Có cần lấy chồng không? - Chương 09 - 10
CHƯƠNG 9
TÔI MUỐN TÌM VIỆC
Mấy
hôm ấy, tối nào Đỗ Lôi Ty cũng mơ thấy ác mộng.
Cô mơ
thấy thịt bò trong nồi còn sống, vươn tay chân lao về phía cô, bóp cổ cô và
hét: “Cho mày nấu tao này! Cho mày nấu tao này!”
Mỗi lần
tỉnh lại đều sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cứ lặp
lại như thế, thần kinh yếu ớt của Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp hoàn toàn.
“Bạn
thịt bò, oan có đầu nợ có chủ, người muốn luộc bạn không phải tôi, bạn đừng bám
theo tôi nữa, làm ơn làm ơn…”
“Em
đang làu bàu gì vậy?” Liêm Tuấn đang ăn sáng, nghe thế thì cau mày.
“Không
không, em đang đọc kinh.” Đỗ Lôi Ty nghiêm túc.
“Em
tin Chúa?”
Đỗ
Lôi Ty lắc đầu: “Em tin thịt bò.”
-_-|||
Ăn
sáng xong, lão Từ quản gia mang âu phục đến, có nghĩa là sếp tổng đại nhân lại
phải đi chấn hưng kinh tế thế giới rồi. Mỗi lần như vậy, tâm trạng Đỗ Lôi Ty lại
tươi sáng vô cùng.
Rất
nhanh, Jason đã mặc chiếc áo sơ mi trừu tượng kia, xuất hiện trên cửa đúng giờ.
Thấy Đỗ Lôi Ty, Jason cung kính cúi gập người, “Chào buổi sáng, phu nhân.”
Đối với
danh xưng kinh hãi từ miệng Jason, Đỗ Lôi Ty đã không còn lạ lẫm gì nữa. Đồng
thời, so với sếp tổng đại nhân vừa “khó nhằn” vừa thù dai, Jason thực sự là đối
tượng trò chuyện khá được.
Thế
là, nhân lúc sếp tổng lên lầu thay quần áo, Đỗ Lôi Ty đến gần Jason, nhìn chăm
chú chiếc áo sơ mi đã được giặt qua, xong vẫn nhìn rõ dấu vết màu vàng nhạt
kia.
Chính
vì hôm đó nói sai mà Jason đã phải mặc chiếc áo ấy suốt tuần, dùng cơ thể để chứng
minh đạo lý cổ xưa bất biến “gần vua như gần cọp”.
Bị
phu nhân sếp tổng đi quanh, nhìn lên nhìn xuống, Jason có vẻ thiếu tự nhiên:
“Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Jason,
ngày nào anh cũng chạy sau sếp tổng, chắc mệt lắm?”
Jason
ngần ngừ, “Không mệt! Có thể đi theo sếp tổng là vinh hạnh của tôi.”
Vinh
hạnh? Đỗ Lôi Ty cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Sếp
tổng bây giờ không có ở đây, anh không cần nịnh hót đâu!” Vỗ vai Jason, Đỗ Lôi
Ty nói giọng hào sảng, “Tôi thấy anh mặc áo này sắp khóc đến nơi, trong lòng nhất
định rất khó chịu phải không? Cũng khó trách, người như anh ấy rất ngang ngược,
chưa bao giờ nghe ý kiến người khác, hễ gặp chuyện không vui là nổi cáu, trong
đầu chỉ toàn là khối u nhọt của chủ nghĩa tư bản…”
“Phu
nhân, phu nhân… đừng nói nữa.” Sắc mặt Jason có vẻ khó coi.
“Có
sao đâu!” Đỗ Lôi Ty đang hứng, nào chịu để cắt ngang? Thế là cô tiếp tục thao
thao bất tuyệt tố cáo sếp tổng: “Anh có biết sếp tổng quá đáng thế nào không?
