Điều bí mật của chồng - Chương 23 - Phần 1
Chương 23: Một mối
tương tư
1.
Sau khi Lý Dương tới Trùng Khánh, quả thật mấy ngày đầu Điền
Ca cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Trước hết là vì không có người tranh
máy tính với cô nữa. Buổi tối dỗ Ni Ni ngủ xong, cô dính lấy cái máy tính, vào
blog, chat QQ với nhóm bạn gái và chơi bài Tây. Cô muốn thức đến mấy giờ thì
thức, chứ Lý Dương mà ở nhà, quá mười hai giờ đêm cô chưa đi ngủ, thể nào anh
cũng cằn nhằn: “Em không muốn sống nữa à? Ngày mai có đi làm không đấy?”. Hễ
anh nghiêm mặt lại là mất hết vẻ đáng yêu. Anh đi rồi, cô hoàn toàn được giải
phóng, nửa đêm nửa hôm lướt web vô cùng thoải mái.
Khi hai vợ chồng mới xa nhau, mỗi ngày Lý Dương gọi hai cuộc
điện thoại cho Điền Ca, sớm một cuộc, tối một cuộc, khiến cô rất vững dạ, cho
dù không ở bên nhau cũng lúc nào anh cũng nhớ cô. Đúng là xa thương gần thường,
vừa nhấc điện thoại lên cô đã cảm nhận được vô vàn yêu thương, cô kể cho anh
nghe tất tần tật mọi chuyện xảy ra hằng ngày. Có khi hai người nói chuyện cả
tiếng đồng hồ, anh anh em em âu yếm, giống như trở lại thời yêu nhau say đắm,
tình cảm vợ chồng còn tốt hơn dạo trước nhiều. Thế nhưng, tình cảm tốt đẹp
không kéo dài được bao lâu, Điền Ca nhận ra nói chuyện qua điện thoại chẳng mấy
ý nghĩa. Đêm dài đằng đẵng, một mình cô nằm trên giường, trằn trọc mãi không
ngủ được.
Đi làm hóa ra lại hay, công việc bận rộn cứ cuốn cô đi khiến
cô không có thời gian mà suy nghĩ lung tung. Về đến nhà, có rất nhiều việc chờ
cô xử lý, nào là giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc con cái. Cứ
như vậy, ngày này qua ngày khác, việc nhà như cái hang không đáy, khiến cho con
người ta mệt mỏi rã rời. Cuộc sống của một người phụ nữ đèo bòng con nhỏ, rất
vất vả.
Điền Ca chẳng những cảm thấy cô đơn, mệt mỏi mà còn có nỗi lo
canh cánh trong lòng. Mặc dù cô biết chắc chắn là Lý Dương vẫn bình an vô sự
nhưng không hiểu sao cô lại không yên tâm, cứ thấp thỏm lo âu. Anh đã ngủ chưa?
Tối nay anh đi tiếp khách? Hay là tăng ca? Anh lại uống rượu à? Uống say trong
người có khó chịu lắm không?
Thế là Điền Ca gọi điện thoại cho Lý Dương, chuông réo mấy
tiếng rồi anh mới nhấc máy.
- Em nhớ anh. - Điền Ca bĩu môi nũng nịu.
- Anh cũng nhớ em mà, cưng.
Tiếng “cưng” như muốn làm tan chảy trái tim cô.
- Có đúng là anh nhớ em không? - Điền Ca muốn xác nhận lại
một lần nữa.
- Làm sao anh có thể không nhớ em?
- Hì, anh đang làm gì đấy?
- Anh đang bàn công việc với người ta, anh chạy từ phòng làm
việc ra ngoài hành lang đấy. Anh không nói nhiều với em được đâu, ngày mai anh
gọi cho em sau.
- Sáng ngày anh nói buổi tối gọi điện cho em, em đợi đến tận
bây giờ mà chẳng thấy anh gọi, em đành chủ động gọi thì anh lại… - Điền Ca tủi
thân.
- Chứng tỏ anh bận còn gì! Để mai nhé, nhất định mai anh sẽ
gọi cho em. - Lý Dương không để cho Điền Ca ca cẩm thêm lời nào nữa, anh cứ thế
cúp máy.
Khoảng cách quá xa khiến Điền Ca chợt thấy nghi ngờ Lý Dương.
