Trà trộn phòng con gái - Phần 03

Xem ra người mà Đại Bính tìm là
một cô gái thuộc đẳng cấp nữ hoàng, lần này thì cậu ta tha hồ chịu đủ rồi. Tôi
cười thầm trong lòng, cũng không có hứng thú khám phá khuôn mặt thần bí của bạn
gái Đại Bính, lái nàng BMW rời khỏi “hiện trường”.

Nơi ở của Đại Bính nằm ở phía
đông thành phố, phòng khám của cậu ta ở trung tâm, còn Lam Kiều Hoa Uyển lại nằm
ở phía tây. Nàng BMW trắng của tôi chạy xuyên qua thành phố, trở về Lam Kiều
Hoa Uyển.

Đúng như lời Tô Tô nói, những
món ăn thơm nức do Linh Huyên nấu đang được bày lên bàn cho bữa tối. Đối mặt với
bốn cô gái, tôi vẫn coi mình là người ngoài cuộc, nhanh chóng ăn xong, nhanh
chóng trở về phòng.

Tôi nghĩ, duyên phận giữa tôi
và họ, nhiều nhất cũng chỉ vài ngày. Đợi tôi tìm được căn phòng nào thích hợp,
sẽ không cần phải lưu lại cái nơi nồng nặc mùi son phấn này.

Phòng tôi ở là phòng trước đây
Đới Duy ở, là phòng rộng rãi nhất trong căn hộ chung cư nhỏ độc lập này, cũng
coi như họ không đối xử bạc bẽo với tôi.

Đồ đạc của Đới Duy sớm đã chuyển
đi hết, đồ gia dụng trong phòng rất đầy đủ, cũng không có gì khác thường cả.
Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, kiểm tra kỹ càng lại
một lần nữa, cuối cùng thay chiếc ga trải giường của mình mang từ chỗ Đại Bính
đến.

Cộc cộc. Liền sau hai tiếng gõ
cửa, Tô Tô mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng đẩy cửa bước vào.

“Trước kia đây là phòng của anh
Đới Duy, có được không anh?”. Tô Tô bước vào, mỉm cười nói. Trong tay cô bé cầm
vật gì đó rất dày, hình như là một cuốn album ảnh.

“Ừ, được lắm. Bên ngoài là vườn
hoa, không khí cũng rất trong lành”. Tôi khách khí nói.

Tô Tô vui vẻ mỉm cười, ngồi lên
giường, rồi ôm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi xuống sát lại cô bé. Cơ thể cô bé
mềm mại tỏa mùi hương dịu nhẹ, quả đúng là thiếu nữ mười tám.

“Anh Đới Duy là người rất tốt”.
Đột nhiên Tô Tô cảm khái nói.

Tôi cười, không biết nên nói
gì. Tôi chưa gặp Đới Duy, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng Tô Tô là cô gái rất
tốt.

“Em cho anh xem mặt anh Đới Duy
nhé. Không chừng anh lại thích anh ấy đấy”. Cô bé vừa nói vừa mở vật cầm trong
tay ra, quả nhiên là một cuốn album ảnh.

Nói thật lòng, sự nhiệt tình của
cô bé khiến tôi có chút không thích lắm. Nhưng cũng không nỡ từ chối lòng chân
thành của cô bé.

“Đây chính là anh Đới Duy”. Tô
Tô chỉ vào một chàng trai tuấn tú trong album, cười híp mắt nói với tôi.

Tôi cúi đầu, nhìn thật kỹ, phát
hiện tên gay này không phải loại liễu yếu đào tơ như tưởng tượng của tôi, ngược
lại, là một người đàn ông có vẻ bề ngoài rất nam tính, đôi mắt sâu, sống mũi
cao, cơ thể săn chắc, nói một cách không khoa trương, là một mỹ nam mà rất nhiều
phụ nữ sẽ phải nghiêng ngả.

“Em đã nói anh ấy rất xinh đẹp
mà”. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, Tô Tô đắc ý nói.

“Mọi người sống với nhau bao
lâu rồi?”. Tôi hỏi cô bé.

“Hai năm ạ, chị Lộ Lộ là người
chuyển đến cuối cùng, chị Hiểu Ngưng đến trước chị ấy một thời gian, chị Linh
Huyên thì sớm hơn. Anh Đới Duy là bạn của chị gái em, khi các chị ấy chưa đến,
đều là anh ấy chăm sóc cho em”. Tô Tô cầm cuốn album, nói.

