Ngự phồn hoa - Chương 31 - 32

Chương 31

Hôm sau, Giang Tái Sơ đợi cho đến qua giờ Tý mới lẳng
lặng lẻn vào phủ Thục Hầu.

Duy Tang đã tắt nến trong phòng, hắn nhẹ nhàng xốc
rèm lên, nàng đang ngủ ngon lành.

Giang Tái Sơ nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cũng nói khẽ:
“Muốn giả vờ tới khi nào?”

Duy Tang cười khanh khách, mở to mắt, “Hôm nay sao
muộn như vậy mới đến? Ta chờ đến mệt luôn.”

Hôm nay đại phu đến xem qua mắt của a tẩu, nói là tốt
hơn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng hạ xuống. Nàng đang muốn nói với
Giang Tái Sơ, hắn lại kéo áo ngủ của nàng, cúi người xuống, sờ sờ tóc nàng:
“Theo ta đi một nơi.”

“Bây giờ?” Duy Tang có chút ngạc nhiên.

“Ừ.” Hắn đưa tay cởi áo lông cừu trên người xuống,
phủ lên người Duy Tang, “Bên ngoài tuyết còn rơi.”

“Nhưng làm sao đi ra ngoài?” Duy Tang trong lòng tuy
rằng nguyện ý, nhưng cũng do dự một chút, “Để ta thay quần áo trước đi?”

“Không cần.” Hắn đưa tay đội mũ trùm đầu lên cho
nàng, viền mũ có một lớp vải lông nhung làm tăng thêm vẻ đáng yêu trên gương mặt
nàng. Hắn nhịn không được cười cười, “Ta cõng nàng.”

Duy Tang chỉ mặc áo lụa mỏng bên trong, thêm áo
khoác dài, ngoan ngoãn mặc hắn cõng lên. Mũi chân Giang Tái Sơ điểm nhẹ, liền
nhảy ra phòng trong, tay đóng cửa sổ lại, cúi đầu nói khẽ: “Ôm chặt cổ ta.”

Duy Tang đặt đầu mình tựa vào vai hắn, hai tay ôm lấy
trước người hắn. Tuyết rơi lạnh giá thỉnh thoảng thổi tới trên mặt, nàng chỉ có
thể nghiêng đầu, hoàn toàn chôn mặt sau cổ hắn, cách mũ trùm đầu có thể nghe tiếng
gió thổi gào thét bên tai, thân mình cũng nhấp nhô, nhưng đang nằm trên lưng
người kia, hơi thở đều đặn, bả vai ấm áp khiến người khác an tâm.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Duy Tang cắn tai hắn hỏi.

Thân hình Giang Tái
Sơ ngưng trệ một lát, lập tức nhảy lên một cái, hạ giọng nói: “Đừng làm rộn.”

Duy Tang giật mình,
bất mãn nói: “Ta làm rộn chàng khi nào?” Nghĩ một cái, nàng quyết định cọ qua cọ
lại, nhẹ nhàng cắn tai hắn một cái nữa, “Như vậy sao?” Hai tay lại không an phận
bấm vào hông hắn.

Phủ đệ Chuyển vận sứ
cách phủ Thục Hầu không xa, Giang Tái Sơ nhảy mấy cái cũng đã đến cửa. Chỉ là
phía sau quấy rối không ngừng, hắn không thể không dừng bước, trầm giọng nói:
“Xuống đi.”

“A?” Duy Tang vừa
muốn nhảy xuống, mới phát hiện lúc đi ra không có mang giày.

Thân mình bỗng
nhiên nhẹ bẫng, cũng không biết hắn ôm thế nào, Duy Tang đã ở trước người hắn,
hai chân… đang giẫm trên giày hắn.

Nàng sợ đứng không
vững, cũng chỉ có thể ôm chặt thắt lưng hắn, bởi vì có chút lạnh, ngón chân
xinh xắn gập lại, lại giẫm trên giày đen, càng lộ màu trắng noãn.

Giang Tái Sơ nâng
hông nàng lên, ôm nàng lại gần mình hơn một tí, từ trên cao nhìn nàng, ánh mắt
sâu thẳm lướt qua một chút thần sắc phức tạp.

Duy Tang cười một
cái, vội vàng né tránh hắn, “Ta không làm khó chàng nữa! Thật sự không náo loạn
nữa!”

Hắn lại vươn tay,
không nhẹ không nặng chế trụ gáy nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen trắng rõ
ràng của nàng, môi mỏng khẽ cong lên, cuối cùng lại ôm chặt nàng vào trong ngực:
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng.”