Anh ấy lại yêu cầu tôi ngày nào cũng luộc thịt bò cho anh ấy ăn! Anh ấy tưởng
thịt bò là mỳ ăn liền chắc? Muốn luộc là luộc à? Quá đáng hơn là anh ấy vừa chê
dở lại vừa ăn hết, ăn xong còn nói tôi không tiến bộ, ngay cả một bát thịt bò
cũng không biết nấu…”
“Phu
nhân…” Jason sắp khóc!
Nhưng
Đỗ Lôi Ty hoàn toàn mặc kệ, tiếp tục nói, nói đến khi kích động còn hoa chân
múa tay biểu diễn, hại Jason đứng đó, đi cũng không được mà đứng cũng không
xong.
Đến
khi cơn ấm ức của cô đã xả xong, Jason đã ú ớ không nói được tiếng nào.
“Sao
nào, anh cũng cảm thấy rất quá đáng chứ gì?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
“Quá
đáng thật.” Một giọng trầm trầm vang lên sau lung, tiếp lời cô.
“Chính
xác…” Đỗ Lôi Ty nói đến đó, rồi cứng đờ.
Sếp…
sếp tổng đại nhân!
Đỗ
Lôi Ty tự nhận ra chuyện lớn xui xẻo đã đến, máy móc quay người lại, trong lòng
vẫn ôm ấp chút tia hy vọng: “Anh… đến bao giờ thế?”
Liêm
Tuấn lạnh lùng đáp: “Đúng lúc em nói khối u nhọt chủ nghĩa tư bản.”
Đỗ
Lôi Ty cả đời này chưa bao giờ hận mình đến thế, nói gì mà khối u nhọt của chủ
nghĩa tư bản chứ? Nói chủ nghĩa xã hội có phải hay hơn không? Bây giờ hay chưa,
sếp tổng lại sắp giận rồi!
(>_<)
Thế
nhưng, ngoài dự đoán của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân lại không giận, không những
không giận mà thái độ còn hòa nhã một cách bất thường.
“Mấy
hôm nay em ở nhà nhiều thì đến bệnh viện thăm bà nội đi, bà rất thích em.”
“Vâng…”
Đỗ Lôi Ty hoang mang gật đầu.
“Ngủ
sớm, đừng lên mạng suốt.”
“Vâng…”
Đỗ Lôi Ty tiếp tục gật đầu.
“Có
chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng…”
“Cái
này, cho em.”
“Vâng…”
“Vậy
anh đi đây.”
“Vâng…
khoan đã!” Đỗ Lôi Ty bất giác tỉnh lại, thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, Liêm Tuấn
đã ra đến cổng. Cô vội đuổi theo, gọi với theo anh, “Anh đi đâu thế?”
Khu
nhà rộng lớn, vẳng đến giọng nói gọn lỏn thản nhiên của sếp tổng: “Công tác.”
Công
tác, công tác, công tác…
Từ đó
vang vọng trong đầu Đỗ Lôi Ty rất lâu, sau đó cô bỗng tỉnh hẳn, sếp tổng đi
công tác!
Khoảnh
khắc đó, như thể mây đen u ám trên bầu trời bị quét sạch, ánh nắng rạng rỡ lại
chiếu khắp nhân gian, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy con đường đời ngập tràn bóng đêm
lại rực sáng trở lại.
Tạm
biệt nhé, bạn thịt bò!
Tạm
biệt nhé, ác mộng!
Tạm
biệt nhé, bị áp bức!
Đỗ
Lôi Ty cười nhảm trong gió: Đỗ Lôi Ty đại vương ta lại trở về!
Gần
như bay về phòng, Đỗ Lôi Ty bắt đầu lăn lộn trên giường, lăn xong lại đứng trên
gối dựa nhảy chồm chồm, nhảy mệt rồi thì tiếp tục nằm lăn ra giường…
Điên
cuồng như thế một lúc, cô bỗng dừng lại, một lát sau lại thấy ủ rũ.
