Trà trộn phòng con gái - Phần 01
Ngày tám tháng ba, ánh nắng mùa
xuân rạng rỡ, những đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời.
Tôi đóng cửa sổ bên cạnh, đồng
hồ chỉ đúng mười hai giờ, cầm chùm chìa khóa lên, đi vào thang máy.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đóng
cửa thang máy, đột nhiên một chiếc xe đẩy hàng chen vào. Trên xe chất đầy những
cuốn sách mới xuất bản gần đây, đống sách cao đúng bằng chiều cao của một người,
tôi phải đứng nép vào góc thang máy. Vừa rồi tôi còn tắm nắng bên cửa sổ phòng
làm việc, chớp mắt đã bị vùi vào góc nhỏ tối tăm.
Hớ, không biết ai không biết
phép tắc là gì thế này, đến thang máy vận chuyển hàng cũng không biết dùng nữa!
Tôi đang định nổi trận lôi đình
thì bỗng nhiên phía trước chồng sách cao nửa mét, giọng nói ngọt ngào của một
cô gái vang lên “Chị Trình, hết giờ làm rồi đấy ạ?”.
Tôi nhận ra giọng nói này, đây
là Tạ Tiểu Phàm, nhân viên mới của phòng phát hành, tốt nghiệp trường Phúc Đán,
tôi cũng đã gặp cô bé vài lần, trông cũng xinh xắn, chỉ có điều cảm giác cô bé
làm việc không được nhanh nhẹn cho lắm.
“Tiểu Phàm, sao em vẫn chưa về?”.
Tiếp đó là câu trả lời của Trình Lộ.
Người phụ nữ này… Tai tôi phút
chốc đã dựng đứng lên.
“Em cũng sắp về rồi đây ạ, chuyển
chỗ sách này xuống tầng hai là ok thôi ạ”. Vẫn là giọng nói ngọt ngào của Tạ Tiểu
Phàm.
“Tiểu Phàm này, sau này khi nào
phải vận chuyển nhiều đồ như vậy thì dùng thang máy vận chuyển hàng nhé. Cho dù
chỉ có hai ba tầng thì cũng không được nhân tiện, không được sử dụng thang máy
thông thường, đây là quy định của công ty, biết chưa?”. Trình Lộ nói tiếp.
“Sau này em sẽ chú ý, chị
Trình. Em thấy thang máy vận chuyển hàng đang lắp đặt, thầy Thẩm dưới tầng hai
thì lại yêu cầu em phải chuyển số sách này xuống trước khi hết giờ, nên em mới
dùng thang máy này.” Tạ Tiểu Phàm giải thích.
“Ừm, chị cũng chỉ nhắc nhở em
thôi. Hôm nay được nghỉ sớm, em có dự định gì không?”. Trình Lộ hỏi cô bé.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tuy nấp trong góc thang máy
nghe trộm phụ nữ nói chuyện là không có “đạo đức” cho lắm, nhưng tôi bị ép đứng
vào góc, sau chồng sách cao chót vót, bọn họ cũng không hề phát hiện ra, lúc
này nếu tôi lên tiếng thì sẽ càng lúng túng hơn.
Cầu cho cái thang máy này không
gặp sự cố giữa chừng vì đống sách nặng nề này, nếu không, ba người trong một
cái thang máy, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Tôi thầm nghĩ.
“Cũng không có gì đặc biệt ạ.
Em định đến cửa hàng Triumph, hôm nay có giảm giá đấy chị”. Tạ Tiểu Phàm nói.
“Ồ, có giảm giá sao?”
Nghe giọng nói của Trình Lộ, có
vẻ như rất có hứng thú.
“Tiểu Phàm, chị thấy dáng em rất
đẹp, chắc là quả áo cỡ C nhỉ”. Trình Lộ nói.
“Đâu có, chỉ B+ thôi ạ. Dáng chị
Trình Lộ mới đẹp, eo thon nhỏ, chân lại dài, bọn em đều vô cùng hâm mộ chị”.
Thang máy vẫn di chuyển chậm rề
rề, tôi đứng trong xó mà không ai để ý, nghe hai người phụ nữ khen ngợi lẫn
nhau mà mồ hôi lạnh toát ra từng đợt từng đợt trong lòng.
“Chị Trình, chị xinh đẹp như vậy,
chắc bạn trai chị đẹp trai lắm nhỉ?”. Đột nhiên Tạ Tiểu Phàm hỏi.