Tuyết rơi càng lúc
càng dày đặc. Qua bờ vai của hắn, Duy Tang chỉ cảm thấy lông mi dính lại một mảnh,
lại thở ra khí, mắt bị ngứa một chút. Nàng kiễng mũi chân, cười hỏi: “Chàng sao
rồi? Nhớ nhà sao?”

Hắn rốt cuộc buông
nàng ra, trán đặt đối diện nàng, nhẹ nhàng tiến lại gần, “Sau khi phụ hoàng và
mẫu phi của ta đi, ta đã sớm không còn gia đình…” Hắn dừng một chút, lại nói,
“Nàng ở đâu, ta liền ở nơi đó.”

“Ồ? Ninh Vương,
chàng muốn ở rể sao?” Duy Tang hôn một cái lên mặt hắn, mím môi cười.

Hắn hít một hơi thật
sâu, ôm ngang nàng lên, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong tường rào, lập tức đi vào
phòng ngủ của mình.

Trong phòng đã đốt
lò sưởi cực ấm áp, lại bày một tấm thảm nhung dày, Duy Tang đi chân trần cũng
không cảm thấy lạnh. Nàng thuận tay cởi bỏ áo khoác đặt sang một bên, nhưng
không biết nhớ tới cái gì mà hai má ửng đỏ: “Đêm khuya thế này sao chàng lại
mang ta tới đây?”

Giang Tái Sơ hơi
nhíu mày, chỉ tiến lên phía trước, dịu dàng thay nàng vén mấy sợi tóc loạn,
“Duy Tang, ta đã từng đồng ý với nàng, bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần
nàng hỏi ta, ta sẽ không giấu giếm nàng.”

Nàng tò mò nhìn hắn,
nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ rồi.”

Khóe môi Giang Tái
Sơ rộ lên một tia cười khổ. Hắn dừng một hồi lâu, giọng nói dần trở nên nặng nề,
“Triều đình đã báo tin đến đây… Huynh trưởng nàng, rất nhanh có thể trở về.”

Ánh mắt Duy Tang
sáng ngời, “Có thật không?” Hai mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong
lòng lại cân nhắc, từ nhỏ đại ca thương yêu mình nhất… Nếu xin hắn nói với phụ
thân mấy câu…

Giang Tái Sơ hơi nhắm
mắt, rốt cuộc vẫn gằn từng chữ: “… Hoàng đế hạ chỉ, quan tài đưa về cố thổ, hậu
táng Thế tử.”

Duy Tang trừng mắt
nhìn hắn, bật thốt lên: “Cái gì?”

“Thế tử chết trận ở
quan ngoại.” Hắn cắn răng lặp lại một lần.

Thân hình Duy Tang
hơi lảo đảo. Nàng cẩn thận xem xét nét mặt của Giang Tái Sơ, cố gắng cười một
cái: “Giang Tái Sơ, trò đùa này không buồn cười tí nào. Chàng mà… còn như vậy,
ta sẽ tức giận đấy.”

Hắn mím môi, nhìn
nàng chăm chú, nhưng không mở miệng nói một tiếng “Xin lỗi.”

“Chàng gạt ta đúng
không?” Duy Tang hoảng hốt, đi đến trước mặt hắn, dùng sức ngẩng đầu lên, “Đại
ca… sao huynh ấy lại chết?”

Hắn thấy sắc mặt
nàng trở nên tái nhợt, ánh mắt dịu dàng mà thương tiếc, nhưng không có cách nào
nói cho nàng một câu “Ta lừa nàng,” chỉ trầm mặc ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu
vuốt ve mái tóc dài của nàng.

Duy Tang ngơ ngác mặc
cho hắn ôm. Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

Đại ca tính tình thận
trọng hiền hậu, từ nhỏ cho tới bây giờ đều là nàng gặp rắc rối gây chuyện, cuối
cùng vẫn là hắn bị phạt. Nghiêm trọng nhất là một lần kia, nàng lén chạy vào
thư phòng của phụ thân, làm vỡ cái nghiên mực Đoan Khê(1) thành bốn mảnh. Nàng
ngây ngốc đứng đó, lúc đại ca đi vào thì dẫn nàng đi rửa tay, chờ phụ thân hồi
phủ mới thong dong nói với ông: “Phụ thân, hôm nay con đến thư phòng người tìm
một quyển sách, làm vỡ cái nghiên mực mới.”