Có
khác gì với thường ngày khi sếp tổng đại nhân không có ở nhà?
Cũng
thế thôi – ăn cơm, ngủ, chơi game!
Bực bội
một lúc, Đỗ Lôi Ty quyết định tìm Chu Dao Phi buôn chuyện.
“Phi
Phi, rảnh không? Chúng ta dạo phố đi.”
“Dạo
phố?” Bên kia Chu Dao Phi kêu lên, “Đỗ Lôi Ty, cậu có tiền mua sắm, không có tiền
trả nợ? Mau trả cho tớ tám xu tiền nước ngọt tháng trước cậu mượn tớ!” Tiền?
Nói đến
chữ đó, tâm trạng cao hứng của Đỗ Lôi Ty lại sa sút.
Sau
khi cô dọn đến đây đã trả phòng chung cư cho bà chủ, kết quả bà già hám lợi kia
lại lấy lý do cô hủy hợp đồng để cắt xén hai tháng tiền nhà của cô! Hơn nữa cô
vừa trả xong nợ thẻ tín dụng… Thẻ tín dụng!
Đỗ
Lôi Ty sáng mắt! Lúc nãy sếp tổng đi, hình như có nhét gì vào tay cô, chẳng lẽ
là… Cô vội vàng nhìn quanh, quả nhiên tìm thấy thứ được gọi là thẻ tín dụng nằm
trên giường!
Vừa
nhìn thấy thẻ tín dụng, tâm hồn yếu đuối bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty lại kích động
không thể khống chế được.
Cuối
cùng! Cuối cùng đã xuất hiện cảnh trong phim rồi! Nam chính có tiền có thế đưa
thẻ tín dụng đến trước mặt nữ chính, sau đó phóng khoáng nói, “Cầm đi, mật mã
là sinh nhật của em!”
Xem
ra phim cũng không hoàn toàn lừa gạt, gả cho đại gia vẫn có điểm tốt!
“Này,
Đỗ Lôi Ty, cậu sao thế?”
“Phi
Phi, tớ có tiền rồi!”
“Tiền?”
“Không
phải!” Đỗ Lôi Ty kích động đến nỗi run cả giọng, “Không phải có tiền, mà là thẻ!
Thẻ tín dụng!”
“Thẻ
tín dụng?” Bên kia Chu Dao Phi rõ ràng tỏ ra nghi ngờ, “Thẻ tín dụng của cậu chẳng
phải đã nợ chồng chất hay sao?”
“Không
phải thẻ của tớ, mà… mà là của người khác cho tớ!”
“Thẻ
của người khác? Cậu biết mật mã không?”
“…”
Đỗ
Lôi Ty ú ớ, sếp tổng đại nhân hình như quên nói cô biết chuyện quan trọng nhất
rồi.
Vào
lúc cô không nói được gì, Chu Dao Phi lại mắng nhiếc: “Đỗ Lôi Ty, sao cậu vẫn nằm
mơ giữa ban ngày thế? Còn thẻ tín dụng nữa chứ! Cậu tưởng mình được gả vào nhà
giàu thật hả? Nói cậu biết, bây giờ ở xã hội này, những cô gái hai mươi sáu tuổi
như cậu, không vóc dáng, không sắc đẹp, không công việc, không học lực, tỉ lệ
đi trên đường bị gạch ném trúng đầu còn cao hơn được gả cho đại gia nữa! Với
cái eo lu nước của cậu, cho dù cậu có được gả cho đại gia thì cũng có ngày bị
bà hai đá ra khỏi cửa, cậu tự giác ngộ đi!”
Chu
Dao Phi mắng như thế đã khiến Đỗ Lôi Ty tỉnh khỏi cơn đau thẻ tín dụng.