Tôi thấy đằng sau còn rất nhiều
ảnh, cầm lấy giở lung tung xem, phát hiện còn rất nhiều ảnh chụp riêng của từng
người và một số bức ảnh chụp chung.

Trình Lộ trong ảnh rất tươi tắn,
rất xinh đẹp, không hề giống dáng vẻ đứng đắn như ở công ty chút nào.

“Đây là ảnh năm ngoái bọn em chụp
ở đảo Hải Nam… Đây là ảnh năm ngoái chụp ở khu nghỉ mát hồ Thiên Đảo…”. Tô Tô
nhẫn nại giải thích cho tôi.

Tôi thấy có rất nhiều ảnh chụp
chung của Đới Duy và bốn người họ, trong ảnh cô nào cô nấy đều cười tươi như
ánh mặt trời, đặc biệt là Trình Lộ, ảnh ở đảo Hải Nam còn mặc bikini, dáng người
rất đẹp, vượt xa so với tưởng tượng của tôi.

Nếu như Trình Lộ biết Tô Tô đem
ảnh cô ta mặc bikini cho tôi xem, chắc chắn sẽ “giết chết” Tô Tô. Tôi nghĩ thầm.

“Những ngày tháng này thực sự rất
vui, đáng tiếc, anh Đới Duy đi rồi, mấy năm nữa cũng không về”. Xem hết một lượt
các bức ảnh trong album, vẻ mặt Tô Tô tiu nghỉu, thở dài, gấp cuốn album dày cộp
lại.

“Thôi mà, anh nghĩ cậu ấy ở Mỹ
chắc chắn sẽ trấn tĩnh lại thôi”. Tôi an ủi cô bé, nói. Tuy chưa bao giờ gặp Đới
Duy, và tuy tôi vẫn thích phụ nữ, nhưng tự nhiên tôi hy vọng Đới Duy sẽ sống những
ngày thật tốt bên Mỹ.

“Trước đây thực sự rất vui, như
một đại gia đình vậy”. Tô Tô ngả vào lòng tôi, buồn bã.

“Phải rồi, em học ở Học viện
Thương mại Hoa Đông à?”. Đột nhiên tôi hỏi cô bé. Cơ thể mềm mại, cứ như không
có xương vậy, lại không hề có ý đề phòng tôi, tự nhiên làm tôi lóng nga lóng
ngóng.

“Vâng, anh Lương, anh tốt nghiệp
Học viện Thương mại Hoa Đông ạ?”.

“Ừ. Hôm nay Tống Đại Bính nói
em học cùng trường anh, à, chính là bác sĩ Tống đó”.

“Thảo nào em thấy mặt anh rất
quen, hình như gặp ở đâu rồi”.

“Gặp ở đâu? Lúc anh tốt nghiệp,
em còn chưa vào trường mà?”.

“Không phải, đúng là đã gặp ở
đâu rồi, nhìn thấy trên ảnh…”. Tô Tô chau mày lại, trầm ngâm suy nghĩ, trông vô
cùng đáng yêu.

“A! Em nhớ ra rồi! Ở bảng thông
báo của học viện!”. Tô Tô đột ngột vỗ tay, quay đầu lại nhìn tôi, miệng gần như
sắp chạm vào miệng tôi.

Ánh mắt thuần khiết của cô bé
chăm chú nhìn tôi, trên thực tế là đang kiểm tra lại những đặc điểm trên khuôn
mặt tôi, tôi không dám mắt đối mắt lâu với cô bé.

“Anh là chủ tịch hội sinh viên
từ mấy khóa trước, đúng không?”. Tô Tô như tỉnh ngộ ngồi dậy duy trì khoảng
cách mười mấy centimet, nhìn tôi.

“Bức ảnh đó đã lâu lắm rồi, vậy
mà vẫn chưa bị gỡ xuống”. Tôi mỉm cười, cảm thấy hơi ngại ngùng. Đã lâu lắm rồi
không về lại trường, không ngờ những bức ảnh đó vẫn còn trên bảng thông báo bên
ngoài văn phòng học viện.

“Anh giỏi thật đấy, mọi người nói
hồi đó có rất nhiều sinh viên nữ theo đuổi anh”. Tô Tô nhìn tôi bằng ánh mắt
sùng bái như nhìn một minh tinh, giọng điệu cũng thế.