(1) Nghiên mực Đoan
Khê: một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh
Quảng Đông, Trung Quốc.

Phụ thân quả nhiên
giận dữ, không phải vì cái nghiên mực kia vô cùng quý giá, chỉ là do Hoàng đế
ngự ban cho.

Lập tức Thế tử bị cấm
chừng, phạt chép kinh, ước chừng là hơn một tháng.

Duy Tang ở bên cạnh
cúi đầu, một câu cũng không dám nói, mỗi ngày đến chập tối đều đi thăm huynh
trưởng.

Hàn Duy Tị hơn nàng
sáu tuổi, khi đó đã là một thiếu niên sáng sủa thanh tú, đang ngồi ở trước bàn
đọc sách chép kinh đến đói bụng. Hắn nhìn vị muội muội đang áy náy, cũng chỉ cười
nói: “Ca ca thay muội muội chịu phạt, vốn là việc nên làm. Duy Tang, chính muội
cũng đừng lỡ miệng nói ra.”

Nàng cứ như vậy mà
lớn lên, ngoài sáng thì có phụ thân che chở, trong tối huynh trưởng lại càng
yêu thương nàng.

Nhưng bây giờ…
Giang Tái Sơ nói, đại ca… không về được.

Thân thể từ cứng đờ
đến run rẩy, cuối cùng cũng tiêu hóa tin tức này một cách khó khăn, Duy Tang vô
thức cắn vào phần vải ở bả vai hắn, khóc nghẹn ngào.

Hắn quen nàng ước
chừng được hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ thấy nàng khóc. Mà lúc này đây, tiếng
khóc nghe không hề tê tâm liệt phế nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén, từng
nhát chém vào trong lòng hắn.

Hắn không làm được
gì cả, chỉ có thể dùng sức ôm nàng, giống như ôm một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Có lẽ là nàng khóc
đến mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng ôm nàng đặt ở trên tháp(2), còn mình thì quỳ gối xuống
trước mặt nàng, đưa ngón tay ra, thay nàng lau đi những giọt lệ trên khóe mắt.

(2) Tháp: giường nhỏ,
hẹp và dài.

Dưới ánh nến, ánh mắt
nàng kinh ngạc nhìn gương mặt của hắn, động tác của hắn, bỗng nhiên theo bản
năng né tránh, “Ngươi… ngươi là đệ đệ của người kia. Là hắn hại chết đại ca…”

Tay Giang Tái Sơ ngừng
giữa không trung, vẫn chưa nói gì. Lúc hắn cúi đầu, mấy sợi tóc rũ xuống dưới,
che khuất ánh mắt ảm đạm của hắn lúc này.

Trong phòng im lặng,
chỉ có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ, sột soạt vang lên. Cũng
không biết qua bao lâu, đôi mắt Duy Tang cuối cùng không còn trống rỗng, dường
như nhớ tới cái gì, “Oa” một tiếng gào khóc lên: “Thực xin lỗi, Giang Tái Sơ,
thực xin lỗi… ta không nên giận chó đánh mèo ở trên người chàng… Nhưng mà đại
ca của ta, đại ca của ta thật sự không về được! Trong lòng ta… trong lòng thật
sự rất khó chịu… A tẩu nên làm cái gì bây giờ…”

Hắn nắm bàn tay lạnh
buốt của nàng, chỉ dịu dàng nói: “Ta biết nàng khổ sở trong lòng, khóc lên sẽ dễ
chịu hơn một chút.”

Duy Tang khóc đứt
quãng hồi lâu, lại nói năng lộn xộn chuyện đại ca với hắn. Hắn đặt nàng trên đầu
gối mình, trầm mặc mà nghe, mãi cho đến khi nàng khóc mệt rồi, dựa vào ngực hắn
mà từ từ ngủ.

Lúc tỉnh lại, trời
cũng đã mau sáng.

Duy Tang ngồi dậy,
Giang Tái Sơ vẫn ở bên cạnh mình, duy trì tư thế ôm nàng, dường như sợ nàng
kinh hãi mà giọng nói vô cùng nhu hòa: “Ta đưa nàng trở về.”

Nàng đột nhiên nhớ
tới huynh trưởng, nỗi đau đớn tuyệt vọng từ đáy lòng lại trỗi dậy, nhưng nàng lại
hít sâu một hơi, đè nén nỗi buồn kia xuống, chỉ nói: “Được.”