Xưa
nay cô tự nghĩ mình là nữ thanh niên trí thức thời đại mới, tự hào với khả năng
tự lực cánh sinh của mình, nhưng mọi thứ lại bị quên lãng sau khi được gả vào
nhà giàu, cứ thế này nữa thì cô sẽ bị giai cấp tư sản đồng hóa mất thôi! Nghĩ
thế, Đỗ Lôi Ty thấy căng thẳng quá.
Tuy sếp
tổng đại nhân rất có tiền, tuy nhà tắm của biệt thự cô ở hiện giờ còn lớn hơn
phòng chung cư trước kia, tuy chuyện ăn uống mỗi ngày không biết tốt hơn xưa gấp
mấy lần, tuy cuộc sống của bà vợ trẻ quả thực rất hấp dẫn, nhưng mọi thứ đều
không thể trở thành lý do để cô tự nguyện sa ngã.
“Phi
Phi, cậu nói đúng! Tớ nên tự lực cánh sinh, quay trở lại với con đường gian khổ
chất phác!” Đỗ Lôi Ty đứng phắt dậy, nắm chặt tay, “Tớ đã quyết định, sẽ tìm việc
làm!”
CHƯƠNG 10
TÌM VIỆC
Đỗ
Lôi Ty đã đi khắp nơi không ngừng nghỉ để tìm việc làm.
Công
việc mà cô tìm được đầu tiên là phóng viên của một tòa soạn báo nhỏ ở trong
thành phố. Đó là nghề của cô, lại thêm có kinh nghiệm làm việc nên chủ biên khá
hài lòng với hồ sơ của cô.
Có thể
thấy là sắp được làm việc rồi, ngờ đâu chủ biên đại nhân bỗng cau mày.
“Cô Đỗ
đã kết hôn?”
Đỗ
Lôi Ty sững người, nhớ lại lúc nãy điền hồ sơ cô đã ngần ngừ rất lâu giữa cột
“đã kết hôn”, cuối cùng vẫn thực thà điền vào. Thế là cô gật đầu: “Vâng, tôi đã
kết hôn rồi?”
“Vậy
xin hỏi cô Đỗ có con chưa?” Con? Đỗ Lôi Ty lắc đầu.
Tổng
biên tập đại nhân càng cau mày: “Cũng tức là, cô
Đỗ đã
kết hôn nhưng chưa có con, có phải không?”
Thì
ra người đã kết hôn đi tìm việc còn phải trả lời câu hỏi này, Đỗ Lôi Ty đành gật
đầu: “Phải.”
Vừa
nói xong, Tổng biên tập đại nhân đã biến sắc, vẻ mặt hờ hững: “Được, mời cô về
đợi tin.”
Đỗ
Lôi Ty không phải là chưa từng phỏng vấn xin việc, nghe câu đó, đa phần đã biết
là không có hy vọng.
Thật
lạ, lúc nãy còn tốt đẹp, sao phút chốc đã không cần cô nữa? Đỗ Lôi Ty rất buồn
bực.
Càng
khiến cô buồn bực hơn là, mấy công việc cô tìm sau đó cũng hỏi cô câu hỏi tương
tự rồi từ chối cả. Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty không nhịn nổi nữa, hỏi một nhân viên
công ty bên cạnh.
“Xin
chào, cho tôi hỏi một chút, các công ty bây giờ đều quan tâm đến việc nhân viên
đã kết hôn à?”
Nhân
viên kia nhìn cô vẻ khinh thường: “Chúng tôi không quan tâm đã kết hôn hay chưa,
mà chỉ quan tâm những nhân viên nữ đã kết hôn nhưng chưa có con.” “Tại sao vậy?”
Chẳng phải là kỳ thị hay sao?
“Những
nhân viên nữ đã kết hôn nhưng chưa có con như các cô, đến công ty làm việc một
thời gian đã đến xin nghỉ đẻ, mỗi lần thế là mấy tháng trời, lương vẫn phải
phát mà phải trợ cấp nữa, công ty nhỏ như chúng tôi làm sao gánh nổi?” Những lời
đó khiến Đỗ Lôi Ty bàng hoàng tỉnh ngộ.
