Nhật ký lấy chồng - Chương 05 - Phần 1
Chương
5
Yêu khó hơn kết hôn
Kết
hôn có gì là ghê gớm? Lấy vợ lấy chồng theo sự sắp đặt của bố mẹ cũng được, tổ
chức quyết định cũng được, con người thời xưa can đảm hơn chúng ta nhiều, và họ
cũng dũng cảm gánh chịu hậu quả hơn.
Yêu
lại khác, yêu tương đối khó, muốn gánh chịu hậu quả, người khác chưa chắc đã
vui vẻ đồng ý.
Cả đêm trăn trở trằn trọc không đem
lại kết quả gì, sáng hôm sau Tiền Đa Đa quyết định đi tập thể thao, mượn cách
toát mồ hôi để quên đi những chuyện phiền muộn trong lòng.
Mùa đông, lại là sáng chủ nhật, bể
bơi ở trung tâm thẩm mỹ không có người nào. Cô lao đầu xuống dưới, bơi đi bơi lại
năm sáu vòng mới dừng lại, ngẩng đầu lên nghe thấy có người đang gọi mình.
“Biết ngay là cậu ở đây mà, thế mà
không đợi tớ”.
Là Y Y, cô ấy mặc một chiếc áo bơi
khoét eo kiểu mới, lúc bước đến trông rạng ngời.
“Cậu đến muộn mà”. Hai người thường
đến chỗ này, ngay từ sớm Tiền Đa Đa đã hẹn cô bạn.
Huấn luyện viên đang ngồi bên bể
bơi, lúc đầu ngồi dựa vào một cách uể oải, nhìn thấy Y Y bước đến, bèn ngồi thẳng
người lên. Tiền Đa Đa thấy buồn cười lắm, “Mau xuống đi”.
Y Y dùng mũi bàn chân thử nhiệt độ
của nước, rùng mình, “Lạnh thật, đáng lẽ không nên nghe theo cậu, đi tập Yoga tốt
hơn”.
“Bơi hai vòng sẽ khá lên thôi. Thái
hậu, phiền hà quá”. Tiền Đa Đa đưa tay ra kéo.
Bơi buổi sáng khiến tinh thần người
ta phấn chấn. Tiền Đa Đa vốn thích nước, thoáng một cái lại bơi thêm năm sáu
vòng nữa, cái gọi là chơi thể thao của Y Y chỉ là hoạt động lấy lệ mà thôi, xuống
nước liền chậm rãi bơi ếch.
Vừa bơi vừa muốn nói chuyện với Tiền
Đa Đa, ngẩng đầu lên phát hiện thấy hơi bất thường, roạt một tiếng đã thấy Tiền
Đa Đa bơi lướt qua mình, nước tạo thành bọt bắn tung tóe, chưa kịp gọi gì thì
cô đã bơi qua rồi.
YY đang thả nổi trên mặt nước thắc
mắc, nhìn Tiền Đa Đa bơi liền một hơi đến điểm cuối rồi quay lại, lúc cô bơi
ngang qua, Y Y lại muốn nói chuyện, không ngờ roạt một tiếng, cô lại bơi sang đầu
bên kia rồi.
Lần cuối cùng bơi qua, Tiền Đa Đa bị
Y Y túm lại giữa bể bơi, “Đa Đa, có phải cậu bị kích thích gì không? Sao không
nói gì mà cắm đầu cắm cổ bơi vậy?”.
Tiền Đa Đa dừng lại, vuốt vuốt nước
trên mặt, bóp mũi rồi mới nói: “Y Y, e rằng vụ cậu giới thiệu người yêu cho tớ
lần này cũng đổ bể rồi”.
“Hả? Không phải nói rất ổn đó
sao?”.
“Trước đây người ta có người yêu”.
“Nói đùa! Diệp Minh Thân là người
đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, chưa từng có người yêu cậu không sợ hay sao?”.
“Không phải”. Tiền Đa Đa bực bội, “Tối qua có
người nhận nhầm tớ là người yêu cũ của anh ấy”.
“Nhận nhầm?”. Y Y không đạp nước nữa,
kéo cô về phía thành bể bơi, lúc lên bờ, Tiền Đa Đa lại liếc thấy huấn luyện
viên lại ngồi thẳng người lên.
Haizz! Rõ ràng là lúc không nên cười,
Tiền Đa Đa lại bật cười, hóa ra là cú sốc mà Diệp Minh Thân gây cho cô không đủ
lớn.
Ra khỏi trung tâm thẩm mỹ, hai người
đến khu gần đó ăn kem. Đây là một thói quen xấu của Tiền Đa Đa - lần nào vận động
mạnh xong đều phi thẳng đến cửa hàng kem, bị Y Y cười bao nhiêu lần, mới bơi được
mấy vòng mà đã nhét vào bụng đồ ăn có hàm lượng calo cao, mọi sự vận động trước
đó chẳng phải bằng không đó sao?