Tôi cười, có chút đắc ý.

“Nhưng bây giờ em đã hiểu vì
sao anh không để mắt đến bọn họ rồi, hóa ra anh thích con trai”.

Câu sau của Tô Tô làm tôi suýt
chút nữa thì thổ huyết mà chết.

Nhưng, cuối cùng tôi cũng giữ vững
được cơ thể, không bị ngã ra khỏi thành giường, vội vàng chuyển chủ đề: “Này,
anh hỏi em, Linh Huyên và Hiểu Ngưng làm công việc gì vậy?”.

“Chị Linh Huyên là giáo viên
trung học, chị Hiểu Ngưng là nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu sinh vật học”.

“Nghiên cứu sinh của viện
nghiên cứu sinh vật học? Giỏi vậy sao?”. Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú, không
hiểu tại sao, ở bên cạnh Tô Tô, giọng điệu nói năng của tôi trở nên rất mềm mỏng.

“Dạ, nhưng cụ thể là làm gì thì
em cũng không rõ”. Tô Tô gật đầu, “Tóm lại là cả ngày đều mặc áo choàng trắng”.

Chắc không phải cô ấy vì thích
mặc đồ trắng mà chọn ngành này chứ, tôi nghĩ thầm. Nhìn qua cách biểu hiện hôm
nay thì thấy Hiểu Ngưng khá lạnh lùng, lại đặc biệt thích màu trắng.

“Em nói nhỏ cho anh biết nhé”.
Đột nhiên Tô Tô ghé sát tai tôi, “Hôm nay suýt nữa thì chị Linh Huyên yêu anh
ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Tiếc là anh không thích phụ nữ, chị ý thất vọng
lắm!”.

Nói xong, cô bé cười ha ha,
trông rất ngây thơ, hồn nhiên.

Linh Huyên… Chính là mỹ nữ vừa
dịu dàng vừa giỏi nấu ăn mặc bộ đồ màu đỏ hả? Bất chợt tôi cảm thấy trái tim
rung động.

Nhưng, tôi lại để ý đến người đẹp
băng tuyết Hiểu Ngưng hơn. Nếu Linh Huyên yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy
tôi cũng có đôi chút cảm giác tương tự như vậy với Hiểu Ngưng.

“Thôi, anh đi ngủ đi! Hôm nay
nói chuyện với anh vui quá!”. Tô Tô gấp cuốn album lại, rồi nhảy xuống giường
như một chú mèo con, rồi lại quay về phía tôi lè lưỡi ra, rời khỏi phòng, “Chúc
anh ngủ ngon nhé!”.

Tôi mỉm cười. Không hiểu sao,
trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đúng là một Tô Tô đáng yêu, tôi cũng chẳng nói
chuyện với cô bé mấy, rõ ràng phần lớn thời gian là cô bé nói.

Linh Huyên, Hiểu Ngưng, lại
thêm một Trình Lộ nữa… Tôi nhìn trần nhà, thở một hơi dài, trong lúc mơ màng,
trong lòng lại thoáng chút gì đó thinh thích.

Sau khi Tô Tô rời khỏi phòng
tôi không lâu, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tôi lặng lẽ nhìn lên trần nhà,
nhắm mắt lại, hình ảnh bộ đồ màu trắng của Hiểu Ngưng hiện lên trong đầu tôi.
Không phải Trình Lộ, không phải Tô Tô, không phải Linh Huyên.

Tôi không biết điều này có
nghĩa là gì, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, tôi thở dài, lấy đống
sách trong túi ra đặt lên giá sách.

Cuối cùng, tôi cầm một cuốn có
tên Bước vào đông y lên, nằm lên giường, đọc ngấu nghiến.

Cho dù ở đâu, thị trường cũng
là sinh mệnh của một công ty. Công ty xuất bản cũng vậy, là “nhân vật quan trọng”
của phòng thị trường, trong vòng một năm tôi đã liên tục lên kế hoạch xuất bản
được ba, bốn cuốn sách bán chạy, kết quả trực tiếp nhất là làm cho tiền thưởng
cuối năm ngoái của tất cả nhân viên trong công ty tăng gấp đôi. Đây không chỉ
là may mắn, tất nhiên đó là thực lực của tôi.