Hóa
ra tên đầu sỏ hại cô tìm không ra việc là sếp tổng! Nếu không do anh thì làm
sao cô kết hôn nhanh thế được? Nếu không vì kết hôn thì cô có đến nỗi không tìm
được việc không?
Đỗ
Lôi Ty lúc này rất muốn cất tiếng hát: Đều do họa sếp tổng gây ra! (xin tự phối
âm điệu)
***
Vì
không tìm được việc, Đỗ Lôi Ty đành ủ rũ về nhà, sau khi về, cô gọi điện cho
Chu Dao Phi: “Phi Phi, tớ không tìm được việc.”
“Tại
sao?”
“Vì họ
đều chê tớ là phụ nữ đã có chồng.”
“Đỗ
Lôi Ty, cậu vẫn đang mơ tưởng mình được gả cho đại gia à? Cậu ‘tâm phân’ (cách
gọi tắt của tâm thần phân liệt) hả?” Chu Dao Phi hét lên, đến nước này rồi mà
cô nàng vẫn không tin chuyện Đỗ Lôi Ty đã lấy chồng.
Đối với
sự cố chấp của Chu Dao Phi, Đỗ Lôi Ty không nói được gì.
Chu
Dao Phi mắng thì mắng thế chứ tâm địa vẫn khá là lương thiện, mắng một trận rồi,
cô nàng nói: “Thế này đi, mai cậu đến công ty chỗ chú Hai của tớ thử xem, nghe
nói chỗ của họ đang tìm nhân viên bán hàng đấy.”
“Nhưng
tớ làm việc viết lách mà…” Đỗ Lôi Ty khó xử.
“Thôi
đừng vờ vịt nữa! Bây giờ thời thế nào, có nghề nào không viết lách? Cứ làm đi,
đối diện thực tế đi!”
Đối
diện thực tế đi, Đỗ Lôi Ty, người mày lấy không phải chồng, mà là sếp tổng!
Ngày
hôm sau, Đỗ Lôi Ty đến công ty nơi Chu Dao Phi làm việc, đón tiếp cô là Chu Đại
Phú, giám đốc công ty, chú Hai của Chu Dao Phi. Thấy Đỗ Lôi Ty đến, Chu Đại Phú
nhiệt tình bất ngờ: “Cháu là bạn của Tiểu Phi đúng không? Nào nào, điền vào hồ
sơ này đi!”
Đỗ
Lôi Ty đón lấy, lúc điền mục đã kết hôn hay chưa, cô suy nghĩ một lúc rồi điền
là chưa kết hôn.
“Tốt
lắm tốt lắm!” Cầm bản hồ sơ Đỗ Lôi Ty đã điền, Chu Đại Phú gật gù, miệng vẫn lẩm
nhẩm, “Rất hợp, rất hợp…”
Đỗ
Lôi Ty hơi nghi ngại, bản thân cô chưa bao giờ làm kinh doanh, tại sao giám đốc
lại tỏ vẻ vừa lòng chứ?
Đang
nghĩ ngợi thì Chu Đại Phú đã cười khà khà nói: “Lát nữa chú đưa cháu đến quầy
hàng lầu dưới, hôm nay cháu đi làm được rồi.”
“Nhanh
thế ạ?” Đỗ Lôi Ty hơi kinh ngạc, “Lẽ nào không cần huấn luyện ạ?”
“Không
cần! Ở quầy có nhân viên Tiểu Giai, đã làm lâu lắm rồi, cháu theo cô ta học hỏi
là được.” Nói xong, Chu Đại Phú vỗ vỗ vai cô vẻ rất tín nhiệm, “Tiểu Đỗ, chú nhắm
cháu rồi đấy!” -_-|||
Mấy
phút sau, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã hiểu vì sao Chu Đại Phú lại nhiệt tình để cô
đi làm như thế. Thì ra chỉ có một nguyên nhân – vì quầy hàng thiếu người bán, …
bán bao cao su!