Một lát sau, nàng
còn nói: “Chàng chờ một chút, ta… Sau khi ta trở về, không thể khóc.”

Trong nhà a tẩu còn
bệnh nghiêm trọng về mắt, A Trang lại nhỏ như vậy, phụ thân đã biết tin này, chỉ
sợ cũng sẽ không chịu nổi.

Nàng lấy hai tay
che mắt, cúi đầu dựa vào trên tháp một lúc, cố gắng ổn định cảm xúc.

Giang Tái Sơ lẳng lặng
ôm nàng vào trong ngực, hôn lên thái dương của nàng một cái, “Cô nương tốt.”

Nàng mở to mắt,
Giang Tái Sơ không còn mặc y phục áo tơ trắng hàng ngày, thay bằng áo mãng bào
tím đậm, trước ngực còn có hoa văn móng vuốt kim long rực rỡ, khiến cả người hắn
trông rắn rỏi và đầy uy phong.

“Chàng…” Nàng giật
mình.

“Ta đưa nàng trở về,
lại đi gặp Thục Hầu.”

Hắn dùng chức quan
mà gọi phụ thân nàng, ý là lấy thân phận Chuyển vận sứ Cẩm Châu mà gặp mặt Thục
Hầu, hơn phân nửa nội dung thảo luận cũng chỉ là ý chỉ của Hoàng đế, không có
gì khác ngoài truy phong và hậu táng.

A, nghĩ đến phụ
thân lại còn phải quỳ xuống tạ ơn, Duy Tang chỉ cảm thấy không thể kiềm chế oán
hận phẫn uất trong lòng.

Ánh mắt của nàng
quá mức thẳng thắn, Giang Tái Sơ không phải nhìn không ra, nhưng chỉ cúi người
xuống nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi.”

“Sẽ vò nát quan phục
của chàng mất.” Duy Tang đứng bất động, ngữ khí sống nguội.

Bóng lưng hắn cứng
đờ. Hắn chậm rãi xoay người` nhìn nàng, tha thiết mà ôn nhu nói: “Hàn Duy Tang,
chẳng lẽ nàng không biết trong lòng ta, nàng so với bộ quan phục này, so với
danh hiệu Ninh Vương đều quan trọng hơn nhiều sao?”

Nét mặt nàng khẽ chấn
động, trong mắt ướt sũng.

Hắn sải từng bước,
thân ảnh thon dài phủ lấy người, thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta còn phải mặc nó…
Giống như nàng là Gia Hủy Quận chúa. Chúng ta đều như thế, thân phận có rất nhiều
bất đắc dĩ, từ khi sinh ra đã vậy.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Nhưng trong
lòng ta, nàng chính là Duy Tang, là cô nương ta thích.”

Ánh mắt của nàng trở
nên hòa nhã mà bi thương, bình tĩnh nhìn hắn. Nàng nói khẽ: “Nếu chàng không phải
là Ninh Vương, ta cũng không phải là Quận chúa, vậy thì tốt rồi…”

Chương 32

Giang Tái Sơ đưa
nàng vào phòng ngủ rồi lại đi ra ngoài.

Sắc trời dần sáng,
tuyết đã ngừng rơi. Duy Tang nằm một mình trên giường một lúc, quả nhiên, không
bao lâu sau nhũ mẫu cũng đã đi vào, thấy nàng nằm thẳng trên giường, mắt đỏ
hoe, bộ dáng hoảng sợ, bà liền cẩn thận hỏi: “Quận chúa, tối hôm qua lại gặp ác
mộng sao?”

Duy Tang lắc đầu,
giọng nói còn có chút khàn khàn: “Phụ thân đâu rồi?”

“Sáng sớm Ninh
Vương điện hạ đã tới rồi.” Nhũ mẫu có chút khó hiểu, “Lúc ta tới đây, chỉ gặp
thị vệ đang dẫn điện hạ đi tìm Hầu gia.”

Duy Tang đã thay đổi
xiêm y, nhất thời có chút do dự, không biết là nên đi thư phòng của phụ thân
hay là đi thăm a tẩu. Lúc đó nàng lại nhìn thấy nhũ mẫu đứng ở một bên. Trước
kia bà lúc nào cũng nghiêm túc đoan trang, hôm nay không biết sao lại thế này,
thoạt nhìn hết sức mệt mỏi, thậm chí đã quên lời dặn dò khi nàng dùng bữa: “Ăn
chậm một chút, phải có dáng vẻ của Quận chúa.”

