Ngự phồn hoa - Chương 39 phần 1
Chương 39
Đường về vô cùng
thuận lợi, hai mươi ngày sau, xe ngựa đã tiến vào ngoại thành.
Trời sẩm tối, đoàn
xe nghỉ ngơi ở trạm dịch, từ xa đã nhìn thấy tường thành nguy nga đồ sộ.
Duy Tang vừa xuống
xe ngựa đã bắt gặp Giang Tái Sơ đi tới. Nàng dừng một chút rồi hỏi: “Điện hạ,
ngày mai vào thành sao?”
“Quận chúa cứ yên
tâm nghỉ ngơi ở đây, bệ hạ đã phái cấm vệ quân tới đây trông chừng, có thể vào
kinh bất cứ lúc nào.” Ánh mắt của hắn cực kì lễ độ mà lại dừng trên bờ môi
nàng, “Ta hồi cung trung phục mệnh, chúng ta từ biệt ở đây.”
Một tay Duy Tang đỡ
trên càng xe, chỉ là bàn tay vô thức nắm chặt.
Mấy ngày nay bọn họ
chưa từng nói chuyện, ánh mắt luôn thay đổi, nhưng nàng biết hắn luôn ở bên cạnh
mình.
Bây giờ, hắn rốt cuộc
cũng đi rồi.
Nàng bỗng nhiên sợ
hãi, ánh mắt không tự chủ được mà nâng lên, sau một lúc lâu nàng mới cúi đầu
nói: “Ninh Vương, thương thế của ngài đã khá hơn chưa?”
“Cũng khá hơn nhiều.”
Hắn bình tĩnh cười với nàng, xoay người rời khỏi, môi mỏng khẽ động.
Nàng thấy rất rõ
ràng, hắn lặng lẽ nói với nàng: “Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng.”
Ngựa phi như tên bắn
về quý phủ, Giang Tái Sơ tắm rửa thay quan phục xong, nội thị trong cung đã ở
sau phủ Ninh Vương, vừa thấy hắn liền cười nói: “Điện hạ, bệ hạ và Thái hậu vẫn
đang chờ ngài.”
Giang Tái Sơ cung
kính nói: “Xin phiền công công dẫn đường, bổn vương cũng muốn vào cung gấp gặp
mặt Thánh thượng và Thái hậu.”
Ninh Vương đã vào
cung, Hoàng đế đang ở dùng bữa tối ở Tử Thần Điện(1), vừa thấy hắn liền hạ đũa
ngà voi xuống, cười nói: “Đã trở lại rồi sao?”
(1) Tử: màu tím, thần:
nơi vua ở.
Hắn không dám chậm
trễ, quỳ xuống dập đầu theo lễ nghi, mãi đến khi Hoàng đế tự mình đến dìu hắn đứng
dậy.
“Chuyến này hoàng đệ
gầy đi rất nhiều.” Hoàng đế kéo tay hắn, cẩn thận tường tận, thở dài, “Ta nghe
nói trên đường trở về gặp mã tặc, lại còn bị thương?”
Ninh Vương mỉm cười
ngẩng đầu, “Bệ hạ, may mà không có chuyện gì, mã tặc đã bị tiêu diệt hết. Quận
chúa cũng mạnh khỏe. Nếu không thần đệ phải chịu trách nhiệm.”
“Đến đây đến đây,
dùng bữa tối với trẫm trước.” Hoàng đế kéo tay của vị đệ đệ ngồi xuống, “Lát nữa
gọi ngự y đến xem vết thương.”
Ninh Vương nhún nhường
một phen, ngồi xuống với Hoàng thượng. Hắn vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới
cái gì mà lại đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một vật nho nhỏ, hai tay trình
lên, cúi đầu cung kính nói: “Mừng bệ hạ có Dật nhi, thần đệ tìm tới tìm
lui chỉ có này khối cổ Hán ngọc này làm lễ vật chúc mừng.”
“Hôm khác để cho
Nghiên phi ôm cháu của đệ đến.” Hoàng đế hé mắt, con ngươi chợt lóe lên, hắn cười
nói, “Đệ còn chưa gặp qua.”
“Vậy cũng được.” Nụ
cười của Ninh Vương không thay đổi, “Sức khỏe Thái hậu thế nào?”