“Công việc bận vậy, làm gì có
thời gian tìm bạn trai. Hơn nữa, đàn ông cũng chẳng được mấy người ra hồn”. Nhắc
đến đàn ông, giọng nói của Trình Lộ càng lúc càng lạnh lùng.
“Chị Trình, không phải em lắm
chuyện đâu, nhưng bọn em đều thấy chị và cái anh Lương Mân phòng Thị trường rất
hợp nhau, chị đã từng cân nhắc chưa? Bọn em cảm thấy anh ấy có vẻ thích chị,
hơn thế anh ấy cũng rất đẹp trai nữa”.
Tôi đứng nấp đằng sau, lòng bỗng
thấy hồi hộp.
“Hứ, loại đàn ông đó, có cho chị
cũng không thèm. Còn Lương Mân nữa chứ, có mà Điêu Dân(*) thì có! Tiểu Phàm, chị
cảnh báo em, đừng để bị hắn ta dụ dỗ. Một số loại đàn ông, bề ngoài thì đường
đường chính chính, nhưng trong lòng thì không biết đen tối đến mức nào”.
(*) Tên của Lương Mân trong tiếng
Trung đồng âm với Lương Dân (ND).
Chính mình đen tối còn nói người
khác đen tối, loại phụ nữ xấu tính điển hình do thiếu sự quan tâm của đàn ông…
Tôi đứng sau thầm nghĩ trong bụng.
“Đúng rồi, em định đi xem loại
áo ngực gì thế?”. Có lẽ cảm thấy bản thân nói xấu đồng nghiệp trước mặt người mới
vào làm việc trong công ty khá mất hình tượng, Trình Lộ liền đổi chủ đề, hỏi.
“Tháng này Triumph mới ra một
loại áo ngực mới, đặc biệt nâng ngực. Không để lại vết hằn, lại có đệm lót mềm
mại. Hôm nay em định đi xem, hơi đắt một chút, hơn sáu trăm tệ, không biết giảm
giá rồi có đỡ hơn không nữa”.
“Rất nâng ngực sao?”. Trình Lộ
hỏi giọng rất nhẹ, như đang nói thầm với chính mình.
“Vâng, có thể nâng đến đây
cơ!”. Phía trước chồng sách, câu trả lời của Tạ Tiểu Phàm vọng lại.
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng
vẻ Tạ Tiểu Phàm lấy hai tay vẽ trên ngực Trình Lộ, suýt nữa thì phì ra. Trước
đây tôi không hề tin vận mệnh của người phụ nữ nằm ở ngực, nhưng bây giờ thì
hoàn toàn tin rồi.
Ding, thang máy đột ngột dừng lại.
Tôi đang nghi ngờ liệu có phải thang máy gặp sự cố hay không, thì tầm nhìn trước
mắt đột nhiên thoáng đãng, chiếc xe kéo đã bị lôi ra khỏi thang máy. Hóa ra đã
đến tầng hai.
“Chị Trình, tạm biệt chị”. Tạ
Tiểu Phàm đứng bên ngoài thang máy nói. Vì chồng sách cao chót vót đã che mất tầm
nhìn nên cô bé vẫn không phát hiện ra tôi đứng trong góc.
“Tạm biệt”. Trình Lộ vẫy tay với
Tiểu Phàm. Cổ tay cô ta rất trắng, hai chiếc vòng ngọc phát ra tiếng leng keng,
cũng gọi là có chút khí chất.
Cửa thang máy tự động đóng lại,
từ từ di chuyển xuống tầng dưới. Dường như Trình Lộ không nhìn thấy tôi, cô ta
thở dài, nghĩ mình lại xót cho thân, tiếp đó đặt hai tay trước ngực, làm bộ
nâng lên phía trên. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cô ta đang nghĩ đến kiểu
áo ngực đó của Triumph.
Lần này tôi không nhịn nổi nữa,
cuối cùng cười phì một tiếng.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy
tôi, vẻ mặt lúng túng. Rồi đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, lườm tôi, “Anh vào đây từ
lúc nào!”.
“Ai đó cứ nhất định phải đeo ngực
giả mới dám đi làm, quả là đáng thương”. Tôi cười nói.