“Nhũ mẫu, người sao
rồi?” Ngay cả Duy Tang cũng nhìn ra nhũ mẫu có phần khác thường.

Bà chỉ cười một tiếng,
có chút ngượng ngùng: “Nghe nói đội quân bị bắt xuất chinh đánh giặc nửa năm
trước đã trở lại. Hôm qua ta về nhà một chuyến, các hàng xóm láng giềng đều
ngóng trông. Nghĩ con ta cũng có thể trở về, ta liền cảm thấy thời gian qua thật
nhanh.”

Tay Duy Tang khẽ
run, nhũ mẫu vừa thành thân không lâu thì trượng phu chết, chỉ để lại một đứa
con trai, làm Bách phu trưởng trong quân đội, đã bị triều đình trưng dụng trong
ba vạn quân kia… Trước khi xuất chinh nghe nói sẽ thành thân, cô nương là láng
giềng thanh mai trúc mã, nhưng hắn kiên trì phải về rồi mới cưới cô nương kia.

Nhưng mà ba vạn người
này… cuối cùng sẽ có bao nhiêu người trở về?

Nàng lật đật cúi đầu,
uống một hớp nước lớn, cố gắng nén nước mắt.

Nha hoàn vừa mới dọn
chén đũa và bữa ăn sáng đi thì có người gõ cửa ở ngoài hỏi: “Quận chúa có đó
không?”

Trống ngực Duy Tang
đập loạn, nàng vô thức đứng dậy.

“Hầu gia mời người
đi một chuyến.”

Duy Tang đứng ở cửa
thư phòng, bên trong không có động tĩnh gì, gần như khiến nàng nghi ngờ bên
trong không có ai. Nàng cẩn thận đẩy cửa ra, vừa mới nhìn thấy phụ thân tay vịn
góc bàn, thân mình đang từ từ ngã xuống.

Trong đầu nàng “ầm”
một tiếng, nàng liều lĩnh vọt vào, dùng sức đẩy Giang Tái Sơ đang định đỡ phụ
thân, từ từ đỡ phụ thân ngồi dậy.

Tay Giang Tái Sơ lơ
lửng giữa không trung, bởi vì bị nàng đẩy ra, hắn chỉ có thể lui về phía sau
hai bước.

Lúc đưa nàng trở về,
nàng còn ngoan ngoãn rúc vào sau lưng mình. Nhưng hiện tại, nàng giống như thay
đổi thành một người khác, con ngươi đen trắng rõ ràng mơ hồ đỏ ngầu, mất đi lí
trí bình thường mà nhìn hắn, giọng nói gào lên: “Ngươi nói gì với phụ thân ta?”

Hắn chậm rãi bỏ tay
xuống, ánh mắt từ ảm đạm trở nên bình tĩnh, rồi nhìn sang sắc mặt của Hàn Ủng,
nói đạm nhạt: “Hầu gia, xin nén bi thương. Nhưng mà ý chỉ của bệ hạ… chỉ sợ
chưa trở về cũng có thể là đường sống.”

Tháng giêng năm
Nguyên Hi thứ năm.

Sau khi Hoàng đế
thân chinh trở về, lần đầu triệu kiến quần thần ở Nghi Phượng Điện.

Hoàng đế ngồi trên
long ỷ, sắc mặt có chút mệt mỏi. Tất nhiên không ai dám nhắc tới cuộc chiến thê
thảm vừa rồi. Năm mới bắt đầu, vì để cho người thống trị đế quốc này được thoải
mái, đại thần đều lựa lời may mắn, nhẹ nhàng nhất mà nói. Hoàng đế nghe các đại
thần tấu xong, khẽ phất tay tuyên bố tan triều.

Trong nội điện có nội
thị hầu hạ hắn thay quần áo, lúc hắn từ từ đi ra, Chu Cảnh Hoa đã sớm chờ ở bên
ngoài.

Chu Cảnh Hoa là
cháu của Chu thái hậu, cũng là biểu huynh của Hoàng đế, Hoàng đế và hắn cũng
không khách khí, hỏi sơ sơ chuyện dân sinh Thục địa rồi liền trầm ngâm hỏi:
“Ninh Vương có tin tức gì không?”