“Đệ và trẫm dùng bữa
tối xong thì đến thăm bà đi.” Hoàng đế cười nói, “Một năm này ở đất Thục cũng
đã rèn luyện không ít?”
Ninh Vương ngẩn ra,
làm như vật lộn một hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, thần đệ có tội.”
Hắn lại quỳ xuống,
dập đầu trên mặt đất, gằn từng chữ: “Thần đệ tự ý đem thuế suất từ bốn lấy một
thành năm lấy một… Thần đệ cả gan làm loạn như thế, xin bệ hạ thứ tội.”
Nhìn cả người Ninh
Vương nằm rạp xuống, trên mặt Hoàng đế đã thu lại ý cười, chỉ còn lại vẻ lạnh
lùng, thật lâu sau hắn mới nói: “Đứng lên đi. Việc này vốn cũng không trách đệ
được, nay mã tặc Xuyên Thục hoành hành, ngay cả đội xe của đệ cũng dám tấn
công, có thể thấy đám dân đen này ỷ thế làm bậy, phách lối đến cỡ nào.”
Ninh Vương vẫn bất
động như cũ.
Khóe môi Hoàng đế lộ
ra ý cười châm chọc. Hắn đứng dậy, chậm rãi nói: “Ta nghe nói, Ninh Vương vì cứu
Quận chúa mà bị trọng thương?”
“Quận chúa là hoàng
tẩu của thần đệ, thần đệ đến cả tính mạng cũng không cần, bằng mọi giá phải bảo
vệ sự an toàn của nàng.” Ninh Vương bình tĩnh nói.
Con ngươi hẹp dài của
Hoàng đế lóe lên ý cười tàn khốc, hắn nói khẽ: “Tái Sơ, đệ là Ninh Vương của Đại
Tấn ta, Quận chúa gì đó của Xuyên Thục sao có thể sánh bằng?” Hắn dừng một
chút, ý cười càng sâu, “Nếu lúc này không nghĩ đến đại cục, trẫm sao có thể
liên hôn với nàng ta? Đệ cũng biết đám dân đen ở đó, chỉ sợ ngay cả liêm nghi lễ
sỉ(2) cũng không biết.”
(2) Liêm nghi lễ sỉ:
liêm khiết, nghi lễ, lễ độ, nhục nhã.
Ninh Vương vẫn
không động đậy, trong giọng nói không thể nghe ra cơn sóng nào: “Vâng.”
“Sau lại nói một
chuyện cười cho đệ nghe. Đệ đứng lên trước đi.” Hoàng đế kéo hắn dậy, nhìn chằm
chắm ánh mắt của hắn nói, “Lúc trước còn có người đề nghị, cho đệ cưới cô Quận
chúa kia, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, một đệ đệ như vầy, vị trí chính phi của Ninh
Vương sao có thể bị một nữ tử man di chiếm lấy?”
Ninh Vương vẫn lẳng
lặng nhìn Hoàng đế, không có biểu cảm gì, nhưng con ngươi đen lay láy khiến người
ta khiếp sợ.
Hoàng đế không hiểu
lắm, có chút giật mình, dừng một chút, hắn lại nói cho xong những lời ban nãy:
“Trẫm suy đi nghĩ lại, vẫn là đưa cô Quận chúa kia vào hậu cung vậy. Trẫm giam
nữ tử man di này ở lãnh cung cả đời thì thế nào?”
Hắn chuyển đề tài,
“Theo đệ thấy, Gia Hủy Quận chúa này là người ra sao?”
“Thần đệ và nàng
cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng tướng mạo đoan trang, lễ nghi cũng đầy đủ.”
Ninh Vương thản nhiên nói, “Nàng hiện giờ ở dịch quán, không biết bệ hạ khi nào
mới đón nàng tiến cung?”
“Đã cho người ta chọn
ngày lành rồi, chính là ngày mười sáu tháng sáu.” Ánh mắt Hoàng đế khoái trá, lại
pha lẫn mấy phần ác độc, “Chỉ sợ đến lúc đó còn phải vất vả cho hoàng đệ chủ
trì nghi thức cho trẫm, đón nàng vào cung, cũng coi như là đến nơi đến chốn.”