Bàn công việc gì chứ? Với người nào? Mười giờ đêm còn bàn công việc sao? Chuyện
đứng đắn hay là chuyện vớ vẩn đây? Ngay cả điện thoại của vợ cũng không nán lại
nghe, thực tức chết đi được…
Có lần Tiểu Lưu nhẹ nhàng khuyên Điền Ca:
- Chị tìm một tri kỷ đi? Để dốc bầu tâm sự những lúc buồn
chán, như vậy cũng không đến nỗi rầu rĩ, buồn bực không yên.
Điền Ca nói:
- Ai buồn bực không yên?
- Chị.
- Chị á?
- Chị xem, cả buổi sáng chị rút điện thoại trong túi ra xem
bao nhiêu lần rồi? Không tới chục lần thì cũng bảy tám lần ấy chứ nhỉ? Ngày
trước chị có như vậy không? Chị chẳng thèm ngó lấy một lần. - Tiểu Lưu nháy
mắt, cười hì hì, - Có tri kỷ thì sẽ không như thế nữa.
- Có tri kỷ làm gì!
- Để giải tỏa phiền muộn, điều chỉnh tâm trạng, chắc chắn là
có hiệu quả, chỉ cứ thử đi rồi biết.
- Nhỡ gặp phải tên lừa đảo, lừa tiền lừa tình thì làm thế
nào? Cứ cho là hủy hoại đời chị cũng được, nhưng còn con gái, ông xã và mẹ già
thì sao?
- Chị không dễ bị lừa thế chứ?
Điền Ca “hừ” một tiếng, nhếch miệng cười:
- Thôi đi, điều chỉnh tâm trạng kiểu đó chẳng bằng đọc sách
còn hơn, khỏi phải tự chuốc lấy phiền não. Đừng dây vào bọn đàn ông bên ngoài,
đợi kiếp sau chị đầu thai làm yêu tinh rồi tìm bọn họ cũng chưa muộn. Kiếp này
đã như vậy rồi, một mình Lý Dương, chị chịu đủ rồi. Xa nhau lâu hơn cũng không
sao, dựa vào điều kiện của mình, chị không thể gặp được người nào tốt hơn anh
ấy, cho nên cứ đợi anh ấy thôi.
Ca ngợi chồng xong, Điền Ca cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Thời
gian mỗi ngày Lý Dương gọi hai cuộc điện thoại chỉ duy trì được một hai ngày,
về sau anh gọi điện không đều đặn. Có khi buổi sáng anh không gọi điện cho cô,
buổi tối cũng không, bỗng dưng buổi trưa lại gọi một cuộc.
Cô hỏi anh:
- Sao anh không gọi vào buổi sáng hay buổi tối?
Anh vặn lại:
- Sao cứ nhất định phải gọi vào buổi sáng và buổi tối? Khi
nào nhớ thì anh gọi, có gì lạ đâu chứ?
Cô mếch lòng:
- Buổi sáng và buổi tối thì anh không nhớ em à?
Anh mất nhẫn nại:
- Em đừng có rỗi hơi kiếm chuyện được không? Anh đang rất bận
đấy.
Anh cúp máy, một lát sau anh gọi lại, giải thích:
- Từ mở mắt đến giờ anh chưa có một phút nào được rảnh rang nên
không thể gọi điện cho em mà.
Cô cảm thấy đây không phải là lý do chính đáng. Buổi tối anh
đi tiếp khách, ngồi ăn cơm cùng người ta nên không tiện gọi điện đã đành, anh
về nhà trong tình trạng say bí tỉ, ngã vật xuống giường ngủ, thôi thì cũng chấp
nhận được. Nhưng còn buổi sáng thì sao? Cứ cho là thời gian eo hẹp, chẳng nhẽ
anh không ăn sáng? Bữa sáng anh cũng ăn cùng người khác à? Lúc ăn sáng không
thể gọi điện thoại sao? Trước đây anh cũng gặp tình huống này rồi mà. Giờ anh
chỉ giỏi viện cớ.
Điền Ca tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.