“Cậu hỏi anh ấy rồi à?”. Không vội
ăn ngay, Y Y ngồi xuống tiếp tục chủ đề ban nãy.
“Hỏi rồi, anh ấy đã đích thân thừa
nhận”.
“Người đàn ông này là giả hay là thật
nhỉ? Chuyện này mà cũng thừa nhận! Anh ấy nói thế nào?”.
“Lúc giả vờ làm thục nữ có nét giống,
những cái khác... thôi không nói nữa”. Tiền Đa Đa bắt chước điệu bộ của Diệp
Minh Thân trả lời, khiến Y Y bật cười.
“Các cậu hẹn hò mấy lần rồi? Xem ra
tình cảm cũng không đến nỗi tệ nhỉ”.
“Hả?”. Tiền Đa Đa trợn tròn mắt,
“Thế mà gọi là tình cảm không tệ ư?”.
“Tớ không nói sai đâu! Một người
đàn ông đùa được với cậu như vậy, chứng tỏ người ta đã coi cậu là người của người
ta rồi”.
“Đùa cái gì cơ? Tớ muốn tìm một
người đàn ông có thể chung sống đến hết đời chứ không phải tìm một gã si tình
suốt ngày nhìn tớ để nhớ lại những năm tháng tươi đẹp. Ngộ nhỡ một ngày nào đó
anh ta nghĩ quẩn, nửa đêm tỉnh dậy ôm tớ gọi tên người yêu cũ, tớ lại chẳng dựng
hết tóc gáy lên à?”.
Y Y cười khúc khích, “Nếu anh ấy đã
thừa nhận, hơn nữa lại nói rất thoải mái, chứng tỏ anh ấy không để bụng. Nhìn
giống thế nào? Sao lại trùng hợp lạ lùng thế nhỉ”.
“Làm sao lại có chuyện trùng hợp lạ
lùng như thế? Hơn nữa bạn cũ của anh ấy vừa nhìn là nhận nhầm, đứng cách rõ xa
mà gọi tớ bằng tên người khác. Chẳng may sau này gặp lại người yêu cũ của anh ấy,
hai người đứng đối diện với nhau, giống hệt như soi gương, thế thì, khủng khiếp
biết bao”.
“Cậu cũng đừng nghĩ quá xa xôi như
thế, làm sao có chuyện dễ dàng chạm trán với người yêu cũ như vậy? Cậu đã bao
giờ gặp người yêu cũ của mình chưa?”.
“Chưa”. Tiền Đa Đa nói thật. Nói ra
cũng lạ, giám đốc điều hành ở Singapore thì không nói làm gì, hai người không sống
trong cùng một đất nước. Hai người yêu cũ trước đó đều sống trong cùng một thành
phố, nhà người của mối tình đầu nằm gần công ty hiện tại cô đang làm, nhưng sau
khi chia tay không gặp lại lần nào, gặp tình cờ cũng không.
“À đúng rồi”. Tiền Đa Đa vỗ tay cái
đét.
“Sao vậy?”.
“Gần đây tớ thường xuyên gặp một
người, hơn nữa cứ nhìn thấy anh ta là có chuyện không vui. Cậu bảo có phải là vận
số năm nay của tớ không tốt không?”.
Sao chủ đề lại kéo ra xa vậy nhỉ?
Rõ ràng Y Y có cảm giác Tiền Đa không buồn phiền nhiều vì chuyện của Diệp Minh
Thân, Y Y tinh ý hỏi ngay: “Ai vậy?”.
“Hứa Phi”.
Lại nghe thấy cái tên này, Y Y lập
tức tỏ ra hào hứng. “Không phải các cậu cùng công ty đó sao? Ngày ngày nhìn thấy
nhau đúng không”.
“Không phải trong công ty, ý tớ nói
là lúc bình thường ấy! Hôm qua tớ đi xem phim với Diệp Minh Thân, một nơi rộng
như vậy, thế mà cũng vẫn chạm trán với hắn ta”.
“Thật hả? Hắn ta đi xem phim với
ai?”.
“Một mình.”
“Một mình á...”. Y Y kéo dài giọng,
nhớ lại hình ảnh chàng Don Juan rạng ngời năm xưa, ánh mắt long lanh, “Tội nghiệp
thật”.
“Loại đàn ông đó thì có gì mà tội
nghiệp?”. Lúc nói câu này giọng Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ đay nghiến.
“Ờ...”. Hiếm khi nhìn thấy Tiền Đa
Đa bị kích động như thế, lẽ nào thăng chức thất bại nên buồn lòng như vậy hay
sao? Theo như những gì cô hiểu, Tiền Đa Đa không phải là con người như vậy.
Không hiểu được nội tình, Y Y không
biết phải nói gì.
Tiền Đa Đa nói với giọng đay nghiến
rồi lại thở dài, sau đó chống tay lên đầu, nét mặt tỏ vẻ mệt mỏi, “Y Y, gần đây
tớ luôn suy nghĩ, không biết có nên tìm cơ hội rời UVL hay không?”.