“Đồ chết giẫm!”. Đôi mắt Trình
Lộ trừng lên càng to hơn, nhất thời không nghĩ ra được lời nào đá lại. Cô ta
không nhất thiết phải chứng minh cho tôi thấy ngực của cô ta không phải hàng giả
ngay tại chỗ. Thực ra, dáng người cô ta cũng rất chuẩn, chỉ có điều phụ nữ vĩnh
viễn không bao giờ thỏa mãn với dáng người của họ.
Tôi ở phòng Thị trường, cô ta ở
phòng Bản quyền, cùng trên tầng sáu, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng. Nếu
tính đến thời gian làm việc tại công ty, tôi một năm, cô ta hai năm, cũng gần
ngang bằng nhau. Chỉ có điều cô ta khá may mắn, năm ngoái giám đốc phòng Bản
quyền nhảy việc đến công ty khác, nên cô ta được thăng cấp lên vị trí giám đốc.
Nhưng tôi cũng không hề kém cỏi, mới làm việc một năm đã trở thành một nhân vật
không thể thiếu trong công ty, mỗi quyển sách bán chạy của công ty đều có công
lao to lớn của tôi.
Tôi cũng quên mất là đã kết oán
với cô ta ở đâu, lúc nào và vì lý do ra sao, tóm lại, mỗi lần gặp nhau, đấu khẩu
đã trở thành chuyện cơm bữa.
“Chính anh là người về sớm nhất,
hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ mùng tám tháng ba, sao không nghĩ xem tại làm
sao anh lại xin nghỉ”. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Trình Lộ cũng nói ra được một
câu nhạo báng.
“Xí, cái đó thì có ăn nhằm gì.
Bây giờ đàn ông còn có “nghỉ đẻ” cơ mà”. Tôi lườm cô ta một cái, “Tôi đi hẹn hò,
không giống ai đó, vội vội vàng vàng tan làm, chỉ để về nhà ngủ. Đàn bà ngực
lép, quả nhiên phải bổ sung thêm bằng cách ngủ bù”.
“Hừ! Miệng chó không thể khạc
ra ngà voi! Anh mà hẹn hò á? Ai thèm tin!”.
Trình Lộ còn chưa nói xong,
không ngờ thang máy đã xuống đến tầng một, tôi không thèm nhìn cô ta, đi thẳng
ra ngoài.
Tít tít. Bãi đỗ xe tràn ngập
ánh nắng, một chiếc BMW 320i màu trắng chợt sáng đèn.
Trên thực tế, đúng là tôi có một
cuộc hẹn hò.
Nhưng, chiếc xe này không phải
tôi đi mượn. “Cô nàng” là do tôi nhân dịp thị trường cổ phiếu đang vô cùng hot
năm 2007, vừa viết luận văn tốt nghiệp, vừa đi tìm việc, vừa chơi cổ phiếu, cuối
cùng thắng được. Tốt nghiệp suôn sẻ, công việc suôn sẻ, kiếm tiền suôn sẻ, lại
kịp thời rút lui khỏi thị trường cổ phiếu trước khi thị trường xuống dốc vào
năm 2008, gộp lại đủ tiền mua một chiếc xe xịn, ngoài ra còn phí bảo dưỡng xe
trong năm năm, cũng gọi là một chút thành công nho nhỏ trong cuộc đời. Có lẽ,
điều này chứng minh tôi có khả năng nhạy cảm trời phú về thị trường, nếu không,
những cuốn sách mới toe qua tay tôi cũng không bán chạy như vậy, do đó nhận được
sự coi trọng của tổng giám đốc công ty.
Xin tự giới thiệu một chút, tôi
là Lương Mân, bề ngoài thì thời thượng, bên trong thì bảo thủ, cơ thể khỏe mạnh,
thích những người phụ nữ biết gấp quần áo. Tuổi không lớn cũng không nhỏ, chỉ
yêu không cưới. Không có công ty, không có cổ phiếu, chỉ có học vị. Hiện tại
đang làm việc tại một công ty xuất bản bình thường, tính cách tạm ổn, không tốt
cũng không xấu, không thật thà tuyệt đối, nhưng cũng chưa bao giờ đem mấy cây kẹo
đi dụ dỗ các bé bên đường.
Nơi phải đi hôm nay là vịnh
Thanh Thủy, người sẽ gặp là một cô bạn do bạn của bạn của bạn giới thiệu, nói
tóm lại là một cô gái xinh đẹp.