Hôm đó cô trực ca đêm nên sáng hôm sau được nghỉ, cô đưa Ni
Ni tới trường mẫu giáo rồi quay về làm việc nhà. Lúc lau sàn nhà, cô cứ buồn
bực không yên, thất thần suy nghĩ rồi buông thõng tay, cây lau nhà rơi bụp
xuống đất. Cô chợt nảy ra ý định gọi điện vào di động của anh. Đây là cách kiểm
tra của những người đàn bà ghê gớm, không tin tưởng chồng; nhưng chưa bao giờ
làm chuyện này, sao cô có thể nói là làm luôn được?
Quả nhiên có một cô gái nghe điện thoại của Lý Dương.
- Xin chào, chị là ai vậy? - Đầu dây bên kia là giọng nói
ngọt lịm của một cô gái trẻ, cô ta cố tình nói điệu chứ không phải là giọng nói
trời phú.
- Cô là ai? - Điền Ca nghiêm giọng.
- Em là Tiểu Tây. Giám đốc Dương đang bận, chị có muốn để lại
lời nhắn không?
- Không cần. - Điền Ca tức giận, cúp ngay điện thoại.
Năm phút sau Lý Dương gọi lại, Điền Ca liền tra hỏi:
- Các người đang ở đâu?
- Ai cơ? - Lý Dương không hiểu.
- Anh và Tây, hai người vừa ở đâu?
- Ở phòng làm việc.
- Phòng làm việc của ai?
- Của anh.
- Cô ta ở trong phòng làm việc của anh làm gì?
- Bàn chuyện công việc.
- Công việc? Tại sao cô ta nghe điện thoại di động của anh?
- Anh đang nghe một cuộc gọi đường dài khác.
- Anh bận không nghe được điện thoại thì thôi đi, sao cô ta
dám nghe điện thoại thay anh? Cô ta có cái quyền đó sao? Cô ta là ai
hả? Cô ta coi mình là người nào? Mà còn hỏi em là ai?
- Em càng nói càng quá thể, anh
thực sự không hiểu vì sao em lại nổi giận. Anh đang bận lắm, có gì chốc nữa nói
sau. - Lý Dương lại cúp máy trước.
Đúng lúc đó, bà Phượng vặn chìa
khóa mở cửa, trên tay xách hai túi thức ăn to đùng, nhẹ nhàng đi vào nhà. Bà
nghe được toàn bộ câu chuyện, nhìn Điền Ca đang tức lồng lộn, khuôn mặt tối sầm
lại, bà liền vào bếp cất đồ rồi quay ra ngồi cạnh cô, khuyên nhủ:
- Con cư xử không đúng rồi. - Bà
Phượng nhẹ nhàng chỉ ra chỗ sai của Điền Ca, - Con không được nghi ngờ lung
tung, đây không phải là cách hay đâu. Làm gì có ai đang yên đang lành lại nghĩ
xấu về chồng mình? Đúng là con rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện đây mà.
Điền Ca bĩu môi, nói:
- Con không nhịn được, không làm
sáng tỏ chuyện này thì tối nay con không ngủ nổi.
- Con không biết kiềm chế sao?
Nói chuyện qua điện thoại có thể giải quyết rõ ràng mọi chuyện được không? Dù
sao Lý Dương cũng là giám đốc, trong giờ làm việc con không nên gọi điện quấy
rối, con phải giữ thể diện cho chồng mình chứ? Nghe điện thoại sẽ làm ảnh hưởng
tới tình cảm tốt đẹp người ta dành cho Lý Dương, con đã nghĩ đến điều này chưa?
- Giám đốc cái gì hả mẹ? Ngay đến
điện thoại mới cũng chẳng nỡ dùng, mẹ thấy có ông giám đốc nào như thế không?
- Chẳng phải là có Lý Dương đó
sao?
- Con thấy trên đời này chỉ có
một mình anh ấy như thế, một mình một kiểu, ngoài anh ấy ra, không tìm được
người thứ hai.
- Thì đúng thế mà, mỗi người là
một cá thể riêng biệt. Một người giám đốc mua điện thoại mới nhưng không nỡ
dùng, nhường cho vợ, con còn không hài lòng điều gì nữa?
- Ôi mẹ, sao mẹ toàn bênh vực
người ngoài thế? Anh ấy trở thành con trai của mẹ rồi à? Con không phải là con
gái của mẹ sao?
- Đi đi đi, đến giờ rồi, con mau
đi đón Ni Ni, mẹ đi nấu cơm, tối mẹ ở đây, mẹ ở lại hai ngày.