Hắn làm như ở cố ý
nhấn mạnh “đến nơi đến chốn,” Ninh Vương hơi cúi đầu, hai tay trong tay áo dùng
sức nắm thành quyền: “Thần đệ rất vui lòng.”
Ban đêm, Chu Thái hậu
tự mình đến Tử Thần Điện, Hoàng đế vừa mới ăn xong, vội vàng đỡ Thái hậu ngồi
xuống, cười nói: “Mẫu hậu sao lại đích thân qua đây?”
“Ninh Vương vừa tới
thăm ta.” Thái hậu từ từ nói, “Con định thu xếp hắn thế nào?”
“Cứ để hắn nán lại
kinh thành một thời gian đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Qua một hồi sẽ
sai hắn đi quan ngoại.”
Thái hậu trầm ngâm
một lát, “Con muốn hắn phụ trách việc chuẩn bị hôn sự hôm mười sáu tháng sáu?”
Khóe miệng Hoàng đế
khó có thể kiềm chế ý cười: “Mẫu hậu, người có biết vì sao con phải cưới nữ tử
man di kia không?”
Thái hậu nhìn con,
nụ cười trên khóe mắt lóe lên.
“Nếu hắn đã chung
tình với cô gái kia, con sẽ cho hắn biết, thiên hạ này hết thảy rốt cuộc là của
ai!” Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy vui sướng, “Mẫu hậu, người không biết
trong lòng con sảng khoái thế nào đâu.”
“Con vui thì tốt rồi.”
Thái hậu đưa tay vỗ vai con trai, cười nói, “Nhưng mà cũng đừng dồn ép hắn
nhanh quá, chuyện gì cũng phải có đường lui.”
“Nhi thần biết.”
“Mười sáu tháng sáu
đại hôn, thời gian này hãy bớt nóng nảy đi?” Thái hậu lại nói, “Trong lòng ta
luôn cảm thấy có chút hấp tấp.”
“Lấy một nữ tử man
di chẳng qua là thăm dò tâm ý của quần thần. Dù sao đi nữa Hàn Ủng cũng đã chết,
nay Thục Hầu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, trẫm tất nhiên sẽ có biện pháp nắm
toàn cục trong tay.” Hoàng đế thờ ơ nói, “Mẫu hậu cứ thoải mái thôi.”
Ngày mười sáu tháng
sáu năm Nguyên Hi thứ năm, Hoàng đế cưới Gia Hủy Quận chúa.
Gần một tháng nay,
mỗi ngày đều có nữ quan trong cung đến dạy lễ nghi cho Duy Tang, quá trình này
không hề khiến cho nàng ghi nhớ rườm rà.
“Sáng sớm mai, Ninh
Vương sẽ tới đón Quận chúa vào cung.” Nữ quan cười nói, “Quận chúa đêm nay tốt
nhất ôn lại một lần.”
“Ninh Vương?” Duy
Tang lấy lại tinh thần, “Ninh Vương tới đón ta?”
“Quận chúa không biết
Ninh Vương thay bệ hạ chuẩn bị hôn sự này sao?”
Hai tay Duy Tang
không tự chủ được nắm chặt váy, nàng ngỡ nàng lắc đầu.
“Tóm lại, tối nay
Quận chúa nên ngủ sớm, ngày mai sẽ rất bận rộn.”
Đêm cuối cùng trước
khi vào cung, Duy Tang nằm ở trên giường nhưng lại trằn trọc khó ngủ. Dù sao vẫn
là ngủ không được, nàng dứt khoát ngồi dậy, lệnh cho thị nữ thắp đèn, mài mực,
viết vài chữ lên giấy.
Viết xong, lại tiêu
huỷ; lại viết tiếp…
Chẳng biết từ lúc
nào, ngoài phòng đã có tia nắng rọi vào. Nàng ung dung hạ bút, nằm lên giường,
không lâu sau đã có thị nữ tiến vào, khẽ gọi nàng: “Quận chúa, nên dậy rồi.”
Nàng ngồi dậy, tùy
ý để cho người ta trang điểm, thay mũ phượng khăn quàng vai.
Bộ hỉ phục đỏ thẫm
này là mang từ Cẩm Châu tới.