Chính vì vậy, vị thế của tôi
trong công ty cũng rất cao, được thưởng do việc tiêu thụ tăng cao, thậm chí
lương của tôi còn cao hơn một số giám đốc của rất nhiều bộ phận khác trong công
ty. Cho dù là một số quyển sách bán chậm, tôi cũng có thể tạo ra kỳ tích, đạt
được mức tiêu thụ đáng kể. Thực tế, ngoài việc không biết thẩm định bản thảo,
khả năng phán đoán đối với sách của tôi còn chuyên nghiệp hơn mấy “lão pháp sư”
ở phòng biên tập.

Không khí ở Lam Kiều Hoa Uyển rất
yên tĩnh, đối với tôi mà nói, là nơi đọc sách khá lý tưởng. Tôi cầm cuốn sách
trên tay, không biết từ lúc nào đã đọc đến nửa đêm.

Hôm sau, khi tôi mơ mơ màng
màng mở mắt tỉnh dậy, thấy một suất ăn sáng đơn giản đã được đặt trên chiếc tủ
đầu giường.

Cúi đầu nhìn bên cạnh giường,
cuốn Bước vào đông y đáng nhẽ rơi xuống đất thì đã nằm ngay ngắn trên giá sách.
Không chỉ vậy, những cuốn sách đặt tạm trên giá hôm qua, hôm nay đã tự động sắp
xếp thành từng chủng loại, nằm ngay ngắn trên giá.

Tuyệt đối không phải Trình Lộ
làm, có lẽ cũng không phải Tô Tô, cũng không thể là Hiểu Ngưng, thế thì nhất định
là Linh Huyên sắp xếp giúp tôi rồi.

Nghĩ vậy, tôi lập tức bật dậy,
ra khỏi giường, mở cửa phòng, quả nhiên thấy Linh Huyên đang bận rộn một mình ở
phòng khách.

“Anh tỉnh dậy rồi?”. Linh Huyên
nở nụ cười nhẹ nhàng với tôi.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo len
đơn giản với chiếc váy chấm bi, trông rất dịu dàng kiểu thục nữ. Những nếp gấp
và hình trái tim đáng yêu trước ngực lại làm lộ ra vẻ trang nhã của cô ấy.

Đôi giày cao gót kiểu cổ càng
làm nổi bật đường cong trên đôi chân, ngọt ngào không giả tạo.

Có thể tưởng tượng một cô giáo
xinh đẹp như vậy sẽ được yêu thích như thế nào ở trường. Mới sáng sớm đã nhìn
thấy cô gái đẹp như thế, tôi đúng là có phúc hưởng thụ.

“Họ vẫn chưa dậy sao?”. Tôi
không nhịn được hắt hơi một cái, đi đến phòng khách, khách sáo chào hỏi một
câu.

“Chưa, hôm nay đến lượt em làm
việc nhà, nhưng tối nay em phải dạy thêm cho học sinh, nên dậy sớm một chút, dọn
dẹp sạch sẽ nhà cửa”. Linh Huyên trả lời.

“Còn làm cả bữa sáng cho anh
sao?”. Tôi mỉm cười, hỏi.

“Vâng, hôm nay là buổi sáng đầu
tiên anh ở đây mà, chuẩn bị cho anh một bữa sáng, coi như chào đón anh thôi”.
Linh Huyên cười tươi như hoa, nói.

Tôi tự nhiên thấy cảm kích trước
sự quan tâm và dịu dàng của cô gái, liền mỉm cười.

“À, em thấy đống sách của anh
khá lộn xộn nên giúp anh sắp xếp, anh không khó chịu chứ? Con người em thích sạch
sẽ, nhìn thấy chỗ nào không ngăn nắp là không chịu được phải dọn dẹp ngay”. Đột
nhiên Linh Huyên hỏi tôi.

“Cám ơn em, lần sau cứ để anh dọn
dẹp”. Thấy Linh Huyên dịu dàng như vậy, bất chợt tôi nghĩ cô ấy là một người mẹ
hiền vợ đảm hiếm có.

“Đúng rồi, hôm qua em quên
không nói với anh, ở đây chúng ta thực hiện chế độ luân phiên, bất kể là dọn dẹp
phòng khách hay nấu ăn, đều luân phiên nhau làm. Trước đây anh Đới Duy nấu ăn
vào tối thứ sáu, bây giờ mỗi thứ sáu sẽ đổi cho anh, có được không?”. Linh
Huyên hỏi tôi.