Cô nàng BMW chạy êm như ru, rất
thoải mái, tôi nhìn gương chiếu hậu, thấy Trình Lộ đang vẫy tay gọi taxi. Trong
công ty không thiếu gì các cô thanh tao, nhưng người bình thường đoan trang
xinh đẹp lại luôn bị tôi chọc cho đến mức nhe răng nghiến lợi thì chỉ có mình
cô ta.
Không phải tôi thích chọc cô
ta, chỉ có điều tính cách không hợp nhau. Chiếc BMW tăng tốc lên tám mươi
kilomet một giờ, khiến cho bóng hình cô ta chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.
Thời gian hẹn là một giờ, địa
điểm là tầng một của khu chung cư nơi cô gái ở. Tôi đến đúng giờ, sau đó bắt đầu
chờ đợi. Không nhớ rõ lần yêu đương trước là khi nào, hình như ba bốn tháng trước.
Cứ tính theo tần suất này, tôi
vẫn chưa thuộc loại đào hoa.
Sau nửa tiếng, người vẫn chưa
thấy xuống. Tôi bắt đầu lau xe. Lau hết trong lại đến ngoài.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, chiếc
xe đã được lau sạch bóng như lúc mới mua.
Cuối cùng cô gái trang điểm vô
cùng xinh đẹp cũng xuất hiện. Cô ta mặc chiếc áo len dệt kim, phối thêm chiếc
vòng cổ dài, dáng dấp và khuôn mặt đều đáng được điểm cao.
“Woa, chiếc xe đẹp quá, chúng
ta đi đâu ăn nhỉ?”. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào.
“Anh nghĩ anh không đi ăn đâu”.
Tôi cũng cười.
“Anh nói vậy là ý gì?”. Cô ta
ngước đôi mắt to vô tội lên, hàng lông mi đã được tô điểm, khẽ rung động.
Tôi lại cười, “Anh đợi em xuống
để từ biệt”.
Cô ta đứng đờ tại chỗ, còn chưa
kịp phản ứng lại thì tôi đã lên xe đi mất.
Tôi không thích chờ đợi người
khác, đúng giờ là nguyên tắc cơ bản, xinh đẹp không phải là lý do bắt người
khác phải chờ đợi. Chỉ có một người từng khiến tôi nhẫn nại chờ quá một tiếng,
đó cũng là lần duy nhất.
Chiếc BMW nhanh chóng rời khỏi
khu chung cư chạy về một hướng khác của thành phố. Không biết tại sao, hủy bỏ
buổi hẹn, nhưng trong lòng tôi lại khoan khoái hơn rất nhiều.
“Hoa Gian Phường” nghe như tên
của một cửa hàng hoa, thực ra là một phòng khám tâm lý. Tôi luôn cảm thấy ở
Trung Quốc mở một cửa hàng hoa còn có tiền đồ hơn mở phòng khám tâm lý.
Trước đây tôi không hiểu trong
xã hội Trung Quốc phòng khám tâm lý làm sao mà có thể tồn tại được. Nhưng sau
này khi biết, tài sản của ông bố Đại Bính vượt quá năm triệu thì đã thông suốt
điều này.
Người ta nói những kẻ theo chủ
nghĩa lý tưởng đều rất ngây thơ chất phác, câu này nếu ứng dụng vào Đại Bính
thì lại ngược lại. Đại Bính là một trong những tên vô liêm sỉ nhất mà tôi từng
gặp.
Cậu ta không muốn lãng phí bốn
năm học chuyên ngành tâm lý, vì thế, sự khác biệt cuối cùng là, tôi kiếm được
tiền, còn cậu ta thì lỗ vốn.
Khi tôi bước vào “Hoa Gian Phường”,
cậu ta đang ngáy khò khò. Thật khó tưởng tượng, cậu ta chính là bác sĩ tâm lý
duy nhất được cấp giấy chứng nhận trong cả cái thành phố Bình Hải hơn năm triệu
dân này - tôi nghĩ, không có người nào khác lại ngu ngốc đến mức mở một phòng
khám tâm lý mà biết chắc chỉ có lỗ vốn chứ không kiếm được đồng nào, lại còn tự
xưng là “kiên trì lý tưởng”, “người sáng lập của ngành tâm lý Trung Quốc”…
Ding ding… cửa ra vào treo một
cái chuông, tôi vừa mở cửa thì cậu ta tỉnh giấc.
Cậu ta vội vàng lau nước dãi,
nước mũi, nước mắt, ngồi thẳng lên, nhìn thấy tôi, lại uể oải, “Ôi dào, hóa ra
là cậu”.