Có lẽ lúc a tẩu chuẩn
bị y phục xuất giá cho nàng, khi đó nàng còn không biết mình sẽ gả cho ai, a tẩu
lại thêu rất cẩn thận, giữa sợi tơ đỏ cũng dệt chỉ vàng, hoa mĩ đẹp đẽ. Nàng
khi đó không kịp chờ đành thử một chút, cánh phượng hoàng trên vạt áo trước
buông thõng, ngẩng đầu muốn bay, đẹp không sao tả xiết. A tẩu cũng hài lòng cười:
“Tương lai Duy Tang của chúng ta sẽ là tân nương tử đẹp nhất.”
Duy Tang nhìn mình
trong gương, lại đưa ngón tay khẽ vuốt ve phượng hoàng, nhẹ nhàng thở ra một
hơi, không biết tại sao mà chỉ cảm thấy đầm nước trong mắt muốn trào ra.
“Tân nương tử không
thể khóc.” Thị nữ cười thay nàng lau chỗ ẩm ướt, “Quận chúa, chúng ta đi ra
ngoài đi, Ninh Vương điện hạ đã đến rồi.”
Bức rèm trên mũ phượng
mơ hồ che tầm mắt, nàng đỡ lấy tay thị nữ, đi ra ngoài cửa.
Đội ngũ đón dâu
trang trọng, ước chừng đều là cấm vệ quân của Hoàng đế, một thân giáp bạc, mũ
giáp cài tua hồng, giữa sương mù buổi sớm trông hoành tráng vô cùng.
Đứng đầu hàng là
thân ảnh nàng quen thuộc.
Ninh Vương lấy ngọc
quan cài tóc, thắt lưng treo ngọc kiếm, kim long giương nanh múa vuốt trên triều
phục tím đậm, tôn lên dáng người cao ngất thon dài, khuôn mặt anh tuấn. Hắn
xoay người xuống ngựa, tự mình đến đỡ nàng: “Quận chúa, mời lên xe.”
Nàng bất động đứng
tại chỗ, thật lâu sau mới đặt tay vào trong tay hắn.
Hắn có thể nhận thấy
tay nàng đang khẽ run, phút chốc trong lòng loạn nhịp, nhưng cuối cùng vẫn ổn thỏa
đưa nàng vào xe. Duy Tang bình tĩnh ngồi xuống, đưa tay vén rèm che, nàng biết
làm như vậy là không hợp lễ nghi, nhưng mà lúc này… Nàng chỉ muốn nhìn hắn mà
thôi. Giang Tái Sơ chưa rời đi, nàng chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong
lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, đáy lòng trở nên yếu đuối hỗn loạn… tựa hồ muốn
rơi lệ.
Hắn có thể đọc ra
suy nghĩ của nàng, nhưng chỉ che giấu sự ảm đạm. Hắn buông rèm xe xuống, hít
sâu một hơi, quát lên: “Khởi hành.”
Một đường đi tới
hoàng thành, đoàn xe đi qua Đan Phượng Môn, cuối cùng dừng trước Hàm Nguyên Điện.
Văn võ bá quan đều
đứng hai bên đuôi rồng, nhìn Ninh Vương xuống ngựa, đỡ vị Quận chúa đến từ
Xuyên Thục xuống.
Đây cũng là lần đầu
tiên Duy Tang nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ như vậy.
Đế vương Đại Tấn
xây dựng cung điện từ thời Ngũ Đại(3), giữa ánh sáng buổi sớm, nhìn một cái
cũng khó tìm được điểm cuối. Cái gọi là “cửu trọng cung khuyết, thiên cung chi
cung,” khí thế trải dài vạn dặm nhất thời khiến cho Duy Tang muốn ngừng hô hấp.
(3) Thời Ngũ Đại:
có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường,
Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907 - 960.
“Quận chúa.” Ninh
Vương cúi đầu nhắc nhở một câu, “Bệ hạ và Thái hậu đều ở Hàm Nguyên Điện.”
Ánh mắt của nàng
theo khí thế bức người mà chuyển về hướng Hàm Nguyên Điện, nàng cúi đầu nói:
“Được.”
Hắn cẩn thận đi bên
cạnh nàng, dẫn nàng đi lên đuôi rồng, phía sau là đội ngũ lễ quan thật dài.
