Cung khuynh - Chương 064

Đệ lục thập
tứ chương

Vệ Minh Khê
đền bù “thiệt hại.”

Tối hôm qua Vệ Minh Khê ngủ cũng không yên ổn, Dung Vũ Ca cứ rúc vào lòng
mình, đẩy ra một chút nàng lại càng dính sát lại, làm cho Vệ Minh Khê bất đắc
dĩ chỉ biết thở dài. Thật ra Vệ Minh Khê không có thói quen có thêm một người
trên giường, nhưng từ khi có Dung Vũ Ca, mới bắt đầu hình thành thói quen này.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đang ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng vén những lọn
tóc dài đang rủ xuống trên gương mặt nàng, lộ ra dung nhan phong hoa tuyệt đại,
lặng lẽ ngắm nhìn đến xuất thần. Nữ nhân mĩ mạo này vốn là thê tử của Hiên nhi,
nhưng hiện giờ nàng đang ngủ trên giường của mình, trong lòng Vệ Minh Khê chợt
có cảm giác vô cùng phức tạp.

“Mẫu hậu, người ta muốn mà...” Dung Vũ Ca nói mơ, làm cho bàn tay Vệ Minh
Khê đang âu yếm vuốt ve mái tóc nàng chợt khựng lại, gương mặt cũng ửng đỏ.
Ngay cả trong mộng Dung Vũ Ca cũng không đàng hoàng, Vệ Minh Khê có thể tưởng
tượng ra Dung Vũ Ca đang mơ thấy cái gì. Nghĩ đến tình cảnh tối qua, gương mặt
lại càng đỏ bừng hơn trước.

Vệ Minh Khê lay nhẹ thân mình Dung Vũ Ca, kêu nàng rời giường. Dung Vũ Ca
mơ mơ màng màng mở đôi mắt, thấy ghét, mộng đẹp tự dưng bị phá hỏng giữa chừng,
nếu là người khác đánh thức chắc chắn Dung Vũ Ca đã bộc phát tính tình đại tiểu
thư. Nhưng khi nhìn thấy Vệ Minh Khê lại si ngốc cười ngây ngô, đưa tay nâng
khuôn mặt Vệ Minh Khê, khẽ hôn nàng, hành động quá đỗi thân thiết khiến Vệ Minh
Khê ngượng ngùng, nhẹ nhàng tránh né.

“Đừng làm rộn, mau rời giường thôi...” Vệ Minh Khê nghiêm mặt nói, bằng
không Dung Vũ Ca sẽ không chịu nghe lời.

“Không muốn, người ta còn muốn ngủ, tối qua thân thể đói ơi là đói, chưa có
ngủ ngon...” Lời Dung Vũ Ca rõ ràng là oán trách Vệ Minh Khê tối qua khiến nàng
dục cầu bất đạt, đến nỗi một đêm lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, mà đáng
giận là Vệ Minh Khê rõ ràng biết mình khó chịu nhưng vẫn cố ý làm bộ ngủ thiếp
đi. Ghét Vệ Minh Khê chết được!

Thật ra Vệ Minh Khê rất muốn giả ngu, bởi vì trong lòng nàng không biết làm
thế nào với Dung Vũ Ca, rõ ràng toàn những lời nữ tử bình thường không dám nói,
nhưng sao Dung Vũ Ca có thể nói ra không chút kiêng kị nào như vậy!?

“Nữ tử không thể nói năng lộ liễu như thế!” Vệ Minh Khê nghiêm trang dạy
dỗ, có những thứ vốn đã ăn sâu trong tâm niệm Vệ Minh Khê, tỉ như lễ giáo chẳng
hạn.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cười, mẫu hậu nghiêm chỉnh quá, khí thế dạy dỗ
y như khi ở trong cung làm Hoàng hậu nương nương hiền minh không thể xâm phạm,
bất quá hiện tại mẫu hậu đâu phải Hoàng hậu nương nương, mà chính là nữ nhân
của mình!

Dung Vũ Ca yêu thích những lúc Vệ Minh Khê bởi vì chống đỡ mình càn rỡ
không được nên phải cố thể hiện bộ dáng nghiêm trang hướng mình giáo huấn. Thực
khả ái mê người khiến người ta phải ngẩn ngơ hồ đồ!

“Ta vừa rồi nói gì lộ liễu lắm sao?” Dung Vũ Ca ra dáng ngây thơ vô tội,
đem câu nói của Vệ Minh Khê hỏi ngược lại. Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy Dung
Vũ Ca thực xảo quyệt vô lại, may mà mình được giáo dưỡng tốt. Câu nói vừa rồi
tuy không có gì lộ liễu nhưng “ý tứ” trong đó rõ ràng mình vừa nghe đã hiểu
được ngay, nàng nói vậy không lẽ ý nói do tự mình nghĩ sai lệch hay sao?

