Tầng phía dưới bầu trời - Chương 18 - Phần 2

Ngày hôm sau, tôi
thuyết phục được Hi Văn đồng ý để tôi đưa Kẹo Chanh vào rừng chơi. Thời gian này
do được Chí Bân chăm sóc tận tình, sức khỏe Kẹo Chanh đã tốt hơn trước rất nhiều.
Thậm chí tôi còn không nhớ lần cuối cùng cô ấy phát bệnh là bao lâu trước nữa. Ban
đầu Hi Văn một mực không đồng ý, đòi phải dẫn Chí Bân theo, nhưng tôi lấy cớ đây
là buổi hẹn hò của hai người, thành ra cuối cùng cậu ta chỉ còn cách miễn cưỡng
tán thành.

Phía bắc hòn đảo
này là rừng quốc gia. Hôm đầu tiên đến đây tôi và Hi Văn có đi thực trạm, rừng cũng
không lớn lắm, nhưng Kẹo Chanh vốn bị nhốt lâu ngày trong nhà, nhìn thấy rừng cứ
như thấy được kì quan thế giới vậy. Em hết lôi kéo tôi từ bên này sang bên kia.
Đến trưa thì tôi tìm được một con suối để nghỉ chân. Kẹo Chanh cởi giày, vén váy
lên, vừa vọc nước vừa nhảy lung tung dưới suối.

Tôi xem lại đồng
hồ. Vốn chỉ được đi vài tiếng thôi, thoắt cái đã đến giờ về rồi. Vừa định gọi Kẹo
Chanh lại thì em đã đứng sững lại bên một dốc đá, một ngón tay đưa lên môi khẽ gọi
tôi: “Nam, anh nghe thấy gì không?”.

Tôi dóng tai lên
lắng nghe: “Không. Tiếng gì chứ?”.

“Là tiếng gọi của
thiên nhiên đó. Anh xem, rõ là chú cá này đang nói chuyện với em này”.

Kẹo Chanh chỉ chỉ
xuống nước, nhờ đó mà tôi mới thấy dưới ngón tay cô là cả đàn cá thật. Dưới làn
nước trong vắt, cá lớn cá nhỏ thay nhau lượn lờ dưới khe đá, óng ánh một màu lục
rạng rỡ.

Tôi trầm trồ: “Em
gặp may thật. Là cá anh vũ đấy. Để anh về xe tìm gì đó bắt, cá này hiếm lắm”.

Thế nhưng vừa quay
người lại, Kẹo Chanh đã túm lấy tay tôi. Em cau mày: “Thôi đi. Là một sinh mệnh
đó. Nó vốn đang vui vẻ như vậy, anh lại chạy đến bắt rồi còn mang người ta về ăn
nữa. Anh thật ác quá đi”.

Quai hàm tôi há
hốc cả ra. Ngày thường là ai vẫn cười hí hửng nhìn tôi làm thức ăn nào? Bao nhiêu
con cá, con bò, con heo ăn vào, tất cả đều là sinh mạng cả đấy. Sao lúc đó không
thấy em từ chối ăn?

Nghĩ thì nghĩ thế,
song dĩ nhiên tôi cũng không bật thành lời. Con người luôn rất kì lạ, chỉ một mực
tin vào những gì mình thấy. Quay lưng đi, cho dù quang cảnh phía sau có tàn khốc
đến thế nào, chỉ cần không nhìn thấy thì chẳng liên quan gì đến mình nữa.

Do sự xuất hiện
của đàn cá này mà Kẹo Chanh một mực đòi nán lại thêm ít lâu nữa. Chúng tôi ngồi
trên tảng đá lớn, chân trần sảng khoái chạm vào làn nước trong vắt.

Tôi làm như vô
tình đan năm ngón tay mình vào tay em, cúi người thì thầm: “Kẹo Chanh này, sau khi
trở về anh sẽ đến gặp cha em hỏi cưới. Anh muốn đời này kiếp này, mỗi ngày đều có
thể có thể chăm sóc em. Cho anh một cơ hội được không?”.