“Cậu
là Đỗ Lôi Ty?” Nhân viên duy nhất của quầy bao cao su là Giai Vô Song khi biết
tên thật của Đỗ Lôi Ty đã rất sửng sốt, “Cậu có chắc đó không phải nghệ danh của
cậu không?”
Đỗ
Lôi Ty choáng, thì ra bây giờ bán bao cao su cũng thịnh hành dùng nghệ danh cơ
à.
“Không
phải.” Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng giải thích.
“Cái
tên này hay lắm…” Giai Vô Song sờ cằm, lảm nhảm, “Mình có cần đổi tên thành
Jissbon[2] không nhỉ? Chưa biết chừng số lượng tiêu thụ sẽ tăng vọt…”
[2] Phiên âm tên Giai Vô Song là Jie Wu
Shuang, phiên âm của nhãn hiệu bao cao su Jissbon là Jie Shi Bang
“Được đó! Vậy em cũng đổi tên là Olay!” Cô
nàng quầy mỹ phẩm dưỡng da kế bên cũng xen vào.
“Các
cậu đổi hết rồi, vậy tôi cũng sửa thành Mai Bảo Liên (Maybelline).” Mai Lệ quầy
mỹ phẩm trang điểm cũng hào hứng.
“Vậy
tớ là Châu Đại Phúc[3]!”
[3] Tên một tập đoàn nổi tiếng ở Hongkong,
kinh doanh châu báu trang sức
“Cậu là Châu Đại Phúc thì tớ là Châu Sinh
Sinh!”
“…”
Trong
những tiếng bàn tán, chỉ có Đỗ Lôi Ty là im lặng: đã nói bao lần là không phải
nghệ danh mà! Thật sự là không phải!
Tiếng
thảo luận rôm rả đã làm kinh động đến Chu Đại Phú, đồng thời cũng khiến ông nảy
ra cảm hứng.
Ông vỗ
vào trán đã sắp hói nhẵn của mình, suy tính: Đúng rồi, tại sao không đặt nghệ
danh cho nhân viên của mình?
Thế
là, cửa hàng trưởng lên tiếng, mọi nhân viên bán hàng đều phải dùng nghệ danh,
bắt đầu từ hôm nay!
***
Thấy
tấm bảng nền đỏ chữ đen trên quầy, Đỗ Lôi Ty bỗng dưng muốn khóc.
Buổi
sáng Chu Đại Phú mới quyết định về sách lược nghệ danh, buổi chiều ông đã nhờ
người ta làm cho mỗi nhân viên một tấm bảng như nhau, bên trên viết tên của
nhân viên bán hàng.
Trên
tấm bảng của quầy họ đã viết bằng loại chữ đen nét thô – nhân viên kinh doanh
quầy: Jissbon, Durex.
Lại
ngẩng lên nhìn khắp xung quanh, mỗi quầy hàng đều có một tấm bảng hiệu như thế,
nhìn từ xa đỏ rực một màu, tràn đầy niềm vui.
“Rất
tốt! Rất tốt!” Chu Đại Phú nhìn kiệt tác của mình, gật gù: “Tiểu Đỗ à! Cháu mới
đến đây đã cung cấp cho chúng tôi ý kiến tốt như thế, chú quyết định sẽ phát
thưởng cho cháu!”
Thưởng?
Đỗ Lôi Ty mất hết sự bực bội, hai mắt phát sáng.
“Lát
nữa cháu đến văn phòng chú nhận coupon hai mươi tệ, nhớ đấy, phải mua đủ năm
trăm tệ mới dùng được!”
Hai
mươi tệ… coupon mua hàng… mua đủ năm trăm…
T___T
Trưởng
cửa hàng Chu à, chú thật hào phóng!