Ngoài miệng Điền Ca tỏ ra cố
chấp, bắt bẻ bà mẹ, nhưng khi nghe bà khuyên nhủ, những nghi ngờ vừa nhen nhóm
trong lòng cô, tạm thời được dập tắt.
Ni Ni cũng quen dần với cuộc sống
không có bố. Ở nhà thì con bé vẫn chơi đùa bình thường, lúc nào nó cũng kể về
các bạn ở trường mẫu giáo, càng ngày càng ít nhắc đến bố. Đôi khi nhớ bố, con
bé chỉ biết hỏi một câu đơn giản:
- Khi nào bố về hả mẹ?
Điền Ca nói:
- Con nhớ bố à?
Trong suy nghĩ non nớt của mình,
Ni Ni không nhớ bố mà chỉ ngóng bố về mua đồ chơi cho nó mà thôi. Ở nhà, nó
nghe lời Lý Dương nhất. Điền Ca hiểu ý con gái, hỏi:
- Đồ chơi của con vẫn ít à? Con
còn muốn mua cái gì nữa?
Nhưng Ni Ni không trả lời Điền Ca
vì nó nghĩ, nói rồi mẹ cũng không mua cho, chẳng bằng nói với bà còn hơn. Con
bé cũng nghe lời bà ngoại hơn mẹ.
Điền Ca ngày càng khó chịu với
cuộc sống không có chồng ở bên.
Nhiều năm qua, chuyện hai vợ
chồng cô va chạm chỉ xảy ra khi Lý Dương đi công tác, ít thì hai ba ngày, lâu
thì một tuần, nháy mắt là trôi qua. Cô tưởng rằng mình là người giỏi chịu đựng,
bây giờ cô mới thấy khả năng chịu đựng của mình cũng có giới hạn, và giới hạn
cao nhất đó là một tháng, tưởng như một tháng sau vẫn không được gặp anh thì cô
sẽ phát điên lên mất.
Thế là sau một tháng đến Trùng
Khánh, Lý Dương về nhà một chuyến. Anh mua cho Ni Ni món đồ chơi cừu vui vẻ.
Con bé mừng tíu tít:
- Con mong bố lại đi Trùng Khánh
để mang đồ chơi về cho con.
Điền Ca vê vê tai con bé rồi nói
với Lý Dương:
- Ngày trước anh đi công tác một
hai ngày, con gái đã không nhận anh. Xem ra bây giờ nó yêu đồ chơi hơn yêu bố
rồi.
Lý Dương ôm con gái vào lòng âu
yếm. Bà Phượng trông thấy con rể, phấn khởi đi vào bếp làm một bữa cơm thịnh
soạn. Ban đêm hai vợ chồng vẫn ân ái mặn nồng, cảm giác thân thương như đang ôm
người yêu. Thế mà, sau giây phút hạnh phúc ấy, bỗng nhiên Điền Ca lại cảm thấy
hơi chạnh lòng, cô rất muốn hỏi anh về Tiểu Tây. Cô biết trong cơ quan anh có
một cô gái tên là Vương Tây Tây nhưng không hiểu vì sao cô ta lại đi cùng anh
tới Trùng Khánh? Có điều những lời nhắc nhở của bà Phượng cứ lởn vởn bên tai
cô, phụ nữ giống như đứa trẻ không giữ mồm giữ miệng, nghĩ thế nào thì nói thế
ấy, đó không phải là ngây thơ đáng yêu mà là thiếu suy nghĩ.
Thế rồi Điền Ca cắn răng chịu
đựng. Sáng hôm sau thức dậy, Lý Dương xuống tầng mua đồ điểm tâm cho cả nhà.
Lúc về, anh thấy Điền Ca ngồi ngây người trước hai chậu hoa trong phòng ngủ, cô
chau mày, mắt hơi sưng. Anh liền hỏi:
- Em làm sao thế? Đã xảy ra
chuyện gì? Em gặp chuyện gì không vừa ý à?
Điền Ca nói:
- Em không sao.
Lý Dương ngồi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
Điền Ca:
- Chắc chắn là có chuyện gì rồi, không thể nào tự dưng lại
không vui? Em đừng giấu nữa, nói cho anh nghe đi.
Điền Ca vô cùng tủi thân:
- Anh cho rằng em ủng hộ anh đi làm xa là vì kiếm được nhiều
tiền hơn sao? Em không hề muốn để cho anh xa vợ con nhưng em biết mình không
ngăn cản được anh, anh muốn liều một lần nên em không thể giữ chân anh.