Chỉ cần còn Hoàng đế
ngày nào, đệ đệ ruột của hắn sẽ bị xa lánh nghi kị ngày đó, Chu Cảnh Hoa biết
rõ điểm này, đương nhiên cũng hiểu được thế nào mới tốt cho Hoàng đế, vội vàng
đáp: “Ninh Vương nhậm chức Chuyển vận sứ ở đất Thục, mọi thứ đều tốt, chỉ là
sau khi thuế khóa đất Thục tăng nặng, dân chúng đất Thục phản ứng quá mạnh,
Ninh Vương tự ý đổi bốn lấy một thành năm lấy một.”

Hoàng đế hừ lạnh một
tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trong chốc lát, Chu
Cảnh Hoa thận trọng nói: “Thục Hầu bên kia, bệ hạ nên trợ cấp thế nào?”

“Không phải đã cho
hậu táng, cũng đã truy phong sao?” Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, “Chết thì đã chết
rồi, còn có thể như thế nào?”

Chu Cảnh Hoa nhìn
nét mặt của Hoàng đế, lúc này mới nuốt lời nói trong miệng xuống, liên tục gật
đầu: “Rõ.”

Lời còn chưa dứt, nội
thị tiến vào truyền tin, “Bệ hạ, Nguyên đại nhân đến.”

“Để cho hắn vào
đi.” Hoàng đế hơi vuốt cằm.

Nguyên Hạo Hành
quan bào nghiêm chỉnh, cả người lộ vẻ phong thần tuấn lãng cực kì. Hắn chậm rãi
bước vào, hành lễ với Hoàng đế rồi mới liếc nhìn Chu Cảnh Hoa một cái, hơi khom
người: “Chu đại nhân.”

Cho dù cấp bậc
Nguyên Hạo Hành không cao, Chu Cảnh Hoa cũng không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ
lại.

“Chuyện trợ cấp sau
trận chiến, Hạo Hành ngươi còn có đề nghị gì không?” Hoàng đế hỏi từ từ.

Hoàng đế bởi vì
thích việc lớn hám công to mà ăn quả đắng này, trong lòng Nguyên Hạo Hành biết
rõ, nhưng hắn chỉ lặng lẽ nói: “Bệ hạ cũng biết, năm trước quốc khố thu vào,
hai ba phần mười là đến từ Xuyên Thục?”

Hoàng đế có chút kì
quái, hắn lúc này đột nhiên đề cập tới chuyện này, vội lên tiếng: “Nạn úng ở
Giang Nam, Quan Trung lại hạn hán, trẫm biết.”

“Nhưng mà Xuyên Thục
cũng gặp đại hạn, triều đình vẫn chưa cứu tế, ngược lại tăng thêm thuế má, thậm
chí phái Ninh Vương làm Chuyển vận sứ, có thể thấy được…” Nguyên Hạo Hành dừng
một chút, lãnh đạm nói một câu, “Bóc lột nặng.”

Hoàng đế mím môi,
thật lâu sau mới bỗng nhiên cười một tiếng: “Trẫm hiểu được ý tứ của ngươi. Chẳng
qua là đất Xuyên Thục, người dân man di, nhiều gánh nặng một chút cũng là việc
nên làm.”

“Dân chúng ở đó bản
tính ôn hòa, cũng không sao cả. Chỉ là lúc này đây hao tổn ba vạn thanh tráng
niên nam tử, ngay cả Thục Hầu Thế tử cũng chết, thuế suất vẫn như cũ không sửa…
Bệ hạ, dựa vào một mình Ninh Vương, chỉ sợ sẽ có chuyện.”

Hoàng đế trầm ngâm
suy nghĩ một chút, khẽ cúi đầu, vặn miếng ngọc bích trên ngón tay, nói nhạt:
“Hiện tại không phải không có việc gì sao?”

Con ngươi màu trà của
Nguyên Hạo Hành liếc xéo Hoàng thượng một hồi lâu, lúc này trong suy nghĩ của hắn
chỉ có một chuyện. Hoàng đế ước gì Xuyên Thục xảy ra chuyện, tốt nhất mượn tay
loạn dân giải quyết Ninh Vương… Dầu gì cũng có thể cho Ninh Vương thêm một cái
tội trạng quản giáo không tận lực. A… Quả thật là, ánh mắt thiển cận.

Hắn từ nhỏ đã quen
biết Hoàng đế và Ninh Vương, cũng hiểu rõ khúc mắc của Hoàng đế, nhưng chỉ có
thể nói, chuyện ai ngồi trên ngôi vị Hoàng đế này, lập dòng chính chứ không lập
người hiền đức, thật đúng là do trời định. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy,
Nguyên Hạo Hành cũng không thể hiện ra trên mặt, chỉ khiêm tốn cúi đầu, chậm
rãi nói: “Xuyên Thục rối loạn, năm nay quốc khố chống đỡ bất quá chỉ ba tháng.”

