Hàng Không Bán - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

Cuối cùng hai người
không quản đường xa phiền phức, đi nghỉ ở Las Vegas.

Vừa bước chân xuống
đất, ấn tượng mạnh nhất Lâm Hàn có chính là một cảm giác không thật. Một nơi phù
phiếm kỳ lạ bất ngờ tồn tại trên sa mạc, lại tạo nên công ăn việc làm và tiền bạc.

Suốt cả chặng đường,
thấy đủ các loại công trình kiến trúc thuộc các triều đại khác nhau của những
người giàu sang quyền thế, từ Ai Cập, La Mã cổ đại cho đến hậu hiện đại, cái gì
cũng có, Lâm Hàn trong lúc mắt nhắm mắt mở thực sự có cảm giác bị xáo trộn về mặt
thời gian. Có tượng Nhân sư cực kỳ đồ sộ còn to hơn cả nguyên bản, rất nhiều
các tòa tháp, tượng 3D Nữ thần Tự do ở New York, thậm chí còn có cả núi lửa
đang phun trào; tất cả khiến Lâm Hàn hoa mắt rối loạn, không hiểu mình rốt cuộc
đang ở đâu.

Diệp Tu Thác rõ
ràng đã đến đây để “tiêu khiển” rất nhiều lần, trông hắn cực kỳ thành thạo. Sau
khi vào khách sạn, buổi tối hắn liền đưa cậu đi xem show ảo thuật. Ngôn ngữ bất
đồng cũng chẳng gây nên trở ngại gì, người nghệ sĩ ảo thuật bất ngờ biến mất
khiến Lâm Hàn há mồm kinh ngạc không thôi.

- Vui không?

Thấy cậu khen hết lời,
Diệp Tu Thác cười.

- Nếu xem show thì ở
đây cũng là một nơi rất tuyệt đấy, chúng ta có thời gian, để lần lượt đi xem từng
loại. Nhưng show thoát y vũ, anh có muốn xem không? Đều là nữ hết.

- Thoát y vũ? – Lâm
Hàn mặc dù là “người bao nuôi MB” nhưng từ bé đến giờ thật sự chưa từng xem thứ
đó.

- Ngành công nghiệp
tình dục ở đây cũng rất phát triển. – Diệp Tu Thác cười.

Lâm Hàn không kiềm
được, liếc nhìn hắn.

- Không phải… cậu…
cậu muốn...khách ở đây đấy chứ?

Diệp Tu Thác ngay tức
thì nhướng mày, véo đùi cậu một cái thật mạnh.

- Anh coi tôi là gì
hả?

Lâm Hàn vội ăn năn,
liên tục “xin lỗi, xin lỗi”, nhưng vẫn bị véo đến mức kêu oai oái, cuối cùng
còn bị cắn một cái lên cổ.

••

Tuy nhiên Diệp Tu
Thác không vội đi đánh bạc, mấy ngày nay chỉ đưa Lâm Hàn đi tới đi lui khắp nơi
tham quan, xem trình diễn hổ trắng, thăm viện bảo tàng lưu giữ xe cổ, chơi trò
mạo hiểm trong MGM[4], đến công viên chủ đề Grand Canyon, ngay cả
phi xe như bay qua hẻm núi cũng bắt Lâm Hàn ngồi vào, khiến cậu sợ tới mức gào
thét thảm thiết.

[4]. MGM: MGM Grand là khách sạn lớn nhất tại Las
Vegas với 5.044 phòng. Bên trong bao gồm một tổ hợp gồm khách sạn, nhà hàng, quầy
bar, khu sòng bài, khu vui chơi giải trí.

Trước khi tới đây
Lâm Hàn cho rằng Las Vega chỉ là nơi đánh bạc mà thôi, đến giờ thì cậu lại nghi
ngờ đây thực ra là một công viên khổng lồ kiểu mới. Cậu vui vẻ phấn khích chụp
một đống ảnh để làm tư liệu, vô cùng thỏa mãn, chen thẳng vào đám người đông
đúc đang đứng ở cửa nhà hàng Treasure Island, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra khắp
nơi làm gợi đến cuộc đại chiến giữa những tên cướp biển.

Diệp Tu Thác vẫn
chưa đưa cậu đến sòng bạc. Vốn dĩ cậu sợ thua tiền, đối với chuyến du lịch cầu
còn chẳng được này cậu cũng chơi thỏa thích rồi, chẳng có gì nuối tiếc, không
chơi bạc càng tốt. Ngày cuối cùng trong lịch trình, Diệp Tu Thác gọi điện cho lễ
tân trả phòng, cậu cũng bắt đầu thu dọn hành lý.

