinh Giang Thông làm gì!” Giang Thông thua tâm
phục khẩu phục, quyết định trở về tiếp tục vùi đầu khổ học, ngày sau tiếp tục
ganh đua cao thấp.
“Vệ huynh, sang năm khoa khảo chúng ta cùng tiến kinh ứng thí, lại tranh
tài cao thấp, thế nào?” Giang Thông hỏi Vệ Minh Khê.
“Ngươi tưởng một năm thời gian là có thể đuổi kịp Chỉ nhi nhà ta sao? Ngươi
có thể chắc chắn thế không?” Dung Vũ Ca cười hỏi.
Mặt Giang Thông lập tức đỏ lên, trên thực tế hắn cũng cảm giác chính mình
có đọc sách thêm mười năm vị tất cũng chưa theo kịp. Tuy Giang Thông mặc dù có
chút tự phụ nhưng thua người khác vẫn có thể chịu được, nhưng bị nói trắng ra
trước mặt như thế thì quá mất mặt.
“Vũ nhi!” Vệ Minh Khê quát nhẹ một tiếng, biết rõ người đọc sách da mặt
mỏng lại còn nói thế, thật muốn đánh cái mông Dung Vũ Ca một cái, bằng không
nha đầu kia chẳng bao giờ nhớ được lời giáo huấn. Vệ Minh Khê không dám ở bên
ngoài kêu loạn tên Dung Vũ Ca liền chỉ chọn một chữ để kêu.
“Ta không đặt tâm tư lên con đường làm quan, sợ là không thể cùng Giang
huynh ứng thí, với tài của Giang huynh nhất định sẽ dành được ít nhất là đệ nhị
Trạng Nguyên...” Vệ Minh Khê tỏ ý khen ngợi Giang Thông một phen, không có chút
đắc ý sau khi thắng lợi, ngược lại khiêm tốn làm cho Giang Thông phải thầm
than, người này thực đúng là có phong phạm của tiên sinh.
“Đáng tiếc cho Vệ huynh có tài trị quốc, nhưng mỗi người có chí riêng của
mình, chẳng qua thật đáng tiếc...” Giang Thông thở dài nói, có tài trị quốc như
thế lại không tận trung cho quốc gia, quả thật là lãng phí, nhưng ai cũng có
chí của riêng mình, thôi quên đi...
Giang Thông mới xoay người chợt nghe thanh âm quyến rũ nũng nịu của Dung Vũ
Ca, rõ ràng giống hệt Ðát Kỉ bên cạnh Trụ vương. Tuy rằng nam tử đều ngăn không
nổi nữ sắc như vậy, nhưng hắn cảm thấy Vệ huynh thân cốt đơn bạc, sợ không
chống nổi nàng kia tác quái vô độ, ngày sau sợ là sẽ chìm vào nữ sắc. Giang
Thông vốn là tài tử phong lưu, thanh lâu gì đó cũng không hiếm lần lai vãng, có
ý nghĩ như vậy cũng không có gì kì quái.
“Vệ công tử, đây là lần đầu tiên gọi người ta thân thiết như vậy...” Dung
Vũ Ca làm nũng nói. Vệ Minh Khê tuy rằng thua, nhưng biết tài học của mình
không dưới Lí Huyền thì cũng vui vẻ, hơn nữa lần này luận tài, quả thật làm cho
người luôn luôn không màng danh lợi như nàng cũng có vài phần đắc ý. Khí độ
không thua gì nam tử, tổ phụ nếu còn sống hẳn là sẽ vì mình mà tự hào!
“Mỗi lần chọn ra được quân thủ đều sẽ tọa thuyền du Lăng giang, dọc theo bờ
sẽ có vô số nữ tử vây xem, tú cầu mong tìm lang quân như ý được ném ra nhiều
đến mức đếm không xuể, Vệ công tử nhất định làm cho vô số nữ tử đem tâm mê
luyến...” Dung Vũ Ca ấm ức nói, ghét nhất là Chỉ nhi còn không cho mình đổi lại
nữ trang, uy hiếp Giang Nam nữ tử một chút.
“Ngươi nói càn cái gì đó? Ngươi biết rõ ta là nữ tử kia mà!” Vệ Minh Khê
thấy bốn phía không có người liền nhẹ nhàng nói cùng Dung Vũ Ca.
“Cho dù nàng là nữ nhân thì vẫn có nữ nhân vì nàng mà thần hồn điên đảo.”
Dung Vũ Ca nhìn thấy Giang Ngưng Nguyệt núp ở dưới tàng cây cách đó không xa
đang nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, miệng không khỏi chu lên.
“Ngươi xem lại chính mình đi.” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca trề môi, cảm
thấy đáng yêu liền nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, buồn cười nói.
Tâm tình Vệ Minh Khê quả thật đúng là tốt lắm! Dung Vũ Ca kinh thán nghĩ,
lại chủ động có hành động thân mật như vậy với mình.
Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê ở phía xa xa, dù đã tự nói với mình
không thể có loại vọng niệm như vậy nữa, dù người nắm tay Vệ Minh Khê là mình
đi chăng nữa thì nhất định mình cũng không thể cùng nhau đến cuối cùng, nhưng
nếu có thể được Vệ Minh Khê ưu ái thì cho dù tan xương nát thịt cũng coi như
đáng giá, phải không?
Gặp được người như vậy, kiếp này sợ mình nhìn ai khác cũng thấy chướng mắt!
Giang Ngưng Nguyệt nhìn người đối với ai cũng đều lãnh đạm Vệ Minh Khê, duy chỉ
đối với Dung Vũ Ca mới có hành động thân thiết như vậy liền khẽ thở dài. Chung
quy cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, chỉ là vô ích mà thôi.
Lần này ở Tụ hiền các luận tài duy trì hơn nửa tháng thì chấm dứt, Lí Huyền
nói tài năng của Vệ Chỉ đệ nhất thiên hạ, không có người nào hoài nghi. Trên Tụ
hiền các lấy một địch trăm, còn một bộ cẩm tú giang sơn hoa lệ xuất thần nhập
hóa đã đi vào truyền kì…
***