Hân mơ màng nhìn
vào mắt tôi, chớp nhẹ. Ánh mắt em trong một thoáng ánh lên vẻ phức tạp. Nét mặt
này làm tôi hơi hoang mang. Cô gái trước mặt này thật sự là Kẹo Chanh của tôi sao?
Nhưng rồi thoáng chốc em lại trở về với vẻ lông bông thường ngày.

Em nhéo vai tôi,
mũi hếch lên: “Nói vậy, nếu không gặp cha em thì anh không muốn chăm sóc em sao?”.

Lời lẽ có vẻ trêu
chọc, nhưng cặp mắt lại rưng rưng như muốn khóc. Cô bé này, đã là lúc nào còn thích
giở trò chứ? Tôi kéo em vào lồng ngực mình, lúc này mới phát hiện em khóc thật.

Trước ngực mình
đã ướt, tôi mới bật cười nói: “Coi đó, còn mít ướt như vậy làm sao sau này lấy chồng
đây?”.

Hân ngẩng đầu lên,
tay đấm đấm vào ngực tôi: “Không phải lúc nãy anh nói lấy em sao? Định nuốt lời
à?”.

“Tại em khóc rồi
làm nũng với anh trước mà”.

“Người… người ta…”.
Hân cắn môi, trên mặt lại hiện ra sắc hồng hồng đáng yêu. Tôi không ngăn được giơ
tay lên véo mũi em một cái. Em cau mày, bất giác lại có chút xấu hổ quay mặt đi.

“Sao vậy? Giận
rồi à?”. Tôi nắm lấy bờ vai em xoay lại, để em nhìn thẳng vào mắt mình.

“Nam, thật ra em
có một chuyện giấu anh…”.Hân rốt cuộc cũng có vẻ quyết tâm, hai ngón tay của em
cuống quýt xoa vào nhau. Tôi nheo mày, hiển nhiên cũng đoán được em muốn nói gì.
“Hôm đó em và Hi Văn…”.

Không đợi Kẹo Chanh
nói hết câu, bàn tay tôi đặt ra sau gáy em, kéo em sát lại. Lúc hai môi chạm vào
nhau, em chỉ có thể nhỏ nhẹ phản kháng, nhưng nụ hôn của tôi lại càn rỡ hơn. Hân
yếu sức dần nên chỉ còn có thể để tôi tùy ý. Chúng tôi chứ thế dây dưa không ngừng.

Tôi không phủ nhận,
tôi không muốn nghe chính miệng em nói ra sự thật đó. Ngày hôm ấy đứng đợi em, tôi
đã suy nghĩ rất nhiều về việc chúng tôi sẽ thế nào sau khi gặp lại. Tôi có thể hờ
hững lạnh nhạt với em, có đủ lí do để gạt bỏ mối quan hệ này, tuy nhiên lại không
thể làm được. Khi đó tôi không bảo vệ được em là lỗi của tôi, sau này, tôi tuyệt
đối không cho phép điều đó xảy ra.

Dưới ánh mặt trời
đang rạng rỡ trên đỉnh đầu, tình yêu của chúng tôi một lần nữa lại được tái sinh.
Khi đó chẳng ai có thể ngờ được, theo sau đó lại là một cơn giông tố khác.

---oo0oo---

Hôm sau, tôi hẹn
Hi Văn ra một góc vắng, lúc trở về một bên má cậu ấy hơi sưng đỏ, Dĩnh Ngôn nhìn
thấy bèn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hi Văn chỉ một mực khai rằng mình bất cẩn đụng
trúng cây ngã xuống đất. Mọi người trong nhà đều có vẻ không tin mấy, nhưng vì cả
tôi lẫn Văn đều không hé môi, sự việc dần dần chìm vào quên lãng.

Thật ra, hiển nhiên
nếu là người biết chuyện đều hiểu, một đấm đó là tôi đánh thay cho Kẹo Chanh.

Tôi không thể làm
lớn chuyện này ra, bởi đó chỉ là một sự cố. Nhưng nếu để mọi thứ xuôi chèo mát mái
như vậy cũng không phải bản tính của tôi. Tôi đánh Hi Văn để thay Kẹo Chanh trút
giận, và cũng là để thâm tâm mình dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Dĩ nhiên, nếu để
việc tới tai Dĩnh Ngôn, e là chẳng còn sóng yên biển lặng thế này được nữa.