Bổ sung thêm một câu, cậu ta
cũng là một trong những tên thô lỗ nhất mà tôi từng gặp, có lẽ cũng là bác sĩ
tâm lý thô lỗ nhất Trung Quốc.
“Đợi đã! Để tớ đoán xem lý do cậu
đến đây là gì nhé!”. Không đợi tôi mở lời, đột nhiên cậu ta giơ tay lên.
“Được, cậu thử đoán xem”. Tôi mỉm
cười, ngồi xuống, nghịch ngợm những thứ treo xung quanh.
“Chắc chắn là lại chia tay với
người yêu rồi!”. Đại Bính nói.
“Sao lại nói là ‘lại’?”. Tôi hỏi
cậu ta.
“Ôi dào, từ ngày tớ quen biết cậu
thời đại học đến bây giờ, cậu có cô bạn gái nào vượt quá một tuần”. Đại Bính cười
vẻ đắc ý, mặt lộ rõ sự sung sướng trước đau khổ của người khác.
Tôi cũng không thèm giải thích,
chỉ cười. Đã quen với cuộc sống độc thân, dường như bên cạnh sẽ chẳng bao giờ
có được người con gái dịu dàng nào nữa.
“Này, không phải cậu là loại
người không thích đàn bà đấy chứ?”. Đột nhiên Đại Bính hỏi tôi.
“Không thích đàn bà, lẽ nào tớ
thích đàn ông?”. Tôi nhặt một tờ bệnh án bên cạnh lên, ném về phía cậu ta.
“Sao cậu biết là cậu không phải
như thế? Rất nhiều người ban đầu cho rằng họ không phải, sau đó mới biết thì ra
là không dám đối diện. Gần đây tớ đang đọc một quyển sách, liên quan đến đồng
tính ẩn…”.
Mười mấy tờ bệnh án cuộn lại đã
được nhét vào mồm cậu ta. Tôi một tay nắm lấy bệnh án, tay còn lại đã nắm thành
quả đấm, giơ ra trước trán cậu ta.
“Hừ hừ hừ,” Đại Bính đẩy cuộn bệnh
án ra, vẫn không cam tâm, nói “Giờ thì tớ đã hiểu, tại sao mỗi cô bạn gái của cậu
đều không được mấy hơi, hóa ra ngay từ đầu cậu đã chỉ thích đàn ông. Thảo nào
sau khi tốt nghiệp vẫn muốn ở cùng nhà với tớ, hóa ra là có ý đồ với ‘sắc đẹp’
của tớ…”.
“Có ý đồ với ai chứ không bao
giờ có ý đồ với cậu!”. Tôi thụi cho Đại Bính một cái. Có lẽ đây gọi là vỏ quýt
dày có móng tay nhọn, ở công ty tôi có thể chọc cho Trình Lộ tức giận thì ra
ngoài tôi lại rất dễ bị tên khốn Đại Bính này chọc cho tức điên lên.
Thân hình Đại Bính to béo,
nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, tránh được cú đấm của tôi rồi thở dài:
“Haizz, nói thật, hôm nay cậu chuyển ra ngoài đi”.
“Đi á, tiền nhà tháng này chẳng
phải tớ đã đưa cho cậu rồi sao?”.
“Tiền nhà tớ sẽ trả lại cho cậu,
cậu tìm chỗ nào khác mà ở đi”. Đại Bính lắc lắc cái đầu béo ú, ngượng ngùng
nói.
“Cậu nói thật đấy hả?”.
“Ờ, dạo này kiếm được một mỹ nữ,
thân hình rất bốc lửa, muốn tiến xa hơn với cô ấy, nếu không sống một mình, e
không tiện cho lắm. Cậu cứ coi như tớ trọng sắc khinh bạn đi, tớ trả thêm cho cậu
một tháng tiền nhà nữa, cậu ra ngoài thuê nhà đi”. Đại Bính vừa nói, vừa lôi ví
ra, xem vẻ không phải trêu đùa.
“Sao không nói sớm! Bây giờ bảo
tớ ra ngoài tìm nhà thì biết tìm ở đâu chứ!”.
“Tớ định chờ tìm cơ hội nói với
cậu, nhưng ai ngờ hôm nay cô ấy lại muốn đến nhà mình chơi. Người anh em tốt,
người anh em tốt, hay là hôm nay cậu ngủ ở ngoài, mai hãy về…”.