“Sao lại thế? Cậu làm ở đó lâu thế
rồi cơ mà, chưa đầy ba mươi tuổi đã lên được chức trưởng phòng, ngay cả Steve
còn khen cậu giỏi”.
“Chưa đầy ba mươi tuổi đã làm trưởng phòng thì
giải quyết được vấn đề gì? Hiện nay trên đầu tớ còn có vị giám đốc điều hành khối
thị trường hai mươi bảy tuổi đây này”. Không thể tự hào được thêm, vẻ mặt Tiền
Đa Đa vô cùng rầu rĩ.
“Đàn ông khác, phụ nữ khác mà! Từ
chức là chuyện lớn, cậu nói nghiêm túc đó hả?”. Chưa bao giờ đi làm, Y Y không
có kinh nghiệm gì trong những chuyện như thế này, giọng cô tỏ rõ vẻ rụt rè.
Đàn ông khác phụ nữ khác? Nói hay
thật đấy, nói đúng vào tâm điểm của vấn đề rồi. Tiền Đa Đa thở dài một cách bất
lực, “Y Y, tớ thực sự mệt rồi, cậu nhìn dáng vẻ của tớ bây giờ đây này”.
“Dáng vẻ? Từ trước đến nay dáng vẻ
của cậu rất đẹp, chơi với nhau bao nhiêu năm rồi vẫn muốn tớ khen hay sao. Cậu
đâu phải là người như thế!”. Y Y cười khúc khích.
“Tớ nói nghiêm túc đấy”. Tiền Đa Đa
nhấn mạnh từng chữ một, “Hiện nay trong công ty có rất nhiều chuyện, thà sớm
tìm đường thoát còn hơn là ngồi đợi bị bắn”.
“Được rồi, cho dù thế nào tớ đều ủng
hộ cậu, chỉ cần cậu không thấy tiếc là được”.
Chưa nói được gì nhiều thì điện thoại
của Y Y đã đổ chuông, cô nhấc lên “A lô” một tiếng, sau đó giọng nhẹ nhàng,
“Vâng, em đang ở ngoài. Gì cơ? Đa Đa hả...”.
Tiền Đa Đa ngồi đối diện thì thào,
“Steve hả?”.
Y Y nắm chặt điện thoại gật đầu.
“Anh
ấy về rồi à?”. Buổi sáng còn nghe Y Y nói Steve đang ở Thâm Quyến.
Y
Y lại gật đầu, nét mặt tỏ vẻ có lỗi.
“Thế
thì cậu mau về đi”. Tiền Đa Đa lập tức tỏ ra thành khẩn, vẫy tay.
Ông
chồng Steve của Y Y làm ăn lớn, tập đoàn sắp niêm yết cổ phiếu trên thị trường,
các công ty con nằm rải rác khắp các địa phương, nhân viên không đến một nghìn
người thì cũng phải bảy, tám trăm, chính vì thế ở đâu cũng là nhà của mình. Khó
khăn lắm mới được về nhà một chuyến, Tiền Đa Đa không thể làm kẻ ác, ngăn cản vợ
chồng người ta tương ngộ.
“Một
lát nữa lái xe mới đến được, không vội”. Y Y gấp điện thoại lại.
“Lại
còn không vội? Lần này bao nhiêu lâu mới được gặp hả? Còn đợi lái xe gì nữa, cậu
không mau bay về nhà trang điểm cho thật đẹp, để ông xã sáng mắt lên sau đó sà
vào ngấu nghiến như hổ đói?”.
“Sà
vào ngấu nghiến như hổ đói?”. Y Y cười ngặt nghẽo, “Thôi đi, vợ chồng già rồi!
Hiện giờ kể cả tớ có lõa thể hoàn toàn trước mặt anh ấy, anh ấy cũng chỉ thoáng
cười mà thôi”.
“Hả?
Thế cậu không nghi ngờ gì à?”.
“Ê,
không chỉ mỗi tình dục mới duy trì được hôn nhân, còn có rất nhiều yếu tố
khác”.
“Cũng
phải, cuộc đời dài như vậy, suốt ngày nhìn một người chán ngán biết bao! Làm vợ
chồng cuối tuần là được rồi, nên để cho nhau một chút không gian riêng”.
“Đa
Đa, cậu có quá nhiều suy nghĩ về hôn nhân, lần trước thì đòi đối tác, bây giờ lại
đòi làm vợ chồng cuối tuần. Có ngớ ngẩn không hả?”.
“Trước
hết phải nói rõ với đối tác hình thức chung sống, hai bên không mâu thuẫn với
nhau”. Lúc kết luận, giọng Tiền Đa Đa tỏ ra rất chuyên nghiệp.
“Đi
trước thời đại quá? Gã đàn ông nào chịu nổi?”.