Dĩnh Ngôn cũng
không hoàn toàn là dạng người ruột để ngoài da, cô ấy thầm ghi nhận giữa tôi và
Hi Văn có mâu thuẫn bèn cố gắng dàn hòa cho chúng tôi. Một hôm cô ấy muốn đi thăm
một người bạn cũ, liền bắt cả hai hộ tống. Ra đến quán nước, cô rất im ắng bảo chúng
tôi có mâu thuẫn gì có thể giải quyết với nhau ngay tại đây, cũng không cần để ý
đến cô ấy. Xem như vì cô và Hân, chúng tôi có thể dàn hòa không.

Tôi và Văn nhìn
nhau một lúc, thật sự rất muốn phì cười. Cô gái này vẫn đơn giản như vậy. Nếu chuyện
có thể giải quyết ổn thỏa trước mặt cô ấy thì chúng tôi cần phải kìm nén sao? Sau
vài câu bỡn cợt vờ vịt, Dĩnh Ngôn cuối cùng cũng có vẻ tin là chúng tôi không có
ân oán sâu nặng gì khác, vì vậy mới miễn cưỡng chịu về nhà.

Nhưng cánh cổng
biệt thự còn chưa thấy trước mắt, Chí Bân đột nhiên lại gọi cho chúng tôi. Trong
điện thoại giọng cậu ấy hoảng hốt, Kẹo Chanh lên cơn đau tim rất nặng, bọn họ đang
đưa em đến bệnh viện.

Mồ hôi trong người
tôi gần như rỉ hết ra ngoài. Hi Văn cắn môi, quay đầu xe về hướng bệnh viện. Trái
tim chúng tôi đều như lửa đốt. Sao lại có thể như vậy? Căn bệnh của Hân rất lâu
rồi không phát tát, sao lúc này lại có thể?

Luân, Phi và cả
Bân đi tới đi lui trong hành lang bệnh viện. Chúng tôi nhìn vào đèn cấp cứu, không
ngừng thở ra tiếng. Chí Bân kể lại, vừa rồi cậu ta và Thiên Luân ngồi chơi cờ dưới
nhà. Sau đó Hân dường như phát hiện trò game của cô ấy thiếu một đĩa nào đó bèn
chạy lên phòng lấy. Bọn họ cũng nghĩ chỉ cần cô ở trong nhà sẽ an toàn nên không
theo lên. Mãi một lúc sau Thiên Luân lên đến thì Hân đã nằm dưới đất bất tỉnh rồi.

Tay nắm hờ trên
cổ áo Bân của tôi nhẹ buông xuống. Những việc cậu ấy kể đều rất bình thường, mọi
khi chúng tôi cũng để Hân có thể thoải mái đi lại trong nhà, huống chi bệnh của
em rất lâu rồi cũng không phát tác nên cũng không đề phòng gì. Cánh tay tôi xiết
chặt, từ từ chùng xuống. Trong lòng tôi lúc này rất đau, đau lắm, có phải đau đớn
của em tôi đều cảm nhận được không?

Dĩnh Ngôn bắt đầu
khóc thút thít, tựa người vào ngực Hi Văn. Tôi vẫn chìm trong nỗi đau đớn của chính
mình, không hề nhận ra ánh mắt Văn và cả Luân đang nhìn Đường Phi đầy vẻ hằn học.

Nửa tiếng sau,
đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ bảo Hân đã qua thời kì nguy hiểm. Kì thực căn bệnh
của em đã khá hơn trước đây rất nhiều, chỉ cần uống thuốc đều đặn là ổn định. Bác
sĩ lặp đi lặp lại, bệnh nhân phải luôn mang thuốc theo mình. Nghe đến đó tôi bất
giác liếc sang nhìn Chí Bân. Chúng tôi đều bắt Hân mang theo một chiếc túi nhỏ có
thuốc của cô ấy, tại sao khi đó cô lại không uống?

Chí Bân nhún vai:
“Lúc bọn tôi vào thì thuốc đã rơi vãi trên sàn, nhưng lại khá xa chỗ Kẹo Chanh nằm.
Có vẻ như cô ấy đánh rơi túi thuốc”.