Hoàng đế nhìn chằm
chằm người thanh niên này, ra vẻ kinh hãi.

Ninh Vương tất
nhiên phải đối phó. Nhưng quốc khố tiền bạc là gốc rễ của quốc gia.

Nếu không phải hắn
nhắc tới, chỉ sợ chính mình còn không nghĩ đến.

Hoàng đế mặc dù
không sợ đất Thục mọi rợ, nhưng mà chống đỡ được trận này rồi hãy nói.

“Vậy ngươi xem, lúc
này phải như thế nào mới ổn định được bên kia?” Hoàng đế do dự.

Nguyên Hạo Hành nhếch
môi, nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Liên hôn.”

Mắt phượng Hoàng đế
khẽ cong lên: “Liên hôn thế nào? Chẳng lẽ muốn kim chi ngọc diệp Đại Tấn ta gả
qua đó?”

“Thục Hầu có một nữ
nhi, Gia Hủy Quận chúa đang đến tuổi lập gia thất.” Nguyên Hạo Hành chậm rãi
nói, “Bệ hạ xem, trong con cháu dòng họ, ai có thể lấy vị Quận chúa này, từ đó ở
lại đất Thục lâu dài?”

Ý cười trên khóe
môi Hoàng đế càng đậm, “Ninh Vương cũng đã đến tuổi thành thân.”

“Cũng là lương xứng,
chỉ là Ninh Vương phải ở đó mấy năm.” Nguyên Hạo Hành gật đầu nói phải.

“Đệ đệ này của ta
còn ngại trong kinh vô vị đâu chứ.” Hoàng đế cười nói, “Như thế cũng giải quyết
xong một mối lo.”

Nguyên Hạo Hành chắp
tay, khẽ khen một tiếng: “Bệ hạ anh minh.”

Cỗ kiệu loạng choạng
hồi phủ, Nguyên Hạo Hành nhíu mày, lại bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước… Muội
muội xưa nay nhã nhặn xinh đẹp chưa bao giờ thất kinh như vậy, khóc đến hai mắt
sưng đỏ: “Đại ca, Tiên hoàng rõ ràng chỉ hôn ta cho Ninh Vương, nay chàng còn
chinh chiến ở bên ngoài, nếu ta vào cung, về sau phải sống thế nào?”

Trước có thiên hạ,
còn có gia đình, là Nguyên gia tổ huấn.

Người trên long ỷ
kia, cho dù không phải là vị Hoàng đế khiến cho Nguyên Hạo Hành hài lòng, nhưng
thiên hạ hắn nắm trong tay vô cùng vững chắc, bản thân sẽ đem hết toàn lực đi
phụ tá hắn.

Biết rõ người muội
tử thích trong lòng là Ninh Vương, cũng biết rõ Hoàng đế đem nàng tiến cung, bất
quá là để chứng minh hắn mạnh hơn vị đệ đệ này gấp trăm lần, nhưng mà Nguyên
gia vẫn như Hoàng đế mong đợi, trước tiên thoái hôn, đưa muội muội vào cung.

May mà Ninh Vương lại
lãnh đạm, cũng không nói gì, sau khi đại thắng Hung Nô khải hoàn trở về, thậm
chí còn dâng quà mừng lên cho Hoàng đế… một con hãn huyết bảo mã đến từ Đại
Uyên. Chỉ là trong kinh đồn đại, cười nhạo Ninh Vương ăn ngậm bồ hòn nhiều vô số
kể, cho dù hắn chiến công rực rỡ nhưng lại bị những lời ong tiếng ve này đưa
lên đầu ngọn gió. Sau Ninh Vương lại rất nhanh tiếp nhận chức vụ Chuyển vận sứ
của Xuyên Thục, chỉ sợ có liên quan đến việc muốn tránh né những lời đồn này.

Nghĩ đến đây, khóe
miệng người thanh niên trước giờ vẫn ung dung thản nhiên lộ ra một tia cười lạnh.

Nhân sinh trên đời,
ai mà không có chút chuyện không như ý đâu, huống chi bọn họ trời sinh đã được
thừa nhận là kì vọng của quốc gia, nếu cứ chấp nhất tình cảm, vì một nữ tử chết
đi sống lại, không phải buồn cười lắm sao?