“Diệp
Minh Thân cũng nghĩ như vậy, nếu không làm sao tớ lại hẹn hò với anh ấy hết lần
này đến lần khác được?”. Nói đến Diệp Minh Thân, Tiền Đa Đa lại một lần nữa tỏ
ra phiền muộn, tay chống lên đầu suy tư, “Không vì điểm này, việc gì tớ phải rầu
rĩ như vậy?”.
Y
Y ngồi ở phía đối diện nhìn thấy thế liền cau mày. Từ trước đến nay Tiền Đa Đa
rất vô tâm vô tính trong chuyện tình cảm, Y Y đã quen với điều này, không ngờ đối
với chuyện hôn nhân cô ấy cũng giải quyết theo phong cách làm việc công.
“Đa
Đa, có phải cậu không thích Diệp Minh Thân không?”.
“Thích
á? Bọn tớ mới hẹn hò ba lần, làm sao nói là thích hay không thích được? Tuy
nhiên tớ không ghét anh ấy là được rồi, vẫn có thể chấp nhận được”.
“Chỉ
mỗi chấp nhận là được thôi ư?”. Y Y trợn tròn mắt.
“Thời
cổ đại còn có chuyện kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ nữa là, sau khi cưới sẽ
vun đắp tình cảm sau. Cuộc hôn nhân của bố mẹ tớ còn do tổ chức quyết định,
không phải vẫn sống hết đời với nhau đó sau?”. Tiền Đa Đa hùng hồn đưa ra lý lẽ.
Điện
thoại lại đổ chuông, lái xe đã đợi ở ngoài. Y Y không thể nán lại được nữa, vội
vàng đứng dậy, trước khi đi còn ôm Đa Đa nói câu cuối cùng: “Đa Đa, vẫn có điểm
khác đấy, sau này cậu sẽ biết”.
Y
Y mắc di chứng rồi, hiện giờ trước khi mở cửa, Y Y đều phải xác nhận kỹ càng có
phải biển số xe nhà mình hay không.
Đương
nhiên là lái xe xuống xe mở cửa cho cô, nhìn thấy bà chủ nhà mình đứng ở ven đường
nghiêng đầu với vẻ ngần ngừ, tự nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Trên
đường đông người, phía sau toàn là xe đạp và xe máy, Y Y vội vàng vòng qua thân
xe tiếp tục bước về phía trước. Chặn đường người khác không có gì là hay, Y Y
khua tay bảo anh mau lên xe, tự mình mở cửa xe.
Ngón
tay vừa chạm vào tay cầm, cửa liền bị đẩy ra từ bên trong, cô giật mình, nhìn kỹ
lại mới biết là chồng mình. Anh đặt một tay lên cửa, một tay đặt bên tai nghe
điện thoại.
Gần
đây tâm trí cô không được yên ổn, lại ít thấy chồng về, vì thế sau khi ngồi lên
xe, liền dựa vào vai anh làm nũng: “Sao mà tốt bụng vậy, tự nhiên lại đến đón
em?”.
Nhưng
người lại bị đẩy ngồi thẳng dậy, anh cau mày nói: “Yên nào, anh đang nghe một
cú điện thoại rất quan trọng”.
Steve
hơn cô hơn mười tuổi, lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh đã ba mươi lăm tuổi,
nhìn lại già trước tuổi nên lúc đó cô tưởng rằng người đàn ông này ít nhất cũng
phải bốn mươi tuổi rồi.
Hồi
đầu anh làm quản lý ở một xưởng sản xuất lớn trong nội địa, sau đó từ chức đi
kinh doanh, lại đúng vào đợt Thượng Hải có phong trào quây đất ở Hải Nam, vì
tính anh cẩn thận, nên đã am toàn rút lui, lại còn tích lũy được khoản vốn đầu
tiên, sau đó đi các nước đều khá thuận lợi, được coi là nhân vật đi lên từ hai
bàn tay trắng rất thành công trong thế hệ kinh doanh bất động sản đầu tiên.
Hồi
anh quen Y Y, cô còn đang học cấp ba. Trên cây cầu cổ, trời mưa, anh đang vội đến
một buổi đấu thầu, lái xe bị giục nên hơi vội, xe chạy qua vũng nước làm nước bắn
đi rất xa. Cô đang đi xe đạp, tránh ô tô liền ngã xuống đất, quần áo đều bị
rách hết.
Lúc
đó cô còn rất nhỏ, đôi môi đỏ hồng, bắp chân rớm máu, nhưng không để ý gì, dẩu
môi nhìn vạt áo bị rách.
Cuối
cùng anh đã cử vị trợ lý đi tham dự buổi đấu thầu ngày hôm đó, còn mình thì đưa
cô về nhà. Khu nhà ổ chuột đó chật hẹp, chen chúc trong màn mưa.
Cô
dắt xe đạp, tấp tểnh rẽ hết vào ngõ này đến ngách khác, quay lại còn vẫy tay về
phía anh, lúc biến mất như bị nuốt chửng vào bên trong.
Anh
chạy đến kéo cô ra, từ đó không bao giờ buông tay ra nữa.