Tôi cau mày. Câu
trả lời này không hợp lí. Nhưng nếu không phải cũng chẳng còn lí do nào giải đáp
chuyện Hân đột nhiên lên cơn đau tim nặng như vậy. Tôi suy nghĩ đến khả năng gần
nhất, bất giác lại đổ mồ hôi lạnh.

Không lẽ tên nội
gián đó thật sự đã ra tay?

Tôi cắn môi, dù
thế nào cũng đã âm thầm quyết định mình sẽ điều tra ngọn ngành việc này. Thế nhưng
điều tôi trăm tính ngàn tính cũng không lường trước là, Dĩnh Ngôn đã ra tay nhanh
hơn cả tôi một bước.

Chiều hôm ấy, cả
năm chúng tôi bị chặn lại trước phòng bệnh của Dĩnh Hân, thay vào đó là vài viên
bảo an đặc biệt. Dĩnh Ngôn bảo chúng tôi về, chỉ nói đơn giản cô ấy đã gọi viện
trợ từ ông bố giàu kếch xù của mình. Số cảnh vệ này là những người thân tín bên
cạnh cha cô, ý cô có phải là họ đáng tin hơn chúng tôi không?

Vừa về đến nhà,
Dĩnh Ngôn bảo Thiên Luân lấy ra một chiếc thẻ nhớ rồi bỏ vào tivi cho cả nhà xem.
Tôi nhìn hình ảnh phát ra, bất giác đổ mồ hôi lạnh. Đây chẳng phải là căn phòng
nghỉ trên tầng một đó sao? Lúc này thì cả Chí Bân hay ồn áo nhốn nháo bên cạnh cũng
im lặng. Sáu cặp mắt chúng tôi đồng loạt nhìn vào màn hình, trên màn hình hiện ra
cảnh Kẹo Chanh đang bước lên cầu thang. Nhờ quan sát kĩ, tôi nhận ra túi thuốc thường
đeo bên người em đã vướng vào lan can. Sợi dây trên túi đứt lìa, từng viên thuốc
tròn trịa lăn ra khỏi vỏ.

Kẹo Chanh vẫn chưa
nhận ra túi thuốc đã rơi xuống. Em với tay lên kệ sách, dường như tìm kiếm thứ gì
đó. Tay tôi bất giác nắm chặt.

Gương mặt Hân đột
nhiên lộ vẻ khó chịu. Em ôm lấy ngực, nhưng vẫn kiên trì tìm kiếm thứ gì đó trong
trang sách mãi cho đến khi ngã vật xuống đất. Tôi cắn chặt môi mình đến bật máu.
Cô bé này, bây giờ mới dò dẫm tìm túi thuốc không phải đã quá muộn rồi sao?

Chúng tôi hầu như
thở ra một lúc, dù hình ảnh Kẹo Chanh vẫn đang giãy giụa trong màn hình. Cô tự làm
rơi túi thuốc chứng tỏ đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Vậy thì thái độ của
Dĩnh Ngôn giải thích thế nào đây? Dường như biết chúng tôi đang nghĩ gì, Dĩnh Ngôn
hếch cằm nói: “Mọi người cứ bình tĩnh xem tiếp đi”.

Trên màn hình đột
nhiên xuất hiện người thứ hai. Cả đám chúng tôi gần như cùng lúc nhìn sang Phi.
Cậu ta có mặt lúc Hân phát bệnh ư?

Phi bước đến gần
túi thuốc, nhưng cậu ta chỉ lẳng lặng nhìn mà không nhặt nó lên. Từ góc quay màn
hình, tôi không thể nhìn rõ gương mặt Hân. Dường như em nói điều gì đó với Phi,
bởi vì vẻ mặt cậu ta giãn ra. Mỗi giây trong màn hình như cả thế kỉ dần trôi. Hân
lúc này đã yên hẳn, dường như không còn động đậy gì nữa mà Phi vẫn đứng sững đó.
Tôi không đọc được trong mắt cậu ta muốn nói gì, bởi vì vừa lúc chân cậu ta vừa
động, Thiên Luân đã lao lên rồi.