- Anh biết mà. Anh biết em không phải vì tiền, chủ yếu là vì
ủng hộ công việc của anh, anh luôn ghi nhớ tấm lòng của em.
- Tiểu Tây là Vương Tây Tây, kế toán mới của cơ quan anh à?
Cô ta đi cùng anh tới Trùng Khánh?
- Đúng vậy. Sao thế?
- Tại sao cô ta lại đi cùng anh?
- Cấp trên sắp xếp mà.
- Tại sao cấp trên lại sắp xếp cô ta đi?
- Cái đó thì phải hỏi lãnh đạo chứ, làm sao anh biết lãnh đạo
nghĩ như thế nào.
Để giải quyết chuyện này, Lý Dương sử dụng chiến thuật mai
phục. Vì công ty chi nhánh ở Trùng Khánh có khá nhiều việc nên tập đoàn điều
động hai nhân viên tới đó làm trợ thủ cho anh. Tây Tây nghe được thông tin này,
chủ động xin đi, trực tiếp nộp đơn cho chủ nhiệm. Sau đó cô nói với anh rằng:
- Em không xin anh tiến cử chỉ xin anh đừng làm hỏng việc của
em.
Lý Dương gật đầu nhận lời. Thực lòng anh cũng muốn Tây Tây đi
cùng, vì cũng đang cần người có năng lực.
- Có thật là anh không chủ động đưa cô ta đi? - Điền Ca hỏi.
- Việc điều động nhân viên phải được bộ phận quản lý nhân sự
phê chuẩn và tổng giám đốc ký tên, anh có quyền đó không? Ồ, thì ra là chuyện
này hả? Vì chuyện này mà em không vui? Em chỉ toàn nghĩ vớ vẩn, đến anh mà em
cũng không tin thì em còn tin được ai?
Điền Ca không lên tiếng, nhìn vẻ mặt vô tội của anh, cô tự
trách mình đa nghi. Lần này Lý Dương về nhà vào dịp cuối tuần, tối thứ Sáu anh
về đến Chủ nhật phải đi, gói gọn trong hai ngày. Lúc anh chuẩn bị đi, Ni Ni ném
đồ chơi sang một bên, ôm khư khư cánh tay bố, khóc nức nở:
- Con không cho bố đi đâu. Không cho bố đi!
- Ni Ni cho bố đi, rồi bố sẽ mua đồ chơi về cho con.
- Con không cần đồ chơi, con cần bố cơ.
Bà Phượng nhìn thấy cảnh hai bố con bịn rịn, cũng rơm rớm
nước mắt.
Lý Dương không cho người nhà đưa anh ra sân bay. Bà Phượng và
Ni Ni dừng bước ở cửa nhà, Điền Ca xách một túi đồ ăn, tiễn anh xuống tầng. Mặc
dù cô cũng muốn nói mấy câu giống như Ni Ni lúc nãy nhưng cô lại không nói ra,
bởi vì cô hiểu anh cũng đâu muốn đi. Thực sự không còn cách nào khác, vì cuộc
sống sau này, hai người phải cố gắng khắc phục khó khăn trước mắt. Điền Ca tự
nhủ, khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần vượt qua hai năm xa cách thôi, một tương
lai sáng sủa đang chờ mình.
Lý Dương tựa hồ nhìn thấu tâm tư của vợ:
- Đợi sau này anh đứng đầu chi nhánh, nếu em muốn anh sẽ từ
chức làm cố vấn rồi vợ chồng mình đưa con tới đó ở. Trùng Khánh cũng là một
thành phố lớn, chi phí sinh hoạt lại thấp hơn ở đây, cuộc sống của người dân
rất thoải mái.
Điền Ca cay cay mũi nhưng ngoài miệng vẫn nở nụ cười:
- Làm cố vấn thì không phải làm gì nữa nhỉ. Muốn ăn gì thì
ăn, muốn đi đâu thì đi, muốn dậy lúc nào thì dậy. Quá tốt, em đang ngóng chờ
từng ngày. Chỉ e đến lúc ấy, anh đã già cóc đế, phải nghỉ hưu thôi.
Lý Dương tủm tỉm cười:
- Em xem thường chồng em thế hả?