Nhưng
sau khi cưới một năm, cô bất ngờ bị sảy thai, mấy năm nay không thấy có bầu nữa.
Tuổi tác anh mỗi ngày một cao, bố mẹ anh mong có cháu biết bao, dần dần lại
quay sang trách con, không muốn gặp con dâu nữa.
Anh
bị kẹp ở giữa không biết phải làm thế nào. Công việc làm ăn cũng bận rộn nhiều
chuyện, ngành này cũng có chu kỳ, lần trước anh rút lui trong sự nguy hiểm, hai
năm gần đây dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, thời gian họp với cán bộ phòng
tài vụ còn nhiều hơn cả thời gian ở bên cô, quen với cả lời kêu ca kể khổ của
giám đốc dự án hơn cả những lời làm nũng của cô.
Gần
đây, anh càng không hiểu tại sao mình lại dễ bực bội như vậy. Có lúc nửa đêm về
nhà, tự nhiên lại không muốn lên nhà nữa, quay đầu bảo lái xe cho xe đi, lẽ nào
đây chính là cái gọi là trục trặc trong hôn nhân sau khi vợ chồng cưới nhau được
bảy năm ư?
Cúp
máy nhìn thấy cô ngồi rất ngay ngắn, thấy anh quay mặt sang dường như giật nảy
mình, nhưng vẫn cố gắng cười một cái, khóe môi nhếch lên, ánh mắt có vẻ né
tránh.
Không
giấu nổi vẻ áy náy, anh đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Anh xin lỗi, gần
đây ít về với em quá, em có muốn mua gì không? Tiền có đủ tiêu không?”.
Thực
ra trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện khác, phản ứng này chẳng qua chỉ là vì bị
anh đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ, hơi giật mình mà thôi.
Năm
mười mấy tuổi nhìn thấy ánh mắt anh nhìn mình si mê, cô thích gì, không bao giờ
phải tự mua, chỉ cần tỏ ra thích thú là đã có người đem đến tận nơi.
Nhưng
cô không bao giờ kỳ vọng rằng những khoảnh khắc đó sẽ kéo dài mãi mãi. Cầu được
ước thấy! Những cái cô muốn cô đều đã có được, tất cả mọi việc đều phải trả
giá, được ắt sẽ phải mất, nếu như mọi việc đều diễn ra theo ý muốn của cô thì
kiểu gì chả chết sớm.
Tuy
nhiên bao nhiêu năm nay, không có tình yêu có tình cảm, không có tình cảm có ân
nghĩa. Biết dạo này anh không được vui, nghe thấy lời an ủi của anh cô lập tức
trở về với thực tại. Lần này cô nhoẻn miệng cười, cười rất tươi, “Thế thì bọn
mình đi ăn tối với nhau nhé! Sau đó đi loanh quanh, anh sẽ phải trả tiền hết,
và còn phải xách đồ nữa”.
“Anh
còn phải gọi mấy cuộc điện thoại, buổi tối phải họp với phụ trách công trình ở
đây...”. Anh cau mày ngần ngừ một lát, sau đó nhìn đồng hồ, “Thế này nhé, chúng
ta đi ăn cơm trước, sau đó để Vương Thăng đi cùng với em, một tiếng đồng hồ có
đủ không?”.
Vương
Thăng là vị trợ lý mà anh luôn đưa đi cùng mình, lúc này anh ta đang ngồi trên
ghế lái phụ, nghe thấy nhắc đến tên mình liền quay đầu lại gọi một tiếng “bà chủ”
và tỏ ý đợi lệnh.
Lúc
ăn cơm, cô thấy người đàn ông ngồi trước mặt nói chuyện điện thoại liên tục với
người khác, Y Y cúi đầu nghịch bát đựng canh xinh xắn, đột nhiên cảm thấy vô
cùng nhạt nhẽo.
Món
ngon như vậy, tại sao lại thấy nhạt nhẽo? Do ăn quá nhiều rồi chăng, lần sau
thà ăn cháo còn hơn.
Đêm
hôm đó, Y Y mất ngủ.
Sau
bữa ăn tối cô đi shoping như kế hoạch đã định, theo sau cô là Vương Thăng, trên
đường đi anh luôn tỏ thái độ cung kính, lúc cô thử quần áo anh phụ trách việc
xách túi, lúc thanh toán phụ trách việc quẹt thẻ.
Vương
Thăng khá đẹp trai, mặc một bộ complet thẳng thớm, cô lấy ra bất cứ món đồ gì,
anh ta đều gật đầu khen đẹp, chưa kịp đợi cô từ phòng thử đồ đi ra đã kêu nhân
viên phục vụ viết hóa đơn, tốc độ giật mình.
Nhân
viên phục vụ người nào cũng tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ. Có một cô bé còn trẻ, không nhịn
được nữa bèn thốt lên: “Chồng chị tốt với chị thế! Lại đẹp trai nữa”. Lúc thốt
lên câu này, ánh mắt cô ta lấp lánh, chỉ còn thiếu nước nuốt nước miếng trước mặt
cô và Vương Thăng đang đứng ở quầy thu ngân mà thôi.