Một lúc sau, nhân
viên phục vụ đến gõ cửa phòng, cực kỳ lịch sự lễ phép. Lâm Hàn không hiểu người
ta đang nói gì, còn Diệp Tu Thác lại chỉ cười, sau đó nhận lấy thứ gì đó từ đối
phương rồi đưa cho Lâm Hàn, là thẻ đánh bạc.

- Tại sao họ lại
đưa cho chúng ta? – Lâm Hàn cho rằng đồ ăn uống, thuê phòng, vui chơi giải trí ở
đây đã rẻ mà chất lượng lại rất tốt, nào ngờ họ còn tặng không tiền cho khách.

- Bởi vì mấy ngày
chúng ta ở đây đều không chơi bạc. – Diệp Tu Thác cười hì hì, phe phẩy thẻ đánh
bạc. – Không đánh bạc tức là bọn họ bị thiệt đó. Cho nên cái này là tiền đặt cược
họ tặng cho chúng ta, cũng chính là mồi nhử đấy.

Lâm Hàn phản ứng tức
thì.

- Vậy chúng ta đừng
cắn câu, đổi thành tiền mặt mang về đi.

Diệp Tu Thác véo cậu
một cái.

- Đừng ngốc thế, vốn
dĩ muốn đi đánh bạc mà. Đây chẳng qua chỉ là đang giúp anh có một khoản tiền vốn.
Sao? Bây giờ anh tự nhiên nhặt được một trăm nghìn, có muốn đi thử một chút
không?

Lâm Hàn không nỡ,
co tay giấu sau lưng.

- Hay là thôi đi,
thua nhiều thua ít cũng là thua, quá lãng phí, tiết kiệm một chút tốt hơn.

Diệp Tu Thác cười
hôn mũi cậu một cái.

- Được rồi, anh
thích thế nào thì thế ấy đi, tiết kiệm là đúng. Tiền của anh đều phải giữ lại để
bao tôi cả tháng, tốt nhất là bao cả năm.

••

Sòng bạc ở dưới tầng,
rất tiện. Mấy ngày trước Lâm Hàn đều nghe thấy tiếng chuông tinh tang, chỉ cảm
thấy nơi đó thật ồn ào, lúc này vào bị tiếng trầm lắng xung quanh các máy và tiếng
tiền xu rơi xuống khay vây quanh, đột nhiên cậu mới có chút cảm giác căng thẳng.
Ranh giới thời gian ở đây đã trở nên mơ hồ, bên ngoài là buổi tối, bên trong lại
để đèn sáng trưng, ồn ào rực rỡ.

Diệp Tu Thác đổi
xong thẻ đánh bạc, kéo cậu đến trước bàn chơi Blackjack[5].

- Anh muốn chơi
không?

[5]. Blackjack: Trò cờ bạc được chơi nhiều nhất
trong các sòng bài trên toàn thế giới. Blackjack bao gồm nhà cái và nhiều người
chơi. Nếu người nào ngay trong 2 lá bài đầu có một lá Át và một trong các lá
10, J, Q, K bất kỳ thì người đó đã được blackjack. Blackjack không phụ thuộc
vào chất của mỗi con bài để tính kết quả..

Lâm Hàn cầm chiếc
thẻ đánh bạc của mình trong tay, lắc đầu lia lịa. Cậu thấy Diệp Tu Thác đổi nhiều
tiền như vậy, nghĩ chẳng may thua thì thật bi thảm, tốt xấu gì thì cậu cũng có
thể dùng một trăm đô-la này để đền bù cho Diệp Tu Thác một chút.

- Đừng lo, tôi mua
thẻ cho anh là được, thắng cho anh, thua thì tôi chịu, thế nào?

Lâm Hàn vẫn lắc đầu
lia lịa. Tiền của mình phải tiết kiệm, tiền của Diệp Tu Thác cũng không thể
lãng phí.

Diệp Tu Thác cười,
nhéo má cậu.

- Anh đấy, không chịu
để mất.

Lúc hai người đang
nói chuyện, mấy người chơi đằng trước đã thua sạch thẻ bạc, chửi bới đứng dậy
đi khỏi. Diệp Tu Thác liền thế chỗ, trông dáng vẻ rất thảnh thơi. Chơi được mấy
ván, có thắng có thua, tóm lại tính ra đại khái vẫn bảo đảm cân bằng, chỉ đáng
tiếc mấy ván trước thắng nhưng sau lại thua mất hơn nửa. Lâm Hàn chỉ ngồi bên cạnh
xem thôi cũng đã toát mồ hôi đầy người, khó có thể kiềm chế run rẩy.