Điều này đúng là làm khó tôi,
tôi và Đại Bính sống bên ngoài hơn một năm, gần như chưa bao giờ vào bếp. Có một
cơ hội nấu ăn duy nhất, cũng chỉ là luộc trứng để cho thêm vào mỳ tôm.

“Thế này đi, mỗi tối thứ sáu
anh mời mọi người ra ngoài ăn nhé”. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, nói.

“Cái này thì không được, cảm
giác ăn ở ngoài và ăn ở nhà hoàn toàn khác nhau”. Linh Huyên trông có vẻ dịu
dàng, nhưng về phương diện này lại rất cứng rắn.

“Nhưng mà anh… thực sự không giỏi
nấu nướng lắm”. Tôi nói. Tôi vốn dĩ đã không biết nấu ăn, hơn nữa bình thường
cũng quá bận rộn, lấy đâu ra thời gian nấu cho họ ăn.

“Em dạy anh, được không?”. Linh
Huyên nhìn tôi, nói.

Tôi đường đường là một đấng nam
nhi, học nấu ăn gì chứ. Hơn nữa, tôi cũng không định sống ở đây lâu. Tôi nghĩ
thầm trong lòng.

“Ừ, vậy thì thế này, sau này mỗi
tối thứ sáu sẽ là thời gian riêng của anh và em trong bếp, dù sao thì hôm sau
cũng không phải đi làm, chúng ta có thể từ từ học”. Linh Huyên không cho tôi từ
chối, lấy giọng điệu giáo viên, nói.

Người nói vô tâm, người nghe hữu
ý. Ở trong bếp với một cô gái xinh đẹp như Linh Huyên, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy
ấm áp rồi.

Dù sao thì tôi cũng không ở lại
đây lâu, hà cớ gì lại không thể nghiệm sự dịu dàng này? Tôi tự khuyên bản thân
trong bụng.

Sống ở đây, có nghĩa là phải chấp
nhận thân phận gay của mình. Sự hiểu lầm này, tôi nhất định sẽ nhanh chóng
thanh minh. Đương nhiên, phải chờ tôi tìm được nhà trước đã.

“Được rồi, mai là thứ sáu,
chúng ta sẽ bắt đầu nhé”. Tôi trả lời.

Linh Huyên vui vẻ tươi cười, cứ
như học sinh nộp cho cô một bài kiểm tra chính xác trăm phần trăm không bằng.

“Tiện đây anh muốn hỏi một câu,
tối nay ai nấu cơm?”. Tôi hỏi Linh Huyên.

“Là Lộ Lộ”. Linh Huyên trả lời.

Hứ… Hóa ra là cô ta nấu cơm. Thật
không nhìn ra cô nàng biến thái đó còn biết nấu ăn, tôi nghĩ.

Bất chợt tôi nhớ ra câu hỏi tối
qua vừa nghĩ đến, hỏi Linh Huyên: “Sao Tô Tô không ở trong trường? Anh nhớ Học
viện Thương mại Hoa Đông quy định tất cả sinh viên phải ở ký túc xá mà”.

“Con bé không thể ở ký túc, có
một số nguyên nhân đặc biệt”. Linh Huyên nói.

Tôi cố hỏi thêm: “Nguyên nhân đặc
biệt gì? Lẽ nào sức khỏe cô bé không tốt?”.

“Sau này anh sẽ biết thôi. Yên
tâm, Tô Tô hoạt bát như vậy, cơ thể rất khỏe mạnh”. Linh Huyên muốn làm cho tôi
yên tâm, cười nói.

Cô ấy thần thần bí bí, không
nói cho tôi nguyên nhân Tô Tô không sống trong trường, tôi cũng ngại không muốn
hỏi thêm nữa, thấy sắp đến giờ đi làm liền chuẩn bị về phòng sắp xếp đồ.

Đúng lúc này, cửa ba căn phòng
còn lại gần như mở cùng lúc.

Trình Lộ, Hiểu Ngưng và Tô Tô,
ba cô gái uể oải bước ra. Xem ra, họ đặt chuông báo thức cùng một giờ.

Trình Lộ nhìn thấy tôi, bỗng
nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, vội vàng quay về phòng. Có lẽ qua một đêm, cô
ta đã gần như quên mất sự thật tôi sống ở đây, suýt nữa thì để tôi nhìn thấy
cái dáng vẻ lười biếng xấu xí của cô ta trong bộ đồ ngủ.