Nghe
xong cô khóc dở mếu dở, cũng lười giải thích, đến cuối không còn hứng thú đi
mua sắm nữa, liền quay về nhà.
Vương
Thăng làm tròn trách nhiệm đưa cô về đến cổng nhà, cô Trương chạy ra mở cửa,
nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, lúc đón lấy túi đồ không dám hỏi thêm câu nào.
Sau
khi về phòng đầu tiên Y Y để các túi vừa đi shopping vào phòng thay đồ, trong
phòng ngủ có thiết kế thêm phòng thay đồ, mấy năm trước lần đầu tiên bước vào
đây, cô đã phải tròn mắt vì sự rộng rãi của nó, những chiếc giá xinh xắn bày khắp
phòng. Còn chồng cô thì đứng đằng sau cười nói: “Mua đi, đựng cho đầy hết đi
em”.
Lúc
đó cô vô cùng mừng rỡ, cảm giác như được lên thiên đường, sà vào lòng anh như một
chú chim non. Nhưng hiện giờ, tất cả các giá đã được đựng đầy từ lâu, những món
đồ khiến mỗi người phụ nữ phải sáng mắt, ngày đêm mơ tưởng, có rất nhiều cái thậm
chí vẫn còn để nguyên mác, lẻ loi cô độc, đựng trong túi bóng chưa hề bóc ra,
giống như những diễn viên đã trang điểm kỹ càng sau cánh gà nhưng lại không có
cơ hội được xuất hiện trên sân khấu, lạnh lùng cười nhạo nỗi thê lương của cô.
Còn
hát gì nữa? Áo gấm đi đêm, phù dung sớm nở tối tàn, không có ai thưởng thức, quần
áo đẹp đẽ sang trọng đến đâu cũng có ý nghĩa gì nữa? Cô cũng cười khẩy, trong
tay còn xách một chiếc túi màu vàng cực lớn, cô vứt đại nó xuống đất, quay đầu
đi ra.
Gỡ
tóc ra chui vào nhà tắm, lúc nước dội xuống, dường như Y Y nghe thấy trong
phòng có tiếng chuông điện thoại, chỉ kêu một hồi rồi dừng lại.
Không
buồn để tâm, cô tiếp tục tắm, đám bọt trắng lan khắp người theo miếng bông tắm.
Điện thoại di động lại đổ chuông, cô vẫn không buồn để ý, đứng dưới vòi nước nhắm
mắt lại từ từ ngửa đầu ra phía sau, giữ nguyên một tư thế, hồi lâu không nhúc
nhích.
Người ướt sũng cô ra khỏi nhà tắm, lúc lau người
chuông điện thoại lại réo. Đang đứng trước gương bôi kem dưỡng, lần này cuối
cùng Y Y nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt mình trong gương.
Cô
hiểu chồng mình, Ngưu Chấn Thanh là người tính tình chắc chắn. Nếu anh tin chắc
là cô ở nhà, gọi hai cuộc không bắt máy, chắc chắn cú điện thoại tiếp theo sẽ gọi
cho cô Trương, sau đó xác định rốt cục cô đang làm gì, việc gì phải gọi liên tục
như vậy, bận rộn hơn cả khi còn đang yêu nhau. Nhưng muộn thế này rồi, ngoài
anh ra còn ai gọi cho cô nữa? Xảy ra chuyện gì mà lại sốt ruột như vậy?
Quấn
khăn tắm vào người bước đến bên giường, cô đưa một tay ra tìm điện thoại trong
túi xách, tiếng nhạc réo rắt không ngớt, khiến cô có phần sốt ruột. Vừa sờ thấy
điện thoại, cô bèn bấm nút nghe đưa lên tai, “Có chuyện gì vậy? Em vừa tắm
xong”.
“Y
Y, anh đây”. Đầu bên kia là giọng nói rất trầm, rất quen thuộc. Đâu chỉ mỗi quen
thuộc, mà thực sự là khắc cốt ghi tâm. Máy điện thoại trở nên nóng ran, tay cô
run run, không cầm chắc được, suýt thì tuột ra khỏi tay.
Trấn
tĩnh lại một lát, lúc cất tiếng, giọng cô lạnh lùng hơn rất nhiều, “Sao lại là
anh? Có chuyện gì vậy?”.
“Y
Y, anh đợi em ở chỗ cũ, em có đến không?”. Là anh. Từ trước đến nay anh rất kiệm
lời, mấy chữ ngắn ngủi nói rất chậm rãi, nghe bên tai lại cảm thấy khó khăn,
dài dằng dặc.
“Xin
lỗi, em không hiểu anh đang nói gì”.