Tôi đã “sống chung” với Đại
Bính hơn một năm, chưa bao giờ bị cậu ta đuổi ra ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện Đại
Bính có thể gặp được người phụ nữ có ý với cậu ta cũng không dễ dàng gì, cũng
hơi mềm lòng.
Đại Bính tướng mạo bình thường,
nhưng lại rất trượng nghĩa, không bao giờ để bụng. Càng đáng quý hơn là cậu ta chưa
bao giờ để lộ gia thế, nếu không phải đã quen cậu ta hơn ba năm, tôi cũng không
biết nhà cậu ta rất giàu có, vì thế nếu có cô gái nào để ý đến cậu ta, tuyệt đối
không phải nhằm vào tiền của cậu ta.
“Được rồi, rời xa tớ, cậu hãy
mau đi tìm lấy người đàn ông của cậu đi!”. Đại Bính vỗ mạnh vào vai tôi, nói
to.
“Còn nói tớ đồng tính là tớ giận
đấy!”. Tôi hét về phía cậu ta. Trong lòng nghĩ đến chuyện phải tìm một căn
phòng khác, cảm thấy hơi bực mình, lại thêm việc Đại Bính trêu đùa kiểu đó,
càng khiến tôi không vui.
“Ai đồng tính cơ?”.
Đột nhiên, từ cửa vọng lại giọng
nói êm dịu của một cô gái.
Tôi và Đại Bính đồng thời nhìn
ra cửa.
“Tô Tô, sao hôm nay em lại đến
đây?”. Đại Bính lập tức đổi thành bộ mặt cười thân thiện, quay về phía cô bé hỏi.
Tôi nhân cơ hội săm soi cô bé
tên Tô Tô đó.
Cô bé mặc một chiếc váy liền
thân màu xanh da trời cổ rộng làm nổi bật những đường cong xinh đẹp mềm mại ở
thân trên, còn thân dưới bó sát hông trông vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu. Chiếc áo
hai dây màu xám và quần tất màu đen khiến cho cô bé đầy vẻ hoạt bát, trẻ trung
hấp dẫn. Đôi bốt bẻ cổ màu vàng nâu kết hợp với đống dây chuyền đồng xu nhiều lớp
trông sống động vô cùng.
Mục tiêu của Đại Bính chắc
không phải là cô bé này chứ. Tuy cậu ta cứ một điều mỹ nữ, hai điều mỹ nữ,
nhưng người xinh đẹp cỡ cô bé này mà thích Đại Bính thì chắc trời sập quá.
Trong lòng tôi rất kinh ngạc.
“Hôm nay được nghỉ học, nên em
đến đây thăm anh. Em mang cho anh bánh trứng đấy, em mua trên đường đến đây vẫn
còn nóng”. Tô Tô tiến lại, mở hộp ra, để lộ chiếc bánh thơm phưng phức vẫn còn
nóng hôi hổi.
Thảo nào trông cô bé nhí nhảnh
đáng yêu thế, thì ra vẫn đang là sinh viên… Không đúng! Có thể có một cô sinh
viên thích cái tên Đại Bính này sao?
Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc.
“Anh ấy là ai thế ạ?”. Tô Tô hỏi
Đại Bính.
“À, một người bạn của anh, là
gay, đến đây để giải quyết vấn đề tâm lý ấy mà. Lương Mân, nói ra thì Tô Tô là
bạn học cùng trường với cậu đấy, cô bé cũng là sinh viên Học viện Thương mại
Hoa Đông”. Đại Bính nói.
“Gay á?”. Tô Tô chớp chớp đôi mắt
long lanh, hiếu kỳ nhìn tôi.
“Tống Đại Bính, cậu đừng có quá
đáng!”. Lúc đầu tôi không hiểu được gay là cái gì, đợi đến khi hiểu ra tôi lập
tức đập bàn thật mạnh, chiếc bánh trong hộp cũng nhảy lên nửa mét.
Tô Tô vẫn tò mò nhìn tôi, hỏi
tiếp Đại Bính, “Anh ấy thực sự là gay?”.
“Thật mà, thật mà. Anh nói phải
là phải”. Đại Bính vừa nói vừa lùi ra sau, sợ tôi đánh cậu ta.
Tôi đang định cầm chiếc bánh trứng
còn nóng hổi lên ném vào mặt Đại Bính, đột nhiên bị một bàn tay mềm mại giữ lại.