Thiên Luân nhặt
túi thuốc dưới chân Phi lên, sau đó vừa ôm lấy Hân vừa gào thét. Vài mươi giây sau
thì cả Chí Bân cũng chạy đến. Cảnh trí trong màn hình dần chìm vào tĩnh lặng, nơi
phòng khách chúng tôi cũng mím môi nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Trước khi tôi kịp
phản ứng, Hi Văn đã lao đến đấm vào mặt Phi. Việc này hơi khiến tôi sửng sốt. Trước
giờ Hi Văn chưa bao giờ có vẻ mất bình tĩnh đến vậy.

“Tại sao cậu không
cứu con bé?”.

Hi Văn vừa đánh
vừa gào lên, trong khi Phi vẫn đứng sững đó. Tôi cố quan sát vẻ mặt cậu ta? Liệu
Phi thật sự có phải là nội gián mà tôi điều tra được không? Nhưng nếu là nội gián,
tại sao cậu ta có nhiều cơ hội tiếp xúc với Dĩnh Ngôn hơn mà lại không ra tay? Suy
nghĩ trong đầu dần trở nên rối rắm, tôi không nhận ra Chí Bân và Thiên Luân đã nhảy
vào can ngăn Văn từ lúc nào.

“Anh không có gì
muốn nói sao?“. Dĩnh Ngôn đứng dậy. Ánh mắt cô lộ vẻ khô khốc khó hiểu. Phi cúi
đầu, cũng không nhìn cô. Thật kì lạ, lẽ ra với cá tính của mình, cả tôi lẫn Dĩnh
Ngôn đều sẽ nhào vào đánh cho Phi một trận ấy chứ, nhưng chẳng hiểu sao chúng tôi
đều đứng yên đó. Có lẽ tôi sợ, sợ vung tay quá trán sẽ thật sự đánh mất người bạn
này.

Phi đã ở cùng chúng
tôi năm tháng. Cho dù tình nguyện lừa mình dối người tôi cũng không muốn tin rằng
cậu ấy thật sự phản bội. Nhưng thay vì trả lời Dĩnh Ngôn, cậu ấy chỉ cười nhạt,
cũng không nói gì. Tôi thấy tay Hi Văn vẫn còn run lên, trong khi đó Thiên Luân
lộ vẻ thất vọng. Chí Bân vẫn vậy, không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng cũng không
còn vẻ bỡn cợt nữa. Thoáng chốc chúng tôi lại dần chìm vào im lặng.

“Lát nữa anh soạn
đồ ra khỏi đây ngay đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh một phút nào nữa”. Giọng Dĩnh
Ngôn tương đối nhạt, tiếp sau đó, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, cô ấy đi như
chạy lên lầu.

Hi Văn liếc mắt
nhìn bọn tôi, song cũng vội vã theo sau cô ấy.

Chỉ còn lại mấy
người, tôi nhìn theo bóng lưng Đường Phi, không kìm được mở miệng nói: “Nếu có điều
gì khó xử, cậu có thể nói mà”.

Tôi cũng chẳng
tin mình lại có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ấy như vậy. Dĩ nhiên Phi suýt chút đã
hại chết Kẹo Chanh của tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ bao dung cậu ta nổi. Tuy nhiên
dù cá tính ương ngạnh, dù lầm lì khó ưa, nhưng trong mấy tháng ở cùng, tôi cũng
nhận ra cậu ấy đối xử với chúng tôi thật lòng. Cậu ấy thuộc kiểu người kiêu ngạo,
không thể giả vờ trước mặt người khác. Đôi lúc tôi nghĩ có phải vì vậy nên cậu mới
cố tình trở nên lạnh lùng để chúng tôi thấy khó tiếp cận mà rút lui không.

Phi hơi sửng sốt
khi nghe tôi nói, song cậu ấy cũng chỉ cười nhạt không đáp. Biết không lay chuyển
được, tôi cũng rời khỏi phòng, đi theo hướng hành lang ra ngoài vườn.

Chỉ mới vài ngày
thôi mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện thế này…

Đột nhiên tôi ngẩng
đầu lên bầu trời đêm âm u, cảm thấy sợ hãi.

Nếu ngay cả người
trong nhóm chúng tôi còn không thể tin tưởng, thì còn biết tin vào ai đây?

Báo cáo nội dung xấu