Tô Tô hoàn toàn không để ý, nhảy
chân sáo đến: “Anh Lương, chào buổi sáng!”.

Đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn đang
mơ màng, đầu tóc rối tung như tổ chim, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Chị Linh Huyên, hôm nay có
cung cấp bữa sáng không vậy?”. Cô bé chào hỏi tôi xong liền chạy đến trước mặt
Linh Huyên.

“Hôm nay không kịp làm bữa sáng
cho tất cả mọi người, chị sắp phải đến trường rồi. Hôm nay em có tiết lúc mấy
giờ?”. Linh Huyên quan tâm nhìn Tô Tô, hỏi.

“Lúc mười giờ, cũng không vội lắm”.
Tô Tô ngắm nghía Linh Huyên, “Chị Linh Huyên hôm nay mặc đẹp quá”.

“Cái miệng em lúc nào cũng ngọt
nhất”. Linh Huyên không nhịn được, bật cười.

Đúng lúc họ đang nói chuyện, Hiểu
Ngưng lặng lẽ đi về phía tôi, quay lưng lại.

“Sao thế?”. Tôi hỏi.

“Giúp tôi kéo khóa lên”. Hiểu
Ngưng chỉ vào cái khóa sau lưng, nói giọng bình tĩnh.

Qua chiếc khóa vẫn còn đang mở,
tôi nhìn thấy làn da mịn màng, nõn nà phía sau lưng Hiểu Ngưng. Bộ đồ màu trắng
càng tôn thêm làn da trắng nõn nà của cô, phần eo thon nhỏ, không thể không khiến
người ta bay bổng liên tưởng.

Hóa ra cô ấy thực sự không coi
tôi là đàn ông. Tôi cười đau đớn trong lòng, một tay giữ lấy bờ eo thon nhỏ của
cô, một tay cầm chiếc khóa sau lưng, kéo khóa thẳng lên sau gáy, còn cẩn thận
không để cho khóa mắc vào tóc cô ấy.

Bộ đồ vừa vặn ôm lấy người,
càng làm tôn lên đường cong trên cơ thể Hiểu Ngưng, đặc biệt là lúc cô ấy quay
người lại, nhìn chính diện những đường cong đẹp đẽ cuốn hút ấy, suýt nữa thì tôi
chảy máu mũi.

“Cám ơn”. Hiểu Ngưng ngầng đầu
lên nhìn tôi, rồi đi vào bếp như không có chuyện gì xảy ra, lấy một hộp sữa lạnh,
mở ra uống.

Hiểu Ngưng không hề giống một
người con gái bình thường chút nào, không giả bộ kiêu sa, không tỏ ra yếu ớt,
nhẹ nhàng như nước, lại đẹp đẽ như sương.

“Anh Lương, anh làm gì cứ nhìn
chị Hiểu Ngưng mãi vậy?”. Đột nhiên Tô Tô quay đầu lại, hỏi tôi.

“À…”. Lúc này tôi mới ý thức lại
được vẻ thất thần của mình, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

“A, em biết rồi, anh nhất định
rất hâm mộ dáng người chị Hiểu Ngưng đúng không. Chị ý cao một mét sáu mươi
lăm, số đo ba vòng là 88, 62, 90, rất chuẩn đúng không?”. Tô Tô hồn nhiên nói.

Tôi không ngờ Tô Tô lại tiết lộ
cho tôi bí mật lớn nhất của phụ nữ nên đơ ra nửa giây.

“Số đo ba vòng của Trình Lộ là
bao nhiêu?”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, thừa cơ hỏi luôn.

“Em không nhớ rõ lắm”. Tô Tô lắc
lắc đầu, “Chỉ nhớ hình như vòng một của chị ý là 92 thì phải”.

Tô Tô quay đầu hỏi Linh Huyên:
“Chị Linh Huyên, lần trước chị em mình đi mua áo ngực với chị Lộ Lộ, chị có nhớ
số đo vòng một của chị ý là bao nhiêu không?”.

“À, chị cũng không rõ lắm. Hình
như là 90 thì phải”. Linh Huyên đáp.

Đột nhiên Tô Tô phấn khích hét
lên, cứ như vừa phát hiện ra một bí mật mới mẻ: “Ha! Thế là bằng số đo vòng một
của chị Linh Huyên à!”.