“Phải nói là đói bụng, sao lại nói là thân thể rất đói?” Vệ Minh Khê nhíu
mày hỏi.

“Bụng chẳng lẽ không thuộc về thân thể sao? Đã đói bụng thì thân thể tất
nhiên cũng đói chứ sao!” Mẫu hậu không ngờ lại cùng mình cãi cọ, Dung Vũ Ca cảm
thấy vui thích vô cùng, nhìn đến bộ dáng không chịu thua của Vệ Minh Khê, thật
đáng yêu làm cho người ta chỉ muốn đặt nàng dưới thân mà khi dể một phen. Mà
thật ra dù Vệ Minh Khê có bộ dạng thế nào thì Dung Vũ Ca cũng cảm thấy nàng
đáng yêu cả!

“Coi như miệng lưỡi ngươi lợi hại!” Vệ Minh Khê thấy mình biện giải không
thắng, cảm thấy mất mặt liền đứng dậy, bắt đầu mặc y phục vào, không thèm nói
chuyện với Dung Vũ Ca nữa.

“Miệng ta thật sự rất lợi hại sao? Có phải làm cho Chỉ nhi rất thoải mái
hay không?” Dung Vũ Ca hoa si nhìn bóng lưng Vệ Minh Khê, hỏi không đứng đắn tí
nào. Ờ thì Chỉ nhi thoải mái là tốt rồi.

Đề tài nào cũng có thể bị Dung Vũ Ca vặn vẹo ra thành như vậy, Vệ Minh Khê
đang mặc y phục chợt dừng tay, tự nhiên muốn bóp chết Dung Vũ Ca ngay tức thì.

“Dung Vũ Ca, ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Vệ Minh Khê lạnh lùng ra lệnh.
Rất rõ ràng nếu Dung Vũ Ca nói thêm cái gì nữa, nàng sẽ giận thật cho coi.

“Chỉ nhi không hiểu tình thú gì hết...” Dung Vũ Ca nhỏ giọng ai oán.

“Ngươi không phải đã sớm biết thế sao?” Vệ Minh Khê lãnh đạm nói, chỉnh
trang lại y phục rồi đến ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược làm bằng
gỗ đào, nhẹ nhàng chải tóc.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê lãnh đạm như thế, cũng nhanh tay mặc y phục,
nhanh chóng thu dọn giường gối rồi đi đến phía sau Vệ Minh Khê, rất tự nhiên
tiếp nhận lấy cây lược gỗ trong tay nàng.

“Dĩ nhiên ta biết rõ Chỉ nhi vừa nhát gan vừa cố kị, Chỉ nhi đối với người
khác lãnh đạm, Chỉ nhi có đôi khi rất không thú vị, Chỉ nhi có đôi lúc khiến
người ta phải giận, nói không chừng ngày sau sẽ làm ta thương tâm, nhưng vì cái
gì ta vẫn yêu nàng như thế này đây? Chớp mắt một cái đã yêu nàng mười mấy năm,
nhất định là nàng đã dùng tình chú với ta, bỏ bùa ta, làm cho ta càng lún càng
sâu. Nàng không biết ta yêu nàng đến mức nào, bởi vì tình yêu của nàng dành cho
ta nhất định so với ta không bằng...”

Dung Vũ Ca nhẹ nhàng đưa ngón tay cùng cây lược đào nho nhỏ chải mái tóc
đen dài của Vệ Minh Khê. Từ khi bị Thước Nhi cười nàng không chải nổi đầu cho
mẫu hậu, nàng trở về đã luyện tập thật tốt, hiện tại động tác đã vô cùng thuần
thục linh hoạt.

Vệ Minh Khê không đáp lời, mà thực chất giờ phút này nàng cũng không biết
nói gì để hồi đáp Dung Vũ Ca, nếu nói yêu, nàng vẫn thấy có gì đó thực xa lạ.
Nàng chỉ biết bản thân mình không muốn Dung Vũ Ca biến mất, nàng chỉ biết khi
Dung Vũ Ca gặp chuyện không may nàng thực sự rất lo lắng, nỗi lo không thua gì
so với tình cảm dành cho thân sinh nhi tử của mình. Nàng đối với Hiên nhi nhất
định là yêu, vậy đối với Dung Vũ Ca cứ coi là yêu đi. Nhưng mà, tuy yêu hai
người nhưng lại là thứ tình cảm xung đột với nhau. Vệ Minh Khê chợt cảm thấy,
mình dù có một bụng tài hoa cũng tìm không ra biện pháp nào lưỡng toàn.