Đầu
bên kia không nói gì, dường như anh đang ở một nơi rộng rãi mênh mông, thấp
thoáng có tiếng côn trùng kêu, khiến điện thoại càng trở nên yên tĩnh, ngay cả
tiếng thở cũng bị phóng đại lên mấy lần.
Chỗ
cũ? Thôi đi, thời gian trôi qua, thế gian này có nơi nào vĩnh viễn không bao giờ
thay đổi?
Anh
không nói gì, cô cũng không nói thêm gì nữa. Im lặng trong mấy giây, ngón tay
cô bấm nút ngắt cuộc gọi rất dứt khoát.
Sau
khi ngắt cuộc gọi, cô ném điện thoại xuống giường, nghĩ một lát, lại cúi người
cầm lên, tắt máy.
Phòng
ngủ quá yên tĩnh, sau khi ngồi lên giường, cô bật ti vi lên, để tiếng người nói
vọng ra.
Ti
vi đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập nhạt nhẽo và cũ rích như hàng
trăm bộ phim khác, nhân vật nữ chính vừa bị bỏ rơi, đứng trên đường khóc thổn
thức.
Không
hề cảm thấy động lòng, cô mở mắt thần người, rất nhiều khoảnh khắc vụn vặt của
quá khứ lần lượt hiện về. Cô nghĩ mình đã sống an nhàn quá lâu, vì thế gần đây
mới nghĩ ngợi lung tung, lại bị những chuyện không đâu vào đâu quấy rối.
Người
đàn ông mà mình đã bỏ từ lâu, tình cảm đã kết thúc từ lâu... Hôm làm đám cưới
không phải đã nghĩ kỹ rồi đó sao? Kiếp này đã an bài rồi,
an nhàn phú quý. Cô đã lựa chọn một người đàn ông, và người đàn ông này tốt với
cô.
Có người phụ nữ nào không theo đuổi
những thứ này? Chỉ có điều một số người đã lãng phí tuổi xuân, để theo đuổi những
cảm giác hư ảo, sau khi vấp ngã vô số lần mới hiểu ra điều này. Người nào may mắn,
sau khi đã hiểu ra vấn đề thì được thỏa nguyện; người nào bất hạnh, cả cuộc đời
bị mình làm cho dang dở.
Cô chỉ là người ngay từ đầu đã kiên
định mục tiêu, và hoàn thành nó một cách thuận lợi, không hề lãng phí thời
gian, chính vì thế cô là người phụ nữ có số phận may mắn được mọi người ngưỡng
mộ, có ai không thầm ghen tỵ với cô?
Cô thầm nhắc đi nhắc lại những lời
đó trong lòng.
Chiếc đèn đặt đầu giường mang phong
cách phỏng cổ với những chùm tua rua màu vàng rủ xuống. Ánh đèn màu trắng sữa tỏa
khắp gian phòng rất dễ chịu, ngày ngày gấm vóc lụa là ăn ngon mặc đẹp... Cô là
cô gái được thoát khỏi cái nơi tựa ổ chó đó, còn có gì là không vui nữa?
Sau khi nghĩ xong, cô tự nói với
mình cười một cái đi, nhưng không sao cười được. Có phần coi thường mình, cuối
cùng cô giận dỗi tắt đi tất cả mọi thứ rồi nằm xuống, kéo chăn lên, đặt tay lên
mắt, ép mình ngủ.
Ngưu Chấn Thanh về nhà rất muộn, buổi
tối còn có cuộc gặp với ông chủ của mấy công ty kiến trúc và người phụ trách
công trường, nói chuyện một hồi, các bên đều hơi nóng nảy. Tình hình đã thay đổi,
dòng vốn ngày càng thiếu, lúc lấy đất ai chẳng đắc ý thỏa mãn? Một năm thời
gian thoáng một cái đã trôi qua, lúc ấy môi trường đầu tư thuận lợi, những dự
án mà mọi người tranh nhau đầu tư giờ đã biến thành một miếng lườn gà, thậm chí
không bằng cả lườn gà, ai cũng muốn tránh mà không kịp.
Lúc xuống xe, lái xe cũng nhận ra
tinh thần anh rất tệ, lúc mở cửa anh ta bèn nói, “Tổng giám đốc Ngưu vất vả
quá”, anh cười cười không trả lời.
Đã hai giờ sáng, khu nhà vắng lặng
như tờ. Lúc mở cửa khắp phòng toát lên vẻ tĩnh mịch khó tả, cảm thấy rất lạ.
Ngôi nhà này được anh đích thân lựa chọn trước khi kết hôn, trước đây chỉ cảm
thấy rộng rãi thoải mái, gần đây càng ngày càng cảm thấy trống trải, cô đơn. Có
lúc một mình về nhà, rõ ràng là biết trong phòng có người đang ngủ, nhưng lại cảm
thấy không hề có hơi người.
Có con có lẽ sẽ tốt hơn! Nếu có
hai, ba đứa con chạy qua chạy lại ở đây thì chắc chắn sẽ phải là một cảnh tượng
hoàn toàn khác.