Thấy Tô Tô ngây ngô nói ra số
đo vòng ngực, suýt nữa thì tôi chết sặc. Tôi chỉ đùa với cô bé, không ngờ cô bé
lại thực sự coi tôi là “chị em”, không ngại ngần, cái gì cũng nói hết ra.

“Tô Tô, phần ăn sáng của anh
nhường cho em đó. Anh không có thói quen ăn sáng”. Trông dáng vẻ trong sáng của
Tô Tô, tôi lắc đầu cười, nói.

“Tốt quá, chị Linh Huyên thiên
vị, chỉ làm đồ ăn sáng cho anh ấy mà không làm cho em”. Trong chốc lát, Tô Tô
nhảy cẫng lên, quay về phía Linh Huyên nói.

Linh Huyên cười, ánh mắt dịu
dàng nhìn tôi, dường như cũng bó tay với Tô Tô giống như tôi.

Lúc này, Trình Lộ đã thay quần
áo đi làm, từ trong phòng bước ra. Dường như cô ta không biết vừa rồi trong
phòng khách chúng tôi đã bàn luận về vòng một của mình, lạnh lùng lườm tôi một
cái, rồi quay sang nói với Linh Huyên: “Tớ đi làm đây”.

Tô Tô tinh quái nháy mắt ý bảo
tôi đi cùng với Trình Lộ.

Tôi đi cùng Trình Lộ ra cửa,
nói nhỏ: “Có muốn ngồi xe tôi đến công ty không?”.

“Không cần!”. Trình Lộ quay lại
trừng mắt nhìn tôi rồi khom người xuống đi giày cao gót.

Lần đầu tiên tôi để ý, thấy
chân cô ta cũng khá nhỏ nhắn, tuy đang tức giận, nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp.

Cô ta đứng thẳng lên, cầm túi
xách, đi ra ngoài.

Tôi xỏ đôi giày da vào, bước
theo cô ta: “Này, ở công ty không được ăn nói linh tinh đấy, biết chưa?”.

“Tôi thích nói gì thì nói, anh
quản được chắc?”. Đôi mắt hạnh đào của Trình Lộ trợn lên, nói.

“Cô nên biết, đưa tin đồn nhảm
về đồng nghiệp là một hành vi vi phạm kỷ luật rất nghiêm trọng”. Tôi nói tiếp.

“Đây đâu có phải là tin đồn nhảm,
rõ ràng là sự thật mà!”. Trình Lộ rõ ràng là muốn chống đối với tôi, lập tức bật
lại.

“Vậy được, tôi sẽ nói với mọi
người tôi sống cùng nhà với cô. Dù sao cũng là sự thật”. Tôi nói.

“Anh…”. Tư duy của Trình Lộ rốt
cuộc cũng không nhanh nhạy bằng tôi, bị tôi “cướp” mất một quân cờ.

“Cô ở phòng bản quyền, tôi ở
phòng thị trường, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nói thực, cô cũng
không quản nổi tôi, làm người không nên quá đáng quá”. Tôi vẫn sợ cô ta đi đâu
cũng tuyên truyền tôi là gay, không yên tâm, cảnh cáo trước một câu.

“Biết tôi là giám đốc, sao lúc
thường không tôn trọng tôi chút đi!”. Trình Lộ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giáo huấn
tôi.

“Chức vụ của cô cao hơn tôi,
nhưng dù sao cũng không phải ở phòng tôi. Nói thật, về chức danh tôi còn là
nhân viên xuất bản cao cấp, còn cao hơn cô chút xíu đó”. Tôi nói.

Câu này đã động đến đúng nỗi
đau của Trình Lộ. Tuy cô ta được thăng chức lên làm giám đốc phòng bản quyền,
nhưng năm ngoái không thông qua cuộc sát hạch nhân viên xuất bản cao cấp, danh
hiệu đó bị tôi cướp mất, trong lòng vẫn luôn hậm hực.

“Cứ chờ xem!”. Trình Lộ nói
không lại tôi, tức giận ném lại ba tiếng đó, xách túi, giậm giày lộp cộp, ra bến
xe bus đợi xe.

Tôi nhìn theo cái bóng ngoan cố
đang đi xa dần của Trình Lộ, có chút bất lực, lắc đầu.

Nhưng mà… hóa ra là 90… ha ha,
cuối cùng tôi cũng biết rồi.

Tôi không nhịn được cười, ngồi
vào chiếc BMW thân yêu của mình.

Báo cáo nội dung xấu