“Quả thật là không hiểu phong tình mà, lúc này nàng lẽ ra phải có chút bày
tỏ gì mới đúng!” Dung Vũ Ca khẽ giận nói, nhưng trong lòng biết rõ, trong tâm
Vệ Minh Khê đối với mình vẫn còn do dự. Đáng chết, lẽ ra ban đầu không nên gả
cho thái tử biểu đệ, để bây giờ biến thành một bức tường trong lòng Vệ Minh
Khê, không sao vượt qua được.

“Vũ Ca...” Vệ Minh Khê muốn nói lại thôi.

“Mà thôi, ta thà rằng nàng không hiểu phong tình cũng không muốn nàng nói
gì khiến ta phải khổ sở.” Dung Vũ Ca mỉm cười. Trong lòng nàng có bao nhiêu đau
khổ, cũng chỉ có nàng biết được thôi.

Vệ Minh Khê cũng không nói tiếp nữa. Tâm tư của Dung Vũ Ca đối với mình,
làm sao lại nàng không biết được. Mấy tháng trước ngay cả chải một kiểu tóc hơi
phức tạp chút Dung Vũ Ca cũng không biết, hiện tại so với Tĩnh Doanh còn khéo
léo nhanh nhẹn hơn. Thực khó cho một đại tiểu thư từ nhỏ đã quen được người ta
hầu hạ như nàng, nay lại khuất thân phục thị mình.

“Vũ Ca, ngươi hà tất ủy khuất mình như vậy, không cần vì ta mà làm ra cái
gì, có lẽ không đáng đâu...” Vệ Minh Khê thở dài nói.

“Ta vì Chỉ nhi làm hết thảy, đều là ta cam tâm tình nguyện, mà cũng là do
ta thích nữa, giống như lúc này vì Chỉ nhi mà chải đầu vậy. Ta thích những
khoảnh khắc ấm áp thân thiết cùng Chỉ nhi, không có khoảng cách nào cả, cho nên
tóc của Chỉ nhi, ngày sau chỉ có thể để ta chải, Tĩnh Doanh cũng không được!”
Dung Vũ Ca bá đạo nói.

Vệ Minh Khê chợt kéo Dung Vũ Ca ngồi lên đùi mình, Dung Vũ Ca chỉ thiếu
chút nữa là tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Không phải mẫu hậu cảm động muốn hôn
mình đấy chứ? Được ngồi trên đùi mẫu hậu, có chút xấu hổ, nhưng cũng đã mong
đợi từ lâu!

Trong đầu Dung Vũ Ca tràn ngập toàn ý nghĩ kì quái, nàng hoàn toàn quên mất
Vệ Minh Khê là người đứng đắn thế nào. Nàng kéo mình vào lòng để thân thiết gì
đó, tuyệt đối không thể nào!

“Ta không có tài cán vì ngươi làm gì nhiều, nhưng bất quá ta có thể họa mi
cho ngươi.” Vệ Minh Khê chân thành nói, thuần túy là muốn đáp lễ mà thôi.

“Vẽ mi?” Ngữ khí Dung Vũ Ca lúc đầu có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức
tâm trạng nhảy nhót cả lên. Mẫu hậu họa mi cho mình, chẳng phải rất giống
trượng phu họa mi cho ái thê sao? Cảnh tượng kia, chỉ cần tưởng tượng Dung Vũ
Ca đã thấy đáng yêu đến cực điểm.

“Ta chưa từng họa cho người nào, không biết có thể họa tốt hay không? Thôi
nên quên đi...” Vệ Minh Khê nghe ngữ khí mất mát của Dung Vũ Ca, nghĩ lại sợ
mình họa không tốt, trong lòng cũng có chút do dự liền quyết định rút lui.

“Người ta muốn Chỉ nhi họa mi, nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp mà!” Dung Vũ
Ca lòng tràn đầy chờ mong Vệ Minh Khê vẽ mi cho mình. Nàng có thể tưởng tượng
được mình sẽ đẹp thế nào, yêu nghiệt thế nào khi xuất hiện trước mắt thế nhân.

Vệ Minh Khê cầm lấy mi bút, nhẹ nhàng phác họa đôi mi cong cong hoàn mĩ của
Dung Vũ Ca, biểu tình vô cùng nghiêm túc, ghé sát vào mặt Dung Vũ Ca, hơi thở
nhẹ nhàng quấn quýt, hết thảy đều làm cho Dung Vũ Ca hạnh phúc muốn rơi lệ,
thực sự cảm giác so với nằm mộng còn có phần không chân thật hơn...