Diệp Tu Thác vừa
chơi xong một ván, lại thua mất một ít thẻ, bèn đứng dậy.

- Cậu không chơi
thêm ván nữa sao? – Lâm Hàn nài nỉ. – Tôi thấy số cậu vẫn còn đỏ lắm, vừa nãy
thua mất chỗ đó cũng đáng tiếc quá, chưa biết chừng thử thêm vài ván nữa có thể
thắng lại được.

Diệp Tu Thác lắc đầu,
dứt khoát kéo cậu rời khỏi bàn Blackjack. Tính tự chủ của Lâm Hàn không bằng hắn,
đi được mấy bước rồi vẫn quay đầu nuối tiếc, vẻ mặt giằng co tranh đấu.

- Thấy hứng thú rồi
sao? – Diệp Tu Thác cười. – Nhưng mà cái trò này, nhất thiết đừng quá tính toán
chuyện thắng thua, trong lòng mình phải có một giới hạn, một khi vượt qua mức dự
trù trong kế hoạch thì nhất thiết không chơi nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt của
Lâm Hàn không cam tâm, Diệp Tu Thác búng một cái vào trán cậu.

- Lúc nên dừng lại
mà vẫn còn ôm lấy bàn không chịu đi, vậy thì nguy rồi, cũng không vui nữa. Cho
nên anh tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn đấy!

Lâm Hàn vẫn đang
lưu luyến không muốn rời.

- Nhưng mà, nếu tiếp
tục chơi có thể sẽ gỡ được vốn mà…

- Ngốc ạ, sòng bạc
là nơi kiếm ra tiền nhờ vào những người như anh đấy. – Diệp Tu Thác véo cậu một
cái. – Dựa theo vận may ban nãy, ai cũng biết ngồi tiếp chắc chắn tám chín phần
là thua cho bằng sạch, rồi hết lần này đến lần khác vẫn khăng khăng mình có thể
trúng được quả lớn. Người có thể lấy lại vốn như ban đầu tôi chưa thấy được mấy
người đâu.

- Nhưng mà đi như vậy,
thực sự đáng tiếc quá…

- Thấy tình hình
không ổn thì nên sớm nhận thua, không phải tốt sao? – Diệp Tu Thác nhướng mày.
– Làm việc gì cũng vậy, phải biết quay đầu đúng lúc. Thua mấy ván cũng chẳng
đáng gì, sợ nhất là lúc nên nhận thua thì không chịu chấp nhận, rơi vào cái bẫy
càng đánh càng thua lớn. Chân lý này anh hiểu không?

Lâm Hàn vẫn một mực
tôn thờ câu “có công mài sắt có ngày nên kim”, cho rằng bất cứ chuyện gì chỉ cần
kiên trì đến cùng ắt sẽ có kết quả tốt đẹp, nên cảm thấy rất ngạc nhiên với
cách nghĩ này của hắn. Gặp phải thất bại, không phải nên kiên trì chống đỡ sao?
Từ bỏ sao có thể là đúng chứ!

- Nào, anh chơi cái
này đi. – Diệp Tu Thác kéo cậu ngồi xuống bên cạnh một chiếc máy đánh bạc[6]
vừa có người rời đi. – Trò này không cần có kỹ năng, chỉ dựa vào vận may, cho
nên anh yên tâm thử đi.

[6]. Máy đánh bạc: tiếng
Anh là slot machine, hay fruit machine. Người chơi đánh với máy bằng cách bỏ
xèng vào khe rồi giật tay quay. Đây là phương thức cờ bạc phổ biến nhất và chiếm
khoảng 70% thu nhập trung bình của sòng bạc.

Lâm Hàn nhìn xung
quanh, đa số người chơi trò này đều là người già. Cuối cùng lá gan cậu cũng to
hơn một chút, cho rằng đã đến hẳn nơi này còn lo lắng sợ bị thua thì thà ở nhà
ngủ cho rồi. Cậu rất dễ bị Diệp Tu Thác xúi giục.

Theo chỉ đạo của Diệp
Tu Thác cậu giật tay quay một cái. Lúc mới đầu chơi còn dễ rơi ra ít xèng, dần
dần số thắng được bị nuốt cũng tương đối, thấy trán cậu toát đầy mồ hôi, Diệp
Tu Thác liền ngăn cậu lại.

- Được rồi, nghỉ
thôi.