“Anh thật sự là gay? Tốt quá rồi!”.
Cũng không biết đầu óc cô bé Tô Tô này có vấn đề gì, tự nhiên lại vui sướng,
kéo tôi chạy ra khỏi phòng khám.
“Bác sĩ Tống, lần sau em lại đến
thăm anh nhé!”. Tô Tô vừa lôi tôi chạy ra ngoài vừa ngoảnh đầu lại hét to.
Lúc này tôi mới biết Tô Tô chỉ
là một người bạn bình thường của Đại Bính chứ không phải bạn gái cậu ta. Tôi thở
phào vì nếu không, thế giới này quá không công bằng. Tôi nhìn thấy Đại Bính đứng
trong phòng khám vừa cười vừa lắc lắc đầu, chỉ vào tim, ý bảo tôi phải nắm bắt
lấy cơ hội, quen biết cô bé Tô Tô này.
“Này, em lôi anh đi đâu thế?”.
Đi ra ngoài được mấy bước, tôi hỏi.
Tô Tô ôm chặt lấy khuỷu tay
tôi, cứ như sợ tôi bay mất không bằng. Tuy bị cô tiểu mỹ nữ này quyến rũ cũng
không phải chuyện gì xấu, nhưng lý do mơ hồ cũng khiến người ta lo lắng bất an.
“Đi coi mặt!”. Tô Tô tươi cười,
rạng rỡ như ánh mặt trời lúc mười giờ sáng.
“Coi mặt gì chứ?”. Tôi lại hỏi
cô bé.
“Đi cùng em là biết ngay thôi
mà! Ở cách đây không xa đâu ạ!”. Tô Tô kéo tôi chạy thật nhanh. Thật không hiểu
nổi, cô bé chỉ cao khoảng hơn một mét sáu lại có sức lực mạnh mẽ đến thế.
Cô bé kéo tôi chạy mấy trăm mét
rồi ép tôi bước vào một quán café và cùng tiến lại một bàn bên cạnh cửa sổ, “Chị
Linh Huyên! Chị Hiểu Ngưng! Em tìm thấy một người rồi! Các chị xem có phù hợp
không?”.
Cô bé thở hổn hà hổn hển, đẩy
tôi đến cạnh bàn.
Chỉ thấy ngồi bên bàn là hai cô
gái vô cùng xinh đẹp: một cô mặc bộ đồ màu đỏ cổ điển, ruy băng trước ngực gợi
cảm, làn da thoắt ẩn thoắt hiện, đầy cảm giác ngọt ngào dịu dàng; một cô mặc bộ
đồ màu trắng, bộ đồ được thiết kế đơn giản, nhưng có lẽ không rẻ chút nào, lộ
rõ vẻ sang trọng, thân váy trơn, không hoa văn ẩn chứa một cá tính nhẹ nhàng,
phần vai phủ ren lụa, lại mang chút yêu kiều của công chúa, cho người ta cảm
giác mát mẻ thoải mái.
Lại thêm cô bé Tô Tô mặc bộ đồ
màu xanh da trời như thiên thần này, đột nhiên tôi bị ba mỹ nữ “tuyệt thế giai
nhân” này bao quanh.
Xem nào! Coi mặt! Ba cô gái
này, tôi coi mặt với cô nào cũng không bị thiệt!
Khi tôi đang ngắm nghía ba cô
gái thì họ cũng đang ngắm nghía tôi. Tô Tô cư xử với tôi như với một người đã
thân quen từ lâu, vui vẻ kéo tôi đến trước mặt họ, “Chị Linh Huyên, chị Hiểu
Ngưng, các chị thấy anh ấy thế nào?”.
Cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu đỏ
kéo Tô Tô về phía mình, hỏi nhỏ: “Tô Tô, chị hỏi em. Bác sĩ Tống này đã có bạn
gái chưa?”.
“Chị Linh Huyên, anh ấy không
phải là bác sĩ Tống! Anh ấy là… Ây da, em cũng không biết tên anh ấy là gì. Nói
chung, chị đừng có để ý đến anh ấy, anh ấy không phải dành cho chị đâu”. Tô Tô
liền ghé lại gần tai cô gái, cố nén nhỏ giọng nói, sau đó, ánh mắt linh hoạt
nhìn bốn phía, lại hỏi tiếp: “Chị Lộ Lộ đâu ạ?”.