Vệ Minh Khê không hề biết hành động tùy hứng này của mình lại mang đến cho
Dung Vũ Ca cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có đến thế nào, nàng chỉ biết
chuyên tâm tỉ mỉ họa cho Dung Vũ Ca thôi.

Vệ Minh Khê thu bút, hài lòng nhìn đôi mày liễu trước mặt, vừa vặn chạm
phải ánh mắt câu nhân kia, lập tức bị hút vào. Vệ Minh Khê vô thức nhẹ nhàng
tiến lại, đặt môi lên cánh môi mềm mại của Dung Vũ Ca, có lẽ ngay cả chính nàng
cũng không biết hành động ấy như thế nào lại phát sinh.

Ngày sau Vệ Minh Khê cuối cùng tổng kết được, không thể cùng Dung Vũ Ca mắt
đối mắt, bằng không chắc chắn sẽ bị nàng câu mất hồn phách!

Giống như là bây giờ, Vệ Minh Khê hoàn toàn vô ý thức bị Dung Vũ Ca câu
dẫn!

Dung Vũ Ca lòng tràn đầy chờ mong, môi cùng môi quấn quýt triền miên, kia
ôn nhu lại dần thêm gấp gáp, hôn càng lúc càng sâu, ý loạn tình mê. Họa bút
trong tay Vệ Minh Khê bất giác rơi xuống khiến nàng giật mình, lúc ấy mới phát
hiện giờ phút này tư thế của nàng cùng Dung Vũ Ca rất ái muội. Mới sáng sớm,
nàng sao cũng trở nên càn rỡ giống Dung Vũ Ca như thế? Vệ Minh Khê tự khiển
trách mình.

Dung Vũ Ca chưa thỏa mãn, liếm nhẹ khóe môi, vẫn có cảm giác ăn không no!
Mẫu hậu không thể một lần để mình được ăn no sao?

“Họa tốt lắm, ngươi dọn dẹp gọn gàng đi, ta đi ra ngoài trước...” Vệ Minh
Khê chạy trối chết.

Dung Vũ Ca cười cười lắc đầu, đến khi nào thì mẫu hậu mới không thẹn thùng
nữa đây? Dung Vũ Ca ngắm nhìn mình trong gương, khí sắc coi như không tính đi,
nhưng vì sao hôm nay tự ngắm lại còn thấy mình đẹp hơn so với thường ngày vậy?

***

“Tiểu Vũ Ca đâu?” Dung Quý hỏi Vệ Minh Khê.

“Nàng sắp đi ra rồi đấy.” Vệ Minh Khê hồi đáp.

“Nàng có khỏe không?” Liễu Tam nương hỏi, ánh mắt nhìn Vệ Minh Khê như thể
đang nhìn cháu dâu. Bộ dạng so với tuyệt thế dung mạo của người nhà Dung gia
thì không được tốt lắm, chỉ có thể xem như thanh tú, mặt mày thanh nhã như đóa thanh
liên, nhưng thật ra cũng chỉ coi là được. Tuy rằng nói nàng ba mươi hai tuổi,
so với Tiểu Vũ Ca lớn hơn rất nhiều, nhưng nhìn đi nhìn lại nhiều lắm chỉ
khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, đứng chung một chỗ chẳng những không khác biệt mà
ngược lại rất xứng đôi. Tuy nhìn nàng ôn hòa dễ gần, nhưng nếu ra vẻ uy nghiêm
thì sợ là so với cô con dâu công chúa Vũ Dương còn bức người hơn. Ngày sau bị
ăn gắt gao ắt hẳn là Tiểu Vũ Ca rồi!

Nói cũng kì quái, người Dung gia đều bị nửa kia của mình ăn hiếp, Dung Quý bị
Liễu Tam nương trị còn không nói, Dung Trực nổi danh là nghe lời Vũ Dương công
chúa, chỉ sợ Dung Vũ Ca cũng không ngoại lệ.

“Rất tốt.” Vệ Minh Khê có chút không tự nhiên trước ánh mắt sắc bén của
Liễu Tam nương, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định, không chút sơ hở.

“Người Dung gia chúng ta, cả đời chỉ biết yêu một người, một khi đã yêu,
chính là yêu đến chết, nếu không được sẽ tự hủy diệt, hoặc nếu không tự hủy,
thì chắc chắn sẽ yêu đến không còn đường lui. Tuy rằng ngươi có thân phận đặc
thù, nhưng nếu nàng đã yêu thương ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt
mở làm ngơ, chỉ hi vọng lần sau đừng để chúng ta nhìn thấy nàng vì ngươi mà tìm
đến cái chết, không muốn sống nữa. Phận làm trưởng bối, có người nào không hi
vọng con cháu mình bình an đâu? Nàng là tâm can bảo bối trong lòng Dung gia
chúng ta, không chấp nhận để người khác khi dể!” Dung gia quả không hổ danh
chuyên bao che khuyết điểm người nhà.