Lâm Hàn đờ ra đó một
lúc, bỏ tay ra, tim vẫn còn đang đập thình thịch. Đột nhiên ngưng lại thế này
thực sự khiến ngón tay lẫn lồng ngực ngứa ngáy, nhưng cảm giác cô gắng lấy chút
lý trí còn sót lại để đánh tan ham muốn cũng đem lại cho cậu chút vui vẻ đầy khổ
sở. Diệp Tu Thác đứng dậy để nhường người phía sau đang đợi chơi, rồi mỉm cười
ôm vai Lâm Hàn một cái.

- Sao thế, vẫn ổn
chứ?

- Ừ…

Có một con bạc vừa
thua đến đồng tiền cuối cùng, không cam tâm đứng dậy, Diệp Tu Thác bèn kéo Lâm
Hàn ngồi sang bên.

- Tôi cũng muốn thử
một chút xem vận may thế nào. – Diệp Tu Thác cười, ngón tay thon dài bắt đầu
chuyển động, nghiêng đầu nhìn cậu. – Anh muốn đầu tư không?

- Ừ, được.

Diệp Tu Thác lấy một
đồng xèng, để trong lòng bàn tay.

- Này, anh có lợi
thế rồi, nếu thua thì coi như mất, nếu thắng thì chúng ta cùng thắng, một nửa
thuộc về anh.

Lâm Hàn “ờ” khẽ, từ
trước tới giờ cậu chưa từng có số nhặt được tiền rơi tiền vãi, mỗi lần rút thăm
trúng thưởng luôn nhận được “Cảm ơn quý khách đã tham gia chương trình”.

Diệp Tu Thác vẫn
ung dung bình tĩnh, không hề vội vàng bắt đầu.

- Nào, hôn tôi một
cái, số của tôi sẽ đỏ đấy.

Lâm Hàn xua tay
liên tục.

- Tôi mang điềm xấu
đấy…

Diệp Tu Thác cười
có hơi bướng bỉnh.

- Sao thế được, gặp
tôi rồi anh không thấy là mình bắt đầu gặp vận may sao?

Lâm Hàn đã quen với
tính tự rao bán bản thân của hắn, nhân lúc không có ai để ý, vội vàng hôn lên
má hắn một cái.

Lúc này Diệp Tu
Thác mới nhét xèng, giật tay quay.

Chưa được bao lâu,
phần đầu của máy đánh bạc đột nhiên lóe sáng, nổi nhạc. Lâm Hàn ngơ ngác nhìn
hình ảnh trên máy, cho dù cậu không hiểu chữ tiếng Anh kia là gì, nhưng cũng biết
được là mình đã giành giải cao nhất rồi.

Diệp Tu Thác vốn
luôn thản nhiên như không cũng ngạc nhiên, ngây ra mất mấy giây mới có phản ứng.
Hắn không quá sung sướng, chỉ điềm tĩnh mỉm cười.

- Chà, chuyện gặp
được vận may có lúc cũng đem lại kết quả tốt đấy. Đúng thật là điềm báo tốt
lành.

Trò này chỉ cần đút
một xèng, giải cao nhất là một trăm ngàn đô-la, may mà không phải là thắng giải
một triệu đô-la dọa người, bằng không vệ sĩ sẽ đến kiểm tra ngay xem có gian lận
không.

Nhưng cho dù nói thế
nào đối với Lâm Hàn luôn luôn nghĩ mình sẽ thua sạch thì đây là khoản tiền bất
hợp pháp rất lớn, hơn nữa chỉ dùng có hai xèng đổi lấy, nên cậu nhất thời sốc đến
mức gần như hóa đá ngay tại chỗ.

Diệp Tu Thác tâm trạng
rất tốt, nhưng dường như không phải vì giải thưởng. Coi như để cảm ơn, hắn hào
phóng cho nhân viên phục vụ khá nhiều tiền boa, sau đó ôm lấy Lâm Hàn đang đứng
ngây ra đó, lắc lắc.

- Một nửa là của
anh đấy.

- Hả? – Lâm Hàn lại
hóa đá rồi.

Diệp Tu Thác tươi
cười, lại véo khuôn mặt đờ ra của cậu.

- Không phải trước
đó tôi đã nói với anh rồi sao.

Lâm Hàn lắp ba lắp
bắp:

- … Chuyện đó…
không phải cậu chỉ đùa thôi à?

- Đương nhiên không
phải đùa. Tôi không nói đùa lung tung thế. Tôi trước giờ rất nghiêm túc, anh
không phát hiện ra sao?

Diệp Tu Thác cười,
nghiêng đầu muốn hôn cậu một cái, nhưng ở đây cấm dân đồng tính có những hành
vi thân mật ở nơi công cộng, không muốn rước lấy rắc rối, cuối cùng hắn vẫn cố
gắng kiềm chế hành động của mình.

••

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3