Suy nghĩ này vừa nảy ra đã vô cùng
mãnh liệt, lúc lên tầng anh rảo bước rất nhanh, đẩy cửa phòng ngủ ra thấy phòng
tối om, trên giường không có một tiếng động, đoán chắc Y Y đã ngủ say từ lâu.
Anh vào phòng tắm, cởi quần áo ra ngắm kỹ mình trong gương.
Đàn ông ở tuổi bốn mươi, anh quanh
năm bận rộn, bôn ba khắp nơi, không biết đã bao lâu rồi không soi gương. Hóa ra
đã già thật rồi, phần eo lỏng lẻo, không có đường nét nào.
Không phải là lúc nghĩ về những
chuyện như thế này. Anh quay mặt đi vào buồng tắm đứng, tắm với một tốc độ rất
nhanh, sau đó lên giường.
Vợ anh đang nằm giữa giường, dường
như từ lâu đã quen với việc chỗ này là của một mình cô ấy. Cô quay lưng về phía
anh, không có tiếng động nào.
Sau khi nằm xuống anh ôm chặt cô từ
phía sau, sau đó xoay người cô lại. Trong bóng tối cô khẽ “í” lên một tiếng, dường
như có vẻ kinh ngạc, nhưng rất ngoan ngoãn, không hề có ý định chống cự đẩy anh
ra.
Đột nhiên anh phát hiện ra đôi mắt
cô nhắm chặt, không hề tỏ ra mừng rỡ, ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ.
Anh cảm thấy thất vọng. Lần đầu
tiên gặp cô, cảm thấy cô mãi mãi là cô bé dẩu môi kéo vạt áo rách đó, và cô
cũng luôn luôn ngưỡng mộ anh, như chú chim non tựa mình vào người khác, cố gắng
thể hiện tốt vai diễn của mình.
Nhưng hiện nay, người phụ nữ nhắm
chặt mắt nằm bên cạnh này lại xa lạ biết bao. Đây chính là vợ anh ư? Tại sao
anh lại không quen nữa?
Tự nhiên không còn cảm thấy hứng thú nữa, anh
liền xoay người sang phía khác.
“Sao vậy?”. Cô mở mắt ra nhìn anh,
giọng hỏi rất khẽ.
“Không sao cả, có lẽ là do mệt
quá”. Đôi mắt cô rất đẹp, lúc nhìn anh long lanh, sáng người. Mặc dù phòng ngủ
tối om, nhưng anh đã quen, dù tối đến đâu cũng cũng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt
với lòng trắng lòng đen rất rõ ràng đó.
Đây
là vợ anh mà! Anh đã rụt rè chờ đợi bao nhiêu năm, đợi cô trưởng thành, rồi lại
đợi cô cam tâm tình nguyện lấy mình làm chồng. Trước đây cho dù mệt mỏi đến
đâu, chỉ cần nhìn thấy cô là anh cảm thấy mãn nguyện. Bây giờ tại sao lại như vậy?
Lại cảm thấy cô thật xa lạ.
Tự
thấy áy náy, anh đưa tay ra ôm cô vào ngực mình, cúi đầu nói “Anh xin lỗi”.
Cô
biết trả lời thế nào? Chồng mình đang nằm bên cạnh, vừa nãy anh muốn làm tình với
cô, họ có rất ít thời gian ở bên nhau, đây là lần đầu tiên trong tháng này, có
thể cũng là lần cuối cùng, nhưng anh đã bỏ cuộc giữa chừng.
Y
Y đưa tay ra sờ lên mặt anh, Ngưu Chấn Thanh già trước tuổi, phần trán nối hai
lông mày khá nhăn, gần đây nếp nhăn đó càng hằn sâu hơn. Cô lặng lẽ thở dài,
không có ý gì oán trách, chỉ cảm thấy thế gian này không ai là không đáng
thương cả.
Sau
khi chia tay với Y Y, Tiền Đa Đa lên xe ngồi một mình và bắt đầu thở dài. Vừa
nãy chỉ là cố gắng cười nói trước mặt Y Y, có hay không có cảm giác đương nhiên
sẽ khác nhau. Sao cô lại không biết chứ?
Đâu
phải là chưa yêu bao giờ đâu, đâu phải không biết sự khác biệt giữa hai cái
đâu.
Yêu
không như vậy, cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Hóa ra anh cũng ở đây - yêu là
chuyện khó hơn lên trời.
Nhưng hiện giờ cái mà cô cần không phải là yêu,
mà là hôn nhân.
Lúc đầu cô tưởng rằng kết hôn không có gì là
khó, kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ cũng được, tổ chức quyết định cũng được.
Những người muốn kết hôn chủ yếu là những chàng trai cô gái si tình nhưng gặp
trắc trở trong chuyện tình cảm, khắc phục bản thân mình, chỉ cần chấp nhận được
về mặt sinh lý, tâm lý, có thể kết hôn bất cứ lúc nào.