Dung Quý kéo Liễu Tam nương qua, dùng phúc ngữ nói chuyện: “Ngươi dùng thái
độ ấy nói với Vệ Minh Khê, không sợ hù dọa nàng chạy mất, bảo bối của ngươi sẽ
oán hận ngươi cả đời sao?”

“Nàng đoạt tâm can bảo bối của chúng ta, đương nhiên phải đối tốt với Tiểu
Vũ Ca, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục nhìn thấy Tiểu Vũ Ca vì nàng mà đòi sống
đòi chết sao? Hơn nữa, Vệ Minh Khê là người dễ dàng bị dọa như vậy sao? Nếu
đúng thật nàng vô dụng như thế, làm sao xứng đôi với Tiểu Vũ Ca nhà chúng ta?”
Liễu Tam nương nói là nói như thế nhưng vẫn thu liễm thái độ đối với Vệ Minh
Khê một chút, dù sao hiện tại người sáng suốt đều biết, gia gia nãi nãi không
đáng giá tiền, chỉ có người trong lòng mới đáng giá thôi! Ài, nữ nhân lớn rồi
không quản được, tấm lòng chỉ biết hướng ra ngoài thôi!

“Ta hiểu, việc này là trách nhiệm của ta.” Vệ minh khê áy náy nói, nàng
không từ chối lại ngoan ngoãn đồng ý làm cho Liễu Tam nương muốn mở miệng trách
cứ cũng không được. Vệ Minh Khê là loại nữ tử như vậy, trêu chọc tới nàng hoàn
toàn là tự mình làm khổ mình, sao Tiểu Vũ Ca cứ nhất định phải siêu lòng trước
nữ tử này đây?

“Ta không phải bắt ngươi cùng Tiểu Vũ Ca ở chung một chỗ vì ngươi thấy áy
náy, mà ta chỉ hi vọng ngươi có thể kiên định một chút để ở bên nàng!” Liễu Tam
nương thở dài nói.

“Các người đang nói cái gì vậy?” Dung Vũ Ca xuân quang đầy mặt đi ra, trên
người tràn đầy hạnh phúc, có ngăn cũng ngăn không được. Liễu Tam nương nhìn tư
thái kia của tôn nữ, nàng đang hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu hạnh phúc.
Hiện tại có bao nhiêu hạnh phúc, ngày sau ắt hẳn có bấy nhiêu thống khổ, trong
lòng Liễu Tam nương không khỏi căng thẳng, lo lắng!

“Hôm nay khí sắc hồng nhuận, chắc cả đêm qua xuân quang vô hạn, vân vũ
không ngừng...” Dung Quý nói được một nửa, nhìn thấy Tiểu Vũ Ca trừng mắt với
mình mới ý thức được bên cạnh còn có một Vệ Minh Khê da mặt mỏng, liền lập tức
ngừng lại. Nếu lại giống lần trước dọa nàng chạy mất, lại hành hạ một phen thì
chắc Tiểu Vũ Ca sẽ oán bọn họ đến chết mất!

“Không được nói lung tung, tâm can bảo bối của ta chạy mất, các người đền
cho ta được không?” Dung Vũ Ca trừng mắt nhìn hai lão.

Vệ Minh Khê nghe thấy gương mặt lập tức đỏ rần, xấu hổ đành quay mặt nhìn
sang nơi khác, lão nhân không quy củ, trẻ nhỏ cũng bất kính! Dung gia độc đáo
thế nào cuối cùng Vệ Minh Khê cũng hiểu được.

“Nói xem, các người không cảm thấy người ta hôm nay đặc biệt sao?” Dung Vũ
Ca hỏi Dung lão phu phụ.

Dung Quý phu phụ hai mặt nhìn nhau, sau đó phối hợp nhìn lại Dung Vũ Ca,
vẫn là bộ dạng họa thủy kia, đâu có xấu đi đâu!

“Lông mày, có phải đẹp hơn mọi khi hay không?” Dung Vũ Ca vẻ mặt nhộn nhạo
không kiềm được gấp gáp hỏi.

Vệ Minh Khê đứng bên chỉ muốn tìm cái động chui vào! Dung Vũ Ca thật đúng
là... là kẻ đỏm dáng thích khoe khoang mà.

***

Báo cáo nội dung xấu