Hai bên đuôi rồng đứng
đầy quan viên, Duy Tang nhờ chút ánh sáng trên khóe mắt nhìn một chút, chỉ thấy
mênh mông một mảnh, đủ các loại quan phục, đủ gương mặt xa lạ. Nàng bỗng có
chút hoảng hốt.
“Nàng nhìn người trẻ
tuổi bên phải kia, đó là Nguyên Hạo Hành.” Có lẽ vì muốn giảm nhẹ sự căng thẳng
của nàng, Giang Tái Sơ đè thấp giọng nói chuyện với nàng.
Duy Tang không muốn
người khác biết đành nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào người trẻ tuổi kia.
Trên người giống
như có dòng nước trong và gợn sóng rơi xuống, bước chân của nàng dừng một chút.
Nguyên Hạo Hành… Rõ
ràng tuổi tác cũng không lớn, vì sao ánh mắt lại sắc nhọn như vậy, dường như muốn
đâm rách tâm sự của mình? Duy Tang trong lòng cả kinh, cố gắng chuyển tầm mắt,
lơ đãng dừng lại trên thanh kiếm bên người Giang Tái Sơ. Nàng ngẫm một chút rồi
nói: “Ngang hông chàng là vật gì?”
“Là lễ khí dùng
trong hôn lễ.” Hắn đáp, “Là ngọc kiếm.”
“Ta vào Hàm Nguyên
Điện, chàng… chàng sẽ vào cùng với ta sao?” Nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay dần
dần thấm đẫm mồ hôi, trước mắt không còn hay biết gì cả, bỗng nhiên nàng trở
nên sợ hãi.
“Ta sẽ đi.”
Hắn nghiêng đầu
nhìn nàng một cái, nét mặt thanh tú, môi mỏng đỏ tươi, cùng với sóng mũi thẳng…
Hắn vẫn cố ý không nhớ tới việc hôm nay nàng mặc y phục xuất giá xinh đẹp cỡ
nào… Mà lúc hắn ở bên cạnh nàng, bây giờ lại cách hơn chục bước chân.
Hắn cầm lấy tay
nàng, đưa tới bên cạnh Hoàng đế.
Từ nay về sau thâm
cung xa thẳm, khó mà gặp lại.
“Chàng sẽ vào trong sao?” Giọng nói của nàng tựa hồ
muốn khóc.
“Trong lúc nàng ở bên cạnh Hoàng đế.” Ngực hắn trở
nên nguội lạnh, “Chỉ cần nàng ngẩng đầu, ta sẽ ở đó.”
Quận chúa nhập điện, Hoàng đế ngồi trên long ỷ cao
cao, thoáng nheo mắt lại.
Ánh mắt khắt khe đánh giá Duy Tang từ trên xuống dưới,
cuối cùng dừng lại ngũ quan mập mờ sau tấm rèm che. Tuy rằng đã nghe Vương Hộ
nói qua, nhưng cô gái mặc giá y trước mắt đúng là xinh đẹp tuyệt trần ngoài sức
mong đợi của hắn. Ánh mắt của nàng xuyên thấu qua ngọc châu, có chút e lệ, cũng
có chút im lặng nhìn hắn.
Là một đôi mắt lấp lánh.
Hoàng đế trong lòng vui mừng, yên tâm ngồi đó, ánh mắt
dừng trên người Ninh Vương đứng bên cạnh nàng. Hắn cũng không có biểu cảm gì,
so với lúc trước thì sắc mặt cũng có hơi tái nhợt.
Ý cười trên khóe môi sâu hơn mấy phần, Hoàng đế gọi
nội thị bên cạnh, khẽ phân phó một câu.
Quan viên hai bên nối đuôi nhau mà vào, lễ quan bắt
đầu đọc chiếu thư, đợi cho đọc xong, văn võ bá quan đều quỳ xuống, đồng thời hô
vạn tuế.
Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, đi về phía Duy Tang.
Duy Tang cũng quỳ rạp trên đất, trong điện có thể
nghe rõ mồn một, tiếng bước chân người nọ càng ngày càng gần, trong lòng nàng đập
loạn, ngay cả đầu óc cũng hoảng hốt, hình ảnh lộn xộn phân tán bốn phía.