- Được rồi! Được rồi! Đừng nói nữa, anh mau lên xe đi.
Một chiếc taxi chạy tới, chầm chậm đỗ lại bên đường. Lý Dương
chui vào xe, Điền Ca vừa vẫy tay chào vừa nhắc anh lúc xuống xe đừng quên hành
lý.
2.
Ở Trùng Khánh, cơ quan sắp xếp cho Lý Dương một căn hộ tập
thể có hai phòng ngủ và một phòng khách. Căn hộ có vị trí đẹp, dựa núi kề sông,
phong cảnh tươi đẹp, có thể nói đây là ngôi nhà mơ ước của Điền Ca, tiếc rằng
cô không thể đến đây. Ngoài ra, anh còn được cơ quan cấp cho một chiếc xe ôtô
Passat màu đen, gần như còn mới và có tài xế riêng. Những lúc đi tiếp khách,
uống rượu say xỉn, anh mới gọi tài xế, còn bình thường, anh tự lái xe. Ngày
thường anh ăn cơm trong căngtin của cơ quan, cuối tuần thì tự nấu, có điều anh
chỉ thui thủi một mình nên cũng lơ là chuyện cơm nước.
Mấy tuần đầu, cứ đến thứ Sáu, Tây Tây lại gọi điện cho Lý
Dương.
- Giám đốc Dương, ngày mai anh có kế hoạch gì không? Nếu anh
không bận thì bọn em sang chỗ anh nấu cơm nhé? - Tây Tây và đám đồng nghiệp độc
thân ở trong ký túc xá gần công ty, không được phép nấu cơm, họ ăn cơm trong
căngtin cơ quan hoặc các quán ăn bên ngoài ký túc xá. Ngày nào họ cũng ăn cơm
bụi, cho dù dạ dày có tốt đến đâu thì cũng có lúc không chịu nổi.
Kể ra những nhân viên trẻ sống nhiều năm trong ký túc xá, quả
không dễ dàng gì; họ đang tuổi ăn tuổi ngủ nên nhu cầu ăn uống khá cao. Ở nhà,
người nào cũng được bố mẹ nâng niu, chỉ vì những cái gọi là tiền đồ, sự nghiệp,
hoặc có thể nói là vì sinh tồn mà họ phải xa quê hương, xa người thân. Thương
họ, Lý Dương lại nghĩ về mình mười năm trước. Hồi đó, anh được ăn một bữa cơm
ngon, có sườn lợn là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Vì vậy mỗi lần Tây Tây đề nghị
đồng nghiệp sang chỗ anh nấu cơm, nếu không bận việc gì thì anh đều vui vẻ nhận
lời. Anh còn mua sẵn gạo, thức ăn và rượu, rồi đợi Tây Tây đưa ba thanh niên
gồm cả trai và gái đến, họ tự vào bếp trổ tài nấu một bữa ăn thật ngon, mọi
người cùng thưởng thức một bữa tiệc gia đình. Có lần Tây Tây cùng mấy đồng
nghiệp nữ còn làm bánh sủi cảo, cất vào tủ lạnh để lúc nào anh muốn ăn thì chỉ
cần luộc lên là xong.
Trịnh Hữu Phúc - tổng giám đốc công ty chi nhánh biết chuyện
này nên lúc uống rượu, ông ta nhắc khéo Lý Dương, có ý tốt muốn góp ý cho anh
những điều cơ bản khi làm quan:
- Cậu đừng thân dân quá. Quần chúng là cái gì chứ? Là loại
người được đằng chân lân đằng đầu, không giữ khoảng cách với họ thì khó bảo vệ
được quyền uy của mình. Người làm lãnh đạo phải tỏ ra bí hiểm, có nguyên tắc và
kiêu ngạo, tốt nhất là để cho họ ngưỡng vọng, tuyệt đối không được để cho họ
cảm thấy mình rất dễ gần, bằng không lãnh đạo giao công việc, họ không chịu
làm…
Có lẽ đó là những lời tâm huyết, là kinh nghiệm quý báu của
Trịnh Hữu Phúc sau nhiều năm làm quan; nhưng Lý Dương chỉ coi những lời này như
gió thổi qua tai, ngoài mặt anh tươi cười, gật gù tán thành, thực tế anh vẫn
làm theo ý mình. Anh nghĩ đơn giản, dẫu làm quan to cỡ nào thì đến sáu mươi
tuổi cũng đều về vườn mà thôi.