Đang lúc trầm tư, cỗ
kiệu đột nhiên lắc lư một cái, dường như ngừng lại.

Nguyên Hạo Hành
đang muốn xốc màn kiệu lên, chợt nghe bên ngoài kiệu có người lớn tiếng nói:
“Nguyên đại nhân, trong cung truyền tin đến, Nghiên phi nương nương vừa mới
sinh hạ long tử.”

Hoàng đế vẫn chưa lập
hậu, nay đứa con Nghiên phi sinh hạ chính là trưởng tử.

Đối với đế quốc mà
nói, đây đại khái là một năm mới tiêu điều, chỉ có một tin tức tốt này chăng?

Nguyên Hạo Hành chậm
rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi cong lên, hờ hững nói: “Biết rồi.”

Tháng giêng năm
Nguyên Hi thứ năm, Hoàng đế thân chinh Hung Nô đại bại mà về, hai mươi vạn binh
sĩ cuối cùng về đến quan nội, chỉ còn lại vạn người vắng mặt. Đại tướng trong
triều, Thế tử Xuyên Thục Hàn Duy Tị đều chết trận, lúc Hoàng đế về đến cửa khẩu
đã điều động ba vạn binh lính Xuyên Thục làm công tác hậu cần, lúc rút quân về
lại ngoài ý muốn trở thành quân yểm trợ chủ lực, mặc dù bởi vì thống soái phán
đoán sai lầm mà trúng bẫy của địch nhưng lại liều chết chiến đấu không khuất phục.
Cuối cùng Hoàng đế an toàn vượt qua cửa khẩu, ba vạn người lại chết trận nơi đất
khách cùng với Thế tử.

Lúc này bên trong
thành Cẩm Châu, tuy là tháng giêng tân niên nhưng bầu không khí vô cùng ảm đạm,
hoàng hôn vừa buông xuống.

A Trang tựa hồ còn
không hiểu “Cha đi rồi” là có ý gì, chỉ ngoan ngoãn thay đồ tang, quỳ gối chịu
tang trước linh cữu. Có lẽ là vì đã quỳ lâu, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng vẹo vẹo
ngủ gà ngủ gật. Duy Tang nhìn mà đau lòng, liền ôm nó lên, phân phó tì nữ đưa
trở về phòng ngủ.

Chiều hôm đó, huynh
trưởng trong nhà đã chết, phụ thân và a tẩu đều ngã bệnh, chuyện mai táng của
quý phủ quản gia phần lớn đều tìm đến Duy Tang bàn bạc, nàng lúc này mới cảm nhận
được thế nào là lo liệu quản lí gia đình mà huynh trưởng và a tẩu đã trả giá
bao nhiêu tâm huyết, không nói đến việc trong coi quân chính đất Thục của phụ
thân và huynh trưởng. Nghĩ đến huynh trưởng, Duy Tang lại đau xót trong lòng.
Trong lúc nàng ngẩn ngơ, Phòng sứ thành Cẩm Châu Tiêu Nhượng tướng quân sải bước
tới.

“Tướng quân tới tìm
phụ thân ta sao?” Duy Tang vội vàng đứng dậy.

“Mới từ chỗ Hầu gia
đi ra.”

“Tiêu tướng quân, sắc
mặt ngươi không được tốt.” Duy Tang nhìn vị tướng quân trẻ tuổi mày kiếm mắt
sáng này, nói nhỏ, “Phụ thân đã bị bệnh mấy ngày nay, rất nhiều chuyện phải phiền
đến tướng quân, xin giữ gìn thân thể.”

“Trợ cấp triều đình
hứa hẹn một phần cũng không cấp, không biết bị cắt xén thế nào.” Tiêu Nhượng cắn
răng, đè thấp giọng nói, “Hầu gia nghe xong, cũng chỉ nói dùng khố bạc trong phủ
lấp trước… Nhưng phủ khố hiện giờ của đất Thục làm gì còn tiền?”

“Triều đình thật sự
là khinh người quá đáng!”

“Ninh Vương hôm nay
còn đến phúng viếng, Quận chúa vẫn là về phòng nghỉ trước đi, một hồi lại ra
đây với Hầu gia.”

“Ninh Vương?” Duy
Tang giật mình, nàng đã mấy ngày rồi không gặp Giang Tái Sơ.

“Thay mặt Hoàng đế
đến.” Khóe môi Tiêu Nhượng hơi nhếch lên, lạnh nhạt nói, “Chỉ sợ lập tức tới
ngay.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3