Lý Dương nhiệt tình “chăm sóc” đồng nghiệp, dần dần thành
thói quen nên thấy bình thường, thời gian thấm thoát thoi đưa, không biết từ
khi nào Tây Tây không đưa đồng nghiệp sang chỗ anh nữa. Lần nào cô cũng đưa ra
những lý do đầy sức thuyết phục như:
- Mọi người hẹn em sang đây nhưng đột nhiên họ nghe người ta
nói bảo tàng mỹ thuật xx mở triển lãm tranh, thế là họ kéo nhau đi xem triển
lãm tranh rồi.
Lý Dương hỏi:
- Sao em không đi xem?
Tây Tây biện hộ:
- Em đã nói với anh là em sang nấu cơm rồi, em không thể nói
mà không giữ lời.
Hoặc có lần Tây Tây lại nói:
- Đáng lý Tiểu Triệu đi cùng em, ai ngờ nửa đường bạn bè lại
gọi điện lôi cô ấy đi.
Lý Dương cười xòa, không lật tẩy chiêu trò của Tây Tây.
Đến nhà Lý Dương, Tây Tây giống nữ chủ nhân, cô không chỉ nấu
cơm mà còn dọn dẹp nhà cửa, tự bỏ tiền túi mua một lọ xinh xắn và ít hoa tươi
để về cắm, tạo không khí lãng mạn. Vài lần như vậy, Lý Dương bắt đầu nhìn ra
tâm ý của của cô. Có lần nhận điện thoại của cô, anh từ chối khéo: “Cuối tuần
này anh tiếp đón người bạn từ Tây Tạng tới”; “Có khách ở quê lên, anh phải
chiêu đãi họ một bữa” hoặc là “Không được rồi, anh phải tham dự một buổi họp
mặt bạn học cũ…”.
Thế nhưng Tây Tây cứ nhằng nhẵng bám lấy Lý Dương, cô nũng
nịu:
- Giám đốc Dương, em cùng anh tiếp khách nhé. Em có thể giúp
anh xử lý rất nhiều việc mà.
Lý Dương vẫn kiên quyết nói:
- Đây là hội họp riêng tư, không phải việc công, em tới đây
không hay đâu. Bạn anh có thể hiểu lầm, anh thì không sao nhưng em là một cô
gái trẻ thì không hay lắm đâu.
Tây Tây cười duyên dáng:
- Hiểu lầm gì chứ? Em không sợ hiểu lầm, em còn mong họ hiểu
lầm nữa là.
Lý Dương một mực từ chối:
- Em không sợ nhưng anh sợ. Một cô gái trẻ, từ xa tới Trùng
Khánh, dốc sức cho công ty, anh có trách nhiệm bảo vệ em mà…
Tây Tây rất giận nhưng đành phải chịu thua Lý Dương. Cô thừa
biết anh từ chối khéo tình cảm của mình. Bất kể cô bày mưu tính kế thế nào thì
anh vẫn vuột khỏi tay cô. Dù sao một cô gái cũng không thể mạnh mồm hỏi thẳng
người đàn ông rằng: Anh muốn em chứ?
Trước khi đi Trùng Khánh, Tây Tây - một cô gái 8x luôn tâm
niệm, cô sẽ yêu anh âm thầm mà không cần có mối quan hệ ràng buộc nào giữa hai
người.
Nhưng từ khi đến Trùng Khánh, tâm tư của cô dần dần thay đổi,
cô mong muốn mối quan hệ với Lý Dương sẽ được cải thiện.
Kể từ buổi đầu tiên tới làm ở bộ phận của Lý Dương, Tây Tây
đã nảy sinh tình cảm tốt đẹp với anh. Thời gian hai người làm việc cùng nhau
càng lâu, tình cảm của cô dành cho anh càng sâu đậm. Yêu, yêu… cô lặng lẽ yêu
anh lâu như vậy mà vẫn không có gì tiến triển, hai người vẫn không là gì của
nhau. Thật uổng công chăng? Hay là quá ngu xuẩn? Cô nghĩ, nhất định phải gây ấn
tượng với anh, nếu không thì mi quá lãng phí tình cảm rồi, cô thầm nghĩ.